(quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai - Mặc Linh [full]
C25: Nhất Định Là Giao Long Ghen Ghét

Edit : Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

"Tìm ta?" Trọng Minh Điểu lắc đầu với Ngân Hồ: "Ta chưa từng thấy nó, khẳng định ngươi là người lừa gạt, có phải giết chết con rồng ngu xuẩn kia rồi không?"

Vu Hoan: "..."

Nàng mà giết sẽ không thừa nhận sao? Ta giết!

Trong cơn giận dữ Trọng Minh Điểu tung cánh nhằm về phía Vu Hoan.

"Không phải nàng ta."

Trọng Minh Điểu cứng đờ cánh, kinh ngạc nhìn về phía Ngân Hồ: "Có ý gì?"

"Lúc ta gọi các ngươi đến, Giao Long đã trả lời ta." Tiếng nói trầm thấp của Ngân Hồ bị gió thổi rái rác khắp nơi: "Lúc ấy nó xác thật là đi tìm ngươi."

"Vậy chính là bị người ta bắt rồi, nó ngốc như vậy, lừa một cái là xong, căn bản không cần ra tay." Vu Hoan từ từ mở miệng.

Ba con bên kia trong mắt đồng thời lộ ra biểu cảm nói rất có đạo lý.

"Ngân ca ca, muội đi tìm Long ca ca nhé?" Tiểu Loan mở miệng trước.

"Không được, ở trong Huyền Địa nơi nơi đều là loài người, gặp phải bọn họ sẽ rất phiền phức. Con rồng ngu xuẩn kia có lẽ không đến mức sẽ bị loài người bắt được, chúng ta cứ chờ đi." Trọng Minh Điểu quyết đoán cự tuyệt.

"Nhưng mà..." Tiểu Loan nhìn về phía Ngân Hồ.

Ngân Hồ sờ đầu Tiểu Loan: "Chờ một chút."

Hiển nhiên Tiểu Loan càng nghe lời Ngân Hồ hơn, hắn vừa nói như vậy, Tiểu Loan không nói tiếp, chỉ nhấp môi ôm cánh tay của Ngân Hồ, vẻ mặt lo lắng nhìn nơi xa.


Vu Hoan âm thầm bĩu môi, Ngân Hồ này không hề chán ghét sinh vật khác như trong lời của Giao Long mà?

Nhìn người ta kìa, đối xử với tiểu cô nương kia thật tốt, còn sờ đầu nàng ta, thậm chí còn cho nàng ta ôm hắn nữa kìa.

Nhất định là Giao Long ghen ghét!

Chậc chậc...

Không đúng, nàng vẫn nên đi làm chính sự của mình thì hơn!

"Chờ cũng là chờ, bằng không chúng ta đến tâm sự chuyện trời đất tí đi?" Vu Hoan chớp mắt, bày ra dáng vẻ ta không có ý đồ gì với các ngươi.

"Sao các ngươi còn không đi?" Hiển nhiên tâm trạng của Trọng Minh Điểu không tốt.

Vu Hoan nhún vai: "Chuyện còn chưa có làm, vì sao ta phải đi?"

"Ngươi muốn làm chuyện gì?" Trong mắt Trọng Minh Điểu hiện lên tia đề phòng.

Vu Hoan lấy cằm hất hất vực sâu phía sau chúng nó: "Chuyện ta muốn làm đại khái là ở phía dưới."

"Ngươi muốn tới nơi đó?" Trọng Minh Điểu cao giọng: "Ngươi điên rồi sao?"

"Sao vậy? Phía dưới có cái gì?"

"Trọng Minh." Ngân Hồ gọi Trọng Minh Điểu, Trọng Minh Điểu há to mồm lập tức khép lại.

Ánh mắt nó nhìn Vu Hoan không khác gì nhìn kẻ ngốc, thậm chí còn lộ ra vẻ đồng tình với Vu Hoan, các loại ánh mắt thương hại phức tạp.

"Ba ngày sau Huyền Địa sẽ đóng thông đạo ra ngoài, hiện tại ngươi mau rời đi đi, lấy năng lực của Sáng Thế Chi Kiếm thì tìm được cửa ra ngoài vẫn còn kịp." Ngân Hồ nhìn Vu Hoan, trong đôi mắt hồ ly tràn đầy cảnh cáo.

Hình như hắn không muốn cho nàng đi xuống?

Phía dưới chắc chắn có hạt châu nàng muốn tìm.

Đừng hỏi nàng vì sao chắc chắn như vậy.

Có một số nơi có sinh vật khác nhau, nhất định có bảo bối!

Sau khi Trọng Minh Điểu nghe xong, đôi mắt phát sáng, theo bản năng nhìn về phía Dung Chiêu bên cạnh Vu Hoan.

Lúc trước nó đã cảm thấy hơi thở trên người nam nhân này có chút không đúng, thì ra là Sáng Thế Chi Kiếm.

Ngay cả Tiểu Loan cũng tò mò đánh giá Dung Chiêu một phen, chợt bĩu môi, vẫn là Ngân ca ca của nàng ta đẹp hơn.

"Nếu ta từ chối thì sao?"

"Ba ngày sau Huyền Địa mở ra đại trận Tinh Lọc, ngoại trừ linh thú, những sinh vật còn lại đều sẽ bị tinh lọc hết."

"Gì?" Tia kinh ngạc trên mặt Vu Hoan không phải là giả vờ, mà là thật sự: "Đừng nói với ta là ý mà ta hiểu nha?"

Mặt Ngân Hồ không cảm xúc gật đầu.

Da đầu Vu Hoan tê dại, trong đầu nổ tung, một hồi lâu mới tìm thấy giọng của bản thân: "Đó là tà trận đúng không? Vậy mà các ngươi dùng trận pháp như vậy..."


"Cái gì mà tà trận, rõ ràng loài người các ngươi tham lam, vô sỉ. Bọn ta làm như vậy chỉ là vì bảo vệ bản thân."

Trọng Minh Điểu ở bên cạnh dậm chân.

"Tà trận chính là tà trận, có gì mà ngại phải thừa nhận, ta cũng không có nói không thể dùng. Ta chỉ nói vậy mà các ngươi dùng trận pháp như vậy, trận pháp này sớm đã bị thất truyền."

Trọng Minh Điểu: "..."

Loài người này không ra bài theo lẽ thường gì hết!

Ngân Hồ nâng mí mắt: "Cho nên ngươi nhanh chóng rời đi đi."

Một khi đại trận Tinh Lọc mở ra, không giết hết loài người trong Huyền Địa sẽ không dừng lại. Nhưng bên người nữ nhân này có Sáng Thế Chi Kiếm, muốn giết nàng là rất khó khăn.

Thật ra hắn muốn giết nàng, nhưng hắn không có trăm phần trăm nắm chắt thắng được Sáng Thế Chi Kiếm.

Hắn không muốn chọc thêm phiền phức, nàng có thể tự mình rời đi là tốt nhất.

"Không phải còn có ba ngày sao?" Tầm mắt của Vu Hoan ngắm vực sâu: "Ta nhất định phải đi xuống, tốt nhất là các ngươi đừng cản ta."

Tiếng nói vừa dứt, Vu Hoan như sao băng bắn về phía vực sâu.

"Ngăn nàng ta lại!" Ngân Hồ trầm giọng rống.

Tiểu Loan và Trọng Minh Điểu đồng thời hành động, Tiểu Loan khôi phục nguyên thân, Xích Loan có huyết mạch của Phượng Hoàng, vẻ ngoài cũng không khác Phượng Hoàng là mấy, bốn phía nó có ngọn lửa thiêu đốt ở trống rỗng, xa xa nhìn thấy như một quả cầu lửa.

Gió trong vực sâu còn lớn mạnh hơn trong tưởng tượng của Vu Hoan, ngay từ đầu không nắm chắc được lực đạo, bị gió quật xoay một vòng.

Nếu không phải Dung Chiêu kịp thời giữ chặt nàng, có lẽ nàng đã bị thổi lên rồi.

Thân ảnh của Trọng Minh Điểu và Tiểu Loan xuất hiện ở trước mặt bọn họ, chặn đường đi xuống.

Ngân Hồ vẫn là hình người như cũ, từ phía trên đạp chân không mà đến.

"Không phải các ngươi muốn biết vì sao loài người không thể đặt chân vào trong Huyền Địa sao? Ta nói cho các ngươi biết."

Bị gió thổi đến khó chịu Vu Hoan: "..."

Ai đờ mờ muốn ở đây nghe ngươi nói.


Hiện tại nàng không muốn biết.

Vu Hoan cho Dung Chiêu ánh mắt, Dung Chiêu hiểu ý, một tay ôm nàng chậm rãi thu hồi lại, hư thể Thiên Khuyết Kiếm xuất hiện trong tay hắn.

Cánh tay giơ lên, mấy đường kim quang bắn ra, thẳng đến Ngân Hồ và Trọng Minh Điểu.

Vu Hoan lập tức nhằm về phía Tiểu Loan.

Tiểu Loan không kinh hoảng một chút nào, chỉ là điều động ngọn lửa trên thân thể, dùng ngọn lửa phủ kín toàn thân trên dưới nó, từ giữa ngăn cách đường đi.

Khóe miệng Vu Hoan cong lên, rút Thiên Khuyết Kiếm ra đánh xuống.

Kim quang giống như rìu lớn tách trời đất, chém biển lửa kia từ một thành hai phân, lộ ra vực sâu đen tuyền phía dưới.

Nhưng ngọn lửa rất nhanh đã khép lại.

Vu Hoan vừa tấn công cầu lửa của Tiểu Loan, vừa bay xuống biển lửa đó, khi khe hở sắp toàn bộ khép lại, cả người nàng từ trong biển lủa xuyên xuống.

Tâm niệm vừa động, Dung Chiêu còn đang giao thủ với Ngân Hồ chớp mắt biến mất trước mặt bọn họ.

Mà Ngân Hồ vừa mới tránh khỏi kim quang của Dung Chiêu chém đến kia, trước mắt thân ảnh của Vu Hoan và Dung Chiêu hoàn toàn biến mất rồi.

Khe hở của biển lửa hoàn toàn khép lại.

Tiểu Loan nhanh chóng thu hồi biển lửa, ở trong vực sâu đen như mực không phát hiện hơi thở của Vu Hoan và Dung Chiêu, hai người kia giống như tan biến trong không khí vậy.

Ngân Hồ trầm mặc một chút, giọng nói ám ách truyền khắp vực sâu: "Không cần đuổi theo."

"Nhưng mà phía dưới..."

"Nếu Sáng Thế Chi Kiếm không ngu mà nói sẽ không làm chuyện ngu xuẩn."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương