Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều
...
Lịch ra mắt
2,217
Lượt xem
Đã hoàn thành
Trạng thái
94
Tổng chương hiện tại
Thể loại
Giới thiệu
Thân là con gái của Hầu gia, điểm nào của Tống Vân Tang cũng tốt, nhưng lại có một tật xấu duy nhất: mỗi khi tức giận là lại trở nên yếu đuối, lúc cãi nhau sẽ rất mau nước mắt.
Tống Vân Tang cũng không muốn như vậy, nàng chán ghét thân thể không nghe lời này của mình. Mãi cho đến một ngày, cha và đệ đệ đều bị tống vào ngục, nàng đến cầu xin Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Bùi đại nhân Bùi Cô Cẩm.
Bùi Cô Cẩm vừa âm trầm vừa lạnh lùng, nhưng không ngờ Tống Vân Tang lại phát hiện ra hắn rất sợ nữ nhân khóc.
Tống Vân Tang: Đây là sở trường của mị!
Cho nên:
Tống Vân Tang rưng rưng túm lấy tay áo của Bùi Cô Cẩm, “Mưa xuân ẩm ướt lạnh lẽo, Vân Tang lo cho vết thương cũ của phụ thân, chỉ muốn gặp mặt phụ thân một lát…”
Sau khi Bùi Cô Cẩm đưa nàng đến thăm ngục, Tống Vân Tang liền khóc nức nở, “Ấu đệ vô tội, đệ ấy chỉ mới sáu tuổi…”
Sau khi đệ đệ xuất ngục, Tống Vân Tang nghẹn ngào: “Phụ thân đã ở trong ngục hai tháng rồi…”
Nàng cứ như thế, Bùi Cô Cẩm trông có vẻ rất thiếu kiên nhẫn, nhưng lại luôn làm theo ý của nàng.
Sau khi ở chung với nhau không bao lâu, Tống Vân Tang phát hiện ra vị Bùi đại nhân mà người người trong kinh thành đều sợ hãi thế mà lại cực kỳ sợ nữ nhân khóc.
Nhưng mà hắn không chỉ sợ nàng khóc, còn sợ nàng đau, sợ nàng bị thương, sợ nàng không như ý, sợ nàng không vui…
***
Bùi Cô Cẩm đã yêu Tống Vân Tang từ lần đầu tiên gặp nàng ở kiếp trước.
Nhưng tình yêu của hắn quá cố chấp quá mãnh liệt, ngược lại khiến cho Tống Vân Tang sợ hãi.
Sau khi sống lại, Bùi Cô Cẩm đã nghĩ đến việc buông tay, nhưng người mà kiếp trước hắn cầu không được lại ba lần bảy lượt chủ động thân mật.
Trong lòng Bùi Cô Cẩm đấu tranh kịch liệt, người ở phía sau còn ghé sát lại, không biết sống chết mà nỉ non ở bên tai hắn: “Mưa lớn như vậy, tối nay đại nhân… ở bên cạnh ta có được không?”
Bùi Cô Cẩm: “…”
[Tiểu kịch trường]
Nhận thấy Tống Vân Tang đang rơi vào nguy hiểm, Bùi Cô Cẩm lại tự tát vào mặt mình, đón Tống Vân Tang vào phủ để bảo vệ.
Bên trong thư phòng, Bùi Cô Cẩm lạnh lùng nói với Tống Vân Tang: “Bùi mỗ bận rộn công vụ, không có thời gian quan tâm đến ngươi. Nếu không cần thiết, ngươi đừng quấy rầy ta.”
Sau khi Tống Vân Tang rời đi, vẻ mặc Bùi Cô Cẩm trở nên thâm trầm, vội vàng triệu tập hạ nhân đến đưa ra quy tắc:
Tống tiểu thư ngủ không sâu giấc nên không được làm ồn ngoài viện;
Tống tiểu thư có khẩu vị nhạt, lúc nấu ăn bỏ ít muối một chút;
Tống tiểu thư sợ lạnh, lửa than phải đầy đủ;
Tống tiểu thư thích uống trà, mang trà Long Thiệt được ngự ban ra cho nàng…
Hạ nhân: Đại nhân? Thế này mà bảo là ngài không có thời gian để quan tâm đến nàng?
Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi "dùng":
Chỉ huy sứ đại nhân ngày nào cũng tự vả mặt VS tiểu mỹ nhân được sủng mà không biết.
SC, ngọt sủng, nam trọng sinh, nữ không trọng sinh.
Phi logic, cốt truyện phục vụ tình cảm, vui lòng không kiểm chứng.
Tống Vân Tang cũng không muốn như vậy, nàng chán ghét thân thể không nghe lời này của mình. Mãi cho đến một ngày, cha và đệ đệ đều bị tống vào ngục, nàng đến cầu xin Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Bùi đại nhân Bùi Cô Cẩm.
Bùi Cô Cẩm vừa âm trầm vừa lạnh lùng, nhưng không ngờ Tống Vân Tang lại phát hiện ra hắn rất sợ nữ nhân khóc.
Tống Vân Tang: Đây là sở trường của mị!
Cho nên:
Tống Vân Tang rưng rưng túm lấy tay áo của Bùi Cô Cẩm, “Mưa xuân ẩm ướt lạnh lẽo, Vân Tang lo cho vết thương cũ của phụ thân, chỉ muốn gặp mặt phụ thân một lát…”
Sau khi Bùi Cô Cẩm đưa nàng đến thăm ngục, Tống Vân Tang liền khóc nức nở, “Ấu đệ vô tội, đệ ấy chỉ mới sáu tuổi…”
Sau khi đệ đệ xuất ngục, Tống Vân Tang nghẹn ngào: “Phụ thân đã ở trong ngục hai tháng rồi…”
Nàng cứ như thế, Bùi Cô Cẩm trông có vẻ rất thiếu kiên nhẫn, nhưng lại luôn làm theo ý của nàng.
Sau khi ở chung với nhau không bao lâu, Tống Vân Tang phát hiện ra vị Bùi đại nhân mà người người trong kinh thành đều sợ hãi thế mà lại cực kỳ sợ nữ nhân khóc.
Nhưng mà hắn không chỉ sợ nàng khóc, còn sợ nàng đau, sợ nàng bị thương, sợ nàng không như ý, sợ nàng không vui…
***
Bùi Cô Cẩm đã yêu Tống Vân Tang từ lần đầu tiên gặp nàng ở kiếp trước.
Nhưng tình yêu của hắn quá cố chấp quá mãnh liệt, ngược lại khiến cho Tống Vân Tang sợ hãi.
Sau khi sống lại, Bùi Cô Cẩm đã nghĩ đến việc buông tay, nhưng người mà kiếp trước hắn cầu không được lại ba lần bảy lượt chủ động thân mật.
Trong lòng Bùi Cô Cẩm đấu tranh kịch liệt, người ở phía sau còn ghé sát lại, không biết sống chết mà nỉ non ở bên tai hắn: “Mưa lớn như vậy, tối nay đại nhân… ở bên cạnh ta có được không?”
Bùi Cô Cẩm: “…”
[Tiểu kịch trường]
Nhận thấy Tống Vân Tang đang rơi vào nguy hiểm, Bùi Cô Cẩm lại tự tát vào mặt mình, đón Tống Vân Tang vào phủ để bảo vệ.
Bên trong thư phòng, Bùi Cô Cẩm lạnh lùng nói với Tống Vân Tang: “Bùi mỗ bận rộn công vụ, không có thời gian quan tâm đến ngươi. Nếu không cần thiết, ngươi đừng quấy rầy ta.”
Sau khi Tống Vân Tang rời đi, vẻ mặc Bùi Cô Cẩm trở nên thâm trầm, vội vàng triệu tập hạ nhân đến đưa ra quy tắc:
Tống tiểu thư ngủ không sâu giấc nên không được làm ồn ngoài viện;
Tống tiểu thư có khẩu vị nhạt, lúc nấu ăn bỏ ít muối một chút;
Tống tiểu thư sợ lạnh, lửa than phải đầy đủ;
Tống tiểu thư thích uống trà, mang trà Long Thiệt được ngự ban ra cho nàng…
Hạ nhân: Đại nhân? Thế này mà bảo là ngài không có thời gian để quan tâm đến nàng?
Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi "dùng":
Chỉ huy sứ đại nhân ngày nào cũng tự vả mặt VS tiểu mỹ nhân được sủng mà không biết.
SC, ngọt sủng, nam trọng sinh, nữ không trọng sinh.
Phi logic, cốt truyện phục vụ tình cảm, vui lòng không kiểm chứng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook