Edit by Thanh tỷ

Chương 580: Mau chạy

Lúc Tần Nhất đang đánh thức mấy người Vương Ổn Ổn dậy, nghe thấy Cổ Thành hỏi, quay đầu nhìn ông ta: "Bầy kiến biến dị kia đang chạy về phía chúng ta, rất đông, ông cho rằng chúng ta có thể đối phó ư? Nếu bây giờ ông còn không đi, sẽ không kịp đâu."

"Cái gì?" Đám người kinh ngạc.

"Không phải chứ, sao bọn chúng lại chạy tới chỗ này của chúng ta?" Có người khó hiểu lên tiếng hỏi.

Bọn họ đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng không ai rảnh đi trêu chọc đám kiến biến dị kia. Hơn nữa, ban ngày lúc bọn họ rời đi, những con kiến biến dị đó vẫn chưa tỉnh lại mà.

"Không đúng, sao không thấy Mã Đức đâu cả?" Có người phát hiện chỗ không thích hợp.

Cổ Thành nghe tiếng quay đầu nhìn về phía người đàn ông vừa lên tiếng: "Cậu nói cái gì?"


Người đàn ông này trông rất ốm yếu, ngày thường cũng hay lui tới với Mã Đức, tối hôm qua Mã Đức chính là ngủ ở bên cạnh hắn.

"Chuyện này, trưởng thôn, tôi cũng không biết. Tối hôm qua Mã Đức còn nằm cạnh tôi ngủ, nhưng bây giờ lại không thấy người đâu." Người đàn ông nhỏ gầy cũng có phần buồn bực.

Lúc này lại có người phát hiện không đúng: "Ý, Dương Kim Đệ cũng không thấy."

"Hai người này làm gì mà đều không thấy người đâu, rốt cuộc là chuyện gì thế." Ù ù cạc cạc bị đánh thức dậy, mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Nhưng riêng mặt Cổ Thành lại đen như đít nồi, thậm chí mơ hồ còn nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt.

Hai tên ngu xuẩn này!

"Này, mấy người có thời gian ở đấy mà nghĩ à, còn không mau dậy thu dọn đồ. Nếu không nhanh chóng rời đi, bầy kiến biến dị chạy tới, lúc đấy có muốn cũng không kịp đâu." Tần Nhất khó có được một lần hảo tâm nhắc nhở một tiếng.


Đúng vậy, bọn họ phải mau dậy thôi.

Dường như có Tần Nhất ở đây, bọn hắn đều rất an tâm, nhưng dù sao cũng là kiến biến dị khổng lồ, một đám đàn ông con trai cuống quýt đứng dậy dọn đồ.

Trong lúc nhất thời, trong kho hàng người ngã ngựa đổ.

Cùng đám bọn hắn so sánh, rõ ràng bốn người Tần Nhất, à không, nên nói là ba người một Zombie, hành động của các cô đâu vào đấy, rất nhanh đã thu dọn xong.

Cổ áo Phượng Khuynh Ca hơi thấp, quần áo không chỉnh tề, nhưng cả người lại lộ ra mị hoặc và phong tình kinh người, cô ấy vừa nhìn thấy Tần Nhất liền nhào tới.

Hơi có chút nhu nhược ngã vào trong ngực Tần Nhất, mái tóc đen dài tới bên hông giống như là dải tơ lụa: "Tiểu Nhất Nhất, hai người kia phiền quá, đều không cho người ta ngủ một giấc ngon lành."

Thông minh như Phượng Khuynh Ca, sao có thể không biết chuyện đêm nay là bởi vì hai người biến mất kia.


Kỳ thật mấy người Tần Nhất hoàn toàn có thể nhẹ nhàng giải quyết bầy kiến biến dị.

Thế nhưng các cô không muốn, hoặc là nói các cô không có nghĩa vụ đó.

Mấy người các cô cũng không phải người tốt, các cô chỉ để ý người mà mình quan tâm. Huống chi, trong đám người này cũng không phải mỗi người đều có ý tốt với các cô, ngược lại đều là người có tâm tư riêng, chỉ là không có hành động mà thôi.

Về tình về lý, các cô đều muốn cho bọn hắn một chút giáo huấn nhỏ.

Bước chân của Tần Nhất và Trạch Ninh rất vững, trước đó đám người Cổ Thành không cảm giác được chỗ khác thường, nhưng lúc này còn không nhận ra được thì chính là heo.

Mắt đất hơi hơi rung động, nháy mắt, tất cả mọi người đều cảm nhận được sự sợ hãi.

"Nhanh lên, chúng ta bây giờ phải mau rời đi."
Lúc này Cổ Thành cũng không có tâm tình đi quan tâm đến những thứ chưa thu thập, hạ lệnh một cái, tất cả mọi người liền chạy ra khỏi nhà kho.

Thị lực tốt thì sẽ phát hiện từng đống lớn kiến biến dị đen nghịt đang xông về phía bọn hắn nơi này, người nhìn sợ đến tim đập thình thịch, hơi thở rối loạn, trong lòng càng sợ hãi.

"Trưởng thôn, trưởng thôn cứu chúng tôi." Có thanh âm truyền tới.

"Mau nhìn, là Dương Kim Đệ và Mã Đức." Có người thấy được hai bóng dáng chật vật đang bị bầy kiến biến dị đuổi theo.

"Đúng là hai người đó, thế nhưng bọn họ đã đi đâu?" Có người vẫn không rõ hỏi.

Chương 581: Em trai tôi, Trạch Ninh

"Còn có cái gì mà không hiểu, bầy kiến biến dị chính là bị hai người kia dẫn tới. Nhìn là biết, hai người kia nửa đêm lén lút trốn chúng ta đi ra ngoài lấy tinh hạch, kết quả chọc giận đám kiến, hiện tại bị đuổi cho chạy tới chỗ chúng ta."
Có người vừa đoán đã trúng.

Đám người liếc nhìn lẫn nhau, cuối cùng đều tin là thế.

Đây không phải việc bọn hắn có muốn tin tưởng hay không, mà là sự thật.

Cách làm người của Dương Kim Đệ và Mã Đức cũng không phải bọn hắn không biết, loại chuyện này hai người đó hoàn toàn làm ra được.

"Trưởng thôn." Có người nhìn về phía Cổ Thành, có chút khó xử.

Cổ Thành nhìn thoáng qua về phía hai người Dương Kim Đệ, mặt mũi tràn đầy thương tiếc: "Chúng ta đi thôi, bất luận thế nào tôi cũng không thể để mọi người cùng chết với hai kẻ khốn kiếp kia được. Là tôi có lỗi với hai người bọn họ, nếu như sau này hai người đó muốn tìm người báo thù, cứ tới tìm lão già tôi đi."

Những lời này của Cổ Thành không thể nói là không thông minh, đều khiến những người trong thôn cảm động rưng rưng nước mắt.
"Trưởng thôn, chuyện không liên quan tới ông, đều là hai người họ tự mình tìm đường chết, đây là muốn hại chết toàn bộ chúng ta mà."

Đó, lập tức có người nói đỡ cho Cổ Thành rồi.

Tần Nhất đầy hứng thú nhìn mặt mo chân thành đến không thể chân thành hơn của Cổ Thành, cười khẩy. Chủ ý của ông ta sao cô lại không biết, Vương Cường đã chết, nếu như Dương Kim Đệ cũng nằm lại ở chỗ này, thì sẽ không có ai biết bí mật của ông ta nữa.

Nhưng mà cô cũng không định khuyên, người trong thôn đều đã chuẩn bị vứt bỏ hai con hàng kia, một người ngoài như cô có tư cách gì quơ tay múa chân chứ.

Vả lại, không thể không nói, cô nhịn bà thím Dương Kim Đệ này nhiều rồi đấy.

"Tiểu Thất, kẻ này không phải người tốt." Trạch Ninh vẫn luôn nắm chặt lấy góc áo Tần Nhất bỗng nhiên mở miệng.
Hắn đi theo Tần Nhất vào trong hang ổ của nhân loại, mặc dù có Tần Nhất bên cạnh nhưng vẫn rất khẩn trương. Còn không phải sao, một mực yên lặng, coi bản thân như cậu bé trong suốt vậy.

Đã thế, đám người Cổ Thành quả thật không nhìn thấy Trạch Ninh.

Mãi đến bây giờ hắn mới mở miệng, làm Zombie, cảm giác của hắn rất nhạy cảm. Tuy ông già trước mắt cười rất ôn hòa, vầng trán hiền lành, nhưng Trạch Ninh vẫn cảm thấy đáy mắt ông ta không thân thiện, thậm chí là u ám.

Cho nên, lúc này hắn không khỏi muốn nhắc nhở Tần Nhất.

"Yô, em trai nhỏ cuối cùng cũng mở miệng rồi. Hỏi nhỏ nè, Tiểu Nhất Nhất lừa cậu từ đâu về vậy?" Phượng Khuynh Ca chớp chớp mắt phượng, phong tình vạn chủng.

Đáng tiếc, ở trong mắt Trạch Ninh, cô và Cổ Thành không có gì khác biệt.

Làm Zombie mù mặt, Trạch Ninh rất vô tội bày tỏ, ngoại trừ Tần Nhất, tất cả nhân loại trong mắt hắn trên cơ bản đều là cùng một bộ dáng.
Song, đối diện với Phượng Khuynh Ca nhiệt tình như vậy, Trạch Ninh biểu thị có chút không chịu đựng nổi, thẹn thùng trốn ra đằng sau Tần Nhất.

Vương Ổn Ổn hơi hơi nhức đầu nhìn Trạch Ninh môi hồng răng trắng trốn sau lưng Tần Nhất. Đợi khi nhìn thấy sự tin cậy và một loại cảm tình nói không rõ được trong mắt Trạch Ninh, đầu Vương Ổn Ổn càng đau hơn.

Ôi trời, nam thần Công tử của tôi ơi, tại sao tôi chỉ ngủ một giấc, tỉnh lại thì bên người cô đã có thêm một mỹ thiếu niên tươi non mọng nước rồi? Cô muốn tìm chết như vậy, Đế thiếu có biết không?

Vương Ổn Ổn bỗng nhiên đối với tương lai của mình cảm thấy vô cùng lo lắng. Nếu như Đế thiếu biết cô lừa gạt nam thần Công tử ra ngoài, hơn nữa còn tìm được một mỹ thiếu niên...

Hậu quả quá thảm, cô không dám tưởng tượng!
"Đây là Trạch Ninh, em trai của tôi, các cậu đừng bắt nạt hắn." Đối với Trạch Ninh, Tần Nhất giới thiệu vô cùng giản lược, chỉ nói cho các cô biết Trạch Ninh là em trai mình.

Không phải Tần Nhất không muốn nói, mà là nơi này không thích hợp để nói. Với lại, có nên nói thân phận của Trạch Ninh cho mấy người Vương Ổn Ổn biết hay không, cô cần phải hỏi qua ý kiến của Trạch Ninh đã.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương