Quyền Quý Ngũ Chỉ Sơn
-
C4: Cố Phụ, Cố Mẫu
Cố phủ ăn uống luôn luôn thanh đạm, hôm nay điểm tâm sáng cũng không có gì khác, trên bàn gỗ chỉ có hai lung bánh bao gạch cua, ba bốn loại điểm tâm bình dân cùng cháo trắng thanh đạm.
Cố phụ Cố Hiểu Lý ngày thường vẫn luôn bất mãn với bữa ăn trong phủ, nhìn đồ ăn hôm nay càng thêm trầm trọng, tức giận đập đũa xuống bàn, trừng mắt nhìn Cố mẫu Tô thị, oán giận nói:
- Chẳng lẽ Cố phủ chúng ta cạn kiệt lương thực, không còn gì ăn? Mỗi ngày canh suông quả thủy cũng thế, tốt xấu gì vẫn có thể no bụng, nhưng hôm nay nhìn thử xem, muốn ăn chắc bụng cũng không được, ngày sau chẳng lẽ muốn nam nhân trong phủ lặc khẩn lưng quần súc y khẩn thực?
( Yul: "canh suông quả thủy" nghĩa đen là thức ăn vô vị, nhạt nhẽo. Nghĩa bóng ý nói thờ ơ với mọi việc, không có tư vị gì, mờ nhạt.
"Lặc khẩn lưng quần súc y khẩn thực": nghĩa là cởi quần kiếm ăn, trai bao.)
Cố mẫu nghe Cố phụ làm trò trước mặt nhi tử nhi tức, bắt đầu ăn nói không lựa lời, Cố mẫu quá tức giận đập mạnh tay xuống bàn, chỉ vào mặt Cố phụ mắng:
- Ngươi đường đường là lão gia, chủ nhân trong phủ, nhiều năm như vậy, có từng tìm được bạc nuôi người trong phủ này? Cả ngày ăn không ngồi rồi đông thoán tây đãng, đường đường là lão tử, lại dựa vào bổng lộc của nhi tử mà phụng dưỡng, chẳng lẽ không biết xấu hổ? Có ăn là may rồi, còn chọn đông nhặt tây, có biết xấu hổ hay không?
Cố phụ bị vả mặt, khuôn mặt tím tái, trừng mắt nhìn Cố mẫu, xấu hổ cùng giận dữ:
- Ngươi! Ngươi! Ngày thường ngươi lén nói ta liền thôi, làm trò trước mặt nhi tức như vậy, không chừa mặt mũi cho ta.
Thẩm Vãn đang cúi đầu uống cháo, nghe vậy xém bị sặc. Vẻ mặt đau khổ buông chén cháo, nàng thật sự không muốn tham dự vào trận nháo mỗi ngày này, khi bị điểm danh, nếu không nói gì đó, thật sự không biết công công kia sẽ nói loạn gì nữa.
- Công công, điểm tâm sáng thanh đạm một chút càng nâng cao tinh thần, quá nhiều dầu mỡ không tốt cho thân thể, bà bà cũng vì thân thể của người mà suy nghĩ. Nếu người cảm thấy đồ ăn nhạt nhẽo, buổi trưa sẽ nấu một ít đồ ăn mặn, nhi tức sẽ phân phó phòng bếp làm cho người thêm một phần dồi cổ ngỗng, người thấy sao?
Cố phụ có được bậc thang liền bước xuống, sắc mặt đẹp lên, đặc biệt nghe bữa trưa sẽ có món dồi cổ ngỗng, liền cảm thấy nước miếng muốn rớt xuống.
- Kia...
- A Nương, ngươi đừng để ý đến hắn, mau ăn cháo đi, bánh bao gạch cua phải ăn nóng, ăn lạnh hương vị sẽ giảm đi.
Cố mẫu gắp một cái bánh bao đặt vào đĩa của Thẩm Vãn.
Thẩm Vãn cười cười, rồi gắp cho Cố mẫu, Cố phụ mỗi người một cái, nhìn Cố Lập Hiên ngồi bên cạnh vẫn luôn cúi đầu trầm mặc ăn cháo, liền gắp cho hắn một cái.
Cố Lập Hiên giống như không phát hiện ra, vẫn rũ đầu tiếp tục ăn cháo.
Thẩm Vãn tươi cười phai nhạt.
Thần sắc Cố mẫu có chút sầu lo.
Chỉ có Cố phụ giống như không biết gì cả, ăn một lúc hai ba cái. Ăn xong, thấy trên bàn không ai nói chuyện, hắn cảm thấy có chút nhàm chán, bắt đầu tự quyết định:
- Đúng rồi, bánh bao hôm nay vị thanh không tanh, mềm chứ không cứng, hương vị cực kỳ tươi ngon, thật sự không tồi.
Ba người vẫn cúi đầu ăn cơm, giống như không nghe thấy.
Thấy không có ai đáp lời, Cố phụ có chút không vui. Híp mắt nhìn quanh bốn phía, Cố mẫu thì hắn không dám khiêu khích, nhi tử trước giờ không quản hắn nói gì, còn nhi tức, hắn là công công, hắn nói gì nàng dám không nghe?
Lưng thẳng lên một chút, hắn tận lực mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm bánh bao trong chén Thẩm Vãn, cực kỳ không vui nói:
- Gạch cua khí hàn, nhi tức a, ngươi chớ trách ta lắm miệng, thức ăn khí hàn như vậy, phụ nhân các ngươi chớ có ăn nhiều, này đổi với nhi tử nối dõi...
Lời còn chưa dứt, Cố mẫu ném mạnh chiếc đũa lên đầu Cố phụ.
- Biết lắm miệng còn không mau câm miệng! Suốt ngày, trừ suy nghĩ vớ vẩn không có tiền đồ ra, ngươi không thể làm chuyện gì đứng đắn sao? Gả cho ngươi, là ta bị mù mắt.
Cố phụ tự nhiên bị trách cứ, sợ tới ngây người, hắn không hiểu:
- Ta làm gì sai? Ta…Chẳng lẽ ở cái gia này lại không cho lão tử nói một câu?
- Ngươi cái này…
- Mẫu thân!
Cố Lập Hiên ngẩng đầu nhìn mẫu thân đang nổi giận, thở dài một hơi, có chút suy sụp nói:
- Đừng cãi nhau với phụ thân nữa...
Cố mẫu liền ngậm miệng trầm mặc không nói.
Cố phụ thấy nhi tử nói một câu, Cố mẫu liền héo queo, liền giống như gà trống chiến thắng, tinh thần chấn hưng:
- Hiên nhi, phụ thân biết ngươi mới là người hiểu lý lẽ nhất! Ngươi nói thử xem, không phải ta vì cái gia này mà suy nghĩ sao? Các ngươi thành thân đã ba năm, vẫn chưa có một nhi nữ, còn không biết người bên ngoài nghĩ Cố gia chúng ta như thế nào đâu? Những lời dơ bẩn ta không đành lòng nói cho các ngươi nghe. Mỗi khi ta nghe thấy, liền tức giận muốn thắt cổ! Nhi tức, ta không thể không nói ngươi vài câu, Cố gia chúng ta phải có phúc hậu, tuy ngươi ba năm vô tử, chúng ta cũng không bắt ngươi phải làm thế nào? Nhưng Cố gia chúng ta ba đời đơn truyền, nhi tức phải thông cảm cho tướng công của ngươi, cũng không thể không cho hắn nạp thiếp…
Lời còn chưa nói hết, Cố mẫu lấy đồ vật trên bàn ném lên đầu hắn.
- Ngươi, ngươi là thất phụ! Ngươi nghĩ lão tử không dám động vào ngươi?
( Yul: thất phụ là người đàn bà tầm thường.)
- Đánh, ngươi đánh thử xem! Ngươi đã sớm nhìn ta không vừa mắt, ngươi đánh chết ta đi, sau đó khua chiêng gõ trống nạp mười tám phòng tiểu thiếp, không có ai chướng mắt ngươi.
- Ngươi nói bậy gì đó! Ta đang nói chuyện về phu thê Hiên nhi, sao ngươi lại nói ta muốn nạp thiếp?
- Phu thê Hiên nhi liên quan gì tới ngươi? Người rảnh rỗi sinh bệnh nói nhiều, ngươi ăn no rỗng mỡ! Ngươi đi một vòng thành Biện Kinh xem, hỏi xem có công công nhân gia nào nhúng tay vào chuyện tư phòng của nhi tức? Uổng cho ngươi cả ngày lấy danh cử nhân tự cho mình là đúng, cả ngày làm được tích sự gì?
- Ai da! Ngươi nói thì cứ nói, đánh ta làm chi!
- Ta đánh lão thất phu nhà ngươi, ăn nói không đàng hoàng.
- Ai da, đau…
Thẩm Vãn ngơ ngẩn nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh, trong đầu vẫn hiện lên bộ dáng Cố Lập Hiên lảo đảo chật vật bỏ chạy, trong lòng chua xót khó chịu.
Nếu có thể quá kế hài tử thì tốt rồi…
Trong đầu nàng lại hiện lên ý niệm này, nhưng ánh mắt liếc nhìn Cố phụ Cố mẫu, ý niệm này vừa dâng lên như ngọn lửa lại bị người đổ nước dập tắt.
Cố gia là chi thứ lệ thuộc gia tộc Cố gia ở Lũng Tây, ở nơi đó được xem là danh môn vọng tộc, nhưng trong đại gia tộc lại có nhiều khập khiễng, bà bà tính tình tranh cường háo thắng, năm đó trong cơn tức giận, xúi giục Cố phụ rời khỏi gia tộc ra ngoài lang bạt, đã qua mười mấy năm.
Hiện giờ, nếu muốn nàng trở về Lũng Tây hạ mình thấp hèn cầu quá kế, chỉ sợ so với chuyện giết nàng còn dễ chịu hơn.
Huống chi nếu muốn quá kế…ánh mắt Thẩm Vãn ảm đạm, chỉ sợ tướng công bị bệnh kín sẽ không có cách nào giấu giếm, đến lúc đó mọi người sẽ nhìn hắn thế nào? Đồng liêu trên quan trường sẽ nhìn hắn thế nào? Hắn sẽ làm thế nào ứng đối ánh mắt chung quanh muôn hình muôn vẻ, lời nói khó nghe?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook