Lâm Xuyên là thanh niên 21 tuổi, hồn nhiên vui tươi, chưa mảnh tình vắt vai và vẫn đang kiên trì ăn bám bố mẹ.

Đợt nghỉ hè lần này, cậu vẫn theo chủ nghĩa về nhà ăn bám.
Mẹ Lâm Xuyên nhìn đứa con nhỏ của mình mà ngán ngẩm: "Con trai gì mà lớn tướng rồi, còn không biết dậy làm việc cho mẹ à!!"
Lâm Xuyên nằm lười trên giường: "Mẹ à, con cũng mệt lắm lun đó, mẹ cũng biết là con học cực như nào mà~"
Mẹ Lâm Xuyên cũng không bắt ép gì cậu nữa, chỉ cằn nhằn mấy câu rồi cũng mặc kệ cậu.

Ai bảo trong nhà này cậu là con cưng của cả nhà làm gì cơ chứ.
Lâm Xuyên vẫn là nằm lười trên giường, tay lướt đọc tiểu thuyết ngôn tình trên điện thoại.

Nói cậu ẻo lả, yếu đuối gì cũng được, cậu cũng chả thèm quan tâm.

Dù sao cậu cũng nói rõ tính hướng của mình với gia đình rồi, chỉ cần gia đình cậu không kì thị cậu thì mọi thứ đều được.
Sở thích của cậu vốn cũng không nhiều nhưng đặc biệt cậu lại mê tiểu thuyết ngôn tình trên mạng.

Thứ giúp vậu thư giãn cũng như xoa dịu tâm hồn mỏng manh của cậu.
Mặc dù nhiều lúc cậu cũng vớ phải nhiều bộ truyện khiến người sôi máu.


À, bộ cậu đang đọc cũng vậy á.
Cậu vừa đọc vừa mắng tên đại phản diện trong truyện, nào là đồ chó chết dẫm, tên phá hoại tình cảm....
Nói chung rất nhiều.
Đang đọc hăng say thì điện thoại cậu thông báo pin yếu.

Cậu bực bội mà đi sạc pin điện thoại.
Lúc chuẩn bị cắm được chân sạc vào máy, mẹ cậu dưới lầu nói với lên.
Mẹ Lâm Xuyên: "Tiểu tử, con cắm sạc thì đừng có chơi điện thoại nữa, dạo này mấy vụ nổ điện thoại lúc vừa chơi vừa sạc nhiều lắm đấy."
Lâm Xuyên cũng vâng dạ, còn khẳng định một câu chắc nịch: "Mẹ đừng lo, con cắm sạc chưa bao giờ bị nổ đâu."
Dứt lời, lúc chân sạc được cắm vào máy, điện thoại cậu bỗng rung rung vài cái rồi ĐÙNG.
Lúc đó cậu lại còn ghé sát vào màn hình điện thoại nữa chứ.

Kết quả khỏi phải nói, cậu cũng ngã luôn.
Mẹ Lâm Xuyên nghe thấy tiếng nổ cũng vội vàng chạy lên.
Chỉ thấy Lâm Xuyên đang nằm úp trên một vũng máu, bên mắt phải của cậu gần như biến mất luôn, máu không ngừng chảy.
Cảnh tượng hãi hùng khiến mẹ Lâm Xuyên xuýt nữa là ngất, may sao bà vẫn cố kiên trì, chạy lại bên con trai rồi gọi xe cứu thương.
Trước khi mất đi ý thức, Lâm Xuyên được chứng kiến toàn bộ quá khứ của mình được chiếu lại như thước phim ngắn.
Trong ý thức rời rạc cậu cũng kịp cảm thán vài câu trong lòng: "Đúng là nói trước bước không qua, không lẽ mình phải chết trẻ như vậy? Mình còn chưa có báo hiếu bố mẹ mà, còn yêu đương nữa chứ!?"
Cứ vậy trong mơ màng, cậu lịm đi.

Một lúc lâu sau, cậu có lại nhận thức.
Trong tiềm thức mơ màng như có ai đó đang ôm cậu, cái ôm rất ấm áp.

Nhưng cậu cũng không khỏi ngạc nhiên.
Cậu không phải là bị nổ điện thoại chết rồi à? Cảm giác cái ôm ấm áp là sao? Hay cậu đang trên thiên đàng? Nhưng mà xung quanh tối quá!
Trong lúc cậu đang tự vấn, có giọng người ồn ào xung quanh.

Khiến cậu cảm thấy rất phiền, muốn nói vài câu mà chỉ thấy toàn tiếng bản thân mình đang khóc oe oe.

Cậu hoá đá luôn.

Cậu biến thành đứa trẻ rồi? Nhưng xung quanh thật rất ồn.

Giọng nữ 1: "Chúc mừng phu nhân, người hạ sinh được một tiểu thiếu gia rất kháu khỉnh và khoẻ mạnh."
Giọng nam 1 yếu ớt cất lên: "Mau...mau cho ta xem...con của ta!!"
Cậu cảm nhận được bản thân được đón bằng một vòng tay khác.

Đang nghi hoặc sao cha cậu lại bế cậu rồi? Không phải nên để cậu đến chỗ mẹ à? Chưa kịp để cậu tự vấn xong, một giọng nam yếu ớt vang lên.
Giọng nam 1: "Thằng bé thật đáng yêu."
Giọng nữ 2: "Phu nhân, thiếu gia đến rồi!!!"
Ngay sau tiếng thông báo là một tràng dài những câu hỏi quan tâm với giọng nói hơi trầm của một người đàn ông.
Giọng nam 2: "Bảo bối, em cảm thấy sao rồi? Bảo bối, có cần anh bế con cho em không?......(đã lược bớt những câu quan tâm.)"
Giọng nam 1: "Em không sao, anh xem, thằng bé rất giống anh."
Giọng nam 2: "Thì đã sao chứ, em không sao là được."
Giọng nam 1 hơi bất mãn: "Anh nói kiểu gì vậy, thằng bé là con anh đó,nói bé chút, thằng bé ngủ rồi."
Khoan khoan khoan, dừng một chút.

Có cái gì đó sai sai ở đây ấy.
Cậu bỏ ngoài tai mấy thứ ồn ào kia, bắt đầu thấy cấn cấn chỗ nào đó.
À đúng rồi, người đang bế cậu là người vừa mới đẻ ra cậu theo đúng nghĩa đen....
Cậu hoảng rồi, sao lại vậy được???? Đàn ông có thể sinh con sao??? Mà quan trọng là cậu xuyên không rồi à??? Nhưng chỗ cậu xuyên là chỗ quái nào vậy??? (đã lược 1000 câu hỏi của bé nhỏ)
Được rồi, không phải cậu kì thị gì nhưng cũng phải mất kha khá thời gian để cậu có thể chấp nhận bản thân được sinh ra từ một người đàn ông.
Ơ nhưng cũng không phải, cậu từng đọc trong tiểu thuyết có một thế giới ABO nữa mà.

Nơi đó đàn ông cũng có thể sinh con!!
Đến đây là hiểu rồi, cậu xuyên vào một thế giới ABO lạ hoắc.


Thôi không sao, sống là được mà.
Vừa an tâm được một chút, cậu được đưa đi.

Mãi sau mới được nằm xuống trên nôi em bé.
Cơn buồn ngủ cũng ập đến.
Đến lúc cậu tỉnh dậy thì trời cũng khuya luôn rồi.

Bản thân mở được mắt khiến cậu rất tò mò mọi thứ xung quanh.
Cậu đang ngó dọc ngó ngang thì một bóng đen đến gần cậu.
Cậu nghi hoặc nhìn người phụ nữ trước mặt.
Cô ấy làm gì vậy? Không buồn ngủ hả ta?
Chỉ thấy người phụ nữ trong màn đêm đó giơ tay lên, cậu nheo mắt mãi mới hoảng hốt nhận ra.

Người đó đang cầm một cây kim tiêm rất to.
Đm đm đm, xin hỏi bản thân xuyên đến thế giới lạ còn thành một đứa trẻ, hiện tại đang có nguy cơ mất mạng nhỏ khi chưa chào đời được mấy giờ là sao đây????
Rất cần một câu trả lời, cảm ơn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương