Cả cơ thể của Lâm Xuyên không tự chủ được có chút run rẩy, cậu không ngừng thở dốc cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo.

Trước mắt cậu đã bắt đầu mờ mờ ảo ảo, mọi thứ trước mắt quay vòng vòng khiến cậu vô cùng khổ sở.
Văn Thư và Văn Uyên vì đã bắt đầu say nên cũng chưa nhận ra Lâm Xuyên có gì không ổn.

Cho đến khi Lâm Xuyên bất chợt đứng dậy thì cả hai mới thấy lạ mà hỏi han.
Văn Thư: "Lâm Xuyên, làm sao vậy? Ông không khoẻ hả?"
Văn Uyên: "Hay để tôi đưa cậu về trước, tôi thấy cậu hình như không được khoẻ cho lắm."
Lâm Xuyên loạng choạng xua tay, cậu không muốn làm phiền Văn Thư và Văn Uyên nên cười cười nói: "Tôi không sao, chỉ cảm thấy hơi chóng mặt, tôi đi rửa mặt rồi quay lại ngay."
Văn Thư và Văn Uyên có chút lo lắng tính đi theo nhưng cậu bảo không sao nên cũng tạm yên tâm.

Lâm Xuyên loạng choạng bước ra khỏi phòng bao.

Cậu vừa bước ra khỏi phòng thì thứ âm nhạc hỗn tạp và ồn ào kia chợt ập đến khiến đầu cậu vốn đang choáng váng trực tiếp bị làm cho nhức nhối.

Cậu không hề biết cả cơ thể cậu đang toả ra thứ pheromone mê hoặc lòng người như thế nào, cậu chỉ biết bản thân hiện tại rất nóng, rất không thoải mái.
Cậu tự nhủ với mình rằng hiện tại không được phép đánh mất lí trí.

Tự nhủ thì tự nhủ như vậy nhưng cơ thể cậu vẫn không ngừng run rẩy lê lết tới nhà vệ sinh.
___________________________________________
Ở một bên khác, Mộc Hạc nhàm chán tựa cả người vào ghế trong phòng bao.

Ánh mắt hắn khép hờ như mệt mỏi mà ngủ mất.

Bên cạnh hắn là hai omega trẻ đẹp, ăn mặc có chút mát mẻ.

Dù như vậy nhưng hắn chẳng thèm để tâm, cũng chẳng thèm động vào người của hai omega đó.
Đám người trong phòng bao đều là mấy kẻ làm ăn với Mộc Hạc, thấy hắn không thèm để ý đến hai omega kia cũng không dám nói gì.


Ai mà chẳng biết tính tình của Mộc đại thiếu gia không tốt, kẻ nào dám ho he chuyện tư của hắn đều gặp kết cục như nào rồi.
Thư kí đi cùng Mộc Hạc sau khi đàm phán xong thì đến báo cáo cho hắn.

Đến lúc này Mộc Hạc mới chậm chạp mở mắt, hắn lạnh lùng liếc nhìn mấy người trong phòng một lượt.

Hắn ngồi dậy, chống tay lên ghế mà lạnh nhạt vứt lại một câu rồi đứng dậy rời đi.

Đám người kia vẻ mặt lấy lòng tiễn hắn, sau khi hắn rời đi mới dám thở phào một hơi.
Đi trên hành lang có chút ồn ào, hắn mất kiên nhẫn sải từng bước lớn.

Bất chợt đến góc cua, hắn vô tình va phải một người nào đó.

Người kia yếu ớt ngã hẳn lên người hắn, hắn cau mày muốn đẩy người ra thì hơi ngừng lại, một hương thơm ngọt ngào lan tràn trong không khí.

Thư kí kia chạy lại thở hổn hển, nhìn người thanh niên đang tựa vào Mộc Hạc mà đầu đầy dấu hỏi chấm hỏi hắn.
Thư kí: "Mộc tổng, người này....bị sao vậy ạ?"
Mộc Hạc lạnh giọng đi không ít: "Cậu ta đang phát tình."
Thư kí tái mặt, hắn là beta nên vốn chả ngửi thấy gì nhưng mà sếp của hắn là alpha đó, lại còn là alpha trội, người này là cố tình phát tình có đúng không vậy? Không biết cậu ta nghĩ gì nữa, cậu ta liệu không sợ chết thiệc hả ta?
Thư kí bên này vẫn đang chìm trong suy tư thì bên kia, Mộc Hạc đã nhìn rõ mặt của người thanh niên trong lòng.

Hắn hơi ngạc nhiên rồi nở một nụ cười đầy *** tà, người đang phát tình trong lòng hắn là Lâm Xuyên, là người hắn thương nhớ bấy lâu nay.

Không đợi thư kí hoàn hồn, hắn đã bế người lên rời đi, trước khi đi xa hắn có để lại một câu rồi biến mất luôn.
Mộc Hạc: "Tôi sẽ lái xe đi, cậu tự gọi taxi về đi, hôm nay tôi cho cậu tan làm sớm."
Thư kí chưa kịp định thần, ngơ ngác nhìn sếp của mình bế người ta đi: "...."
Sếp mình đấy hả ta? Hình như là sếp mà, sao nay sếp lạ vậy nhỉ? Hay là sếp bị đau bụng??
____________________________________________
Trên xe, Lâm Xuyên không ngừng rúc vào người Mộc Hạc, cậu mơ màng nhìn hắn.

Đôi mắt xinh đẹp của cậu đã vương một tầng hơi nước, mặt nhỏ đỏ bừng, cậu nói rất yếu ớt.

Lâm Xuyên: "Anh...anh giúp tôi...một chút, tôi...tôi sẽ chả tiền...cho anh...ưm..."
Mộc Hạc mặt đầy *** tà thì thào bên tay Lâm Xuyên: "Đây là em nói đó nhé, sáng hôm sau đừng hối hận" hắn cắn nhẹ lên vành tai cậu, khiến cậu không tự chủ rên rỉ.
Lâm Xuyên yếu ớt gật đầu, tiếp đó lại rúc vào lòng ngực Mộc Hạc.

Hành động này của cậu không khác nào một chú thỏ con đang tìm kiếm nơi an toàn, khiến cậu nhỏ của hắn nhức nhối.
_____________________________________________
Ánh sáng vàng ấm áp chiếu sáng một vùng nhỏ của căn phòng sang trọng.

Bên cạnh là một cái giường rất rộng, không ngừng phát ra tiếng kẽo kẹt, quần áo bị ném bừa trên mặt đất.

Tiếng rên rỉ không ngừng phát ra khiến ai nghe cũng phải đỏ mặt tim đập nhanh.
Từng cái chạm của Mộc Hạc đều khiến cả người Lâm Xuyên run lên, mỗi chỗ mà hắn chạm vào đều mát lạnh khiến cậu rất thoải mái.

Lâm Xuyên quàng tay qua cổ Mộc Hạc, hơi nhổm dậy muốn hôn hắn.

Mộc Hạc nhếch môi, cúi xuống hôn cậu, hắn đưa lưỡi khuấy đảo cả khoang miệng nhỏ ngọt ngào, đến khi Lâm Xuyên có dấu hiệu hết hơi hắn mới luyến tiếc buông bờ môi nhỏ của cậu, kéo ra một sợi chỉ bạc.
Hắn thuận theo cơ thể nhỏ của cậu hôn xuống, mỗi chỗ hắn hôn đều để lại một dấu đỏ nhỏ như muỗi cắn.

Một tay hắn nâng chân cậu lên, một tay lại không thành thật trêu đùa một bên ngực của cậu.

Bên ngực còn lại hắn cũng không tha, hắn liếm láp, trêu đùa khiến cả cơ thể cậu run rẩy, tiếng rên rỉ không ngừng phát ra.

Hắn chơi tới nỗi, cả hai đầu ti của cậu đều đỏ ửng, sưng tấy, một bên còn lưu lại dấu răng của hắn.
Bên dưới, nơi địa phương thần bí bắt đầu rỉ nước, hạ thân của cậu đã dựng đứng từ bao giờ mà cạ vào cơ bụng của hắn.

Sợi dây lí trí cuối cùng của hắn lập tức đứt luôn, hắn lần mò xuống nơi địa phương thần bí kia, đưa tay khai phá nơi ẩm ướt mà ấm nóng.
Nơi kia nào đã được ai khai phá bao giờ, khi hắn đưa ngón tay vào, một tia khoái cảm chạy dọc thân thể cậu.


Đau đớn và khoái cảm hoà lẫn vào nhau, đôi mắt xinh đẹp của cậu ngập nước, rên rỉ muốn thoát ra.
Lâm Xuyên: "Hức...đau...đau...hức...ưm...a...đau...lắm...hu hu."
Mộc Hạc thì thầm bên tai cậu an ủi: "Bé con, thả lỏng nào, thả lỏng ra sẽ không đau nữa, ngoan."
Lâm Xuyên ma xui quỷ khiến thả lỏng cơ thể, thấy cậu đã thả lỏng, hắn đưa thêm một ngón tay vào bên trong cậu, lần mò như đang tìm kiếm cái gì.

Tiến thêm một chút, hắn chợt nở nụ cười xấu xa, vừa nói vừa nhấn vào cục thịt nhỏ hơi nhô ra đó.
Mộc Hạc: "Tìm thấy rồi!"
Lâm Xuyên bị kích thích vào điểm sướng: "A...lạ...lạ lắm...anh...anh mau...mau bỏ tay...a...ưm...ư~"
Sau khi thấy lỗ nhỏ của cậu đã nới lỏng hơn, hắn mới từ từ đưa *** **** đã ***** **** đến đau nhức của mình chạm vào lỗ nhỏ.

Nhìn thấy *** **** của hắn, Lâm Xuyên dù đầu óc mụ mị cũng phát sợ, cố gắng ngăn hắn lại.
Lâm Xuyên: "Không...không được...rách...rách mất...đừng cho vào."
Mộc Hạc toả pheromone trấn an cậu, giọng nói hắn dịu dàng như ma quỷ mê hoặc tâm trí cậu: "Không sao, sẽ thoải mái, ngoan, nghe lời sẽ không đau đâu."
Lâm Xuyên lắc đầu không tin.
Mộc Hạc vẫn rất kiên nhẫn mà dụ dỗ bạn nhỏ: "Bé con, em ôm lấy tôi, tôi sẽ giúp em thoải mái hơn, được chứ?"
Lâm Xuyên bán tín bán nghi nghe theo, chỉ chờ có thế, hắn không chần chừ đưa *** **** tiến vào.

Bên trong quả thật rất ấm, còn rất ẩm ướt khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Lâm Xuyên bị tiến vào đột ngột: "A...ưm...anh...a...anh nói...nói dối...hức...đau...a~"
Mộc Hạc ôm cậu trấn an nhưng thân dưới không ngừng tiến vào sâu bên trong khiến Lâm Xuyên vừa đau vừa sướng.

Cậu ôm chặt lấy Mộc Hạc như thể chỉ cần ôm chặt hắn thì cậu sẽ bớt đau lại.

Cứ nghĩ rằng hắn đã cho vào hết rồi nhưng khi cậu cúi xuống dò xét thử thì sợ hết hồn, còn tận một nửa nữa vẫn chưa có tiến vào bên trong.

Cậu dãy giụa muốn bỏ trốn, lại bị hắn tóm chặt, một phát đâm lút cán vào bên trong.
Lâm Xuyên: "A"
Mộc Hạc không chút nhẹ nhàng đâm rút mạnh bạo vào bên trong Lâm Xuyên.

Hắn không ngừng đâm vào những chỗ sướng bên trong cậu khiến khoái cảm của cậu tăng lên, không còn đau như trước.

Tiếng rên rỉ và âm thanh va chạm của da thịt thật sự rất mờ ám.

Hắn cứ đâm rút như vậy khiến cậu thực sự rất muốn ra.
Lâm Xuyên: "Ưm...sướng....sướng quá...ra...ưm...a...ưm...tôi...tôi ra...ưm~"

Nhưng cậu nào có ngờ, hắn cứ như vậy nắm lấy hạ thể của cậu, không cho phép cậu bắn.

Cậu ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cậu muốn ra mà, sao lại không cho cậu ra chứ.
Lâm Xuyên: "Ưm...cho...cho tôi ra...ra...ưm...ư~"
Mộc Hạc: "Bé con nhịn một chút, chúng ta cùng ra, nhé?"
Lâm Xuyên: "Ra...cho tôi...ra...ưm...muốn...a...ư...ra...hức...ư~"
Bé con của hắn thật không có kiên nhẫn gì cả, hắn đâm rút càng thêm mạnh bạo.

Qua thêm một chút, hắn mới thả tay ra, cậu không chịu được mà bắn ra thứ chất lỏng đặc sệt màu trắng.
Lâm Xuyên: "A~~"
Hắn khẽ nhíu mày rồi bắn luôn vào bên trong cậu.

Sau một lúc lăn qua lộn lại, cậu mệt mỏi nhắm mắt nhưng mới làm có một hiệp, hắn làm sao có thể tha cho cậu dễ như vậy.

Hắn lật người cậu lại, khẽ cắn lên vành tay đỏ lựng của cậu liếm láp nói.
Mộc Hạc: "Bé con, mới một hiệp thôi, chúng ta làm thêm mấy lần nữa, nhé?"
Lâm Xuyên mơ màng đồng ý.

Cả hai lại bắt đầu quấn quýt, không khí tràn ngập phenomenon của cả hai người.

Đêm nay coi bộ cũng rất dài.
___________________________________________
Mị có lời muốn nói:
Có lẽ sẽ có tình yêu thắc mắc tại sao thời gian lâu như vậy mà Mộc Hạc vẫn còn nhớ Lâm Xuyên và chờ đợi bé.

Thì mọi chuyện cũng rất đơn giản, lúc hắn bị đá sang thành phố khác, hắn ra điều kiện với ba hắn để người khác chụp ảnh của cậu cho hắn thì hắn mới chịu đi.

Chứ nếu không thì sao chúng ta có màn vật lộn của hai đứa khi mà cái tính thằng con rể của mị nó như zậy :)))
Hừmm thì tất cả là thế đó, mị nhắc lại là mị nhận hoa không nhận gạch, các tình yêu có tâm xin đừng ném gạch, hãy ném hoa.

Văn phong mị không tốt, các tình yêu xin đừng chấp nhặn mà hãy góp ý cho mị nha để sau này mị còn có can đảm viết H cho các tình yêu.

Tạm biệt các tình yêu của mị, một ngày tốt lành nha (⁠ ⁠˘⁠ ⁠³⁠˘⁠)⁠♥.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương