Quyết Ý Đi Cùng Anh
Chương 8: Ghìm cương trước vực thẳm

Các tân sinh viên hòa nhập với cuộc sống mới bằng mọi phương thức, đương nhiên những cuộc trò chuyện liên quan tới buổi lễ chào đón tân sinh viên cũng chỉ như làn gió thoảng qua, cuối cùng cũng tiêu tan. Đề tài mặc dù được gạn đục khơi trong, nhưng có những thứ mà hình bóng của nó còn lưu lại rất khó xóa bỏ tận gốc, Sách Lang là một ví dụ.

Quyển Nhĩ không biết vì sao anh chàng Sách Lang này lại thần thông quảng đại như thế, anh ta tranh cãi với La Tư Dịch mãi thành ra nghiện, hầu như anh ta có mặt trong tất cả các tiết học của khoa Quyển Nhĩ. Ban đầu thì mặt dày ngồi xán lại cạnh hai người, cuối cùng lại trở thành người chiếm chỗ giúp các cô. Ngẫu nhiên trong lớp có sinh viên nam nào đó không tới, anh ta lập tức thế mình vào chỗ đó. Vì thế ngoài La Tư Dịch luôn hoài nghi động cơ của cậu ta ra, thì những người còn lại trong lớp đều rất hoan nghênh sự có mặt đó.

Hôm nay Quyển Nhĩ lại thấy La Tư Dịch đang nói gì đấy với Sách Lang mà khiến anh ta phải cúi gằm mặt xuống, cô cười và đếm thầm trong đầu, một... hai... ba! Quả nhiên chỉ đếm đến ba, anh bạn Sách Lang bắt đầu phấn chấn trở lại, ra sức khiêu khích, đợi La Tư Dịch phản công lại.

Quyển Nhĩ bị ép ngồi giữa hai người, sớm đã quen với những cuộc cãi vã kịch liệt của bọn họ nên giờ đã có thể thản nhiên như không. Trong lòng cô còn thầm thán phục sự thẳng thắn của anh ta, không ngại nguy hiểm mà lăn xả vào.

Mặc dù cô cũng hiểu, không phải cứ có người thích thì hẳn đã là chuyện vui, nhưng Sách Lang quả thật rất ưu tú. Đương nhiên sự phán đoán này hoàn toàn không phải là nghe hơi nồi chõ, mà là kết luận của Quyển Nhĩ sau một thời gian chăm chú quan sát. Chuyên ngành học của Sách Lang và giống nhau, tính ra thì có thể coi là sư huynh của Đinh Mùi. Nhưng anh ta dường như có hứng thú với tất cả mọi thứ, mà trình độ thì không thể nói là chỉ biết sơ sơ. Mới đầu, cô cho rằng Sách Lang căn cứ vào chương trình học, nên đã có sự chuẩn bị trước. Nhưng những phát biểu khiến người ta choáng váng của anh ngày một nhiều, lúc đó Quyển Nhĩ mới dám khẳng định, kẻ mạnh vẫn là kẻ mạnh, tùy tiện cũng có thể thao thao bất tuyệt giảng bài cho họ một, hai giờ đồng hồ, nếu không bị cô bạn La Tư Dịch tàn nhẫn cắt ngang. Cũng từ đó mà Quyển Nhĩ khẳng định, tiếng phổ thông của Sách Lang vô cùng tốt, tốt tới mức có thể đi làm phát thanh viên được. Vẫn là nhờ La Tư Dịch có khả năng nhìn thấu bản chất của vấn đề, nhằm trúng đích điểm trúng huyệt, mũi kim đó dường như đã chạm tới trái tim của Sách Lang, không rút lại được nữa.

"Tiểu La." Nguồn gốc của cách gọi này xuất phát từ một ngôi sao nổi tiếng nào đó, vì thế dù bị La Tư Dịch phản đối rất nhiều lần, Quyển Nhĩ vẫn kiên quyết gọi thế, "Cậu thật sự ghét Sách Lang đến thế sao?", vào giờ ăn cơm trưa, không kìm được, Quyển Nhĩ bật hỏi.

"Hiếm khi nhân vật ấy mới biến mất một lúc, cậu để mình thở đi." La Tư Dịch ăn gì cũng không ăn nhiều, một hai bát cơm, nửa phần thức ăn, còn ăn rất có phong cách dưỡng sinh, chậm chạp khác thường.

"Mình để cậu thở, cậu sẽ tích đầy hơi để đối phó với anh ấy!" Quyển Nhĩ cười phá lên chờ đợi, quyết không chịu từ bỏ đề tài này, cô luôn có cảm giác hai người bọn họ rất có triển vọng.

"Mình tốn công tốn sức thế để làm gì, không gặp được mà vẫn còn nhớ nhung, thế mới là không khảo mà xưng đấy." La Tư Dịch từ tốn đáp.

Quyển Nhĩ gật gật đầu, đúng là chưa bao giờ thấy cô ấy ngầm nhắc tới Sách Lang bao giờ. Bất luận là Sách Lang có thế nào, La Tư Dịch cũng không bao giờ coi anh ta là đề tài trong các cuộc nói chuyện, không trách anh ta quá phiền phức, cũng không để ý xem anh ta có những thay đổi gì, hoàn toàn không để tâm tới. Nếu đúng là như vậy thì thật đáng tiếc cho sự khổ công và kiên trì lâu nay của Sách Lang.

Quyển Nhĩ không nhịn được tỏ ra vẻ cảm thông nói, "Anh ấy thật sự rất đáng thương".

La Tư Dịch đặt đũa xuống, "Quyển Nhĩ, người này cậu thấy đáng thương, người kia cậu cũng thấy đáng thương, cậu có lo được hết không?".

Quyển Nhĩ đỏ mặt, cúi đầu xuống, cô biết Tiểu La đang trách cô sống không có nguyên tắc. Gần đây cô thường xuyên đi ra ngoài cùng Đinh Mùi. Ban đầu chỉ là tình cờ gặp nhau trên đường, anh rủ đi chơi, cô không nỡ từ chối liền đi cùng. Sau này thì là hẹn trước rồi gặp nhau, hoặc là hẹn gặp qua điện thoại, chỉ cần anh gọi là cô đi ngay. Nhưng không phải là hai người hẹn hò, đôi khi là ra ngoài ăn cơm cùng một đám bạn, thỉnh thoảng lại giúp Đinh Mùi làm báo tường cho hoạt động sắp tới của anh ấy, đại loại như vậy. Qua lại nhiều, cô quen hầu người bạn bên cạnh Đinh Mùi, nghiễm nhiên trở thành người trong nhóm của anh ấy. Quen nhiều người, thì bắt đầu cũng có nhiều việc, vì thế ngày nào cô cũng rất bận, bận tới nỗi không có thời gian đi tìm Cao Mạc nữa.

Quyển Nhĩ biết bận rộn không phải là lý do. Cô chỉ không thể xác định được liệu Cao Mạc mà cô luôn hướng về có phải là bến bờ tình yêu mà cô mong đợi không.

Tình yêu là gì, không ai có thể nói cho cô hiểu.

Đinh Mùi từng nói, cái gọi là yêu với không yêu, chỉ là một vở kịch tự lừa mình dối người. Nhưng anh ấy càng nói như vậy thì Quyển Nhĩ càng cho rằng chắc chắn anh hiểu. Anh ấy vẫn có thể cười nói như chưa hề có chuyện gì xảy ra với Diêu Sênh trước mặt người khác, dường như câu chuyện hôm đó là do mọi người tưởng tượng ra. Còn sau đó, Quyển Nhĩ tin rằng mình thường xuyên vô tình nhìn thấy sự thất vọng và cô đơn được che giấu ở nơi sâu thẳm nhất trong mắt anh. Cách cư xử của anh khiến Diêu Sênh không hề cảm thấy bất tiện khi tiếp xúc, hình tượng Đinh Mùi trong mắt Quyển Nhĩ đột nhiên cao lớn hơn rất nhiều. Cao lớn tới mức khiến người ta vừa lo lắng, vừa đau lòng.

La Tư Dịch thấy Quyển Nhĩ không nói gì, liền kéo cô đứng dậy: "Bọn mình đi dạo đi". Nói là muốn đi dạo, nhưng ánh nắng vào chính ngọ rất ấm áp, khiến người ta có cảm giác muốn tìm một nơi nào đó để nằm sưởi nắng. Thời tiết tháng mười một, đã là cuối thu đầu đông, không thể ngồi bệt xuống đất, La Tư Dịch và Quyển Nhĩ chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn ngồi xuống dưới cột bóng rổ. Vừa có thể ngồi, lại vừa có thể dựa, tầm quan sát lại rộng, lại thêm vài anh chàng đẹp trai không quản gì gió lạnh cởi trần nhảy nhót, đây cũng xem như là một chỗ đẹp.

Quyển Nhĩ vẫn ngồi thần ra, đang nghĩ tới những lời La Tư Dịch vừa nói, "Mình cũng không muốn ban phát sự thương cảm tràn lan, nhưng thấy họ như thế lại không cầm lòng được, mà cũng chẳng biết mình đang buồn thay người ta điều gì nữa".

La Tư Dịch lắc lắc đầu, "Cậu không phải là thương cảm tràn lan, mà là cảm thông đồng loại".

"Mình cảm thông gì chứ, bàn tay của Cao Mạc, anh ấy cũng đã đưa ra cho mình rồi." "Đưa ra rồi, sau đó thì sao?"

"Sau đó là do mình đã không nắm lấy." Quyển Nhĩ thở dài trả lời, đầu tiên là do cô không nắm lấy, sau đó là không tìm thấy, tiếp theo thì có vẻ như từ bỏ ý định đi tìm, không biết là bận rộn việc gì nữa. Dù sao thì cũng không giống như chuyện của Đinh Mùi và Diêu Sênh. Đinh Mùi bị từ chối khi chưa bắt đầu, còn cô đã từng có cơ hội.

"Có gì khác biệt chứ, kết quả chẳng phải vẫn giống nhau sau!"

"Mình cũng không rõ nữa, nhưng dường như không phải vì điều đó mà là thấy không nhẫn tâm." Ít nhất thì đến bây giờ cũng không thấy hối tiếc, cũng không buồn bã đến mức gặp ai cũng ban phát sự thương cảm.

"Cậu thích bọn họ đến thế sao?"

"Hả?" Quyển Nhĩ cuối cùng cũng bị kích động mạnh, muốn đứng thẳng dậy để nói, kết quả là cộc đầu vào thanh ngang của cột bóng rổ. "Ui!", cô ôm chặt lấy đầu rồi lại ngồi phệt xuống.

La Tư Dịch kéo cô lại gần, giúp cô xoa xoa đầu, "Cậu hoảng hốt gì chứ, ý mình muốn hỏi là, có phải cậu thích cách sống mà họ theo đuổi không?".

Quyển Nhĩ bị cộc đầu nên u u mê mê, lại bị La Tư Dịch ấn đầu xuống mà xoa tới xoa lui, càng thấy u mê hơn. Cảm giác như mấy đường kẻ trên sân vận động lúc thì dựng đứng lên, lúc thì lại nằm bẹp xuống, đành nhắm chặt mắt để mặc cho La Tư Dịch vần vò đầu mình.

Cho tới khi Quyển Nhĩ cảm thấy đầu mình sắp bị vò tới rối tung lên như sợi gai, mới vội nói: "Được rồi, hết đau rồi!".

Cô thả tóc ra, vuốt thẳng rồi lại buộc túm lên, "Mình thích hay không thì cũng có ích gì, phải là người họ yêu thích thì mới được".

Quyển Nhĩ không phủ nhận suy đoán của La Tư Dịch, cô thật sự cảm thấy mình như một người qua đường không cẩn thận nên bị ép đứng lại xem vở kịch láo nháo mà thôi, cảm giác của cô không quan trọng. "Thích gì cũng phải có giới hạn thôi, nếu qua giới hạn đó nhiệt tình cũng nên giảm xuống."

"Chính vì điều này mà cậu không hề có ý định đáp lại? Bởi vì không có niềm tin?" "Mình chỉ sợ cậu nhìn thấy sẽ buồn, vì thế mới nói cho cậu biết sự đau khổ của họ, nếu thật sự được tính là đau khổ, sớm muộn gì rồi cũng qua đi, chẳng liên quan gì đến niềm tin của mình cả."

La Tư Dịch dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Những việc như thế thì cần niềm tin làm gì? Nếu thật sự mình cần tới nó, chắp vá và tiết kiệm cũng có thể để dành ra được một ít, chuyện ấy đâu có khó!".

Quyển Nhĩ gật gật đầu như hiểu ra, bất giác thở dài, xem ra Sách Lang khó mà mở được cánh cửa trái tim của Tiểu La rồi.

"Ít ra thì cậu cũng có niềm tin để nói ra cậu muốn gì, mình thì không làm được."

"Mình thật sự không muốn cậu chơi lâu với đám Đinh Mùi, chơi lâu rồi, cậu nhất định sẽ không còn biết bản thân mình muốn gì nữa, chỉ còn biết anh ta muốn gì thôi."

"Ờ," Quyển Nhĩ ừ hữ đáp lại, xong mới như tỉnh ra, La Tư Dịch đang nói gì thế, "Cậu quen bọn họ sao?".

"Cũng gọi là quen, hồi cấp ba thường chơi với nhau."

Quyển Nhĩ mở to hai mắt, "Vậy hai người vờ như không biết nhau?", La Tư Dịch khi đi cùng cô đã gặp Đinh Mùi không biết bao nhiêu lần, hai người đó chưa bao giờ nói chuyện với nhau, ngay cả giao tiếp cơ bản cũng không. Cô cũng từng cảm thấy kỳ lạ, bởi vì côai người họ với nhau, nhưng khi gặp mặt, bọn họ vẫn không nói gì với nhau. Nhưng La Tư Dịch đối với tất cả các nam sinh khác cũng đều như thế, chưa từng nhìn thấ y cô ấy thân mật với ai, vì thế Quyển Nhĩ cũng không suy nghĩ nhiều. Từng chơi với nhau, thế mà giờ lại coi như người xa lạ, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rất không vui.

Quyển Nhĩ cảm thấy hơi hối hận vì mình đã tò mò linh tinh, nhưng câu hỏi đã buột ra khỏi miệng rồi, muốn rút lại cũng không kịp nữa.

"Bọn mình không học cùng một trường cấp ba, nhưng học cùng nhau trong một lớp phụ đạo. Bạn của anh ấy lại học cùng lớp với mình, vì thế mới thường xuyên chơi cùng với nhau. Sau đó thì mình thích anh ấy. Mọi người xung quanh đều nói bọn mình rất xứng đôi, chính mình cũng ngộ nhận rằng bọn mình ở bên nhau là điều tất nhiên. Có một thời gian, anh ấy làm gì mình cũng làm theo, như bị ma ám vậy."

Quyển Nhĩ đột nhiên nhớ ra, người con trai mà La Tư Dịch nhắc tới ở sân vận động ngày hôm ấy, người mà cô ấy hy vọng đứng trên đường chạy, "Người mà cậu hy vọng đó, chính là Đinh Mùi sao?".

"Đúng thế, chính là anh ấy, anh ấy đã từng xứng đáng với sự mong đợi đó của mình. Mặc dù anh ấy không thích mình, nhưng cũng không làm mình phải bẽ mặt, đợi tới khi kỳ thi tốt nghiệp trung học kết thúc, mới nói rõ với mình. Lúc đó mình rất tức giận, cảm thấy tất cả những chuyện trước đây đều là lừa dối, thế là mình nói sau này hãy coi như chưa từng quen biết, cũng sẽ không bao giờ quen biết nữa."

"Sau này, mình mới dần dần hiểu ra, anh ấy thật ra cũng là người tốt. Mặc dù anh ấy không thích mình, nhưng sợ ảnh hưởng tới việc thi cử, nên mới để mình ở bên anh ấy lâu như thế." Càng lợi hại hơn là ở bên nhau lâu như vậy mà anh vẫn không coi cô ấy là bạn gái, giữ được khoảng cách mong manh đó, thật không phải là người tầm thường. Đinh Mùi quả là người tốt.

"Không phải mình cố ý giấu cậu, chỉ là không nghĩ hai người lại thân thiết nhanh đến thế."

"Tiểu La, không cần phải giải thích với mình." Quyển Nhĩ ngập ngừng định nói gì đó rồi lại thôi. Cô muốn an ủi bạn mấy câu, nhưng mấy lời dặn dò của La Tư Dịch càng khiến cô nhận ra rằng bạn mình đã nặng tình quá rồi. Cô giữ chặt vai La Tư Dịch, vỗ nhè nhẹ.

"Mình chỉ muốn nhắc nhở cậu, anh chàng Đinh Mùi đấy có ma thuật, đợi đến khi cậu chỉ còn biết đến anh ta và xoay quanh anh ta thôi, lúc ấy muốn thoát ra khỏi cái vòng đó cũng không kịp nữa rồi."

"Mình với anh ta chẳng có gì đâu, thỉnh thoảng làm quân sư cho anh ta thôi mà. Còn cậu, cứ thế mà từ bỏ sao?"

"Mình có kém cỏi gì đâu. Có tài có sắc, cần gì phải cố gắng ép buộc ai? Anh ấy không thanh thản, chẳng phải mình càng thấy vui hơn sao? Tuy nhiên, sự tự tin to lớn đó của mình đã bị vỡ tan thành trăm nghìn mảnh rồi. Giờ đang trong quá trình trùng tu lại. Mình không muốn dùng người khác lấp vào chỗ trống đó, cũng không muốn tự mình đi vào con đường cụt."

Mặc dù nói như vậy, nhưng tất cả những việc Đinh Mùi làm vẫn khiến cô thấy không thuận mắt. Muốn buông tay, nhưng có buông được hay không lại do trái tim quyết định, đành phải đợi nó từ từ nhạt đi thôi.

Lần này Quyển Nhĩ gật đầu có vẻ như đã hiểu ra, điều mà La Tư Dịch muốn nói là người nào không cần cô, cô cũng không cần họ. Vì vậy mặc dù rất buồn, nhưng thật quả cảm.

"Nếu sớm biết, mình đã không qua lại với anh ta." Nếu phải đặt La Tư Dịch và Đinh Mùi lên bàn cân, không cần nghĩ Quyển Nhĩ cũng có thể đưa ra được lựa chọn.

"Con người anh ấy, làm bạn thì không phải suy nghĩ. Mặc dù tình trạng của bọn mình như vậy, nhưng nếu mình thật sự gặp chuyện gì khó khăn, dù có mở lời nhờ anh ấy giúp đỡ hay không, anh ấy vẫn giúp mình mà không nói nửa lời. Không phải mình bảo cậu phải tuyệt giao với anh ấy, mình chỉ sợ cậu lơ ngơ cho rằng đấy đơn giản là tình bạn, mà không lưu tâm để ý thôi."

"Cậu yên tâm. Mình sẽ ghìm cương trước vực thẳm."

Quyển Nhĩ cười thoải mái nói, mặc dù trong lòng cô không hề dễ chịu như thể hiện ra bên ngoài. La Tư Dịch không ngần ngại đem chuyện của mình kể ra để khuyên cô, cô ấy đã thực sự coi cô là bạn, vì muốn tốt cho cô, làm sao cô có thể không biết phân biệt phải trái chứ.

Còn Đinh Mùi, anh ta giờ đã ở thời kỳ an toàn nhất sau cơn khủng hoảng rồi. Anh ta có nhiều bạn như vậy, thêm cô vào cũng không nhiều hơn mà bớt cô cũng không ít đi. Cô nghĩ như vậy nên cũng thấy nhẹ nhõm.

Kể từ sau hôm đó, Đinh Mùi hoặc các bạn anh có tới tìm, hay gọi điện thoại, không phải lần nào Quyển Nhĩ cũng đi cùng họ. Chỉ từ chối nói là sắp thi nên rất bận. Dần dần cô cũng tự tách mình ra khỏi nhóm bạn đó.

Thời gian rảnh rỗi, Quyển Nhĩ khi thì lên thư viện học, khi thì lười nhác nằm lì trong phòng, có La Tư Dịch bầu bạn, cũng không đến nỗi cô đơn.

Tối hôm Cao Mạc tới tìm cô, cô đang nằm bò trên giường đọc tiểu thuyết. Cuốn sách đó là của Sở Phi Bình thuê về, bị Quyển Nhĩ giành đọc trước. Quyển Nhĩ mới đọc được một lúc mà nước mắt đã lưng tròng, khiến Sở Phi Bình bứt rứt không yên, chốc chốc lại hỏi: "Có gì hay mà cậu khóc đến như thế?".

Nghe thấy giọng dì quản lý ký túc gọi trên loa, "Lục Quyển Nhĩ, Lục Quyển Nhĩ phòng 415 có người tìm". Quyển Nhĩ còn chưa kịp phản ứng, Sở Phi Bình đã vội vàng trả lời thay, "Có, có, xuống ngay đây!".

Cô ấy nói xong liền giật lại quyển truyện, "Có người tìm cậu, mau xuống đi".

Quyển Nhĩ vẫn nấn ná không nỡ đi, đưa tay lên quệt nước mắt, "Chắc là tới trả vở ghi đấy, mình sẽ lên ngay. Cậu đánh dấu trang đó lại cho mình, đúng rồi, chính là trang đó. Mình quay lại là phải tr mình đấy!".

Quyển Nhĩ với tay lấy cái áo khoác rồi chạy xuống dưới lầu, chỉ sợ quay về chậm trễ, Sở Phi Bình không chịu giao sách nữa. Vì vậy lúc lao ra và nhìn thấy Cao Mạc, trông Lục Quyển Nhĩ rối rắm và thê thảm, mắt thì đỏ ngầu, đầu tóc bù xù. Quyển Nhĩ kinh ngạc, ngẩn người ra, trông lại càng đáng thương.

Qua một thời gian lâu như vậy, sự bối rối lúng túng của Cao Mạc cũng dần tự tiêu tan. Sau sự việc lần trước, anh đi công tác với thầy giáo, tham gia hội nghị, rồi ở lại đó làm một thí nghiệm, vừa mới quay về. Trước khi đi, anh cố ý không nói cho Quyển Nhĩ biết, vì dù sao lúc đó anh vẫn còn cảm thấy có chút bối rối. Nhưng sau khi quay về, người đầu tiên anh đến tìm vẫn là cô. Quan hệ của hai gia đình vẫn còn đấy, không thể không gặp nhau mãi được.

"Chạy gì thế! Sao mà khóc!" Giọng của Cao Mạc vẫn mang tính quản giáo như thế, nhưng hành động này lại là lôi chiếc khăn mùi xoa từ túi mình ra lau mặt cho cô. Cái lau này lại càng khiến tình hình tệ hơn, nước mắt của Quyển Nhĩ cứ thế lăn dài theo cử động của tay anh, "Lại khóc, quà của em sắp bị ướt sũng rồi".

Nghe thấy giọng điệu an ủi điển hình kiểu Cao Mạc, không biết làm thế nào để dỗ dành, chỉ biết đánh lạc hướng. Mặc dù Quyển Nhĩ cảm thấy anh có chút lỗi thời, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn hỏi bằng giọng đứt quãng: "Quà gì?".

Cao Mạc lôi từ trong túi ra một quyển sổ ghi chép, dúi vào tay Quyển Nhĩ. Anh nhìn thấy quyển sổ này khi đi đến cửa hàng văn phòng phẩm mua bút, bìa được bọc bằng lụa màu vàng nâu nhìn có vẻ cũ kỹ, anh nghĩ chắc Quyển Nhĩ sẽ thích.

Quyển Nhĩ đón lấy, vội vàng lật ra xem. Bên trong quyển sổ đó không có dòng kẻ, cũng không có chữ. Chất giấy không biết có phải cố ý làm cho phù hợp với bìa sổ không mà cho cô cảm giác hơi ngả vàng. "Tặng sổ cho em, mà lời đề tặng cũng không có..." Cảm giác lúc đó thật ngọt ngào, nhưng cô vẫn phải nói điều gì đó, chứ không hề có ý bới móc lỗi của anh, chỉ có điều sự xuất hiện của Cao Mạc, sự xuất hiện của món quà này đều quá đột ngột, nhất thời cô không biết nên nói gì cho phải.

Cô biết quà mà Cao Mạc mua cho cô đều theo một kiểu, không phải là đồ ăn thì sẽ là sách. Món quà ngày hôm nay vẫn không nằm ngoài phạm vi sách vở, nhưng xinh xinh, nhỏ nhỏ, cảm giác đúng nghĩa là một món quà!

Cao Mạc làm vẻ như định lấy lại: "Nếu chê thì để anh dùng cũng được".

Quyển Nhĩ vội bỏ tọt vào túi rồi túm chặt, khẽ hét lên: "Đừng nhỏ nhen thế!", tiết kiệm lời nói là nhỏ nhen, không tiếp nhận ý kiến, chỉ biết uy hiếp cũng là nhỏ nhen.

Cao Mạc phì cười: "Chỉ có em mới có thể liên tưởng đến hai từ 'nhỏ nhen' thôi".

"Trọng điểm là nhỏ nhen, vậy được chưa..." Quyển Nhĩ cúi đầu, cô không rõ Cao Mạc có ý gì, lâu như vậy không chịu gặp tự nhiên lại xuất hiện.

"Anh bận bịu với các thí nghiệm nên cũng không ra ngoài chơi, chỉ chạy ngay ra cửa hàng văn phòng phẩm gần phòng thí nghiệm mua thôi."

Cao Mạc bị những lời của Quyển Nhĩ tác động nên cũng cảm thấy quyển sổ nhỏ xíu này thật miễn cưỡng với hai từ 'món quà'. Phải rất lâu Quyển Nhĩ mới phản ứng lại được, anh ấy đang giải thích, chứ không phải là nhỏ nhen, chỉ là tình cờ gặp thì mua thôi.

"Em không để ý đến việc giá cả đâu..." Quyển Nhĩ đang nói, suy nghĩ bị cắt ngang bởi bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng Cao Mạc rồi quay người bỏ chạy. Bóng người vừa nhảy nhót đó, chính là anh bạn Đinh Mùi - người luôn luôn xuất hiện đột ngột vào những lúc quan trọng và làm đảo lộn tất cả.

Cao Mạc lập tức nhận thấy sự khác thường của Quyển Nhĩ, quay người nhìn lại phía sau, đúng lúc nhìn thấy cái bóng đang chạy xa dần của Đinh Mùi. "Tìm em phải không?". Quyển Nhĩ lập tức giơ hai tay lên xua lấy xua để, "Không phải, không phải, sao có thể chứ! Giờ em với anh ta không còn quan hệ gì nữa!".

Lông mày Cao Mạc hơi nhíu lại, "Vậy sao cậu ta lại chạy?".

Quyển Nhĩ trả lời to rõ ràng, "Cái đấy em không biết. Anh cũng thấy rồi đấy, anh ta cũng chẳng nói gì với em cả". Cô than thầm trong lòng, nghe lời người khác thì có cơm ăn, người xưa nói quá không sai bao giờ. Cô đã nghe lời khuyên của Tiểu La, nên mới không bị cảnh tuồng cũ diễn lại, bị anh bạn tốt Đinh Mùi làm hỏng việc nữa.

Quyển Nhĩ trở về ký túc, vẫn còn chìm đắm trong tâm trạng hạnh phúc và may mắn vừa rồi, hoàn toàn không để ý thấy Sở Phi Bình đang cuộn tròn trên giường mình chăm chú đọc sách.

Cô lấy quyển sổ mà Cao Mạc tặng ra, ôm chặt trước ngực. Phải chăng đây chính là giấy thông hành mà Cao Mạc phát cho cô? Giấy thông hành cho phép cô được leo núi? Ngọn núi này, cô đã ngóng trông từ lâu rồi, đôi lúc cảm thấy mỏi cổ, đôi lúc cảm thấy xót xa. Hôm nay cánh cửa lớn đã mở ra, cô có nên bước vào hay không? Bước vào rồi sẽ là điểm tựa, cũng sẽ trở thành sự quản giáo cả đời cô, khiến cô không thể so tính thiệt hơn mà chần chờ được nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương