Quyết Chí Tiến Lên
-
Chương 8
Phòng ngủ của Chập Lân bài trí rất ngăn nắp, giường, tủ quần áo, bàn học, vừa đơn giản lại thực dụng. Ngăn kéo bên trái dưới bàn học có đặt két bên trong, hướng dẫn đặt trên nóc két để tiện cho đội viên cài đặt mật mã.
Giường là giường đơn, chiều dài chiều rộng đều đủ cho một người đàn ông trưởng thành ngủ. Bộ chăn ga gối đệm trên giường nhìn qua là biết Chập Lân mua lố, màu vàng nhạt viền xanh lam, nhìn rất thoải mái.
Sở Linh có chút lạ giường nên mang theo cả bộ chăn gối cá nhân, như vậy tối mới ngủ ngon được.
Đến khi thu thập xong xuôi thì đã chập tối.
Sở Linh cũng không biết phòng huấn luyện ở đâu, ra cửa định tìm người hỏi thăm thì thấy Bạch Ninh mặc một bộ Hán phục màu xanh lam đi ra từ trong thang máy.
Cậu đã từng gặp Bạch Ninh, chỉ có điều chưa từng nghiêm túc chào hỏi. Nghe nói Bạch Ninh là tên cuồng Hán phục, chỉ khi tham gia vào giải đấu vì để phù hợp mới mặc Âu phục, còn bình thường đều mặc Hán phục cả.
Nhìn thấy Sở Linh, Bạch Ninh nở nụ cười, “Hoan nghênh Vũ thần.”
“Chào anh.” Sở Linh khẽ mỉm cười.
Bạch Ninh đi tới, “Tự giới thiệu một chút ha, tôi là Bạch Ninh, quản lý của Chập Lân, phụ trách các việc vặt vãnh trong đội. Sau này có chuyện gì cứ tìm tôi.” Nói xong liền chỉ gian phòng bên cạnh phòng Thái Nghệ Tĩnh, “Đây là phòng tôi, bên cạnh phòng tôi là phòng Nhung Tước. Bình thường chúng tôi làm việc trên tầng sáu, tối có việc thì cứ tới gõ cửa trực tiếp là được.”
Cái gọi là buổi tối trong lời Bạch Ninh là chỉ ba giờ sáng đến 11 giờ trưa, đây là thời gian sinh hoạt của Chập Lân, nếu ai ngủ sớm thì trực tiếp bỏ qua.
“Được, sau này xin hãy quan tâm nhiều hơn.” Sở Linh nói.
“Vũ thần khách sáo rồi, Đình thần bảo tôi lên tìm cậu, kêu cậu xuống làm quen với các thành viên chính thức, sau đó cả bọn đi liên hoan.”
“Vâng.” Sở Linh gật đầu, có người dẫn đường đương nhiên quá tốt.
Tiến vào phòng huấn luyện, Sở Linh liền thấy bố cục có gì đó sai sai, Cận Luân đang ngồi trước một cái phông nền bằng lụa mỏng, mặc đồ nữ live stream.
Thấy cậu tới, Tần Thiếu Đình liền đứng dậy cười nói, “Cận Luân đang live, nào, đầu tiên làm quen với nhau đã, đây là Thái Nghệ Tĩnh mười phân vẹn mười của đội chúng ta.”
“Chào Vũ thần, có thời gian chúng mình dual ha.” Giọng nói của Thái Nghệ Tĩnh rất dịu dàng, nghe cậu ta nói liền thấy ấm áp hơn.
“Được, cứ gọi tên tôi là được rồi.”
Sở Linh cũng không lạ lẫm gì các thành viên Chập Lân, dù gì biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng được. Chỉ có điều không tiếp xúc nhiều nên cũng không thể coi như quen biết.
Thái Nghệ Tĩnh là tuyển thủ duy nhất trong Võ Hiệp chơi mọi chức nghiệp trừ buff, trong đó chơi chính là Tiêu Dao, xuất quỷ nhập thần. Sở Linh cũng thừa nhận mình từng phải chịu không ít thiệt thòi trong tay Thái Nghệ Tĩnh.
“Được. Hôm qua tôi còn nói chuyện với Cận Luân, cậu đã đến rồi thì team chúng ta sẽ có tên phụ.” Thái Nghệ Tĩnh cười nói.
“Là sao?” Sở Linh hỏi.
Thái Nghệ Tĩnh kiêu ngạo trả lời, “Quân đoàn 20 tuổi.”
Sở Linh không biết nên cười hay chửi cái tên quê một cục này. Kỳ thực nói vậy cũng không sai, cậu, Nghệ Tĩnh và Cận Luân năm nay đều 20, chỉ có Tần Thiếu Đình lớn tuổi hơn một chút, đã 24 rồi, có thể coi như lão tướng trong liên minh Võ Hiệp. Có điều không phải chức nghiệp nào trong Võ Hiệp cũng đòi hỏi tốc độ tay, vì thế tuổi như Tần Thiếu Đình vẫn còn đánh thêm được vài năm nữa.
Sở Linh quay đầu nhìn Cận Luân.
Cận Luân không lên tiếng, chỉ vẫy tay với cậu coi như chào hỏi.
Sau đó lại nghe thấy tiếng Cận Luân, “Tôi chào ai ấy hả? Các bạn đoán xem? Chưa đọc thông báo mới nhất thì mau lên đọc ha, đảm bảo bất ngờ.”
“Ừa, trước đây ở hai team khác nhau nên không quen thân, giờ thành đội viên cùng đội rồi, tất nhiên sẽ từ từ hiểu nhau hơn.”
“Để Vũ thần ra trận hả? Không được đâu nha. Mấy bạn vào đây để xem tôi live cơ mà? Tôi vì mấy bạn mà mua một đống mỹ phẩm rồi năm sáu bộ tóc giả đó. Mấy bạn nhìn người đẹp như tôi rồi còn muốn nhìn thằng khác nữa sao? Lương tâm để đi đâu thế?”
Cận Luân giả gái live stream rất được yêu mến, rất nhiều kênh stream mời cậu ký, ra giá rất cao.
Nói về vụ giả gái live stream này thì vốn đáng lẽ loại trai thẳng như ống thép như Cận Luân sẽ không bao giờ làm. Nhưng truyện kể ra thì dài, hai năm trước Cận Luân còn là một thiếu niên đơn thuần hoạt bát, trong một lần live stream thì có xem một giải đấu nhỏ do kênh stream tổ chức, Cận Luân vừa xem vừa live, tiện thể ngứa mồm đánh cược với fan, nói là giải này chắc chắn quán quân sẽ là Huyền Nguyệt, nếu không phải thì cậu sẽ giả gái live stream một tháng.
Đối với một tên trai thẳng thì vụ cá độ này rất lớn. Hơn nữa trong giải đấu đó thì các đội khác đều dùng team 2 team 3, chỉ có Huyền Nguyệt đánh đội hình team 1, cũng vì lý do luyện binh, về lý thuyết thì thắng chắc.
Nhưng như Cận Luân nói thì đúng là “ông trời trêu ngươi”, trong trận chung kết hôm đó, đội phó và đội trưởng của Huyền Nguyệt đêm trước ăn khuya cùng bị đau bụng phải đưa đi viện truyền nước, không thể thi đấu. Mà ba người còn lại của Huyền Nguyệt lại chỉ là tuyển thủ dự bị, có lẽ vì quá lo lắng cho đội trưởng và đội phó, hoặc cũng có thể vì không ai chỉ huy được, thế là biểu hiện phập phù, thua ba trận trong tay team 2 của Cửu Trọng Thành, cũng vì thế mà đội tuyển Huyền Nguyệt bị mắng cho không ngóc đầu lên nổi. Tất nhiên Cận Luân cũng đành giữ lời hứa giả gái live stream, chẳng ngờ hiệu ứng lại quá tích cực, thế là bỗng nhiên nổi như cồn.
Mà vì fan đòi dữ quá, tính cậu lại không muốn khiến bọn họ thất vọng, thế là mỗi tháng đều sẽ giả gái live stream vài ngày, lịch stream tháng này cũng rơi đúng vào mấy ngày hôm nay.
Thông báo? Sở Linh nhìn về phía Tần Thiếu Đình.
Tần Thiếu Đình cười nói, “Thông báo viết xong lâu rồi, chờ cậu ký tên là đăng thôi.”
Sở Linh bất đắc dĩ cười, vừa cảm thấy Chập Lân quá nhanh cũng vừa nghĩ tính cách Cận Luân thật tốt.
“Đội tuyển chúng ta có hợp đồng stream với kênh cố định, có thể ký nếu cần. Tôi và Nghệ Tĩnh thì không ký, nếu cậu muốn thì tìm Nhung Tước là được.” Tần Thiếu Đình nói, việc này là tự nguyện, ký hợp đồng stream sẽ có thời gian quy định cho buổi stream, câu lạc bộ sẽ không can thiệp, chỉ cần không ảnh hưởng đến huấn luyện là được.
“Tôi không thích live stream, không bắt buộc là tốt rồi.” Sở Linh chưa bao giờ live stream, chỉ từng xuất hiện trong phòng stream của những thành viên khác trong đội mà thôi.
“Được rồi, lại đây xem chỗ ngồi của cậu đi.” Tần Thiếu Đình đi tới một bàn máy còn trống, “Chỗ này được không?”
Vị trí ngồi sát cửa sổ, đón sáng tốt lại có rèm cửa che, không lo ánh nắng ảnh hưởng đến độ lóa của màn hình.
Thái Nghệ Tĩnh đi tới như muốn tranh công nói với đội trưởng, “Vũ thần… À không, Sở Linh, tôi kể cậu nghe, bàn phím, chuột với ghế đều là đội trưởng mua cho cậu đó. Đồ đội trưởng mua toàn hàng xịn, cậu có đồ xong nhớ chơi hết mình đó nha.”
Tần Thiếu Đình cười nói, “Nghe nói cậu vẫn luôn dùng bàn phím trục đỏ*, chuột cũng thích hãng này nên chiếu theo đó mua cho cậu, không biết có đúng chưa nữa. Ghế chơi game thực ra là hồi đó tôi mua hai cái, cái này để trong kho không dùng đến, tiện thể đưa cậu dùng luôn.”
*Trục của bàn phím cơ thông thường có trục đen, trục đỏ, trục xanh và trục nâu. Bốn loại trục có màu sắc khác nhau theo tên gọi, đặc điểm cũng không giống nhau.
“Cảm ơn.” Sở Linh rất vui vẻ, có người mua đồ chiếu theo sở thích của cậu thì còn gì bằng.
“Đừng khách sáo, chờ tối liên hoan về cậu thử một chút xem, cái nào không hợp thì nói. Màn hình thì mua theo tiêu chuẩn thi đấu nên không đổi được.” Những thứ này ngoại trừ muốn hoan nghênh Sở Linh thì còn là vì muốn nhận lỗi vì hôm đó đã tính kế với cậu, chẳng qua không tất yếu phải nói chuyện này ra.
“Ừm.” Sở Linh sờ sờ ghế dựa, sau đó sờ thử bàn phím và chuột, đây là nhãn hiệu và loại cậu vẫn luôn dùng từ ngày đầu đánh giải tới giờ, lần thứ hai động vào vẫn mang đến cảm giác say mê như trước.
Cận Luân nhìn đồng hồ thấy cũng đã tới giờ.
“Nào nào nào, chúng ta chính thức làm quen một chút, tôi là Cận Luân, chơi chủ yếu là Đường Môn.” Cận Luân vươn tay ra.
Cận Luân giả gái không xấu nhưng cũng chẳng xinh, đặc biệt là khi duỗi tay ra thì bàn tay nam tính này thực sự mang tới cho người ta một cảm giác ảo ảnh nứt vỡ.
“Sở Linh, xin giúp đỡ.” Sở Linh cũng bắt tay với cậu.
“Cậu cũng thế nha.” Cận Luân cười đáp lại, “Tôi đi rửa mặt thay quần áo rồi chúng ta đi bào sạch ví đội trưởng. Nghệ Tĩnh, Tô Dịch đâu rồi?”
Thái Nghệ Tĩnh nói, “Tan học xong cậu ấy đi tới nhà hàng đặt trước luôn rồi.”
“Được, vậy tốt rồi.” Cận Luân liền chạy mất dạng như làn khói.
Tần Thiếu Đình ghé lại bên tai Sở Linh, “Tô Dịch là bạn trai nhỏ của Nghệ Tĩnh đó, giờ đang học đại học, lát nữa sẽ gặp.”
Sở Linh gật đầu, biết Thái Nghệ Tĩnh cũng thích con trai, Sở Linh cũng cảm giác thân thiết hơn một chút.
Sau khi làm quen với Trần Tân, cả đám liền xuất phát.
Nơi Tần Thiếu Đình đặt là một hội quán rất riêng tư, chưa kể Chập Lân vừa đăng bài thông báo thì đám phóng viên eSports toàn quốc đều sẽ cắm trại trước cửa gaming house của Chập Lân để hóng hớt.
Cuối cùng Sở Linh cũng gặp được Tô Dịch.
Tô Dịch đeo kính, bộ dạng thư sinh, ánh mắt trong veo, nhìn qua đã thấy là học sinh gương mẫu chưa trải mùi đời.
Hai người chào hỏi lẫn nhau, Tô Dịch có chút ngại ngùng nên không nói nhiều lắm, vậy mà khi nói chuyện với Sở Linh cậu lại cảm thấy rất thoải mái.
Cận Luân và Thái Nghệ Tĩnh bắt đầu chọn món ăn, cứ món nào đắt thì gọi, cuối cùng bưng lên đầy cả một bàn.
Tần Thiếu Đình nâng ly đầu tiên hoan nghênh Sở Linh đến. Mọi người cùng nhau chạm cốc, bầu không khí thân thiện ôn hòa.
Ngoại trừ Tô Dịch ra thì những người đang ngồi đều có thể uống vài chén. Hơn nữa ai cũng mời rượu Sở Linh, mà Sở Linh lại không từ chối bất cứ một ai, dù sao cũng chân ướt chân ráo, mọi người chào mừng cậu, yêu quý cậu thì cậu cũng phải nể tình.
Cuối cùng, Sở Linh uống nhiều quá mà say mèm…
“Được rồi được rồi, không uống nữa, đổi qua uống cái khác đi.” Bạch Ninh cau mày nói, “Đặt hết rượu xuống, thực sự không biết nặng nhẹ gì cả, người ta vừa tới đã chuốc gục như thế có còn là người nữa không?”
Mọi người cũng biết quả thực Sở Linh uống cũng nhiều, không tiện từ chối cũng được mà vui vẻ cũng được, đây đều là để chào mừng Sở Linh nên Sở Linh mới nhận hết rượu từ bọn họ.
Bạch Ninh nhấn chuông gọi.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng bước vào.
“Cho tôi nước trái cây và canh giải rượu. À thêm mỗi người một bát mì gà nấm nữa.” Bạch Ninh quyết định gọi món để bọn họ lấp dạ.
Tần Thiếu Đình nhìn Sở Linh say ngất ngư gục xuống bàn, mặt đỏ bừng ngủ rất say. Đôi môi đỏ mọng khiến hắn thực sự muốn sờ một cái xem có nóng hay không, nhưng tay đưa tới liền chuyển lên mặt của Sở Linh.
Mặt Sở Linh rất nóng, cảm xúc non mềm khiến Tần Thiếu Đình có chút say mê. Lông mi cậu dài nhưng không dày, tóc cũng hơi dài, lòa xòa bên tai, có lẽ nên cắt bớt đi.
“Khụ!” Nhung Tước giả bộ ho khan, ngăn cản Tần Thiếu Đình quấy rối Sở Linh.
Tần Thiếu Đình quay đầu nhìn anh, cười cười thu tay về, quả thực hành động này của hắn không phù hợp lắm, vừa nãy là do không kiềm chế được, sau này vẫn nên chú ý hơn.
Nhung Tước không phản đối quan hệ trong đội, nhưng Tần Thiếu Đình và Sở Linh đâu có yêu nhau mà đã táy máy tay chân rồi, đã thế lại còn nhân lúc người ta uống say bất tỉnh nhân sự, đúng là cầm thú.
Náo loạn cười đùa cả một bữa cơm, ăn uống no nê xong cả đám đi bộ trở về, được cái hội quán cũng gần gaming house.
Tần Thiếu Đình cõng Sở Linh đi sau cùng, Sở Linh cao một mét 78, hắn cao hơn Sở Linh tám cen-ti-mét, chưa kể Sở Linh cũng không nặng, cõng lên không mấy khó khăn.
Sở Linh dựa vào vai hắn, hơi thở phả vào bên cổ Tần Thiếu Đình khiến hắn ngứa ngáy cắn răng, nghĩ thầm: Mình mẹ nó đúng là một thằng quân tử chính hiệu, trước đây sao không phát hiện ra? Sau này phải bảo Sở Linh báo đáp mình cho tốt mới được!
Giường là giường đơn, chiều dài chiều rộng đều đủ cho một người đàn ông trưởng thành ngủ. Bộ chăn ga gối đệm trên giường nhìn qua là biết Chập Lân mua lố, màu vàng nhạt viền xanh lam, nhìn rất thoải mái.
Sở Linh có chút lạ giường nên mang theo cả bộ chăn gối cá nhân, như vậy tối mới ngủ ngon được.
Đến khi thu thập xong xuôi thì đã chập tối.
Sở Linh cũng không biết phòng huấn luyện ở đâu, ra cửa định tìm người hỏi thăm thì thấy Bạch Ninh mặc một bộ Hán phục màu xanh lam đi ra từ trong thang máy.
Cậu đã từng gặp Bạch Ninh, chỉ có điều chưa từng nghiêm túc chào hỏi. Nghe nói Bạch Ninh là tên cuồng Hán phục, chỉ khi tham gia vào giải đấu vì để phù hợp mới mặc Âu phục, còn bình thường đều mặc Hán phục cả.
Nhìn thấy Sở Linh, Bạch Ninh nở nụ cười, “Hoan nghênh Vũ thần.”
“Chào anh.” Sở Linh khẽ mỉm cười.
Bạch Ninh đi tới, “Tự giới thiệu một chút ha, tôi là Bạch Ninh, quản lý của Chập Lân, phụ trách các việc vặt vãnh trong đội. Sau này có chuyện gì cứ tìm tôi.” Nói xong liền chỉ gian phòng bên cạnh phòng Thái Nghệ Tĩnh, “Đây là phòng tôi, bên cạnh phòng tôi là phòng Nhung Tước. Bình thường chúng tôi làm việc trên tầng sáu, tối có việc thì cứ tới gõ cửa trực tiếp là được.”
Cái gọi là buổi tối trong lời Bạch Ninh là chỉ ba giờ sáng đến 11 giờ trưa, đây là thời gian sinh hoạt của Chập Lân, nếu ai ngủ sớm thì trực tiếp bỏ qua.
“Được, sau này xin hãy quan tâm nhiều hơn.” Sở Linh nói.
“Vũ thần khách sáo rồi, Đình thần bảo tôi lên tìm cậu, kêu cậu xuống làm quen với các thành viên chính thức, sau đó cả bọn đi liên hoan.”
“Vâng.” Sở Linh gật đầu, có người dẫn đường đương nhiên quá tốt.
Tiến vào phòng huấn luyện, Sở Linh liền thấy bố cục có gì đó sai sai, Cận Luân đang ngồi trước một cái phông nền bằng lụa mỏng, mặc đồ nữ live stream.
Thấy cậu tới, Tần Thiếu Đình liền đứng dậy cười nói, “Cận Luân đang live, nào, đầu tiên làm quen với nhau đã, đây là Thái Nghệ Tĩnh mười phân vẹn mười của đội chúng ta.”
“Chào Vũ thần, có thời gian chúng mình dual ha.” Giọng nói của Thái Nghệ Tĩnh rất dịu dàng, nghe cậu ta nói liền thấy ấm áp hơn.
“Được, cứ gọi tên tôi là được rồi.”
Sở Linh cũng không lạ lẫm gì các thành viên Chập Lân, dù gì biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng được. Chỉ có điều không tiếp xúc nhiều nên cũng không thể coi như quen biết.
Thái Nghệ Tĩnh là tuyển thủ duy nhất trong Võ Hiệp chơi mọi chức nghiệp trừ buff, trong đó chơi chính là Tiêu Dao, xuất quỷ nhập thần. Sở Linh cũng thừa nhận mình từng phải chịu không ít thiệt thòi trong tay Thái Nghệ Tĩnh.
“Được. Hôm qua tôi còn nói chuyện với Cận Luân, cậu đã đến rồi thì team chúng ta sẽ có tên phụ.” Thái Nghệ Tĩnh cười nói.
“Là sao?” Sở Linh hỏi.
Thái Nghệ Tĩnh kiêu ngạo trả lời, “Quân đoàn 20 tuổi.”
Sở Linh không biết nên cười hay chửi cái tên quê một cục này. Kỳ thực nói vậy cũng không sai, cậu, Nghệ Tĩnh và Cận Luân năm nay đều 20, chỉ có Tần Thiếu Đình lớn tuổi hơn một chút, đã 24 rồi, có thể coi như lão tướng trong liên minh Võ Hiệp. Có điều không phải chức nghiệp nào trong Võ Hiệp cũng đòi hỏi tốc độ tay, vì thế tuổi như Tần Thiếu Đình vẫn còn đánh thêm được vài năm nữa.
Sở Linh quay đầu nhìn Cận Luân.
Cận Luân không lên tiếng, chỉ vẫy tay với cậu coi như chào hỏi.
Sau đó lại nghe thấy tiếng Cận Luân, “Tôi chào ai ấy hả? Các bạn đoán xem? Chưa đọc thông báo mới nhất thì mau lên đọc ha, đảm bảo bất ngờ.”
“Ừa, trước đây ở hai team khác nhau nên không quen thân, giờ thành đội viên cùng đội rồi, tất nhiên sẽ từ từ hiểu nhau hơn.”
“Để Vũ thần ra trận hả? Không được đâu nha. Mấy bạn vào đây để xem tôi live cơ mà? Tôi vì mấy bạn mà mua một đống mỹ phẩm rồi năm sáu bộ tóc giả đó. Mấy bạn nhìn người đẹp như tôi rồi còn muốn nhìn thằng khác nữa sao? Lương tâm để đi đâu thế?”
Cận Luân giả gái live stream rất được yêu mến, rất nhiều kênh stream mời cậu ký, ra giá rất cao.
Nói về vụ giả gái live stream này thì vốn đáng lẽ loại trai thẳng như ống thép như Cận Luân sẽ không bao giờ làm. Nhưng truyện kể ra thì dài, hai năm trước Cận Luân còn là một thiếu niên đơn thuần hoạt bát, trong một lần live stream thì có xem một giải đấu nhỏ do kênh stream tổ chức, Cận Luân vừa xem vừa live, tiện thể ngứa mồm đánh cược với fan, nói là giải này chắc chắn quán quân sẽ là Huyền Nguyệt, nếu không phải thì cậu sẽ giả gái live stream một tháng.
Đối với một tên trai thẳng thì vụ cá độ này rất lớn. Hơn nữa trong giải đấu đó thì các đội khác đều dùng team 2 team 3, chỉ có Huyền Nguyệt đánh đội hình team 1, cũng vì lý do luyện binh, về lý thuyết thì thắng chắc.
Nhưng như Cận Luân nói thì đúng là “ông trời trêu ngươi”, trong trận chung kết hôm đó, đội phó và đội trưởng của Huyền Nguyệt đêm trước ăn khuya cùng bị đau bụng phải đưa đi viện truyền nước, không thể thi đấu. Mà ba người còn lại của Huyền Nguyệt lại chỉ là tuyển thủ dự bị, có lẽ vì quá lo lắng cho đội trưởng và đội phó, hoặc cũng có thể vì không ai chỉ huy được, thế là biểu hiện phập phù, thua ba trận trong tay team 2 của Cửu Trọng Thành, cũng vì thế mà đội tuyển Huyền Nguyệt bị mắng cho không ngóc đầu lên nổi. Tất nhiên Cận Luân cũng đành giữ lời hứa giả gái live stream, chẳng ngờ hiệu ứng lại quá tích cực, thế là bỗng nhiên nổi như cồn.
Mà vì fan đòi dữ quá, tính cậu lại không muốn khiến bọn họ thất vọng, thế là mỗi tháng đều sẽ giả gái live stream vài ngày, lịch stream tháng này cũng rơi đúng vào mấy ngày hôm nay.
Thông báo? Sở Linh nhìn về phía Tần Thiếu Đình.
Tần Thiếu Đình cười nói, “Thông báo viết xong lâu rồi, chờ cậu ký tên là đăng thôi.”
Sở Linh bất đắc dĩ cười, vừa cảm thấy Chập Lân quá nhanh cũng vừa nghĩ tính cách Cận Luân thật tốt.
“Đội tuyển chúng ta có hợp đồng stream với kênh cố định, có thể ký nếu cần. Tôi và Nghệ Tĩnh thì không ký, nếu cậu muốn thì tìm Nhung Tước là được.” Tần Thiếu Đình nói, việc này là tự nguyện, ký hợp đồng stream sẽ có thời gian quy định cho buổi stream, câu lạc bộ sẽ không can thiệp, chỉ cần không ảnh hưởng đến huấn luyện là được.
“Tôi không thích live stream, không bắt buộc là tốt rồi.” Sở Linh chưa bao giờ live stream, chỉ từng xuất hiện trong phòng stream của những thành viên khác trong đội mà thôi.
“Được rồi, lại đây xem chỗ ngồi của cậu đi.” Tần Thiếu Đình đi tới một bàn máy còn trống, “Chỗ này được không?”
Vị trí ngồi sát cửa sổ, đón sáng tốt lại có rèm cửa che, không lo ánh nắng ảnh hưởng đến độ lóa của màn hình.
Thái Nghệ Tĩnh đi tới như muốn tranh công nói với đội trưởng, “Vũ thần… À không, Sở Linh, tôi kể cậu nghe, bàn phím, chuột với ghế đều là đội trưởng mua cho cậu đó. Đồ đội trưởng mua toàn hàng xịn, cậu có đồ xong nhớ chơi hết mình đó nha.”
Tần Thiếu Đình cười nói, “Nghe nói cậu vẫn luôn dùng bàn phím trục đỏ*, chuột cũng thích hãng này nên chiếu theo đó mua cho cậu, không biết có đúng chưa nữa. Ghế chơi game thực ra là hồi đó tôi mua hai cái, cái này để trong kho không dùng đến, tiện thể đưa cậu dùng luôn.”
*Trục của bàn phím cơ thông thường có trục đen, trục đỏ, trục xanh và trục nâu. Bốn loại trục có màu sắc khác nhau theo tên gọi, đặc điểm cũng không giống nhau.
“Cảm ơn.” Sở Linh rất vui vẻ, có người mua đồ chiếu theo sở thích của cậu thì còn gì bằng.
“Đừng khách sáo, chờ tối liên hoan về cậu thử một chút xem, cái nào không hợp thì nói. Màn hình thì mua theo tiêu chuẩn thi đấu nên không đổi được.” Những thứ này ngoại trừ muốn hoan nghênh Sở Linh thì còn là vì muốn nhận lỗi vì hôm đó đã tính kế với cậu, chẳng qua không tất yếu phải nói chuyện này ra.
“Ừm.” Sở Linh sờ sờ ghế dựa, sau đó sờ thử bàn phím và chuột, đây là nhãn hiệu và loại cậu vẫn luôn dùng từ ngày đầu đánh giải tới giờ, lần thứ hai động vào vẫn mang đến cảm giác say mê như trước.
Cận Luân nhìn đồng hồ thấy cũng đã tới giờ.
“Nào nào nào, chúng ta chính thức làm quen một chút, tôi là Cận Luân, chơi chủ yếu là Đường Môn.” Cận Luân vươn tay ra.
Cận Luân giả gái không xấu nhưng cũng chẳng xinh, đặc biệt là khi duỗi tay ra thì bàn tay nam tính này thực sự mang tới cho người ta một cảm giác ảo ảnh nứt vỡ.
“Sở Linh, xin giúp đỡ.” Sở Linh cũng bắt tay với cậu.
“Cậu cũng thế nha.” Cận Luân cười đáp lại, “Tôi đi rửa mặt thay quần áo rồi chúng ta đi bào sạch ví đội trưởng. Nghệ Tĩnh, Tô Dịch đâu rồi?”
Thái Nghệ Tĩnh nói, “Tan học xong cậu ấy đi tới nhà hàng đặt trước luôn rồi.”
“Được, vậy tốt rồi.” Cận Luân liền chạy mất dạng như làn khói.
Tần Thiếu Đình ghé lại bên tai Sở Linh, “Tô Dịch là bạn trai nhỏ của Nghệ Tĩnh đó, giờ đang học đại học, lát nữa sẽ gặp.”
Sở Linh gật đầu, biết Thái Nghệ Tĩnh cũng thích con trai, Sở Linh cũng cảm giác thân thiết hơn một chút.
Sau khi làm quen với Trần Tân, cả đám liền xuất phát.
Nơi Tần Thiếu Đình đặt là một hội quán rất riêng tư, chưa kể Chập Lân vừa đăng bài thông báo thì đám phóng viên eSports toàn quốc đều sẽ cắm trại trước cửa gaming house của Chập Lân để hóng hớt.
Cuối cùng Sở Linh cũng gặp được Tô Dịch.
Tô Dịch đeo kính, bộ dạng thư sinh, ánh mắt trong veo, nhìn qua đã thấy là học sinh gương mẫu chưa trải mùi đời.
Hai người chào hỏi lẫn nhau, Tô Dịch có chút ngại ngùng nên không nói nhiều lắm, vậy mà khi nói chuyện với Sở Linh cậu lại cảm thấy rất thoải mái.
Cận Luân và Thái Nghệ Tĩnh bắt đầu chọn món ăn, cứ món nào đắt thì gọi, cuối cùng bưng lên đầy cả một bàn.
Tần Thiếu Đình nâng ly đầu tiên hoan nghênh Sở Linh đến. Mọi người cùng nhau chạm cốc, bầu không khí thân thiện ôn hòa.
Ngoại trừ Tô Dịch ra thì những người đang ngồi đều có thể uống vài chén. Hơn nữa ai cũng mời rượu Sở Linh, mà Sở Linh lại không từ chối bất cứ một ai, dù sao cũng chân ướt chân ráo, mọi người chào mừng cậu, yêu quý cậu thì cậu cũng phải nể tình.
Cuối cùng, Sở Linh uống nhiều quá mà say mèm…
“Được rồi được rồi, không uống nữa, đổi qua uống cái khác đi.” Bạch Ninh cau mày nói, “Đặt hết rượu xuống, thực sự không biết nặng nhẹ gì cả, người ta vừa tới đã chuốc gục như thế có còn là người nữa không?”
Mọi người cũng biết quả thực Sở Linh uống cũng nhiều, không tiện từ chối cũng được mà vui vẻ cũng được, đây đều là để chào mừng Sở Linh nên Sở Linh mới nhận hết rượu từ bọn họ.
Bạch Ninh nhấn chuông gọi.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng bước vào.
“Cho tôi nước trái cây và canh giải rượu. À thêm mỗi người một bát mì gà nấm nữa.” Bạch Ninh quyết định gọi món để bọn họ lấp dạ.
Tần Thiếu Đình nhìn Sở Linh say ngất ngư gục xuống bàn, mặt đỏ bừng ngủ rất say. Đôi môi đỏ mọng khiến hắn thực sự muốn sờ một cái xem có nóng hay không, nhưng tay đưa tới liền chuyển lên mặt của Sở Linh.
Mặt Sở Linh rất nóng, cảm xúc non mềm khiến Tần Thiếu Đình có chút say mê. Lông mi cậu dài nhưng không dày, tóc cũng hơi dài, lòa xòa bên tai, có lẽ nên cắt bớt đi.
“Khụ!” Nhung Tước giả bộ ho khan, ngăn cản Tần Thiếu Đình quấy rối Sở Linh.
Tần Thiếu Đình quay đầu nhìn anh, cười cười thu tay về, quả thực hành động này của hắn không phù hợp lắm, vừa nãy là do không kiềm chế được, sau này vẫn nên chú ý hơn.
Nhung Tước không phản đối quan hệ trong đội, nhưng Tần Thiếu Đình và Sở Linh đâu có yêu nhau mà đã táy máy tay chân rồi, đã thế lại còn nhân lúc người ta uống say bất tỉnh nhân sự, đúng là cầm thú.
Náo loạn cười đùa cả một bữa cơm, ăn uống no nê xong cả đám đi bộ trở về, được cái hội quán cũng gần gaming house.
Tần Thiếu Đình cõng Sở Linh đi sau cùng, Sở Linh cao một mét 78, hắn cao hơn Sở Linh tám cen-ti-mét, chưa kể Sở Linh cũng không nặng, cõng lên không mấy khó khăn.
Sở Linh dựa vào vai hắn, hơi thở phả vào bên cổ Tần Thiếu Đình khiến hắn ngứa ngáy cắn răng, nghĩ thầm: Mình mẹ nó đúng là một thằng quân tử chính hiệu, trước đây sao không phát hiện ra? Sau này phải bảo Sở Linh báo đáp mình cho tốt mới được!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook