Quyến Luyến Em Từng Phút Từng Giây
-
Chương 30: Cô Gái Trong Hồi Ức
Chu Gia Thượng ngồi trên ghế lái thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào kính chiếu hậu, sau đó lại nhanh chóng nhìn phía trước rồi nghiêm túc lái xe.
Toàn thế giới đều tràn ngập mùi vị chua chát của tình yêu, chỉ có anh ấy toát ra chút tươi mát của FA mà thôi.
Thật ra Chu Gia Thượng vẫn nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy Lâm Phức Phức, cũng là khoảng thời gian này. Bên ngoài trời vẫn không muộn lắm, hoàng hôn đã buông xuống, bên cạnh lối đi bộ có mấy ngọn đèn đường vàng mờ ảo.
Lần đó Mạc Dương làm xong công việc, ngay lập tức quay về thành phố Phong, sau đó cứ ngồi trong xe như vậy không có mục đích gì, ở trước cánh cửa này.
Lúc đó là tháng ba mùa xuân, Mạc Dương bận rộn ròng rã một tháng chưa được nghỉ ngơi. Một ngày được nghỉ đó, Mạc Dương ngồi máy bay từ Bắc Kinh quay về.
Lúc ấy Chu Gia Thượng mới đi theo Mạc Dương được hai tháng, cũng đã tương đối quen với hoàn cảnh của anh. Nhưng mà Chu Gia Thượng không biết mục đích anh đến đây là gì, mãi cho đến khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp từ trong nhà đi ra.
Cô gái đang mỉm cười, trên chân đi một đôi dép lê lông nhung rất đáng yêu, trong tay thì cầm theo một túi rác chuẩn bị đi vứt. Sau đó Chu Gia Thượng chú ý đến, ánh mắt của Mạc Dương từ đầu đến cuối không hề rời khỏi người cô gái đó.
Từ đó về sau, mãi cho đến một ngày nọ được nghỉ ngơi, Chu Gia Thượng nhìn thấy Mạc Dương mở ảnh chụp của cô gái này ra xem trên điện thoại di động. Lúc đó anh ấy mới nhớ đến cô gái này chính là cô gái nhìn thấy ở cửa nhà lần trước kia.
Chớp mắt một cái, đã ba năm trôi qua.
Chu Gia Thượng ở trong giới giải trí ít nhiều gì cũng có chút thâm niên, lần đầu tiên anh ấy cảm giấy giới giải trí này cũng không bẩn thỉu như trong tưởng tượng của anh ấy, chí ít thì có một người vừa thuần khiết vừa chung tình. Mặc dù có nói ra thì chưa chắc đã có người tin tưởng.
Lúc này Lâm Phức Phức đi ra ngoài nhưng chỉ đi một đôi dép lê, cầm điện thoại di động, thật sự là cô không hề chuẩn bị chút nào cả.
Đại khái là Mạc Dương nhận ra cô có chút bối rối, nói: “Đi ăn bữa cơm với anh, lát nữa anh đưa em về.”
“Ừm, vâng.” Lâm Phức Phức nhỏ giọng trả lời.
Chiếc xe nhẹ nhàng chạy trên đường, đi ngang qua đèn xanh đèn đỏ này đến đèn xanh đèn đỏ khác.
==
Thực ra dưới cái nhìn của Chu Gia Thượng thì tình hình của Mạc Dương không hề ổn.
Tối hôm qua lúc nửa đêm Chu Gia Thượng nhận được điện thoại của người đại diện Trần Khôn Sơn, giọng điệu bực bội hỏi anh ấy rốt cuộc là ban đêm Mạc Dương đã làm gì.
Toàn thế giới đều tràn ngập mùi vị chua chát của tình yêu, chỉ có anh ấy toát ra chút tươi mát của FA mà thôi.
Thật ra Chu Gia Thượng vẫn nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy Lâm Phức Phức, cũng là khoảng thời gian này. Bên ngoài trời vẫn không muộn lắm, hoàng hôn đã buông xuống, bên cạnh lối đi bộ có mấy ngọn đèn đường vàng mờ ảo.
Lần đó Mạc Dương làm xong công việc, ngay lập tức quay về thành phố Phong, sau đó cứ ngồi trong xe như vậy không có mục đích gì, ở trước cánh cửa này.
Lúc đó là tháng ba mùa xuân, Mạc Dương bận rộn ròng rã một tháng chưa được nghỉ ngơi. Một ngày được nghỉ đó, Mạc Dương ngồi máy bay từ Bắc Kinh quay về.
Lúc ấy Chu Gia Thượng mới đi theo Mạc Dương được hai tháng, cũng đã tương đối quen với hoàn cảnh của anh. Nhưng mà Chu Gia Thượng không biết mục đích anh đến đây là gì, mãi cho đến khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp từ trong nhà đi ra.
Cô gái đang mỉm cười, trên chân đi một đôi dép lê lông nhung rất đáng yêu, trong tay thì cầm theo một túi rác chuẩn bị đi vứt. Sau đó Chu Gia Thượng chú ý đến, ánh mắt của Mạc Dương từ đầu đến cuối không hề rời khỏi người cô gái đó.
Từ đó về sau, mãi cho đến một ngày nọ được nghỉ ngơi, Chu Gia Thượng nhìn thấy Mạc Dương mở ảnh chụp của cô gái này ra xem trên điện thoại di động. Lúc đó anh ấy mới nhớ đến cô gái này chính là cô gái nhìn thấy ở cửa nhà lần trước kia.
Chớp mắt một cái, đã ba năm trôi qua.
Chu Gia Thượng ở trong giới giải trí ít nhiều gì cũng có chút thâm niên, lần đầu tiên anh ấy cảm giấy giới giải trí này cũng không bẩn thỉu như trong tưởng tượng của anh ấy, chí ít thì có một người vừa thuần khiết vừa chung tình. Mặc dù có nói ra thì chưa chắc đã có người tin tưởng.
Lúc này Lâm Phức Phức đi ra ngoài nhưng chỉ đi một đôi dép lê, cầm điện thoại di động, thật sự là cô không hề chuẩn bị chút nào cả.
Đại khái là Mạc Dương nhận ra cô có chút bối rối, nói: “Đi ăn bữa cơm với anh, lát nữa anh đưa em về.”
“Ừm, vâng.” Lâm Phức Phức nhỏ giọng trả lời.
Chiếc xe nhẹ nhàng chạy trên đường, đi ngang qua đèn xanh đèn đỏ này đến đèn xanh đèn đỏ khác.
==
Thực ra dưới cái nhìn của Chu Gia Thượng thì tình hình của Mạc Dương không hề ổn.
Tối hôm qua lúc nửa đêm Chu Gia Thượng nhận được điện thoại của người đại diện Trần Khôn Sơn, giọng điệu bực bội hỏi anh ấy rốt cuộc là ban đêm Mạc Dương đã làm gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook