Edit by Thanh tỷ

Chương 556: Bí mật từ đường

Càng quỷ dị hơn là, một đám người đang đứng ở cửa nhà nhìn chằm chằm bà ta.

Trưởng thôn dẫn đầu sắc mặt rất khó coi, bà ta có thể nhìn thấy ánh lửa trong mắt ông.

Sau lưng Dương Kim Đệ phát lạnh, người khác cho rằng lão già này là người mặt mũi hiền lành, chỉ có bà ta biết, lão già này rất âm ngoan.

"Trưởng thôn, sao các người lại tới đây?" Dương Kim Đệ vừa lên tiếng liền phát hiện cổ họng của mình khàn khàn, bà ta giật giật, đang chuẩn bị đứng lên, chợt phát hiện hạ thể hơi khác thường.

Vừa nhìn, bà ta bỗng nhiên hét lên dịch ra. Đây, đây là chuyện gì xảy ra? Sao bà ta và Vương Cường lại...

Ký ức chậm rãi ùa về, mặt Dương Kim Đệ tái nhợt, xong rồi xong rồi, lần này làm sao mới tốt đây?

Trưởng thôn đôi mắt đục ngầu liếc nhìn hai người trước mắt, khiến cho người ta cảm thấy mấy phần âm trầm.


Tần Nhất như có điều suy nghĩ, mắt nhìn trưởng thôn, khóe môi hơi vểnh, tóc rối màu đen dưới ánh mặt trời hơi lay động, đôi mi thanh tú hơi nhếch, không nghĩ tới, một cái thôn nho nhỏ, vậy mà cũng không đơn giản.

"Thu thập xong đến từ đường cho tôi." Trưởng thôn vứt lại câu này liền rời đi.

Trưởng thôn đi rồi, mọi người lập tức lại bùng nổ, phải tới từ đường đó, từ đường này là lúc bọn họ vào ở nơi này cùng nhau xây dựng lên. Khi đó trưởng thôn nói một thôn xóm không thể không có quy củ và nghiêm phạt, chỉ cần người phạm sai lầm đều phải đi từ đường.

Thế nhưng từ đường lại không phải nơi tốt lành gì, người bình thường đến đó cuối cùng đều khó thoát khỏi cái chết. Nhắc tới cũng tà môn, người tới từ đường chẳng qua là bị phạt quỳ ở bên trong mấy ngày, thế nhưng sau khi ra ngoài, người nào người nấy cũng đều sẽ nhiễm bệnh, sau đó chết bệnh.


Tuy trưởng thôn nói là ngoài ý muốn, nhưng mọi người vẫn cảm thấy rất quỷ dị.

Dương Kim Đệ nhìn ánh mắt đồng tình của đám người, trong lòng không mấy để tâm. Trong tay bà ta có nhược điểm của lão già kia, bà ta ngược lại muốn xem xem lão dám động tới mình hay không.

Lúc trước bà ta không nói, cũng là biết sau khi mình nói ra nhất định sẽ trở thành cái đinh trong mắt lão già kia, không phải vạn bất đắc dĩ, bà ta không muốn dùng tới con át chủ bài này, nhưng bây giờ không có biện pháp khác.

Tần Nhất đứng ở vòng ngoài khẽ vuốt cằm cười, không nghĩ tới cô ngoài ý muốn chọc ra được một đại Boss, cũng không biết bên trong thôn nho này cất giấu bí mật gì.

Từ đường của thôn không mở ra cho người ngoài, nhưng đây đối với Tần Nhất mà nói lại không có tác dụng gì.


Dễ dàng trèo lên nóc nhà, từ đường là nhà ngói, Tần Nhất tìm vị trí tốt, lật một viên ngói nhỏ lên, tình cảnh bên trong từ đường cô nhìn thấy rất rõ ràng.

Kỳ quái, xây từ đường ở phía sau cùng, rốt cuộc là có bí mật gì

Bên trong từ đường, gương mặt mo âm tàn hung ác của trưởng thôn nhìn Dương Kim Đệ phía dưới: "Dương Kim Đệ, có biết mình phạm sai gì không?"

Quét mắt nhìn xung quanh, giọng nói trưởng thôn rất không vui: "Gian phu kia đâu? Tại sao Vương Cường không tới?"

Dương Kim Đệ tuyệt không sợ trưởng thôn: "Hắn không cần đến, tôi tới là muốn nói với ông một tiếng, ông không thể nhốt chúng tôi vào trong từ đường."

"Không thể? Bà cho rằng mình là ai." Sắc mặt trưởng thôn âm tàn, không hề có chút hiền lành hòa ái nào mà tối hôm qua Tần Nhất nhìn thấy.

"Tôi không phải là ai, nhưng Cổ Thành, ông hẳn là không muốn bí mật của từ đường bị người khác biết nhỉ." Dương Kim Đệ nhướn mày, tự tin nhìn trưởng thôn.
"Bà biết cái gì?" Thôn trưởng Cổ Thành lập tức đứng lên, hai đầu lông mày tràn đầy lệ khí, mặt mo tràn đầy nếp uốn giống như ma quỷ tới từ Địa Ngục.

Tần Nhất trên nóc nhà lười biếng phơi nắng, trong mắt phượng lại lóe tinh quang, bí mật của từ đường?

Thú vị.

Bên trong từ đường, đàm phán vẫn đang tiếp tục.

"Tôi biết tất cả mọi chuyện, cho nên Cổ Thành, ông tốt nhất đừng bức tôi, nếu tôi bị kinh sợ, bí mật của ông cũng không giữ được đâu."

Chương 557: Đi thành phố M

Mặt mo của Cổ Thành tức đến đỏ ửng, cánh tay già nua thô ráp run run, nhưng đối diện với dáng vẻ phách lối của Dương Kim Đệ, ông không thể không thỏa hiệp.

Ông ta nhất định phải bảo vệ bí mật của từ đường.

"Tôi biết rồi." Đây là im lặng thỏa hiệp.

Không cam tâm thì thế nào.
"Hừ, Cổ Thành, tôi còn muốn một căn phòng tốt." Dương Kim Đệ được một tấc lại muốn tiến một thước, bên trong đôi mắt tam giác lóe lên sự đắc ý.

"Được." Cổ Thành nghiến răng nghiến lợi, thấy Dương Kim Đệ còn muốn nói cái gì, đầu lông mày ông ta u ám: "Không nên quá tham lam, lòng tham không đáy, cũng không tốt. Dù sao có nhiều thứ rồi, bà cũng không có mạng mà hưởng, vậy liền không có bất kỳ ý nghĩa gì, bà nói có đúng không?"

Cổ Thành nói xong lời cuối cùng, ánh mắt giống thanh đao nhỏ vèo vèo phóng về hướng Dương Kim Đệ. Dương Kim Đệ nhịn không được rùng mình một cái, sau đó cứng nhắc cười một tiếng.

"Tôi, tôi biết rồi."

Nhưng trong con ngươi đen đến cùng vẫn có sự bất mãn, bà ta còn muốn nhiều thêm chút vật tư nữa.

Tần Nhất khoan thai phơi nắng trên nóc nhà, nhưng tâm tư vẫn chú ý đến cuộc hội thoại bên dưới.
Cô muốn thám thính cái từ đường này một chút, nhưng mà trước khi bắt đầu, cô muốn thăm dò chút thông tin từ trong đám thôn dân, thôn nhỏ này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mắt thấy Dương Kim Đệ càm ràm không vui đi ra, Tần Nhất nhẹ nhàng nhảy lên, sau đó rời đi trước.

Cổ Thành có chút mệt mỏi trở lại nhà của mình, còn chưa ngồi ấm chỗ đã nghe thấy tiếng gõ cửa: "Trưởng thôn, ông có ở đây không?"

Là Cố Mai.

"Có, ở đây, đợi chút."

Cổ Thành điều chỉnh xong tâm tình, lại đeo lên lớp mặt nạ hiền lành, cười mở cửa: "Là cô à, tới tìm tôi có chuyện gì?"

Cố Mai nhìn thấy mệt mỏi giữa hai đầu lông mày của Cổ Thành, chỉ cho rằng bị Dương Kim Đệ nháo ầm ĩ, thế là đi thẳng vào vấn đề: "Trưởng thôn, không phải tôi tìm ông, là Tần Nhất tìm ông."

Cổ Thành nghe vậy liền nhìn về phía thiếu niên bên cạnh Cố Mai, thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng như ngọc, ngược lại khiến ông ta có chút kinh diễm.
Mặc dù tối hôm qua đã gặp qua, nhưng mỗi một lần đều cảm thấy rất kinh diễm.

"Cậu tìm tôi có chuyện gì?" Cổ Thành hòa ái nhìn Tần Nhất, trong mắt đục ngầu là một mảnh ôn hòa cùng hiền từ, cho dù là ai cũng không nghĩ tới sau lưng ông ta còn một mặt tâm ngoan thủ lạt.

Tần Nhất nhìn Cổ Thành cười lễ phép, rất biết điều nói: "Là thế này trưởng thôn, tôi định ở lại trong thôn thêm mấy ngày, hiện tại đến là muốn giao vật tư mấy ngày tới cho ông."

"A, được được." Cổ Thành sửng sốt, sau đó tiếp nhận vật tư Tần Nhất đưa tới, nhưng trong lòng lại luôn cảm thấy có chỗ quái dị không thích hợp.

Thế nhưng không biết cảm giác quái dị này từ đâu tới.

Tần Nhất cười yếu ớt, rõ ràng trông rất vô hại, Cổ Thành không hiểu sao chính là cảm giác có chút lo lắng.

"Đúng rồi trưởng thôn, lúc nào chúng ta đi thành phố M, tinh hạch trong tay mọi người đã không còn nhiều lắm." Cố Mai thấy chuyện của Tần Nhất giải quyết xong, liền hỏi sang chuyện khác.
"Thành phố M?" Tần Nhất liếc mắt nhìn Cố Mai, có hơi không hiểu.

Cố Mai rất thích Tần Nhất, thiếu niên sạch sẽ như vậy, vừa vặn đâm trúng nội tâm mềm mại của cô.

"Thành phố M cách thôn chúng ta không xa, bên trong có rất nhiều Zombie cùng bán thú nhân lưu lại, thỉnh thoảng mọi người trong thôn sẽ tổ đội đi gϊếŧ vài con Zombie."

Cố Mai giải thích cho Tần Nhất nghe.

"Thì ra là thế, cháu có thể đi cùng không?" Tần Nhất cũng không kinh ngạc, hiện tại nhân loại rất thông minh, tinh hạch đã trở thành đồ vật ắt không thể thiếu.

Có người cố ý giữ lại mấy tòa thành trống để "nuôi thả" Zombie.

"Đương nhiên có thể." Cổ Thành cười hiền hòa nhìn Tần Nhất.

Cố Mai kinh ngạc nhìn Cổ Thành, trước đây trưởng thôn không phải đã nói không phải người trong thôn không thể đi cùng sao, bây giờ sao lại thay đổi ý kiến rồi?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương