Quyết Chí Tiến Lên
-
Chương 5
Ý tưởng này lóe lên trong chốc lát, Tần Thiếu Đình cũng không trêu chọc Sở Linh nữa. Hắn không hứng thú với chuyện bẻ cong trai thẳng, hắn biết được dù là đối với người ta hay gia đình của người đó thì cũng đều là đả kích không cần thiết. Vì vậy trong tình yêu hắn vẫn thiên về tìm đồng loại hơn, ít nhất như vậy chỉ cần lo chuyện come out chứ không phải lo đến vụ tính hướng thay đổi. Nhỡ đâu sau này hai người cãi nhau thì chuyện này cũng sẽ không thể trở thành lý do công kích, cũng sẽ không gây ra vết thương khó lành trong tình cảm.
“Vậy được. Có điều nếu ngày nào đó cậu muốn tới nhà ăn đội tôi nếm thử thì có thể báo trước với tôi bất cứ lúc nào.” Tần Thiếu Đình nói, tuy nhà ăn thực sự phục vụ cho người nhà của Chập Lân nhưng nếu không có thẻ thì cũng chẳng vào được cửa.
“Ừ.” Đáp lại cho xong, chuyện sau này để sau này hẵng nói, “Bữa này không tính, lần sau tôi sẽ tìm chỗ tốt mời anh.”
Trước đó cậu có nói sẽ mời lại Tần Thiếu Đình, bữa này toàn đồ ăn nhanh đương nhiên không tính, mà thêm cái máy tính nữa thì càng khỏi phải nói.
Tần Thiếu Đình không nhịn được mà bắt đầu khua môi múa mép, “Chỗ tốt? Tốt thế nào?”
Sở Linh đang nghiêm túc tự hỏi bản thân một chỗ ăn cơm tốt cần đạt tiêu chuẩn gì thì Tần Thiếu Đình lại nói, “Phòng riêng à? Chỉ hai người tôi với cậu thôi sao? Có cách âm tốt không? Không gian hợp không? Có thể xem những thứ bình thường không thể xem không? Có đạo cụ gì đó bình thường không thấy không?”
Nếu như mấy câu trước không có hàm ý gì thì mấy câu sau, phàm là người trưởng thành thì không ai không nghĩ sang chiều hướng khác.
Sở Linh đỏ mặt, “Ý… ý là nhà hàng có món ngon.”
Tần Thiếu Đình cười ha hả, “Vậy nếu không ngon thì làm sao bây giờ?”
Rõ ràng Sở Linh không nghĩ đến chuyện này, do dự phút chốc liền nói, “Nếu không thì anh tìm nhà hàng ngon, tôi mời.”
“Có thể có chút thành ý được không?” Tần Thiếu Đình rất muốn búng trán cậu, nhưng ngón tay giật giật vẫn kiềm chế được, “Cậu chọn đi, nếu như ăn không ngon thì lần tới sẽ phải đi với tôi đến căn-tin của đội.”
Hóa ra đây là điều hắn muốn. Sở Linh nói, “Ngon hay không chỉ dựa vào quyết định chủ quan của anh sao?”
Tần Thiếu Đình cười nói, “Tôi đảm bảo khách quan. Dù gì cũng là cậu mời, cộng thêm cả tình hữu nghị thì chẳng phải tôi cũng nên đánh giá cao hay sao?”
“Vậy được, để về tôi tìm.” Sở Linh cảm thấy lúc này vẫn nên dựa vào sức mạnh quần chúng, tìm một nhà hàng rate cao, đánh giá tốt là được.
Tần Thiếu Đình lấy laptop từ ghế sau đưa cho cậu, “Được rồi, nghỉ sớm chút đi. Tôi cũng về đây.”
“Ừ.” Sau khi Sở Linh xuống xe cũng tiện tay vứt rác rồi đi lên tầng.
Nếu bạn đang đọc bộ truyện này ở bất cứ trang web nào khác ngoài wordpress nhà chính “Luân Hồi Vãng Sinh” của mình thì tức là bạn đang tiếp tay cho hành vi ăn cắp công sức của người dịch để trục lợi kiếm tiền. Mình sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào liên quan tới sai lệch nội dung và thiếu nội dung truyện trên các trang đăng lại trái phép. Cảm ơn.
Khi Tần Thiếu Đình trở về gaming house thì đúng lúc thấy Trần Tân bước xuống từ taxi.
Tần Thiếu Đình đỗ xe xong xuôi mới đi tới, “Tưởng mai anh mới về?”
Trần Tân đóng cốp xe lại, cười nói, “Tôi nhận tin mai sẽ có nhóm mới vào, tôi về cùng ngày thì sao mà kịp bây giờ?”
Taxi quay đầu rời đi, Tần Thiếu Đình kéo vali giúp Trần Tân, “Vẫn chưa ăn cơm phải không?”
“Ừ, tẹo nữa xuống căn-tin ăn.”
Trần Tân là huấn luyện viên trưởng của Chập Lân, đồng thời là huấn luyện viên của team 1. Hiện tại đã 30 tuổi nhưng vẫn còn độc thân, trong nhà ở quê cũng thúc giục mấy lần chuyện kết hôn nhưng vì quanh năm hắn không ở quê nhà, công việc thì nghe đã không thấy ổn định vì vậy đi xem mắt mấy lần đều không thành, cuối cùng cha mẹ cũng chán chẳng buồn nói nữa.
Trần Tân vốn là thành viên của đội tuyển Hồng Phi, đội tuyển này cũng đã từng có chút thành tích, nhưng năm thành viên thì mình Trần Tân gánh bốn người còn lại, thực sự không thể phát triển thêm nữa. Sau này các đội tuyển lớn quật khởi, bọn họ không còn chốn dung thân. Ông chủ cũng không muốn tiếp tục đầu tư lỗ vốn, vì vậy quyết định giải tán đội tuyển.
Lúc đó đội trưởng của Chập Lân nhìn trúng tài năng của Trần Tân, bàn bạc với lãnh đạo mấy lần liền ký hợp đồng huấn luyện viên với Trần Tân. Vốn cũng muốn để hắn thi đấu nhưng mấy năm nay Trần Tân đã cảm thấy mỏi mệt rồi, chưa kể chuyện đội tuyển cũ khiến hắn có chút suy nhược thần kinh, vì vậy chỉ đồng ý làm huấn luyện viên, không đánh giải.
Sau khi tiếp nhận đội tuyển của Tần Thiếu Đình thì không thay đổi nữa, Trần Tân vẫn làm huấn luyện viên từ đó đến giờ, càng ngày càng thành thục.
“Cơm nước xong thì qua gặp Nhung Tước một chuyến, cậu ấy muốn bàn bạc với anh về vụ lập team 3.”
“Ừ được, tôi sẽ qua ngay.” Từ khi vào Chập Lân, bệnh suy nhược thần kinh của hắn cũng chuyển biến tốt hơn nhiều, làm việc nhiệt tình, tuy bình thường rất nghiêm khắc nhưng các đội viên vẫn rất thích hắn.
Trở lại phòng huấn luyện, Tần Thiếu Đình vừa ngồi xuống thì Bạch Ninh liền ló đầu vào ra vẻ thần bí, nhìn thấy trong phòng chỉ có Tần Thiếu Đình thì mới lách người đi vào.
“Làm gì đấy? Lại muốn hóng hớt à?” Tần Thiếu Đình thấy bộ dạng của anh như thể đang làm chuyện lén lút.
Bạch Ninh tiến lại gần bên người Tần Thiếu Đình, nói, “Đội trưởng, chẳng phải anh bảo tôi hỏi thăm lý do rời team của Vĩ Vũ mà?”
“Hóng được rồi à?” Tần Thiếu Đình sửng sốt trước tốc độ của Bạch Ninh, bình thường bảo làm gì cũng chưa bao giờ thấy nhanh như thế.
“Ừa.” Bạch Ninh nhìn ra ngoài cửa, xác định không có ai tới mới nhỏ giọng nói, “Vĩ Vũ là gay, chẳng phải trước vẫn luôn hợp tác với Hoa Loan sao? Sau này nghe nói thích Hoa Loan nhưng không tỏ tình. Mà thái độ của Hoa Loan cũng mập mờ, ra vẻ ám muội với Vĩ Vũ nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói thẳng ra. Sau này có người châm ngòi gây xích mích, nói là Hoa Loan bị rối loạn tính hướng là do Vĩ Vũ, vừa vặn lúc đó buff trong team bọn họ cũng thích Hoa Loan nên mới bẫy Vĩ Vũ rồi cướp người. Sau này cũng vì Vĩ Vũ mắc vài lỗi khi thi đấu mà người trong đội bắt đầu cảm thấy cậu ấy không ổn nữa, trong khi đó buff kia lại biểu hiện khá tốt trong mấy trận nhỏ, thế là trong đội mới xuất hiện ý kiến muốn thay buff, dần dần xa lánh Vĩ Vũ. Cậu cũng biết giải mùa Thu năm ngoái Vĩ Vũ mắc sai lầm lớn khi thi đấu, sau này cũng biểu hiện không tốt ở các trận nhỏ, bị báo chí viết tin vùi dập, hơn nữa chắc cũng do bầu không khí trong đội không tốt, nên Vĩ Vũ mới giải nghệ.”
Tần Thiếu Đình nghe xong, cười lạnh nói, “Lũ người ở Ám Dạ bị thiểu năng hết à?”
Bạch Ninh nhún vai, anh không hiểu nhiều về thi đấu chuyên nghiệp, cùng lắm xem chỉ biết ai thắng ai thua mà thôi, dù gì anh cũng chỉ là chân quản lý.
“Trong đội không đoàn kết thì thi đấu sẽ không tốt.” Tần Thiếu Đình lăn lộn bao năm trong giới eSports, đương nhiên hiểu được bầu không khí trong đội phải thế nào thì mới phát huy tốt được, “Thế tôi mới bảo dù gì Ám Dạ cũng là đội tuyển hàng đầu, tại sao giải mùa Thu năm ngoái lại đánh chật vật như thế, để rồi sau đó chỉ đi đánh mấy giải nhỏ. Hóa ra vì Sở Linh, mẹ nó.”
Bạch Ninh cũng không biết rõ.
Tần Thiếu Đình giải thích cho anh, “Trong đội cô lập Sở Linh, cậu ấy sẽ phải chịu áp lực rất lớn. Trên sân thi đấu, chỉ cần có một người không báo dùng skill nào hay cố ý mắc sai lầm thì áp lực đè lên buff lại tăng gấp bội, thậm chí không thể kéo máu nữa. Trong mắt người ngoài, đây là lỗi của buff, là do buff vô dụng, chỉ có tuyển thủ chuyên nghiệp mới đoán ra có vấn đề đằng sau thôi. Thế nên Sở Linh phải gánh toàn bộ áp lực từ bên ngoài, trăm miệng không thể tự bào chữa, cũng chẳng có chứng cứ để lôi người ta xuống nước, cuối cùng đành ngậm bồ hòn.”
Sở dĩ hắn giải thích cho Bạch Ninh cũng là vì để Bạch Ninh làm loa phát thanh, lan truyền tin tức này ra ngoài.
“Vậy sao anh biết không phải do bản thân Vĩ Vũ mắc sai lầm?”
Tần Thiếu Đình kiên nhẫn nói, “Trước đây câu lạc bộ đều phái team 2 team 3 đi đánh mấy giải nhỏ, khác nào đi thái rau đâu? Vậy mà cũng mắc sai lầm được thì lấy đâu ra tư cách chen một chân vào top 8? Chưa kể đội tuyển được mệnh danh ngựa ô đánh bại bọn họ lúc đó sau này cũng không có động tĩnh gì, rõ ràng là vì không có sức mạnh thực sự. Nếu vậy thì chỉ có thể nói trong Ám Dạ có người chơi bẩn, thậm chí không chỉ một người.”
Lúc này Bạch Ninh mới hiểu rõ, “Ra là thế. Đám Ám Dạ bị bệnh cả lượt hết à?”
Tần Thiếu Đình gập ngón tay, “Sợ là có người có quan hệ?”
Bạch Ninh trợn mắt, “Thi đấu cạnh tranh nhau ở thực lực, sao lại đọ quan hệ được?”
“Hầy, cậu càng sống sao lại càng ngây thơ thế nhỉ.”
Bạch Ninh căm giận, “Thực sự quá đáng lắm.”
“Cũng tốt, nếu không nhờ thế thì team mình đi đâu mới tìm được một buff thích hợp như thế đây?” Tần Thiếu Đình mỉm cười, trong lòng có chút thương cảm cho Sở Linh.
“Nói cũng phải, đội trưởng, anh phải cố lên đó!”
“Ừ. Hỏi thăm giúp tôi khi nào Ám Dạ tổ chức liên hoan, thời gian địa điểm rõ ràng.”
“Anh định làm gì? Không lẽ muốn tới đánh nhau?”
“Bố đây không rảnh nhá? Chỉ là muốn xem đám thiểu năng đấy có thể giúp bố một việc được hay không thôi.”
Bạch Ninh gật đầu như thể hiểu lắm.
Cận Luân và Thái Nghệ Tĩnh nghỉ ngơi xong trở lại, Bạch Ninh nhìn ánh mắt của Tần Thiếu Đình, không hỏi thêm nữa, tào lao vài câu với hai người kia rồi rời đi.
Nghĩ đến chuyện Sở Linh cũng là gay, lòng Tần Thiếu Đình khẽ động, ít nhất sau này đi cùng Sở Linh, hắn phải chú ý hơn, từ việc không được làm trò ám muội với trai thẳng chuyển thành không thể có hành động thân mật với đồng loại, đề phòng mọi chuyện không như ý muốn. Tất nhiên là trong tình huống bản thân hắn cũng phải kiềm chế được.
“Chà chà, đội trưởng cười gì mà nhìn ác vậy?” Cận Luân chán ghét nhìn Tần Thiếu Đình.
Tần Thiếu Đình sờ lên khóe miệng, không chấp nhặt cậu ta, “Không có gì, log in đi.”
Cận Luân xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, cảm thấy chắc chắn có vụ gì đó mà mình không biết. Có điều cậu không phải người ưa tọc mạch nên cũng không hỏi thêm nữa.
Sở Linh tắm xong, lau tóc đi ra, máy tính đặt trên bàn trà khiến cậu khựng lại một chút, cuối cùng cậu vắt khăn lên cổ, ngồi trên ghế sa-lông mở hộp.
Bên trong là một chiếc laptop vỏ sơn đen tuyền, chính là màu sắc mà Tần Thiếu Đình làm đại diện.
Lấy máy tính ra, nhấn nút khởi động, chẳng mấy chốc đã vào màn hình chính. Ngoài những icon cơ bản trên đó thì còn có icon của game “Võ Hiệp”.
Đây là sản phẩm của Hoa Tranh hợp tác với Võ Hiệp, trong máy tính có cài sẵn game này cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhìn icon trước mắt, Sở Linh do dự một hồi, cuối cùng xóa bỏ cài đặt, sau đó mới tải các phần mềm thường dùng xuống – Võ Hiệp đã từng là thanh xuân của cậu, là quá khứ quyết tâm tiến bước, nhưng hiện tại, nó chẳng là cái thá gì nữa. Cái acc buff tên Vĩ Vũ kia cũng hãy để nó vĩnh viễn chôn vùi trong game, lặng yên như chưa từng xuất hiện. Vậy là được rồi.
“Vậy được. Có điều nếu ngày nào đó cậu muốn tới nhà ăn đội tôi nếm thử thì có thể báo trước với tôi bất cứ lúc nào.” Tần Thiếu Đình nói, tuy nhà ăn thực sự phục vụ cho người nhà của Chập Lân nhưng nếu không có thẻ thì cũng chẳng vào được cửa.
“Ừ.” Đáp lại cho xong, chuyện sau này để sau này hẵng nói, “Bữa này không tính, lần sau tôi sẽ tìm chỗ tốt mời anh.”
Trước đó cậu có nói sẽ mời lại Tần Thiếu Đình, bữa này toàn đồ ăn nhanh đương nhiên không tính, mà thêm cái máy tính nữa thì càng khỏi phải nói.
Tần Thiếu Đình không nhịn được mà bắt đầu khua môi múa mép, “Chỗ tốt? Tốt thế nào?”
Sở Linh đang nghiêm túc tự hỏi bản thân một chỗ ăn cơm tốt cần đạt tiêu chuẩn gì thì Tần Thiếu Đình lại nói, “Phòng riêng à? Chỉ hai người tôi với cậu thôi sao? Có cách âm tốt không? Không gian hợp không? Có thể xem những thứ bình thường không thể xem không? Có đạo cụ gì đó bình thường không thấy không?”
Nếu như mấy câu trước không có hàm ý gì thì mấy câu sau, phàm là người trưởng thành thì không ai không nghĩ sang chiều hướng khác.
Sở Linh đỏ mặt, “Ý… ý là nhà hàng có món ngon.”
Tần Thiếu Đình cười ha hả, “Vậy nếu không ngon thì làm sao bây giờ?”
Rõ ràng Sở Linh không nghĩ đến chuyện này, do dự phút chốc liền nói, “Nếu không thì anh tìm nhà hàng ngon, tôi mời.”
“Có thể có chút thành ý được không?” Tần Thiếu Đình rất muốn búng trán cậu, nhưng ngón tay giật giật vẫn kiềm chế được, “Cậu chọn đi, nếu như ăn không ngon thì lần tới sẽ phải đi với tôi đến căn-tin của đội.”
Hóa ra đây là điều hắn muốn. Sở Linh nói, “Ngon hay không chỉ dựa vào quyết định chủ quan của anh sao?”
Tần Thiếu Đình cười nói, “Tôi đảm bảo khách quan. Dù gì cũng là cậu mời, cộng thêm cả tình hữu nghị thì chẳng phải tôi cũng nên đánh giá cao hay sao?”
“Vậy được, để về tôi tìm.” Sở Linh cảm thấy lúc này vẫn nên dựa vào sức mạnh quần chúng, tìm một nhà hàng rate cao, đánh giá tốt là được.
Tần Thiếu Đình lấy laptop từ ghế sau đưa cho cậu, “Được rồi, nghỉ sớm chút đi. Tôi cũng về đây.”
“Ừ.” Sau khi Sở Linh xuống xe cũng tiện tay vứt rác rồi đi lên tầng.
Nếu bạn đang đọc bộ truyện này ở bất cứ trang web nào khác ngoài wordpress nhà chính “Luân Hồi Vãng Sinh” của mình thì tức là bạn đang tiếp tay cho hành vi ăn cắp công sức của người dịch để trục lợi kiếm tiền. Mình sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào liên quan tới sai lệch nội dung và thiếu nội dung truyện trên các trang đăng lại trái phép. Cảm ơn.
Khi Tần Thiếu Đình trở về gaming house thì đúng lúc thấy Trần Tân bước xuống từ taxi.
Tần Thiếu Đình đỗ xe xong xuôi mới đi tới, “Tưởng mai anh mới về?”
Trần Tân đóng cốp xe lại, cười nói, “Tôi nhận tin mai sẽ có nhóm mới vào, tôi về cùng ngày thì sao mà kịp bây giờ?”
Taxi quay đầu rời đi, Tần Thiếu Đình kéo vali giúp Trần Tân, “Vẫn chưa ăn cơm phải không?”
“Ừ, tẹo nữa xuống căn-tin ăn.”
Trần Tân là huấn luyện viên trưởng của Chập Lân, đồng thời là huấn luyện viên của team 1. Hiện tại đã 30 tuổi nhưng vẫn còn độc thân, trong nhà ở quê cũng thúc giục mấy lần chuyện kết hôn nhưng vì quanh năm hắn không ở quê nhà, công việc thì nghe đã không thấy ổn định vì vậy đi xem mắt mấy lần đều không thành, cuối cùng cha mẹ cũng chán chẳng buồn nói nữa.
Trần Tân vốn là thành viên của đội tuyển Hồng Phi, đội tuyển này cũng đã từng có chút thành tích, nhưng năm thành viên thì mình Trần Tân gánh bốn người còn lại, thực sự không thể phát triển thêm nữa. Sau này các đội tuyển lớn quật khởi, bọn họ không còn chốn dung thân. Ông chủ cũng không muốn tiếp tục đầu tư lỗ vốn, vì vậy quyết định giải tán đội tuyển.
Lúc đó đội trưởng của Chập Lân nhìn trúng tài năng của Trần Tân, bàn bạc với lãnh đạo mấy lần liền ký hợp đồng huấn luyện viên với Trần Tân. Vốn cũng muốn để hắn thi đấu nhưng mấy năm nay Trần Tân đã cảm thấy mỏi mệt rồi, chưa kể chuyện đội tuyển cũ khiến hắn có chút suy nhược thần kinh, vì vậy chỉ đồng ý làm huấn luyện viên, không đánh giải.
Sau khi tiếp nhận đội tuyển của Tần Thiếu Đình thì không thay đổi nữa, Trần Tân vẫn làm huấn luyện viên từ đó đến giờ, càng ngày càng thành thục.
“Cơm nước xong thì qua gặp Nhung Tước một chuyến, cậu ấy muốn bàn bạc với anh về vụ lập team 3.”
“Ừ được, tôi sẽ qua ngay.” Từ khi vào Chập Lân, bệnh suy nhược thần kinh của hắn cũng chuyển biến tốt hơn nhiều, làm việc nhiệt tình, tuy bình thường rất nghiêm khắc nhưng các đội viên vẫn rất thích hắn.
Trở lại phòng huấn luyện, Tần Thiếu Đình vừa ngồi xuống thì Bạch Ninh liền ló đầu vào ra vẻ thần bí, nhìn thấy trong phòng chỉ có Tần Thiếu Đình thì mới lách người đi vào.
“Làm gì đấy? Lại muốn hóng hớt à?” Tần Thiếu Đình thấy bộ dạng của anh như thể đang làm chuyện lén lút.
Bạch Ninh tiến lại gần bên người Tần Thiếu Đình, nói, “Đội trưởng, chẳng phải anh bảo tôi hỏi thăm lý do rời team của Vĩ Vũ mà?”
“Hóng được rồi à?” Tần Thiếu Đình sửng sốt trước tốc độ của Bạch Ninh, bình thường bảo làm gì cũng chưa bao giờ thấy nhanh như thế.
“Ừa.” Bạch Ninh nhìn ra ngoài cửa, xác định không có ai tới mới nhỏ giọng nói, “Vĩ Vũ là gay, chẳng phải trước vẫn luôn hợp tác với Hoa Loan sao? Sau này nghe nói thích Hoa Loan nhưng không tỏ tình. Mà thái độ của Hoa Loan cũng mập mờ, ra vẻ ám muội với Vĩ Vũ nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói thẳng ra. Sau này có người châm ngòi gây xích mích, nói là Hoa Loan bị rối loạn tính hướng là do Vĩ Vũ, vừa vặn lúc đó buff trong team bọn họ cũng thích Hoa Loan nên mới bẫy Vĩ Vũ rồi cướp người. Sau này cũng vì Vĩ Vũ mắc vài lỗi khi thi đấu mà người trong đội bắt đầu cảm thấy cậu ấy không ổn nữa, trong khi đó buff kia lại biểu hiện khá tốt trong mấy trận nhỏ, thế là trong đội mới xuất hiện ý kiến muốn thay buff, dần dần xa lánh Vĩ Vũ. Cậu cũng biết giải mùa Thu năm ngoái Vĩ Vũ mắc sai lầm lớn khi thi đấu, sau này cũng biểu hiện không tốt ở các trận nhỏ, bị báo chí viết tin vùi dập, hơn nữa chắc cũng do bầu không khí trong đội không tốt, nên Vĩ Vũ mới giải nghệ.”
Tần Thiếu Đình nghe xong, cười lạnh nói, “Lũ người ở Ám Dạ bị thiểu năng hết à?”
Bạch Ninh nhún vai, anh không hiểu nhiều về thi đấu chuyên nghiệp, cùng lắm xem chỉ biết ai thắng ai thua mà thôi, dù gì anh cũng chỉ là chân quản lý.
“Trong đội không đoàn kết thì thi đấu sẽ không tốt.” Tần Thiếu Đình lăn lộn bao năm trong giới eSports, đương nhiên hiểu được bầu không khí trong đội phải thế nào thì mới phát huy tốt được, “Thế tôi mới bảo dù gì Ám Dạ cũng là đội tuyển hàng đầu, tại sao giải mùa Thu năm ngoái lại đánh chật vật như thế, để rồi sau đó chỉ đi đánh mấy giải nhỏ. Hóa ra vì Sở Linh, mẹ nó.”
Bạch Ninh cũng không biết rõ.
Tần Thiếu Đình giải thích cho anh, “Trong đội cô lập Sở Linh, cậu ấy sẽ phải chịu áp lực rất lớn. Trên sân thi đấu, chỉ cần có một người không báo dùng skill nào hay cố ý mắc sai lầm thì áp lực đè lên buff lại tăng gấp bội, thậm chí không thể kéo máu nữa. Trong mắt người ngoài, đây là lỗi của buff, là do buff vô dụng, chỉ có tuyển thủ chuyên nghiệp mới đoán ra có vấn đề đằng sau thôi. Thế nên Sở Linh phải gánh toàn bộ áp lực từ bên ngoài, trăm miệng không thể tự bào chữa, cũng chẳng có chứng cứ để lôi người ta xuống nước, cuối cùng đành ngậm bồ hòn.”
Sở dĩ hắn giải thích cho Bạch Ninh cũng là vì để Bạch Ninh làm loa phát thanh, lan truyền tin tức này ra ngoài.
“Vậy sao anh biết không phải do bản thân Vĩ Vũ mắc sai lầm?”
Tần Thiếu Đình kiên nhẫn nói, “Trước đây câu lạc bộ đều phái team 2 team 3 đi đánh mấy giải nhỏ, khác nào đi thái rau đâu? Vậy mà cũng mắc sai lầm được thì lấy đâu ra tư cách chen một chân vào top 8? Chưa kể đội tuyển được mệnh danh ngựa ô đánh bại bọn họ lúc đó sau này cũng không có động tĩnh gì, rõ ràng là vì không có sức mạnh thực sự. Nếu vậy thì chỉ có thể nói trong Ám Dạ có người chơi bẩn, thậm chí không chỉ một người.”
Lúc này Bạch Ninh mới hiểu rõ, “Ra là thế. Đám Ám Dạ bị bệnh cả lượt hết à?”
Tần Thiếu Đình gập ngón tay, “Sợ là có người có quan hệ?”
Bạch Ninh trợn mắt, “Thi đấu cạnh tranh nhau ở thực lực, sao lại đọ quan hệ được?”
“Hầy, cậu càng sống sao lại càng ngây thơ thế nhỉ.”
Bạch Ninh căm giận, “Thực sự quá đáng lắm.”
“Cũng tốt, nếu không nhờ thế thì team mình đi đâu mới tìm được một buff thích hợp như thế đây?” Tần Thiếu Đình mỉm cười, trong lòng có chút thương cảm cho Sở Linh.
“Nói cũng phải, đội trưởng, anh phải cố lên đó!”
“Ừ. Hỏi thăm giúp tôi khi nào Ám Dạ tổ chức liên hoan, thời gian địa điểm rõ ràng.”
“Anh định làm gì? Không lẽ muốn tới đánh nhau?”
“Bố đây không rảnh nhá? Chỉ là muốn xem đám thiểu năng đấy có thể giúp bố một việc được hay không thôi.”
Bạch Ninh gật đầu như thể hiểu lắm.
Cận Luân và Thái Nghệ Tĩnh nghỉ ngơi xong trở lại, Bạch Ninh nhìn ánh mắt của Tần Thiếu Đình, không hỏi thêm nữa, tào lao vài câu với hai người kia rồi rời đi.
Nghĩ đến chuyện Sở Linh cũng là gay, lòng Tần Thiếu Đình khẽ động, ít nhất sau này đi cùng Sở Linh, hắn phải chú ý hơn, từ việc không được làm trò ám muội với trai thẳng chuyển thành không thể có hành động thân mật với đồng loại, đề phòng mọi chuyện không như ý muốn. Tất nhiên là trong tình huống bản thân hắn cũng phải kiềm chế được.
“Chà chà, đội trưởng cười gì mà nhìn ác vậy?” Cận Luân chán ghét nhìn Tần Thiếu Đình.
Tần Thiếu Đình sờ lên khóe miệng, không chấp nhặt cậu ta, “Không có gì, log in đi.”
Cận Luân xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, cảm thấy chắc chắn có vụ gì đó mà mình không biết. Có điều cậu không phải người ưa tọc mạch nên cũng không hỏi thêm nữa.
Sở Linh tắm xong, lau tóc đi ra, máy tính đặt trên bàn trà khiến cậu khựng lại một chút, cuối cùng cậu vắt khăn lên cổ, ngồi trên ghế sa-lông mở hộp.
Bên trong là một chiếc laptop vỏ sơn đen tuyền, chính là màu sắc mà Tần Thiếu Đình làm đại diện.
Lấy máy tính ra, nhấn nút khởi động, chẳng mấy chốc đã vào màn hình chính. Ngoài những icon cơ bản trên đó thì còn có icon của game “Võ Hiệp”.
Đây là sản phẩm của Hoa Tranh hợp tác với Võ Hiệp, trong máy tính có cài sẵn game này cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhìn icon trước mắt, Sở Linh do dự một hồi, cuối cùng xóa bỏ cài đặt, sau đó mới tải các phần mềm thường dùng xuống – Võ Hiệp đã từng là thanh xuân của cậu, là quá khứ quyết tâm tiến bước, nhưng hiện tại, nó chẳng là cái thá gì nữa. Cái acc buff tên Vĩ Vũ kia cũng hãy để nó vĩnh viễn chôn vùi trong game, lặng yên như chưa từng xuất hiện. Vậy là được rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook