Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi
-
Chương 20: Chương 20
Vì tôi thất tín nên Đoàn Minh Phong chỉ ở nhà ông nội một tháng là về lại nhà Vương Thủ Trung rồi, cô tôi sợ được sợ mất, thường tâm trạng mất kiểm soát gọi cho nhà Vương Thủ Trung bảo ông trả con trai lại, hơn nữa còn không phân ngày đêm, có lúc còn gọi vào điện thoại riêng của Vương Thủ Trung, nhiều lúc khác thì là gọi thẳng vào máy bàn nhà Vương Thủ Trung, ngay cả số điện thoại văn phòng của Vương Thủ Trung cũng không tha.
Giống như một mồi lửa, đào lại những món nợ xưa cũ từ trong cống ngầm lên, nước bẩn tràn ra khiến ai nấy cũng đều tanh tưởi không thể tả.
Bà Đoàn là người nổi đóa trước, nửa đêm nửa hôm chửi lộn rất trôi chảy với cô tôi bằng giọng Hồ Nam.
Cô của tôi bình thường nhìn khuê các vậy thôi, thật ra không phải vậy đâu, là một bông hồng đỏ xinh đẹp kiều diễm đấy, gai lắm.
Tính tình ba tôi thì giống bà nội, khá ôn hòa, cô tôi là pháo nổ giống ông nội, mà còn là loại pháo bắn thẳng lên trời 50 đồng một bó ấy, một là không nổ, hai là đã nổ rồi thì sẽ nổ liên hoàn.
Hồi cô tôi còn nhỏ cũng từng ở Hồ Nam, bà ấy hiểu được bà Đoàn chửi thề bằng tiếng Hồ Nam, cô nhanh trí chửi lại bằng tiếng Nam Kinh, lúc mắng hăng say còn xen vào tiếng Anh với tiếng Đức.
Bà Đoàn nghe không hiểu, chỉ có thể hỏi:
"Giờ bà muốn sao?"
Cô tôi hấm hứ lạnh lùng: "Bà đúng thật là đáng ghét, nói không rõ với bà được, gọi họ Vương đó ra đây nghe điện thoại."
Bảo mẫu kể lại cho mẹ tôi nghe mấy chuyện này xem như chủ đề trò chuyện, mẹ tôi thuật lại y như đúc lại cho tôi nghe, tôi ở trong văn phòng trường quân sự đầu đổ đầy mồ hôi.
Hồi mới vừa khai giảng huấn luyện quân sự, đúng lý ra là không được xin nghỉ, nghe lớp trưởng nói một tuần chỉ có bốn người được xin ra thôi, mọi người nghỉ luân phiên nhau.
Tắt máy xong tôi đi tìm lớp trưởng xin nghỉ, cho dù thế nào đi nữa tôi cũng phải về một chuyến mới được, biểu cảm của tôi nghiêm trọng, lớp trưởng hết hồn, vội vàng soạn đơn xin nghỉ.
Bà Đoàn và cô đã chạm trán nhau ở đây, tất nhiên lửa sẽ bén sang Vương Thủ Trung và Đoàn Minh Phong, hai vợ chồng họ có đánh nhau tôi cũng không quan tâm, nhưng nếu động đến Đoàn Minh Phong thì tôi sẽ nổi nóng hệt như cô tôi vậy.
Thật ra chuyện này không đến một người hàng dưới như tôi chõ mồm vào, nhưng tính Đoàn Minh Phong cứ lầm lầm lỳ lỳ, tôi sợ em chịu ấm ức cũng không chịu nói với người khác.
Có thể bà Đoàn không hề làm khó em, cũng có lẽ em quên mất số điện thoại của tôi, hoặc cũng có thể em vẫn còn đang giận tôi, tôi nhập học hai tháng rồi cũng không gọi điện thoại cho tôi, điều này bất thường quá, tôi càng nghĩ càng thấy sai sai, không chừng tối đến lại lén lút lau nước mắt nữa đây.
Tôi lấy được giấy xin phép rồi là không dọn dẹp gì hết, đi thẳng ra khỏi trường trong khi vẫn đang mặc đồ rằn ri, tối không được qua đêm ở ngoài, tôi chỉ có bảy tám tiếng mà thôi.
Tôi gọi một chiếc taxi đi thẳng đến biệt thự nhà Vương Thủ Trung, tôi gọi cho Đoàn Minh Phong, hiện lên đã tắt máy.
Thứ bảy thì có lẽ em sẽ ở nhà, tôi đi thử vận may.
Bảo vệ không cho tôi vào, tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho mẹ tôi hỏi số máy bàn nhà Vương Thủ Trung, người nghe máy là một cô gái, có lẽ là Vương Ti Điềm, vừa nghe tôi nói tìm Đoàn Minh Phong là quăng điện thoại xuống quát to không chút vui vẻ:
"Này, có người tìm, nghe tôi gọi anh chưa vậy? Ê! Đoàn Minh Phong! Anh không ra là tôi tắt đấy."
Tôi nhẫn ngại nói với nó: "Bé Điềm Điềm, em nói với Đoàn Minh Phong là anh họ tìm em ấy nhé."
Vương Ti Điềm nói: "Anh họ? Sao lại là anh..."
Giọng điệu nó mang theo ý mỉa mai châm chọc, rất kỳ quái, như thể tôi tìm Đoàn Minh Phong là chuyện gì đó rất lạ lùng vậy.
Tiếng "bịch bịch" dưới sàn vang đến, Đoàn Minh Phong nghe điện thoại rất nhanh.
Em lấy hơi nhè nhẹ, không nói gì.
Nhưng tôi có thể nghe được tiếng của em, tôi nói: "Anh đang ở cổng tiểu khu nhà em, không vào được."
Giờ Đoàn Minh Phong mới khẽ gọi tôi: "Triệu Dịch Lam...?"
Tôi vừa nghe thấy em nói chuyện là muốn cười: "Không biết lớn nhỏ gì cả, là anh đây, anh hai em.
Nói nhanh làm sao để anh vào được nào."
Em nói: "Đợi một chút."
Rồi lại một tràn tiếng bước chân "bịch bịch", em quay trở lại: "Được vào rồi đó."
Tôi đẩy cửa dành cho người đi bộ vào dưới ánh nhìn dò xét tự nhiên của bảo vệ, đi một vòng lớn mới tìm được nhà của Vương Thủ Trung, Đoàn Minh Phong đứng bậc thềm cổng lớn đợi tôi, tôi vừa mới đối mặt, em hơi sững người trước, sau đó mới đẩy cổng sân chạy ra ngoài, tôi tưởng em sẽ đổ ào đến, nhưng em lại dừng bước chân đứng cách tôi ba mét.
Cảm giác mất mác khó nói thành lời đột nhiên đánh úp vào trong tim tôi, thoáng qua rồi biến mất.
Tôi có thể nhìn được sự khát vọng và kiềm chế trong ánh mắt lấp lánh của em, giống như cún con, vậy nên tôi rất khẳng định rằng em đang giận lẫy tôi.
Tôi nói:
"Sao vậy? Rám nắng rồi nên không quen nữa sao? Anh mới đi có mấy tháng mà Đoàn Minh Phong đã không hoan nghênh anh nữa rồi, đau lòng quá."
Quai hàm em gồ lên, một dáng vẻ quật cường: "Rõ ràng là anh..."
Đoàn Minh Phong cực kỳ biết ghi thù, tôi đã lĩnh hội sâu sắc, nhưng em dễ dỗ lắm.
Tôi nhướng nhướng chân mày dáng vẻ cà lơ phất phơ: "Anh gì mà anh? Còn không mau qua đây cho anh ôm nào."
Em cắm vùi đầu đâm sầm vào lòng tôi, vừa ngoan vừa thô bạo, lôi kéo bộ đồng phục của tôi trở nên biến dạng, ôm tôi lí nhí trách móc: "Anh nói lời không giữ lời."
Thằng nhóc này vừa gặp mặt là tính sổ luôn, tôi cười ha ha để lấp liếm cho qua, không còn cách nào khác, trường quân sự quản lý quá nghiêm ngặt.
Bà Đoàn ở nhà, mời tôi vào ăn cơm trưa, Vương Ti Điềm cứ nhìn tôi giống như đang nhìn con vượn đen, con bé quấn lấy tôi hỏi này hỏi nọ, mở miệng ra là "anh hai" ngọt liệm.
Đoàn Minh Phong ở bên cạnh không xen vào được, bất tình lình nói một câu:
"Anh ấy không phải anh hai em."
Vương Ti Điềm giậm chân một cái chạy đi.
Tôi từ chối uyển chuyển ý tốt của bà Đoàn, giả vờ làm người lớn đến bàn việc, tôi nói ông nội bảo tôi đến đón Đoàn Minh Phong về ăn cơm, bà con họ hàng đều ở nhà, không tiện ở lại.
Sắc mặt bà Đoàn không tốt, nói khách sáo vài câu rồi về phòng.
Đoàn Minh Phong tưởng tôi đến đón em đi ăn thật, em chạy thẳng ra ngoài cửa, tôi kéo em lại nói nhỏ: "Chiều nay trước bốn giờ anh phải về trường rồi, em ở đây họ có tốt với em không? Không thì về ở với mẹ em đi, bà ấy nhớ em lắm."
Đoàn Minh Phong trù trừ một lúc, suy sụp nói: "Ở đâu cũng vậy thôi, không có gì tốt hay không tốt cả."
Ngừng một lát, em hỏi tôi: "Anh hai, anh muốn em ở nhà ông ngoại sao? Ba không thích em sang nhà ông ngoại, trước đây mẹ em thường hay gọi điện thoại cho em, ba nói sẽ làm ảnh hưởng đến em học tập, lấy điện thoại của em lại rồi."
Mối quan hệ phức tạp rắc rối này làm tôi thấy tức ngực, huống hồ là Đoàn Minh Phong, tôi đau lòng sờ lên mái tóc của em: "Tùy em vậy, ba em ở đó không phải vấn đề gì to tát đâu."
Sau đó Đoàn Minh Phong chạy tới chạy lui giữa hai bên, thường ở nhà ông nội một thời gian rồi về lại nhà của Vương Thủ Trung, một năm trời đi đi về về mấy bận.
Nói đến thì cũng buồn cười, lần nào cũng là ông nội tôi mất kiên nhẫn trước, phát cáu lên nói Vương Thủ Trung chẳng ra làm sao, cố ý không cho cháu ngoại ông về nhà.
Có lúc còn trực tiếp bảo tài xế Tiểu Lưu lái xe chở ông sang nhà Vương Thủ Trung, đích thân đón cháu ngoại về nhà.
Có lúc tôi nghĩ rằng, nếu để ông nội nhìn thấy Đoàn Minh Phong sớm một chút, thì có lẽ Đoàn Minh Phong sẽ không phải đối mặt với sự lựa chọn khó khăn, giữa nhà họ Vương và nhà họ Triệu trong hai phải chọn một thế này.
Là chúng tôi cứ hay sợ ông vẫn còn thành kiến giống như năm ấy, bài xích chứa cháu ngoại không danh chính ngôn thuận này, nên mới ba lần bốn lượt ngăn cản không cho hai ông cháu gặp nhau.
Thật ra ngăn cách giữa người với người chỉ có một lớp bọt mà thôi, vừa chạm vào là tan vỡ mất.
Huống hồ Đoàn Minh Phong còn có một gương mặt trắng trẻo hiền hậu, ăn nhẹ nói khẽ, tính cách hướng nội u buồn, cực kỳ làm người khác đau lòng.
Bất cứ một người nào luôn nóng tính mà gặp Đoàn Minh Phong cũng đều sẽ mềm lòng.
Bốn năm tôi ở trường quân sự ngoài đi học hằng ngày và huấn luận, khi được nghỉ cũng không được ra ngoài thường, trường tổ chức tập huấn đã là chuyện thường ngày ở huyện.
Số lần gặp mặt Đoàn Minh Phong trong một năm đếm trên đầu ngón tay.
Thành tích của Đoàn Minh Phong xếp hàng đầu, là một học sinh xuất sắc hàng thật giá thật.
Ông nội tôi uống kha khá rồi là đi khoe khoang cháu ngoại ông ưu tú như thế này như thế nọ, chém gió tới tận trời xanh.
Trong đám bạn tôi có người gia thế ngang ngửa, tôi nghe họ truyền đến tai mấy lời này, mấy đứa chơi thân thân thường hay nhắc đến Đoàn Minh Phong để trêu ghẹo, tò mò em họ tôi rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Ông ngoại của Thích Yên Nhiên và ông nội tôi là bạn tốt cùng trường, nay cô ấy và tôi cũng vậy.
Mấy năm nay cũng thân, bạn bè đều trêu nói môn đăng hộ đối gì đó đại loại vậy, tính cách của cô ấy hoạt bát dịu dàng, nhiều người đều khen cô ấy là hoa khôi trường, đa số con trai trong trường đều thích cô ấy, tôi không bị phản cảm bởi tin đồn với người đẹp nhưng cũng không có tình cảm mãnh liệt gì với cô ấy, ít nhiều gì cũng thấy hơi kiêu hãnh, chúng tôi cứ mập mờ không rõ như thế mãi đến khi tốt nghiệp, chẳng ai tỏ tình với ai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook