Edit by Thanh tỷ

Chương 560: Hoàng Oanh

Thế nhưng Tần Nhất lại không nhịn được nghĩ đến lần đầu tiên của cô và Vân Hoán, tuy mơ mơ màng màng, nhưng cô vẫn biết cái kia của anh không nhỏ.

Đối với loại chuyện này, cũng không biết có phải do tính tình hay không, ở trước mặt người ngoài, cô nói không ra.

Còn Phượng Khuynh Ca cũng chỉ là muốn trêu chọc Tần Nhất một chút, trông thấy Tần Nhất thẹn thùng, cũng không tiếp tục đùa nữa.

Ngược lại, Vương Ổn Ổn đứng một bên nhìn thấy Tần Nhất và Phượng Khuynh Ca hạnh phúc như vậy, cũng vì các cô mà vui mừng, nhưng đáy mắt thoáng lóe lên sự cô đơn.

Cũng không biết, cô đi rồi, người kia có thể nhớ tới cô hay không.

Vương Ổn Ổn có chút tự giễu, người kia, ước gì cô biến mất ở trước mặt anh, hiện tại cô đi rồi, chỉ sợ là anh vui mừng còn không kịp, sao có thể nhớ cô.


"Ổn Ổn." Tần Nhất cảm nhận được cảm xúc sa sút của Vương Ổn Ổn, lo lắng nhìn cô ấy.

Cô nhìn ra, Ổn Ổn hai ngày này tuy cười nói hì hì, dáng vẻ như người không có việc gì, nhưng Tần Nhất lại cảm giác được, cô ấy vẫn chưa thoát ra được.

Vương Ổn Ổn cười có chút miễn cưỡng: "Nam thần, tôi không sao, cậu đừng lo lắng." Cô cuối cùng không thoải mái được như trong tưởng tượng.

Nhưng cô tin, thời gian là liều thuốc tốt nhất, một ngày nào đó, sẽ có một ngày nào đó, cô có thể bước ra.

Tần Nhất vỗ nhẹ bờ vai cô ấy, an ủi trong im ắng.

Thứ như tình cảm, chỉ có thể dựa vào chính cô ấy nghĩ thông.

Ngày mùa hè trời rất nóng, Dương Kim Đệ không kiên nhẫn cằn nhằn với Cổ Thành: "Trưởng thôn, bao giờ mới xuất phát đây, trời nóng như vậy, đứng ở chỗ này làm gì?"


"Vội cái gì? Hoàng Oanh còn chưa đến đâu." Cố Mai không quen nhìn bộ dáng lên mặt của Dương Kim Đệ. Trời đương nhiên rất là nóng, nhưng tất cả mọi người đều chờ ở đây, cũng không có ai phàn nàn, mỗi Dương Kim Đệ là nói nhiều nhất.

"Hoàng Oanh tám phần là lại ở xó nào đó lười biếng rồi, nó không đến, dựa vào cái gì muốn tất cả mọi người phải đợi nó, chúng ta đi trước đi." Dương Kim Đệ lúc này đang nắm điểm yếu của Cổ Thành trong tay, khí thế nói chuyện cũng cao lên mấy phần.

"Xin lỗi, ngại quá, tôi tới muộn." Dương Kim Đệ vừa dứt lời, một cô gái trẻ tuổi chạy chậm tới.

Thanh âm thanh thúy, ngũ quan thanh tú.

"Đứa nhỏ này, chậm một chút, té ngã làm sao bây giờ? Không sao đâu, mọi người còn chưa đi đâu." Cố Mai kéo Hoàng Oanh lại gần, vầng trán ôn hòa.

Dương Kim Đệ từ trước đến nay không hợp với Cố Mai, hơn nữa bà ta cũng không thích Hoàng Oanh, bên trong mắt tam giác tràn đầy khinh thường, âm dương quái khí nói: "Còn không phải sao, tất cả mọi người chưa có đi đâu, đang chờ một mình cô đấy."


Tuy nói như vậy, nhưng oán trách trong giọng nói của Dương Kim Đệ nào có ai không nghe ra.

Cô gái nhỏ rốt cuộc vẫn là da mặt mỏng, bị Dương Kim Đệ nói kiểu đó, khuôn mặt nhỏ thoáng chốc liền đỏ lên.

"Được rồi, đều là người trong thôn, đợi nhau một lát thì có làm sao. Không nói nữa, hiện tại tranh thủ thời gian xuất phát mới là chuyện chính." Cổ Thành nhìn lướt qua Dương Kim Đệ cảnh cáo.

Trong lòng Dương Kim Đệ có chút không vui, nhưng đến cùng vẫn kiêng kị Cổ Thành, hung hăng trừng Cố Mai một cái, thở phì phò lên xe.

Đúng vậy, xe, một chiếc máy kéo.

Xe là vật phẩm tiêu hao, cho dù mấy năm nay cuộc sống của mọi người có tốt lên, nhưng xe lại bởi vì thiếu vật liệu, mãi vẫn chưa thể làm ra thứ thay thế, cho nên hiện tại là càng nghe càng ít.

Do đó, vẻn vẹn một chiếc máy kéo, ở trong mắt người khác, đã là cực kỳ tốt rồi.
Tần Nhất cũng không chê, nhập gia tùy tục, ba người cùng nhau lên máy kéo, lắc lắc lư lư đi tới thành phố M.

Khoảng cách giữa thành phố M và thôn nhỏ nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần, mãi đến khi trời tối nhóm người Tần Nhất mới tới đích.

Chương 561: Độc miệng

Đến thành phố M, Cổ Thành cũng không vội vã đi vào, mà tìm nơi để mọi người nghỉ ngơi trước. Nơi đó thật ra cũng chỉ là cái kho hàng nhỏ, vừa vặn có thể chứa được mười mấy người bọn họ.

Có chỗ nghỉ chân, tiếp theo chính là cơm tối. Tần Nhất không biết thôn này định sắp xếp như nào, nên im lặng đứng bên, không hề động.

Nhưng khiến Tần Nhất kỳ quái chính là đám người Cổ Thành cũng không có ai động.

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, qua hồi lâu Tần Nhất mới nghe thấy thanh âm có chút âm trầm của Cổ Thành: "Lần này đến phiên người nào?"
Bọn họ ra ngoài đều theo thứ tự lần lượt, làm thế để đảm bảo tính công bằng, nấu cơm cũng giống vậy, là thay phiên nhau làm.

"Là, là...thím Dương." Một thanh âm rụt rè vang lên, sau khi Hoàng Oanh nói xong, liếc nhìn Dương Kim Đệ một cái thật nhanh, rồi lập tức cúi đầu xuống, rõ ràng là dáng vẻ sợ hãi.

"Cái zề, không phải trước đó không lâu tao vừa mới làm à?" Dương Kim Đệ nghe Hoàng Oanh nói là bà ta, lập tức không làm, đứng lên chửi mắng Hoàng Oanh đầy đầu máu chó: "Cái con ranh láo toét nhà mày, ăn nói bậy bạ cái gì đó? Ngày bình thường mày lười muốn chết, cái gì cũng không thèm làm, giờ không biết xấu hổ mà nói tao? Đồ có cha sinh không có mẹ dạy, đáng đời bị vứt bỏ!"

Lời nói của Dương Kim Đệ rất gay gắt, Tần Nhất nghe mà lông mày nhíu chặt.

Hoàng Oanh chẳng qua chỉ là cô gái nhỏ mười mấy tuổi, sao có thể là đối thủ của Dương Kim Đệ, bị nói đến hốc mắt hồng hồng, suýt nữa bật khóc tu tu.
Bên trong đôi mắt tam giác của Dương Kim Đệ hiện lên tia khinh thường, dư quang liếc về phía ba người Tần Nhất bên trong nơi hẻo lánh, con ngươi đảo một vòng, lập tức lại nói: "Còn có mấy người mặt dày mày dạn theo tới, làm sao, còn trông cậy vào bọn tao nấu cơm cho à."

Những thành thị bị bỏ hoang như này không có điện, giờ phút này trong kho hàng nhỏ chỉ đốt mấy đống lửa.

Dưới ánh lửa, gương mặt tuấn lãng của Tần Nhất lúc sáng lúc tối, lại tăng thêm sự thần bí.

"Mặt dày mày dạn theo tới, dù sao cũng tốt hơn so với người nào đó mặt dày mày dạn lười biếng. Còn nữa, tôi có nói sẽ ăn chung với mấy người sao?" Tần Nhất nhàn nhạt nhìn thoáng qua Dương Kim Đệ, lạnh lùng bên trong khiến bà ta nhịn không được sau lưng phát lạnh.

Thằng chó này, ánh mắt dọa người như vậy là định làm cái gì.
Cùng bọn họ ăn cơm? Quên đi, cô sợ mình tiêu hóa không nổi.

"Ôi trời, Tiểu Nhất Nhất cần gì nói chuyện cùng loại người không cần mặt mũi này. Đêm hôm khuya khoắt, hỏa khí tràn đầy như thế, sợ là người đàn ông của thím ấy chưa làm thím ấy thỏa mãn đâu. Còn không phải à, rời đi không lâu nhưng cũng phải mang đàn ông theo, trời cũng tối rồi, nên hiểu cho tâm trạng đói khát của người ta một chút chứ."

Nếu bàn về độc miệng, ai cũng không sánh bằng Phượng Khuynh Ca.

Dù người da mặt dày như Dương Kim Đệ, nghe Phượng Khuynh Ca nói mặt già cũng phải đỏ ửng lên.

"Mày..."

"Đủ rồi, ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ." Không đợi Dương Kim Đệ mắng lại, Cổ Thành mở miệng: "Dương Kim Đệ, bọn nó đều là một đám người trẻ tuổi, miệng bà chừa chút tình đi."

Cổ Thành nghiêm mặt, tức giận.
Người xung quanh đều biết trưởng thôn là người hiền hậu, Dương Kim Đệ quá không để ý lời nói, trưởng thôn lúc này đã tức giận rồi.

Nếu là ngày trước, Dương Kim Đệ đã sớm náo loạn lên, nhưng bây giờ bà ta cũng không dám. Ánh mắt lạnh lùng của Cổ Thành, là lời cảnh cáo với bà ta.

"Được rồi, bây giờ trời cũng không còn sớm, ăn cơm sớm rồi nghỉ ngơi thật tốt mới là việc chính." Thấy Dương Kim Đệ thành thật hơn, Cổ Thành hơi hài lòng, lại khôi phục bộ dáng hiền lành: "Dương Kim Đệ, bà cũng đừng nghĩ không thừa nhận, bây giờ xác thực đến phiên bà nấu cơm. Nếu như thật sự không nguyện ý, tôi cũng không ép buộc, nhưng tinh hạch bà cũng đừng nghĩ có nữa."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương