Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 112-3: Xuân Cung đồ? (3)

"Cửu tiểu thư... Những lời tiểu nhân vừa nói từng câu từng chữ đều là sự thật, nếu như Cửu tiểu thư không tin có thể đi hỏi nha đầu vừa mới rời khỏi kia đi, hoặc là đến hỏi những người khác trong phủ, chuyện này tất cả mọi người đều biết mà..."

Tần Hoan hoàn hồn, nàng quay đầu lại nhìn trên trán Tiền Bách Nhận đang chảy đầy mồ hôi đứng bên cạnh nàng, vẻ mặt cực kỳ sợ sệt.

Tần Hoan thở dài trong lòng, trước đây Tiền Bách Nhận cũng không tốt tính như vậy với nàng, năm đó Cửu tiểu thư yếu đuối thì hắn tìm mọi cách ức hiếp để vơ vét béo bở, sau này khi nàng xuyên đến đây, thay đổi tính tình thì Tiền Bách Nhận cũng chỉ ra vẻ cung kính với nàng mà thôi. Lần trước ông ta thấy được thái độ của Yến Trì và Hoắc Hoài Tín đối với nàng thì trong lòng mới có chút kính sợ.

Thế đạo này, thật sự là lúc nào cũng hứng cao đạp thấp...

"Ta có nói không tin à?"

Tần Hoan lạnh nhạt, trong lòng Tiền Bách Nhận lại quýnh quáng lên, có phải bản thân vừa nói bậy rồi không? Ông ta trên mặt thì sầu khổ còn trong lòng thì thấp thỏm không yên, "Không phải không phải, tiểu nhân sao có thể..."

Vừa nói đến đây thì Phục Linh đi từ kho thuốc ra ngoài, Tần Hoan thấy nàng ra ngoài liền đứng thẳng dậy, không đợi Tiền Bách Nhận nói xong liền chuẩn bị đi khỏi kho thuốc. Tiền Bách Nhận thấy Tần Hoan đi ra cửa chính thì cẳng chân cũng bắt đầu mềm nhũn xuống.

Có phải ông ta lại đắc tội với Tần Hoan rồi không?

Nếu như sau này lại tiếp tục điều tra về bệnh của Tần An, liệu có thể lại coi ông ta như hung thủ hạ độc hay không?

Mới nghĩ đến đây thôi thì trước mặt Tiền Bách Nhận đã tối sầm lại rồi...

"Tiểu thư, vừa rồi ở bên ngoài hỏi gì đó?"

Tần Hoan lắc đầu, "Hỏi có phải bên chỗ lão phu nhân vẫn còn xạ hương thượng phẩm hay không."

Phục Linh gật đầu, "Đó là đương nhiên rồi, lão phu nhân cũng có nhà kho nhỏ của riêng mình, thu thập rất nhiều bảo bối đó."

Tần Hoan không nói nữa, nàng cảm thấy được sự quan tâm của Tưởng thị đối với Diêu Tâm Lan không phải giả. Nhưng suy đi tính lại thì Tưởng thị cũng vẫn có chút thâm trầm khó lường, có lẽ bà ta cũng cất giấu nội tình gì đó mà không muốn người ngoài biết.

Tâm tư Tần Hoan thâm trầm, đợi đến lúc về đến cửa Đinh Lan uyển rồi nàng lại thấy Yến Trì đang đứng đợi ở ngoài cửa viện. Tần Hoan thấy thế vội vàng tiến lên, "Sao Điện hạ lại ở đây? Điện hạ đã thẩm vấn xong rồi à?"

Yến Trì cũng tiến vài bước về phía Tần Hoan, hắn gật gật đầu, "Ừ, hỏi xong rồi, tạm thời không có thu hoạch gì."

Tần Hoan hoàn toàn không ngoài ý muốn, "Gây ra chuyện lần này thì hung thủ sau lưng cũng không phải là hành động nhất thời do kích thích, nếu như người đó đã có mưu đồ từ trước thì đương nhiên sẽ không để chúng ta phát hiện ra nhanh như vậy."

"Vừa rồi ngươi đến thư phòng của Tần An ở tiền viện?"

Yến Trì nắm thông tin rất nhanh, Tần Hoan gật gật đầu, "Đúng vậy, ta đến hỏi Liễu di nương về dung mạo của Nhị di nương, Lưu đại nương nói bà ấy không nhớ rõ lắm, nếu như muốn biết diện mạo của Nhị di nương thì chắc hẳn phải đi tìm bức tranh mà Tần An trước đây đã từng vẽ cho nàng."

Nói xong sắc mặt Tần Hoan hơi trầm xuống, "Đáng tiếc là chúng ta đã lật khắp thư phòng lên cũng không tìm được."

Yến Trì trầm ngâm, "Ngươi muốn nhìn dung mạo của Nhị di nương, sau đó đi xem xem trong phủ có ai trông giống với Nhị di nương hay không hả?"

Tần Hoan gật đầu, "Đúng là như thế, đáng tiếc lại không tìm được... Thời gian đã lâu lắm rồi..."

Yến Trì lại nói, "Vừa rồi ngươi chỉ tìm bên trong thư phòng của Tần An, có đi tìm nhà kho khác ở trong phủ chưa? Nếu là tranh chữ thì có thể tính là tài sản có giá trị không nhỏ, cho nên có lẽ là sẽ cất giữ ở đâu đó trong nhà kho."

Yến Trì còn chưa dứt lời thì đáy mắt Tần Hoan đã sáng lên, "Vậy mà ta lại quên mất!"

Thấy trên mặt Yến Trì lộ vẻ khó hiểu, Tần Hoan thở dài, "Hôm nay cả Điện hạ và Lưu đại nương đều nghĩ đến những điều mà ta không nghĩ đến, ta thật đúng là... Nhà kho trong phủ không chỉ là nhà kho đơn thuần mà còn có cả kho sách, vừa rồi tự nhiên ta lại không nghĩ ra!"

Lần trước Tần Hoan đã đến kho sách để tìm sách thuốc, về sau không có việc gì nên cũng không đến đó nữa thành ra không có ấn tượng gì về kho sách cả. Hiện tại Yến Trì nhắc đến khiến cho nàng đột nhiên nhớ ra, trong kho sách kia ngoại trừ sách thì còn có cả tranh nữa... Ngày đó nàng nhìn phía sâu bên trong kho sách toàn là thi họa cho nên nàng mới không tiếp tục nhìn nữa.

Đáy lòng Tần Hoan phấn chấn hẳn lên, "Đi Lâm Phong viện, tìm Đại ca và Đại tẩu lấy chìa khóa!"

Nàng quay người lại căn dặn Phục Linh. "Em cất thuốc vào trong đi, lát nữa đến kho sách tìm ta..."

Tần Hoan nói xong liền đi luôn, Phục Linh gật đầu vội vàng đi vào trong viện, Yến Trì đi theo sao Tần Hoan, "Ngươi đã từng đến kho sách?"

Tần Hoan gật đầu, "Đã từng, lúc đó ta phải đi tìm sách thuốc, đúng là đột nhiên lại quên bẵng mất, ta nhớ rõ bên trong có rất nhiều thi họa, thứ chúng ta muốn tìm có lẽ là ở chỗ đó, vậy mà ta lại quên..."

Yến Trì cong môi, "Nhất thời không nhớ ra mà thôi, nếu như tìm được thì đó đúng là một công lớn rồi."

Tần Hoan vừa đi vừa nghiêng người lại, "Vậy đó cũng là công lao của Thế tử Điện hạ và Lưu đại nương nữa."

Yến Trì không nói chuyện nhưng đáy mắt lại như có tia sáng, hắn chỉ đi theo Tần Hoan đến Lâm Phong viện. Mới vừa đến cửa viện thì đã nhìn thấy Tần Sâm sắc mặt rất khó coi đi từ bên trong ra.

Tần Hoan sửng sốt, Tần Sâm cũng không ngờ đến sẽ gặp phải Tần Hoan và Yến Trì nên ngay lập tức cố gắng thay đổi sắc mặt, hắn chắp tay cúi đầu về phía Yến Trì, "Bái kiến Thế tử Điện hạ..."

"Đại thiếu gia đứng dậy đi, không cần đa lễ."

Yến Trì lạnh nhạt trả lời, Tần Sâm đứng thẳng lên, "Sao Điện hạ lại qua đây thế?"

Yến Trì hất cằm về phía Tần Hoan, "Đi cùng lệnh muội ngươi."

Lời này của hắn có 2 tầng ẩn ý, Tần Hoan nghe thấy thế thì sống lưng cũng cứng đờ. Tần Sâm chăm chú nhìn sang Tần Hoan, "Sao Cửu muội muội muốn đến đây?"

Nếu như Tần Hoan đến thăm Diêu Tâm Lan thì đương nhiên sẽ không dẫn theo Yến Trì, mà một khi đã dẫn Yến Trì đến thì chắc chắn là vì tra án.

Sắc mặt Tần Hoan rất ung dung vô hại, nhìn thấy ánh mắt của Tần Sâm đột nhiên nàng lại nghĩ đến chuyện xạ hương. Nghĩ như vậy nhưng ngoài miện nàng lại trả lời theo bản năng, "Lần trước đưa cho Đại tẩu một cuốn tạp ký, hôm nay nhắc đến với Điện hạ thì vừa đúng lúc Điện hạ cũng đang muốn tìm cuốn sách đó cho nên muội mới đến lấy."

Tần Sâm chợt bừng tỉnh, cuốn tạp ký mà Tần Hoan đưa cho Diêu Tâm Lan hắn cũng đã từng đọc qua, vẫn còn đang để ở bên gối Diêu Tâm Lan.

Thấy sắc mặt Tần Sâm nới lỏng ra thì Tần Hoan lại nói, "Đại ca là đang định đi đâu thế?"

Tần Sâm trả lời, "Hôm nay ta còn chưa đến thăm phụ thân."

Chuyện năm đó suy cho cùng là tội của Tần An, hiện tại sự thật chân tướng cơ bản đã rõ ràng rồi, không có liên quan gì đến Tần Sâm cả. Tần Hoan nghe thấy hắn nói như vậy thì khẽ thở dài, "Được, vậy Đại ca cứ đi đi."

Tần Hoan gật đầu, cúi người với Yến Trì một cái rồi mới đi về phía tiền viện.

Thấy Tần Sâm rời đi rồi Yến Trì mới nhìn Tần Hoan hỏi, "Vì sao phải nói dối?"

Tần Hoan lảng tránh ánh mắt của hắn, tựa hồ như hơi khó xử, Yến Trì lại quay đầu nhìn về hướng mà Tần Sâm vừa mới rời đi, "Mặc kệ ngươi vì cái gì, nhưng có tâm phòng bị đối với hắn thì cũng đúng."

Tần Hoan nhất thời kinh ngạc, nàng phòng bị với Tần Sâm chỉ là vì nhớ đến chuyện xạ hương cho nên nàng mới cảm thấy thiếu tin tưởng hắn thôi. Nhưng sao Yến Trì cũng nói như vậy? Hắn cũng đâu biết chuyện xạ hương!

"Vì sao Điện hạ nói như vậy?"

Yến Trì quay đầu lại, "Vị Đại ca này của ngươi, không đơn giản."

Tần Hoan trợn tròn mắt, Yến Trì lại thúc giục, "Vào trong đi, ta đứng ở ngoài này chờ."

Tần Hoan còn nhìn Yến Trì giây lát rồi mới gật đầu xoay người lại đi vào Lâm Phong viện.

Vừa vào trong viện thì lại là bầu không khí tràn đầy áp lực đập vào mặt nàng. Hai nô tỳ canh giữ ngoài cửa cúi đầu rất thấp, khép nép giống như nhành hoa vừa bị bao táp mưa sa quật tới.


Tiếng bước chân của Tần Hoan khiến cho 2 tiểu nô ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Tần Hoan xuất hiện thì 1 tiểu nô lập tức chạy vào trong bẩm báo.

Rất nhanh sau đó Mặc Thư đã đi ra, hốc mắt nàng hơi đỏ lên, nhìn thấy Tần Hoan thì vẻ mặt lại càng muốn nói lại thôi.

"Sao thế? Đại ca và Đại tẩu lại cãi nhau à?"

Vừa rồi sắc mặt Tần Sâm khó coi, hiện tại trong viện lại là như thế này, Tần Hoan chẳng cần suy nghĩ nhiều cũng biết vừa xảy ra chuyện gì.

"Đại tẩu?" Tần Hoan vừa hỏi vừa đi vào bên trong, vừa đến cửa phòng đã thấy Diêu Tâm Lan ngồi ngơ ngẩn ở đầu giường, cũng không hề khóc thút thít như trong tưởng tượng của Tần Hoan.

"Tiểu thư, Cửu tiểu thư đến này."

Mặc Thư thông báo một câu, Diêu Tâm Lan vẫn ngơ ngẩn quay đầu lại nhìn Tần Hoan, nước mắt trong khóe mắt nàng đột nhiên đong đầy thế nhưng vẫn chưa chảy xuống, Tần Hoan vội vàng tiến lên phía trước, "Đại tẩu..."

Diêu Tâm Lan kéo kéo khóe môi, cố gắng nặn ra một nụ cười chua xót, "Cửu muội muội, ta đột nhiên... đột nhiên cảm thấy được... Muội nói đúng... ta phải làm gì đó rồi."

Trong lòng Tần Hoan khẽ động, nàng vội ngồi xuống bên cạnh Diêu Tâm Lan, "Đại tẩu, tẩu nghĩ thông suốt rồi à?"

Diêu Tâm Lan lắc đầu, "Vẫn chưa nghĩ rõ ràng lắm, thế nhưng ta đã bắt đầu suy nghĩ rồi." Nói xong nàng lại kéo kéo khóe môi, "Ta cũng không muốn như vậy đâu, như vậy thì khổ sở quá, thật sự quá khổ sở rồi..."

Nói xong nàng khịt khịt mũi, "Cửu muội muội đến đây thăm ta à?"

Tần Hoan hơi nghẹn lời, nhưng nghĩ đến Yến Trì còn đang chờ bên ngoài nên nàng đành phải thẳng thắn, "Muội là đến nhờ Đại tẩu hỗ trợ, muội... muội muốn đến kho sách tìm đồ, cho nên muốn đến hỏi Đại tẩu mượn chìa khóa."

Diêu Tâm Lan hoàn toàn không có vẻ thất vọng mà chỉ gật gật đầu, "Được, bảo Mặc Thư lấy cho muội, cũng không biết chìa khóa có còn ở trong viện nữa hay không, bình thường chỉ có Đại ca muội dùng đến kho sách thôi..."

Tần Hoan vội lắc đầu, "Không sao, nếu như chìa khóa không có ở đây thì muội đến hỏi mượn Đại ca là được."

Nói xong Tần Hoan lại có chút muốn nói lại thôi, "Đại tẩu..."

Diêu Tâm Lan lắc đầu, "Không sao cả, muội đi đi, ta còn bận suy nghĩ, ta phải suy nghĩ rõ ràng..."

Nói xong Diêu Tâm Lan lại ngơ ngẩn xuất thần, Tần Hoan nhìn nàng giây lát rồi đi theo Mặc Thư ra ngoài. Mặc Thư đi sang phòng bên cạnh, rất nhanh đã ra ngoài, "Chìa khóa ở đây, Cửu tiểu thư..."

Tần Hoan nhận lấy chìa khóa, Mặc Thư tỏ vẻ xin lỗi, "Cửu tiểu thư, hôm nay nô tỳ không thể dẫn người đi..."

"Không sao cả, bản thân ta đã nhớ rõ đường rồi." Tần Hoan lo lắng nhìn thoáng qua hướng phòng trong, "Ngươi đến chăm sóc Đại tẩu đi, đợi tìm xong đồ rồi thì ta lại tới đây thăm Đại tẩu." Nói xong nàng lại bồi thêm một câu nữa, "Cuốn tạp ký kia cứ để ở chỗ Đại tẩu đi vậy."

Mặc Thư nghe xong câu này cũng cho rằng Tần Hoan vốn đang định cầm cuốn tạp ký kia đi, nàng vội vàng cảm kích nói, "Đa tạ Cửu tiểu thư..."

Tần Hoan không nhiều lời nữa, bước nhanh từ trong viện đi ra, vừa nhìn thấy Yến Trì nàng vội nói, "Điện hạ, mau..."

Tần Hoan cũng không nói nhiều nữa, lập tức dẫn Yến Trì đi đến kho sách.

Có thể là vì nàng lừa Tần Sâm, có thể là vì nhìn thấy vết rách giữa Diêu Tâm Lan và Tần Sâm càng ngày càng lớn cho nên nàng mới không tin vào thâm tình tốt đẹp của hắn ta. Hiện tại trong tay nàng đang nắm chìa khóa kho sách, trái tim lại đập loạn nhịp không thôi.

Nàng hơi căng thẳng cho nên bước chân cũng cực kỳ nhanh, suốt dọc đường đi Yến Trì chỉ theo sát mà không nói câu nào, đợi đến khi đến trước cửa kho sách thì Tần Hoan mở cửa ra rồi mới đứng lại đợi Yến Trì bước vào, tay nàng vẫn giữ lấy cánh cửa.

"Thi họa đều ở tuốt phía sau, chúng ta phải nhanh lên một chút."

Vừa nói xong thì động tác của Yến Trì còn nhanh hơn Tần Hoan, trong không gian nhỏ hẹp, bốn phía đều là giá sách cao lớn, ở tận cùng trong góc có bày 7-8 cái ngăn kéo tủ, tất cả đều là để cất thi họa. Tần Hoan nhìn xung quanh một chút rồi trực tiếp đi đến ngăn kéo nhìn sơ qua không bắt mắt nhất ở tận phía trong cùng.

Dựa vào tính cách của Tần An, bức họa Nhị di nương khiến cho ông ta nhung nhớ thì đương nhiên sẽ không để chung với những tác phẩm của danh gia giá trị nghìn vàng, mà hiện tại chỉ có ngăn tủ này là không bắt mắt nhất, lại còn phủ đầy bụi, rất có khả năng là để ở trong này.

Yến Trì vốn đang tự mình tìm, thế nhưng hắn lại muốn đứng ở gần Tần Hoan một chút thế nên hắn quay sang tìm ở chỗ khác ở gần phía Tần Hoan. Đúng lúc này hắn rõ ràng nhìn thấy Tần Hoan vừa mới mở một bức họa ra đã đứng chết trân tại chỗ.

Yến Trì biến sắc, "Tìm được rồi?" Nói xong hắn tiến lên sát phía sau lưng nàng.

Trong lòng Yến Trì đầy hy vọng sẽ tìm thấy bức họa kia, nhưng vừa nhìn thấy thì rất nhanh sau đó hắn chau mày lại.

Trên bức tranh dài 2 thước này có vẽ hơn 10 bức tranh nhỏ, đều vẽ 2 người trần truồng dây dưa quấn quýt với nhau...

Trong phòng, đình viện, đồng cỏ, bên cạnh suối, trong thùng gỗ, trên xích đu...

Dây dưa quấn quýt, trông rất sống động, tư thế khác nhau, bút pháp cực tinh xảo.

Yến Trì nhìn lướt qua từng cái một, đôi mắt phượng cũng nhíu chặt lại, thực ra đây là... Xuân Cung đồ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương