Sẽ luôn thật gần bên em,

Sẽ luôn là vòng tay ấm êm,

Sẽ luôn là người yêu em,

Cùng em đi đến chân trời,

Lắng nghe từng nhịp tim anh,

Lắng nghe từng lời anh muốn nói,

Vì em luôn đẹp nhất khi em cười,

Vì em luôn là tia nắng trong anh,

Không xa rời...

Giữa một đám đông ồn ào hỗn loạn như thế, vậy mà khi đó, tôi chỉ còn nghe được một giọng hát cứ văng vẳng ở bên tai.

Một giọng hát đầy ấm áp nhưng cũng xen lẫn đau thương. Tôi mơ màng, ý thức chỉ còn có một chút nhỏ nhoi để biết được rằng, mình vừa thoát khỏi một trận hỏa hoạn.

Trên người tôi đầy khắp những vết thương do lửa gây ra, nhất là gương mặt này. Một bên mặt tôi vẫn còn rất nóng, tôi không tưởng tượng được vết thương đó trông như thế nào, chỉ có thể cảm nhận rằng, nó vô cùng đau đớn.

Anh Luân mình mẩy cũng không lành lặn gì cho cam, nhưng anh ôm tôi rất chặt rồi điên cuồng chạy trên con đường nhỏ hẹp và dài ngoằng đấy.

Ngôi nhà của chúng tôi vốn dĩ được dựng nên ở trong một nơi cực kỳ hẻo lánh, dường như tách biệt hoàn toàn với xã hội bên ngoài. Đó là nơi mà chúng tôi đã từng cười từng khóc với nhau, cùng ăn lại cùng chia sẻ với nhau.

Đó là nơi đã để lại cho tôi biết bao nhiêu là kỷ niệm. Những giọt nước mắt hòa lẫn với mồ hôi khi màn đêm buông xuống, ai cũng phải lao vào vòng mưu sinh đầy khốn khổ nghiệt ngã đó.

Giờ đây, tất cả đều bị thiêu rụi trong ánh lửa đỏ khổng lồ kia.

Cả người không thể nhúc nhích, tôi có cảm giác làn gió xuân thổi qua cũng không đủ đánh bay đi cái nóng bỏng rát đang thấm dần vào trong cơ thể này. Hình ảnh cuối cùng mà tôi nhìn thấy được chính là lúc chị Shady ngồi cùng với anh Luân ở trong xe cứu thương.

Bên ngoài như thế nào tôi không rõ, chỉ thấy bên trong là những ánh đèn màu vàng mập mờ chiếu vào mắt tôi. Khuôn mặt trắng bệch đầy lo lắng của chị Shady nhất thời làm tôi cong khóe môi.

Ít ra lúc này tôi vẫn còn có người tôi tin tưởng ở bên cạnh mình.

" Chị..." Tôi muốn nói nhưng vừa động một chút liền đau rát.

Ống thở oxi thì bịt kín từ mũi xuống đến cằm, khí thoát ra làm tầm nhìn tôi mờ mờ ảo ảo. Chị Shady thấy tôi mở mắt liền bắt lấy bàn tay tôi, cẩn thận từng chút mà vuốt nhẹ nhẹ.

" Ổn rồi, em không sao đâu." Chị Shady nói mà nước mắt rơi lã chã.

Tôi chỉ nghe được đôi câu thì mắt lại nhắm chặt vào, mệt mỏi thiếp đi.

Trong suốt khoảng thời gian tôi ngủ miệt mài, tâm trí tôi chỉ còn đọng lại mỗi hình ảnh của Nguyện. Tôi không hiểu lý do vì sao, chỉ là khi xảy ra chuyện, người tôi muốn thấy nhất chính là anh.

Cảm giác nếu như lúc ấy có anh đứng bên ngoài sẵn sàng đợi tôi, tôi sẽ có thể bất chấp ngọn lửa khổng lồ kia mà chạy ra khỏi nơi đó ngay lập tức.

Chỉ tiếc là, từ lúc tôi bước vào trận hỏa hoạn đến khi thoát ra, tôi cũng không nhìn thấy anh.

Ngủ vùi trên giường bệnh hơn hai ngày trời, rốt cục tôi cũng chập choạng tỉnh dậy. Vẫn giống như hồi trước đây, lúc mất trí nhớ hay cả lúc bị bắt cóc, cái thứ cảm giác nằm trên giường trong một căn phòng thuần một màu trắng này thật kinh khủng.

Tôi khó chịu, muốn cựa người nhưng không thể.

Mắt đảo nhẹ qua ánh đèn màu trắng phía trên, hồi lâu lại nheo mắt lại, muốn ngủ tiếp. Cơ thể nặng nề vì những cuộn băng trên cánh tay và ở cổ, trên mặt cũng có nữa.

Tôi muốn đưa tay lên chạm vào vết băng ở mặt nhưng không được, một lúc sau lại nghiêng nhẹ đầu, nhìn dáo dác quanh phòng bệnh.

Đây là loại phòng bệnh cao cấp, chỉ có một giường cho bệnh nhân và có thêm một chỗ nghỉ ngơi cho người nhà bệnh nhân. Phía góc kia còn có thêm tủ quần áo nhỏ, một cái bàn hình vuông thấp thấp và một chiếc ghế dài.

Nâng mắt nhìn thẳng lên trần nhà, đầu óc thật trống rỗng. Tôi không biết hiện tại mình đang nghĩ về chuyện gì nữa, chỉ biết trong ánh mắt vẫn thấp thoáng hiện ra cảnh ngọn lửa đó tàn nhẫn thiêu rụi tất cả kỷ niệm của tôi.

Ngón tay đặt trên giường khẽ động đậy, ma sát với tấm drap giường, đem đến một cảm giác chai sạm khó tả.

Tôi cứ nằm im bất động như thế cũng hơn mười lăm phút, rốt cục cũng có người mở cửa bước vào. Khi nhìn thấy tôi mở mắt trên giường như vậy, người đó liền tức tốc chạy lại, vẻ mặt bất ngờ đến vui sướng.

" Ý, cậu tỉnh rồi! Cậu tỉnh rồi..."

Như reo lên đầy xúc động, sau đó ấn một cái nút đỏ ở phía trên đầu giường bệnh. Chẳng bao lâu, có một đoàn người áo trắng đi vào phòng, thuần thục đầy kinh nghiệm mà kiểm tra tổng quát cho tôi.

Bác sĩ kiểm tra độ nhạy của đồng tử, y tá chuẩn bị một ít thuốc tiêm gì đó tôi không rõ lắm.

Như đứng ở bên cạnh cực kỳ sốt ruột, vừa muốn hỏi nhưng rồi lại nhịn xuống, không dám làm phiền bác sĩ đang khám bệnh. Sau khi khám xong, đoàn người áo blouse trắng còn chưa rời khỏi thì lại có người bước vào phòng.

Tiếng bước chân đầy vội vã và lo lắng.

Bị vây quanh bởi một đám đông, tôi mệt mỏi không muốn nhìn thấy bất cứ điều gì nữa, lại nhắm mắt vào.

Lúc nhắm mắt lại, tôi nghe thấp thoáng giọng nói của hai người. Có vẻ là họ đang bàn luận về tình trạng sức khỏe của tôi.

" Cậu ta đã tỉnh rồi, nhưng vẫn cần theo dõi thêm một thời gian nữa."

" Vết thương trên người thì sao ạ?"

" Ở tay và cổ thì không quá nặng, một tuần sau có thể gỡ băng. Còn khuôn mặt thì...ít nhất cũng phải ba tuần nữa."

" Tận ba tuần sao ạ? Lẽ nào..."

Sau đó, tôi không nghe được gì nữa.

Lần này thì có một người nắm lấy tay tôi, bàn tay gầy gò và chai sần ở bên trong làm tôi mở mắt. Liếc nhìn một cái, tôi không cầm được mà chảy nước mắt. Từng giọt cứ thay phiên trượt xuống, dính vào cả lớp vải trắng.

Mẹ cũng nhìn tôi đầy đau lòng, miệng muốn mỉm cười cho tôi an tâm nhưng rồi lại méo mó đến khó coi. Mẹ bước lại gần, xoa đầu tôi, không nói được gì ngoài khóc rấm rứt không ngừng.

Chị Thư ở bên cạnh đỡ lấy mẹ, thấp giọng nói, " Mẹ đừng xúc động nữa, bệnh tái phát thì cực lắm."

Tôi khó khăn nâng cánh tay lên muốn giữ lấy tay mẹ, nhưng rồi vì cảm xúc trong lòng dâng lên cao quá làm nhịp tim đập nhanh hơn bình thường, sinh ra rối loạn nhịp thở.

Như lúc này từ bên ngoài chạy vào, cậu ấy giữ lấy tay tôi rồi bảo:

" Hít sâu vào, thở ra chậm thôi."

Tôi cật lực làm giống như lời cậu ấy nói, một lúc sau liền thở lại được như bình thường. Mẹ tôi đã ngồi xuống ghế mà nghỉ ngơi, tôi chỉ có thể lặng thinh quay qua nhìn mẹ.

" Ý có thấy không khỏe chỗ nào nữa không?"

Tôi mơ màng lắc đầu, cố gắng lấy hơi mà hỏi:

" Vết thương...vết thương của tớ, nặng lắm không?"

Như có hơi lảng tránh đôi mắt của tôi. Cậu ấy vẫn giữ lấy tay tôi, sau một hồi trầm mặc liền lắc đầu, nhẹ mỉm cười.

" Không có nặng đâu. Một tuần gỡ băng là nhanh nhất rồi đó."

Tôi khẽ nhíu mày, đưa tay lên chạm vào vải băng trên mặt mình:

" Còn khuôn mặt thì sao? Nó...nó...không nặng chứ?"

Như lần này đã bình tĩnh hơn, động tác cũng dứt khoát hơn khi nãy rất nhiều. Cậu ấy xoa nhẹ lên mặt tôi, điềm đạm bảo:

" Đừng lo lắng. Ba tuần sau sẽ gỡ băng, khi đó chỉ cần chăm chỉ bôi thuốc mờ sẹo là được.."

" Dễ dàng như vậy?"

Tôi hỏi lửng một câu rồi không nói thêm gì nữa. Sau đó Như có nói giúp những gì trong lòng tôi vừa nghĩ ra khi nãy. Chỉ là vì tôi cứ mãi băn khoăn những thứ khác cho nên mới không hỏi đến.

Như bảo:

" Mọi người ở gánh hát đều không sao hết đó. Chị Tracy nằm cách cậu một phòng, cũng đã ổn rồi."

Tôi hạ mi mắt, khẽ cười, " Vậy thì tốt quá rồi..."

" Ý à, cậu đã cứu hai mạng người lận đó, cho nên ông trời sẽ không phụ lòng cậu đâu. Có Như ở bên cạnh mà, đúng không?"

Tôi im lặng gật đầu một cái, sau đó thì nghiêng mặt đi, mơ màng mà ngủ thêm một giấc nữa.

Vì cơ thể bị băng bó không ít nên tôi rất hiếm khi cử động, thậm chí là bước xuống giường để đi vệ sinh cũng lười biếng nữa.

Đến tôi, chị Thư đưa mẹ tôi về nhà, chỉ còn mỗi Như ở lại trông nom tôi. Đôi khi tôi thấy mình thật phiền toái, luôn khiến người thân phải lo lắng và bận rộn như thế.

Cạch.

Tôi nghe thấy tiếng mở cửa, cái đầu hơi nhướn lên để nhìn rõ là ai. Không nghĩ rằng người đi vào lại là chị Shady với chị Phụng.

Khuôn mặt chị Shady hốc hác hơn những gì tôi nghĩ, cả chị Phụng cũng không khỏe khoắn mấy. Mọi người đều treo lên một mặt nạ đầy mệt mỏi mà nhìn tôi cười âu yếm.

Chị Shady vén mái tóc xõa trên vai ra phía sau, cẩn thận nhìn những vết thương trên người tôi rồi thấp giọng bảo:

" Đã đỡ đau chưa Ý?"

Tôi nhìn chị, không hiểu sao lại tự giác mỉm cười, " Em ổn rồi."

Nhìn qua chị Phụng, tôi bảo, " Chị cũng không bị phỏng đâu nhỉ?"

Chị Phụng ngồi bên mép giường, ánh mắt trầm lắng đầy nỗi niềm mà nhìn tôi, hồi lâu gật đầu một cái. Giọng nói vẫn ồ ồ không đổi.

" Có cái gì mà giết tao được chứ hả? Mày cũng vậy đó. Mau hồi phục sức khỏe, cả nhan sắc nữa."

Không hiểu sao khi nghe đến hai từ nhan sắc, tim tôi như thắt lại một cái. Nụ cười trên môi cũng dần méo mó, tôi nén tiếng thở dài mà bật ra một tiếng cười nhỏ.

" Nhan sắc sao? Em không biết...mình có giữ nổi cái thứ mỏng manh đó không nữa."

Vừa nói xong, chị Phụng đã gườm tôi một cái:

" Nói bậy nói bạ. Nhan sắc còn bao gồm cả tâm hồn nữa. Đừng nghĩ ngợi quá nhiều, cứ dưỡng sức thôi."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu nghe theo lời chị, sau đó quay sang nhìn chị Shady:

" Anh Luân thế nào rồi ạ?"

" Luân chỉ bị bỏng nhẹ thôi, nhưng cũng cần nghỉ ngơi vài hôm."

Nghe tình hình của mọi người như vậy, tôi cũng đã an tâm phần nào. Nói chuyện với hai chị được một lúc thì hai chị đã đứng dậy rồi rời khỏi phòng.

Đúng lúc đó Như trở vào, khuôn mặt luôn vui vẻ nên tạo cho người khác một cảm giác rất an lòng. Cậu ấy bất ngờ đặt điện thoại áp vào bên tai tôi, lập tức có một giọng nói phát ra.

Ấm đến đau lòng.

" Ý, là anh đây."

Tôi bị một việc này làm cho kinh ngạc không nghĩ được gì, chỉ có thể trừng lớn mắt nhìn vào một mảng trắng trên tường. Im lặng đến hơn năm giây, tôi mới kìm được giọng mình sắp bật khóc mà nói:

" Nguyện..."

Như đứng bên cạnh khẽ cười nhìn tôi.

" Sao giọng lại buồn như vậy? Nói chuyện với anh không vui sao?"

" Không phải..." Giọng tôi lần nữa run lên, " Nguyện à, em..."

" Anh đang nghe đây."

Tôi cúi thấp đầu, mím chặt môi để không phát ra âm thanh nấc nghẹn trong cổ họng. Một lần nữa tôi lại im lặng khiến cho đầu dây bên kia cũng lặng thinh.

Hơi thở của anh phả vào, tôi có thể nghe được rõ ràng. Giống như tôi bên đây cũng cực kỳ an tĩnh.

Đến gần một phút, tôi mới thốt ra được câu nói trong lòng mình bấy lâu nay.

" Anh ơi, khi nào thì anh về?"

Đến lúc này thì tôi không nhịn được nữa mà bật khóc thành tiếng. Tôi nghĩ là anh đã nghe được rồi, nhưng chỉ sợ rằng anh hỏi vì sao tôi lại khóc.

Tôi không muốn anh biết tôi bị bỏng nặng đến tay chân, cổ và mặt đều băng bó. Tôi không muốn anh lại lo lắng đến sốt ruột vì tôi.

Tôi không muốn...

" Em muốn khi nào thì anh sẽ về khi đó, được không? Đừng khóc nữa."

" Em...em không sao đâu mà. Em chỉ hỏi thôi, anh cứ yên tâm học hành đi. Khi nào hoàn thành hẵng về..."

" Sao em lại khóc như thế?"

" Chỉ là em vừa xem một bộ phim, cảm động lắm... Rồi em nghĩ đến anh, vậy là khóc, ha... Em mít ướt quá đúng không?"

" Ừm, em mít ướt quá rồi. Đi rửa mặt đi, rồi đi ngủ sớm. Biết không?"

Tôi vô thức gật gật đầu, không đáp thêm gì mà nhường máy lại cho Như. Lúc ngẩng mặt lên, tôi thấy cậu ấy cũng đã khóc, sau đó thì nhanh chóng rời khỏi phòng để nói chuyện với Nguyện.

Đến khi trở vào phòng, Như đi lại ôm lấy người tôi.

" Không muốn anh Nguyện biết chuyện này hở?"

Tôi nhắm nhẹ mắt, trong lòng phần nào nhẹ nhõm hơn, " Ừm, cứ từ từ rồi hẵng nói. Vết thương có lẽ không nặng lắm đâu nhỉ?"

Như im lặng một hồi, sau mới tiếp lời tôi, " Ừ, rồi sẽ lành lặn như ban đầu."

Mới đó mà đã trôi qua gần một tháng.

Cánh tay với cổ của tôi đã được gỡ băng, nhưng bác sĩ dặn dò tôi không nên chạm vào vết thương mới kéo da quá nhiều lần. Khi tận mắt nhìn thấy những vết sạm màu đó trên tay mình, tôi suýt đã không thể chịu nổi.

Nhưng rồi có Như ở bên cạnh trấn tĩnh, tôi mới bình tĩnh được phần nào.

Tính từ hôm đó đến ngày hôm qua thì đã là ba tuần lẻ một ngày. Đương nhiên, vải trắng trên mặt tôi đã được gỡ xuống.

Nhưng cái ngày tôi được gỡ băng, tôi lại ngủ li bì không biết gì. Ngày hôm sau tôi tỉnh dậy, mọi thứ trong phòng đã thay đổi đến chóng mặt.

Nhìn khắp phòng một lượt, tôi chỉ những đồ vật bằng nhựa màu tối. Dường như xung quanh tôi không hề tồn tại một đồ vật bằng thủy tinh nào cả.

Bước xuống giường, tôi chậm rãi đi tới bên cửa sổ, định kéo cửa sổ ra cho gió thổi vào thì tôi kinh ngạc nhận ra...

Toàn bộ cửa sổ trong phòng đều bị dán một lớp giấy hoa. Dán khắp các mặt kính làm tôi không thể nhìn ra bên ngoài nếu không mở cửa.

Quay đầu lại, tôi di chuyển đến phòng vệ sinh thì cũng phát hiện trong này không có gương soi. Ngón tay vịn lên thành cửa của tôi thoáng run rẫy.

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra hết.

Tại sao mọi người lại làm những việc này? Không muốn cho tôi soi gương hay sao?

Là vì...vì vết thương này?

Tôi mơ màng đưa tay lên chạm vào một bên mặt mình, rồi giật mình rút tay về. Cảm giác một vết chai sần nổi lên trên mặt, mềm mềm lại nhăn nheo, sống lưng tôi lạnh ngắt.

Vội vàng xoay gót đi ra khỏi phòng bệnh, nhưng rồi khi chạm tay vào nắm cửa, tôi không mở được.

Họ tại sao lại nhốt tôi vào trong này?

Tâm trí tôi hỗn loạn, lùi từng bước thật nhanh về phía sau. Tôi liều mình ấn tay lên cái nút màu đỏ, lập tức hai phút sau liền có bác sĩ với y tá chạy vào.

Họ nhìn thấy tôi đang đứng rất khỏe mạnh lại khó hiểu mà chau mày.

" Sao các người khóa cửa phòng lại?"

Bác sĩ nọ nhìn tôi đầy khó xử, sau đó thản nhiên bảo y tá chuẩn bị thuốc an thần tiêm cho tôi. Tôi đương nhiên không đứng yên để họ làm càn, tôi đẩy một người y tá qua một bên rồi chạy ào ra bên ngoài phòng bệnh.

Tôi chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh ở cuối dãy hành lang. Phía sau lưng tôi đang có tiếng bước chân đuổi theo.

Khóa chặt cửa phòng vệ sinh lại, tôi điều chỉnh nhịp thở, rồi chậm rãi xoay người, đi đến trước tấm gương lớn.

Gương trong phòng vệ sinh thật sự rất lớn, có thể soi hết cả người tôi.

Ngẩng đầu lên, tôi đối diện với tấm gương kia, đôi mắt ngây dại nhìn vào đó, một hồi lâu, cũng không biết tình huống kia là gì.

Tôi nhìn cái người đối diện tôi, dáng người giống hệt tôi, chỉ có điều, nó rất xấu xí.

Kẻ xấu xí đó là ai?

Tại sao tôi run rẫy thì nó cũng run rẫy?

Tại sao tôi trừng mắt, nó cũng trừng mắt?

Tại sao tôi ôm đầu, nó cũng ôm đầu?

Tại sao...Tại sao...nó lại giống tôi đến như vậy?

Chạm tay lên mặt kính, tôi càng có thể nhìn rõ vết sạm xấu xí trên mặt mình, đến mức cả người tôi đông cứng lại.

" Mày là ai? Mày là ai...Mày là ai!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Tôi đập tay vào tấm kính trước mặt, sau đó ngồi bệt xuống sàn nhà, điên loạn mà hét lên. Vò đầu, vò đầu lại vò đầu.

" Nó là ai? Không thể, không thể!!!!!!! Tại sao chứ? Tại sao? Tại sao mọi người lại nói dối tôi? Tại sao...Tại sao..."

Tôi thu lại một góc nhỏ, run rẫy như một con chó bị bỏ rơi dưới mưa. Mắt tôi dáo dác nhìn xung quanh, tôi sợ, sợ nhìn thấy một vật phản chiếu hình ảnh nào đó lại khiến cho mình điên cuồng hơn.

" Không phải là tôi đâu... Cái đó không phải của tôi...Không phải khuôn mặt của tôi đâu...."

Đương lúc tôi mê loạn thần trí, một loạt người đột nhập phòng vệ sinh bệnh viện. Trong đó có một người đã chạy lại, kịch liệt ôm lấy tôi. Ngửi thấy mùi nước hoa đó, tôi bừng tỉnh, gào khóc đến thảm thiết.

" Như, hãy nói tớ nghe, tại sao lại như vậy? Như, làm ơn hãy nói tớ nghe đi..."

Như không nói gì mà chỉ ôm tôi thật chặt vào lòng.

Tôi cựa quậy, vùng vẫy, tôi muốn chạy trốn đến một nơi nào đó không có ánh sáng, không có gương, không có máy ảnh...

Tôi cứ gào lên như thế đến năm phút, rốt cục mệt mỏi mà ngã gục trong lòng cậu ấy, mê loạn thì thầm:

" Đừng nói cho anh Nguyện biết... Đừng nói cho anh ấy biết..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương