Quyến Luyến Phù Thành
-
Chương 9
Đêm nay Bạch Cẩm Tú tức giận đến mức ngủ không yên, cứ trằn trọc trở mình trên chiếc giường Bạt Bộ cổ màn treo thêu hoa, tận đến nửa đêm về sáng vì quá mệt mỏi mới thiếp đi, ngủ một giấc đến tận khi mặt trời lên đến đỉnh đầu mới dụi dụi mắt, hai cánh tay thõng bên ngối, ngây ra nhìn đỉnh màn một lát mới nghĩ thông.
Chuyện không muốn xảy ra đã xảy ra rồi, trong một khoảng thời gian ngắn không thể nào khiến người kia biến mất ngay được, chỉ nghĩ tới thôi là cả người khó chịu, nhưng nếu cứ bị đụng mặt, thì mình càng khó chịu hơn.
Hiện tại với cô mà nói, chuyện quan trọng nhất không phải làm thế nào để đuổi được người kia đi, mà là làm thế nào để cha từ bỏ suy nghĩ gả cô cho anh họ.
Khi cô còn nhỏ, đích thực từng cùng học quốc họa với Minh Luân, mẫu thân đã qua đời của cô cùng rất thích anh họ Minh Luân. Trong mắt người khác, có lẽ cũng được coi là thanh mai trúc mã, nhưng trời đất chứng giám, cô tuyệt đối không có chút tình cảm gì ngoài tình anh em. Với cô, Minh Luân giống như một người anh mà thôi.
Ngày mừng thọ của cha sắp đến rồi, cậu và anh Minh Luân cũng nhất định sẽ đến trước ngày, thời gian gấp lắm rồi.
Cô lăn một vòng bò dậy.
Mấy ngày kế tiếp, người họ Nhiếp kia thực ra cũng không mang đến cho cô bất cứ cơ hội cảm thấy chướng mắt gì, bởi vì từ bữa cơm hôm đó, Bạch Cẩm Tú căn bản không nhìn thấy anh lần nào. Có vẻ như ngày ngày trời còn chưa sáng thì anh đã đi Tuần Phòng doanh ngoài thành, lúc ấy cô còn ngủ say sưa trên giường. Đến khuya muộn anh mới trở về – thì toàn thành đã hoàn toàn tối om, căn bản không có gì để tiêu khiển, cô đã về phòng từ sớm rồi.
Lại qua hai ngày nữa cô bắt gặp lão Từ gọi người thu dọn chăn đệm cùng giường chiếu ra ngooài thì tiện thể hỏi một câu. Lão Từ nói, Nhiếp đại nhân để tiện hơn nên đã chuyển ra Tuần Phòng doanh ở cùng quan binh bên đó rồi.
Từ ngày đầu tiên từ Hong Kong trở về, trong lòng cô chưa từng thoải mái, thấy gì cũng không vừa mắt. Đây có lẽ là chuyện đầu tiên sau khi trở về chuyện nghe được mà thấy thoáng vui vẻ hẳn lên.
Cô lại hỏi người của Tướng quân phủ khi nào mới đến.
Lão Từ nói:
– Vừa nhận được tin, ông cậu và biểu thiếu gia ngày mai đến.
Bạch Cẩm Tú trở về phòng mình, hoảng hốt chốc lát thì đi tìm cha.
Cha không ở trong thư phòng, dựa theo kinh nghiệm của cô, chắc chắn là đang câu cá ở hậu viện rồi.
Cô lại qua đó tìm, quả nhiên, từ xa đã thấy ông cụ ngồi bên hồ nước thả câu, tay cầm chính là cần câu mà cô đã tặng ông. Nhưng mà chị dâu Trương Uyển Diễm cũng đứng bên cạnh ông, đang nói chuyện, tiếng nói theo gió rơi vào trong tai, hình như đang nhắc đến cô.
Bạch Cẩm Tú rón ra rón rén đến gần, nấp sau một hòn núi giả, dựng lỗ tai lên nghe.
– …Cha ơi, con nghe ngóng mọi thứ đều tốt đẹp, ông cậu hạnh phúc cuối đời vô lượng. Sảnh đường nhà ta vẫn còn treo bút mực mà Lão Phật gia ban tăng đó. Mà Minh Luân thì càng là rồng phượng trong loài người, trăm dặm mới tìm được một, không có gì đáng chê trách. Nhưng cậu ta dẫu có tốt thì cũng không đấu lại trời được. Thái bình thì không sao, nhỡ đâu ngày nào đó xảy ra chuyện lớn, toàn gia của ông cậu có chống đỡ được không? Đừng nói ông cậu, nơi này không có người ngoài, con dâu mạn phép nói câu đại nghịch bất đạo, con chỉ sợ triều đình cũng không chống đỡ được. Cuộc đời Tú Tú còn dài, Kính Đường cũng chỉ có một cô em gái, cha không thể không suy xét cho tương lai Tú Tú phải không ạ?
– Cha còn có gì mà không nhìn thấu nữa? Lời này lẽ ra không tới lượt con dâu, nhưng con dâu sợ cha quá trung nghĩa. Việc hôn nhân này, để tốt cho Tú Tú, con dâu cả gan nói một câu, trăm lần không thể nhận lời!
Bạch Cẩm Tú khá bất ngờ.
Mẹ cô lúc cô mười tuổi thì ốm qua đời. Lúc ấy cha cô cũng đã năm mươi mấy tuổi rồi, không tục huyền, càng không có ý nạp thiếp. Trương Uyển Diễm khi đó gả vào nhà cô, bởi vì tuổi tác không lớn hơn cô bao nhiêu, nên vô cùng quan tâm tới cô, tình cảm chị dâu em chồng dĩ nhiên là không có lời gì đáng chê trách. Nhưng có lẽ là bởi tính cách của cô, dù Trương Uyển Diễm có đối xử với cô tốt đến thế nào, thì trong lòng vẫn luôn có cảm giác xa cách với người chị dâu này, có chuyện cũng sẽ không nói với chị ta. Cho nên lâu nay chuyện hôn nhân này mang đến cho cô nhiều phiền não cùng bối rối, nhưng cô chưa từng bộc lộ ra trước mặt Trương Uyển Diễm.
Cô không thể ngờ được, lần này chị ấy lại ở trước mặt cha thúc đẩy hôn sự của mình.
Cô nín thở, hơi căng thẳng nhìn bóng dáng của cha mình.
Ông cụ vẫn ngồi yên không nhúc nhích, một lát sau mới nói:
– Cha biết rồi.
Chị dâu không nhận được sự xác nhận rõ ràng, có vẻ như khá thất vọng, nhưng có lẽ cũng không dám tiếp tục nói nữa, xoay người chậm rãi rời khỏi.
Bóng lưng ông cụ nhìn có vẻ tâm sự nặng nề.
Bạch Cẩm Tú nấp sau hòn núi giả, đang do dự có nên đi ra hay không thì nghe tiếng ông cụ lên tiếng:
– Đi ra đi, nấp gì mà nấp.
Bạch Cẩm Tú lấy lại bình tĩnh, thở phù ra một hơi, đi ra ngoài đứng sau lưng ông.
– Cha ơi, thực ra vừa rồi có một chuyện mà chị dâu chưa nói đến. Chính là con không muốn gả cho anh họ đâu, con coi anh họ như người anh trong nhà thôi. Cầu xin cha đừng đồng ý hôn sự này. Con gái lúc trước không muốn về chính là vì chuyện cưới hỏi đấy ạ.
Bạch Thành Sơn chậm rãi buông cần câu trong tay xuống, quay đầu lại, nhìn con gái mình, một lúc lâu sau thì thở dài.
– Tú Tú à, năm đó mẹ con đi, tiếc nuối lớn nhất trong đời là chưa được nhìn thấy con lớn lên gả cho anh họ con…Lúc đó còn dặn dò cha, đến giờ cha vẫn nhớ rất rõ.
Bạch Cẩm Tú mắt đỏ hoe lên:
– Cha ơi…
Bạch Thành Sơn xua tay:
– Việc hôn nhân này, cha đã nghĩ kỹ rồi, chỉ có thể làm trái di nguyện của mẹ con thôi. Chúng ta không nhận lời. Hai ngày nữa chờ cậu con đến đây mở lời, cha sẽ nói rõ ràng với chú ấy.
– Cha!
Bạch Cẩm Tú mừng phát khóc lên.
Vấn đề phiền não quấn lấy cô lâu như vậy, nhưng lại được giải quyết một cách vô cùng nhẹ nhàng. Đúng là y như nằm mơ.
Cô không kìm nén được cảm xúc của mình nhào vào lòng cha mình.
– Cha ơi cha thật tốt! Tú Tú ngốc quá, cứ cho rằng cha nhất định muốn gả con cho anh họ cơ!
Con gái vui mừng đến không che giấu được, dáng vẻ đó y như lúc còn nhỏ. Bạch Thành Sơn thổn thức trong lòng, vỗ nhè nhẹ sau lưng con gái cưng.
– Động rồi, động rồi!
Bạch Cẩm Tú bỗng thấy cái phao nổi lên mặt nước giật giật vài cái thì kêu lên, với tay cầm cần câu giật lên.
Một con cá trích to bằng bàn tay, đang giãy bành bạch giữa không trung.
– Câu được rồi! Tối nay con làm món canh cá trích cho cha nhé!
Bữa cơm tối trên bàn ăn có thêm món canh cá trích, mùi vị lại khiến mọi người không dám khen một câu. A Tuyên vừa nếm một ngụm lập tức không động vào nữa, Bạch Cẩm Tú có đe dọa với dụ dỗ thế nào thì cậu nhóc cũng lắc đầu điên cuồng. Ngay cả Bạch Thành Sơn cũng không hề nể mặt mũi con gái cưng lần đầu vào bếp vì mình, động mấy đũa là thôi. Nhưng Bạch Cẩm Tú lại rất hài lòng với món canh mình làm, uống hết cả một bát canh đầy.
Giờ đây cô đã hiểu, mình lẽ ra nên đối mặt với chuyện này sớm hơn mới đúng. Không thử, thì làm sao mà biết sự việc là khó hay dễ giải quyết chứ?
Đáng lẽ trong lòng cô còn ước gì cậu và anh họ Minh Luân đừng tới, nhưng giờ thì lại mong ngóng họ tới sớm càng tốt.
Cha nói một là một hai là hai, ông đã đồng ý với mình không nhận cuộc hôn này, vậy thì không ai bắt ông thay đổi ý kiến được, dù là cậu có ra mặt. Về điểm này, Bạch Cẩm Tú vô cùng tin tưởng.
Quả nhiên, cha không làm cô thất vọng. Ngày hôm sau cậu và anh họ Minh Luân mang theo lễ vật đã đến, cha mở tiệc khoản đãi, sau khi ăn xong hai người vào thư phòng, cuộc nói chuyện rất lâu mới kết thúc, khi cậu đi ra, biểu cảm hết sức không biết làm sao, nhưng rõ ràng, ông ấy đã phải chấp nhận kết quả này rồi.
Đến lúc này, Bạch Cẩm Tú rốt cuộc đã hoàn toàn yên tâm, nhìn gì cũng thấy thuận mắt. Thậm chí tòa Cổ thành này hồi trước nghĩ đến là cô thấy u ám rách nát, nay lại trở nên tươi sáng đầy sức sống, cảnh đẹp khắp nơi.
Cách ngày đại thọ Bạch Thành Sơn còn ba ngày nữa. Khang Thành đến trước mục đích chính là hôn sự. Giờ kế hoạch đã đổ bể, Bạch Thành Sơn uyển chuyển từ chối hôn sự, điều an ủi duy nhất chính là sự hứa hẹn của ông, Bạch gia sẽ luôn giúp đỡ Tân Quân. Chỉ cần Khang Thành có yêu cầu, Bạch Thành Sơn ông sẽ tiếp tục xuất tiền, tuyệt đối không nuốt lời.
Ông ta cùng với Bạch Thành Sơn tương giao nửa đời người, trọng lượng lời nói của đối phương, ông ta biết rõ. Khang Thành đành phải chấp nhận kết quả đó. Ngay đêm đó, ông ta giải thích cho con trai Minh Luân của mình.
Minh Luân có tình cảm với em họ Bạch gia, Khang Thành không phải không biết. Nhưng Bạch gia không muốn gả con gái đi, ông ta biết phải làm sao. Dù là xin thánh chỉ chỉ sợ cũng không có tác dụng gì.
Con trai dĩ nhiên sẽ thất vọng, ông ta dùng vài câu như đàn ông sợ gì không có vợ để an ủi, sau đó thì cũng từ bỏ. Lẽ ra là ngượng ngùng rời đi, hoặc là vẫn theo lịch trình ban đầu là chờ đại thọ của Bạch Thành Sơn xong thì mới đi. Nhưng không khéo ngay ngày hôm sau, người đến sau mang theo tin tức, bên Quảng Châu phủ lại xảy ra nhiễu loạn, tuy đã nhanh chóng bình ổn rồi nhưng vẫn cần ông ta trở về để giải quyết hậu quả. Bạch Thành Sơn biết được thì cực lực khuyên ông ta trở về, đừng để chuyện mừng thọ của mình mà làm chậm trễ chuyện lớn. Khang Thành đành phải tạ lỗi, dặn dò con trai ở lại thay mình chúc thọ, ông ta thì cùng ngày lập tức vội vã quay về.
Cậu đã quay trở về, Minh Luân hãy còn ở lại, nom dáng vẻ ảm đạm của anh ta, ngày ngày ra ra vào vào khó tránh khỏi bị đụng mặt, đôi bên đều xấu hổ.
Cô biết từ hậu hoa viên nhà mình đi ra ngoài, dọc theo con đường nhỏ ra khỏi thành bắc, đi qua một mảnh đồng ruộng thì chính là vùng ngoại ô, một con sông nhỏ chảy qua, phong cảnh vô cùng thích hợp để vẽ thực vật.
Trên dưới cả nhà đều rất bận rộn cho ngày mừng thọ sắp đến, cha cũng bắt đầu đón bạn cũ tới thăm hỏi, chỉ có cô là quá rảnh rỗi không có việc gì làm, ngày hôm nay thời tiết đẹp, búi mái tóc dài lên, thay bộ âu phục tiện ra ngoài, đội mũ rơm che nắng, mang theo chút đồ ăn sáng và nước, báo với Lưu Quảng một tiếng, đeo dụng cụ vẽ tranh đi ra ngoài. Ra khỏi thành thì chọn một nơi, ngồi xuống bắt đầu vẽ thực vật.
Cô liên tục vẽ mấy bản, đều là phong cảnh cận cảnh ở nhiều góc độ, còn có cả nông dân đang canh tác trên đồng ruộng nơi xa xa. Tới chiều, có nông dân qua đường phát hiện ra cô, biết cô gái đang ngồi dưới đất vẽ vẽ là vị tiểu thư Bạch gia vừa với từ Tây dương trở về, chỉ dám đứng nhìn từ xa. Dần dần có đứa bé đến gần, tò mò nhìn cô. Bạch Cẩm Tú vẫy vẫy tay, phân phát đồ ăn sáng lúc mang đi vẫn chưa ăn hết. Không muốn quấy nhiễu họ, về lại có vẻ hơi sớm, vì thế đi dọc theo con sông nhỏ đi lên, đi được hai dặm, cuối cùng tìm được một mảnh đất bằng, ngồi dưới một gốc cây sơn tra dại, tiếp tục vẽ cảnh con sông nhỏ.
Một lát sau, cô bỗng nghe được từ chỗ xa hình như có thanh âm bắn súng vọng đến. Quay đầu lại nhìn một cái, mới sực nhớ ra Tuần Phòng doanh Cổ Thành hình như đóng quân ở vùng này, bởi vì khá xa, nên cũng không thèm để ý đến nữa, tiếp tục công việc vẽ tranh của mình.
Trong ngày hôm nay, tổng cộng cô đã vẽ được hơn mười bức thực vật, nhưng có lẽ là bởi vì lâu không rèn luyện mà vẫn không tìm được cảm giác, những bức vẽ đó vô cùng không hài lòng.
Hoàng hôn dần buông, mặt trời ngả về phía tây.
Bạch Cẩm Tú đang thu dọn đồ đạc, bỗng thấy ở phương hướng Tuần Phòng doanh xa xa có người phóng ngựa đến.
Rất nhanh cô nhận ra đó chính là Nhiếp Tái Trầm đã mấy ngày không gặp, cũng không nhớ thế mà đã từng lái xe cho cô đấy.
Nhưng cô không muốn đụng phải anh, đang định thu dọn nhanh hơn rồi lặng lẽ rời khỏi thì bỗng khựng lại.
Người đó nhanh chóng tới bờ sông, xoay người xuống ngựa, lúc ngựa uống nước, có lẽ bởi quá nóng mà anh cũng cởi áo ra, lội xuống nước, mặt nước không quá cẳng chân của anh, cúi xuống tắm rửa.
Mặt nước lung linh dưới ánh chiều tà, bóng dáng nam tính kia hiện lên ngã ba tam giác, theo động tác xoay người của anh, hai vai, xương quai xanh, ngực, phía sau lưng, cùng với tám khối cơ bụng trơn nhẵn cứng cáp kia, trên cơ thể người thanh niên trẻ tuổi lộ ra mỗi một tấc đường cong cùng với thể mở, lượng cơ bắp vô cùng hoàn mỹ.
Đây là lần đầu tiên Bạch Cẩm Tú nhìn thấy một người như vậy.
Cô nhìn đến hai mắt không hề chớp, nắm lấy bút chì, trên tờ giấy trắng, nhanh chóng phác họa những gì mình nhìn thấy.
Hết chương 9
Chuyện không muốn xảy ra đã xảy ra rồi, trong một khoảng thời gian ngắn không thể nào khiến người kia biến mất ngay được, chỉ nghĩ tới thôi là cả người khó chịu, nhưng nếu cứ bị đụng mặt, thì mình càng khó chịu hơn.
Hiện tại với cô mà nói, chuyện quan trọng nhất không phải làm thế nào để đuổi được người kia đi, mà là làm thế nào để cha từ bỏ suy nghĩ gả cô cho anh họ.
Khi cô còn nhỏ, đích thực từng cùng học quốc họa với Minh Luân, mẫu thân đã qua đời của cô cùng rất thích anh họ Minh Luân. Trong mắt người khác, có lẽ cũng được coi là thanh mai trúc mã, nhưng trời đất chứng giám, cô tuyệt đối không có chút tình cảm gì ngoài tình anh em. Với cô, Minh Luân giống như một người anh mà thôi.
Ngày mừng thọ của cha sắp đến rồi, cậu và anh Minh Luân cũng nhất định sẽ đến trước ngày, thời gian gấp lắm rồi.
Cô lăn một vòng bò dậy.
Mấy ngày kế tiếp, người họ Nhiếp kia thực ra cũng không mang đến cho cô bất cứ cơ hội cảm thấy chướng mắt gì, bởi vì từ bữa cơm hôm đó, Bạch Cẩm Tú căn bản không nhìn thấy anh lần nào. Có vẻ như ngày ngày trời còn chưa sáng thì anh đã đi Tuần Phòng doanh ngoài thành, lúc ấy cô còn ngủ say sưa trên giường. Đến khuya muộn anh mới trở về – thì toàn thành đã hoàn toàn tối om, căn bản không có gì để tiêu khiển, cô đã về phòng từ sớm rồi.
Lại qua hai ngày nữa cô bắt gặp lão Từ gọi người thu dọn chăn đệm cùng giường chiếu ra ngooài thì tiện thể hỏi một câu. Lão Từ nói, Nhiếp đại nhân để tiện hơn nên đã chuyển ra Tuần Phòng doanh ở cùng quan binh bên đó rồi.
Từ ngày đầu tiên từ Hong Kong trở về, trong lòng cô chưa từng thoải mái, thấy gì cũng không vừa mắt. Đây có lẽ là chuyện đầu tiên sau khi trở về chuyện nghe được mà thấy thoáng vui vẻ hẳn lên.
Cô lại hỏi người của Tướng quân phủ khi nào mới đến.
Lão Từ nói:
– Vừa nhận được tin, ông cậu và biểu thiếu gia ngày mai đến.
Bạch Cẩm Tú trở về phòng mình, hoảng hốt chốc lát thì đi tìm cha.
Cha không ở trong thư phòng, dựa theo kinh nghiệm của cô, chắc chắn là đang câu cá ở hậu viện rồi.
Cô lại qua đó tìm, quả nhiên, từ xa đã thấy ông cụ ngồi bên hồ nước thả câu, tay cầm chính là cần câu mà cô đã tặng ông. Nhưng mà chị dâu Trương Uyển Diễm cũng đứng bên cạnh ông, đang nói chuyện, tiếng nói theo gió rơi vào trong tai, hình như đang nhắc đến cô.
Bạch Cẩm Tú rón ra rón rén đến gần, nấp sau một hòn núi giả, dựng lỗ tai lên nghe.
– …Cha ơi, con nghe ngóng mọi thứ đều tốt đẹp, ông cậu hạnh phúc cuối đời vô lượng. Sảnh đường nhà ta vẫn còn treo bút mực mà Lão Phật gia ban tăng đó. Mà Minh Luân thì càng là rồng phượng trong loài người, trăm dặm mới tìm được một, không có gì đáng chê trách. Nhưng cậu ta dẫu có tốt thì cũng không đấu lại trời được. Thái bình thì không sao, nhỡ đâu ngày nào đó xảy ra chuyện lớn, toàn gia của ông cậu có chống đỡ được không? Đừng nói ông cậu, nơi này không có người ngoài, con dâu mạn phép nói câu đại nghịch bất đạo, con chỉ sợ triều đình cũng không chống đỡ được. Cuộc đời Tú Tú còn dài, Kính Đường cũng chỉ có một cô em gái, cha không thể không suy xét cho tương lai Tú Tú phải không ạ?
– Cha còn có gì mà không nhìn thấu nữa? Lời này lẽ ra không tới lượt con dâu, nhưng con dâu sợ cha quá trung nghĩa. Việc hôn nhân này, để tốt cho Tú Tú, con dâu cả gan nói một câu, trăm lần không thể nhận lời!
Bạch Cẩm Tú khá bất ngờ.
Mẹ cô lúc cô mười tuổi thì ốm qua đời. Lúc ấy cha cô cũng đã năm mươi mấy tuổi rồi, không tục huyền, càng không có ý nạp thiếp. Trương Uyển Diễm khi đó gả vào nhà cô, bởi vì tuổi tác không lớn hơn cô bao nhiêu, nên vô cùng quan tâm tới cô, tình cảm chị dâu em chồng dĩ nhiên là không có lời gì đáng chê trách. Nhưng có lẽ là bởi tính cách của cô, dù Trương Uyển Diễm có đối xử với cô tốt đến thế nào, thì trong lòng vẫn luôn có cảm giác xa cách với người chị dâu này, có chuyện cũng sẽ không nói với chị ta. Cho nên lâu nay chuyện hôn nhân này mang đến cho cô nhiều phiền não cùng bối rối, nhưng cô chưa từng bộc lộ ra trước mặt Trương Uyển Diễm.
Cô không thể ngờ được, lần này chị ấy lại ở trước mặt cha thúc đẩy hôn sự của mình.
Cô nín thở, hơi căng thẳng nhìn bóng dáng của cha mình.
Ông cụ vẫn ngồi yên không nhúc nhích, một lát sau mới nói:
– Cha biết rồi.
Chị dâu không nhận được sự xác nhận rõ ràng, có vẻ như khá thất vọng, nhưng có lẽ cũng không dám tiếp tục nói nữa, xoay người chậm rãi rời khỏi.
Bóng lưng ông cụ nhìn có vẻ tâm sự nặng nề.
Bạch Cẩm Tú nấp sau hòn núi giả, đang do dự có nên đi ra hay không thì nghe tiếng ông cụ lên tiếng:
– Đi ra đi, nấp gì mà nấp.
Bạch Cẩm Tú lấy lại bình tĩnh, thở phù ra một hơi, đi ra ngoài đứng sau lưng ông.
– Cha ơi, thực ra vừa rồi có một chuyện mà chị dâu chưa nói đến. Chính là con không muốn gả cho anh họ đâu, con coi anh họ như người anh trong nhà thôi. Cầu xin cha đừng đồng ý hôn sự này. Con gái lúc trước không muốn về chính là vì chuyện cưới hỏi đấy ạ.
Bạch Thành Sơn chậm rãi buông cần câu trong tay xuống, quay đầu lại, nhìn con gái mình, một lúc lâu sau thì thở dài.
– Tú Tú à, năm đó mẹ con đi, tiếc nuối lớn nhất trong đời là chưa được nhìn thấy con lớn lên gả cho anh họ con…Lúc đó còn dặn dò cha, đến giờ cha vẫn nhớ rất rõ.
Bạch Cẩm Tú mắt đỏ hoe lên:
– Cha ơi…
Bạch Thành Sơn xua tay:
– Việc hôn nhân này, cha đã nghĩ kỹ rồi, chỉ có thể làm trái di nguyện của mẹ con thôi. Chúng ta không nhận lời. Hai ngày nữa chờ cậu con đến đây mở lời, cha sẽ nói rõ ràng với chú ấy.
– Cha!
Bạch Cẩm Tú mừng phát khóc lên.
Vấn đề phiền não quấn lấy cô lâu như vậy, nhưng lại được giải quyết một cách vô cùng nhẹ nhàng. Đúng là y như nằm mơ.
Cô không kìm nén được cảm xúc của mình nhào vào lòng cha mình.
– Cha ơi cha thật tốt! Tú Tú ngốc quá, cứ cho rằng cha nhất định muốn gả con cho anh họ cơ!
Con gái vui mừng đến không che giấu được, dáng vẻ đó y như lúc còn nhỏ. Bạch Thành Sơn thổn thức trong lòng, vỗ nhè nhẹ sau lưng con gái cưng.
– Động rồi, động rồi!
Bạch Cẩm Tú bỗng thấy cái phao nổi lên mặt nước giật giật vài cái thì kêu lên, với tay cầm cần câu giật lên.
Một con cá trích to bằng bàn tay, đang giãy bành bạch giữa không trung.
– Câu được rồi! Tối nay con làm món canh cá trích cho cha nhé!
Bữa cơm tối trên bàn ăn có thêm món canh cá trích, mùi vị lại khiến mọi người không dám khen một câu. A Tuyên vừa nếm một ngụm lập tức không động vào nữa, Bạch Cẩm Tú có đe dọa với dụ dỗ thế nào thì cậu nhóc cũng lắc đầu điên cuồng. Ngay cả Bạch Thành Sơn cũng không hề nể mặt mũi con gái cưng lần đầu vào bếp vì mình, động mấy đũa là thôi. Nhưng Bạch Cẩm Tú lại rất hài lòng với món canh mình làm, uống hết cả một bát canh đầy.
Giờ đây cô đã hiểu, mình lẽ ra nên đối mặt với chuyện này sớm hơn mới đúng. Không thử, thì làm sao mà biết sự việc là khó hay dễ giải quyết chứ?
Đáng lẽ trong lòng cô còn ước gì cậu và anh họ Minh Luân đừng tới, nhưng giờ thì lại mong ngóng họ tới sớm càng tốt.
Cha nói một là một hai là hai, ông đã đồng ý với mình không nhận cuộc hôn này, vậy thì không ai bắt ông thay đổi ý kiến được, dù là cậu có ra mặt. Về điểm này, Bạch Cẩm Tú vô cùng tin tưởng.
Quả nhiên, cha không làm cô thất vọng. Ngày hôm sau cậu và anh họ Minh Luân mang theo lễ vật đã đến, cha mở tiệc khoản đãi, sau khi ăn xong hai người vào thư phòng, cuộc nói chuyện rất lâu mới kết thúc, khi cậu đi ra, biểu cảm hết sức không biết làm sao, nhưng rõ ràng, ông ấy đã phải chấp nhận kết quả này rồi.
Đến lúc này, Bạch Cẩm Tú rốt cuộc đã hoàn toàn yên tâm, nhìn gì cũng thấy thuận mắt. Thậm chí tòa Cổ thành này hồi trước nghĩ đến là cô thấy u ám rách nát, nay lại trở nên tươi sáng đầy sức sống, cảnh đẹp khắp nơi.
Cách ngày đại thọ Bạch Thành Sơn còn ba ngày nữa. Khang Thành đến trước mục đích chính là hôn sự. Giờ kế hoạch đã đổ bể, Bạch Thành Sơn uyển chuyển từ chối hôn sự, điều an ủi duy nhất chính là sự hứa hẹn của ông, Bạch gia sẽ luôn giúp đỡ Tân Quân. Chỉ cần Khang Thành có yêu cầu, Bạch Thành Sơn ông sẽ tiếp tục xuất tiền, tuyệt đối không nuốt lời.
Ông ta cùng với Bạch Thành Sơn tương giao nửa đời người, trọng lượng lời nói của đối phương, ông ta biết rõ. Khang Thành đành phải chấp nhận kết quả đó. Ngay đêm đó, ông ta giải thích cho con trai Minh Luân của mình.
Minh Luân có tình cảm với em họ Bạch gia, Khang Thành không phải không biết. Nhưng Bạch gia không muốn gả con gái đi, ông ta biết phải làm sao. Dù là xin thánh chỉ chỉ sợ cũng không có tác dụng gì.
Con trai dĩ nhiên sẽ thất vọng, ông ta dùng vài câu như đàn ông sợ gì không có vợ để an ủi, sau đó thì cũng từ bỏ. Lẽ ra là ngượng ngùng rời đi, hoặc là vẫn theo lịch trình ban đầu là chờ đại thọ của Bạch Thành Sơn xong thì mới đi. Nhưng không khéo ngay ngày hôm sau, người đến sau mang theo tin tức, bên Quảng Châu phủ lại xảy ra nhiễu loạn, tuy đã nhanh chóng bình ổn rồi nhưng vẫn cần ông ta trở về để giải quyết hậu quả. Bạch Thành Sơn biết được thì cực lực khuyên ông ta trở về, đừng để chuyện mừng thọ của mình mà làm chậm trễ chuyện lớn. Khang Thành đành phải tạ lỗi, dặn dò con trai ở lại thay mình chúc thọ, ông ta thì cùng ngày lập tức vội vã quay về.
Cậu đã quay trở về, Minh Luân hãy còn ở lại, nom dáng vẻ ảm đạm của anh ta, ngày ngày ra ra vào vào khó tránh khỏi bị đụng mặt, đôi bên đều xấu hổ.
Cô biết từ hậu hoa viên nhà mình đi ra ngoài, dọc theo con đường nhỏ ra khỏi thành bắc, đi qua một mảnh đồng ruộng thì chính là vùng ngoại ô, một con sông nhỏ chảy qua, phong cảnh vô cùng thích hợp để vẽ thực vật.
Trên dưới cả nhà đều rất bận rộn cho ngày mừng thọ sắp đến, cha cũng bắt đầu đón bạn cũ tới thăm hỏi, chỉ có cô là quá rảnh rỗi không có việc gì làm, ngày hôm nay thời tiết đẹp, búi mái tóc dài lên, thay bộ âu phục tiện ra ngoài, đội mũ rơm che nắng, mang theo chút đồ ăn sáng và nước, báo với Lưu Quảng một tiếng, đeo dụng cụ vẽ tranh đi ra ngoài. Ra khỏi thành thì chọn một nơi, ngồi xuống bắt đầu vẽ thực vật.
Cô liên tục vẽ mấy bản, đều là phong cảnh cận cảnh ở nhiều góc độ, còn có cả nông dân đang canh tác trên đồng ruộng nơi xa xa. Tới chiều, có nông dân qua đường phát hiện ra cô, biết cô gái đang ngồi dưới đất vẽ vẽ là vị tiểu thư Bạch gia vừa với từ Tây dương trở về, chỉ dám đứng nhìn từ xa. Dần dần có đứa bé đến gần, tò mò nhìn cô. Bạch Cẩm Tú vẫy vẫy tay, phân phát đồ ăn sáng lúc mang đi vẫn chưa ăn hết. Không muốn quấy nhiễu họ, về lại có vẻ hơi sớm, vì thế đi dọc theo con sông nhỏ đi lên, đi được hai dặm, cuối cùng tìm được một mảnh đất bằng, ngồi dưới một gốc cây sơn tra dại, tiếp tục vẽ cảnh con sông nhỏ.
Một lát sau, cô bỗng nghe được từ chỗ xa hình như có thanh âm bắn súng vọng đến. Quay đầu lại nhìn một cái, mới sực nhớ ra Tuần Phòng doanh Cổ Thành hình như đóng quân ở vùng này, bởi vì khá xa, nên cũng không thèm để ý đến nữa, tiếp tục công việc vẽ tranh của mình.
Trong ngày hôm nay, tổng cộng cô đã vẽ được hơn mười bức thực vật, nhưng có lẽ là bởi vì lâu không rèn luyện mà vẫn không tìm được cảm giác, những bức vẽ đó vô cùng không hài lòng.
Hoàng hôn dần buông, mặt trời ngả về phía tây.
Bạch Cẩm Tú đang thu dọn đồ đạc, bỗng thấy ở phương hướng Tuần Phòng doanh xa xa có người phóng ngựa đến.
Rất nhanh cô nhận ra đó chính là Nhiếp Tái Trầm đã mấy ngày không gặp, cũng không nhớ thế mà đã từng lái xe cho cô đấy.
Nhưng cô không muốn đụng phải anh, đang định thu dọn nhanh hơn rồi lặng lẽ rời khỏi thì bỗng khựng lại.
Người đó nhanh chóng tới bờ sông, xoay người xuống ngựa, lúc ngựa uống nước, có lẽ bởi quá nóng mà anh cũng cởi áo ra, lội xuống nước, mặt nước không quá cẳng chân của anh, cúi xuống tắm rửa.
Mặt nước lung linh dưới ánh chiều tà, bóng dáng nam tính kia hiện lên ngã ba tam giác, theo động tác xoay người của anh, hai vai, xương quai xanh, ngực, phía sau lưng, cùng với tám khối cơ bụng trơn nhẵn cứng cáp kia, trên cơ thể người thanh niên trẻ tuổi lộ ra mỗi một tấc đường cong cùng với thể mở, lượng cơ bắp vô cùng hoàn mỹ.
Đây là lần đầu tiên Bạch Cẩm Tú nhìn thấy một người như vậy.
Cô nhìn đến hai mắt không hề chớp, nắm lấy bút chì, trên tờ giấy trắng, nhanh chóng phác họa những gì mình nhìn thấy.
Hết chương 9
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook