Bốn phiếu chọi một phiếu, Mộ Tử Duyệt nghiễm nhiên trở thành khâm sai đại thần tuần tra Bình Lỗ. Nàng cũng không chối từ, vui vẻ lĩnh mệnh, lại làm như vô tình nói: "Bình Lỗ ở gần Tề quận, đã nhiều năm không gặp Tề vương, không biết giờ hắn thế nào."

Hạ Vân Khâm khẽ run, nhớ tới vị huynh trưởng bị tiên đế lưu đày, không khỏi buồn bã: "Chúng ta huynh muội nhiều người như vậy, rốt cuộc chỉ còn lại nhị hoàng huynh và An Ninh."

Sắc mặt Lỗ Tề Thắng hơi đổi, trầm ngâm một lát nói: "Bệ hạ có tình nhớ huynh đệ, thật sự là dày rộng nhân từ, chỉ là tiên đế từng có nghiêm lệnh, Tề vương cả đời không được vào kinh thành, bệ hạ nếu như tưởng niệm huynh trưởng, có thể..."

Mộ Tử Duyệt tiếp lời nói: "Lỗ tướng nói rất đúng, mặc dù là bệ hạ tưởng niệm huynh trưởng, cũng không thể vi phạm di chiếu của tiên đế, cùng lắm là cho Lễ bộ hàng năm ban thưởng nhiều một chút để bày tỏ ân trạch."

Hạ Vân Khâm gật đầu, hắn tuy rằng trọng tình, nhưng đối với đại sự vẫn có chừng mực. Ngày trước Tề vương Hạ Vân Trùng từng được chọn là thái tử, không thể thả hổ về rừng.

Sắc mặt Lỗ Tề Thắng có chút khó coi, liếc nhìn Mộ Tử Duyệt, giả mù sa mưa nói: "Nghiễm An vương cũng thật quan tâm Tề vương."

"Đó là tất nhiên," Mộ Tử Duyệt mỉm cười, "Nhớ ngày đó toàn bộ kinh thành có thể phong lưu tuấn dật sánh với bổn vương cũng không quá vài người, phong thái của Tề vương, bổn vương tự nhiên rất tưởng niệm."

Lỗ Tề Thắng cũng không đáp lời, chỉ yên lặng đứng một bên. Hạ Vân Khâm hỏi thêm vài việc chính sự rồi cho tan triều, cuối cùng lưu lại Mộ Tử Duyệt, lo lắng dặn dò vài câu, đơn giản là nhắc nàng nghe nhiều xem nhiều, khi cần thiết có thể không cần e ngại Tần Trùng, có thể tiên trảm hậu tấu, mở kho chẩn tai, về phần quốc khố, đến lúc đó sẽ có biện pháp.

Mộ Tử Duyệt sớm đã có chuẩn bị, cố ý xin Hạ Vân Khâm sự trợ giúp của Phương Vu Chính, điều này làm cho Hạ Vân Khâm khó hiểu.

"Phương Vu Chính vẫn cùng ngươi bất hòa, ngươi mang theo hắn, không phải chính mình chịu tội sao?"

"Bệ hạ, chính là vì hắn cùng thần bất hòa, cho nên đối với lời của hắn nhóm triều thần mới có thể tin tưởng, mới có thể làm cho những kẻ chống đối thần á khẩu không phản bác gì được." Mộ Tử Duyệt giải thích.

Hạ Vân Khâm trầm mặc: "Tử Duyệt, ngươi đây là đang tránh hiềm nghi sao? Sợ là trẫm sẽ không tin ngươi?"

Mộ Tử Duyệt không nghĩ Hạ Vân Khâm lại mẫn cảm như vậy, không khỏi có chút lúng túng: "Bệ hạ, thần không có ý này. Việc này không phải nhỏ, Phương Vu Chính không phải người của vi thần, có thể chặn miện của người khác."

Hạ Vân Khâm mẫn cảm nhìn nàng: "Tử Duyệt đang có suy tính gì?"

"Đánh hổ tất nhiên phải dứt khoát quyết tâm tới cùng, thủ hạ lưu tình sẽ để họa về sau. Bệ hạ chỉ cần chờ ăn thịt hổ, mặc áo da hổ là được." Mộ Tử Duyệt khẽ cười, vẻ mặt ngạo nghễ.

Hạ Vân Khâm sửng sốt, cũng không cao hứng như nàng: "Tử Duyệt, sao trẫm cảm thấy trong lòng hoang mang rối loạn, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Còn Tề vương kia, hôm nay ngươi nhắc tới hắn là có thâm ý sao?"

"Bệ hạ quả nhiên tuệ nhãn hơn người. Đúng vậy, Bình Lỗ tiếp giáp Tề, thần không tin việc này cùng Tề vương không có liên quan, bệ hạ cẩn thận." Mộ Tử Duyệt thần thái ngưng trọng.

"Vậy chuyến đi này của ngươi chẳng phải là rất nguy hiểm?" Hạ Vân Khâm thất thanh nói, "Không được, đổi người khác đi, trẫm sợ ngươi có chuyện."

"Bệ hạ yên tâm, thần sớm có chuẩn bị, sợ là hắn có dị động thôi," Trong lòng Mộ Tử Duyệt ấm áp, đôi mắt chăm chú nhìn Hạ Vân Khâm, cõi lòng đầy kỳ vọng, "Thần mưu tính lâu như vậy, chỉ chờ đến ngày này vì bệ hạ thanh lọc triều chính, thỉnh bệ hạ thành toàn!"

Về Nghiễm An vương phủ, Mộ Tử Duyệt liền phân phó Mộ Thập Bát cùng quản sự an bài việc xuất hành, còn mình nhanh chóng đến thư phòng, phân phó Thính Phong đốt một cây hương an thần, dựa vào giường ngưng thần tĩnh tâm, nhắm mắt dưỡng thần.

Tần Trùng kia thí tốt giữ xe, đau đớn trảm đi phụ tá đắc lực, còn Lỗ Tề Thắng cáo già, một khi mất đi lợi ích cũng sẽ nhất định tìm đủ mọi cách làm cho nàng đẹp mặt, việc này xác thực hung hiểm.

Nhưng thế lực hai lão thần này ở Đại Hạ rắc rối khó gỡ, nếu không đi nước cờ hiểm, muốn trong thời gian ngắn đem bọn họ một lưới bắt hết cơ hồ là không có khả năng.

Chỉ trách lúc trước tiên đế vì diệt trừ Lí thị mà liên lụy Nghiễm An vương phủ, lại cố kỵ thế lực Nghiễm An vương phủ nắm hai quân Chinh Tây, Định Bắc, phân quyền áp chế, võ bị Hạ Diệc Hiên ngăn trở, văn bị Lỗ Tề Thắng cản đường, tài chính thì bị Tần Trùng thao túng, không biết tiên đế ở trên trời có linh, chứng kiến tình trạng này có hối hận không.

Hạ Diệc Hiên kia cũng thật làm cho người ta nghĩ không thông. Tiếp xúc lâu như vậy, nhìn không ra hắn có ý gì tạo phản, đối với nàng khi là bạn khi là địch, khi thì thân cận, khi thì lạnh lùng; lúc trước ngày nào cũng đều thấy hắn, hai ngày nay hoàn toàn không thấy bóng dáng, thật là có chút không quen...

Đem chi tiết mọi việc trong đầu nghĩ một lượt, cân nhắc vài chỗ còn do dự, trong lòng Mộ Tử Duyệt thoáng ổn định, mở mắt ra vừa vặn thấy Lăng Nhiên đẩy cửa vào, cười dài với nàng nói: "Vương gia hôm nay tinh thần nhìn có vẻ không tốt? Tiểu nhân giúp ngài nấu một chén canh an thần, ngài uống một chút thử xem."

Gần đây Lăng Nhiên cùng nàng thân thiết hơn nhiều, mỗi ngày nàng hồi phủ hắn đều đến hỏi han ân cần, thường xuyên đến thư phòng thăm nàng.

Mộ Tử Duyệt thấy hắn vừa thấy sách trong thư phòng thì ánh mắt sáng lên, cũng nhịn không được sinh lòng thương tiếc. Hắn trước kia là đệ tử quan gia, nhất định cũng từng đọc đủ thứ thi thư, vậy mà bị biếm làm quan nô, lưu lạc đến vương phủ làm nam sủng, thật sự là đáng thương.

Vì thế, lúc nàng ở thư phòng thì cho phép Lăng Nhiên tự do đi lại, Lăng Nhiên rất vui sướng, cũng không vì được sủng mà kiêu căng, hành vi đúng bổn phận, Mộ Tử Duyệt thử vài lần, thấy hắn không gây rối, rốt cuộc buông xuống cảnh giác.

"Ngươi cần gì làm chuyện này? Để hạ nhân phòng bếp làm là được." Mộ Tử Duyệt nhận chén canh an thần, thấy bên trong có cẩu kỷ, bách hợp, một cỗ mùi thơm ngát xông vào mũi.

"Hôm qua ta đọc được trong một quyển thực thần lục, rất cao hứng, Vương gia nếm thử đi." Lăng Nhiên mong mỏi nói.

Mộ Tử Duyệt uống một ngụm, thuận miệng tán dương: "Không tệ, tay nghề Tiểu Nhiên tiến bộ rất nhiều."

Lăng Nhiên thập phần vui vẻ, cặp mắt hạnh xinh đẹp nhướng lên, lung linh tỏa sáng, Mộ Tử Duyệt nhìn đến ngây người, đưa tay nhẹ nhàng lau qua khóe mắt của hắn, thở dài nói: "Tiểu Nhiên, nếu ngươi là nữ nhi, nhất định có thể làm phu quân của ngươi mê đảo."

Lăng Nhiên sửng sốt, nét tươi cười dần biến mất, thấp giọng nói: "Vương gia, ngài đây là ghét bỏ ta sao?"

Mộ Tử Duyệt thầm hối hận mình lỡ lời, vội an ủi: "Nói đi đâu vậy, bổn vương chỉ là thuận miệng cảm thán một câu, nếu ngươi là nữ tử, sẽ không quen biết bổn vương."

Lăng Nhiên cắn cắn môi, chậm rãi đi đến cạnh nàng. Thấy nàng không phản ứng gì, hắn do dự ngồi xuống cạnh nàng, hơi ngẩng mặt lên, chăm chú nhìn Mộ Tử Duyệt, giọng nói run rẩy: "Ta nguyên vốn tưởng rằng vào Nghiễm An vương phủ thì đời này coi như xong rồi. Tuyệt đối không nghĩ tới... Vương gia... Tiểu nhân nguyện ý cả đời hầu hạ Vương gia..."

Nói xong, Lăng Nhiên chậm rãi nhắm hai mắt lại, lông mi dài run rẩy, làm lòng người thương tiếc, chỉ sợ cho dù là ý chí sắt đá cũng sẽ phải tan chảy thành nước.

Mộ Tử Duyệt ngẩn ngơ, cơ hồ sắp cầm giữ không được, đột nhiên như ánh chớp lóe lên, một bóng người xẹt qua trong đầu.

"Tiểu Nhiên gì đó của ngươi, mặt mày phong lưu, chỉ sợ lòng cũng không ở chỗ ngươi, ngươi đắc ý gì chứ..."

"Cho dù nàng lừa được tất cả người trong thiên hạ, cũng không thể lừa được ta!"

...

Mộ Tử Duyệt hoảng hốt, chật vật lùi ra sau, đỡ vào tay vịn nhuyễn tháp, trong đầu một mảnh hỗn tạp: nàng bị điên khùng gì vậy? Sao có thể trong khoảnh khắc phong lưu kiều diễm như vầy mà nhớ tới người kia? Ai biết trong những lời của hắn, câu nào là thật, câu nào là giả? Đúng rồi, không có nguyên nhân nào khác, nhất định là người kia bị nàng trêu cợt quá buồn cười, nàng mới ngẫu nhiên nhớ đến hắn mà thôi...

Lăng Nhiên chậm rãi mở mắt, lo sợ nghi hoặc chợt lóe qua đáy mắt, thì thào hỏi: "Vương gia, ngài... Ngài đây là chướng mắt tiểu nhân sao..."

Mộ Tử Duyệt lấy lại bình tĩnh, chính sắc nói: "Bổn vương tự tay tuyển người, sao có thể chướng mắt? Bổn vương chỉ là bỗng nhiên nhớ tới ngày mai sẽ thay thiên tử tuần tra, còn nhiều việc phải lo xử lý."

Lăng Nhiên có chút thất vọng, tỉnh lại một chút, gượng cười nói: "Đúng vậy, là tiểu nhân thiếu cân nhắc, còn nhiều thời gian, chờ Vương gia bình an trở về, tiểu nhân cùng Vương gia nâng cốc chúc mừng."

Như muốn che giấu mất mát trong lòng, hắn gục đầu xuống, dồn dập nói: "Tiểu nhân bỗng nhiên nhớ tới phòng ăn còn đang nấu cháo, tiểu nhân cáo lui trước."

Nói xong, hắn vội vã lui ra sau, không để ý đụng vào bàn đọc sách, kinh hô một tiếng, đỡ nghiên mực, lại đụng vào giá bút để trên bàn.

Mộ Tử Duyệt nhìn bộ dáng chật vật của hắn, không khỏi sinh lòng thương tiếc, thốt lên: "Tiểu Nhiên, cha mẹ trưởng bối của ngươi là ai? Vì sao phạm tội thành quan nô?"

Cả người Lăng Nhiên cứng lại, sắc mặt dần trắng bệch, sau một lúc lâu mới sầu thảm nói: "Vương gia, chuyện cũ trước kia, cần gì nhắc lại, Lăng Nhiên đã chịu nhục rồi, thỉnh Vương gia chừa cho tiểu nhân chút mặt mũi, đừng quét sạch chút thể diện của tiểu nhân."

Mộ Tử Duyệt cười nói: "Chỉ cần tâm tồn cao thượng, cần gì phải e ngại cuồng phong bão tuyết quấn thân? Tiểu Nhiên, ngươi sớm muộn sẽ hiểu rõ đạo lý này."

"Vương gia xuất thân danh môn, sống an nhàn sung sướng, thuận buồm xuôi gió, sẽ không thấu hiểu chúng ta cơ khổ dường nào đâu." Lăng Nhiên lắc đầu.

"Sống an nhàn sung sướng... Thuận buồm xuôi gió..." Mộ Tử Duyệt cúi đầu lập lại, bật cười nói, "Có những lúc, chân tướng sự việc và bề ngoài của nó chênh lệch rất lớn."

Lăng Nhiên hoang mang nhìn nàng, không hiểu được.

"Tốt, ta chờ ngươi chính miệng nói cho ta biết thân thế của ngươi," Mộ Tử Duyệt ôn tồn nói, "Chờ làm xong việc này, ta sẽ tìm cơ hội, giúp ngươi cầu xin hoàng thượng tha tội cho nhà ngươi, và cả thân phận quan nô kia nữa. Từ nay về sau ngươi có thể đường đường chính chính làm một hảo nam nhi."

Cả người Lăng Nhiên chấn động, không dám tin nhìn nàng, trong mắt phảng phất ánh hào quang, chỉ là không quá một lát thì tắt. Hắn há miệng thở dốc, sau lúc lâu mới phun ra mấy lời: "Tiểu nhân tạ ơn Vương gia, chỉ là tiểu nhân có điều khúc mắc nan giải, mong Vương gia thông cảm."

Mộ Tử Duyệt nhìn hắn chậm rãi lui ra ngoài, trong lòng có chút khó hiểu, bất quá, hiện tại nàng cũng không có cách nào phí tâm tư ở Lăng Nhiên. Làm thế nào để hoàn toàn nhổ tận gốc thế lực của hai lão hồ li Lỗ Tề Thắng và Tần Trùng, làm cho Nghiễm An vương phủ trở thành quyền thần thứ nhất Đại Hạ, cuối cùng công thành lui thân, đây mới là điều hiện giờ nàng lo lắng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương