[Quyển 1] [Xuyên nhanh] Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Hắc Hoá
-
Chương 63: 63: Người Giám Hộ Của Mãnh Thú 25
Edit by AShu ^_^.
_____________
Vừa đến thời kỳ thành niên đặc thù, trên người dẫn đường sẽ phát ra một cổ mùi hương không nói rõ được, mùi hương kia giống như ma túy, một khi đụng chạm, liền rốt cuộc dừng không được.
Tô Đường không dám kéo dài thời gian, nhanh chóng đẩy đối phương ra, tuy nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý, giống như hai thế giới trước, nhưng đó là như thế, nàng lúc này không định bồi cùng nam chủ hồ nháo! Bởi vì đối phương hiện tại, căn bản không ở trạng thái bình thường a!
Nàng xem như đã hiểu vì sao rõ ràng đều là thú hóa, bên ngoài không khác gì nhân loại, nhưng tình cảm bên trong lại chỉ tập trung vào một người!
Nàng đẩy mấy lần đều không được, về điểm này sức lực của nàng quá yếu, sao có thể lay động được một người đang hóa thú.
"Tần Kiêu, anh tránh ra đi, em muốn đi lấy thuốc ức chế."
"Thuốc ức tề là cái gì?" Hắn không nói hai lời, liền khiêng người hướng về phía phòng tắm, nước bên trong bồn tắm vốn đã lạnh từ lâu, hắn lại một lần nữa xả nước lại, nói tiếp: "Tắm rửa mà cũng không ngoan ngoãn tự mình tắm, xem ra chỉ có thể tự mình ta động thủ."
Vẻ lười nhác lúc trước hoàn toàn biến mất, Tần Kiêu có vẻ thập phần nguy hiểm, nếu là ngày thường Tô Đường khẳng định đã phát hiện ra, nhưng hiện tại đầu óc nàng hiện không thể vận hành như bình thường.
Lính gác cấp SS, thật đúng là làm nàng quá mê muội.
Cảm giác mình sắp không khống chế mà nhào lên người hắn, Tô Đường bỗng nhiên nhéo vào đùi mình một cái.
Đau nhức dưới đùi rốt cuộc cũng làm nàng thanh tỉnh, nàng thử giảng đạo lý với người nào đó, thật sự là giảng với hắn, nhưng nàng thực không hiểu tại sao hắn lại hắc hóa a? Rõ ràng nàng chưa làm cái gì a!
Tô Đường thực ủy khuất, một bên muốn khắc chế bản năng, một bên còn phải cố mà hiểu rõ cái tên cẩu nam nhân này đang nghĩ gì a.
"Tần Kiêu, em muốn đi lấy thuốc ức chế, có chuyện gì thì chờ em uống thuốc xong rồi giải quyết được không?"
"Không thể."
Câu trả lời lạnh nhạt được nói ra, Tô Đường bỗng dưng trừng lớn hai mắt, cũng không biết hơi nước trong phòng tắm hun người, hay là vì lý do khác, da thịt trắng nõn hơi hơi ửng đỏ, mắt hạnh nhiễm một tầng hơi nước, nhìn giống như một tiểu yêu tinh.
"Tần Kiêu, anh không được quá phận! Anh tránh ra đi!" Nàng hung ác nói, nhưng nàng càng như vậy, Tần Kiêu liền kiên định với ý nghĩa không được để nàng đi.
Trong lòng tràn đầy tức giận, nhưng đánh thì thật luyến tiếc, cuối cùng chỉ có thể khiêng người lên.
Rầm một tiếng, cả hai người đều đi vào bồn tắm, nước trong bồn tràn ra phân nửa, bọt nước văng khắp nơi.
Tô Đường ngây ra một lát, ngay sau đó liền sợ hãi.
"Ngạo tào, hệ thống ba ba, mau cứu ta!"
"Ngươi kêu ba ba cũng vô dụng, đợi lát nữa ta phải tiến vào phòng tối, ngươi....." Nghĩ nghĩ, nó thập phần đau thương nói: "Có thể đẩy nhanh tốc độ để cho ta ra được không? Phòng tối rất lạnh đó."
Một người một hệ thống, trong lòng đều tang thương.
Càng chống cự thì càng bị trấn áp, Tô Đường lần này rất ngoan, nàng suy sụp mà ngồi trong bồn tắm, cũng không dám ngẩng đầu, đang nghĩ biện pháp có thể hay không đem người trấn an, lại nghe Tần Kiêu mở miệng.
Tần Kiêu giọng hơi khàn khàn, khóe môi cong lên, cười như gió mùa xuân, nhưng bề ngoài thì ấm áp, bên trong tràn đầy dục vọng không thể che lấp, "Quên nói với em, ta là giống loài hỗn huyết.
Tiểu Diệp Nhi có phải cảm thấy ghê tởm hay không, giống loài hỗn huyết như ta, nên bị mạt sát, để tránh làm ô nhiễm huyết thống."
"Không có!" Tô Đường lớn tiếng phản bác, nàng cảm thấy hỗn huyết thật bình thường a, mọi người đều là người ở thời đại tinh tế, ai còn có thể cao quý hơn họ đâu!
Nhưng mà, nàng phản bác càng lớn tiếng, Tần Kiêu lại cảm thấy nàng càng chột dạ.
Bởi vì nói dối cho nên mới chột dạ, bởi vì chột dạ nên mới nâng cao âm lượng.
"Không sao, em cảm thấy ghê tởm cũng không sao hết." Dù sao nàng cảm thấy ghê tởm, thì nàng cũng không thể rời khỏi hắn được.
Hắn tối tăm nghĩ, ánh mắt đảo qua cặp chân trắng nõn kia, thậm chí suy xét có nên hay không đeo trên đó thứ gì.
Tỷ như một còng tay màu bạc, một bên đeo cho nàng, một bên đeo cho chính mình.
Hoặc là, đánh gãy chân nàng, làm nàng không thể đi nơi nào hết.
"Em thực sự không cảm thấy ghê tởm!" Tô Đường nóng lòng biểu hiện, cũng bắt đầu biết được lý do tại sao gia hỏa này đột nhiên lại nổi điên.
Hắn cho rằng lúc nàng chạy đi lấy thuốc ức chế, là bởi vì phát hiện ra thân phận hắn, bởi vì sợ hãi, cho nên muốn chạy trốn.
Nhưng trời mới biết nàng thực sự không có, oan, thật sự oan quá mà.
"Nếu cảm thấy không ghê tởm, thì dùng hành động chứng minh đi."
Tần Kiêu mê hoặc mà nói, sau đó Tô Đường liền đần độn nói: "Anh muốn em làm gì?"
Tần Kiêu cầm tay nàng để lên chỗ nào đó đang nóng hừng hực: "Nắm chặt nó."
Trong lòng mặc dù sớm đã chuẩn bị ngày này rồi sẽ đến, nhưng khi đứng trước tình huống như thế này, Tô Đường vẫn bị dọa sợ mà đứng lên khỏi bồn tắm.
Thấy nàng đứng lên, Tần Kiêu nheo mắt lại: "Không phải nói không ghê tởm sao? Nhanh như vậy mà lộ ra bản tính rồi à, tiểu lừa đảo?"
Lần này Tô Đường thật muốn tức mà khóc, gầm thét lên: "Cái này đâu phải là cùng một dạng!"
"Chỗ nào không giống nhau, chúng ta hãy cùng trải qua một đêm hoan lạc với nhau." Tần Kiêu âm trầm mà nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kia hận không thể đem nàng ăn tươi nuốt sống ngay tức khắc.
Còn chưa động thủ mà đã đáng sợ như vậy, Tô Đường quả thực không dám tưởng tượng lát nữa sẽ phát sinh ra chuyện gì nữa.
Edit by AShu
"Đó chỉ là hành động bất đắc dĩ, Tần Kiêu, anh tỉnh táo lại đi.
Hiện tại tình huống của em không thích hợp, tình huống của anh cũng không thích hợp, anh đừng làm việc gì mà sau này anh sẽ hối hận!"
"Không làm hiện giờ mới làm ta hối hận." Nói xong, hắn cũng đi vào bồn tắm, vốn bồn tắm không lớn lắm khi hắn đi vào liền trở nên chật chội, thậm chí hai người không cần xích lại gần nhau mà da thịt đã dán lên nhau rồi.
Sau đó Tần Kiêu nắm lấy tay nàng, bao trùm lên bộ phận khó nói của hắn.
"Nó nói nó muốn em."
Mấy cái lời lẳng lơ này của hắn, Tô Đường thật không quen.
"Anh......em...."
Lời nói phát ra liền không hoàn chỉnh, ngay sau đó nàng liền cảm nhận được vật trong tay mình, to lớn, nóng nóng.
Nàng định buông tay ra, đối phương liền nắm lấy tay nàng, Tô Đường thực sự muốn khóc a.
Mặc dù cách một lớp khăn tắm, nhưng nàng có thể cảm nhận được mấy cái gai ngược kia.
(Anh nhà là người lai sư tử, mà họ nhà mèo cái ấy đều có gai ngược.)
"Tần Kiêu...." Nàng mang theo giọng nghẹn ngào, kết quả vừa mới gọi tên, hắn liền cắt ngang.
"Xuỵt....Nó lại chào hỏi nàng."
Con mẹ nó chào hỏi.
Thời gian càng ngày càng kéo dài, lý trí Tô Đường cũng dần dần sụp đổ, chỉ còn sợ hãi theo bản năng.
Nàng sợ đồ vật trong tay mình, càng sợ hơn nam nhân đang ở trước mặt, nàng hung hăn muốn rút về phía sau, nhưng bồn tắm như vậy, nàng có thể trốn ở đâu?
Tần Kiêu là một loài hỗn huyết, thể năng khác hẳn với người thường, một lần làm này của nàng, thiếu chút nữa là thấy được Diêm Vương gia luôn.
Tần Kiêu có một nửa huyết thống là thú nhân, việc đó chỉ là theo bản năng, dù sao chờ Tô Đường lại trợn mắt, cả hai cánh tay liền nâng không nổi, muốn đá đối phương, cũng không có sức để đá, chỉ có thể giận dữ trừng mắt người nào đó.
Mỗ lính gác nào đó sau khi đã thỏa mãn, liền hỏi han ân cần, vẻ mặt rất dễ nói chuyện, thậm chí còn thấy nàng tức giận, thấy nàng nâng tay lên không nổi, còn cầm tay nàng, vỗ vỗ vào mặt mình.
"Ta biết em muốn đánh anh."
Tô Đường trừng mắt, đây mà là đánh? Mặt thì chưa đỏ lên, tay nàng cũng chưa có đau đâu, có dám dùng lực một chút hay không?!
Tần Kiêu tiếp tục nói: "Còn tức giận sao? Là đánh không đủ à?" Nói xong, lại cầm một bàn tay khác của nàng tát vào mặt hắn.
Một tiếng bang nhẹ nhàng bỗng vang lên, nếu không phải trong phòng ngủ quá an tĩnh, Tô Đường cơ hồ đều nghe không thấy.
Nàng cảm thấy chính mình không phải đánh người, mà giống như đang chơi tình thú a!
"Đủ rồi."
Nàng khàn khàn mà cất tiếng nói, âm thanh khiến người đối diện thật đau lòng.
Sau đó, mỗ lính gác rốt cuộc cũng ý thức được chính mình đã làm quá mức, tất cả khí thế ban đầu đều biến mất.
Thậm chí muốn được người tha thứ, còn dùng cách của nhân cách tiểu họa sĩ, có thể nói vì dỗ mỹ nữ mà không cần mặt mũi.
"Thực xin lỗi, Tiểu Diệp Nhi.
Ta không có kinh nghiệm, em yên tâm, về sau sẽ không xuất hiện tình huống như thế này nữa."
Tô Đường cười lạnh, "Cút đi, ai cho anh cơ hội lần thứ hai."
Bên trong hai cặp mắt Tần Kiêu toàn là sự đau lòng rồi lại ảo não, nhưng việc đã tới nước này, chỉ có thể dùng hành động thực tế chứng mình thôi.
"Thân thể em không tốt, em cứ nghỉ ngơi trước đi.
Đúng rồi, em chắc đói bụng rồi, ta đi tìm đồ ăn cho em."
Tần Kiêu trước giờ chưa bao giờ nấu cơm, từ trước đến giờ đại bộ phận đều là uống ống dinh dưỡng, nhưng tiểu dẫn đường thì không được, các nàng yếu ớt, mặc dù là Tô Đường, nhìn có vẻ cường hãn, nhưng thật ra nàng vẫn là một tiểu dẫn đường.
Huống chi, cùng nàng quen biết lâu như vậy, rõ ràng đối với phương diện ăn uống nàng có bao nhiêu bắt bẻ.
Tô Đường nằm ở phòng ngủ, nghe ngoài phòng vang lên những tiếng loảng xoảng, âm thanh kia, đâu phỉa là nấu đồ ăn cho mình, rõ ràng chính là hủy hoại phòng bếp a! Nàng nhịn nửa ngày, nhưng không nhịn được, đỡ tường, suy yếu mà đi ra ngoài.
Nguyên soái từ trước đến giờ kiêu dũng thiện chiến, giờ phút này lại mang tạp dề, đối mặt với phòng bếp, lại có chút bó tay không biết làm gì.
Bộ dáng bất lực mặt mày xám tro của hắn, lại làm chọc cười Tô Đường.
Nàng dựa vào tường, lười nhác mà nhìn hắn: "Nguyên lại còn có đồ vật mà nguyên soái của chúng ta trị không được a."
Tần Kiêu bị chọc ghẹo, cũng không tức giận, ngược lại còn cười nói: "Không sao, vợ yêu của ta sẽ làm."
Lời này vừa nói ra, Tô Đường liền nhảy dựng lên, "Ai là vợ yêu của anh!"
____________________
(tấu chương xong)
Edit by AShu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook