Quyến Rũ Người Đẹp
-
Chương 13
Millie mở lá thư đầu tiên trong chồng thư buổi sáng.
“Ôi trời, theo nguồn tin đáng tin cậy cho biết, anh đã làm tan vỡ trái tim của Letty Smythe rồi,” Millie nói trong lúc mắt vẫn lướt trên trang thư.
Venetia và Helena đã yêu cầu đưa bữa sáng lên phòng. Phòng ăn sáng chỉ có Millie và Fitz, cho phép họ được chuyện trò riêng tư hơn.
“Đó là một tin đồn không căn cứ và tàn nhẫn,” Fitz vừa trả lời, vừa cười. “Tuy nhiên, anh đã không ngủ với cô ta nữa.”
“Đấy chính là ý em muốn nói.”
“Em không nghĩ rằng những người phao tin đồn nhảm khá là bất công sao, luôn cho anh đóng vai kẻ xấu xa vô tâm? Đó là một tiết mục chuyển tiếp vui vẻ và đã đến lúc phải kết thúc thôi.”
“Bà Smythe có nghĩ thế không?”
“Bà Smythe sẽ đồng ý với anh.”
Millie lắc đầu, như thể họ chỉ đang thảo luận về một chú chó con hư hỏng. “Em không định tự mãn, nhưng em đã nói rằng không anh không nên lai vãng với cô ta.”
“Và lẽ ra anh nên nghe theo lời khuyên của em.”
“Cám ơn. Em có thể gợi ý quý bà Quincy được không? Cô ấy xinh đẹp, nói năng khéo léo, và quan trọng nhất là biết điều, cô ấy sẽ không biến mình thành kẻ ngốc khi hai người chấm dứt cuộc tình.”
“Anh không nghĩ thế.”
“Anh có gì phản đối quý bà Quincy?”
“Không có gì. Nhưng cuộc tình của anh sẽ kéo dài, xem nào, ba hay bốn tháng? Sẽ là thiếu tôn trọng khi anh đến với em khi đang vui vẻ bên người phụ nữ khác.”
Giao ước của họ. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm chủ đề này được đưa ra. Cô phết một thìa đầy mứt cam lên bánh mỳ và hy vọng mình có được vẻ thờ ơ giống như anh. “Ồ vớ vẩn. Chúng ta là một cặp vợ chồng già rồi. Cứ tiếp tục và tiêu khiển cho mình. Em có thể đợi.”
“Anh không đồng ý,” anh bình thản nói. “Nghĩa vụ trước.”
Ánh mắt họ gắn vào nhau. Một mũi tên sắc nóng đánh trúng cô. Cô quay lại với chồng thư đang chờ mở và nhặt lá thư trên cùng lên. “À, ừ, cứ làm theo ý anh đi,” cô nói, lướt nhẹ qua con dao trên phong bì.
Lúc đầu cô chỉ giả vờ đọc. Nhưng bằng cách nào đó những từ ngữ nhảy khỏi trang giấy và buộc cô phải chú ý. Cô đọc lá thư một, hai, ba lần trước khi thả rơi nó.
“Em e rằng chúng ta có tin xấu, Fitz ạ.”
*
* *
Venetia không thể nhớ lần cuối cô bị nôn là lúc nào.
Nhưng vừa mới rồi, mùi bánh mỳ nướng phết bơ, thứ đồ ăn xuất hiện hằng ngày trên đĩa kể từ khi cô mọc cái răng đầu tiên, đã làm bụng dạ cô lộn nhào khiến cô phải vội vã chạy đến nhà vệ sinh gần nhất và trong vài phút khốn khổ, dốc toàn bộ những gì có trong bụng ra ngoài.
Cô súc miệng và rửa mặt. Khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô suýt nữa va vào Millie. Millie, người ôn hòa nhất mà cô biết túm lấy cánh tay và kéo cô đi.
“Có chuyện gì thế?”
“Chúng ta sẽ nói chuyện trong phòng của chị,” Millie nói trong lúc mở cửa phòng của Venetia.
Hình ảnh Helena đang hốt hoảng lục lọi trong tủ quần áo của Venetia chào đón họ.
“Chị đưa áo khoác của em cho cô hầu gái,” Venetia nói. “Có thể cô ấy mang nó đi giặt rồi.”
“Tốt hơn em nên đi xem thử,” Helena tiến về phía cửa. “Cô ấy có thể không biết cách giặt cho đúng.”
“Bỏ qua chiếc áo khoác của em lúc này đi, Helena,” Millie nói và khép cửa lại. “Venetia, có lẽ chị nên ngồi xuống.”
Venetia ngồi xuống, giọng nói của Millie làm cô hồi hộp. “Chuyện gì thế?”
“Quý bà Avery có mặt ở bài diễn thuyết của công tước Lexington.”
Venetia siết chặt tay ghế, đầu óc quay cuồng vì hãi hùng.
Helena chống một tay vào cột giường, như thể cô cũng khó chống đỡ được trọng lượng của mình. “Bài diễn thuyết ở trường Harvard?”
Còn bài diễn thuyết nào khác?
“Bà ấy ở Boston cùng thời gian với chúng ta, để tham dự lễ cưới của người cháu trai người Mỹ,” Millie nói. “Bà ấy trở về ngày hôm kia. Tối qua bà ấy đã đến ăn tối ở nhà cháu gái và kể với mọi người những điều công tước đã nói.”
Và các quý bà ở bàn ăn tối đó sẽ đi đến những buổi khiêu vũ, các quý ông đi đến câu lạc bộ, tin đồn đã lan truyền như bệnh dịch hạch.
Cơn buồn nôn lại đến. Ngoại trừ lần này bụng Venetia không còn gì. Cô nghiến răng cho đến khi cơn buồn nôn qua đi. “Bọn họ đều nghĩ anh ta nói về chị?”
“Rất nhiều người.”
“Họ có tin anh ta không?”
“Không phải tất cả mọi người đều bị thuyết phục,” Millie thận trọng nói.
Có nghĩa là vài người đã bị thuyết phục.
“Anh ta là anh chàng độc thân sáng giá nhất trong xã hội,” Millie tiếp tục. “Chị là người phụ nữ đẹp nhất trong số chúng ta. Chỉ riêng việc anh ta buộc tội chị như thế cũng đã hơn cả giật gân rồi.”
Venetia cảm thấy như thể ngực cô đang chìm sâu trong cát lún.
Helena trông có vẻ khổ sở hơn bao giờ hết. “Tất cả việc này là tại…”
Cô dừng câu nói tất cả việc này là lỗi của mình lại. Nói như thế có nghĩa là thừa nhận rằng chị cô đã có lý do khi đưa cô rời khỏi đất nước này.
Venetia đứng lên. “Ở Boston anh ta đã khá bất cẩn, có lẽ anh ta nghĩ mình có thể làm thế vì đang ở xa nhà. Nhưng chị chắc chắn anh ta đã nhận ra sai lầm của mình rồi. Một người đàn ông như anh ta không thích thú với việc đổ dầu vào lửa đâu.”
“Chị đánh giá anh ta cao quá đấy,” Fitz đã bước vào phòng và đứng cạnh vợ mình.
“Chị không nên đánh giá anh ta dựa trên nhận định về tình huống này. Chị tin rằng anh ta cũng không vui gì về những tin đồn này như chúng ta và sẽ không làm gì để thổi phồng chúng.”
“Anh ta im lặng là đủ có vấn đề rồi,” Helena chỉ ra. “Anh ta phải tuyên bố rằng tin đồn là không đúng.”
“Việc đó yêu cầu anh ta phải nói dối. Anh ta sẽ không làm thế vì chị.”
“Vậy thì làm thế nào?”
“Đây sẽ là một bài kiểm tra xem ai thực sự là bạn của chị. Nếu họ là bạn, họ sẽ khép chặt hàng ngũ quanh chị và không cho phép bất cứ người nào được đặt câu hỏi về hành vi hay đạo đức của chị.”
“Em đảm bảo bạn em sẽ đứng trong hàng,” Fitz lặng lẽ nói.
“Chuyện này khá gấp rút, nhưng chúng ta sẽ không gặp quá nhiều khó khăn để tổ chức một buổi tối cho bốn mươi người vào tối mai – một cuộc tập hợp đội ngũ,” Millie nói.
“Tốt,” Venetia nói. “Nhà Tremaine sẽ chủ trì một buổi khiêu vũ vào tối mai. Sau bữa tối, tất cả chúng ta sẽ cùng tham dự.”
“Và trong khoảng thời gian từ bây giờ cho đến lúc đó, chúng ta nên xuất hiện ở nơi công cộng nhiều hết mức có thể,” Helena nói. “Và đừng quên ghé qua thợ may của chị. Chị sẽ muốn hạ gục bất kỳ ai trên đường, bằng thái độ vui vẻ nhất.”
“Phải, chị nghĩ rằng mình định làm đúng như thế,” Venetia lẩm bẩm.
Trong suốt cuộc hôn nhân với Tony, cô đã phát hiện ra rằng chỉ cần diễn vẻ hoàn hảo là đủ để thuyết phục mọi người rằng cô đang hạnh phúc. Vẻ ngoài của cô ngày mai sẽ không để lại chút nghi ngờ nào là cô đang nắm quyền kiểm soát mọi khía cạnh của cuộc đời mình.
Một sự im lặng phủ xuống. Millie và Fitz chắc chắn đang nghĩ đến những việc cụ thể họ cần làm được. Và với Helena, Venetia không biết điều gì đang diễn ra trong đầu Helena trong những ngày này. Cô hy vọng Helena không tiếp tục tự trách mình. Thực ra, cô muốn cảm ơn những hành động lỗ mãng của Helena, nó đã mang đến cho cô tuần lễ tuyệt vời nhất trong cuộc đời.
“Chị sẽ ổn cả thôi,” cô nói.
Liều thì thoát, trước đây cô đã không nhận ra điều đó. Nhưng điều tệ hại nhất đã xảy ra: Cô đã đánh mất người đàn ông cô yêu.
Mọi thứ khác cũng chỉ là tro tàn của đám lửa.
*
* *
Vì Christian không thường xuyên xuất hiện ở mùa lễ hội, xã hội thượng lưu đã cường điệu về thời gian anh ở nước ngoài. Nhưng trong một năm anh hiếm khi đi nhiều hơn bốn tháng. Phần thời gian còn lại anh trông nom tài sản thừa kế của mình.
Nhà de Montfort là một dòng họ may mắn. Những gia đình cũng danh giá như thế lúc này đang nắm giữ những vùng đất và tài sản gần như không có giá trị gì. Nhưng nhà de Montfort ngẫu nhiên có được những khu mỏ đá, mỏ khoáng sản, nguồn nước và những vùng đất khiến nhiều người thèm muốn. Trực tiếp hay gián tiếp, qua những tài sản sở hữu từ trước và những vụ đầu tư mới, Christian đang chịu trách nhiệm với cuộc sống của sáu trăm con người. Anh giáo dục con cái của họ và trợ cấp cho những người làm lâu năm sau khi nghỉ hưu.
Nguồn thu nhập của anh rất lớn, nhưng chi phí cũng vô cùng đáng ngại. Vì lý do đó, anh luôn tiến hành những cuộc gặp với các đại diện và luật sư với sự tỉnh táo tối đa. Hôm nay sự tập trung của anh chỉ kéo dài đủ lâu để phê chuẩn một kế hoạch đệ trình lên vua Ba Tư một sự nhượng quyền để tìm kiếm dầu mỏ trên đất của họ. Sau đó, anh hầu như không nghe thấy tất cả những người đang ngồi trong phòng này nói gì.
Giấc mơ lại tái diễn – bà Easterbrook thư thả mặc quần áo sau cuộc làm tình, trong khi anh ngắm cô ta với vẻ mãn nguyện hoàn toàn. Tuy nhiên, lần này, khi cô ta quay lại, cô ta nói tiếng Đức, bằng giọng của nữ nam tước. Phần tệ nhất là anh đã thức dậy trong cảm giác thật hạnh phúc.
Một tiếng gõ cửa vang lên. McAdam, người luật sư ném một cái nhìn khó chịu về phía cửa.
“Thưa ngài,” người quản gia Richards của anh nói, “Nữ công tước quả phụ muốn gặp ngài.”
Nữ công tước chưa bao giờ yêu cầu gặp anh khi anh đang tiến hành các cuộc họp bàn liên quan đến chuyện làm ăn. Có chuyện gì xảy ra với ngài Kingston hay sao? Ông vẫn hoàn toàn khỏe mạnh khi họ chia tay ông vào sáng ngày hôm qua.
Bà đang đợi anh trong phòng khách và đóng cửa ngay lúc anh bước vào bên trong. “Tin tức đã lan truyền cả Luân Đôn, Christian. Quý bà Avery kể rằng trong bài diễn thuyết ở trường đại học Harvard, con buộc tội bà Easterbrook giết chồng vì thói tham lam.”
Thời gian chậm lại khi từ Harvard được thốt ra. Môi nữ công tước quả phụ chuyển động với tốc độ của một dòng sông băng. Từng âm tiết mất cả một niên kỷ mới đến được chỗ anh.
Nhưng anh không cần phải nghe phần còn lại. Anh đã biết. Sai lầm của anh đã xuất hiện để gây ra những hậu quả tai hại.
“Quý bà Avery đích thân nghe bài diễn thuyết?” Anh nghe thấy giọng mình lạ lẫm, xa xăm.
Khuôn mặt bà co rúm lại, “Ôi, Christian, xin hãy nói với mẹ là chuyện này không đúng đi.”
“Con chưa bao giờ nêu tên bà Easterbrook.”
“Nhưng con đã nói về cô ta?”
Anh không thể thừa nhận, ngay cả với người phụ nữ đã trở thành mẹ và chị gái mình. “Con nói về ai không quan trọng. Hãy yên tâm là con sẽ làm mọi việc phải làm để cứu chữa tình huống này.”
“Chuyện gì đã xảy ra với con thế, Christian?” Giọng bà trùng xuống vì lo lắng. “Đầu tiên là một cuộc tình công khai và sau đó là chuyện này. Thế này không giống con chút nào cả.”
“Con sẽ xử lý mọi chuyện,” anh hứa với bà. “Con sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa.”
Ít nhất là ở bên ngoài.
*
* *
Thật đáng ngạc nhiên với số lượng công việc con người có thể làm với một cái bụng trống rỗng khi có quá nhiều việc cần phải làm.
Venetia đảm bảo rằng người khác nhìn thấy cô khắp nơi: Công viên, nhà hát, buổi triển lãm mới nhất của Bảo tàng Anh quốc. Trong suốt bữa tối của Millie, cô mỉm cười và tán chuyện như thể mình không có chút vướng bận nào trên thế giới này. Sau bữa tối, cô khoác lên người bộ áo giáp và tiến đến những buổi dạ hội.
Bộ áo giáp là một chiếc váy dạ hội nhung đỏ thắm, cổ cắt rất sâu và ôm rất sát. Cô đã mua nó hai mùa lễ hội trước trong một cơn bốc đồng, nhưng cô đã nghĩ lại và chưa từng mặc nó – cô đi đến những buổi dạ hội với chức năng một người đi kèm và một người hỗ trợ, chứ không phải là người thu hút sự chú ý. Nhưng tối nay cô có ý định thu hút mọi ánh mắt, khi cô nhảy và cười như thể cô chưa từng nghe thấy về nước Mỹ, đừng nói đến là công tước Lexington.
Lúc cô đến buổi dạ tiệc của nhà Tremaine thì đã quá nửa đêm, buổi dạ hội thứ ba và cuối cùng. Quý bà Tremaine đón cô ở đầu cầu thang và nhìn cô đầy vẻ tán thưởng.
“Gợi lại những ký ức thân thương khi mình thực hiện một cú xuất hiện kịch tính lần cuối cùng, cũng là nhung đỏ, nếu mình nhớ không nhầm.”
“Em không hề nhầm,” ngài Tremaine, người chưa bao giờ đứng cách xa vợ mình nói. Và những ký ức đó thực sự rất thân thương.”
Venetia lắc đầu. “Xin ngài đừng công khai tán tỉnh vợ mình nữa. Người khác sẽ phát hoảng đấy.”
Quý bà Tremaine cười phá lên. “Thôi đi nào, bà Easterbrook. Người ta nói nếu Byron từng thấy bạn đi xuống cầu thang, anh ta sẽ đào mộ sống dậy để viết lại ‘Nàng bước đi trong xinh đẹp’.”
Venetia sở hữu một trong những vũ khí tấn công lợi hại nhất. Cô thường không sử dụng nó, cũng là vị trí của một người đi kèm, nhưng khi cần, đầu cô ngẩng lên như thế này, vai đẩy ra sau, cánh tay thả lỏng, một nụ cười e ấp thấp thoáng trên môi, cả đàn ông và phụ nữ đều để rơi đồ uống khi nhìn thấy hình ảnh đó.
Tối nay, toàn bộ phòng khiêu vũ nín thở khi cô bước vào, sau đó diễn ra một cuộc tranh giành để được một chỗ trên thẻ khiêu vũ của cô.
Nhưng chuyện này lại không bao giờ liên quan đến đám đàn ông: Một người phụ nữ đẹp luôn chắc chắn có được sự ủng hộ của phái mạnh. Tuy nhiên, xã hội phần lớn được điều hành bởi phụ nữ và vì phụ nữ. Và lòng vị tha của phụ nữ dành cho những người phụ nữ khác thì ít hơn nhiều.
Những cô gái trẻ phấn khích, vài người khác lại hồi hộp trước triển vọng của một cuộc xung đột lớn. Vài phụ nữ có chồng nhìn cô với vẻ lạnh lùng pha lẫn với thứ gì đó có vẻ như là… khát máu, cô hy vọng là mình sai. Họ quá thận trọng để ngay lập tức vồ lấy cô và tuyên bố cô là kẻ giết chồng, nhưng họ, hay ít nhất là vài người trong số họ, đã muốn làm như thế, chỉ để tiêu khiển và quang cảnh ngoạn mục mà việc đó mang đến. Rồi cuối cùng, chính họ mới là người tuyên bố cô vẫn còn phù hợp với xã hội.
Hiện giờ, những đồng minh của cô đi quanh phòng khiêu vũ, tinh tế nhưng kiên quyết cho mọi người thấy rằng họ sẽ không đứng yên để cho cô bị tẩy chay, rằng họ vẫn sẵn sàng cắt đứt những mối quan hệ với người dám ném viên đá đầu tiên.
Cô rất biết ơn. Nhưng cô cũng là một người thực tế. Nếu chuyện này kéo dài, danh tiết của cô sẽ mất đi theo từng ngày. Cuối cùng, không cần phải có người đứng lên và vạch mặt cô. Sự thận trọng chung, và mong muốn không giao tiếp với những người đáng ngờ là quá đủ để gạt cô ra rìa của xã hội thượng lưu, vẫn được đón tiếp ở vài gia đình và không được chào đón ở tất cả những nơi khác.
Hết hơi và hơi váng vất sau bản nhạc Rượu, Phụ nữ và Bài ca của Strauss với ngài Tremaine, cô gần như không nghe thấy lời thông báo sự xuất hiện của công tước Lexington.
Căn phòng đang râm ran tiếng nói cười của những người khiêu vũ vừa đi ra khỏi sàn sau một bài nhảy mất sức. Bây giờ nó lại yên tĩnh như phòng đọc ở Bảo tàng Anh quốc, tất cả những con mắt đổ dồn về phía công tước đang đi xuống cầu thang chính sau mẹ kế. Trong một nhóm người cùng đi với nhau, các quý ông luôn đi sau phụ nữ khi đi vào phòng khiêu vũ, và người đàn ông Venetia đoán là ngài Kingston đang đi cạnh anh.
Ngài Tremaine đã định đưa Venetia về với Fitz và Millie, nhưng bây giờ anh đổi hướng và dẫn cô về phía vợ mình. Hai người họ hộ tống hai bên cô, để không ai có thể không nhận ra sự hậu thuẫn của họ.
Christian, với tính cách thẳng thắn đặc trưng, tiến thẳng đến chỗ nhà Tremaine… và Venetia.
Không khí căng lên. Lần gặp mặt này sẽ không trở thành một cuộc đối đầu thù địch công khai, sự hiện diện của nữ công tước quả phụ đảm bảo rằng con trai kế của bà sẽ cư xử nhã nhặn. Nhưng Venetia cảm thấy như thể cô là một đấu sĩ non nớt lần đầu tiên bị ném vào đấu trường La Mã để chiến đấu với một chiến binh tài giỏi, trong khi toàn bộ khán giả đang gào thét đòi máu của cô.
Ngài Tremaine chào đón khách một cách thân thiện, rồi sau đó, hơi quay người, như thể vừa phát hiện ra Venetia ở bên cạnh mình, và nói với nữ công tước quả phụ, “Thưa lệnh bà, tôi xin được giới thiệu một người bạn tốt, bà Easterbrook.”
Nữ công tước quả phụ của Lexington đáp lại rất lịch thiệp, và hơi ngỡ ngàng, giống như mọi người khi gặp Venetia lần đầu tiên.
“Bà Easterbrook,” ngài Tremaine tiếp tục, “Cho phép tôi được giới thiệu đức ngài công tước của Lexington và ngài Kingston. Các quý ngài, bà Easterbrook.”
Venetia cúi đầu chào. Christian nhìn cô theo cách những tiền nhân người Norman của anh xăm soi một người Anglo-Saxon phiền hà, và đáp lại với một cái gật đầu khẽ.
Rồi, thế là xong. Anh đã cho phép giới thiệu cô và sẽ coi như cô là một người quen kể từ nay về sau: Một sự khiển trách công khai với những lời kể của quý bà Avery như mọi người có thể muốn. Bây giờ anh có thể lịch sự rút lui, có lẽ khiêu vũ với một cô gái trẻ phù hợp được mẹ kế anh phê duyệt, và sau đó bỏ đi.
Trong một phút, dường như đó chính xác là việc anh làm. Nhưng nữ công tước quả phụ đặt một bàn tay lên cánh tay anh. Một thông điệp không lời được chuyển đi giữa hai người họ.
Với vẻ quả quyết, anh nói. “Không biết mời một quý bà khiêu vũ khi vừa được giới thiệu có còn được phép hay không?”
Nếu cô không từng phiêu lưu trên tàu Rhodesia, cô đã nhân cơ hội này để anh biết rằng mối quen biết mới này chẳng có mấy ý nghĩa với cô cũng như anh. Rằng anh, bất kể tước hiệu và sự giàu có, là người cuối cùng cô cho phép đặt tay lên người mình.
Nhưng cô đã phiêu lưu trên tàu Rhodesia, đã dành cả tuần yêu anh, và từng phút kể từ khi đó nghĩ về anh. Cô đã thu mình trong một chiếc xe ngựa bốc mùi ẩm mốc nhiều tiếng đồng hồ bên ngoài nhà anh, như một thám tử tư không có tay nghề, chỉ để có thể nhìn thấy anh lần nữa.
Venetia này sẽ không từ chối cơ hội khiêu vũ với anh, cho dù lời đề nghị của anh có được phát ngôn thô lỗ đến đâu.
“Tôi rất vui lòng,” cô nói.
*
* *
Giây phút Christian nhìn thấy cô ta, những người còn lại trong phòng khiêu vũ biến mất. Cho dù căn phòng bốc cháy, những âm thanh rầm đổ xuống và khách khứa tháo chạy, thì thứ duy nhất anh có thể chú ý đến là ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt cô ta. Mẹ kế anh phải nhắc nhở trước khi anh nhớ ra việc mời cô ta khiêu vũ.
Bà Easterbrook mỉm cười với anh, một nụ cười đáng yêu như mặt trời mọc, và nguy hiểm như một viên đạn.
Hơn bất cứ lúc nào khác kể từ khi trở về, anh khao khát được gặp nữ nam tước. Thế giới có thể nghĩ anh bị điên nhưng với chính mình, anh không bao giờ cần phải xác định tình yêu anh dành cho cô. Mọi thứ đều được xây dựng trên một nền tảng chắc chắn. Những cảm giác anh dành cho cô không hề nông cạn hay đáng xấu hổ.
Mọi phản ứng bà Easterbrook gây ra cho anh đều hời hợt và đáng xấu hổ.
Nhạc công tấu lên những nốt nhạc đầu tiên của bản Vienna Sweets. Anh đưa tay ra, và cô ta đặt tay vào khuỷu tay anh, chuyển động của cô đẹp đến hoàn mỹ - một tạo vật được sinh ra để làm người khác say mê ngây ngất.
Không phải cho đến khi họ sóng bước đến giữa sàn khiêu vũ, khi anh không nhìn trực diện vào cô ta, thì một cảm giác lạ lẫm mới chiếm lấy anh. Chắc chắn họ chưa từng chạm vào nhau trước đây, nhưng những ngón tay đặt trên tay áo anh mang đến sự thân thuộc khiến anh bối rối.
Sau đoạn mở đầu, điệu van-xơ đột nhiên trở nên vui vẻ và sôi nổi. Đã đến lúc phải nhảy.
Hình dáng bàn tay nằm trong bàn tay anh, cảm giác lòng bàn tay anh đặt ở lưng cô ta, trọng lượng cơ thể khi anh cuốn cô ta vào những vòng quay liên tiếp – cảm giác quen thuộc chỉ tăng lên gấp bội, anh ngạc nhiên vì cô ta không khiêu gợi quá mức như anh luôn hình dung, mà mềm mại và yểu điệu hơn, nhắc nhở đến…
Không, anh không thể rút ra bất kỳ sự giống nhau nào giữa họ. Điều cuối cùng anh muốn là để đầu óc mình bắt đầu đẩy những đường nét của bà Easterbrook sang khuôn mặt vẫn còn trống của nữ nam tước.
Thế thì cô sẽ không bao giờ sánh ngang với sự mong đợi của anh.
Suy nghĩ lầm lạc, thành thật đến mức quá tàn khốc này khiến anh tức giận. Diện mạo người anh yêu có như thế nào cũng không quan trọng. Điều quan trọng hơn cả là cô không giống bà Easterbrook chút nào.
“Có phải tôi đã nhìn thấy Đức ngài ở Bảo tàng lịch sử tự nhiên ngày hôm kia không?” Bà Easterbrook lầm bầm.
Phần nào đó đáng khinh trong con người anh phấn khích vì cô ta nhớ ra anh. “Đúng thế.”
Anh nhận ra rằng mình đã chấp nhận sự xuất hiện không mong đợi của cô ta vào ngày hôm đó như một sự trớ trêu, một phần của những thử thách và thống khổ anh phải vượt qua trước khi có thể đoàn tụ với nữ nam tước. Nhưng tại sao cô ta lại ở trong Bảo tàng lịch sử tự nhiên? Và chẳng phải việc đó có đôi chút lạ lùng hay sao, khi lần trước anh nhìn thấy cô ta, năm năm trước, cũng là ngay bên cạnh Bảo tàng đó?
Phép xã giao của điệu van-xơ yêu cầu anh nhìn qua vai cô ta, nhưng anh thật mừng vì có lý do để không phải nhìn cô ta. Cảm giác quen thuộc với hình dáng cơ thể cô ta đang trở nên quá mạnh mẽ khiến anh không thoải mái, và tâm trí anh, vốn chưa bao giờ kiểm soát được khi ở gần cô ta, đang bóng gió thì thầm rằng anh biết chính xác chạm vào cô ta ở đâu và như thế nào để làm cô ta tan chảy vì ham muốn.
Mắt họ gặp nhau. Nhan sắc của cô ta, thay vì làm trật bánh đoàn tàu suy nghĩ hiện đang cực kỳ náo động của anh, lại chỉ đánh thức một thôi thúc chiếm hữu nguyên sơ: Anh muốn khóa cô ta lại trong dinh thự của mình và không cho phép ai ngoài anh được nhìn cô ta.
Cô ta mỉm cười lần nữa: “Ngài thích chuyến tham quan đó, tôi hy vọng thế.”
Anh nhìn đi chỗ khác. “Cũng được. Và cô đã có thể phục hồi từ nỗi khiếp sợ những con bò sát khổng lồ chưa?”
“Tôi e là không bao giờ. Tôi không hiểu sao tôi lại bắt mình chịu đựng sự khó chịu như thế.”
“Vậy thì tại sao thế?”
“Tính bốc đồng của phụ nữ, tôi còn có thể nói gì nữa chứ?”
Tại sao anh lại ham muốn con người vô vị này? Tại sao anh lại muốn điệu nhảy này kéo dài mãi, khi anh nên nghĩ về một người khác?
Tính từ bây giờ, cuộc hẹn đã định của họ không còn lâu. Và lần này, anh sẽ không để cô bỏ đi.
“Ngài thấy Luân Đôn như thế nào sau một thời gian dài vắng mặt, thưa ngài?” Cô ta thì thầm.
“Phiền phức.”
“A, chúng ta giống nhau ở điểm đó đấy.”
Giọng nói mềm mượt của cô ta, trước đây anh đã nghe thấy giọng cô ta ở đâu nhỉ?
“Tôi sẽ ghé thăm cô vào chiều mai, bà Easterbrook,” anh nói. “Và nếu cô đồng ý, chúng ta sẽ đánh xe một vòng trong công viên. Việc đó đủ để dập tắt tin đồn.”
“Và sau đó ngài sẽ thôi đến thăm tôi?”
“Tất nhiên.”
“Thật đáng tiếc,” cô nói. “Liệu có phải tình cảm của đức ngài đã ràng buộc ở… nơi khác?”
Có phải do trí tưởng tưởng của anh hay đúng là cô ta đã cố tình dừng lại trước khi nói nơi khác? Từ đó trong tiếng Anh không hề giống với tiếng Đức, nhưng bằng cách nào đó nó vẫn có vẻ kỳ lạ?
Anh lại nhìn cô ta. Cô ta nhìn thẳng qua vai anh. Ngắm nhìn cô ta dễ dàng hơn khi không chịu tác động của ánh mắt trực diện từ phía cô ta, nhưng cô ta vẫn xinh đẹp không thể chịu được. Đến các vị thần cũng phải khóc.
“Đó không phải là việc của cô, thưa cô.”
“Không, tất nhiên là không, nhưng thường sẽ có những tin đồn thổi. Ngài đúng là thận trọng khi không ghé thăm tôi nữa khi chúng ta đã đánh lạc hướng quý bà Avery. Người yêu của ngài sẽ không hài lòng khi ngài thường xuyên xuất hiện cùng với tôi. Tôi, nói sao nhỉ, có tác động nhất định đối với đàn ông.”
Anh ghét tính hợm hĩnh của cô ta. “Người tôi yêu thì không có gì để lo lắng cả.”
Cô ta bắn cho anh một ánh mắt cho thể khiến Achilles đặt khiên xuống và từ bỏ tất cả chiến thành của thành Troy. “Nếu ngài nói vậy, thưa ngài.”
Họ không nói gì trong thời gian còn lại của điệu van-xơ.
Venetia cảm thấy nhẹ nhõm vì cô không cần phải tiếp tục nói những điều khiến bà Easterbrook trở thành sự đối lập toàn diện giữa nữ nam tước von Seidlitz – Hardenberg. Nhưng cô nhớ giọng nói của anh, ngay cả nếu bây giờ anh nói thứ tiếng Anh lạnh lùng thay vì tiếng Đức thân thiện.
Đây là người cô yêu, đã trở lại trong vòng tay cô – một điều kỳ diệu đáng sợ, nhưng dù sao vẫn là một điều kỳ diệu. Cô cảm thấy khó có thể kìm chế mình, để bàn tay trái không lần theo vai anh, ngón tay phải vuốt ve giữa bàn tay đi găng của anh, hay đầu hơi ngả về trước và tựa vào anh.
Cô muốn điệu nhảy này không bao giờ chấm dứt.
Nhưng rất sớm, điệu van-xơ đã đến hồi kết thúc. Những người nhảy quanh họ tách nhau ra. Công tước cũng rời khỏi cô. Nhưng Venetia, vẫn chìm đắm trong những ký ức về sự gần gũi giữa họ, không thả tay ra.
Cô nhận ra sai lầm của mình sau một giây. Nhưng một giây là khoảng thời gian rất dài cho một thiếu sót như thế. Có lẽ việc cô cởi khuy áo của mình cũng sẽ không làm anh sốc hơn.
Và anh đã sốc. Anh nhìn cô với vẻ vô cùng khắc nghiệt mà người ta vẫn dành cho những kẻ không những vi phạm đạo đức mà còn vi phạm qui tắc xã giao của xã hội. Cứ như thể cô là một cô gái giang hồ tầm thường đã không được mời mà lao vào buổi dạ hội này và gạ gẫm anh.
Sự im lặng, khi anh tháp tùng cô rời khỏi sàn nhảy, là một lời chỉ trích nặng nề.
*
* *
“Anh ta không ở đây đâu,” Hastings nói. “Mẹ vợ ốm, anh ta đã ngoan ngoãn đến Worchestershire để chăm sóc bà ta rồi.”
Helena không cần phải hỏi ai là anh ta. Ban đầu cô đã quá lo lắng về sự tiếp đón đang chờ đợi Venetia. Nhưng bây giờ, khi công tước đã đến và thực hiện những mưu mẹo hiệu quả đáng kinh ngạc đến mức sửng sốt, cô cho phép mình tìm kiếm bóng dáng của Andrew trong đám đông. Gia đình mẹ anh có quan hệ rất tốt và anh có thể nhận được thư mời đến những sự kiện được săn tìm hơn.
“Em có nghĩ rằng tôi nên tán tỉnh bà Martin không, cô Fitzhugh thân mến?” Hắn ta thì thầm. “Martin không có vẻ là người có đủ sức lực để phục vụ hai người phụ nữ. Và Chúa biết rằng em có thể khiến ngay cả Casanova kiệt sức.”
Lại là những lời bóng gió ám chỉ rằng cô hẳn là một người cuồng dâm. Bên dưới chiếc quạt, cô kề môi rất gần vào tai hắn ta. “Anh không biết đâu, ngài Hastings của tôi, những khao khát cháy bỏng thiêu đốt tôi vào đêm, khi tôi không thể có một người đàn ông. Da tôi nóng rực vì muốn được chạm vào, môi tôi muốn được hôn và toàn bộ cơ thể tôi muốn được vuốt ve một cách cuồng nhiệt.”
Hastings câm lặng, chí ít một lần. Hắn ta nhìn chằm chằm vào cô với vẻ nửa buồn cười, nửa khuấy động.
Cô gập phắt quạt lại và đập vào ngón tay hắn ta mạnh hết sức có thể, vô cùng hài lòng khi hắn ta nuốt lại một tiếng kêu đau đớn.
“Bởi vì bất kỳ ai chứ không phải anh,” cô nói và quay người bỏ đi.
*
* *
Christian sử dụng cỗ xe lớn nhất của mình cho chuyến dạo chơi trong công viên – để anh có thể ngồi cách xa bà Easterbrook nhất có thể. Nhưng như thế vẫn chưa đủ xa để tránh được sức hút hiển nhiên từ sắc đẹp của cô ta.
Không giống như nữ nam tước, cô ta không xoay chiếc ô, mà giữ nó thật chặt. Toàn bộ thân hình cô ta cứng nhắc như một bức tượng của Pygmalion[1], lạnh lùng, nhẫn tâm, tuy nhiên vẫn đáng yêu đủ để làm đàn ông loạn trí.
[1] Một nhà điêu khắc Hy Lạp cổ đại tài năng.
Chiếc váy buổi chiều màu hồng hắt sắc hồng tinh tế lên má cô ta. Dưới bóng râm của chiếc ô ren màu kem, mắt cô ta có màu xanh nước biển, giống y như màu của Địa Trung Hải ấm áp đã lôi cuốn những ham muốn bí mật trong anh. Môi cô ta: Mềm mại, đầy đặn, đường nét hoàn hảo, hứa hẹn có vị của cánh hoa hồng và sự tự nguyện.
Chỉ đến khi cô ta nói anh mới nhận ra rằng mình đã bắt đầu cởi quần áo của cô ta ở trong đầu, giật tung những khuya áo bọc lụa dính trên vạt áo quá nhiều như quả nho đậu trên một cuống.
“Ngài đang đắm chìm trong suy nghĩ, thưa ngài. Có lẽ là mong chờ bữa tối với người yêu?”
Anh bất ngờ giật bắn mình. Làm thế nào cô ta biết về bữa tối của anh? Và, một phút sau đó, một cảm giác tội lỗi nặng nề, tồi tệ: Một ngày trước ngày đoàn tụ đầy hy vọng với nữ nam tước, đầu óc anh đã náo nức muốn bội tín.
Anh muốn đổ lỗi cho hành vi của bà Easterbrook, cho hành động níu lấy anh ở cuối điệu van-xơ: Cứ giống như là cô ta đã đưa cho anh chìa khóa nhà cùng với một cái nháy mắt và nụ hôn gió. Những ý định của cô ta làm máu anh sôi sục kể từ lúc đó.
Mặt khác, liệu anh có ham muốn cô ta ít hơn không nếu cô ta tỏ ra hoàn toàn dửng dưng? Điều đó sẽ không kích thích sự thèm muốn của anh và không khiến cô ta trở thành một phần thưởng đáng khao khát hơn hay không?
“Người ta nói rằng ngài đã chuẩn bị một bữa tiệc rất hoành tráng vào tối mai ở khách sạn Savoy,” bà Easterbrook tiếp tục nói.
Nếu cô ta là một ai khác, anh đã bảo cô ta đừng xí mũi vào việc của người khác bằng cách rõ ràng thẳng thắng nhất. Nhưng anh đang có nhu cầu nói công khai về nữ nam tước bằng sự ấm áp nhất được phép.
“Phải,” anh nói. “Tôi mong chờ buổi tối vui vẻ vào ngày mai.”
Nữ nam tước sẽ đến. Cô sẽ không bỏ rơi anh lúc anh cần cô nhất. Nhưng… Ý nghĩ này đột nhiên nảy đến với anh – nếu cô đã đến Luân Đôn, có khi nào cô đã biết về vụ việc lộn xộn của anh với bà Easterbrook bằng cách nào đó hay không? Và cô có hiểu sai sự quan tâm công khai của anh với bà Easterbrook hay không?
Bà Easterbrook khẽ mỉm cười, “Cô ấy là một phụ nữ rất may mắn, người yêu của ngài ý.”
“Tôi là người đàn ông rất may mắn thì đúng hơn.”
Đánh giá biểu hiện của cô ta giống như đo sự biến động về cường độ ánh sáng mặt trời bằng cách nhìn thẳng vào nó. Nhưng anh nghĩ cô ta có vẻ bâng khuâng. “Và đây là lần cuối tôi gặp ngài, tôi hiểu thế?”
“Tôi chắc chắn rằng đó là một sự nhẹ nhõm đối với cô.”
Cô ta nhướng mày. “Ngài cho rằng mình biết tôi nghĩ gì?”
“Sao cũng được. Vậy thì nó sẽ là một sự nhẹ nhõm đối với tôi.”
Cô ta hơi nghiêng chiếc ô ra xa khỏi người. “Có những người thích tôi vì cách cái mũi ở trên mặt tôi – một lý do kỳ cực để thích một người. Nhưng nó cũng là một lý do khá kỳ cục để không thích ai đó, như trong trường hợp của ngài.”
“Tôi không tán thành tính cách của cô, thưa bà Easterbrook.”
“Ngài không biết gì về tính cách của tôi, thưa ngài,” cô ta quả quyết nói. “Thứ duy nhất ngài biết là khuôn mặt của tôi.”
“Ôi trời, theo nguồn tin đáng tin cậy cho biết, anh đã làm tan vỡ trái tim của Letty Smythe rồi,” Millie nói trong lúc mắt vẫn lướt trên trang thư.
Venetia và Helena đã yêu cầu đưa bữa sáng lên phòng. Phòng ăn sáng chỉ có Millie và Fitz, cho phép họ được chuyện trò riêng tư hơn.
“Đó là một tin đồn không căn cứ và tàn nhẫn,” Fitz vừa trả lời, vừa cười. “Tuy nhiên, anh đã không ngủ với cô ta nữa.”
“Đấy chính là ý em muốn nói.”
“Em không nghĩ rằng những người phao tin đồn nhảm khá là bất công sao, luôn cho anh đóng vai kẻ xấu xa vô tâm? Đó là một tiết mục chuyển tiếp vui vẻ và đã đến lúc phải kết thúc thôi.”
“Bà Smythe có nghĩ thế không?”
“Bà Smythe sẽ đồng ý với anh.”
Millie lắc đầu, như thể họ chỉ đang thảo luận về một chú chó con hư hỏng. “Em không định tự mãn, nhưng em đã nói rằng không anh không nên lai vãng với cô ta.”
“Và lẽ ra anh nên nghe theo lời khuyên của em.”
“Cám ơn. Em có thể gợi ý quý bà Quincy được không? Cô ấy xinh đẹp, nói năng khéo léo, và quan trọng nhất là biết điều, cô ấy sẽ không biến mình thành kẻ ngốc khi hai người chấm dứt cuộc tình.”
“Anh không nghĩ thế.”
“Anh có gì phản đối quý bà Quincy?”
“Không có gì. Nhưng cuộc tình của anh sẽ kéo dài, xem nào, ba hay bốn tháng? Sẽ là thiếu tôn trọng khi anh đến với em khi đang vui vẻ bên người phụ nữ khác.”
Giao ước của họ. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm chủ đề này được đưa ra. Cô phết một thìa đầy mứt cam lên bánh mỳ và hy vọng mình có được vẻ thờ ơ giống như anh. “Ồ vớ vẩn. Chúng ta là một cặp vợ chồng già rồi. Cứ tiếp tục và tiêu khiển cho mình. Em có thể đợi.”
“Anh không đồng ý,” anh bình thản nói. “Nghĩa vụ trước.”
Ánh mắt họ gắn vào nhau. Một mũi tên sắc nóng đánh trúng cô. Cô quay lại với chồng thư đang chờ mở và nhặt lá thư trên cùng lên. “À, ừ, cứ làm theo ý anh đi,” cô nói, lướt nhẹ qua con dao trên phong bì.
Lúc đầu cô chỉ giả vờ đọc. Nhưng bằng cách nào đó những từ ngữ nhảy khỏi trang giấy và buộc cô phải chú ý. Cô đọc lá thư một, hai, ba lần trước khi thả rơi nó.
“Em e rằng chúng ta có tin xấu, Fitz ạ.”
*
* *
Venetia không thể nhớ lần cuối cô bị nôn là lúc nào.
Nhưng vừa mới rồi, mùi bánh mỳ nướng phết bơ, thứ đồ ăn xuất hiện hằng ngày trên đĩa kể từ khi cô mọc cái răng đầu tiên, đã làm bụng dạ cô lộn nhào khiến cô phải vội vã chạy đến nhà vệ sinh gần nhất và trong vài phút khốn khổ, dốc toàn bộ những gì có trong bụng ra ngoài.
Cô súc miệng và rửa mặt. Khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô suýt nữa va vào Millie. Millie, người ôn hòa nhất mà cô biết túm lấy cánh tay và kéo cô đi.
“Có chuyện gì thế?”
“Chúng ta sẽ nói chuyện trong phòng của chị,” Millie nói trong lúc mở cửa phòng của Venetia.
Hình ảnh Helena đang hốt hoảng lục lọi trong tủ quần áo của Venetia chào đón họ.
“Chị đưa áo khoác của em cho cô hầu gái,” Venetia nói. “Có thể cô ấy mang nó đi giặt rồi.”
“Tốt hơn em nên đi xem thử,” Helena tiến về phía cửa. “Cô ấy có thể không biết cách giặt cho đúng.”
“Bỏ qua chiếc áo khoác của em lúc này đi, Helena,” Millie nói và khép cửa lại. “Venetia, có lẽ chị nên ngồi xuống.”
Venetia ngồi xuống, giọng nói của Millie làm cô hồi hộp. “Chuyện gì thế?”
“Quý bà Avery có mặt ở bài diễn thuyết của công tước Lexington.”
Venetia siết chặt tay ghế, đầu óc quay cuồng vì hãi hùng.
Helena chống một tay vào cột giường, như thể cô cũng khó chống đỡ được trọng lượng của mình. “Bài diễn thuyết ở trường Harvard?”
Còn bài diễn thuyết nào khác?
“Bà ấy ở Boston cùng thời gian với chúng ta, để tham dự lễ cưới của người cháu trai người Mỹ,” Millie nói. “Bà ấy trở về ngày hôm kia. Tối qua bà ấy đã đến ăn tối ở nhà cháu gái và kể với mọi người những điều công tước đã nói.”
Và các quý bà ở bàn ăn tối đó sẽ đi đến những buổi khiêu vũ, các quý ông đi đến câu lạc bộ, tin đồn đã lan truyền như bệnh dịch hạch.
Cơn buồn nôn lại đến. Ngoại trừ lần này bụng Venetia không còn gì. Cô nghiến răng cho đến khi cơn buồn nôn qua đi. “Bọn họ đều nghĩ anh ta nói về chị?”
“Rất nhiều người.”
“Họ có tin anh ta không?”
“Không phải tất cả mọi người đều bị thuyết phục,” Millie thận trọng nói.
Có nghĩa là vài người đã bị thuyết phục.
“Anh ta là anh chàng độc thân sáng giá nhất trong xã hội,” Millie tiếp tục. “Chị là người phụ nữ đẹp nhất trong số chúng ta. Chỉ riêng việc anh ta buộc tội chị như thế cũng đã hơn cả giật gân rồi.”
Venetia cảm thấy như thể ngực cô đang chìm sâu trong cát lún.
Helena trông có vẻ khổ sở hơn bao giờ hết. “Tất cả việc này là tại…”
Cô dừng câu nói tất cả việc này là lỗi của mình lại. Nói như thế có nghĩa là thừa nhận rằng chị cô đã có lý do khi đưa cô rời khỏi đất nước này.
Venetia đứng lên. “Ở Boston anh ta đã khá bất cẩn, có lẽ anh ta nghĩ mình có thể làm thế vì đang ở xa nhà. Nhưng chị chắc chắn anh ta đã nhận ra sai lầm của mình rồi. Một người đàn ông như anh ta không thích thú với việc đổ dầu vào lửa đâu.”
“Chị đánh giá anh ta cao quá đấy,” Fitz đã bước vào phòng và đứng cạnh vợ mình.
“Chị không nên đánh giá anh ta dựa trên nhận định về tình huống này. Chị tin rằng anh ta cũng không vui gì về những tin đồn này như chúng ta và sẽ không làm gì để thổi phồng chúng.”
“Anh ta im lặng là đủ có vấn đề rồi,” Helena chỉ ra. “Anh ta phải tuyên bố rằng tin đồn là không đúng.”
“Việc đó yêu cầu anh ta phải nói dối. Anh ta sẽ không làm thế vì chị.”
“Vậy thì làm thế nào?”
“Đây sẽ là một bài kiểm tra xem ai thực sự là bạn của chị. Nếu họ là bạn, họ sẽ khép chặt hàng ngũ quanh chị và không cho phép bất cứ người nào được đặt câu hỏi về hành vi hay đạo đức của chị.”
“Em đảm bảo bạn em sẽ đứng trong hàng,” Fitz lặng lẽ nói.
“Chuyện này khá gấp rút, nhưng chúng ta sẽ không gặp quá nhiều khó khăn để tổ chức một buổi tối cho bốn mươi người vào tối mai – một cuộc tập hợp đội ngũ,” Millie nói.
“Tốt,” Venetia nói. “Nhà Tremaine sẽ chủ trì một buổi khiêu vũ vào tối mai. Sau bữa tối, tất cả chúng ta sẽ cùng tham dự.”
“Và trong khoảng thời gian từ bây giờ cho đến lúc đó, chúng ta nên xuất hiện ở nơi công cộng nhiều hết mức có thể,” Helena nói. “Và đừng quên ghé qua thợ may của chị. Chị sẽ muốn hạ gục bất kỳ ai trên đường, bằng thái độ vui vẻ nhất.”
“Phải, chị nghĩ rằng mình định làm đúng như thế,” Venetia lẩm bẩm.
Trong suốt cuộc hôn nhân với Tony, cô đã phát hiện ra rằng chỉ cần diễn vẻ hoàn hảo là đủ để thuyết phục mọi người rằng cô đang hạnh phúc. Vẻ ngoài của cô ngày mai sẽ không để lại chút nghi ngờ nào là cô đang nắm quyền kiểm soát mọi khía cạnh của cuộc đời mình.
Một sự im lặng phủ xuống. Millie và Fitz chắc chắn đang nghĩ đến những việc cụ thể họ cần làm được. Và với Helena, Venetia không biết điều gì đang diễn ra trong đầu Helena trong những ngày này. Cô hy vọng Helena không tiếp tục tự trách mình. Thực ra, cô muốn cảm ơn những hành động lỗ mãng của Helena, nó đã mang đến cho cô tuần lễ tuyệt vời nhất trong cuộc đời.
“Chị sẽ ổn cả thôi,” cô nói.
Liều thì thoát, trước đây cô đã không nhận ra điều đó. Nhưng điều tệ hại nhất đã xảy ra: Cô đã đánh mất người đàn ông cô yêu.
Mọi thứ khác cũng chỉ là tro tàn của đám lửa.
*
* *
Vì Christian không thường xuyên xuất hiện ở mùa lễ hội, xã hội thượng lưu đã cường điệu về thời gian anh ở nước ngoài. Nhưng trong một năm anh hiếm khi đi nhiều hơn bốn tháng. Phần thời gian còn lại anh trông nom tài sản thừa kế của mình.
Nhà de Montfort là một dòng họ may mắn. Những gia đình cũng danh giá như thế lúc này đang nắm giữ những vùng đất và tài sản gần như không có giá trị gì. Nhưng nhà de Montfort ngẫu nhiên có được những khu mỏ đá, mỏ khoáng sản, nguồn nước và những vùng đất khiến nhiều người thèm muốn. Trực tiếp hay gián tiếp, qua những tài sản sở hữu từ trước và những vụ đầu tư mới, Christian đang chịu trách nhiệm với cuộc sống của sáu trăm con người. Anh giáo dục con cái của họ và trợ cấp cho những người làm lâu năm sau khi nghỉ hưu.
Nguồn thu nhập của anh rất lớn, nhưng chi phí cũng vô cùng đáng ngại. Vì lý do đó, anh luôn tiến hành những cuộc gặp với các đại diện và luật sư với sự tỉnh táo tối đa. Hôm nay sự tập trung của anh chỉ kéo dài đủ lâu để phê chuẩn một kế hoạch đệ trình lên vua Ba Tư một sự nhượng quyền để tìm kiếm dầu mỏ trên đất của họ. Sau đó, anh hầu như không nghe thấy tất cả những người đang ngồi trong phòng này nói gì.
Giấc mơ lại tái diễn – bà Easterbrook thư thả mặc quần áo sau cuộc làm tình, trong khi anh ngắm cô ta với vẻ mãn nguyện hoàn toàn. Tuy nhiên, lần này, khi cô ta quay lại, cô ta nói tiếng Đức, bằng giọng của nữ nam tước. Phần tệ nhất là anh đã thức dậy trong cảm giác thật hạnh phúc.
Một tiếng gõ cửa vang lên. McAdam, người luật sư ném một cái nhìn khó chịu về phía cửa.
“Thưa ngài,” người quản gia Richards của anh nói, “Nữ công tước quả phụ muốn gặp ngài.”
Nữ công tước chưa bao giờ yêu cầu gặp anh khi anh đang tiến hành các cuộc họp bàn liên quan đến chuyện làm ăn. Có chuyện gì xảy ra với ngài Kingston hay sao? Ông vẫn hoàn toàn khỏe mạnh khi họ chia tay ông vào sáng ngày hôm qua.
Bà đang đợi anh trong phòng khách và đóng cửa ngay lúc anh bước vào bên trong. “Tin tức đã lan truyền cả Luân Đôn, Christian. Quý bà Avery kể rằng trong bài diễn thuyết ở trường đại học Harvard, con buộc tội bà Easterbrook giết chồng vì thói tham lam.”
Thời gian chậm lại khi từ Harvard được thốt ra. Môi nữ công tước quả phụ chuyển động với tốc độ của một dòng sông băng. Từng âm tiết mất cả một niên kỷ mới đến được chỗ anh.
Nhưng anh không cần phải nghe phần còn lại. Anh đã biết. Sai lầm của anh đã xuất hiện để gây ra những hậu quả tai hại.
“Quý bà Avery đích thân nghe bài diễn thuyết?” Anh nghe thấy giọng mình lạ lẫm, xa xăm.
Khuôn mặt bà co rúm lại, “Ôi, Christian, xin hãy nói với mẹ là chuyện này không đúng đi.”
“Con chưa bao giờ nêu tên bà Easterbrook.”
“Nhưng con đã nói về cô ta?”
Anh không thể thừa nhận, ngay cả với người phụ nữ đã trở thành mẹ và chị gái mình. “Con nói về ai không quan trọng. Hãy yên tâm là con sẽ làm mọi việc phải làm để cứu chữa tình huống này.”
“Chuyện gì đã xảy ra với con thế, Christian?” Giọng bà trùng xuống vì lo lắng. “Đầu tiên là một cuộc tình công khai và sau đó là chuyện này. Thế này không giống con chút nào cả.”
“Con sẽ xử lý mọi chuyện,” anh hứa với bà. “Con sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa.”
Ít nhất là ở bên ngoài.
*
* *
Thật đáng ngạc nhiên với số lượng công việc con người có thể làm với một cái bụng trống rỗng khi có quá nhiều việc cần phải làm.
Venetia đảm bảo rằng người khác nhìn thấy cô khắp nơi: Công viên, nhà hát, buổi triển lãm mới nhất của Bảo tàng Anh quốc. Trong suốt bữa tối của Millie, cô mỉm cười và tán chuyện như thể mình không có chút vướng bận nào trên thế giới này. Sau bữa tối, cô khoác lên người bộ áo giáp và tiến đến những buổi dạ hội.
Bộ áo giáp là một chiếc váy dạ hội nhung đỏ thắm, cổ cắt rất sâu và ôm rất sát. Cô đã mua nó hai mùa lễ hội trước trong một cơn bốc đồng, nhưng cô đã nghĩ lại và chưa từng mặc nó – cô đi đến những buổi dạ hội với chức năng một người đi kèm và một người hỗ trợ, chứ không phải là người thu hút sự chú ý. Nhưng tối nay cô có ý định thu hút mọi ánh mắt, khi cô nhảy và cười như thể cô chưa từng nghe thấy về nước Mỹ, đừng nói đến là công tước Lexington.
Lúc cô đến buổi dạ tiệc của nhà Tremaine thì đã quá nửa đêm, buổi dạ hội thứ ba và cuối cùng. Quý bà Tremaine đón cô ở đầu cầu thang và nhìn cô đầy vẻ tán thưởng.
“Gợi lại những ký ức thân thương khi mình thực hiện một cú xuất hiện kịch tính lần cuối cùng, cũng là nhung đỏ, nếu mình nhớ không nhầm.”
“Em không hề nhầm,” ngài Tremaine, người chưa bao giờ đứng cách xa vợ mình nói. Và những ký ức đó thực sự rất thân thương.”
Venetia lắc đầu. “Xin ngài đừng công khai tán tỉnh vợ mình nữa. Người khác sẽ phát hoảng đấy.”
Quý bà Tremaine cười phá lên. “Thôi đi nào, bà Easterbrook. Người ta nói nếu Byron từng thấy bạn đi xuống cầu thang, anh ta sẽ đào mộ sống dậy để viết lại ‘Nàng bước đi trong xinh đẹp’.”
Venetia sở hữu một trong những vũ khí tấn công lợi hại nhất. Cô thường không sử dụng nó, cũng là vị trí của một người đi kèm, nhưng khi cần, đầu cô ngẩng lên như thế này, vai đẩy ra sau, cánh tay thả lỏng, một nụ cười e ấp thấp thoáng trên môi, cả đàn ông và phụ nữ đều để rơi đồ uống khi nhìn thấy hình ảnh đó.
Tối nay, toàn bộ phòng khiêu vũ nín thở khi cô bước vào, sau đó diễn ra một cuộc tranh giành để được một chỗ trên thẻ khiêu vũ của cô.
Nhưng chuyện này lại không bao giờ liên quan đến đám đàn ông: Một người phụ nữ đẹp luôn chắc chắn có được sự ủng hộ của phái mạnh. Tuy nhiên, xã hội phần lớn được điều hành bởi phụ nữ và vì phụ nữ. Và lòng vị tha của phụ nữ dành cho những người phụ nữ khác thì ít hơn nhiều.
Những cô gái trẻ phấn khích, vài người khác lại hồi hộp trước triển vọng của một cuộc xung đột lớn. Vài phụ nữ có chồng nhìn cô với vẻ lạnh lùng pha lẫn với thứ gì đó có vẻ như là… khát máu, cô hy vọng là mình sai. Họ quá thận trọng để ngay lập tức vồ lấy cô và tuyên bố cô là kẻ giết chồng, nhưng họ, hay ít nhất là vài người trong số họ, đã muốn làm như thế, chỉ để tiêu khiển và quang cảnh ngoạn mục mà việc đó mang đến. Rồi cuối cùng, chính họ mới là người tuyên bố cô vẫn còn phù hợp với xã hội.
Hiện giờ, những đồng minh của cô đi quanh phòng khiêu vũ, tinh tế nhưng kiên quyết cho mọi người thấy rằng họ sẽ không đứng yên để cho cô bị tẩy chay, rằng họ vẫn sẵn sàng cắt đứt những mối quan hệ với người dám ném viên đá đầu tiên.
Cô rất biết ơn. Nhưng cô cũng là một người thực tế. Nếu chuyện này kéo dài, danh tiết của cô sẽ mất đi theo từng ngày. Cuối cùng, không cần phải có người đứng lên và vạch mặt cô. Sự thận trọng chung, và mong muốn không giao tiếp với những người đáng ngờ là quá đủ để gạt cô ra rìa của xã hội thượng lưu, vẫn được đón tiếp ở vài gia đình và không được chào đón ở tất cả những nơi khác.
Hết hơi và hơi váng vất sau bản nhạc Rượu, Phụ nữ và Bài ca của Strauss với ngài Tremaine, cô gần như không nghe thấy lời thông báo sự xuất hiện của công tước Lexington.
Căn phòng đang râm ran tiếng nói cười của những người khiêu vũ vừa đi ra khỏi sàn sau một bài nhảy mất sức. Bây giờ nó lại yên tĩnh như phòng đọc ở Bảo tàng Anh quốc, tất cả những con mắt đổ dồn về phía công tước đang đi xuống cầu thang chính sau mẹ kế. Trong một nhóm người cùng đi với nhau, các quý ông luôn đi sau phụ nữ khi đi vào phòng khiêu vũ, và người đàn ông Venetia đoán là ngài Kingston đang đi cạnh anh.
Ngài Tremaine đã định đưa Venetia về với Fitz và Millie, nhưng bây giờ anh đổi hướng và dẫn cô về phía vợ mình. Hai người họ hộ tống hai bên cô, để không ai có thể không nhận ra sự hậu thuẫn của họ.
Christian, với tính cách thẳng thắn đặc trưng, tiến thẳng đến chỗ nhà Tremaine… và Venetia.
Không khí căng lên. Lần gặp mặt này sẽ không trở thành một cuộc đối đầu thù địch công khai, sự hiện diện của nữ công tước quả phụ đảm bảo rằng con trai kế của bà sẽ cư xử nhã nhặn. Nhưng Venetia cảm thấy như thể cô là một đấu sĩ non nớt lần đầu tiên bị ném vào đấu trường La Mã để chiến đấu với một chiến binh tài giỏi, trong khi toàn bộ khán giả đang gào thét đòi máu của cô.
Ngài Tremaine chào đón khách một cách thân thiện, rồi sau đó, hơi quay người, như thể vừa phát hiện ra Venetia ở bên cạnh mình, và nói với nữ công tước quả phụ, “Thưa lệnh bà, tôi xin được giới thiệu một người bạn tốt, bà Easterbrook.”
Nữ công tước quả phụ của Lexington đáp lại rất lịch thiệp, và hơi ngỡ ngàng, giống như mọi người khi gặp Venetia lần đầu tiên.
“Bà Easterbrook,” ngài Tremaine tiếp tục, “Cho phép tôi được giới thiệu đức ngài công tước của Lexington và ngài Kingston. Các quý ngài, bà Easterbrook.”
Venetia cúi đầu chào. Christian nhìn cô theo cách những tiền nhân người Norman của anh xăm soi một người Anglo-Saxon phiền hà, và đáp lại với một cái gật đầu khẽ.
Rồi, thế là xong. Anh đã cho phép giới thiệu cô và sẽ coi như cô là một người quen kể từ nay về sau: Một sự khiển trách công khai với những lời kể của quý bà Avery như mọi người có thể muốn. Bây giờ anh có thể lịch sự rút lui, có lẽ khiêu vũ với một cô gái trẻ phù hợp được mẹ kế anh phê duyệt, và sau đó bỏ đi.
Trong một phút, dường như đó chính xác là việc anh làm. Nhưng nữ công tước quả phụ đặt một bàn tay lên cánh tay anh. Một thông điệp không lời được chuyển đi giữa hai người họ.
Với vẻ quả quyết, anh nói. “Không biết mời một quý bà khiêu vũ khi vừa được giới thiệu có còn được phép hay không?”
Nếu cô không từng phiêu lưu trên tàu Rhodesia, cô đã nhân cơ hội này để anh biết rằng mối quen biết mới này chẳng có mấy ý nghĩa với cô cũng như anh. Rằng anh, bất kể tước hiệu và sự giàu có, là người cuối cùng cô cho phép đặt tay lên người mình.
Nhưng cô đã phiêu lưu trên tàu Rhodesia, đã dành cả tuần yêu anh, và từng phút kể từ khi đó nghĩ về anh. Cô đã thu mình trong một chiếc xe ngựa bốc mùi ẩm mốc nhiều tiếng đồng hồ bên ngoài nhà anh, như một thám tử tư không có tay nghề, chỉ để có thể nhìn thấy anh lần nữa.
Venetia này sẽ không từ chối cơ hội khiêu vũ với anh, cho dù lời đề nghị của anh có được phát ngôn thô lỗ đến đâu.
“Tôi rất vui lòng,” cô nói.
*
* *
Giây phút Christian nhìn thấy cô ta, những người còn lại trong phòng khiêu vũ biến mất. Cho dù căn phòng bốc cháy, những âm thanh rầm đổ xuống và khách khứa tháo chạy, thì thứ duy nhất anh có thể chú ý đến là ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt cô ta. Mẹ kế anh phải nhắc nhở trước khi anh nhớ ra việc mời cô ta khiêu vũ.
Bà Easterbrook mỉm cười với anh, một nụ cười đáng yêu như mặt trời mọc, và nguy hiểm như một viên đạn.
Hơn bất cứ lúc nào khác kể từ khi trở về, anh khao khát được gặp nữ nam tước. Thế giới có thể nghĩ anh bị điên nhưng với chính mình, anh không bao giờ cần phải xác định tình yêu anh dành cho cô. Mọi thứ đều được xây dựng trên một nền tảng chắc chắn. Những cảm giác anh dành cho cô không hề nông cạn hay đáng xấu hổ.
Mọi phản ứng bà Easterbrook gây ra cho anh đều hời hợt và đáng xấu hổ.
Nhạc công tấu lên những nốt nhạc đầu tiên của bản Vienna Sweets. Anh đưa tay ra, và cô ta đặt tay vào khuỷu tay anh, chuyển động của cô đẹp đến hoàn mỹ - một tạo vật được sinh ra để làm người khác say mê ngây ngất.
Không phải cho đến khi họ sóng bước đến giữa sàn khiêu vũ, khi anh không nhìn trực diện vào cô ta, thì một cảm giác lạ lẫm mới chiếm lấy anh. Chắc chắn họ chưa từng chạm vào nhau trước đây, nhưng những ngón tay đặt trên tay áo anh mang đến sự thân thuộc khiến anh bối rối.
Sau đoạn mở đầu, điệu van-xơ đột nhiên trở nên vui vẻ và sôi nổi. Đã đến lúc phải nhảy.
Hình dáng bàn tay nằm trong bàn tay anh, cảm giác lòng bàn tay anh đặt ở lưng cô ta, trọng lượng cơ thể khi anh cuốn cô ta vào những vòng quay liên tiếp – cảm giác quen thuộc chỉ tăng lên gấp bội, anh ngạc nhiên vì cô ta không khiêu gợi quá mức như anh luôn hình dung, mà mềm mại và yểu điệu hơn, nhắc nhở đến…
Không, anh không thể rút ra bất kỳ sự giống nhau nào giữa họ. Điều cuối cùng anh muốn là để đầu óc mình bắt đầu đẩy những đường nét của bà Easterbrook sang khuôn mặt vẫn còn trống của nữ nam tước.
Thế thì cô sẽ không bao giờ sánh ngang với sự mong đợi của anh.
Suy nghĩ lầm lạc, thành thật đến mức quá tàn khốc này khiến anh tức giận. Diện mạo người anh yêu có như thế nào cũng không quan trọng. Điều quan trọng hơn cả là cô không giống bà Easterbrook chút nào.
“Có phải tôi đã nhìn thấy Đức ngài ở Bảo tàng lịch sử tự nhiên ngày hôm kia không?” Bà Easterbrook lầm bầm.
Phần nào đó đáng khinh trong con người anh phấn khích vì cô ta nhớ ra anh. “Đúng thế.”
Anh nhận ra rằng mình đã chấp nhận sự xuất hiện không mong đợi của cô ta vào ngày hôm đó như một sự trớ trêu, một phần của những thử thách và thống khổ anh phải vượt qua trước khi có thể đoàn tụ với nữ nam tước. Nhưng tại sao cô ta lại ở trong Bảo tàng lịch sử tự nhiên? Và chẳng phải việc đó có đôi chút lạ lùng hay sao, khi lần trước anh nhìn thấy cô ta, năm năm trước, cũng là ngay bên cạnh Bảo tàng đó?
Phép xã giao của điệu van-xơ yêu cầu anh nhìn qua vai cô ta, nhưng anh thật mừng vì có lý do để không phải nhìn cô ta. Cảm giác quen thuộc với hình dáng cơ thể cô ta đang trở nên quá mạnh mẽ khiến anh không thoải mái, và tâm trí anh, vốn chưa bao giờ kiểm soát được khi ở gần cô ta, đang bóng gió thì thầm rằng anh biết chính xác chạm vào cô ta ở đâu và như thế nào để làm cô ta tan chảy vì ham muốn.
Mắt họ gặp nhau. Nhan sắc của cô ta, thay vì làm trật bánh đoàn tàu suy nghĩ hiện đang cực kỳ náo động của anh, lại chỉ đánh thức một thôi thúc chiếm hữu nguyên sơ: Anh muốn khóa cô ta lại trong dinh thự của mình và không cho phép ai ngoài anh được nhìn cô ta.
Cô ta mỉm cười lần nữa: “Ngài thích chuyến tham quan đó, tôi hy vọng thế.”
Anh nhìn đi chỗ khác. “Cũng được. Và cô đã có thể phục hồi từ nỗi khiếp sợ những con bò sát khổng lồ chưa?”
“Tôi e là không bao giờ. Tôi không hiểu sao tôi lại bắt mình chịu đựng sự khó chịu như thế.”
“Vậy thì tại sao thế?”
“Tính bốc đồng của phụ nữ, tôi còn có thể nói gì nữa chứ?”
Tại sao anh lại ham muốn con người vô vị này? Tại sao anh lại muốn điệu nhảy này kéo dài mãi, khi anh nên nghĩ về một người khác?
Tính từ bây giờ, cuộc hẹn đã định của họ không còn lâu. Và lần này, anh sẽ không để cô bỏ đi.
“Ngài thấy Luân Đôn như thế nào sau một thời gian dài vắng mặt, thưa ngài?” Cô ta thì thầm.
“Phiền phức.”
“A, chúng ta giống nhau ở điểm đó đấy.”
Giọng nói mềm mượt của cô ta, trước đây anh đã nghe thấy giọng cô ta ở đâu nhỉ?
“Tôi sẽ ghé thăm cô vào chiều mai, bà Easterbrook,” anh nói. “Và nếu cô đồng ý, chúng ta sẽ đánh xe một vòng trong công viên. Việc đó đủ để dập tắt tin đồn.”
“Và sau đó ngài sẽ thôi đến thăm tôi?”
“Tất nhiên.”
“Thật đáng tiếc,” cô nói. “Liệu có phải tình cảm của đức ngài đã ràng buộc ở… nơi khác?”
Có phải do trí tưởng tưởng của anh hay đúng là cô ta đã cố tình dừng lại trước khi nói nơi khác? Từ đó trong tiếng Anh không hề giống với tiếng Đức, nhưng bằng cách nào đó nó vẫn có vẻ kỳ lạ?
Anh lại nhìn cô ta. Cô ta nhìn thẳng qua vai anh. Ngắm nhìn cô ta dễ dàng hơn khi không chịu tác động của ánh mắt trực diện từ phía cô ta, nhưng cô ta vẫn xinh đẹp không thể chịu được. Đến các vị thần cũng phải khóc.
“Đó không phải là việc của cô, thưa cô.”
“Không, tất nhiên là không, nhưng thường sẽ có những tin đồn thổi. Ngài đúng là thận trọng khi không ghé thăm tôi nữa khi chúng ta đã đánh lạc hướng quý bà Avery. Người yêu của ngài sẽ không hài lòng khi ngài thường xuyên xuất hiện cùng với tôi. Tôi, nói sao nhỉ, có tác động nhất định đối với đàn ông.”
Anh ghét tính hợm hĩnh của cô ta. “Người tôi yêu thì không có gì để lo lắng cả.”
Cô ta bắn cho anh một ánh mắt cho thể khiến Achilles đặt khiên xuống và từ bỏ tất cả chiến thành của thành Troy. “Nếu ngài nói vậy, thưa ngài.”
Họ không nói gì trong thời gian còn lại của điệu van-xơ.
Venetia cảm thấy nhẹ nhõm vì cô không cần phải tiếp tục nói những điều khiến bà Easterbrook trở thành sự đối lập toàn diện giữa nữ nam tước von Seidlitz – Hardenberg. Nhưng cô nhớ giọng nói của anh, ngay cả nếu bây giờ anh nói thứ tiếng Anh lạnh lùng thay vì tiếng Đức thân thiện.
Đây là người cô yêu, đã trở lại trong vòng tay cô – một điều kỳ diệu đáng sợ, nhưng dù sao vẫn là một điều kỳ diệu. Cô cảm thấy khó có thể kìm chế mình, để bàn tay trái không lần theo vai anh, ngón tay phải vuốt ve giữa bàn tay đi găng của anh, hay đầu hơi ngả về trước và tựa vào anh.
Cô muốn điệu nhảy này không bao giờ chấm dứt.
Nhưng rất sớm, điệu van-xơ đã đến hồi kết thúc. Những người nhảy quanh họ tách nhau ra. Công tước cũng rời khỏi cô. Nhưng Venetia, vẫn chìm đắm trong những ký ức về sự gần gũi giữa họ, không thả tay ra.
Cô nhận ra sai lầm của mình sau một giây. Nhưng một giây là khoảng thời gian rất dài cho một thiếu sót như thế. Có lẽ việc cô cởi khuy áo của mình cũng sẽ không làm anh sốc hơn.
Và anh đã sốc. Anh nhìn cô với vẻ vô cùng khắc nghiệt mà người ta vẫn dành cho những kẻ không những vi phạm đạo đức mà còn vi phạm qui tắc xã giao của xã hội. Cứ như thể cô là một cô gái giang hồ tầm thường đã không được mời mà lao vào buổi dạ hội này và gạ gẫm anh.
Sự im lặng, khi anh tháp tùng cô rời khỏi sàn nhảy, là một lời chỉ trích nặng nề.
*
* *
“Anh ta không ở đây đâu,” Hastings nói. “Mẹ vợ ốm, anh ta đã ngoan ngoãn đến Worchestershire để chăm sóc bà ta rồi.”
Helena không cần phải hỏi ai là anh ta. Ban đầu cô đã quá lo lắng về sự tiếp đón đang chờ đợi Venetia. Nhưng bây giờ, khi công tước đã đến và thực hiện những mưu mẹo hiệu quả đáng kinh ngạc đến mức sửng sốt, cô cho phép mình tìm kiếm bóng dáng của Andrew trong đám đông. Gia đình mẹ anh có quan hệ rất tốt và anh có thể nhận được thư mời đến những sự kiện được săn tìm hơn.
“Em có nghĩ rằng tôi nên tán tỉnh bà Martin không, cô Fitzhugh thân mến?” Hắn ta thì thầm. “Martin không có vẻ là người có đủ sức lực để phục vụ hai người phụ nữ. Và Chúa biết rằng em có thể khiến ngay cả Casanova kiệt sức.”
Lại là những lời bóng gió ám chỉ rằng cô hẳn là một người cuồng dâm. Bên dưới chiếc quạt, cô kề môi rất gần vào tai hắn ta. “Anh không biết đâu, ngài Hastings của tôi, những khao khát cháy bỏng thiêu đốt tôi vào đêm, khi tôi không thể có một người đàn ông. Da tôi nóng rực vì muốn được chạm vào, môi tôi muốn được hôn và toàn bộ cơ thể tôi muốn được vuốt ve một cách cuồng nhiệt.”
Hastings câm lặng, chí ít một lần. Hắn ta nhìn chằm chằm vào cô với vẻ nửa buồn cười, nửa khuấy động.
Cô gập phắt quạt lại và đập vào ngón tay hắn ta mạnh hết sức có thể, vô cùng hài lòng khi hắn ta nuốt lại một tiếng kêu đau đớn.
“Bởi vì bất kỳ ai chứ không phải anh,” cô nói và quay người bỏ đi.
*
* *
Christian sử dụng cỗ xe lớn nhất của mình cho chuyến dạo chơi trong công viên – để anh có thể ngồi cách xa bà Easterbrook nhất có thể. Nhưng như thế vẫn chưa đủ xa để tránh được sức hút hiển nhiên từ sắc đẹp của cô ta.
Không giống như nữ nam tước, cô ta không xoay chiếc ô, mà giữ nó thật chặt. Toàn bộ thân hình cô ta cứng nhắc như một bức tượng của Pygmalion[1], lạnh lùng, nhẫn tâm, tuy nhiên vẫn đáng yêu đủ để làm đàn ông loạn trí.
[1] Một nhà điêu khắc Hy Lạp cổ đại tài năng.
Chiếc váy buổi chiều màu hồng hắt sắc hồng tinh tế lên má cô ta. Dưới bóng râm của chiếc ô ren màu kem, mắt cô ta có màu xanh nước biển, giống y như màu của Địa Trung Hải ấm áp đã lôi cuốn những ham muốn bí mật trong anh. Môi cô ta: Mềm mại, đầy đặn, đường nét hoàn hảo, hứa hẹn có vị của cánh hoa hồng và sự tự nguyện.
Chỉ đến khi cô ta nói anh mới nhận ra rằng mình đã bắt đầu cởi quần áo của cô ta ở trong đầu, giật tung những khuya áo bọc lụa dính trên vạt áo quá nhiều như quả nho đậu trên một cuống.
“Ngài đang đắm chìm trong suy nghĩ, thưa ngài. Có lẽ là mong chờ bữa tối với người yêu?”
Anh bất ngờ giật bắn mình. Làm thế nào cô ta biết về bữa tối của anh? Và, một phút sau đó, một cảm giác tội lỗi nặng nề, tồi tệ: Một ngày trước ngày đoàn tụ đầy hy vọng với nữ nam tước, đầu óc anh đã náo nức muốn bội tín.
Anh muốn đổ lỗi cho hành vi của bà Easterbrook, cho hành động níu lấy anh ở cuối điệu van-xơ: Cứ giống như là cô ta đã đưa cho anh chìa khóa nhà cùng với một cái nháy mắt và nụ hôn gió. Những ý định của cô ta làm máu anh sôi sục kể từ lúc đó.
Mặt khác, liệu anh có ham muốn cô ta ít hơn không nếu cô ta tỏ ra hoàn toàn dửng dưng? Điều đó sẽ không kích thích sự thèm muốn của anh và không khiến cô ta trở thành một phần thưởng đáng khao khát hơn hay không?
“Người ta nói rằng ngài đã chuẩn bị một bữa tiệc rất hoành tráng vào tối mai ở khách sạn Savoy,” bà Easterbrook tiếp tục nói.
Nếu cô ta là một ai khác, anh đã bảo cô ta đừng xí mũi vào việc của người khác bằng cách rõ ràng thẳng thắng nhất. Nhưng anh đang có nhu cầu nói công khai về nữ nam tước bằng sự ấm áp nhất được phép.
“Phải,” anh nói. “Tôi mong chờ buổi tối vui vẻ vào ngày mai.”
Nữ nam tước sẽ đến. Cô sẽ không bỏ rơi anh lúc anh cần cô nhất. Nhưng… Ý nghĩ này đột nhiên nảy đến với anh – nếu cô đã đến Luân Đôn, có khi nào cô đã biết về vụ việc lộn xộn của anh với bà Easterbrook bằng cách nào đó hay không? Và cô có hiểu sai sự quan tâm công khai của anh với bà Easterbrook hay không?
Bà Easterbrook khẽ mỉm cười, “Cô ấy là một phụ nữ rất may mắn, người yêu của ngài ý.”
“Tôi là người đàn ông rất may mắn thì đúng hơn.”
Đánh giá biểu hiện của cô ta giống như đo sự biến động về cường độ ánh sáng mặt trời bằng cách nhìn thẳng vào nó. Nhưng anh nghĩ cô ta có vẻ bâng khuâng. “Và đây là lần cuối tôi gặp ngài, tôi hiểu thế?”
“Tôi chắc chắn rằng đó là một sự nhẹ nhõm đối với cô.”
Cô ta nhướng mày. “Ngài cho rằng mình biết tôi nghĩ gì?”
“Sao cũng được. Vậy thì nó sẽ là một sự nhẹ nhõm đối với tôi.”
Cô ta hơi nghiêng chiếc ô ra xa khỏi người. “Có những người thích tôi vì cách cái mũi ở trên mặt tôi – một lý do kỳ cực để thích một người. Nhưng nó cũng là một lý do khá kỳ cục để không thích ai đó, như trong trường hợp của ngài.”
“Tôi không tán thành tính cách của cô, thưa bà Easterbrook.”
“Ngài không biết gì về tính cách của tôi, thưa ngài,” cô ta quả quyết nói. “Thứ duy nhất ngài biết là khuôn mặt của tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook