Trong lúc vài nhân viên trong cửa hàng đang bàn luận sôi nổi về chủ đề gì đó thì tôi lại vẫn miên man suy nghĩ về Jun.

Chàng trai kỳ quặc ấy đến tận bây giờ vẫn là một dấu chấm hỏi to đùng trong lòng tôi. Sự xuất hiện vô tình ở cửa hàng này không dưới hai lần, cùng với những lời lẽ chứa đầy ẩn ý kia càng khiến tôi tò mò đến điên lên được.

Tiếc là dòng suy nghĩ của tôi lúc này lại bị cắt ngang bởi một cái vỗ vai nhẹ tênh nhưng đủ sức lôi tôi ra khỏi mớ hỗn độn kia. Ngẩn ngơ quay mặt lại nhìn, tôi nhận ra kia là cô bé năm nhất vừa mới xin vào đây làm được hai tuần.

Cô bé có tên là Trang Nhi. Trang Nhi có gương mặt tròn trĩnh, mũm mĩm trông khá là đáng yêu. Mái tóc búi cao lên, để lộ một cái trán thông minh lanh lợi.

Bàn tay đang động đậy của tôi chợt khựng lại vài giây, tôi mơ hồ hỏi:

" Gì thế em?"

Trang Nhi giống như bị tôi nhìn chằm chằm mà sinh ngượng ngùng, vậy là cô bé vờ nghịch nghịch mấy món hàng bên cạnh rồi cười nói:

" Ngày mai là Tết Tây đó, anh có hẹn với ai chưa?"

Sao chứ? Mai là Tết Tây rồi à?

Tôi nhất thời ngơ ngác đếm nhẩm lịch trong đầu, rồi nhận ra đầu óc mình dạo gần đây không còn phân biệt được ngày tháng nữa. Nếu ngày mai là Tết Tây, như vậy không phải điều đó cũng có nghĩa là...

Nhờ Trang Nhi vô tình nhắc đến ngày mai mà tôi mới phát hiện mình suýt nữa là quên mất một việc cực kỳ quan trọng. Khóe môi không biết tủm tỉm cười từ bao giờ, nhưng đồng hồ trôi qua vài giây, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn Trang Nhi, tiếp tục ngốc lăng hỏi:

" Ừm, không lẽ mọi người định tổ chức đi chơi sao?"

Trang Nhi tròn mắt nhìn tôi, kinh ngạc thốt lên đầy vẻ ngây ngô:

" Sao anh lại biết mọi người tổ chức vậy?"

" Anh đoán thế." Tôi cười, nhún nhún vai.

Không lẽ em định hẹn anh đi riêng? Cô bé à, sao em không biết loại trừ gì hết vậy.

Lúc này, Trang Nhi mới cười một tiếng không còn kiêng dè gì nữa. Ánh mắt của cô bé liếc nhìn tôi chứa đầy sự ẩn ý khó hiểu.

" Sao anh không nghĩ là em muốn hẹn anh đi riêng nhỉ?"

Tôi nâng tầm mắt nhìn Trang Nhi, dáng vẻ ngây ngô lúc nãy đột nhiên bị phủi sạch mất tiêu. Thầm chậc lưỡi trong lòng, bên ngoài tôi vẫn mỉm cười nhàn nhạt.

" Vì em có người yêu rồi." Tôi bình thản đưa cho Trang Nhi đáp án.

Nhìn dáng vẻ trêu chọc đầy thất bại của Trang Nhi mà tôi cố nén lại tiếng cười của mình. Cô bé không đùa nữa, chỉ nghiêm túc hỏi tôi có hẹn chưa. Và tôi đã bảo là mình có hẹn rồi, một cuộc hẹn rất quan trọng.

Lúc tan ca, mọi người đều mau chóng dọn dẹp rồi xách túi ra về. Tôi vẫn như mọi hôm giao chìa khóa lại cho quản lý rồi đứng bên ngoài cửa hàng chờ đợi bóng dáng ai đó.

Hôm nay tôi tan tầm sớm hơn bình thường. Đứng dưới góc đèn đường, ánh sáng vàng cam buồn hiu hắt soi xuống mặt đất, tạo thành một cái bóng bị kéo dài lê thê.

Tôi cúi gằm mặt ngẩn ngơ nhìn cái bóng của mình, không biết trong đầu đang nghĩ về cái gì nữa. Chỉ biết rằng, tôi luôn có sở thích nhìn vào một thứ cố định như vậy mà thôi.

Khoảng chừng mười phút sau, âm thanh của còi xe vọng đến dời đi sự chú ý của tôi. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nguyện từ trong xe bước ra, không hiểu lý do mà tôi vừa thở ra một hơi thật nhẹ nhõm.

" Em đợi lâu chưa?"

Tôi chun chun mũi, lắc đầu, " Chỉ mới năm phút thôi. Anh..."

Nhìn bộ trang phục trên người Nguyện, tay áo cũng bị xắn lên đến khuỷu tay, trong lòng tôi đột nhiên xót xa đến lạ.

Hạ thấp giọng, tôi tiếp lời, " Anh vừa từ công ty đến đây luôn sao?"

Nguyện mở cửa xe cho tôi, nhanh chóng ừ một tiếng rồi nhìn tôi, cười một cái đầy trấn an. Nụ cười của anh luôn có nhiều suy nghĩ lời nói lồng vào trong đấy. Và nếu bạn không phải người thân thuộc với anh ấy, hẳn sẽ chỉ có thể thấy nụ cười kia ấm áp dịu dàng mà thôi.

Ngồi trong xe, tôi quay sang nhìn anh, " Anh đói không? Chúng ta đi ăn gì đi."

Nguyện hướng mắt về phía trước, vẫn nhàn nhạt đáp, " Ừm. Đến quán mì hôm trước nhé?"

Tôi không nghĩ là anh vẫn còn nhớ đến quán mì của cô Chiêu đó. Lén lút cười mỉm cười một, tôi đáp đầy vẻ hào hứng.

Quán mì của cô Chiêu hôm nay đã được mở lại rồi và khách thì vẫn đông như bao ngày trước. Chúng tôi bước vào, lựa ngay một chỗ tương đối sạch sẽ và chờ đợi.

Khi cô Chiêu bưng hai tô mì ra bàn chúng tôi, tôi đã mở lời hỏi thăm:

" Mấy hôm trước con ghé qua mà không thấy cô bán."

Cô Chiêu lau lau hai tay vào chiếc tạp dề phía trước, cười vài tiếng thoải mái:

" Mấy bữa rày tụi nó làm dữ quá, cô không bán được. Với lại cũng mưa suốt đêm, khổ gớm luôn!"

Rồi cô lại nhìn sang phía của Nguyện, ánh mắt sáng ngời, cười mỉm chi bảo:

" Hai anh em hôm nay lại đi chung à? Thân thiết hơn cô tưởng nha."

Nghe vậy, tôi dừng đũa, ngước mắt cười đáp, " Vì con đi làm về tối nên anh ấy thường đến đón."

" Anh em trai như vậy---" Cô Chiêu chưa nói dứt lời thì Nguyện đã điềm điềm đạm đạm ngẩng đầu lên, cắt ngang bằng một thái độ rất lễ phép.

" Cháu là người yêu của em ấy, thưa cô."

Tình huống này là một tình huống tôi chưa bao giờ lường trước được. Chúng tôi tuy rằng yêu nhau nhưng rất hiếm khi bày tỏ quá lộ liễu khi ở bên ngoài. Thiết nghĩ, khi yêu thì chỉ cần biết đối phương quan tâm mình như thế nào thôi, chứ không cần phải phô trương cho toàn xã hội này thấy.

Vì vốn dĩ loại tình cảm này vẫn chưa hoàn toàn được chấp nhận mà. Càng phô bày ra một cách lố lăng, không khéo lại càng rước thêm về ác cảm của người đời.

Nhưng trái ngược với sự lo lắng của tôi, cô Chiêu tuy có hơi bất ngờ nhưng rồi đã cười lên mấy tiếng, đầu gật gù bảo, cô hiểu rồi.

Vì Nguyện nói có hơi lạnh lùng dù vẫn lễ phép nên tôi cứ thấy thương cho cô Chiêu. Chắc cô cũng bị dọa bởi vẻ mặt tảng băng âm mấy chục độ kia lắm.

Cô Chiêu đi rồi, tôi mới cúi thấp đầu, vừa kéo sợi mì lên vừa cười tủm tỉm mãn nguyện. Đối diện, anh lại cất giọng mang theo chút hờn dỗi.

" Biểu tình của em như vậy là thế nào? Xấu hổ đấy hửm?"

Tôi định cắt đứt cọng mì thì vội vàng ngẩng mặt lên, kịch liệt lắc đầu phủ nhận.

Em nào có chứ. Em rất...rất vui nữa là khác!!!

Nguyện vẫn trầm ngâm nhìn tôi, hồi lâu không thèm nói gì nữa. Tôi cũng trật tự ngồi ăn hết tô mì xương kia.

Lúc ở trên xe để về đến nhà, chúng tôi cũng không nói chuyện gì cả. Bầu không khí này làm tôi cảm thấy có chút ngột ngạt lẫn buồn cười. Nguyện lái xe mà chân mày lâu lâu lại nhíu vào nhau, hồi sau thì dãn ra. Biểu tình này cứ lặp đi lặp lại khi tôi vô tình quay qua nhìn anh.

Mải xe mới chịu dừng lại trước sân nhà tôi. Lúc mở cửa bước xuống, tâm tình tôi hơi căng thẳng vì tôi vốn định nói cho anh biết về ngày mai.

Đóng cửa xe lại, tôi quay mặt nhìn Nguyện đang đi qua phía này. Lặng lẽ tiến tới, tôi rướn người ôm lấy cổ anh, muốn dỗ ngọt con người này một chút.

" Khi nãy thật sự em không khó chịu hay xấu hổ gì đâu. Là em rất vui nhưng không nói được gì đó."

Nguyện cũng vòng tay giữ lấy hông tôi, thì thầm, " Sau này em cũng phải tự tin giới thiệu với người khác như vậy, nghe không?"

Tôi hơi ngước mắt, cười đầy thần bí, " Em có giới thiệu đấy chứ, nhưng không nói anh nghe."

Nguyện ngay lập tức nhướn mi, không thèm đáp lại nửa lời với vẻ mặt anh đây đều biết tỏng cả rồi. Đứng thêm một lúc nữa, tôi mới hắng giọng, lái sang chủ đề ngày mai.

" Đúng rồi, mai là Tết Tây đó anh."

" Ừm, anh biết."

Tôi liếm liếm môi, " Là ngày một tháng một đó..."

Nguyện mày cao mày thấp nhìn tôi, " Đương nhiên anh biết."

Tôi vẫn chưa gỡ bỏ hy vọng thức tỉnh anh mà nói tiếp, " Là một ngày lễ lớn, đặc biệt nữa..."

" Một ngày khởi đầu cho một năm mới."

Lúc này, tôi đã thật sự thất vọng không phanh. Tiu nghỉu cúi thấp đầu, tôi tùy tiện chúc anh ngủ ngon rồi quay lưng, muốn cất bước thật nhanh vào trong nhà. Nhưng đi được nửa đoạn thì Nguyện lại ở phía sau nói vọng đến.

" Ngày mai là chúng ta tròn một năm bên nhau rồi, đúng không?"

Ánh sáng của ngọn đèn đường giống như hữu ý mà trải dài trên con người ở phía đối diện kia. Tôi gần như ngây người nhìn anh mỉm cười, một nụ cười rất hạnh phúc và mãn nguyện.

Chiếc bóng của anh ẩn hiện trên nền đất. Tôi cảm giác sống mũi của mình hơi cay cay, trong lòng lại vui không thể diễn tả được nữa.

Anh đứng dựa người vào cửa xe, đôi chân dài thẳng tắp một đường hơi chuyển động. Rồi anh đứng thẳng dậy, hướng đến tôi ân cần nói:

" Ngày mai anh đến đón em. Ngủ ngoan nhé."

Bóng xe rời đi rất vội, chỉ còn kịp vương lại vài hạt bụi phảng phất dưới ánh đèn hiu hắt kia. Tôi lặng thinh nhìn một điểm vô định một lúc lâu, sau đó mới bất giác tự cười giễu bản thân mấy ngày qua đã nghĩ ngợi quá nhiều.

#

Sáng sớm hôm ấy, tôi vừa nghe một bản nhạc Hoa tràn đầy năng lượng vừa làm tất cả việc nhà.

Khi mẹ thức dậy liền phát hiện căn nhà này sạch bóng từ phòng khách đến phòng vệ sinh, từ khe ghế đến chân tường. Lúc nhìn thấy tôi đang đong đưa cái đầu, miệng cất tiếng hát thì mẹ ở phía sau đột nhiên hắng giọng một cái.

Tôi giật mình quay lưng lại nhìn mẹ, trong ánh mắt vừa có sự xấu hổ ngượng nghịu vừa có chút tự tin tràn trề. Trong tay là cái đồ đánh trứng, tôi đang định sẽ làm một ổ bánh thật ngon mắt bằng...nồi cơm điện.

Mẹ ôm hai tay nhìn tôi đăm chiêu một lúc lâu:

" Hôm nay con dọn dẹp nhà cửa cho ngày đầu năm à?"

Tôi giữ chặt tô bột trong tay, khóe miệng cong lên, " Dạ. Ngày đầu năm phải thật sạch sẽ, thơm mát như vậy mới đúng chứ mẹ."

Đáp xong, tôi liền quay lưng, tiếp tục bận rộn với món bánh nướng của mình. Mẹ hỏi xong cũng không truy cứu thêm nữa, chỉ lặng lẽ bước ra ngoài phòng khách, xem chương trình sống khỏe mỗi ngày.

Ổ bánh kem này tôi làm để chúc mừng cho ngày của tôi và anh. Còn những cái bánh nhỏ nhỏ xinh xinh bên cạnh là để dành cho mẹ với chị Thư cùng thưởng thức.

Trang trí bánh xong, tôi liền cẩn thận bỏ vào một hộp giấy rồi chuẩn bị đến nhà của Nguyện. Trước khi đi tôi có gọi báo với anh một tiếng rồi.

" Con đi nha mẹ. À, có vài cái bánh con cất trong ngăn tủ lạnh ấy, mẹ nhớ ăn thử nha."

Mẹ ngồi dựa lưng vào ghế, tay cầm điều khiển chuyển sang một kênh phim Hàn Quốc đang đến đoạn cao trào, mắt không liếc tôi một cái liền gật gù, " Được rồi. Đi đi."

Tôi bĩu môi quay đầu nhìn màn hình tivi, nhận ra kia là một cảnh của mẹ chồng nàng dâu đang gây cấn máu lửa, trong lòng đột nhiên ngao ngán.

Rời khỏi nhà, tôi nhanh chóng đuổi kịp chuyến xe buýt đi đến nhà của Nguyện.

Lúc nhìn thấy anh đứng ở sau cánh cổng có nhiều song sắt màu đen lượn vòng, tôi đã cười tít cả mắt không thấy mặt trời luôn. Không hiểu sao hôm nay tâm tình tôi lại lên dây cót đến mức bất bình thường như vậy.

Đặt ổ bánh kem lên bếp cẩn thận, tôi quay nửa người lại nháy mắt với anh:

" Bánh này em vừa làm xong khi nãy đó."

Nguyện tiến lên đảo mắt nhìn qua một chút, trong bụng không biết bình phẩm cái gì nhưng ngoài mặt thì cười nhàn nhạt đầy khó hiểu. Anh dùng ngón trỏ ấn xuống lớp kem, đưa lên môi liếm sạch sẽ vết kem đó rồi gật gù.

" Rất béo, rất ngon!"

Tôi cười, " Đương nhiên rồi."

Rồi anh nhíu mày, " Nhưng hình dạng của nó có vẻ..."

Tôi chột dạ, xua xua tay nói, " Vì nướng bằng nồi cơm điện nên nó hơi méo mó một chút. Miễn ngon là được rồi. Quan trọng là em đặt cả cảm xúc tình cảm của mình vào đây đó."

" Thế à? Vậy là anh vừa nếm cảm xúc của em rồi đúng không?"

Tôi lúc đầu hơi ngượng, sau đó thì cười gian:

" Ừm, thế nào? Vị của nó không tệ chứ?"

Nguyện khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt hơi láo liên đăm chiêu suy nghĩ, hồi lâu anh lại nhìn tôi, lưu manh nháy mắt một phát. Khi ấy, con tim tôi giống như vừa được kích điện vậy, vì nó đã đập đến điên đảo.

" Rất ngọt."

Nghe từ ngọt phát ra từ miệng anh, không hiểu sao tôi lại thấy sợ đến thế này nhỉ?

#

Trưa hôm nay ở nhà chỉ có mẹ Ngân, Nguyện với tôi thôi. Còn cô bạn thân của tôi thì sáng sớm lúc tôi đến đây đã không thấy tăm hơi đâu rồi.

Nhớ lại Tết Tây năm ngoái, chúng tôi còn cùng nhau dạo quanh thành phố đi mua sắm các thứ nữa. Năm nay thì tình thế đảo ngược hẳn. Tôi cũng không muốn mình biến thành kẻ mê sắc quên bạn, nhưng bạn thân của tôi thật sự đã sớm quên tôi.

Cả ba trong bữa ăn đều trò chuyện rất vui vẻ và rôm rả. Lúc phụ mẹ Ngân dọn dẹp chén dĩa một chút, mẹ có nói nhỏ với tôi một bí mật.

Thường ngày anh Nguyện không bao giờ ngủ nướng, nhưng sẽ không dậy trước tám giờ sáng. Thế nhưng hôm nay không hiểu lý do gì lại khiến anh thức dậy khi đồng hồ mới điểm bảy giờ sáng thôi.

Mẹ Ngân khi đó từ trên lầu đi xuống dưới nhà liền phát hiện Nguyện đang lẳng lặng pha cà phê mới kinh ngạc tò mò.

Nghe mẹ kể xong, tôi bất giác cười một tiếng, đột nhiên cảm thấy chúng tôi không phải là người yêu thì cũng quá lãng phí sợi dây tơ hồng của ông Tơ bà Nguyệt rồi.

Khi dọn dẹp xong chén dĩa rồi, tôi mới chuẩn bị thêm một ly nước hoa quả nữa cho Nguyện. Mẹ Ngân bảo mỗi khi ăn xong thì anh thường phải uống một ly như thế này.

Nhớ lại, tôi liền lon ton đi làm hẳn một ly thật bổ dưỡng cho anh.

Nhè nhẹ đẩy cửa phòng ra, tôi bước vào bên trong, nhìn thấy Nguyện vừa đóng gập laptop lại. Đi đến đặt ly nước hoa quả lên bàn làm việc của anh, tôi hơi bĩu môi nói:

" Nè, hôm nay đừng làm việc có được không?"

Nguyện đứng dậy, bình thản nâng ly nước kia lên uống một ngụm, vẻ mặt khá là thư giãn. Rồi anh xoa tóc tôi, nói bằng giọng rất sủng nịnh:

" Hôm nay kỳ thực anh vẫn muốn làm việc, nhưng không phải việc công ty."

Tôi đón lấy ly nước từ tay anh, đầu óc có chút mơ màng chưa kịp hiểu ẩn ý của câu nói kia. Hai môi đang mấp máy định đáp lại nhưng rồi tôi bất ngờ im bặt, không hó hé nửa lời.

Thay vào đó, tôi cầm ly nước của anh mà uống ké một ngụm. Vị chua chua của quýt làm tôi phải nhíu cả chân mày lại.

Qua khóe mắt, tôi nhìn thấy Nguyện đang di chuyển đến bên giường nằm, tinh thần chốc chốc lại căng thẳng. Không phải chứ? Lẽ nào ý anh ấy muốn làm việc nghĩa là...

Ngón tay mân mê ly nước, tôi đưa mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu vẫn tích cực suy diễn. Suy diễn một lúc lâu rồi, tôi mới lắc đầu nguầy nguậy, xua tan đi những thứ không mấy sáng sủa bên trong.

" Anh không nghĩ em lại qua sớm như vậy. Thật ra anh định buổi chiều sẽ đến đón em đi xem phim."

Nguyện ngồi ở giường điềm nhiên nói.

Nghe vậy, tôi mới tùy tiện đặt ly nước về chỗ cũ rồi đi nhanh đến chỗ của anh. Ngồi ngay bên mép giường, tôi chớp chớp mắt nhìn anh:

" Anh định xem phim gì thế?"

Nguyện dựa lưng vào thành giường rồi vỗ vỗ tay xuống chỗ bên cạnh, ý nói, lại đây nào. Tôi lườm anh một cái rồi mau chóng leo tót lên giường, nửa nằm nửa ngồi bên cạnh người kia.

" Anh cũng chưa chọn được phim, chiều nay đến đó rồi mình chọn cũng được."

Tôi ngẫm ngẫm, cuối cùng cũng tán thành.

Sau đó, tôi chợt nhớ đến mấy món đồ mà mình đem theo còn để ở trơng túi xách. Vội vàng trượt xuống giường, tôi lục lọi trong túi của mình, lấy ra một thứ làm đẹp rất hiệu quả.

Nguyện đưa mắt cảnh giác nhìn vật thể lạ kia, ánh mắt cực kỳ bài xích nó. Giống như chỉ cần thứ đó dính lên người anh, anh liền ném nó xuống rồi đi tắm rửa ngay vậy.

Ngồi một bên, tôi không quan tâm đến sự cảnh giác của Nguyện, chỉ chăm chú lấy miếng mặt nạ Hydro gel ra khỏi chiếc bọc nhỏ nhỏ. Vì loại này khá là dễ rách cho nên tôi cực kỳ cẩn thận không làm nó hỏng để có thể tiết kiệm một chút.

Nguyện nhìn nó như thể nó là một thứ rất kinh khủng. Chân mày anh nhíu chặt lại, đương nhiên lời sắp tuôn ra cũng là kiểu từ chối dưới mọi hình thức.

Tôi liếm liếm môi, đối với sự cảnh giác của anh đã không còn quan tâm mấy.

" Anh nhắm mắt lại đi. Mặt nạ này mát lắm, công dụng cũng rất nhiều nữa. Ngoan nào, nằm im một chút thôi."

Không tin được là tôi vừa dụ dỗ người nọ bằng những lời từng dụ dỗ cu Bi. Ngẫm lại thì có chút không đúng, nhưng lỡ làm mất rồi, biết sao bây giờ?

" Em cứ đắp một mình đi!"

Tôi lắc đầu kiên nghị, " Không. Muốn cùng anh đắp cơ! Lại đây, nằm im nào."

" Không!"

Đặt hai ngón tay hai bên huyệt thái dương của anh, tôi kiên nhẫn chầm chậm xoa đều xoa đều, lâu lâu sẽ ấn vào một chút để tạo thêm cảm giác thoải mái.

" Thoải mái không?"

Nguyện tuy vẫn chưa thích ứng được nhưng anh không từ chối như hồi nãy nữa khiến tôi cười hì hì hai tiếng.

" Làm việc mỗi ngày như vậy, chắc chắn là anh rất mệt rồi. Hôm nay cứ thư giãn đi nhé."

Vừa thì thầm thì thầm, tôi vừa mát xa đều khắp khuôn mặt của Nguyện. Cũng thật may là da mặt của anh không phải loại da nhờn, rất sạch sẽ.

Mát xa xong, tôi tranh thủ khoảnh khắc Nguyện đang nhắm mắt lại, không còn chút cảnh giác đề phòng nào liền đem miếng mặt nạ kia dán lên khuôn mặt của anh.

Có lẽ vì bị cái cảm giác mát lạnh ập đến bất ngờ, Nguyện giật mình mở mắt, chân mày lập tức nhíu chặt lại. Tôi thấy tình hình cấp bách như thế, định dặn dò anh không được cử động mạnh thì ngay sau đó, miếng mặt nạ bị anh tác động vào một cách vô tình, thế là rách một đường.

Tôi trợn tròn mắt nhìn vết rách kia, rồi lại nhìn cái con người cố chấp nọ, thật sự giận đến điên lên được.

Rách rồi, trời ạ, tôi đã lựa chọn cái loại tương đối đắt tiền để chăm sóc cho con người kia. Vậy mà, vậy mà...

Lương Thế Nguyện, sao anh không đi chết đi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương