[Quyển 4] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
Chương 595: Tài phiệt quốc dân là nữ sinh (62)

Chu Tước cau chặt mày: "Sống chết chưa rõ?"

Bạch Trạch gật đầu: "Dựa vào hành động này của Cửu Sơn có lẽ mục tiêu cuối cùng hắn ta nhắm đến vẫn là Nam Nhiễm tiên sinh. Nhưng cô yên tâm, người của chúng tôi đang dốc toàn lực tìm kiếm. Hiện tại, thiếu tướng quân đang theo dõi hành tung của Cửu Sơn. Tin rằng không lâu nữa sẽ tìm được."

Dù nghĩ thế nào Chu Tước cũng không hiểu nổi tên Cửu Sơn kia bắt lão đại để làm gì?

Hắn ta và lão đại chỉ mới gặp mặt một hai lần, hai người bọn họ có làm thế nào cũng không thể kết thù nhanh như vậy.

Thế lửa dần dần tắt hẳn, tất cả mọi người đều đang tìm Nam Nhiễm.

Mà Nam Nhiễm thì đang bị người nắm lấy quần áo, sau đó bị quăng ra đất.

"Khụ khụ" Cô chống tay lên đất, cố gắng đỡ người dậy.

Cửu Sơn đứng đối diện, từ trên cao nhìn cô: "Chậc, chậc, chậc, nhìn đi, đây chính là kết cục của việc cậu từ chối hợp tác với tôi." Ban nãy còn là một người đàn ông ôn nhu, hiện tại hoàn toàn thay đổi, cả gương mặt đều bị vẻ dữ tợn, ác độc bao phủ.


Bất quá, khi hắn ta trông thấy Nam Nhiễm không thể đứng lên, hắn ta lập tức thu vẻ dữ tợn trên mặt lại, cười cười.

"Nam Nhiễm, tôi có thể thả cho cậu một con đường sống. Chỉ cần cậu nói cho tôi biết là ai đã biến cậu thành dáng vè này."

Hắn ta vừa nói vừa tới gần Nam Nhiễm, dựa sát vào tai Nam Nhiễm, nhẹ nhàng hỏi: "Tôi thật sự rất tò mò, rõ ràng cậu cũng không thích thế giới này nhưng vì cái gì cậu lại không muốn hủy diệt nó?"

Nam Nhiễm lau máu dính trên miệng, cô bỗng nhiên liếm môi, mí mắt rũ xuống, cả người bộc phát ra sức mạnh lớn, lật ngược tình huống, đẩy Cửu Sơn ngã ra đất.

Sau khi đẩy hắn ta vào góc tường, cô lại ho khan vài tiếng.

Mùi máu tươi tràn lên cổ họng như sắp trào ra ngoài.

Cô giơ tay lên chụp lấy cái bóng đèn sáng rực ở bên cạnh, dùng hết sức lực bẻ nó xuống.


[Xẹt!] [Xẹt!], tiếng dây điện bị hở va chạm vào nhau vang lên.

[Ầm!]

Nam Nhiễm cầm nguyên cái đèn đập thẳng vào mặt Cửu Sơn.

Vừa đập cô vừa nghiến răng nói từng chữ: "Cái đồ vương bát đản nhà ngươi! Không phải đã nói đừng có lượn lờ trước mặt lão tử sao? Mỗi lần nhìn thấy ngươi, lão tử đều bực mình."

Mỗi lần nói xong một câu Nam Nhiễm lại đập một cái lên mặt hắn ta, cho đến khi cả mặt Cửu Sơn toàn là máu, huyết nhục mơ hồ, cô mới bò xuống khỏi người hắn ta.

Nam Nhiễm thò tay, bò từng chút một ra bên ngoài.

Không biết có phải do thuốc phát tác dụng hay không mà hai mắt của cô lúc này cứ mờ mờ ảo ảo, đầu thì choáng váng, cả người càng lúc càng không có sức.

Ánh đèn và thời tiết nóng nực đã làm hao tổn 90% sức chiến đấu của Nam Nhiễm.

Hệ thống mở miệng: [ ký chủ, cửa lớn nằm ở bên trái, cách cô chưa tưới một mét.]


Nam Nhiễm chống hai tay lên đất, bởi vì ban nãy bẻ gãy cái đèn kia nên cả tay cô đều là máu. Cho nên mỗi một chỗ cô bò qua đều để lại vết máu đỏ tươi, kéo dài trên đất.

Cửu Sơn ngã vào góc tường, trên mặt toàn là máu, hắn ta cười lớn.

Vì hắn ta cười nên cả người đều run rẩy theo, cũng không biết hắn ta đang nghĩ gì mà lại buồn cười như thế.

Chỉ nghe hắn ta nói: "Nam Nhiễm, cậu nói cho tôi biết đi, tôi thật sự rất tò mò. Sau khi cậu nói xong, tôi sẽ thả cậu đi. Không có tôi, cậu không thể mở được cánh cửa kia."

Nam Nhiễm bò một đường tới cửa, cô đỡ tường thở hồng hộc.

Cơn chóng mặt càng lúc càng mạnh hơn.

Không biết tại sao cô bỗng nhiên dựa vào cửa, ngồi xuống.

[Tách!]

[Tách!]

[Tách!]

Vết thương trên trán vốn đã ngừng chảy máu, hiện tại lại bắt đầu chảy máu, nhỏ giọt trên đất.
Cô dựa đầu vào cửa, nhắm mắt lại.

"Ta có dạ minh châu, ngươi không có."

Thời điểm nói ra hai chữ này, cô hơi nâng cằm, dáng vẻ như đang rất kiêu ngạo tự hào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương