Editor: Shmily
--------------------
"Đồ vô dụng!"
Nhìn người của mình bại dưới tay Thất Dạ, Trịnh Vũ bị chọc tức không nhẹ.

"Chị Vũ, hắn! hắn có võ, thật sự rất lợi hại! " Một tên côn đồ trong số đó che lại chỗ bị thương, lảo đảo hít một ngụm khí lạnh.

Vốn dĩ hắn ta còn tưởng rằng người đàn ông này chỉ là một cái bình hoa xinh đẹp chứ không xài được, không nghĩ tới hắn còn có thể đánh nhau.

"Vô dụng, phế vật!" Trịnh Vũ tức giận quát.

"Người của mày không phải đều là phế vật cả sao?" Đường Đậu Đậu dựa ở trên vách tường bên cạnh, lấy một cây kẹo que từ trong balo ra, lột vỏ nhét vào miệng.

Cô vừa ăn kẹo que vừa cười nhạo Trịnh Vũ.


Ánh mắt lạnh lẽo của Thất Dạ cũng rơi xuống trên người cô ta, môi mỏng hé mở: "Cho cô ba giây, cút.

"
Cho cô ba giây, cút!
! ! !
Kiêu ngạo, thật sự là quá kiêu ngạo!
Từ trước tới nay, Trịnh Vũ đều là đối tượng được theo đuổi, bởi vì cô ta là con gái nuôi của Giang Chấn Thiên cho nên vẫn luôn luôn rất kiêu ngạo.

Cho dù có người nhìn cô ta không vừa mắt thì cũng không dám nói gì cô ta, rất ít người dám dùng cái ngữ khí đó để nói chuyện với Trịnh Vũ.

Trịnh Vũ chịu không nổi nỗi ủy khuất này, thẹn quá hóa giận, đột nhiên nhặt lấy cái kéo ở trên mặt đất, nhào về phía Thất Dạ.

Thời điểm cái kéo trong tay cô ta chuẩn bị đụng vào người Thất Dạ, con ngươi nguy hiểm của hắn chợt lóe, nhanh chóng duỗi tay giữ chặt lấy cổ tay của cô ta, xoay một cái.

Một tiếng "răng rắc" vang lên, cây kéo trong tay Trịnh Vũ rơi xuống đất.

Tiếp theo đó là một tiếng hét thê lương: "A! đau!"
Thất Dạ buông lỏng tay ra, cả người Trịnh Vũ liền té ngã trên mặt đất, cô ta nắm chặt lấy chỗ vừa bị bẻ, đau tới mức cuộn tròn người lại.

Từ góc độ này, Đường Đậu Đậu đều có thể nhìn thấy một vòng xanh tím hiện lên trên cổ tay của Trịnh Vũ.

Rõ ràng là có thể thấy được, vừa rồi Thất Dạ ra tay độc ác bao nhiêu.

"Cút!" Ánh mắt lạnh lùng của Thất Dạ quét về phía Trịnh VŨ, phảng phất như có thể đem cô ta ra lăng trì.

Trịnh Vũ thống khổ cắn chặt môi dưới, trừng mắt nhìn đám lưu manh đang đứng bên cạnh: "Đám ngu xuẩn chúng mày, còn không mau đỡ tao dậy!"
Đám người hoàn hồn, té ngã lộn nhào đi tới trước mặt Trịnh Vũ, đem cô ta nâng dậy.


Ở trong tiếng nói hùng hùng hổ hổ của Trịnh Vũ, đám người bỏ chạy trối chết.

So với vẻ ngạo mạn lúc trước, thật sự là quá chật vật.

"Ha ha, đáng đời!"
Nhìn bóng dáng chật vật của đám lưu manh, Đường Đậu Đậu nhịn không được cười to.

Ánh mắt Thất Dạ sâu kín nhìn cô một cái, đi nhanh tới chỗ cô.

Thấy hắn tới gần, Đường Đậu Đậu liền ngừng cười, trong miệng vẫn còn ngậm kẹo.

Thất Dạ nhíu mày, duỗi tay đem cô lôi ra khỏi góc tường, trách móc: "Đêm hôm không ở trong KTX nghỉ ngơi, chạy ra đây làm gì?"
Thanh âm của hắn cũng không quá nghiêm khắc, thế nhưng lại khiến Đường Đậu Đậu có cảm giác chột dạ: "Em vốn là đang về nhà, kết quả là bị đám người Trịnh Vũ dồn tới chỗ này.

"
"Em đã quên việc lần trước anh đã từng nhắc nhở rồi hả? Khi ở một mình tuyệt đối phải cẩn thận.

"
"Không quên không quên, em vẫn nhớ mà.


"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc lại vô tội của Đường Đậu Đậu, ánh mắt Thất Dạ tức khắc hòa hoãn lại vài phần, hắn duỗi tay sửa lại tóc mái có chút loạn trên trán cô, thấp giọng nói: "Ngu ngốc.

"
Đường Đậu Đậu ngẩng đầu, nhìn gương mặt đẹp trai chết người của hắn, dưới ánh trăng càng làm tăng thêm vẻ tuấn mỹ mê người.

Nhớ khi còn nhỏ, Đường Đậu Đậu thường xuyên khoe khoang với bạn cùng lớp rằng, cô có một anh trai nam thần, vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền.

Lúc ấy bạn học cũng không hiểu nhiều tiền là có ý gì, liền hỏi cô.

Cô liền nói: Anh ấy rất đẹp trai, có thể bán được rất nhiều tiền, thế nên mới được gọi là đẹp trai lắm tiền.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương