Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
C154: Chương 154

Tần Hoan đã ghép xong hết các mảnh xương lớn chủ đạo, còn lại một đống xương ngón tay và chút xương vụn khác nàng còn chưa động đến. Nàng nhìn kỹ qua thì đúng thật là không phát hiện ra bất kỳ dấu vết thương tổn trí mạng nào. Tần Hoan đứng thẳng người dậy thi thể một khi đã biến thành xương trắng thì trừ khi bị trúng độc hay có vết thương trí mạng nào rõ ràng còn lưu lại trên xương, nếu không thì thật sự khó có thể kết luận được nguyên nhân cái chết.

Hiện tại không phát hiện thêm dấu vết gì, chỉ có thể tiếp nhận cách nói là Nhị di nương nhảy xuống giết chết mà thôi.

"Tần lão gia không mời đại phu?" Yến Trì nhìn chăm chú, giọng nói có hơi nghi vấn.

Lâm thị thở dài, "Đương nhiên là mời rồi, nhưng bệnh này khó chữa, căn bản vẫn định mời Hoàng thần y về phủ, thế nhưng đã nhiều ngày nay Hoàng thần y không có ở trong thành Cẩm Châu, dân phụ và mẫu thân đều rất lo lắng, thế nhưng lại chẳng có biện pháp nào."

Giọng nói Lâm thị đau buồn, rất có cảm giác thống khổ. Yến Trì nhíu mày, lướt mắt nhìn thoáng qua Tần Hoan, Tần Hoan chính đang ở trong phủ, thế nhưng người Tần phủ không có ý định để cho nàng đến xem bệnh cho Tần An. Chẳng lẽ thật sự định để cho Tần An tự sinh tự diệt?

"Một khi đã như vậy, trước mắt cứ đợi Tần lão gia khỏe lên một chút đi."

Giọng nói Yến Trì khẽ buông lỏng, sống lưng căng thẳng của Tần Hoan cũng thoải mái hẳn lên. Bà do dự một chút rồi mới hỏi, "Phải rồi, hiện tại thi cốt trong giếng đã đào lên rồi, Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân còn muốn tra xét nữa không? Nếu như không điều tra tiếp thì miệng giếng kia... suy cho cùng cũng khiến cho người ta kiêng kỵ, theo ý tứ của mẫu thân thì vẫn là muốn lấp đất bịt lại."

Hoắc Hoài Tín nhìn sang Yến Trì, Yến Trì lại nhìn ngược lại ông, "Hoắc đại nhân, bên dưới đã tìm kiếm cẩn thận rồi hả?"

Hoắc Hoài Tín gật đầu, "Vâng, mỗi một ngóc ngách đều đã tìm kiếm hết."

"Vậy được, Tần phủ muốn xử lý thế nào thì cứ xử lý như thế đi."

Nghe thấy Yến Trì nói thế thì Lâm thị cũng khẽ cười, "Vâng, đa tạ Thế tử Điện hạ, Tri phủ Đại nhân cũng vất vả rồi.".

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

Hoắc Hoài Tín khoát tay, "Người làm quan thì đây là bổn phận phải làm."


Lâm thị nhìn 2 người giây lát, "Nếu như Thế tử Điện hạ và Tri phủ Đại nhân không còn gì phân phó nữa thì dân phụ xin phép lui xuống."

Hoắc Hoài Tín gật đầu, Lâm thị nhún người rồi đi ra ngoài.

Yến Trì đi đến bên cạnh Tần Hoan, "Liệu có phát hiện gì không?"

Mặc dù Tần Hoan còn vài điều nghi ngờ thế nhưng lại không có chứng cứ nên chỉ có thể trả lời thẳng thắn, "Không có, vẫn chỉ như lúc trước, chỉ có thể nhìn ra Nhị di nương đã từng sinh hài tử chứ không thể kết luận chắc chắn nàng có phải nhảy giếng mà chết hay không, thế nhưng hiện tại chỉ có thể cho rằng như vậy."

Hoắc Hoài Tín cũng bước đến, "Đáng tiếc Tần lão gia đã thần trí không rõ, nếu không thì đã có thể hỏi đến lai lịch của Nhị di nương. Mặt khác, người di chuyển trấn yêu thạch và giết Lưu Xuân nhất định phải là nam tử có sức mạnh rất lớn, chi bằng lại điều tra đám nam đinh trong phủ lại một lần nữa?"

Yến Trì gật đầu, "Cũng được, dù thế nào thì người giết Liễu thị và Lưu Xuân nhất định là người trong Tần phủ."

Nếu muốn bắt đầu tra xét nam đinh trong phủ, đồng nghĩa với việc tiến triển vụ án sẽ chậm lại. Tần Hoan âm thầm thở dài, sau đó đi vào phòng trong, bên trong có để chậu nước đá, thế nhưng mặc dù là như vậy thì thi thể Liễu thị và Lưu Xuân cũng đã bắt đầu tản mát ra mùi hôi thối. Tần Hoan nhìn cẩn thận thi thể của Liễu thị và Lưu Xuân, đột nhiên ánh mắt nàng trầm xuống, sau đó lại nhìn sang tay của Lưu Xuân.

Đã qua một ngày, các vết thương trên đầu ngón tay Lưu Xuân đã bắt đầu khô nứt tróc da, Tần Hoan nhìn chính là mảnh vụn kẹt giữa kẽ móng tay của hắn. Đêm qua dưới ánh đuốc nhìn chỉ giống như mảnh lá cây khô hay đất vụn thôi, hôm nay nàng nhìn lại thì có chút không giống lắm.

Tần Hoan chau mày, nhìn xung quanh một chút thấy tiền giấy màu trắng rơi dưới đất, nàng đi qua nhặt một mảnh tiền giấy lên, rồi quay trở lại bên cạnh người Lưu Xuân. Tần Hoan rút túi châm từ trong tay áo ra, chọn một cây nhỏ nhất sau đó cẩn thận gảy mảnh vụn trong kẽ móng tay của Lưu Xuân ra. Sau khi gảy ở mấy ngón tay ra thì trên mặt tiền giấy trắng đã nổi lên một đống nhỏ mảnh vụn. Tần Hoan mang mảnh giấy đó ra trước cửa, dưới ánh sáng mặt trời nàng dùng châm chọc chọc vỡ đám mảnh vụn này.

Yến Trì thấy động tác dè dặt cẩn thận của nàng thì không dám quấy rầy, chỉ khẽ hỏi, "Thế nào rồi?"

Tần Hoan chau mày, "Đêm qua lúc ta nhìn thì chỉ cảm thấy đây là vụn đất, thế nhưng hiện tại nhìn thì hóa ra không phải..."

"Vậy thì là cái gì?" Yến Trì tiến lên một bước thế nhưng cũng không dám hành động quá mạnh.


Mảnh tiền giấy vốn đã mỏng, mảnh vụn bên trên lại càng dễ bay mất, Tần Hoan nâng mảnh giấy lên sát mắt mình nhìn rồi đột nhiên nói, "Hình như là... giống như bánh điểm tâm..."

Sáng nay Tần Hoan mới được nếm thử bánh quế hoa của Lưu đại nương, hiện tại nhìn mấy mảnh vụn này thì nàng càng nhìn càng thấy giống.

Yến Trì phản ứng cực nhanh, "Chẳng lẽ là đồ ăn trước khi chết?"

Tần Hoan chau mày, "Rất có khả năng, thế nhưng lúc ấy mặc dù hắn trốn trong phủ, cũng tuyệt đối không dám tùy ý đi lại. Chẳng lẽ lại to gan đến mức đi nhà bếp tìm điểm tâm?"

"Có lẽ không có khả năng này." Yến Trì lắc đầu, "Lúc ấy hẳn là hắn đã trốn ở trong rừng trúc, suốt cả ngày thì trong phủ cũng có rất nhiều nha sai canh giữ ở khắp nơi, sau đó Tri phủ Đại nhân lại dẫn người đi khắp nơi điều tra, không có lý gì hắn lại có thể ra ngoài chạy loạn được cả."

Mắt phượng khẽ híp, giọng nói Yến Trì trở nên sâu thẳm, "Cho nên... có thể đã có người mang đến cho hắn ăn?"

"Hung thủ?" Tần Hoan phản ứng nhanh hơn nhìn về phía Yến Trì, ngay lúc 4 mắt nhìn nhau thì đáy mắt Yến Trì cũng sáng lên. Không cần hắn phải lên tiếng, Tần Hoan đã biết hắn đang khẳng định suy nghĩ của nàng, vì thế vẻ mặt nàng hơi chấn động, "Lúc sáng sớm sau khi Lưu Xuân biết Liễu thị bị giết thì trốn luôn. Có lẽ người giúp hắn trốn chính là hung thủ, sau đó hung thủ mượn cớ đưa đồ ăn đến để giết hắn!"

Lúc Tần Hoan phá án chính là lúc nàng tập trung cao độ và rất nghiêm nghị, nhưng hiện tại nàng đã nghĩ thông suốt được một đầu mối mới, tia hưng phấn trong đáy mắt càng lúc càng sáng lên khiến cho đôi mắt trong veo giống như một chú nai con, trực tiếp làm cho Yến Trì không thể rời mắt được.

"Nếu là như vậy, ngay từ lúc bắt đầu hung thủ đã không phải là muốn giá họa, hung thủ biết Liễu thị chết rồi nhất định sẽ liên lụy đến Lưu quản gia. Nhưng điều này khiến cho hắn không vừa lòng, vẫn nhất định khiến cho Lưu quản gia phải chết. Hung thủ hoặc là cực hận Lưu quản gia, hoặc là muốn mượn cái chết của hắn để dẫn ra cái gì đó."

Lúc mà Yến Trì nói đến chỗ này thì ánh sáng trong mắt càng thịnh, đồng thời lúc đó con ngươi Tần Hoan cũng mở to.

"Nhị di nương..."

"Nhị di nương..."


Cả 2 cùng lúc thốt ra 3 chữ này, Tần Hoan ngửa đầu lên nhìn Yến Trì, khóe môi bất giác cong cong, "Đây chỉ là giả thuyết thứ 2, có điều trước mắt thì đây chính là khả năng lớn nhất, Lưu Xuân đã ở trong phủ nhiều năm ngồi vững vị trí quản gia. Mặc dù ngày thường hắn làm việc có nhiều chỗ ngang ngược thế nhưng suy cho cùng cũng không mưu hại ai. Hơn nữa Tri phủ Đại nhân cũng đã hỏi qua, trong phủ cũng không có người nào có thâm thù đại hận với hắn cả, chi nên nguyên nhân vì hận mà giết người thật ra lại có khả năng rất nhỏ. Mà tội ác lớn nhất của hắn, chính là đã cấu kết cùng với Liễu di nương..."

Yến Trì nói tiếp, "Nhưng Tần An cũng không biết Liễu di nương và Lưu quản gia cấu kết, hôm trước lúc Tri phủ Đại nhân nói chuyện này cho Tần lão gia thì Tần lão gia tức giận thiếu chút nữa ngất đi. Tri phủ Đại nhân còn nói, dáng vẻ của ông ta không giống như giả bộ."

Tần Hoan gật đầu, "Nếu như Tam thúc phụ biết rõ chuyện này, dựa vào địa vị gia chủ thì có hàng nghin biện pháp khiến cho Lưu Xuân và Liễu di nương phải chết. Hơn nữa Lưu Xuân còn đã ký khế ước chết, cả đời làm gia nô, thậm chí Tam thúc phụ còn có thể trực tiếp dùng gia pháp xử lý hắn rồi."

"Liễu thị trong phủ mặc dù cực kỳ khoa trương, thế nhưng nàng ta cũng chưa bao giờ trở mặt với ai cả. Người ghét nàng nhất lẽ ra phải là Tần phu nhân, thế nhưng nghe mấy nô tỳ nói rằng nàng ta rất biết ứng xử, có vài phần cung kính với Tần phu nhân. Ít nhất thì ở ngoài sáng cũng không ai thù hận đến mức muốn giết chết nàng cả."

Yến Trì tiếp lời Tần Hoan, nàng gật đầu, "Hung thủ muốn liên tiếp giết 2 người Liễu thị và Lưu quản gia, nếu như chỉ vì lý do thù hận thì có vẻ không hợp lý lắm."

Vừa nói đến đây thì đột nhiên đáy mắt Tần Hoan sáng lên, "Lần đầu tiên Liễu thị chết ở dưới giàn hoa, mà bên dưới giàn hoa vốn là có một cái giếng. Có phải lần đầu tiên hung thủ giết người là đã muốn dẫn dụ đến miệng giếng này rồi?"

Yến Trì tập trung suy nghĩ, quả nhiên Liễu thị và Lưu Xuân đều cùng chết ở bên cạnh giếng. Chẳng lẽ hung thủ thật sự muốn dẫn sự chú ý lên miệng hung giếng?

"Có khả năng này, chết ở bên cạnh giếng, người ở lâu năm trong phủ biết chuyện thì có lẽ khi nhắc đến hung giếng giết người thì sẽ nghĩ đến chuyện của Nhị di nương..."

Tần Hoan vừa nói vừa cẩn thận gấp gọn mảnh tiền giấy bao lại mảnh vụn mới tìm được, sau đó giao cho một nha sai đứng canh gác ở cách đó không xa. Yến Trì đi sau lưng nàng nói, "Hiện giờ phải đợi Tần lão gia tỉnh táo lại, hỏi một chút về lai lịch trước đây của Nhị di nương."

Tần Hoan dừng chân rồi khẽ nói, "Bệnh hoa liễu đúng thật là sẽ làm cho người ta ngu dại, thế nhưng không phải ngay từ đầu đã là như vậy, ít nhất cũng phải 2 tháng sau mới xuất hiện triệu chứng này. Nếu như nói thể chất Tam thúc vốn là suy yếu thì ít nhất cũng phải 1 tháng sau mới trở nên như vậy, không thể hiện tại đã ngây ngốc ngay được..."

Yến Trì nheo mắt, "Ý của ngươi là ông ta đang giả vờ?"

Tần Hoan mím môi, "Nhìn từ góc độ của đại phủ thì đúng là như vậy."

Yến Trì hơi cong môi, khẽ cười lạnh một cái.

Thấy hắn cười như thế thì đột nhiên Tần Hoan cảm thấy gió xung quanh mình cũng lạnh hơn vài phần, sau đó Yến Trì lại nhìn sang nàng nói, "Ngươi về trước đi, ta tự mình đến bái phỏng Tần lão gia."


Tần Hoan chớp chớp mắt, ánh mắt Yến Trì nhìn nàng mặc dù có vẻ như ấm áp, thế nhưng nàng lại chưa quên nụ cười lạnh ban nãy của hắn.

"Thế tử Điện hạ... Ngươi..."

Yến Trì liếc mắt trấn an nàng, "Ngươi yên tâm, ta có chừng mực."

Vừa nói xong thì Yến Trì gọi Bạch Phong và mấy nha sai, mấy người cùng nhau ra khỏi viện.

Tần Hoan nhìn bóng lưng Yến Trì sải bước rời khỏi, đột nhiên nàng lại cảm thấy lo lắng thay cho Tần An.

Phục Linh nhìn thấy Yến Trì đi đến rồi mới tiến lên, "Tiểu thư, chúng ta phải đi về sao?"

Tần Hoan nhìn thoáng qua bộ xương trên bàn dài, nghĩ đến tối nay phải làm thuốc mới cho Tần Lệ thì gật gật đầu, "Quay về đi, đợi tin tức của Thế tử Điện hạ..."

...

Tần Hoan có thể chữa cho Tần Lệ thì đương nhiên cũng có thể chữa cho Tần An, thế nhưng tình cảnh nàng ở Tần phủ như vậy thì đương nhiên chẳng gấp gấp gì mà tự mình chạy đi chữa bệnh cho người ta. Tưởng thị và Lâm thị biết rõ sự tồn tại của nàng mà không mở miệng, đương nhiên nàng biết rõ bọn họ đang suy tính cái gì.

Tần An là trưởng bối, lại nhiễm phải đúng loại bệnh khiến cho người ta xấu hổ khó nói thành lời. Có thể nghĩ rằng nếu như Tưởng thị có thể vứt bỏ thể diện nhờ cậy nàng thì với nàng cũng chẳng có gì, thế nhưng Tưởng thị lại hoàn toàn không nói gì. Tần Hoan chỉ chữa bệnh cho người khác theo bản tâm chứ nàng chưa đến mức nhúng tay vào việc nhà của người ta, nếu như người thân thiết nhất của bệnh nhân lại cảm thấy thể diện quan trọng hơn tính mạng, thì nàng cũng không thể nào giảng giải cho người ta nghe đạo lý mạng lớn hơn trời được.

Quay về đến Đinh Lan uyển, Tần Hoan cẩn thận nhớ lại tình hình mạch tượng của Tần Lệ đêm qua, chẳng bao lâu sau nàng lại nghĩ ra một phương thuốc bôi ngoài da, "Phục Linh, lại đến kho thuốc một chuyến... Mấy vị thuốc này lấy nhiều một chút..."

Phục Linh được phân phó nên rời đi, Tần Hoan liền một mình dùng chày nghiền nát quả hạnh nhân trắng.

Trị bệnh hoa liễu quan trọng nhất là giải nhiệt, trừ ẩm và khống chế độc. Loại bệnh này rất ác liệt và cứng đầu, ngay từ lúc Tần Hoan bắt đầu học y đã biết đây là 1 trong những bệnh nan y, nếu như lần này nàng có thể chữa khỏi cho Tần Lệ thì đúng là đã có tiến bộ lớn về y thuật rồi.

Xưa nay Tần Hoan vẫn thích nghiên cứu y thuật, chính vì vậy nên nàng càng lúc càng cẩn thận tỉ mỉ hơn. Bất kể là thuốc uống hay là thuốc bôi thì đều do nàng tự mình điều chế ra, thế nhưng hôm nay nàng viết ra một phương thuốc dùng để bôi thì trong đó có một loại thuốc dẫn khiến cho nàng cảm thấy hơi khó xử.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương