Quyền Trượng
-
Quyển 1 - Chương 5
Con đường bọn họ đang đi bây giờ tựa hồ trước đây cũng được không ít người đi qua, đã bị đạp thành một lối nhỏ có thể thấy được rõ ràng. Bên cạnh đường nhỏ có không ít khối đá núi lớn nhỏ ngang dọc không đồng đều, trênmặt đá phủ đầy rêu xanh, giữa những khe hở cũng có cỏ dại vút ra, hai bên núi đồi liên miên cao thấp giao thác với từng lớp rừng cây rậm rạp. Sương mù lượn lờ.
Cũng không biết là do đặc thù của thảm thực vật hay là do những sương mù này, toàn bộ cây cối ở đây đều được phủ lên một lớp màu lam xám kỳ quặc —— chỉ là, từ sau khi Yannick đến thế giới này được một tháng, y đã tập được thói quen không cảm thấy kinh dị trước bất kỳ sự vật nào không phù hợp với logic của thế giới cũ.
Mọi người tựa hồ đều bị tin tức phát hiện ma quặng này làm cho kinh hỉ đến hồ đồ, ngay cả khả năng có thể đụng phải Chim ưng mặt người lần nữa cũng bị quăng ra sau đầu. Trong những người có mặt, Azul là đi được nhanh nhất, cậu thậm chí đã quên mất trên người mình còn dính nước bọt tanh hôi của Chim ưng mặt người, bước chân so với ai cũng gấp hơn mấy phần.
Theo khoảng cách cùng vị trí sâu trong sơn cốc càng lúc càng gần, cước bộ của nhóm người cũng không tự chủ được mà chậm lại.
Đây chính là nơi đầu tiên Azul phát hiện Chim ưng mặt người.
“Azul, cẩn thận chút!” Avra nói.
Azul có chút thờ ơ ừ hử, bàn tay nắm chặt pháp trượng của mình.
Nơi này rất yên tĩnh, ngay cả tiếng đập cánh hoặc thanh âm ríu rít của loài chim cũng không có, nguồn phát ra tiếng động duy nhất chính là bước chân và tiếng hít thở của mọi người, quả thực yên tĩnh đến bất thường.
Yannick đi cuối đoàn người, đây cũng là chuyện đương nhiên, lẽ nào còn muốn một thần quan không hề có sức chiến đấu đứng đầu xung phong làm tốt thí sao? Chỉ là trực giác cho y biết có cái gì đó không đúng nên bước chân càng lúc càng chậm, vì vậy Chris còn cố ý quay đầu lại nhìn y một cái.
Nơi này thật sự đã yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Trái tim của mọi người đều đã nhảy lên tới cổ họng, bàn tay nắm lấy pháp trượng ướt đẫm mồ hôi, ngoại trừ Chris, ai cũng không rảnh nhìn về phía thần quan.
Trên mặt đất có phủ không ít lá khô, khi giày của bọn họ đạp lên phát ra thanh âm xào xạc, giữa không gian u tĩnh nơi rừng rậm, một chút động tĩnh như vậy cũng giống như có thể tạo ra tiếng vang quấy nhiễu trái tim của mỗi người.
Vừa lúc đó!
‘Ầm’ một tiếng, núi đá cách đấy không xa tựa hồ bị vật gì bổ ra, tiếp theo là một tiếng thét chói tai ngắn ngủi vang vọng khắp sơn cốc, khí tức âm lãnh thối rửa đập thẳng vào mặt khiến mọi người thiếu chút nữa ngất xỉu.
Lúc này Azul vốn đi nhanh nhất đã đến trước cửa sơn cốc, bắt đầu từ lối vào địa thế dần dần chúc xuống, ở vị trí của cậu vừa vặn có thể quan sát rõ ràng tình huống phía trước, thế nhưng cũng cùng lúc đó, sắc mặt Azul liền trở nên trắng bệch!
“Thế nào…”
D’Antonio bước nhanh vài bước đến bên cạnh đồng bạn, nhưng lại cứng rắn đem nửa câu sau nuốt vào cổ họng, sắc mặt cũng trở nên không khác mấy với Azul.
Trong rừng rậm khắp nơi đều là đá tảng khổng lồ và những khoảng không trống trải, suối nước đổ từ thượng du xuống vẫn chảy đến tận nơi đây, uốn lượn trườn qua khe hở của những tảng đá. Mà ở trên đống cự thạch kia, chính là hang ổ của một đàn Chim ưng mặt người đông đúc!
Thử tưởng tượng một chút, cả đám quái thú có cái đầu thối rửa đang giao phối trước mặt ngươi, bởi vì cánh của bọn chúng đều xếp vào nên càng khiến cái đầu kinh tởm kia thêm phần nổi bật. Từng đôi, từng đôi quái thú xếp chồng lên nhau, đông đúc chi chít, hình ảnh kia tuyệt đối đủ khiến người ta ghê tởm!
Nhưng đáng sợ hơn chính là, tiếng bước chân vừa rồi của bọn họ đã đánh thức đám quái vật nọ, hàng loạt đôi mắt cực đại mang theo tơ máu vằn vện đang men theo thanh âm nhìn sang. Azul không có ngôn ngữ nào đủ để hình dung cảm giác của mình trong sát na ấy, giống như ngươi lập tức bị mấy trăm con ruồi khổng lồ đồng loạt nhìn vào vậy!
“… Mọi người… cảm thấy cách thuật có tác dụng không?” D’Antonio nuốt nước miếng một cái, không tự chủ được lui về sau nửa bước.
“Em không biết có tác dụng hay không, nhưng em biết loai pháp thuật cấp thấp của Avra tuyệt đối không vây khốn được nhiều Chim ưng mặt người như vậy!” Lily cúi đầu thì thầm trả lời, rất sợ sẽ làm kinh động những thứ kia.
Chỉ là đã không còn kịp rồi! Bất luận là ai bị cắt đứt chuyện tốt tâm tình cũng sẽ không thể sáng sủa, huống chi còn là đám Chim ưng mặt người hung mãnh. Đôi cánh to lớn cực đại mở ra, mấy trăm đầu cự thú hắc sắc trong nháy mắt như che kín bầu trời lao về phía bọn họ.
“Chạy mau!” D’Antonio tuyệt vọng gào lên, còn theo bản năng dựng lên một mặt tường nước, chỉ là số lượng Chim ưng mặt người thật sự quá đông đúc, lực va chạm cũng vô cùng mạnh mẽ, bức tường nước kia hầu như không có tác dụng ngăn cản nào đã bị bọn chúng đánh cho sụp đổ, bọt nước tung tóe khắp nơi.
Mà khí thế của đám Chim ưng mặt người ngày vẫn không hề suy giảm, cái đầu khủng bố vươn ra thật dài, mọi người hầu như có thể ngửi được mùi hôi từ trong miệng bọn chúng bay ra.
Con quái vật bay trước tiên trực tiếp quật cánh về phía Avra và Lily, hai cô gái không kịp dựng lên pháp thuật phòng ngự, đồng loạt kêu thành tiếng lảo đảo té ngã, lại được D’Antonio nhanh tay kéo lại, nửa kéo nửa lôi chạy về phía trước.
Yannick vốn đi ở sau cùng, theo lý thuyết sẽ là người an toàn nhất, thế nhưng ngay lúc mọi người quay đầu chạy trốn, y với vết thương chưa khỏi hẳn thoáng cái liền bị tụt lại phía sau.
Thần quan vốn cũng không phải chức nghiệp chiến đấu anh dũng, chỉ là nhờ ơn lần chạy trối chết nghìn dặm trước đó, phản ứng thân thể của Yannick so với thần quan bình thường thì nhanh nhẹn hơn một chút, dù vậy sự nhanh nhẹn kia cũng dừng lại ở mức tương đối mà thôi. Ít nhất, cả đám pháp sư kia ai cũng chạy nhanh hơn y.
Kéo theo áo choàng chạy phía sau mọi người, trước mắt y hiện lên một mảnh góc áo màu đen, Yannick còn chưa kịp phản ứng đột nhiên đã bị người nọ hung hăng đẩy mạnh vào vai trái, Yannick không chút phòng bị thoáng cái đã bị đẩy ngã xuống mặt đất.
Còn chưa đợi Yannick kịp đứng lên, cả đám mây quái vật màu đen đã bay đến đỉnh đầu của y.
… Được rồi, toàn văn hoàn.
Mới là lạ!
Ngay thời điểm cái mõm thối rữa há to đó chuẩn bị ngoạm vào người Yannick, những thứ trong tầm mắt của y cấp tốc bị một đạo tường băng bao phủ, thành công ngăn cách y và Chim ưng mặt người.
Những quái thú kia bởi vì bay quá nhanh nên đều đâm đầu vào mặt tường, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Sau đó một lực đạo mạnh mẽ đem bắt lấy Yannick, kéo y nhanh chóng lui về phía sau.
Yannick cảm thấy bản thân giống như trong nháy mắt bị một cơn lốc xoáy vây vào trung tâm, cảnh vật trước mắt mơ hồ không rõ, ngay cả cơ thể cũng không được thăng bằng, may mà cánh tay kia vẫn vững vàng nắm chặt lấy y.
Sau đó, hết thảy thanh âm bất chợt tiêu thất, cho dù là tạp âm do Chim ưng mặt người tạo ra hay là tiếng gió thổi vù vù đều biến mất.
Tất cả thanh âm bên tai đều dừng lại, chờ đến khi cảm giác đầu óc choáng váng hoãn về, Yannick ổn định lại thân hình nhìn khắp xung quanh liền kinh ngạc phát hiện, y đã không còn ở vị trí ban đầu nữa.
Chỉ nghe mấy thanh âm ầm đùng, có chút giống như vật gì đó bạo liệt trong không khí, sau đó là một tiểu hỏa cầu từ từ nổi lên giữa không trung soi sáng chu vi xung quanh.
“Chris, anh dùng quyển trục không gian?!” Lily một tiếng thét kinh hãi.
Vừa nghe được một câu này của cô, tất cả mọi người đều nhìn về phía Chris.
Thần quan và pháp sư tuy rằng đều biết ma pháp, thế nhưng bọn họ cũng không thể bỗng dưng bay lơ lửng trên không, tình cảnh phù thủy cưỡi chổi trước đây Yannick từng nhìn thấy cũng không có khả năng xuất hiện ở nơi này. Vì vậy, mọi người nếu muốn di chuyển từ một vị trí này đến một vị trí khác chỉ có thể dùng pháp thuật thuấn di hoặc không gian quyển trục, hoặc là ma pháp trận.
Chỉ cần đạt đến ma pháp sư cao cấp liền có thể sử dụng pháp thuật thuấn di, bất quá cho dù pháp lực có cao thâm hơn nữa cũng chỉ có thể di chuyển bản thân chính mình, muốn di chuyển một nhóm đông người thì nhất định phải dùng quyển trục không gian hoặc ma pháp trận. Mà trong hai thứ này, quyển trục không gian hiển nhiên có tính ứng dụng cao hơn.
Thử nghĩ một chút, nếu như ở thời điểm sống chết trước mắt, thuật thuấn di còn phải tốn hao thời gian niệm chú, ma pháp trận càng phải bày trận, bố trí nguyên liệu, mà quyển trục lại không chịu những hạn chế này, chỉ cần trực tiếp vứt ra là có thể giữ mạng. Đơn giản là vật dụng tất yếu cần có khi ở nhà, đi du lịch, thậm chí giết người phóng hỏa…
Bất quá, cũng vì như vậy, giá cả của quyển trục không gian chính là vô cùng đắt đỏ, nói ngắn gọn là, những người có thể sử dụng quyển trục không gian đều là kẻ có tiền!
Bởi vì quyển trục không gian, mọi người lại lần nữa thay đổi cái nhìn với Chris, ánh mắt hướng về phía hắn cũng mang theo một phần ước ao kính ngưỡng.
Chris thả cánh tay Yannick ra, không để ý đến cảm tưởng của mọi người, chỉ là nhìn chằm chằm vào Azul, thanh âm nặng nề: “Chuyện vừa xảy ra, ta không hy vọng phát sinh lần thứ hai.”
Ánh mắt Azul đảo quanh, hoàn cảnh mờ tối khiến người khác không thể thấy được vẻ chột dạ trên mặt y, “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
“Ta cứu y hai lần, mạng của y giờ thuộc về ta, không có lệnh của ta, ai cũng không thể làm tổn thương y.” Ngữ điệu của Chris không cao, thế nhưng lại vô cùng có lực uy hiếp.
Người từng nhìn thấy phong ấn thuật cao cấp và quyển trục không gian của hắn, phàm là một pháp sư bình thường sẽ không ai muốn đi khiêu khích Chris. Thế nhưng Azul vẫn có chút không phục: “Dựa vào cái gì?! Y chính là chuẩn bị đưa đến Ma pháp công hội thẩm lý! Đừng quên, y là một thần quan tà ác! Có phải ngươi cũng bị gương mặt đó của y mê hoặc rồi không?!”
Chris không trả lời, tựa hồ là lười phản ứng với Azul.
Yannick vẫn không nói gì, bởi vì y đang suy nghĩ nên mở miệng nói chuyện thế nào mới có thể giành được lợi thế lớn nhất cho mình.
Hiện tại tuyệt đối là lúc y cần phải lên tiếng.
“Tôi là thần quan, cũng xuất thân từ giáo đình, chuyện này hoàn toàn không sai, giáo đình đã sát hại rất nhiều pháp sư, tôi sẽ không vì việc này mà biện giải hoặc rũ bỏ quan hệ. Thế nhưng từ khi đồng hành cùng các người, tuy rằng các người nói tôi là tù binh, tôi lại cho rằng mình là một thành viên trong đội ngũ này.”
“Tôi không hề cản trở cùng tận lực giúp mọi người trị liệu, cho dù biết mọi người muốn đưa tôi đi nhận phán quyết cũng không có dị nghị. Bất quá, ý nghĩ của tôi cho đến bây giờ có thể đều là sai lầm, tôi từ đầu đến cuối đều chỉ là một tù binh, còn là loại tù binh lúc bình thường có thể chữa thương cho mọi người, đến khi cần thiết thì có thể tùy tiện vứt bỏ.”
“Pháp sư Azul, vừa rồi cậu tại sao muốn xô tôi ngã xuống? Nếu không phải lúc đó pháp sư Chris kéo tôi một chút, hiện tại tôi đã táng thân dưới móng vuốt của đám quái vật kia rồi. Cậu thống hận tôi cũng không sao, thế nhưng lẽ nào cậu có thể đảm bảo suốt cả hành trình mọi người sẽ không cần bất luận sự giúp đỡ gì từ một thần quan? Lẽ nào cậu chỉ vì ân oán riêng tư của mình mà ngay cả tính mạng của đồng bạn cũng không để ý?”
Bình tĩnh mà nói, Azul chán ghét y như vậy là việc Yannick có thể lý giải, dùng sao cha của người ta cũng là bị tổ chức tà giáo xử quyết không phải sao? Mà y trùng hợp lại là thành viên của tổ chức tà giáo nọ, oán hận chất chồng, tâm tình rối loạn gì đó cũng là chuyện rất bình thường.
Bất quá, cho dù thấu hiểu hơn nữa thì y cũng không phải thánh phụ, Azul đầu đã ba lần bốn lượt muốn giết y, y đương nhiên cũng sẽ rất chán ghét đối phương.
Thế nhưng, luận võ lực, năm pháp sư chống lại một thần quan, y không có chút phần thắng nào, đừng thấy Chris cứu y, thế nhưng người ta dù sao cũng là một pháp sư, khẳng định không có khả năng vì hắn mà đối đầu với những pháp sư khác.
Cãi nhau càng là chuyện ngu xuẩn, may mà đội ngũ này ngoại trừ Azul thì những pháp sư khác cũng không thù ghét thần quan đến vậy, hơn nữa còn có hai vị nữ tính có lòng trắc ẩn tương đối mạnh. Y hoàn toàn có thể tranh thủ lòng đồng tình, sau đó thuận tiện phân hóa tổ chức nội bộ của kẻ địch.
Nghe thần quan dùng ngữ điệu ưu mỹ bình thường nói xong một đoạn này, mọi người nhất thời đều không lên tiếng, thế nhưng Azul lại là người đầu tiên nhảy dựng lên: “Tên tạp chủng này…”
Chỉ là y vẫn chưa nói xong, lực chú ý của mọi người đã bị một tiếng rên rỉ của Lily kéo sang, vừa rồi nàng và Avra đều bị cánh của Chim ưng mặt người đánh vào sau lưng, bị thương không nhẹ.
Nương theo tia sáng của hỏa cầu, D’Antonio kiểm tra Lily thương thế rồi không khỏi hít một hơi khí lạnh, phần lưng của nàng bị rạch thành đường rất dài, da thịt bị lớp pháp bào màu đen che phủ dữ tợn tách ra không ngừng chảy máu, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy một chút xương trắng.
Mà thảm trạng trên người Avra cũng không sai biệt lắm, nàng dựa vào vách đá, suy yếu nhắm mắt lại.
“Yannick, làm phiền anh…” D’Antonio vội vã xin giúp đỡ, lúc nói những lời này cả gương mặt của anh đều đỏ lên. Mới vừa rồi đồng bạn của bọn họ còn muốn đẩy vị thần quan này vào chỗ chết, kết quả chỉ sau một khắc anh đã phải cầu xin đối phương trợ giúp.
Lúc này, thần quan ngược lại rất sung sướng, không tiếp tục dây dưa mà lập tức đến bên cạnh hai cô gái, bắt đầu trị liệu thương thế trên lưng bọn họ.
Nhìn vết thương dưới sự tác động của bạch quang chậm rãi khép lại, D’Antonio cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngược lại Yannick theo thời gian trị liệu kéo dài lại cảm thấy trước mắt có chút biến đen, khí lực phảng phất từng giọt từng giọt xói mòn ra khỏi cơ thể.
Đợi đến khi vết thương của Avra cũng hoàn toàn khôi phục, Yannick đỡ vách đá đứng lên, đầu y đã cực kỳ choáng váng, tứ chi cũng hoàn toàn không có chút sức nào. Khẳng định là vì y đã hao tốn quá nhiều pháp lực rồi, sau này lại phải tốn một đoạn thời gian dài tu dưỡng…
Từ lúc đi đến thế giới này, y tựa hồ chưa từng gặp may mắn.
Thân thể lảo đảo lung lay, Yannick muốn đi về phía trước lại không tự chủ được mà ngã quỵ
Ngoài ý liệu chính là, y cư nhiên không bị đập lên vách đá cứng rắn mà bị thứ gì đó giữ lại.
Ngay sau đó, nhận thức của Yannick lập tức chìm vào một mảnh hắc ám.
Cũng không biết là do đặc thù của thảm thực vật hay là do những sương mù này, toàn bộ cây cối ở đây đều được phủ lên một lớp màu lam xám kỳ quặc —— chỉ là, từ sau khi Yannick đến thế giới này được một tháng, y đã tập được thói quen không cảm thấy kinh dị trước bất kỳ sự vật nào không phù hợp với logic của thế giới cũ.
Mọi người tựa hồ đều bị tin tức phát hiện ma quặng này làm cho kinh hỉ đến hồ đồ, ngay cả khả năng có thể đụng phải Chim ưng mặt người lần nữa cũng bị quăng ra sau đầu. Trong những người có mặt, Azul là đi được nhanh nhất, cậu thậm chí đã quên mất trên người mình còn dính nước bọt tanh hôi của Chim ưng mặt người, bước chân so với ai cũng gấp hơn mấy phần.
Theo khoảng cách cùng vị trí sâu trong sơn cốc càng lúc càng gần, cước bộ của nhóm người cũng không tự chủ được mà chậm lại.
Đây chính là nơi đầu tiên Azul phát hiện Chim ưng mặt người.
“Azul, cẩn thận chút!” Avra nói.
Azul có chút thờ ơ ừ hử, bàn tay nắm chặt pháp trượng của mình.
Nơi này rất yên tĩnh, ngay cả tiếng đập cánh hoặc thanh âm ríu rít của loài chim cũng không có, nguồn phát ra tiếng động duy nhất chính là bước chân và tiếng hít thở của mọi người, quả thực yên tĩnh đến bất thường.
Yannick đi cuối đoàn người, đây cũng là chuyện đương nhiên, lẽ nào còn muốn một thần quan không hề có sức chiến đấu đứng đầu xung phong làm tốt thí sao? Chỉ là trực giác cho y biết có cái gì đó không đúng nên bước chân càng lúc càng chậm, vì vậy Chris còn cố ý quay đầu lại nhìn y một cái.
Nơi này thật sự đã yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Trái tim của mọi người đều đã nhảy lên tới cổ họng, bàn tay nắm lấy pháp trượng ướt đẫm mồ hôi, ngoại trừ Chris, ai cũng không rảnh nhìn về phía thần quan.
Trên mặt đất có phủ không ít lá khô, khi giày của bọn họ đạp lên phát ra thanh âm xào xạc, giữa không gian u tĩnh nơi rừng rậm, một chút động tĩnh như vậy cũng giống như có thể tạo ra tiếng vang quấy nhiễu trái tim của mỗi người.
Vừa lúc đó!
‘Ầm’ một tiếng, núi đá cách đấy không xa tựa hồ bị vật gì bổ ra, tiếp theo là một tiếng thét chói tai ngắn ngủi vang vọng khắp sơn cốc, khí tức âm lãnh thối rửa đập thẳng vào mặt khiến mọi người thiếu chút nữa ngất xỉu.
Lúc này Azul vốn đi nhanh nhất đã đến trước cửa sơn cốc, bắt đầu từ lối vào địa thế dần dần chúc xuống, ở vị trí của cậu vừa vặn có thể quan sát rõ ràng tình huống phía trước, thế nhưng cũng cùng lúc đó, sắc mặt Azul liền trở nên trắng bệch!
“Thế nào…”
D’Antonio bước nhanh vài bước đến bên cạnh đồng bạn, nhưng lại cứng rắn đem nửa câu sau nuốt vào cổ họng, sắc mặt cũng trở nên không khác mấy với Azul.
Trong rừng rậm khắp nơi đều là đá tảng khổng lồ và những khoảng không trống trải, suối nước đổ từ thượng du xuống vẫn chảy đến tận nơi đây, uốn lượn trườn qua khe hở của những tảng đá. Mà ở trên đống cự thạch kia, chính là hang ổ của một đàn Chim ưng mặt người đông đúc!
Thử tưởng tượng một chút, cả đám quái thú có cái đầu thối rửa đang giao phối trước mặt ngươi, bởi vì cánh của bọn chúng đều xếp vào nên càng khiến cái đầu kinh tởm kia thêm phần nổi bật. Từng đôi, từng đôi quái thú xếp chồng lên nhau, đông đúc chi chít, hình ảnh kia tuyệt đối đủ khiến người ta ghê tởm!
Nhưng đáng sợ hơn chính là, tiếng bước chân vừa rồi của bọn họ đã đánh thức đám quái vật nọ, hàng loạt đôi mắt cực đại mang theo tơ máu vằn vện đang men theo thanh âm nhìn sang. Azul không có ngôn ngữ nào đủ để hình dung cảm giác của mình trong sát na ấy, giống như ngươi lập tức bị mấy trăm con ruồi khổng lồ đồng loạt nhìn vào vậy!
“… Mọi người… cảm thấy cách thuật có tác dụng không?” D’Antonio nuốt nước miếng một cái, không tự chủ được lui về sau nửa bước.
“Em không biết có tác dụng hay không, nhưng em biết loai pháp thuật cấp thấp của Avra tuyệt đối không vây khốn được nhiều Chim ưng mặt người như vậy!” Lily cúi đầu thì thầm trả lời, rất sợ sẽ làm kinh động những thứ kia.
Chỉ là đã không còn kịp rồi! Bất luận là ai bị cắt đứt chuyện tốt tâm tình cũng sẽ không thể sáng sủa, huống chi còn là đám Chim ưng mặt người hung mãnh. Đôi cánh to lớn cực đại mở ra, mấy trăm đầu cự thú hắc sắc trong nháy mắt như che kín bầu trời lao về phía bọn họ.
“Chạy mau!” D’Antonio tuyệt vọng gào lên, còn theo bản năng dựng lên một mặt tường nước, chỉ là số lượng Chim ưng mặt người thật sự quá đông đúc, lực va chạm cũng vô cùng mạnh mẽ, bức tường nước kia hầu như không có tác dụng ngăn cản nào đã bị bọn chúng đánh cho sụp đổ, bọt nước tung tóe khắp nơi.
Mà khí thế của đám Chim ưng mặt người ngày vẫn không hề suy giảm, cái đầu khủng bố vươn ra thật dài, mọi người hầu như có thể ngửi được mùi hôi từ trong miệng bọn chúng bay ra.
Con quái vật bay trước tiên trực tiếp quật cánh về phía Avra và Lily, hai cô gái không kịp dựng lên pháp thuật phòng ngự, đồng loạt kêu thành tiếng lảo đảo té ngã, lại được D’Antonio nhanh tay kéo lại, nửa kéo nửa lôi chạy về phía trước.
Yannick vốn đi ở sau cùng, theo lý thuyết sẽ là người an toàn nhất, thế nhưng ngay lúc mọi người quay đầu chạy trốn, y với vết thương chưa khỏi hẳn thoáng cái liền bị tụt lại phía sau.
Thần quan vốn cũng không phải chức nghiệp chiến đấu anh dũng, chỉ là nhờ ơn lần chạy trối chết nghìn dặm trước đó, phản ứng thân thể của Yannick so với thần quan bình thường thì nhanh nhẹn hơn một chút, dù vậy sự nhanh nhẹn kia cũng dừng lại ở mức tương đối mà thôi. Ít nhất, cả đám pháp sư kia ai cũng chạy nhanh hơn y.
Kéo theo áo choàng chạy phía sau mọi người, trước mắt y hiện lên một mảnh góc áo màu đen, Yannick còn chưa kịp phản ứng đột nhiên đã bị người nọ hung hăng đẩy mạnh vào vai trái, Yannick không chút phòng bị thoáng cái đã bị đẩy ngã xuống mặt đất.
Còn chưa đợi Yannick kịp đứng lên, cả đám mây quái vật màu đen đã bay đến đỉnh đầu của y.
… Được rồi, toàn văn hoàn.
Mới là lạ!
Ngay thời điểm cái mõm thối rữa há to đó chuẩn bị ngoạm vào người Yannick, những thứ trong tầm mắt của y cấp tốc bị một đạo tường băng bao phủ, thành công ngăn cách y và Chim ưng mặt người.
Những quái thú kia bởi vì bay quá nhanh nên đều đâm đầu vào mặt tường, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Sau đó một lực đạo mạnh mẽ đem bắt lấy Yannick, kéo y nhanh chóng lui về phía sau.
Yannick cảm thấy bản thân giống như trong nháy mắt bị một cơn lốc xoáy vây vào trung tâm, cảnh vật trước mắt mơ hồ không rõ, ngay cả cơ thể cũng không được thăng bằng, may mà cánh tay kia vẫn vững vàng nắm chặt lấy y.
Sau đó, hết thảy thanh âm bất chợt tiêu thất, cho dù là tạp âm do Chim ưng mặt người tạo ra hay là tiếng gió thổi vù vù đều biến mất.
Tất cả thanh âm bên tai đều dừng lại, chờ đến khi cảm giác đầu óc choáng váng hoãn về, Yannick ổn định lại thân hình nhìn khắp xung quanh liền kinh ngạc phát hiện, y đã không còn ở vị trí ban đầu nữa.
Chỉ nghe mấy thanh âm ầm đùng, có chút giống như vật gì đó bạo liệt trong không khí, sau đó là một tiểu hỏa cầu từ từ nổi lên giữa không trung soi sáng chu vi xung quanh.
“Chris, anh dùng quyển trục không gian?!” Lily một tiếng thét kinh hãi.
Vừa nghe được một câu này của cô, tất cả mọi người đều nhìn về phía Chris.
Thần quan và pháp sư tuy rằng đều biết ma pháp, thế nhưng bọn họ cũng không thể bỗng dưng bay lơ lửng trên không, tình cảnh phù thủy cưỡi chổi trước đây Yannick từng nhìn thấy cũng không có khả năng xuất hiện ở nơi này. Vì vậy, mọi người nếu muốn di chuyển từ một vị trí này đến một vị trí khác chỉ có thể dùng pháp thuật thuấn di hoặc không gian quyển trục, hoặc là ma pháp trận.
Chỉ cần đạt đến ma pháp sư cao cấp liền có thể sử dụng pháp thuật thuấn di, bất quá cho dù pháp lực có cao thâm hơn nữa cũng chỉ có thể di chuyển bản thân chính mình, muốn di chuyển một nhóm đông người thì nhất định phải dùng quyển trục không gian hoặc ma pháp trận. Mà trong hai thứ này, quyển trục không gian hiển nhiên có tính ứng dụng cao hơn.
Thử nghĩ một chút, nếu như ở thời điểm sống chết trước mắt, thuật thuấn di còn phải tốn hao thời gian niệm chú, ma pháp trận càng phải bày trận, bố trí nguyên liệu, mà quyển trục lại không chịu những hạn chế này, chỉ cần trực tiếp vứt ra là có thể giữ mạng. Đơn giản là vật dụng tất yếu cần có khi ở nhà, đi du lịch, thậm chí giết người phóng hỏa…
Bất quá, cũng vì như vậy, giá cả của quyển trục không gian chính là vô cùng đắt đỏ, nói ngắn gọn là, những người có thể sử dụng quyển trục không gian đều là kẻ có tiền!
Bởi vì quyển trục không gian, mọi người lại lần nữa thay đổi cái nhìn với Chris, ánh mắt hướng về phía hắn cũng mang theo một phần ước ao kính ngưỡng.
Chris thả cánh tay Yannick ra, không để ý đến cảm tưởng của mọi người, chỉ là nhìn chằm chằm vào Azul, thanh âm nặng nề: “Chuyện vừa xảy ra, ta không hy vọng phát sinh lần thứ hai.”
Ánh mắt Azul đảo quanh, hoàn cảnh mờ tối khiến người khác không thể thấy được vẻ chột dạ trên mặt y, “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
“Ta cứu y hai lần, mạng của y giờ thuộc về ta, không có lệnh của ta, ai cũng không thể làm tổn thương y.” Ngữ điệu của Chris không cao, thế nhưng lại vô cùng có lực uy hiếp.
Người từng nhìn thấy phong ấn thuật cao cấp và quyển trục không gian của hắn, phàm là một pháp sư bình thường sẽ không ai muốn đi khiêu khích Chris. Thế nhưng Azul vẫn có chút không phục: “Dựa vào cái gì?! Y chính là chuẩn bị đưa đến Ma pháp công hội thẩm lý! Đừng quên, y là một thần quan tà ác! Có phải ngươi cũng bị gương mặt đó của y mê hoặc rồi không?!”
Chris không trả lời, tựa hồ là lười phản ứng với Azul.
Yannick vẫn không nói gì, bởi vì y đang suy nghĩ nên mở miệng nói chuyện thế nào mới có thể giành được lợi thế lớn nhất cho mình.
Hiện tại tuyệt đối là lúc y cần phải lên tiếng.
“Tôi là thần quan, cũng xuất thân từ giáo đình, chuyện này hoàn toàn không sai, giáo đình đã sát hại rất nhiều pháp sư, tôi sẽ không vì việc này mà biện giải hoặc rũ bỏ quan hệ. Thế nhưng từ khi đồng hành cùng các người, tuy rằng các người nói tôi là tù binh, tôi lại cho rằng mình là một thành viên trong đội ngũ này.”
“Tôi không hề cản trở cùng tận lực giúp mọi người trị liệu, cho dù biết mọi người muốn đưa tôi đi nhận phán quyết cũng không có dị nghị. Bất quá, ý nghĩ của tôi cho đến bây giờ có thể đều là sai lầm, tôi từ đầu đến cuối đều chỉ là một tù binh, còn là loại tù binh lúc bình thường có thể chữa thương cho mọi người, đến khi cần thiết thì có thể tùy tiện vứt bỏ.”
“Pháp sư Azul, vừa rồi cậu tại sao muốn xô tôi ngã xuống? Nếu không phải lúc đó pháp sư Chris kéo tôi một chút, hiện tại tôi đã táng thân dưới móng vuốt của đám quái vật kia rồi. Cậu thống hận tôi cũng không sao, thế nhưng lẽ nào cậu có thể đảm bảo suốt cả hành trình mọi người sẽ không cần bất luận sự giúp đỡ gì từ một thần quan? Lẽ nào cậu chỉ vì ân oán riêng tư của mình mà ngay cả tính mạng của đồng bạn cũng không để ý?”
Bình tĩnh mà nói, Azul chán ghét y như vậy là việc Yannick có thể lý giải, dùng sao cha của người ta cũng là bị tổ chức tà giáo xử quyết không phải sao? Mà y trùng hợp lại là thành viên của tổ chức tà giáo nọ, oán hận chất chồng, tâm tình rối loạn gì đó cũng là chuyện rất bình thường.
Bất quá, cho dù thấu hiểu hơn nữa thì y cũng không phải thánh phụ, Azul đầu đã ba lần bốn lượt muốn giết y, y đương nhiên cũng sẽ rất chán ghét đối phương.
Thế nhưng, luận võ lực, năm pháp sư chống lại một thần quan, y không có chút phần thắng nào, đừng thấy Chris cứu y, thế nhưng người ta dù sao cũng là một pháp sư, khẳng định không có khả năng vì hắn mà đối đầu với những pháp sư khác.
Cãi nhau càng là chuyện ngu xuẩn, may mà đội ngũ này ngoại trừ Azul thì những pháp sư khác cũng không thù ghét thần quan đến vậy, hơn nữa còn có hai vị nữ tính có lòng trắc ẩn tương đối mạnh. Y hoàn toàn có thể tranh thủ lòng đồng tình, sau đó thuận tiện phân hóa tổ chức nội bộ của kẻ địch.
Nghe thần quan dùng ngữ điệu ưu mỹ bình thường nói xong một đoạn này, mọi người nhất thời đều không lên tiếng, thế nhưng Azul lại là người đầu tiên nhảy dựng lên: “Tên tạp chủng này…”
Chỉ là y vẫn chưa nói xong, lực chú ý của mọi người đã bị một tiếng rên rỉ của Lily kéo sang, vừa rồi nàng và Avra đều bị cánh của Chim ưng mặt người đánh vào sau lưng, bị thương không nhẹ.
Nương theo tia sáng của hỏa cầu, D’Antonio kiểm tra Lily thương thế rồi không khỏi hít một hơi khí lạnh, phần lưng của nàng bị rạch thành đường rất dài, da thịt bị lớp pháp bào màu đen che phủ dữ tợn tách ra không ngừng chảy máu, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy một chút xương trắng.
Mà thảm trạng trên người Avra cũng không sai biệt lắm, nàng dựa vào vách đá, suy yếu nhắm mắt lại.
“Yannick, làm phiền anh…” D’Antonio vội vã xin giúp đỡ, lúc nói những lời này cả gương mặt của anh đều đỏ lên. Mới vừa rồi đồng bạn của bọn họ còn muốn đẩy vị thần quan này vào chỗ chết, kết quả chỉ sau một khắc anh đã phải cầu xin đối phương trợ giúp.
Lúc này, thần quan ngược lại rất sung sướng, không tiếp tục dây dưa mà lập tức đến bên cạnh hai cô gái, bắt đầu trị liệu thương thế trên lưng bọn họ.
Nhìn vết thương dưới sự tác động của bạch quang chậm rãi khép lại, D’Antonio cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngược lại Yannick theo thời gian trị liệu kéo dài lại cảm thấy trước mắt có chút biến đen, khí lực phảng phất từng giọt từng giọt xói mòn ra khỏi cơ thể.
Đợi đến khi vết thương của Avra cũng hoàn toàn khôi phục, Yannick đỡ vách đá đứng lên, đầu y đã cực kỳ choáng váng, tứ chi cũng hoàn toàn không có chút sức nào. Khẳng định là vì y đã hao tốn quá nhiều pháp lực rồi, sau này lại phải tốn một đoạn thời gian dài tu dưỡng…
Từ lúc đi đến thế giới này, y tựa hồ chưa từng gặp may mắn.
Thân thể lảo đảo lung lay, Yannick muốn đi về phía trước lại không tự chủ được mà ngã quỵ
Ngoài ý liệu chính là, y cư nhiên không bị đập lên vách đá cứng rắn mà bị thứ gì đó giữ lại.
Ngay sau đó, nhận thức của Yannick lập tức chìm vào một mảnh hắc ám.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook