Quyền Trượng
Quyển 4 - Chương 137

Các học sinh của Học viện ma pháp trung ương Đế quốc Garde kinh ngạc phát hiện, không biết bắt đầu từ lúc nào, trong sân trường lục tục xuất hiện không ít thân ảnh của thần quan. Bọn họ phần lớn đều mặc áo bào của thần quan không phẩm trạch, hơn nữa còn thường nhìn thấy nhất trong những tiết dạy của giáo sư Yannick, đôi khi tại lớp của các giáo sư khác cũng có thể nhìn thấy vài người.

Ban đầu ai nấy đều cảm thấy rất ngạc nhiên, thậm chí có người nghĩ tới đi tìm những thần quan kia gây phiền phức, nhưng thứ nhất là do những người này không giống đám thần quan ngang ngược bên ngoài, rất khiêm tốn ôn hòa, thứ hai các giáo sư trong trường học cũng đã cảnh cáo không cho học sinh chủ động gây chuyện. Thứ ba sao? Đương nhiên là do mặt mũi của giáo sư Hill rồi –- bởi vì hiện tại thần quan đã trở thành giáo sư được hoan nghênh nhất trong Học viện ma pháp.

Lòng dạ của Yannick rất lớn, y cảm thấy chuyện mình cần làm cũng rất nhiều, y không chỉ muốn giúp những thần quan thất bại này có thể thực hiện được mộng tưởng của mình, mà trọng yếu hơn là, y muốn dựa vào những người này mở ra một cục diện hoàn toàn mới, thực hiện một kế hoạch lớn chưa ai từng làm.

Kỳ thực mấy hôm nay, y một mực tự hỏi con đường trước mặt mình.

Xưa kia khi ở bên ngoài chạy trối chết, bị các pháp sư bắt làm tù binh, thứ y muốn nhất kỳ thực chỉ là trở về trấn Jed tiếp tục qua cuộc sống an nhàn thoải mái.

Sau đó xác sống công thành, cái ý nghĩ này lập tức bị đánh vỡ, y chỉ nghĩ muốn nhanh chóng rời khỏi La Serena, tìm một nơi càng thêm an toàn, không cần lại lang bạc kỳ hồ.

Đợi đến khi tới Đế đô của Grade, lại lên làm Giáo chủ, y bị ép phải giao tiếp cùng thượng tầng Giáo đình, cũng càng khiến y có thể cảm nhận sâu sắc hơn về sự hủ bại và xuống dốc của đám người này. Bảy quốc gia trên đại lục, tuy rằng thoạt nhìn phồn vinh hưng thịnh nhưng trên thực tế đã vỡ thành từng mảnh nhỏ, Giáo đình và các pháp sư mâu thuẫn bất hòa, quý tộc mỗi người đều có tính toán riêng, ngay cả quan hệ của nhân loại và các chủng tộc khác cũng không hòa hợp… Một đại lục Olin như vậy quả thực giống như cả tảng thịt mỡ tặng không cho ma vật, chờ bọn chúng đánh tới cửa.

Cho dù y đã lên làm Giáo chủ, chỉ cần một câu nói nhẹ bỗng của Giáo Hoàng cũng đã có thể tùy ý quyết định tương lai của y. Chuyện bị bãi miễn Giáo chủ lần này khiến Yannick lần đầu tiên sâu sắc ý thức được, nếu như y không cố gắng nắm giữ số phận trong tay mình, như vậy mạng sống của y vĩnh viễn đều bị kẻ khác nắm trong lòng bàn tay.

Thần quan tóc bạch kim từ trước đến giờ đều là người ăn mềm không ăn cứng, một loạt biến cố vừa qua ngược lại chỉ triệt để kích thích ý chí chiến đấu không biết chịu thua của y, khiến y quyết định tìm một phương hướng khác đối phó Giáo Hoàng bệ hạ. đương nhiên, giai đoạn hiện tại cũng chưa thể nói gì tới đối kháng, nhiều nhất chỉ coi như rốt cuộc tìm cho đối phương một chút phiền toái nhỏ, khiến người nọ càng thêm khó chịu.

Giáo Hoàng rốt cục là thoải mái hay khó chịu Yannick không biết rõ được, bất quá hiện tại y quả thực rất thoải mái..

Y vốn chính là một người khôn khéo mọi việc đều chu toàn, mảnh đất Học viện ma pháp phì nhiêu này càng khiến thiên phú của y có thể phát huy hoàn hảo, mà lý tưởng hơn chính là, các tiểu pháp sư ở nơi này, nhân sinh quan và thế giới quan của bọn họ còn chưa định hình hẳn như người trưởng thành, rất dễ dàng bị cải biến và thu phục. Yannick cứ thế đem một nhóm lớn thần quan trung hạ tầng, có tài nhưng không gặp thời vững vàng họp lại bên cạnh mình, đồng thời còn hốt một đám đông thiếu niên pháp sư tới, cải biến thái độ cừu hận trước kia của bọn họ.

Đương nhiên, muốn đặt được những hiệu quả này, chỉ bằng vài giờ lên lớp, vài tràng diễn thuyết là không thể nào. Vậy nên Yannick sau khi được Hiệu trưởng đồng ý, đã tự mở ra một chương trình học riêng biệt về quang minh ma pháp, nội dung chủ yếu là giảng giải một ít lý luận mang tính cơ sở về hệ ma pháp này.

Bởi vì trước giờ Giáo đình không cho phép bất kỳ ai truyền thụ quang minh ma pháp bên ngoài Giáo đình, vậy nên Yannick làm như vậy hoàn toàn là nương theo mệnh lệnh ‘Tuyên truyền quang minh ma pháp’ của Giáo Hoàng, cắt câu lấy nghĩa. Về phần Giáo Hoàng bệ hạ có thể vì vậy mà giận dữ hay không, lại muốn đưa ra phương pháp gì mới để sửa trị y, Yannick đã không để tâm đến nữa.

Nghiêm túc mà nói, Yannick tuy rằng chỉ gặp qua Giáo Hoàng một lần, thế nhưng dựa vào sự lý giải của người thông minh đối với người thông minh, y rất rõ ràng, thái độ hiện tại của Giáo Hoàng đối với y tựa như với một quân cờ thoạt nhìn rất chướng mắt thế nhưng lại không thể tùy ý vứt bỏ, đơn giản chỉ có thể mặt kệ để nó tự sinh tự diệt.

Trừ đó ra, Yannick còn khiến Học viện ma pháp này đã trở thành một mảnh niết bàn mà thần quan và pháp sư có thể chung sống hòa bình với nhau. Y còn thương lượng cùng đám người Daifield, để Daifield định kỳ phái người đến hiệp trợ triển khai một ít diễn thuyết và tọa đàm, nhân đó thử tăng tiến sự hỗ động và hiểu biết giữa pháp sư cùng thần quan, cũng mượn cơ hội hòa hoãn quan hệ lẫn nhau. Y thậm chí còn nghe được một ít pháp sư có thân nhân bệnh nặng không thể chữa khỏi bằng ma pháp dược tề đã nhờ thần quan đến cứu trị, dù sao trên phương diện trị liệu, quang minh trị liệu thuật dù sao cũng có ưu thế mà dược tề không thể so sánh.

Dần dần, nỗ lực của y đã nhìn thấy tác dụng, Học viện ma pháp trung ương của Đế quốc G. Rất nhiều thần quan muốn học tập quang minh ma pháp từ bốn phương tám hướng vọt tới, cũng có càng nhiều pháp sư lập trường trung lập muốn có một ngày pháp sư và thần quan thực sự hòa bình mộ danh mà đến, thậm chí ngay cả Pháp Thánh Simon cũng đã đáp ứng thỉnh cầu của Yannick, đến đây chỉ đạo ma pháp vài lần. Những thần quan nguyện ý đến đây học tập tự nhiên đều không phải người cực đoan cao ngạo, còn các pháp sư trẻ cũng dần quen với việc cùng sinh hoạt và học tập dưới một mái hiên với nhóm người này, thậm chí còn chủ động tiếp xúc cùng bọn họ, cự ly giữa hai bên đang không ngừng sát lại.

Đương nhiên, trong thời gian này cũng không phải chưa hề phát sinh xung đột quy mô nhỏ, bất quá đều bị Yannick đúng lúc phát hiện và hòa giải, trực tiếp bóp chết từ trong nôi. Cho tới bây giờ y chưa từng khờ dại cho rằng, mâu thuẫn nhiều năm giữa pháp sư và thần quan sẽ nhanh chóng được tiêu trừ —— bất cứ chuyện gì đều cần có quá trình, thế nhưng nếu không đi làm liền vĩnh viễn không nhận được kết quả.

Xét thấy do ngày càng nhiều người tiến vào Học viện ma pháp học tập, Học viện lần nữa muốn khuếch trương trên quy mô lớn, bởi vì được sự ủng hộ của chính quyền, cộng thêm nhân tố Nhiếp chính vương của Đế quốc cũng là pháp sư… Học viện ma pháp trung ương Đế quốc Garde rất nhanh đã vượt qua Học viện ma pháp Đế quốc Charlemagne, trở thành Học viện ma pháp đứng đầu đại lục.

Mà những hành động của Yannick cũng đồng dạng nhấc lên một hồi gợn sóng tại Giáo đình.

Nhóm có lập trường bình thản một chút cảm thấy hành động này rất có lợi cho sự hòa hoãn quan hệ đôi bên, không nên chỉ trích quá mức. Thế nhưng phía lập trường cấp tiến lại trào phúng y tại Giáo đình không lăn lộn được nên phải tự hạ thân phận trà trộn cùng đám pháp sư, thậm chí còn rãi lời đồn ra ngoài, cho rằng bởi vì y có quan hệ ám muội không thể cho ai biết với Nhiếp chính vương Đế quốc Garde nên mới càng lúc càng dựa gần các pháp sư, một ngày nào đó thậm chí có thể làm ra việc bán đứng Giáo đình để lấy lòng tình nhân và pháp sư.

Những dư luận và lời đồn này hoàn toàn không tổn hại được Yannick, nhưng lại khiến những người khác phẫn nộ và bất mãn.

Daifield là người đầu tiên lên tiếng, tuyên bố tất cả những hành động của Yannick tại Đế quốc Garde đều đã thông qua sự cho phép của mình. Làm Giáo chủ Đế quốc Garde, y phải nhận lấy mọi trách nhiệm của những việc xảy ra với thần quan trong Đế quốc, còn công nhiên tuyên bố những việc thần quan Yannick Hill làm đều là hợp pháp. Ngụ ý, nếu Giáo đình muốn xử trí Yannick, trước hết phải xử lý vị Giáo chủ như y đã.

Pháp Thánh Simon lại thông qua Ma pháp công hội đồng dạng phát biểu một phần thanh minh, tán dương cao độ những nỗ lực Yannick đã làm vì hòa bình song phương, cho rằng đứng trước uy hiếp của ma vật, nhân loại vốn là nên đoàn kết đối phó kẻ thù bên ngoài, cố tình có vài người dưới sự sai sử của kẻ có lòng ích kỷ, vi phạm quy luật phát triển, bóp chết hòa bình, trải chăn dẫn đường cho ma vật. Cho dù ông không chỉ mặt gọi tên, thế nhưng tất cả mọi người đều biết, phần thanh minh này câu câu chữ chữ đều là chỉ thẳng về phía vị lãnh đạo tối cao nào đó của Giáo đình.

Về phần hai vị tình nhân của Yannick, Nhiếp chính vương Chris và Thân vương huyết tộc tôn quý, cách làm của bọn họ trực tiếp hơn rất nhiều.

Chris công khai tuyên bố, Yannick Hill vĩnh viễn nhận được sự che chở của Đế quốc Garde, chỉ cần y còn ở trên lãnh thổ của Đế quốc Garde, bất luận ai cũng không thể thương tổn y, bằng không sẽ trở thành kẻ địch của Đế quốc Garde.

Theo uy vọng ngày càng lên cao của Nhiếp chính vương, không có bất kỳ ai vì đạo mệnh lệnh này của Chris mà đứng lên phản đối. Huống chi danh vọng của Yannick tại Đế quốc Garde cũng đồng dạng tăng vọt không phanh, bởi vì y thường xuyên tự mình thống lĩnh các thần quan đến khu bình dân vì dân thường trị liệu, trong mắt dân chúng, thanh danh của y hầu như còn muốn vang dội hơn cả Chris.

Về phần Thân vương huyết tộc, hắn càng trực tiếp ra lệnh cho đám Vampire thường xuyên lui tới lãnh địa của những thần quan thích chỉ trích Yannick, chế tạo một ít phiền phức cho đám thần quan và Giáo chủ cực đoan kia, khiến bọn họ sứt đầu mẻ trán không rãnh đi làm phiền người khác. Đương nhiên, như vậy cũng không còn tâm sức phê phán gì Yannick.

Còn Yannick, y hiện tại đang xoa xoa thái dương, y vừa viết xong thư gửi cho Arthur Vatican Ridge, đối với vị môn sinh đắc ý của Giáo Hoàng bệ hạ này y kỳ thực cũng không có ác cảm quá lớn, bởi vì y luôn cảm thấy vị Hồng y giáo chủ này không quá giống người dạy dỗ mình. Vatican Ridge thỉnh thoảng sẽ phái người chuyển đạt một ít tin tức mới nhất của Giáo đình cho y, hai người cũng vì vậy mà duy trì quan hệ không gần không xa.

Lần này sở dĩ y viết thư là vì Vatican Ridge đã phái người đến báo cho y một tin tức, một trong mười hai vị Hồng y giáo chủ, Robert Anson đã chết.

Tuổi tác của vị Hồng y này so với Giáo Hoàng hiện tại còn muốn lớn hơn, ông đã trải qua hai nhiệm kỳ Giáo Hoàng, hơn nữa do tuổi tác nên từ sớm đã không hề quản sự, chỉ xuất hiện trong những hội nghị quan trọng dâng ra phiếu bầu mà thôi. Thế nhưng ông vừa chết cũng có nghĩa là vị trí Hồng y giáo chủ lại trống một chỗ, Yannick gần như có thể tưởng tượng, hiện tại tất cả thần quan cấp bậc Giáo chủ ở các quốc gia khẳng định đều ngó chừng vị trí kia.

Yannick không biết vì sao Vatican Ridge lại nói cho y biết tin tức này, nếu như y vẫn còn đang ngồi trên ghế Giáo chủ thì ít nhất y còn có thể tự mình đa tình, thế nhưng hiện tại y đã không dám ôm loại kỳ vọng xa vời buồn cười này. Lần trước y từ thần quan đê giai trực tiếp thăng lên vị trí Giáo chủ cũng đã gặp phải không ít khiển trách, Yannick hoàn toàn không cảm thấy Giáo Hoàng trong một đêm sẽ đột nhiên thay đổi chủ ý, đối với y ưu ái có thừa.

Bất quá dù sao đối phương cũng xuất phát từ ý tốt, Yannick cũng không thể không biểu hiện gì, vậy nên y dự định viết một phong thư bày tỏ sự cảm tạ. Nội dung chỉ ít ỏi vài lời, không mặn không nhạt, cơ bản đều là giọng điệu xã giao chính thức.

Viết thư xong, y phát hiện mèo mun đã không rõ tung tích.

Dạo gần đây, vì muốn tìm phiền toái cho đám thần quan kịch liệt chỉ trích y, Thân vương huyết tộc điện hạ thường xuyên xuất quỷ nhập thần, có đôi khi thậm chí trực tiếp triệu tập bộ hạ họp kín trong phòng. Bất quá mọi người có thể tưởng tượng tình cảnh một đám dơi bay tới bay lui trong phòng, hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh chỉ huy của con mèo nhỏ đang vẫy vẫy móng vuốt ngồi trên đầu giường sao? Yannick cảm thấy hình ảnh này quá mức khiêu chiến thế giới quan của mình rồi, bất quá may là dù sao từ khi y đến thế giới này, thế giới quan vẫn luôn không ngừng được làm mới và bổ sung.

Yannick đứng dậy, dự định nhờ Daifield hỗ trợ mang phong thư này về Giáo đình, vừa lúc đó trên bệ cửa sổ truyền đến hai tiếng gõ.

Y mở cửa sổ ra, quả nhiên mèo mun nhỏ đang ngồi bên ngoài.

“Anh không thể đi đường cửa chính sao?” Yannick có chút bất đắc dĩ.

Thân vương huyết tộc nghênh ngang phóng vào, nhảy lên vai y: Sweetie, em không cảm thấy một con mèo gõ cửa sẽ rất kỳ quái sao?

Yannick: “Thành thật mà nói, tôi cảm thấy anh đã có chút nghiện làm mèo rồi, đây không phải thói quen tốt gì. Anh hoàn toàn có thể khôi phục hình người, dù sao đoạn thời gian này người đến tìm tôi rất nhiều, không kém một vị ‘bạn từ xa đến’ như anh.”

Huyết tộc thân vương: Oh, ta chỉ là ‘Bạn từ xa đến’ thôi sao? Cái danh hiệu này khiến trái tim ta vô cùng đau đớn.

Yannick: “Được rồi, là bạn thân từ xa đến?”

Huyết tộc thân vương: Sweetie, em là đang dùng cách này làm nũng với ta sao?

Yannick liếc mắt nhìn đối phương: “Con mắt nào của anh thấy được tôi đang làm nũng với anh?”

Huyết tộc thân vương: Nếu không, ta không rõ em vì sao phải từ ‘tình nhân hàng đêm ngủ cùng giường’ đổi thành ‘bạn từ xa đến’, đây không phải đang ám chỉ ta nên mang em lên giường thay đổi danh hiệu sao, hử?

Yannick: “Ngài đã nghĩ quá nhiều, hiện tại ta muốn ra ngoài gửi thư, ngài từng gặp ai muốn lên giường mà ăn mặc chỉnh tề như vậy sao?”

Mèo mun lười biếng meo meo vài tiếng: Mỗi lần không phải đều như thế này sao? Em ăn mặc thật chỉnh tề, ta giúp em cởi ra từng món một, đây là tình thú.

Yannick: “Không, tôi hẳn là không có khả năng thưởng thức loại lạc thú này, mau lấy bàn tay của anh khỏi lưng tôi, cảm tạ.”

Thân vương huyết tộc đã khôi phục hình người cắn lên vành tai y, đang định tiến hành ‘tình thú’ đến tận cùng thì bên ngoài chợt truyền đến tiếng đập cửa.

Ansel: “Chúng ta có thể giả vờ không nghe được, sweetie.”

Yannick: “Không, chúng ta không thể, nói không chừng là học sinh của tôi… Này! Anh đã cắn lỗ tai tôi chảy máu sao?”

Ansel liếm giọt máu rỉ ra từ vành tai trắng nõn kia, nơi bị Vampire liếm qua rất nhanh liền khép lại. “Ta chán ghét học sinh của em, thực tế chứng minh, em khiến ta nhẫn nại càng lâu, người chịu khổ cuối cùng vẫn là em, babe.”

Vành tai của thần quan lại bị vị Thân vương huyết tộc muốn tìm bất mãn kia liếm cắn hồi lâu, sau đó mới được phép ra mở cửa. Lúc này cơ thể của thần quan tóc bạch kim đã có chút nhũng ra, sắc mặt ửng hồng, thế nhưng y phải cố gắng khắc chế, tránh cho bại lộ trước mặt người khác.

Kẻ tới không phải người của Học viện ma pháp mà là sứ giả của Chris, đi cùng sứ giả còn có một phong thư mời.

Trên thư mời tinh mỹ viết, vì khen ngợi công tác của thần quan Yannick Hill ở Học viện ma pháp, cùng với những cống hiến của y trên phương diện tuyên dương bác ái và hòa bình, Nhiếp chính vương điện hạ thành khẩn dùng thân phận cá nhân mời y đi Hoàng cung làm khách, hy vọng y có thể tiếp thu.

Mà sứ giả được phái tới cũng không phải người qua đường gò, quả thực là tân quý hiện tại của Đế quốc, thành viên Nội các được tín nhiệm, pháp sư trung giai, nhất đẳng Nam tước Ryan. Bất quá nếu như Chris biết người này đã từng bị Yannick đùa giỡn… phỏng chừng đánh chết cũng không phái y tới.

Nam tước Ryan hiện tại đã thành thục ổn trọng hơn nhiều, ít nhất bề ngoài là như vậy, thế nhưng khi y đơn độc đối mặt với thần quan tóc bạch kim vẫn có một chút không được tự nhiên.

“Nếu như ngài tiếp thu lời mời, Nhiếp chính vương điện hạ lệnh ta thuận tiện đưa ngài vào Hoàng cung.”

“Đương nhiên.” Yannick khép lại thư mời, mỉm cười: “Rất cảm tạ Chris điện hạ đã mời, bất quá hiện tại tôi còn đang vội gửi một phong thư, sau đó sẽ tự mình đi Hoàng cung là được, không phiền ngài Nam tước đây tự mình đưa đón.”

Nào ngờ đối phương vừa nghe xong những lời này mày kiếm thoáng rũ: “Thần quan Hill, ngài có phải khinh thường ta không?”

Yannick có chút không hiểu thế nào: “Ồ? Vì sao lại nói như vậy?”

Ryan: “Nếu như ngài không chán ghét ta, vì sao ngay cả việc đồng hành với ta cũng không muốn?”

Yannick: “Nghe nói thành viên Nội các bận rộn nhiều việc, tôi chỉ không muốn gây thêm phiền phức cho ngài mà thôi.”

Ryan: “Vậy cũng có nghĩa là chán ghét ta!”

Yannick: “…”

Ryan: “Thành thật mà nói, hôm đó, sau khi ngài hôn ta…”

“Chờ một chút, ” Yannick nhịn không được sửa đúng cách dùng từ của đối phương, “Tôi không hề hôn ngài, hôm đó chúng ta chỉ là khoảng cách có chút gần.”

Ryan: “Thế nhưng thiếu chút nữa đã hôn lên, hơn nữa ngài còn khiến tôi có loại ảo giác!”

Yannick: “… Ảo giác thế nào?”

Vẻ mặt kích động của Nam tước Ryan thoáng cái ngưng trệ, giống như bị ấn một cái nút nào đó, y rất nhanh tỉnh táo lại, bất quá thanh âm cũng thấp đi không ít: “Chính… chính là cái loại ảo giác đó.”

Yannick: “…”

Nhìn thấy biểu tình có chút đau trứng của thần quan, Nam tước Ryan nở một nụ cười ưu thương nhàn nhạt: “Không có gì, đều đã qua rồi, ta liền biết đó chỉ là ảo giác của một mình ta mà thôi.”

Yannick: “… … …”

Người không biết còn tưởng tôi thiếu ngài không ít nợ phong lưu đâu, trên thực tế hai chúng ta không quen biết có được không!

Nam tước Ryan khôi phục lại bình tĩnh: “Như vậy ngài rốt cục có đi cùng ta không?”

Yannick: “…Xin… xin chờ một chút, tôi phải thay một quần áo khác.”

Nếu không gật đầu, y cũng không biết đối phương còn sẽ nói ra những gì nữa, bởi vì mỗi một câu vừa rồi Ryan nói ra đều khiến Yannick cảm thấy sống lưng mát lạnh.

Vừa đóng cửa lại, cả người liền bị đè nghiến lên ván cửa.

“Anh… này!” Thần quan tóc bạch kim đem toàn bộ những từ chưa kịp nói ra miệng đều nuốt trở vào, môi lưỡi đều bị một ai đó thô lỗ chiếm giữ.

Cùng lúc đó, y cảm giác được y phục đang nhanh chóng ly khai thân thể mình.

“Chờ một chút, chờ một chút!” Yannick ngăn lại, “Bên ngoài còn có người…”

“Dù sao em cũng phải thay quần áo mà?” Ngữ điệu lười biếng của Thân vương huyết tộc không chút phù hợp với động tác của hắn, hắn một tay chế trụ sự giãy dụa của thần quan, tay kia đã vươn vào dưới bào phục tùy ý lay động. “Em hôn y, hử?”

“Đó chỉ là một hiểu lầm…” Thần quan tóc bạch kim hơi thở dốc.

“Thế nhưng ngươi vừa rồi em cũng đã thừa nhận, bởi vì khoảng cách của hai người rất gần nên y mới cảm thấy em muốn hôn y.” Thân vương các hạ nắm lấy vị trí yếu hại bên dưới bào phục thần quan, “Nếu như em không muốn quyến rũ y, vì sao hai người lại tiến gần như vậy?”

“…” Ánh mắt của thần quan bắt đầu mê ly, sắc xanh của đồng tử xinh đẹp thật giống hồ nước sau cơn mưa, lông mi thật dài khẽ rung, đẹp đến khiến người đàn ông đối diện không nhịn được hôn lên một chút, đem dòng nước trong mắt y triệt để hút ra. “Tôi chỉ là, muốn trêu đùa anh ta một chút…”

“Dùng thân thể của mình để trêu đùa sao?” Thân vương Huyết tộc không định buông tha người dễ như vậy, lúc này y phục của thần quan đã bị cởi hơn phân nửa, nút buộc hoàn toàn tán loạn, pháp bào thần quan nghiêm cẩn suy sụp tản mạn treo trên khủy tay, quần cũng bị cởi đi, một chân của thần quan bị nâng lên gác lên lưng Huyết tộc, vì bảo trì thăng bằng đôi tay y cũng phải bám vào vai đối phương, thoạt nhìn chính là tư thế dục cự còn nghênh vô cùng câu người.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa thúc giục, lưng của thần quan đang tựa vào ván cửa, cái nhịp đập kia phảng phất đang giáng thẳng vào lưng y, từng chấn động nhẹ nhàng trái lại khiến thân thể nổi lên phản ứng càng thêm xấu hổ.

“Thần quan Hill? Ngài đã thay quần áo xong chưa, ta có thể vào không?” Vẫn là thanh âm của Nam tước Ryan.

“Sweetie, mau trả lời y.” Người đàn ông cắn hầu kết của y, bàn tay cũng không nhàn rỗi, lần lượt lưu lại vết tích trên thân thể y. “Nếu không gã nhất định sẽ xông vào.”

“Còn… còn chưa xong.” Thần quan tóc bạch kim nhíu mi, cắn môi khống chế tiếng thở dốc sắp phát ra, bởi vì y phải phân ra càng nhiều lực chú ý vậy nên thanh âm không khỏi có chút run rẩy.

Bất quá cũng may, cách một lớp cửa, nghe không rõ lắm.

“Nam tước Ryan, xin ngài đến phòng cách vách đợi ta một chút, ừ a! …” Thần quan thấp giọng thở dốc, oán hận liếc nhìn Thân vương huyết tộc, người sau bị cái nhìn này khiến cho cả người hưng phấn, trực tiếp áp đối phương lên cánh cửa thẳng tiến.

Ngoài cửa an tĩnh một hồi, sau đó có tiếng bước chân vang lên chứng tỏ người kia đang dần đi xa. Yannick chưa kịp thở phào một hơi đã rất nhanh bị cuốn vào một trận sóng tình càng thêm mãnh liệt dâng trào.

Thế nhưng từ đầu tới đuôi, y không thể đưa ra bất luận biện giải gì về hành vi của mình, cũng vô pháp kháng nghị với Thân vương huyết tộc.

Mợ nó, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Luận một đoạn chuyện cũ năm xưa dẫn phát huyết án sao!

Sau đó, đã không còn sau đó nữa.

Bởi vì quần áo bị xé đến không còn bộ dạng, Yannick phải thực sự đổi thành một bộ khác như đã viện cớ với Ryan.

Chỉ là, đây đã là chuyện của vài giờ sau đó.

Ryan chờ đợi đã mấy giờ, ánh mắt vô cùng phức tạp, ý vị thâm trường nói: “Nếu như không phải biết rõ trong phòng ngài không có người khác, ta còn tưởng rằng ngài đã làm chuyện gì không thể cho ai biết trong đó đâu.”

Yannick: “… … …”

Ngài thực sự đã nói đúng chân tướng rồi.

Yannick ho nhẹ một tiếng, hắn giọng: “Ngài nói xem, nếu như tôi đề nghị đến mai hẳn đi gặp Chris điện hạ thì ngài cảm thấy thế nào?”

Y chẳng qua đã đoán được, nếu như mình cứ ngây ngô mang theo cơ thể loang lổ vết hôn này vào cung để Chris bắt gặp… nói không chừng hậu quả càng thêm bi thảm.

“… Ta đã chờ suốt vài giờ, ngài lại nói với ta chuyện này?” Biểu tình của Ryan là đang nói ‘Ngài đùa ta sao’.

“… Được rồi, tôi chỉ nói đùa thôi, chúng ta đi nào.” Yannick có chút cam chịu, xét thấy tiền cảnh bi thảm của mình, y quả thực chính là ví dụ kinh điển cho ‘không làm thì không chết’!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương