Hứa Trình kéo ra ghế dựa đứng lên, “Tôi đưa cậu về.



Tô Hạ vội vàng cự tuyệt: “Không, không cần, tự tôi cũng về được.



Cô đứng lên.

Cầm lấy cặp sách, kết quả bước chân như đạp vào bông mà cả người lảo đảo một chút.


Một bàn tay duỗi qua, vững vàng bắt được cánh tay của cô mà đỡ cô cân bằng lại.


“Một mình cậu không về được”, Hứa Trình lấy cặp sách của cô rồi khoác lên một bên vai, “Đi thôi.



Tô Hạ đành phải đồng ý.


Hai người cùng nhau đi trở về.


Hứa Trình hỏi cô: “Ngày hôm qua không bị thương chỗ nào chứ?”

Tô Hạ lắc đầu, “Không có, may là có người đi ngang qua…”

Hứa Trình: “Thực xin lỗi.



Ngón tay của Tô Hạ cong lại, thấp giọng nói: “Cũng không phải cậu sai.




Hứa Trình nhíu mày: “Lâm Y Nhiên nói chuyện mà không biết suy nghĩ, cậu đừng để trong lòng.



Tô Hạ không đáp lại ngay, một lúc sau mới nói: “Cậu ấy, cậu ấy khá tốt.



Hai người đi đến một ngõ nhỏ tối tăm.


Mày của Hứa Trình nhíu lại càng sâu.


Bỗng nhiên, anh bắt lấy một tay của Tô Hạ: “Cô ấy tốt ở điểm nào?”

Lòng bàn tay của Tô Hạ tràn đầy mồ hôi, trong lòng của cô không khỏi căng thẳng, ngước mắt nhìn về phía Hứa Trình.


“Cậu ấy…” Cô giãy giụa một chút, “Cậu ấy…”

Hứa Trình hơn nắm cằm của Tô Hạ rồi nhìn chằm chằm vào miệng vết thương ở trên môi của cô: “Là Giang Nguyên cắn sao?”

Tô Hạ đầy mặt đỏ bừng, trên trán cũng chảy ra mồ hôi, “… Đúng vậy.



Hứa Trình: “Đau không?”

Tô Hạ: “Còn, vẫn ổn.



Hứa Trình: “Thực xin lỗi.




Tô Hạ: “Ừm… Hả?”

Cô kinh ngạc mà mở to hai mắt, ngay sau đó trên môi cảm nhận được cảm giác mềm mại đánh úp lại.


Hứa Trình nhéo cằm cô, nắm tay cô rồi ấn cô lên trên tường, ngậm lấy đôi môi của cô.


Trong đầu của Tô Hạ như pháo hoa nổ tung, trước ngực là ngực của người đàn ông đang kề sát, cô chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim đập như sấm của Hứa Trình.


Đột nhiên cô nhắm hai mắt lại, Hứa Trình đưa đầu lưỡi liếm qua cánh môi của cô, vô cùng ướt át mà mút vào, vị trí bị thương ở trên môi cũng được liếm qua, thật ngứa.


Cả người Tô Hạ đều cảm thấy mềm nhũn.


Không biết tại sao chuyện lại phát triển đến tình trạng này.


Cô ngửa đầu, không tự giác mà rên rỉ, môi mở ra khiến Hứa Trình có thể đưa môi lưỡi nóng cháy tiến vào trong khoang miệng, bao quanh lấy lưỡi của cô mà liếm mút.


Trước ngực kín không kẽ hở bị đè ép.


Cô hơi hơi mở mắt ra, nhìn thấy Hứa Trình nhắm hai mắt, khuôn mặt thâm thúy ở gần ngay trước mắt, hàng mi dài gần như là muốn quét lên trên mặt cô.


Cặp sách bị rơi trên mặt đất, Hứa Trình quấy loạn đầu lưỡi của cô, lôi kéo đôi tay của cô vòng lấy cổ mình.


Lúc Tô Hạ phản ứng lại thì muốn đem đẩy anh ra.


Nhưng hai cổ tay của cô bị nắm chặt, Hứa Trình rời đi đôi môi của cô, kéo theo một sợi chỉ bạc thật dài.


Đôi mắt của Tô Hạ trở lên ướt át, muốn nói cái gì đó nhưng lại nói không nên lời.


Hứa Trình đè lại thân thể của cô, một lần nữa hôn lên.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương