[Quyển 3] Sủng Nịnh Vợ Yêu: Boss Lạnh Lùng Và Cô Vợ Sát Thủ
-
Chương 8: Cuộc chiến đẫm máu (3)
- Các người...các người sao vào đây được?
Có vẻ KO khá bất ngờ và không thể tin được. Nam Cung Mẫn cười lạnh
- KO, anh có biết Death không?
- Cô...không thể nào.
- Điều anh không biết còn nhiều lắm.
Diệu Lam nghe hai người đối thoại mà mắt mở to nhìn về Nam Cung Mẫn. Một cô gái mới trưởng thành lại là Death trong truyền thuyết?
Bên Nam Cung Thần cuộc chiến vẫn đang giằng co và căng thẳng. Cố Dạ Huân nhiều lần muốn giúp lại bị những bọn tép riu kia cản lại, dù võ công không cao nhưng bọn họ rất đông. Đánh một lát, máu nóng trên người hắn trỗi dậy, bộ mặt trẻ con, hay cười thay vào đó là ánh mắt sắc bén khuôn mặt lạnh lùng
- Ông đây không có thời gian chơi với các ngươi.
Song, Cố Dạ Huân dùng hai tay đánh bọn họ, hắn đi tới đâu người ngã tới đó. Cuối cùng dừng trước mặt Yến Di. Nhưng chưa kịp đụng vào, người vốn dĩ đang đánh nhau với Nam Cung Thần bây giờ lại xuất hiện trước mặt hắn.
Cố Dạ Huân đánh nhiều nhưng không mất sức, hắn nhìn Nam Cung Thần ra hiệu bằng ánh mắt. Anh gật đầu, lách người nhẹ dùng dao nhỏ bên cạnh chém đứt dây đang trói trên người cô. Không còn gì cố định, Yến Di cứ như vậy ngã nhào xuống cũng may anh đỡ kịp. Nhìn vết thương trên người cô, tim anh cảm thấy nhói lên. Anh ôm chặt cô vào lòng thì thào
- Xin lỗi em, tôi đến muộn.
- Các người đừng mong thoát khỏi đây.
Ông ta đánh một cách quyết liệt hơn, các đòn đều là những chiêu lấy mạng người. Cố Dạ Huân ra chiêu nào ông ta cũng phá được.
Yến Di lúc này lờ mờ tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh trước mắt cô yếu ớt lên tiếng
- Anh... đến đây...làm gì? Anh... bỏ tôi lại rồi đi đi, anh không phải là đối thủ...của ông ta...
- Đừng nói nữa, mạng của em là của tôi, nếu có chết cũng là chết trong tay tôi.
Nghe anh nói vậy, cô mỉm cười nói
- Cứu tôi...tôi cũng sẽ không sống nổi... thà bỏ tôi ở đây, các anh còn có đường lui...mang theo một phế nhân như tôi, sẽ là gánh nặng... cho anh mà thôi...
- Không cần nói nữa.
Nam Cung Thần ôm chặt cô vào lòng, nghe những lời nói này của cô, anh có cảm giác cô đang mất dần sức sống, cô chỉ muốn chết để được giải thoát, nhưng Nam Cung Thần anh tuyệt đối không cho chuyện này xảy ra. Dù cô có chết, anh sẽ xuống tận âm giới kéo cô lên.
- Hự, phụt...
Tiếng rên của Cố Dạ Huân kéo anh thoát khỏi nguy hiểm. Cố Dạ Huân lúc này đang ôm lấy ngực, miệng phun ra một ngụm máu.
- Dạ Huân, có sao không?
- Anh, em chống đỡ không nổi nữa rồi. Ông ta quá mạnh...
- Ha ha ha, các người chịu chết đi.
Ông ta lao nhanh về phía anh, Nam Cung Thần đang ôm Yến Di trên tay chỉ có thể né đòn, động tác cũng chậm hơn nên anh trúng khá nhiều quyền của ông ta.
Anh lùi về phía sau, mặt lạnh không đổi sắc, tay siết chặt cô hơn. Dù Yến Di nói gì cũng không nghe
- Anh mau...bỏ...tôi xuống, nếu không...anh sẽ chết...
- Em thật ồn ào.
Dứt lời, anh cúi người xuống ngậm lấy môi cô. Yến Di hai mắt trừng lớn, giờ là lúc nào rồi mà còn hôn với chả ôm chứ? Cô yếu ớt không thể kháng cự, một lúc sau anh mới buông môi cô ra
- Em còn nói nữa đừng trách tôi.
Yến Di lúc này rất thức thời, yên lặng nằm trong lòng anh. Và cô cảm thấy mình sắp chống cự không nổi, hai mắt cứ nặng trĩu. Lại nhìn lấy ông ta đang đứng đối diện nở nụ cười man rợ. Yến Di điều chỉnh chiếc nhẫn trên tay, sợi băng ti nhắm thẳng vào tim ông ta lao nhanh đến.
Nhưng ông ta né được nên băng ti đâm chệch qua tim ông chỉ vài xăng ti mét. Sức lực cuối cùng cô đã dồn vào đòn đánh nay, mong sao anh và mọi người có thể thoát khỏi đây an toàn.
Yến Di nở một nụ cười, hai mắt từ từ nhắm lại, tay đang ôm cổ anh buông lỏng ra. Nam Cung Thần hoảng loạn nhìn xuống gương mặt trắng bệch, môi khô khốc của cô.
- Yến Di, Yến Di...
Hiển nhiên không ai đáp lời anh, ba ngày với cực hình tra tấn dã man đó, chịu đến bây giờ đã là giới hạn. Nếu đổi lại người khác sợ rằng mạng cũng không còn.
Cố Dạ Huân từ dưới đất đứng lên, nhìn ông ta đang ôm vết thương, hơi thở dài thoi thóp quỳ dưới mặt đất. Dù băng ti không đâm vào tim nhưng sợi dây được cô tẩm độc, độc này dính một tí cũng sẽ lấy mạng người.
Lúc này đám người Phong Tần cũng tìm đến, KO đang bị khống chế. Khi nhìn thấy boss thoi thóp dưới nền đất KO trở nên hoảng loạn, hắn ta không ngờ một người tài giỏi như boss cũng bị đánh bại.
Nam Cung Thần nhìn KO gằn giọng nói
- Giải về bang tra tấn cho tôi, nhưng phải giữ lại mạng sống cậu ta. Tôi muốn cậu ta chết không được mà sống cũng không xong.
Song, anh đi nhanh ra ngoài. Yến Di cần được cấp cứu, nếu không cô sẽ chết mất.
Nam Cung Mẫn rút súng chỉa về phía "ông ta" sau đó bóp còi. Một viên đạn, đoạt lấy mạng ông ta.
Khi họ ngồi trực thăng rời khỏi đảo Vô Danh, căn cứ của tổ chứ JS cũng bị nổ tung. Từ nay trở về sau JS kể đã bị xóa sổ hoàn toàn. Tổ chức giết người khiến thế giới khiếp sợ đã trở thành huyền thoại.
Có vẻ KO khá bất ngờ và không thể tin được. Nam Cung Mẫn cười lạnh
- KO, anh có biết Death không?
- Cô...không thể nào.
- Điều anh không biết còn nhiều lắm.
Diệu Lam nghe hai người đối thoại mà mắt mở to nhìn về Nam Cung Mẫn. Một cô gái mới trưởng thành lại là Death trong truyền thuyết?
Bên Nam Cung Thần cuộc chiến vẫn đang giằng co và căng thẳng. Cố Dạ Huân nhiều lần muốn giúp lại bị những bọn tép riu kia cản lại, dù võ công không cao nhưng bọn họ rất đông. Đánh một lát, máu nóng trên người hắn trỗi dậy, bộ mặt trẻ con, hay cười thay vào đó là ánh mắt sắc bén khuôn mặt lạnh lùng
- Ông đây không có thời gian chơi với các ngươi.
Song, Cố Dạ Huân dùng hai tay đánh bọn họ, hắn đi tới đâu người ngã tới đó. Cuối cùng dừng trước mặt Yến Di. Nhưng chưa kịp đụng vào, người vốn dĩ đang đánh nhau với Nam Cung Thần bây giờ lại xuất hiện trước mặt hắn.
Cố Dạ Huân đánh nhiều nhưng không mất sức, hắn nhìn Nam Cung Thần ra hiệu bằng ánh mắt. Anh gật đầu, lách người nhẹ dùng dao nhỏ bên cạnh chém đứt dây đang trói trên người cô. Không còn gì cố định, Yến Di cứ như vậy ngã nhào xuống cũng may anh đỡ kịp. Nhìn vết thương trên người cô, tim anh cảm thấy nhói lên. Anh ôm chặt cô vào lòng thì thào
- Xin lỗi em, tôi đến muộn.
- Các người đừng mong thoát khỏi đây.
Ông ta đánh một cách quyết liệt hơn, các đòn đều là những chiêu lấy mạng người. Cố Dạ Huân ra chiêu nào ông ta cũng phá được.
Yến Di lúc này lờ mờ tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh trước mắt cô yếu ớt lên tiếng
- Anh... đến đây...làm gì? Anh... bỏ tôi lại rồi đi đi, anh không phải là đối thủ...của ông ta...
- Đừng nói nữa, mạng của em là của tôi, nếu có chết cũng là chết trong tay tôi.
Nghe anh nói vậy, cô mỉm cười nói
- Cứu tôi...tôi cũng sẽ không sống nổi... thà bỏ tôi ở đây, các anh còn có đường lui...mang theo một phế nhân như tôi, sẽ là gánh nặng... cho anh mà thôi...
- Không cần nói nữa.
Nam Cung Thần ôm chặt cô vào lòng, nghe những lời nói này của cô, anh có cảm giác cô đang mất dần sức sống, cô chỉ muốn chết để được giải thoát, nhưng Nam Cung Thần anh tuyệt đối không cho chuyện này xảy ra. Dù cô có chết, anh sẽ xuống tận âm giới kéo cô lên.
- Hự, phụt...
Tiếng rên của Cố Dạ Huân kéo anh thoát khỏi nguy hiểm. Cố Dạ Huân lúc này đang ôm lấy ngực, miệng phun ra một ngụm máu.
- Dạ Huân, có sao không?
- Anh, em chống đỡ không nổi nữa rồi. Ông ta quá mạnh...
- Ha ha ha, các người chịu chết đi.
Ông ta lao nhanh về phía anh, Nam Cung Thần đang ôm Yến Di trên tay chỉ có thể né đòn, động tác cũng chậm hơn nên anh trúng khá nhiều quyền của ông ta.
Anh lùi về phía sau, mặt lạnh không đổi sắc, tay siết chặt cô hơn. Dù Yến Di nói gì cũng không nghe
- Anh mau...bỏ...tôi xuống, nếu không...anh sẽ chết...
- Em thật ồn ào.
Dứt lời, anh cúi người xuống ngậm lấy môi cô. Yến Di hai mắt trừng lớn, giờ là lúc nào rồi mà còn hôn với chả ôm chứ? Cô yếu ớt không thể kháng cự, một lúc sau anh mới buông môi cô ra
- Em còn nói nữa đừng trách tôi.
Yến Di lúc này rất thức thời, yên lặng nằm trong lòng anh. Và cô cảm thấy mình sắp chống cự không nổi, hai mắt cứ nặng trĩu. Lại nhìn lấy ông ta đang đứng đối diện nở nụ cười man rợ. Yến Di điều chỉnh chiếc nhẫn trên tay, sợi băng ti nhắm thẳng vào tim ông ta lao nhanh đến.
Nhưng ông ta né được nên băng ti đâm chệch qua tim ông chỉ vài xăng ti mét. Sức lực cuối cùng cô đã dồn vào đòn đánh nay, mong sao anh và mọi người có thể thoát khỏi đây an toàn.
Yến Di nở một nụ cười, hai mắt từ từ nhắm lại, tay đang ôm cổ anh buông lỏng ra. Nam Cung Thần hoảng loạn nhìn xuống gương mặt trắng bệch, môi khô khốc của cô.
- Yến Di, Yến Di...
Hiển nhiên không ai đáp lời anh, ba ngày với cực hình tra tấn dã man đó, chịu đến bây giờ đã là giới hạn. Nếu đổi lại người khác sợ rằng mạng cũng không còn.
Cố Dạ Huân từ dưới đất đứng lên, nhìn ông ta đang ôm vết thương, hơi thở dài thoi thóp quỳ dưới mặt đất. Dù băng ti không đâm vào tim nhưng sợi dây được cô tẩm độc, độc này dính một tí cũng sẽ lấy mạng người.
Lúc này đám người Phong Tần cũng tìm đến, KO đang bị khống chế. Khi nhìn thấy boss thoi thóp dưới nền đất KO trở nên hoảng loạn, hắn ta không ngờ một người tài giỏi như boss cũng bị đánh bại.
Nam Cung Thần nhìn KO gằn giọng nói
- Giải về bang tra tấn cho tôi, nhưng phải giữ lại mạng sống cậu ta. Tôi muốn cậu ta chết không được mà sống cũng không xong.
Song, anh đi nhanh ra ngoài. Yến Di cần được cấp cứu, nếu không cô sẽ chết mất.
Nam Cung Mẫn rút súng chỉa về phía "ông ta" sau đó bóp còi. Một viên đạn, đoạt lấy mạng ông ta.
Khi họ ngồi trực thăng rời khỏi đảo Vô Danh, căn cứ của tổ chứ JS cũng bị nổ tung. Từ nay trở về sau JS kể đã bị xóa sổ hoàn toàn. Tổ chức giết người khiến thế giới khiếp sợ đã trở thành huyền thoại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook