Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi
-
Chương 44: Chương 44
Người gọi cho tôi là một chàng trai khoảng hai mươi tuổi, đội nón kết, mặc chiếc áo khoác jean oversize và quần rách, đang ôm một cô gái trang điểm đậm, trông có vẻ như là một cặp sinh viên đại học.
Họ đứng ở cửa quán ba đón tôi, cô gái đó ôm cánh tay chàng trai cau này như đang quở trách, tôi gọi điện thoại lại, thấy chàng trai ấy nghe máy thì liền cất bước đi về phía đó.
Quán bar rất ồn ào, vẻ mặt tôi rất tệ, Đoàn Minh Phong đang ngồi dưới đất, nửa người trên đang gục vào sofa, chỗ này trống rỗng, trên bàn có mười mấy chai rượu, giải tán hết rồi, lúc tôi đi đến có một thằng đang ngồi xổm bên cạnh lục túi quần em, vừa nhìn là biết nhân lúc người ta uống say muốn "tiện tay cầm nhầm", sờ tới sờ lui.
Tôi nén lại cơn giận, tôi đạp một cái tên kia ngã sóng soài, bò dậy mắng chửi hùng hổ, nhìn thấy tôi thì chạy mất dép, tôi cúi người bóp cằm Đoàn Minh Phong lại kiểm tra, say như chết, trên mặt có liền mấy vết son, tôi nói:
"Ai làm?"
Cô gái kia có lẽ là sợ tôi nên trốn ra phía sau, chàng trai xua tay liên tục: "Anh trai ơi, chúng tôi chẳng làm gì cả nhé! Cậu ấy bị choáng tôi còn giúp cậu ấy liên lạc với anh kìa, vì đợi anh mà bạn gái tôi bực bội luôn rồi này, tôi là người tốt nha."
Cô gái đập một cái vào người chàng trai, lầm bầm: "Em không vui hồi nào..."
Chàng trai nói: "Bạn anh tự thuê một bàn, nhiều người đến bắt chuyện làm quen với cậu ấy lắm, chúng tôi...he he ké bàn xíu, trai đẹp mà, bàn này toàn con gái đến, thay phiên nhau uống với cậu ấy nên cậu ấy say rồi, nói lải nhải cái gì đó, có một chị ca sĩ đến uống vài ly nói cậu ấy dễ thương, xong rồi hôn cậu ấy.
Rồi đột nhiên cậu ấy nổi giận lên bảo chúng tôi đều cút đi, lúc ngã dưới đất tôi định đỡ cho ngồi dậy nhưng cậu ấy không cho ai chạm vào, sau đó vừa khóc vừa cười, mấy cô gái sợ quá chạy hết rồi."
Huyệt thái dương của tôi đau đớn âm ỉ, không biết là tức nhiều hơn hay là đau lòng nhiều hơn, hít sâu một hơi, mùi nước hoa son phấn lan tỏa trong không khí hòa trộn với mùi rượu, khiến con người ta choáng váng.
Mặc dù rất vô lý, nhưng đúng là chuyện mà thằng nhóc điên này có thể làm ra được.
Tôi đỡ Đoàn Minh Phong dậy, em ngất rồi, giống như một đống bùn nhão vậy, cặp tình nhân kia chắc sợ chúng tôi làm phiền nên đã chuồn đi rồi.
Trên đường lái xe về tôi càng nghĩ càng thấy tức giận, trong quán bar người xấu kẻ tốt lẫn lộn, tôi từng nghe và cũng từng thấy rất nhiều chuyện tởm lợm rồi, hôm nay may mà em may mắn, chỉ bị con gái ôm hôn vài cái, bị trộm sờ túi tôi.
Em mà là con gái, gặp phải mấy gã bỉ ổi uống say không chừng đã bị người ta lợi dụng cái gì rồi.
Từ nhỏ em đã ngoan ngoãn, không thích hòa nhập, người lớn trong nhà bao gồm cả tôi cũng đều cưng chiều em như trứng mỏng, giờ đây lớn rồi, giờ đây lớn lên rồi cũng bung lụa hơn, muốn chơi thì cũng không phải là không được, nhưng không có chút tâm phòng bị nào mà chơi thì sao không khiến tôi nóng ruột nóng gan được.
Mặc dù tôi có ngàn vạn câu nói trong lòng thì trước một đống bùn nhão kia tôi cũng không nói được.
Tôi đỡ em về nhà, lúc tắm em nôn một lần, nhắm mắt mơ màng đấm đá tứ tung.
"Đừng chạm vào tôi...!anh là ai...!hả? Anh đừng...!sờ tôi..."
"Ngoan ngoãn chút đi." Tôi gầm nhẹ.
Em bắt đầu khóc hu hu, nói lầm bầm gì đó tôi nghe không rõ, tôi lạnh mặt không để ý đến em, dằn vặt một hồi lâu mới tắm rửa cho em sạch sẽ được, quăng em lên giường, không biết có phải do uống nhiều rồi không, làn da trắng trẻo của em ấn vào là đỏ lên một đường, cơ thể trần truồng nằm đó thật sự rất chướng mắt.
Trước mắt tôi xuất hiện hình ảnh phụ nữ ôm lấy em hôn môi, nếu như em cởi sạch lên giường với người khác...!tôi nhắm mắt lại, giật chăn đắp lên người em, đi vào nhà tắm cởi chiếc áo sơ mi và quần đã ướt đẫm này xuống.
Tôi đã hơn nửa tháng không làm tình với Đoàn Minh Phong, em nằm sấp úp mặt xuống, tôi nắm lấy eo em lôi cao lên, dùng chân kê vào đầu gối em, bắt em phải giữ yên tư thế quỳ sấp này.
Lúc tiến vào rất khó khăn, em đau đớn tỉnh dậy bắt đầu vùng vẫy, tôi cố ý dọa em, tắt đen đi, không cho em quay người lại nhìn tôi, cũng không nói chuyện, nhấp mấy cái Đoàn Minh Phong liền phản kháng như điên, phần xương hông của em đang bị tôi nâng lên, đầu gối đang miệt mài cọ sát với ga giường.
Em nức nở mắng tôi, nhưng tôi nghe không rõ em nói cụ thể là gì, thấp thoáng nghe được vài tiếng chửi thề, cũng khá bất ngờ, Đoàn Minh Phong học cao, tính tình lại lạnh lùng, không có cơ hội cãi nhau với người khác mấy, cho dù có chửi cũng sẽ không nói tục, lần đầu tiên trong đời chửi tục lại sứt sẹo đến đáng thương thế này.
Em ôm đầu khổ sở, ngón tay vò đầu nắm tóc như bị co giật.
Em tự ngược đãi bản thân bắt mình phải tỉnh táo, lúc tôi rút ra buông lỏng cho em, em liền ngã xuống giường, nằm nghiêng người thu người lại thành một khối.
Tôi xuống giường bật đèn lên, giọng nói khàn khàn của em cố gắng kêu lên, nói rằng: "Anh tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu."
Tôi biết mình cả đời này cũng sẽ không bao giờ buông tay Đoàn Minh Phong đâu, em cám dỗ tôi điên đảo tâm hồn, khiến tôi vui vẻ bằng lòng, tôi và em một người chịu đánh một người chịu ăn đòn.
Tôi nằm trên giường tách người em ra như tác vỏ trai, đè lên cổ tay em bắt em phải đối mặt với tôi.
Tôi không phải là người tốt tính gì, chỉ là trước giờ luôn dịu dàng với với em, em sợ đau, tôi luôn để ý đến cảm nhận của em mà đều phải kiểm soát bản thân, hôm nay lại tức giận trừng phạt em, Đoàn Minh Phong nheo mắt nhìn thấy rõ tôi, em ngơ ngác thẫn thờ khựng lại.
Tôi tách đầu gối em ra, đâm vào trong làm em, vẫn chưa nói lời nào, Đoàn Minh Phong cắn môi nhẫn nhịn giống như đang so găng với tôi, tiếng rên rỉ bất cẩn chui thoát ra khỏi bằng âm mũi, em lập tức giơ tay lên bịt lại.
Em càng như vậy thì tôi càng muốn ép em phải rên ra tiếng, khi bị đâm cho lên đỉnh Đoàn Minh Phong chợt ngưỡng cổ khóc thành tiếng, em ôm lấy cổ tôi, tôi thuận thế ôm em ngồi dậy, lồng ngực ướt át dính chặt lấy nhau không chút kẽ hở, em hít thở gấp gáp, cắn lên vai tôi một cái như trút giận, tôi ấn lên mông em đâm vào nơi sâu nhất bắn vào không chút tiết chế.
Cơ thể bần bật co giật tản ra hơi nóng, dư vị của cao trào khiến làn da em cực kỳ nhạy cảm, tôi nắm lấy eo em nhấc lên, dịch thể màu trắng đục chậm rãi chảy ra ngoài, em đưa tay xuống sờ vào trong vô thức, em bị tôi bắt nạt thê thảm, đầu óc không tỉnh táo nói lầm bầm:
"Chảy ra ngoài rồi...!anh không đeo bao."
Tôi hừ một tiếng buông em ra, em nằm trên giường một lúc lâu mới lấy lại được sức.
Tôi tắt đen, kéo màn và một bên cửa kính ra, hút thuốc bên không gian tờ mờ rạng sáng, Đoàn Minh Phong rất ghét mùi thuốc, không biết là do lạnh hay do bị sặc mùi khói thuốc, bắt đầu ho.
Tôi quay lưng về phía giường, điếu thuốc cháy đến cùng, thấp thoáng nghe thấy tiếng động nhỏ sau lưng truyền đến, tiếng bước chân nặng nề, là tiếng chân đất, loạng choạng chao đảo, do bị làm dã man quá nên đi đứng không vững được.
Cánh tay ướt đẫm mồ hôi của em bị gió thổi lạnh cóng, em bước đến ôm lấy eo tôi, dán cả người vào sau lưng tôi lấy hơi ấm, ngay cả chân cũng quấn lên, trơn mượt cọ vào chân tôi.
"Anh...!anh ơi..."
Em gọi tôi, thấy tôi không quan tâm, em cọ gò má vào gáy tôi, dùng chiếc lưỡi trơn mềm nóng hổi liếm lên dấu răng trên vai tôi.
Vết máu bị cắn lúc nãy đã bị khô lại, em vừa liếm vào liền đau châm chích âm ỉ giống như bị kim đâm, khói thuốc đã tan đi, cuối cùng cả tôi cũng bị gió thêm khảm vào sự lạnh giá, chỉ còn sót lại nơi da thịt dán vào nhau mới có một chút hơi ấm.
Em siết chặt đôi tay lại dán sát vào tôi, đau khổ nói: "Ôm em đi...!em chịu không nổi nữa rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook