Quyền Trượng
-
Quyển 2 - Chương 53
“Baker, anh làm tốt lắm!”
Hội nghị lâm thời tiến hành suốt nửa ngày rốt cục cũng tan họp, ba người rời khỏi chính điện nghị sự, Sophia lập tức tiến lên khích lệ.
Baker gãi gãi đầu, có điểm ngượng ngùng: “Tôi cũng chỉ là đột nhiên nghĩ đến, thuận miệng nói ra mà thôi.”
Nhắc đến cũng khéo, vừa lúc này bọn họ lại chạm mặt một thần quan trung giai, cũng chính là người trước đó phụng mệnh đưa bọn họ tới hội nghị. Người này vẫn dự thính tại khu vực cuối khán phòng, tự nhiên cũng nhìn thấy trường hợp náo động của Yanick.
Có lẽ thân phận Giáo Chủ của Yanick còn phải thương thảo thêm, bất quá cái pháp thuật ‘Quang minh phổ chiếu’ kia lại hoàn toàn không thể làm giả, vị thần quan trung giai này mới chợt ý thức được sự khinh mạn trước đó của mình là ngu xuẩn đến thế nào. Nhỡ đâu thật sự đối phương thật sự tức giận, muốn ra tay trừng phạt gã cũng là vô cùng dễ dàng!
Tưởng tượng đến đây, sắc mặt của gã đều sợ đến trắng bệch, không ngừng khom người nói lời áy náy với Yanick, sau đó hoàn toàn không chút cốt khí xoay người bỏ chạy, khiến cho Sophia chỉ có thể cười nhạt.
Đương nhiên, Yanick sẽ không so đo với loại nhân vật nhỏ sợ trước sợ sau này, y mỉm cười bỏ qua rồi vỗ vỗ vai Baker: “Nếu không có lời nói của anh, bọn họ cũng sẽ không nghĩ ra biện pháp tốt như vậy.”
Được người mình thề nguyện trung thành khích lệ, Baker nhất thời kích động đến mặt mũi đều đỏ ửng, hai tay co quắp không biết nên đặt vào đâu mới tốt.
Biện pháp được ấn định cuối cùng cực kỳ đơn giản.
Tất cả thần quan cùng pháp sư chia làm hai bộ phận, một bộ phận tiếp tục đóng giữ ờ St Mery, đồng thời tiến hành kiến tạo một tường thành mới bên ngoài làm tiền tuyến chống đỡ xác sống, một bộ phận khác ngụy trang thành thương đội đi đến La Serena, nhiệm vụ của bọn họ là tìm hiểu tình huống, tìm cơ hội thích hợp đem ma vật và đại quân xác sống dẫn đến thành St Mery tiến hành tiêu diệt.
Chỉ số thông minh của loài chuột dù sao cũng không thể so được với ma vật, mà sự giảo hoạt của ma vật cao cấp càng là có thể sánh ngang với nhân loại. Nhưng nếu mục đích của ma vật là vì xâm lấn lãnh địa của nhân loại, diệt sạch mọi chướng ngại, như vậy ma vật và chuột vẫn là có chỗ tương tự.
Bất kỳ sự việc gì cũng là có tính phiêu lưu nhất định, huống chi lần này phải đối mặt với kẻ địch vô cùng cường đại, những gì nhân loại biết về ma vật cao cấp vẫn là rất ít, trừ bỏ bọn họ cũng sở hữu trí tuệ không thua kém nhân loại ra, cơ hồ tất cả đều trống rỗng. Vì vậy, kế hoạch lần này không khỏi có tính mạo hiểm quá nặng.
Chỉ là như vậy, nhân loại dù sao cũng không có khả năng ngồi yên chờ chết, thay vì chờ đợi ma vật không biết khi nào sẽ đánh đến cửa, bọn họ làm sao cũng phải ra ngoài thám thính tin tức.
Tình huống tốt nhất chính là kế hoạch thuận lợi, xác sống ở La Serena hoàn toàn bị tiêu diệt, thành công đoạt lại lãnh thổ, ma vật cũng do đó bị thương nặng, tốc độ công chiếm thành thị của nhân loại vì thế có thể giảm đi, khiến nhân loại có thể tranh thủ thêm nhiều thời gian suy nghĩ đối sách, chuẩn bị chiến tranh.
Tình huống tệ hại nhất chính là, những người đi trước làm mồi không thể quay lại, hoặc là kế hoạch nhữ mồi toàn bộ thất bại, sức chiến đấu của đại quân xác sống quá mạnh mẽ, nhân loại không thể ngăn cản, St Mery rơi vào tay giặc.
Đối với loại tình huống đáng sợ nhất này, cơ hồ mọi người đều không muốn nghĩ đến, nhưng vì phòng ngừa bất kỳ tai nạn gì, thành chủ Loputo vẫn viết thư trình bày với đế đô, hy vọng trước hết có thể để cho cư dân của St Mery di dời đến những thành thị phía sau, tránh cho đến lúc chiến đâu không kịp chiếu cố, xuất hiện hỗn loạn —— Tại phương diện này, những gì ông ta cân nhắc rõ ràng tốt toàn diện hơn Tyler nhiều lắm.
Bất quá, kế hoạch này tạm thời cũng không có liên quan gì đến Yanick, bởi vì thân phận của y đến giờ vẫn không thể xác định, còn cần phải yết kiến Giáo Hoàng mới có thể chân chính đạt được sự công nhận của Giáo Đình, vậy nên ngay cả Hồng y Giáo Chủ cũng không tiện phân phối nhiệm vụ cho y.
Thần quan tóc bạch kim đương nhiên rất hài lòng có thể nhàn tản, đừng nhìn y đứng trên hội nghị lâm thời có thể thi triển một chiêu vô thanh vô trượng ‘Quang minh phổ chiếu’ khiến toàn trường kinh sợ, thế nhưng đèn nhà ai nấy sáng, y biết rõ ma lực của mình còn chưa hoàn toàn ổn định, cũng xa xa không thể đạt đến năng lực của một Giáo Chủ thực sự, nhiều nhất cũng là trình độ của một cao giai thần quan gà mờ mà thôi, hơn nữa còn là loại lúc linh lúc không linh.
Khi ở La Serena, vì muốn tìm Chris y mới bất đắc dĩ tự mình mạo hiểm, hiện tại St Mery có nhiều thần quan và pháp sư như vậy, thậm chí còn có Hồng y Giáo Chủ và môn đồ Pháp Thánh tọa trấn, như thế nào cũng không đến phiên y đứng ra dẫn đầu.
Kỳ thực, tiến độ phát triển năng lực này so với dự định ban đầu của y đã có thể coi như thần tốc, dù sao khi còn ở trấn Jed y xác xác thực thực chính là đê giai thần quan, chỉ là nhân vì vết thương trên người đã khỏi hẳn, cùng với sự khắc khổ luyện tập bất cứ khi nào rảnh rỗi mới khiến ma lực trong cơ thể y trở nên đầy đủ hơn, không lại vì sử dụng một lần trị liệu thuật mà phải nằm bất động thở hồng hộc vài giờ.
Quan trọng hơn nữa, Yanick phát hiện trong quyền giới đeo trên tay mình kỳ thực có tồn tại dao động ma lực, chỉ là trước kia do cấp bậc quá thấp nên không phát hiện được, bây giờ loại cảm giác đó càng lúc càng trở nên rõ ràng, hơn nữa cỗ ma lực bí ẩn nọ còn có thể hô ứng với vòng tuần hoàn ma lực trong cơ thể y, đạt đến hiệu quả bổ sung lẫn nhau, tăng mạnh độ bộc phát.
Yanick không biết những quyền giới khác có phải cũng sẽ có loại hiệu quả này hay không, bất quá tình huống hiện tại quả thực khá tốt, ít nhất cái quyền giới này ngoại trừ giúp y phô trương và kéo thêm phiền toái cũng không phải không có tác dụng gì.
“Thần quan Hill, vị pháp sư đã khích lệ ngài là ai? Tôi đang nói vị đầu tiên đã nhận định ngài là người có tư cách nói chuyện nhất.” Kích động qua đi, Baker nhớ lại những việc đã xảy ra trong hội nghị, có chút nghi hoặc hỏi.
“Baker, anh không cần gọi tôi như vậy, cứ trực tiếp gọi Yanick là được rồi, cũng không cần dùng kính ngữ.” Yanick ôn hòa nói.
“Điều nầy sao có thể!”
“Đương nhiên có thể, anh chính là người sau này sẽ phải ở bên cạnh tôi hằng ngày, có đôi khi tôi cũng không muốn để lộ thân phận thần quan của mình, vậy nên chỉ cần anh bất cẩn gọi một tiếng ‘thần quan Hill’ thì chuyện gì cũng uổng phí rồi.”
“A, như vậy sao! Yan…Yanick!” Nghe y nói thế, Baker đành phải sửa miệng, bất quá thực sự rất xa lạ.
Yanick mỉm cười quay về chính đề: “Người đó gọi là Mude Val, là môn đồ của Pháp Thánh Simon, hình như đã là Đại ma pháp sư.”
“Thật là lợi hại!” Baker sợ hãi than, hắn tuy rằng không phải pháp sư nhưng việc cả đại lục hiện tại chỉ có bốn vị Pháp Thánh lại là chuyện người người đều biết. “Chỉ là, mặc dù ngài ấy đang nói lời khích lệ, nhưng vì sao tôi lại cảm thấy được có gì đó là lạ?”
Sophia chậc lưỡi nói: “Xem, ngay cả người trì độn như Baker cũng phát hiện, Yanick, cái tên Mude Val kia quả thực rất đáng giận. Anh ta đặc biệt nêu tên của anh ra còn không phải vì ghi hận việc anh có thể trốn khỏi thần chú giam cầm của mình sao, vậy nên mới muốn nhìn anh xấu mặt! Còn tự xưng là môn đồ của đức ngài Simon nữa chứ, đúng là một chút phong độ cũng không có!”
“Hai người hiểu lầm rồi.” Yanick bật cười, những người khác cũng không biết y và Mude Val đã lén ký kết minh ước bằng lời nói. “Tôi không phủ nhận vị pháp sư kia rất có tâm cơ, bất quá lần này anh ta thật sự không có ác ý.”
“Vậy vì sao lúc anh ta đề cử anh xong còn có không ít pháp sư đứng ra làm khó dễ anh? Anh ta nếu đã là môn đồ Pháp Thánh, không phải cũng sẽ có danh vọng rất cao trong giới pháp sư sao?”
Tuy rằng trang phục kiếm sỹ trên người Sophia rất dễ khiến người ta hiểu lầm nàng cũng giống như đại đa số các kiếm sỹ khác chỉ thích động thủ không động não, nhưng trên thực tế, nàng là một thiếu nữ rất hay cân nhắc tâm cơ, hơn nữa từ nhỏ đã được giáo dục của giới quý tộc mựa dầm thấm đất, càng làm nàng hiểu biết không ít quy tắc ngầm của xã hội thượng lưu.
Yanick lắc đầu: “Theo tôi được biết, trong cộng đồng pháp sư cũng không phải sóng yên gió lặng, đoàn kết nhất trí. Tiểu thư phải biết rằng, các pháp sư xuất thân từ đủ loại tầng lớp, có người là quý tộc nhưng cũng có người là bình dân, thành tựu trong lĩnh vực ma pháp còn phụ thuộc vào thiên phú cơ bản và nỗ lực bản thân, thế nhưng xuất thân là không thể thay đổi. Một pháp sư quý tộc cho dù có bao nhiêu thân thiện gần gũi, hắn cùng với những pháp sư bình thường cũng có sự ngăn cách rất lớn. Trừ phi có thể đạt đến cấp bậc như Pháp Thánh, thực lực áp đảo hết thảy, không ai để ý xuất thân của người đó nữa, ngay cả Hoàng đế của Đế quốc cũng sẽ vì vậy mà đem người đó tôn sùng thành thượng khách, không dám chậm trễ.”
Sophia lập tức hiểu được: “Không sai, anh vừa nhắc tôi cũng nghĩ đến! Pháp Thánh Simon xuất thân quý tộc, Mude Val cũng là pháp sư quý tộc. Trong bốn Pháp Thánh có hai vị xuất thân quý tộc, hai vị xuất thân bình dân, mà pháp sư bình dân trước giờ vẫn có phê bình kín đáo với pháp sư quý tộc, cho rằng bọn họ đã tước đoạt đại bộ phận tài nguyên ma pháp, khiến cho những pháp sư xuất thân bình dân gặp trở ngại rất lớn trên con đường tấn cấp.”
Baker khó hiểu: “Không phải còn có hai vị Pháp Thánh bình dân sao? Như vậy cũng đã chứng minh pháp sư bình dân vẫn có cơ hội đạt đến đỉnh cao, vì sao bọn họ lại nói như vậy?”
Sophia cười nhạt: “Quý tộc bản thân đã có được đầy đủ tài nguyên, thành tựu trên phương diện ma pháp hiển nhiên cũng sâu sắc hơn so với bình dân, đây là việc căn bản không thể so sánh. Nghe nói hai vị Pháp Thánh xuất thân bình dân kia, có một vị trong quá khứ đã từng nhận được sự chỉ đạo của một pháp sư quý tộc rất có danh tiếng, nhờ vậy mới có thể thuận lợi bước đi trên con đường ma pháp. Mà một vị còn lại, nghe nói là trong lúc vô tình đạt được điển tịch của một gia tộc ma pháp xuống dốc. Nói đến nói đi, bọn họ là không thoát khỏi có dính líu đến quý tộc!”
Yanick cười: “Tiểu thư xem, ngay cả người không phải pháp sư như tiểu thư cũng tồn tại thành kiến, huống chi là những pháp sư khác? Vậy nên, bên trong cộng đồng pháp sư có chút phân tách cũng không phải chuyện kỳ quái, đừng nói Mude Val là môn đồ của Pháp Thánh, cho dù anh ta là hội trưởng của Ma pháp công hội sợ rằng cũng không có cách khiến mọi người phải hoàn toàn nghe lời mình.”
Baker tò mò: “Như vậy Giáo Đình thì sao, chẳng lẽ dưới trướng của Giáo Hoàng bệ hạ cũng có kẻ không nghe lời sao?”
Nếu hắn đem việc này ra hỏi một thần quan khác, nhất định đã phải chịu một hồi răn dạy nghiêm khắc, thậm chí là trừng phạt thể xác, bất quá Yanick lài rất vui lòng giải đáp.
“So với Giáo Đình, Ma pháp công hội là một tổ chức tương đối có tính tự do rời rạc, Pháp Thánh phần lớn cũng chỉ là đạt được uy vọng cao hơn bình thường, tuy rằng phần lớn pháp sư đều vui vẻ nghe theo mệnh lệnh của bọn họ, nhưng trên thực tế bọn họ không thể bắt buộc những pháp sư khác làm ra bất cứ việc gì.”
“Giáo Đình lại không phải như vậy, nó căn bản là một hệ thống thần chế. Đơn giản mà nói, Giáo Hoàng chính là hóa thân của Quang minh nữ thần ở theg, là người phát ngôn của Nữ thần, Pháp Thánh dù sao cũng là người, mọi người có thể không nghe mệnh lệnh của Pháp Thánh, thế nhưng lại không thể không vâng theo ý chỉ của thần.”
“Cho nên bên trong Giáo Đình, ý chỉ của Giáo Hoàng chính là pháp lệnh cần tuyệt đối chấp hành.”
“Nhưng mà đồng dạng, Arthur Vatican Ridge chỉ là đại biểu của Giáo Hoàng mà không phải Giáo Hoàng chân chính, đương nhiên cũng sẽ có người không muốn tuân lệnh ngài ấy. Cái ghế Giáo Hoàng tương lai ai cũng muốn ngồi lên, một vị Vatican Ridge chưa đủ khiến mười một vị Hồng y Giáo Chủ còn lại im lặng thuần phục, cho dù bọn họ không tiện trực tiếp đứng ra phản đối Giáo Hoàng, thế nhưng cũng không trở ngại bọn họ gây khó dễ cho Vatican Ridge.”
Sophia nghe xong, thở dài: “Tôi vốn cho rằng giới quý tộc đã đủ phức tạp, không ngờ đến nội bộ của pháp sư và Giáo Đình cũng có nhiều chuyện phiền toái như vậy. Nếu ngay cả trong một trận doanh cũng không thể đồng lòng, nhân loại phải làm sao mới có thể đối kháng ma vật?”
Thần quan tóc bạch kim lộ ra nụ cười sáng lạn: “Đây cũng không phải việc hiện tại chúng ta cần lo lắng, tôi không phải Giáo Hoàng, tiểu thư cũng không phải Pháp Thánh, người bạn thân ái, lúc này chúng ta hẳn là nên nhân cơ hội còn nhàn rỗi mà đi dạo khắp nơi, hưởng thụ ánh nắng tươi đẹp!”
–
Tòa thị chính của St Mery kỳ thực là một khu kiến trúc chỉnh thể, ở giữa là khu vực hành chính, xung quanh là dinh thự của quan viên. Là thành bang lớn thứ hai của Đế quốc, tòa thị chính ở nơi này hiển nhiên rộng rãi hơn ở La Serena nhiều lắm, cho dù đột ngột xuất hiện nhiều thần quan cùng pháp sư như vậy cũng vẫn dư dã không gian dàn xếp.
Loputo trời sinh là người tính tình nghiêm cẩn, vì tránh cho phát sinh những sự kiện không thoải mái, hắn đặc biệt đem thần quan và pháp sư ngăn cách, mỗi bên ở một phía khác biệt, lại dùng tòa thị chính coi như vật cản thiên nhiên. Xa xôi như vậy, cho dù là ăn cơm, đi ngủ hoặc ra ngoài dạo phố, chỉ cần không phải đặc biệt muốn chạy đến gây sự, hai bên vĩnh viễn sẽ không chạm mặt với đối phương.
Mà trong số đó, phòng của Hồng y Giáo Chủ và môn đồ Pháp Thánh hiển nhiên là tốt nhất của hai khu, đây là việc không thể nghi ngờ.
Nền phòng trải một lớp thảm thật dày cực kỳ mềm mại, khi dẫm lên thoải mái đến mức khiến người ta không muốn nhấc chân.
Trên vách tường treo đầy những bức tranh phong cảnh, khung ảnh đều được cẩn vàng tinh xảo, hơn nữa nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hoa văn của mỗi khung ảnh còn không giống nhau, có cái là vỏ sò hoặc sóng nước, có cái lại là hoa lá rực rỡ.
Về phần trần nhà, không, là cả vách tường đều được khảm hàng loạt tranh tường chủ đề tôn giáo, muôn màu muôn vẻ, màu sắc tươi đẹp, hơn nữa nội dung còn cực kỳ nuông chiều thân phận của vị khách lưu lại trong phòng, hầu hết là thánh tích của Quang Minh nữ thần.
Căn phòng rộng rãi còn sở hữu khung cửa sổ rất lớn, ánh mặt trời trực tiếp rọi vào bên trong, xuyên qua rèm lụa màu trắng, ánh sáng nhu hòa rọi vào trên giường lớn.
Bên giường bố trí một ghế xích đu, khách nhân có thể thoải mái ngồi trên xích đu đọc sách, không xa ngay cạnh là một cái bàn tròn nhỏ, phía trên còn có một ấm hồng trà cùng đĩa điểm tâm vừa được dọn lên, vẫn đang nhẹ nhàng bốc khói.
Cho dù Hồng y Giáo Chủ có bao nhiêu xoi mói cũng cảm thấy hoàn toàn vừa lòng với tình cảnh trước mắt.
Chỉ là giờ phút này, Arthur Vatican Ridge lại không ngồi trên xích đu hưởng thụ thời gian nhàn nhã mà là ngồi trên ghế bành bên cạnh cửa sổ, góc độ bóng khuất khiến người khác không thấy được vẻ mặt của y, nhưng như vậy lại càng khiến cho người đang đứng bên cạnh có chút sợ hãi không yên.
“Ngài Vatican Ridge......”
“Ngươi chưa từng nói với ta, vị trí của Carl là đạt được thông qua thủ đoạn bất chính, ngươi cũng không nói cho ta biết hắn còn phái người đuổi giết con nuôi của Giáo Chủ tiền nhiệm, đồng thời là kẻ sở hữu quyền giới Giáo Chủ. Hử?”
Âm cuối cao vút khiến trái tim của Adolf run lên bần bật, vội vàng nói: “Tình huống khi ấy có chút phức tạp, Giáo Chủ tiền nhiệm muốn để Yanick Hill kế vị, còn mua chuộc được Gustav, muốn để Gustav ra mặt thuyết phục Giáo Hoàng bệ hạ! Hơn nữa dùng năng lực và tư lịch của Yanick Hill căn bản không thể phục chúng, y một lòng trầm mê cái gọi là nghệ thuật, trình độ ma pháp tương đương kém cỏi, khiến cho tập thể thần quan của Công quốc Santos đều nhất trí phản đối y trở thành Giáo Chủ. Cho nên......”
“Cho nên ngươi liền trực tiếp để Carl đuổi giết Yanick Hill, sau đó lẳng lặng đem tên của Carl báo lên, để ta giúp hắn ngồi lên ghế Giáo Chủ. Ngươi là nhìn chuẩn lúc đó ta đang bận việc… để ý sự vụ của Giáo Đình, không có thời gian phân thần, hơn nữa cũng đủ tín nhiệm ngươi nên không nghĩ đến chuyện xác nhận có phải không?”
“Không không! Ngài Vatican Ridge, xin ngài đừng hoài nghi lòng trung thành của ta đối với ngài!” Adolf quỳ xuống, hôn lên mũi hài của Hồng y Giáo Chủ. “Tôi thật sự không ngờ ngay cả việc đuổi giết một người Carl cũng không làm được, hơn nữa tình huống lúc ấy quả thực quá khẩn cấp, ngộ nhỡ để Yanick Hill thật sự trở thành Giáo Chủ, lão già Gustav kia lại có thể tăng thêm một phần trợ lực, chuyện này đối với ngài tuyệt đối là bất lợi…. Xin ngài, xin ngài hãy tha thứ việc tôi tự tiện chủ trương!”
Sắc mặt của Hồng y Giáo Chủ không chút thay đổi, nhưng ánh mắt lại hết sức sắc bén: “Vậy nên hiện tại thì sao? Đó chính là Yanick Hill mềm yếu vô năng trong miệng của ngươi? Một đê giai thần quan có thể sử dụng vô thanh vô trượng ‘Quang minh phổ chiếu’?”
“Tôi, tôi cũng không dự đoán được y lại có thể … Xin ngài cho phép tôi bù lại sai lầm của mình!”
“Làm sao bù lại? Hiện tại phái người đi giết y?” Hồng y Giáo Chủ hỏi lại.
Adolf đầu đầy đổ mồ hôi, hắn thật sự đã nghĩ như vậy, bất quá nghe ngữ khí lạnh lùng của Vatican Ridge liền không dám nói ra miệng, lúc này hắn nào còn bộ dạng cả vú lấp miệng em như vừa rồi ở hội nghị chứ?
Hồng y Giáo Chủ nói: “Nếu ta là ngươi, ngay từ khi hạ quyết định truy sát sẽ không để lại đường lui cho đối phương. Nhưng nếu thật sự đã thất bại, lại càng không nghĩ đến loại biện pháp tự cho là thông minh này.”
Adolf tuy rằng biết đạo lý ấy nhưng vẫn có chút không cam lòng: “Chính là......”
Hồng y Giáo Chủ: “Tên Yanick Hill này thực sự rất thông minh, biết so với tiếp tục che giấu thân phận của mình không bằng chọn hào phóng công khai tại trường hợp này. Hiện tại nếu ngươi hạ thủ, người khác nhất định sẽ men theo dấu vết trên người Carl tra ra thân phận của ngươi, mà ngươi, là phó thủ đắc lực của ta, đây cũng không phải chuyện bí mật gì. Lão già Gustav kia vốn đang xoi mói sơ hở của ta, ngươi lần này không phải đã trực tiếp đem chứng cứ đưa đến chỗ lão sao?”
Adolf gục đầu xuống: “Đều là lỗi của tôi, đã làm liên lụy đến ngài.”
“Lòng trung thành của ngươi ta không hề nghi ngờ, chỉ là ngươi lại không thông minh bằng Ebull, nếu lần này người đi theo ta là hắn tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy.” Ngữ khí của Hồng y Giáo Chủ dịu đi một chút: “Ngươi đi mời Yanick Hill đến đây, ta muốn gặp y.”
“Vâng, thưa ngài.”
–
“Ngài Vatican Ridge muốn gặp tôi?” Yanick hơi rũ mắt, có chút ngoài dự liệu.
Phía sau y là Sophia cùng Baker, bọn họ vừa vặn mới đi dạo phố xong, còn chưa kịp vào cửa lớn của lữ quán đã nghe được tih tức này. Mà người đến đây chuyển lời mời lại là vị cao giai thần quan vừa rồi đã lớn tiếng khó xử y trong hội nghị, Yanick còn nhớ tên của gã là Adolf.
Thần quan Adolf đã không còn sự uy nghiêm như lúc trước, tuy rằng gương mặt vẫn là lạnh lùng trịnh trọng thế nhưng hoàn toàn không phát hiện được ngạo khí, thái độ đối đãi với Yanick cũng tương đương với đối đãi một vị Giáo Chủ, cung khiêm có lễ.
“Đúng vậy, Ngài Vatican Ridge thành tâm hy vọng có thể cùng ngài tiến hành một hồi gặp gỡ.” Adolf thần quan hơi hơi khom người.
“Đương nhiên, tôi rất vui lòng.” Đối phương đã hạ thấp tư thái như vậy, y nếu không nhận lời liền không dễ nói chuyện.
Vị Hồng y Giáo Chủ nọ không phải nhân vật dễ đối phó, Yanick không dám cuồng vọng cho rằng mặc kệ khi gặp gỡ xảy ra tình huống gì y cũng có thể đơn giản giải quyết.
Yanick giao bé mèo mun hoàn toàn không tình nguyện lại cho Sophia, lại bảo nàng về trước. Adolf đối với thái độ trịnh trọng chuẩn bị này của y tỏ vẻ vô cùng vừa lòng.
Nơi này cách toà thị chính không xa, đi bộ trong chốc lát đã có thể tới, Adolf tuân thủ lễ pháp, vẫn luôn giữ khoảng cách nửa bước đi sau Yanick, hơn nữa mặc kệ Yanick hỏi vấn đề gì hắn cơ bản đều tỉ mỉ đáp lại, thái độ so với trước đây quả nhiên cách biệt một trời một vực.
Yanick bỗng nhiên nói: “Tôi rất bội phục ngài Vatican Ridge.”
Adolf lộ vẻ khó hiểu.
Yanick cười nói: “Nếu không phải ngài ấy ra mặt can thiệp, thái độ hiện tại của ngài đối với ta cũng sẽ không hòa ái như vậy..”
Adolf hơi hơi cúi đầu: “Xin ngài tha thứ cho sự vô lễ trước đó của tôi.”
Khóe miệng Yanick không tắt nụ cười: “Một người có thể khiến thuộc hạ trung thành tận tụy như vậy, hẳn là một người rất giàu mị lực cá nhân, việc này khiến tôi đối với việc đơn độc gặp gỡ ngài Vatican Ridge tăng thêm không ít chờ mong.”
“Sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngài.” Adolf thấp giọng nói.
Hội nghị lâm thời tiến hành suốt nửa ngày rốt cục cũng tan họp, ba người rời khỏi chính điện nghị sự, Sophia lập tức tiến lên khích lệ.
Baker gãi gãi đầu, có điểm ngượng ngùng: “Tôi cũng chỉ là đột nhiên nghĩ đến, thuận miệng nói ra mà thôi.”
Nhắc đến cũng khéo, vừa lúc này bọn họ lại chạm mặt một thần quan trung giai, cũng chính là người trước đó phụng mệnh đưa bọn họ tới hội nghị. Người này vẫn dự thính tại khu vực cuối khán phòng, tự nhiên cũng nhìn thấy trường hợp náo động của Yanick.
Có lẽ thân phận Giáo Chủ của Yanick còn phải thương thảo thêm, bất quá cái pháp thuật ‘Quang minh phổ chiếu’ kia lại hoàn toàn không thể làm giả, vị thần quan trung giai này mới chợt ý thức được sự khinh mạn trước đó của mình là ngu xuẩn đến thế nào. Nhỡ đâu thật sự đối phương thật sự tức giận, muốn ra tay trừng phạt gã cũng là vô cùng dễ dàng!
Tưởng tượng đến đây, sắc mặt của gã đều sợ đến trắng bệch, không ngừng khom người nói lời áy náy với Yanick, sau đó hoàn toàn không chút cốt khí xoay người bỏ chạy, khiến cho Sophia chỉ có thể cười nhạt.
Đương nhiên, Yanick sẽ không so đo với loại nhân vật nhỏ sợ trước sợ sau này, y mỉm cười bỏ qua rồi vỗ vỗ vai Baker: “Nếu không có lời nói của anh, bọn họ cũng sẽ không nghĩ ra biện pháp tốt như vậy.”
Được người mình thề nguyện trung thành khích lệ, Baker nhất thời kích động đến mặt mũi đều đỏ ửng, hai tay co quắp không biết nên đặt vào đâu mới tốt.
Biện pháp được ấn định cuối cùng cực kỳ đơn giản.
Tất cả thần quan cùng pháp sư chia làm hai bộ phận, một bộ phận tiếp tục đóng giữ ờ St Mery, đồng thời tiến hành kiến tạo một tường thành mới bên ngoài làm tiền tuyến chống đỡ xác sống, một bộ phận khác ngụy trang thành thương đội đi đến La Serena, nhiệm vụ của bọn họ là tìm hiểu tình huống, tìm cơ hội thích hợp đem ma vật và đại quân xác sống dẫn đến thành St Mery tiến hành tiêu diệt.
Chỉ số thông minh của loài chuột dù sao cũng không thể so được với ma vật, mà sự giảo hoạt của ma vật cao cấp càng là có thể sánh ngang với nhân loại. Nhưng nếu mục đích của ma vật là vì xâm lấn lãnh địa của nhân loại, diệt sạch mọi chướng ngại, như vậy ma vật và chuột vẫn là có chỗ tương tự.
Bất kỳ sự việc gì cũng là có tính phiêu lưu nhất định, huống chi lần này phải đối mặt với kẻ địch vô cùng cường đại, những gì nhân loại biết về ma vật cao cấp vẫn là rất ít, trừ bỏ bọn họ cũng sở hữu trí tuệ không thua kém nhân loại ra, cơ hồ tất cả đều trống rỗng. Vì vậy, kế hoạch lần này không khỏi có tính mạo hiểm quá nặng.
Chỉ là như vậy, nhân loại dù sao cũng không có khả năng ngồi yên chờ chết, thay vì chờ đợi ma vật không biết khi nào sẽ đánh đến cửa, bọn họ làm sao cũng phải ra ngoài thám thính tin tức.
Tình huống tốt nhất chính là kế hoạch thuận lợi, xác sống ở La Serena hoàn toàn bị tiêu diệt, thành công đoạt lại lãnh thổ, ma vật cũng do đó bị thương nặng, tốc độ công chiếm thành thị của nhân loại vì thế có thể giảm đi, khiến nhân loại có thể tranh thủ thêm nhiều thời gian suy nghĩ đối sách, chuẩn bị chiến tranh.
Tình huống tệ hại nhất chính là, những người đi trước làm mồi không thể quay lại, hoặc là kế hoạch nhữ mồi toàn bộ thất bại, sức chiến đấu của đại quân xác sống quá mạnh mẽ, nhân loại không thể ngăn cản, St Mery rơi vào tay giặc.
Đối với loại tình huống đáng sợ nhất này, cơ hồ mọi người đều không muốn nghĩ đến, nhưng vì phòng ngừa bất kỳ tai nạn gì, thành chủ Loputo vẫn viết thư trình bày với đế đô, hy vọng trước hết có thể để cho cư dân của St Mery di dời đến những thành thị phía sau, tránh cho đến lúc chiến đâu không kịp chiếu cố, xuất hiện hỗn loạn —— Tại phương diện này, những gì ông ta cân nhắc rõ ràng tốt toàn diện hơn Tyler nhiều lắm.
Bất quá, kế hoạch này tạm thời cũng không có liên quan gì đến Yanick, bởi vì thân phận của y đến giờ vẫn không thể xác định, còn cần phải yết kiến Giáo Hoàng mới có thể chân chính đạt được sự công nhận của Giáo Đình, vậy nên ngay cả Hồng y Giáo Chủ cũng không tiện phân phối nhiệm vụ cho y.
Thần quan tóc bạch kim đương nhiên rất hài lòng có thể nhàn tản, đừng nhìn y đứng trên hội nghị lâm thời có thể thi triển một chiêu vô thanh vô trượng ‘Quang minh phổ chiếu’ khiến toàn trường kinh sợ, thế nhưng đèn nhà ai nấy sáng, y biết rõ ma lực của mình còn chưa hoàn toàn ổn định, cũng xa xa không thể đạt đến năng lực của một Giáo Chủ thực sự, nhiều nhất cũng là trình độ của một cao giai thần quan gà mờ mà thôi, hơn nữa còn là loại lúc linh lúc không linh.
Khi ở La Serena, vì muốn tìm Chris y mới bất đắc dĩ tự mình mạo hiểm, hiện tại St Mery có nhiều thần quan và pháp sư như vậy, thậm chí còn có Hồng y Giáo Chủ và môn đồ Pháp Thánh tọa trấn, như thế nào cũng không đến phiên y đứng ra dẫn đầu.
Kỳ thực, tiến độ phát triển năng lực này so với dự định ban đầu của y đã có thể coi như thần tốc, dù sao khi còn ở trấn Jed y xác xác thực thực chính là đê giai thần quan, chỉ là nhân vì vết thương trên người đã khỏi hẳn, cùng với sự khắc khổ luyện tập bất cứ khi nào rảnh rỗi mới khiến ma lực trong cơ thể y trở nên đầy đủ hơn, không lại vì sử dụng một lần trị liệu thuật mà phải nằm bất động thở hồng hộc vài giờ.
Quan trọng hơn nữa, Yanick phát hiện trong quyền giới đeo trên tay mình kỳ thực có tồn tại dao động ma lực, chỉ là trước kia do cấp bậc quá thấp nên không phát hiện được, bây giờ loại cảm giác đó càng lúc càng trở nên rõ ràng, hơn nữa cỗ ma lực bí ẩn nọ còn có thể hô ứng với vòng tuần hoàn ma lực trong cơ thể y, đạt đến hiệu quả bổ sung lẫn nhau, tăng mạnh độ bộc phát.
Yanick không biết những quyền giới khác có phải cũng sẽ có loại hiệu quả này hay không, bất quá tình huống hiện tại quả thực khá tốt, ít nhất cái quyền giới này ngoại trừ giúp y phô trương và kéo thêm phiền toái cũng không phải không có tác dụng gì.
“Thần quan Hill, vị pháp sư đã khích lệ ngài là ai? Tôi đang nói vị đầu tiên đã nhận định ngài là người có tư cách nói chuyện nhất.” Kích động qua đi, Baker nhớ lại những việc đã xảy ra trong hội nghị, có chút nghi hoặc hỏi.
“Baker, anh không cần gọi tôi như vậy, cứ trực tiếp gọi Yanick là được rồi, cũng không cần dùng kính ngữ.” Yanick ôn hòa nói.
“Điều nầy sao có thể!”
“Đương nhiên có thể, anh chính là người sau này sẽ phải ở bên cạnh tôi hằng ngày, có đôi khi tôi cũng không muốn để lộ thân phận thần quan của mình, vậy nên chỉ cần anh bất cẩn gọi một tiếng ‘thần quan Hill’ thì chuyện gì cũng uổng phí rồi.”
“A, như vậy sao! Yan…Yanick!” Nghe y nói thế, Baker đành phải sửa miệng, bất quá thực sự rất xa lạ.
Yanick mỉm cười quay về chính đề: “Người đó gọi là Mude Val, là môn đồ của Pháp Thánh Simon, hình như đã là Đại ma pháp sư.”
“Thật là lợi hại!” Baker sợ hãi than, hắn tuy rằng không phải pháp sư nhưng việc cả đại lục hiện tại chỉ có bốn vị Pháp Thánh lại là chuyện người người đều biết. “Chỉ là, mặc dù ngài ấy đang nói lời khích lệ, nhưng vì sao tôi lại cảm thấy được có gì đó là lạ?”
Sophia chậc lưỡi nói: “Xem, ngay cả người trì độn như Baker cũng phát hiện, Yanick, cái tên Mude Val kia quả thực rất đáng giận. Anh ta đặc biệt nêu tên của anh ra còn không phải vì ghi hận việc anh có thể trốn khỏi thần chú giam cầm của mình sao, vậy nên mới muốn nhìn anh xấu mặt! Còn tự xưng là môn đồ của đức ngài Simon nữa chứ, đúng là một chút phong độ cũng không có!”
“Hai người hiểu lầm rồi.” Yanick bật cười, những người khác cũng không biết y và Mude Val đã lén ký kết minh ước bằng lời nói. “Tôi không phủ nhận vị pháp sư kia rất có tâm cơ, bất quá lần này anh ta thật sự không có ác ý.”
“Vậy vì sao lúc anh ta đề cử anh xong còn có không ít pháp sư đứng ra làm khó dễ anh? Anh ta nếu đã là môn đồ Pháp Thánh, không phải cũng sẽ có danh vọng rất cao trong giới pháp sư sao?”
Tuy rằng trang phục kiếm sỹ trên người Sophia rất dễ khiến người ta hiểu lầm nàng cũng giống như đại đa số các kiếm sỹ khác chỉ thích động thủ không động não, nhưng trên thực tế, nàng là một thiếu nữ rất hay cân nhắc tâm cơ, hơn nữa từ nhỏ đã được giáo dục của giới quý tộc mựa dầm thấm đất, càng làm nàng hiểu biết không ít quy tắc ngầm của xã hội thượng lưu.
Yanick lắc đầu: “Theo tôi được biết, trong cộng đồng pháp sư cũng không phải sóng yên gió lặng, đoàn kết nhất trí. Tiểu thư phải biết rằng, các pháp sư xuất thân từ đủ loại tầng lớp, có người là quý tộc nhưng cũng có người là bình dân, thành tựu trong lĩnh vực ma pháp còn phụ thuộc vào thiên phú cơ bản và nỗ lực bản thân, thế nhưng xuất thân là không thể thay đổi. Một pháp sư quý tộc cho dù có bao nhiêu thân thiện gần gũi, hắn cùng với những pháp sư bình thường cũng có sự ngăn cách rất lớn. Trừ phi có thể đạt đến cấp bậc như Pháp Thánh, thực lực áp đảo hết thảy, không ai để ý xuất thân của người đó nữa, ngay cả Hoàng đế của Đế quốc cũng sẽ vì vậy mà đem người đó tôn sùng thành thượng khách, không dám chậm trễ.”
Sophia lập tức hiểu được: “Không sai, anh vừa nhắc tôi cũng nghĩ đến! Pháp Thánh Simon xuất thân quý tộc, Mude Val cũng là pháp sư quý tộc. Trong bốn Pháp Thánh có hai vị xuất thân quý tộc, hai vị xuất thân bình dân, mà pháp sư bình dân trước giờ vẫn có phê bình kín đáo với pháp sư quý tộc, cho rằng bọn họ đã tước đoạt đại bộ phận tài nguyên ma pháp, khiến cho những pháp sư xuất thân bình dân gặp trở ngại rất lớn trên con đường tấn cấp.”
Baker khó hiểu: “Không phải còn có hai vị Pháp Thánh bình dân sao? Như vậy cũng đã chứng minh pháp sư bình dân vẫn có cơ hội đạt đến đỉnh cao, vì sao bọn họ lại nói như vậy?”
Sophia cười nhạt: “Quý tộc bản thân đã có được đầy đủ tài nguyên, thành tựu trên phương diện ma pháp hiển nhiên cũng sâu sắc hơn so với bình dân, đây là việc căn bản không thể so sánh. Nghe nói hai vị Pháp Thánh xuất thân bình dân kia, có một vị trong quá khứ đã từng nhận được sự chỉ đạo của một pháp sư quý tộc rất có danh tiếng, nhờ vậy mới có thể thuận lợi bước đi trên con đường ma pháp. Mà một vị còn lại, nghe nói là trong lúc vô tình đạt được điển tịch của một gia tộc ma pháp xuống dốc. Nói đến nói đi, bọn họ là không thoát khỏi có dính líu đến quý tộc!”
Yanick cười: “Tiểu thư xem, ngay cả người không phải pháp sư như tiểu thư cũng tồn tại thành kiến, huống chi là những pháp sư khác? Vậy nên, bên trong cộng đồng pháp sư có chút phân tách cũng không phải chuyện kỳ quái, đừng nói Mude Val là môn đồ của Pháp Thánh, cho dù anh ta là hội trưởng của Ma pháp công hội sợ rằng cũng không có cách khiến mọi người phải hoàn toàn nghe lời mình.”
Baker tò mò: “Như vậy Giáo Đình thì sao, chẳng lẽ dưới trướng của Giáo Hoàng bệ hạ cũng có kẻ không nghe lời sao?”
Nếu hắn đem việc này ra hỏi một thần quan khác, nhất định đã phải chịu một hồi răn dạy nghiêm khắc, thậm chí là trừng phạt thể xác, bất quá Yanick lài rất vui lòng giải đáp.
“So với Giáo Đình, Ma pháp công hội là một tổ chức tương đối có tính tự do rời rạc, Pháp Thánh phần lớn cũng chỉ là đạt được uy vọng cao hơn bình thường, tuy rằng phần lớn pháp sư đều vui vẻ nghe theo mệnh lệnh của bọn họ, nhưng trên thực tế bọn họ không thể bắt buộc những pháp sư khác làm ra bất cứ việc gì.”
“Giáo Đình lại không phải như vậy, nó căn bản là một hệ thống thần chế. Đơn giản mà nói, Giáo Hoàng chính là hóa thân của Quang minh nữ thần ở theg, là người phát ngôn của Nữ thần, Pháp Thánh dù sao cũng là người, mọi người có thể không nghe mệnh lệnh của Pháp Thánh, thế nhưng lại không thể không vâng theo ý chỉ của thần.”
“Cho nên bên trong Giáo Đình, ý chỉ của Giáo Hoàng chính là pháp lệnh cần tuyệt đối chấp hành.”
“Nhưng mà đồng dạng, Arthur Vatican Ridge chỉ là đại biểu của Giáo Hoàng mà không phải Giáo Hoàng chân chính, đương nhiên cũng sẽ có người không muốn tuân lệnh ngài ấy. Cái ghế Giáo Hoàng tương lai ai cũng muốn ngồi lên, một vị Vatican Ridge chưa đủ khiến mười một vị Hồng y Giáo Chủ còn lại im lặng thuần phục, cho dù bọn họ không tiện trực tiếp đứng ra phản đối Giáo Hoàng, thế nhưng cũng không trở ngại bọn họ gây khó dễ cho Vatican Ridge.”
Sophia nghe xong, thở dài: “Tôi vốn cho rằng giới quý tộc đã đủ phức tạp, không ngờ đến nội bộ của pháp sư và Giáo Đình cũng có nhiều chuyện phiền toái như vậy. Nếu ngay cả trong một trận doanh cũng không thể đồng lòng, nhân loại phải làm sao mới có thể đối kháng ma vật?”
Thần quan tóc bạch kim lộ ra nụ cười sáng lạn: “Đây cũng không phải việc hiện tại chúng ta cần lo lắng, tôi không phải Giáo Hoàng, tiểu thư cũng không phải Pháp Thánh, người bạn thân ái, lúc này chúng ta hẳn là nên nhân cơ hội còn nhàn rỗi mà đi dạo khắp nơi, hưởng thụ ánh nắng tươi đẹp!”
–
Tòa thị chính của St Mery kỳ thực là một khu kiến trúc chỉnh thể, ở giữa là khu vực hành chính, xung quanh là dinh thự của quan viên. Là thành bang lớn thứ hai của Đế quốc, tòa thị chính ở nơi này hiển nhiên rộng rãi hơn ở La Serena nhiều lắm, cho dù đột ngột xuất hiện nhiều thần quan cùng pháp sư như vậy cũng vẫn dư dã không gian dàn xếp.
Loputo trời sinh là người tính tình nghiêm cẩn, vì tránh cho phát sinh những sự kiện không thoải mái, hắn đặc biệt đem thần quan và pháp sư ngăn cách, mỗi bên ở một phía khác biệt, lại dùng tòa thị chính coi như vật cản thiên nhiên. Xa xôi như vậy, cho dù là ăn cơm, đi ngủ hoặc ra ngoài dạo phố, chỉ cần không phải đặc biệt muốn chạy đến gây sự, hai bên vĩnh viễn sẽ không chạm mặt với đối phương.
Mà trong số đó, phòng của Hồng y Giáo Chủ và môn đồ Pháp Thánh hiển nhiên là tốt nhất của hai khu, đây là việc không thể nghi ngờ.
Nền phòng trải một lớp thảm thật dày cực kỳ mềm mại, khi dẫm lên thoải mái đến mức khiến người ta không muốn nhấc chân.
Trên vách tường treo đầy những bức tranh phong cảnh, khung ảnh đều được cẩn vàng tinh xảo, hơn nữa nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hoa văn của mỗi khung ảnh còn không giống nhau, có cái là vỏ sò hoặc sóng nước, có cái lại là hoa lá rực rỡ.
Về phần trần nhà, không, là cả vách tường đều được khảm hàng loạt tranh tường chủ đề tôn giáo, muôn màu muôn vẻ, màu sắc tươi đẹp, hơn nữa nội dung còn cực kỳ nuông chiều thân phận của vị khách lưu lại trong phòng, hầu hết là thánh tích của Quang Minh nữ thần.
Căn phòng rộng rãi còn sở hữu khung cửa sổ rất lớn, ánh mặt trời trực tiếp rọi vào bên trong, xuyên qua rèm lụa màu trắng, ánh sáng nhu hòa rọi vào trên giường lớn.
Bên giường bố trí một ghế xích đu, khách nhân có thể thoải mái ngồi trên xích đu đọc sách, không xa ngay cạnh là một cái bàn tròn nhỏ, phía trên còn có một ấm hồng trà cùng đĩa điểm tâm vừa được dọn lên, vẫn đang nhẹ nhàng bốc khói.
Cho dù Hồng y Giáo Chủ có bao nhiêu xoi mói cũng cảm thấy hoàn toàn vừa lòng với tình cảnh trước mắt.
Chỉ là giờ phút này, Arthur Vatican Ridge lại không ngồi trên xích đu hưởng thụ thời gian nhàn nhã mà là ngồi trên ghế bành bên cạnh cửa sổ, góc độ bóng khuất khiến người khác không thấy được vẻ mặt của y, nhưng như vậy lại càng khiến cho người đang đứng bên cạnh có chút sợ hãi không yên.
“Ngài Vatican Ridge......”
“Ngươi chưa từng nói với ta, vị trí của Carl là đạt được thông qua thủ đoạn bất chính, ngươi cũng không nói cho ta biết hắn còn phái người đuổi giết con nuôi của Giáo Chủ tiền nhiệm, đồng thời là kẻ sở hữu quyền giới Giáo Chủ. Hử?”
Âm cuối cao vút khiến trái tim của Adolf run lên bần bật, vội vàng nói: “Tình huống khi ấy có chút phức tạp, Giáo Chủ tiền nhiệm muốn để Yanick Hill kế vị, còn mua chuộc được Gustav, muốn để Gustav ra mặt thuyết phục Giáo Hoàng bệ hạ! Hơn nữa dùng năng lực và tư lịch của Yanick Hill căn bản không thể phục chúng, y một lòng trầm mê cái gọi là nghệ thuật, trình độ ma pháp tương đương kém cỏi, khiến cho tập thể thần quan của Công quốc Santos đều nhất trí phản đối y trở thành Giáo Chủ. Cho nên......”
“Cho nên ngươi liền trực tiếp để Carl đuổi giết Yanick Hill, sau đó lẳng lặng đem tên của Carl báo lên, để ta giúp hắn ngồi lên ghế Giáo Chủ. Ngươi là nhìn chuẩn lúc đó ta đang bận việc… để ý sự vụ của Giáo Đình, không có thời gian phân thần, hơn nữa cũng đủ tín nhiệm ngươi nên không nghĩ đến chuyện xác nhận có phải không?”
“Không không! Ngài Vatican Ridge, xin ngài đừng hoài nghi lòng trung thành của ta đối với ngài!” Adolf quỳ xuống, hôn lên mũi hài của Hồng y Giáo Chủ. “Tôi thật sự không ngờ ngay cả việc đuổi giết một người Carl cũng không làm được, hơn nữa tình huống lúc ấy quả thực quá khẩn cấp, ngộ nhỡ để Yanick Hill thật sự trở thành Giáo Chủ, lão già Gustav kia lại có thể tăng thêm một phần trợ lực, chuyện này đối với ngài tuyệt đối là bất lợi…. Xin ngài, xin ngài hãy tha thứ việc tôi tự tiện chủ trương!”
Sắc mặt của Hồng y Giáo Chủ không chút thay đổi, nhưng ánh mắt lại hết sức sắc bén: “Vậy nên hiện tại thì sao? Đó chính là Yanick Hill mềm yếu vô năng trong miệng của ngươi? Một đê giai thần quan có thể sử dụng vô thanh vô trượng ‘Quang minh phổ chiếu’?”
“Tôi, tôi cũng không dự đoán được y lại có thể … Xin ngài cho phép tôi bù lại sai lầm của mình!”
“Làm sao bù lại? Hiện tại phái người đi giết y?” Hồng y Giáo Chủ hỏi lại.
Adolf đầu đầy đổ mồ hôi, hắn thật sự đã nghĩ như vậy, bất quá nghe ngữ khí lạnh lùng của Vatican Ridge liền không dám nói ra miệng, lúc này hắn nào còn bộ dạng cả vú lấp miệng em như vừa rồi ở hội nghị chứ?
Hồng y Giáo Chủ nói: “Nếu ta là ngươi, ngay từ khi hạ quyết định truy sát sẽ không để lại đường lui cho đối phương. Nhưng nếu thật sự đã thất bại, lại càng không nghĩ đến loại biện pháp tự cho là thông minh này.”
Adolf tuy rằng biết đạo lý ấy nhưng vẫn có chút không cam lòng: “Chính là......”
Hồng y Giáo Chủ: “Tên Yanick Hill này thực sự rất thông minh, biết so với tiếp tục che giấu thân phận của mình không bằng chọn hào phóng công khai tại trường hợp này. Hiện tại nếu ngươi hạ thủ, người khác nhất định sẽ men theo dấu vết trên người Carl tra ra thân phận của ngươi, mà ngươi, là phó thủ đắc lực của ta, đây cũng không phải chuyện bí mật gì. Lão già Gustav kia vốn đang xoi mói sơ hở của ta, ngươi lần này không phải đã trực tiếp đem chứng cứ đưa đến chỗ lão sao?”
Adolf gục đầu xuống: “Đều là lỗi của tôi, đã làm liên lụy đến ngài.”
“Lòng trung thành của ngươi ta không hề nghi ngờ, chỉ là ngươi lại không thông minh bằng Ebull, nếu lần này người đi theo ta là hắn tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy.” Ngữ khí của Hồng y Giáo Chủ dịu đi một chút: “Ngươi đi mời Yanick Hill đến đây, ta muốn gặp y.”
“Vâng, thưa ngài.”
–
“Ngài Vatican Ridge muốn gặp tôi?” Yanick hơi rũ mắt, có chút ngoài dự liệu.
Phía sau y là Sophia cùng Baker, bọn họ vừa vặn mới đi dạo phố xong, còn chưa kịp vào cửa lớn của lữ quán đã nghe được tih tức này. Mà người đến đây chuyển lời mời lại là vị cao giai thần quan vừa rồi đã lớn tiếng khó xử y trong hội nghị, Yanick còn nhớ tên của gã là Adolf.
Thần quan Adolf đã không còn sự uy nghiêm như lúc trước, tuy rằng gương mặt vẫn là lạnh lùng trịnh trọng thế nhưng hoàn toàn không phát hiện được ngạo khí, thái độ đối đãi với Yanick cũng tương đương với đối đãi một vị Giáo Chủ, cung khiêm có lễ.
“Đúng vậy, Ngài Vatican Ridge thành tâm hy vọng có thể cùng ngài tiến hành một hồi gặp gỡ.” Adolf thần quan hơi hơi khom người.
“Đương nhiên, tôi rất vui lòng.” Đối phương đã hạ thấp tư thái như vậy, y nếu không nhận lời liền không dễ nói chuyện.
Vị Hồng y Giáo Chủ nọ không phải nhân vật dễ đối phó, Yanick không dám cuồng vọng cho rằng mặc kệ khi gặp gỡ xảy ra tình huống gì y cũng có thể đơn giản giải quyết.
Yanick giao bé mèo mun hoàn toàn không tình nguyện lại cho Sophia, lại bảo nàng về trước. Adolf đối với thái độ trịnh trọng chuẩn bị này của y tỏ vẻ vô cùng vừa lòng.
Nơi này cách toà thị chính không xa, đi bộ trong chốc lát đã có thể tới, Adolf tuân thủ lễ pháp, vẫn luôn giữ khoảng cách nửa bước đi sau Yanick, hơn nữa mặc kệ Yanick hỏi vấn đề gì hắn cơ bản đều tỉ mỉ đáp lại, thái độ so với trước đây quả nhiên cách biệt một trời một vực.
Yanick bỗng nhiên nói: “Tôi rất bội phục ngài Vatican Ridge.”
Adolf lộ vẻ khó hiểu.
Yanick cười nói: “Nếu không phải ngài ấy ra mặt can thiệp, thái độ hiện tại của ngài đối với ta cũng sẽ không hòa ái như vậy..”
Adolf hơi hơi cúi đầu: “Xin ngài tha thứ cho sự vô lễ trước đó của tôi.”
Khóe miệng Yanick không tắt nụ cười: “Một người có thể khiến thuộc hạ trung thành tận tụy như vậy, hẳn là một người rất giàu mị lực cá nhân, việc này khiến tôi đối với việc đơn độc gặp gỡ ngài Vatican Ridge tăng thêm không ít chờ mong.”
“Sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngài.” Adolf thấp giọng nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook