"Tiểu Tô Diệp của tôi."

Editor: Thập Bát Sơn Yêu

————————

Giây tiếp theo, Tô Đường đã bị người ôm lại, cô như mèo con đáng thương rơi vào bẫy rập, kinh hoàng thất thố, rồi lại không có chỗ thể trốn.

"Tần Kiêu, chúng ta thương lượng đi."

Giọng nói của Tô Đường đều có chút phát run, Tần Kiêu lại cong lưng, đem miệng tiến đến bên tai cô. Thanh âm không hề lạnh băng như lúc trước, phảng phất như băng tan tuyết tan trong một khoảnh khắc, lạnh lẽo giữa mày đều biến thành hơi thở nóng bỏng.

"Tiểu khả ái, tôi tưởng em đã cảm giác được tôi biến hóa."

Có thể gọi cô bằng cái biệt danh khiến người chán ghét này chỉ có nhân cách đại thổ phỉ kia. Nhân cách thổ phỉ kiêu ngạo càn rỡ, căn bản không quan tâm đến người khác, từ đầu tới cuối đều chỉ lo bản thân cao hứng. Lúc bọn họ giao thủ, Tô Đường thật sự là nhường rồi lại nhịn, cuối cùng chơi không ít mánh khoé, mới miễn cưỡng trở thành bạn thân có thể cùng hắn chia sẻ vui sướng.

Nhưng lúc trước hắn có bao nhiêu tín nhiệm mình, hiện tại sợ là có bấy nhiêu ý tưởng làm thịt cô.

"Đánh dấu em, để đời này em không còn chỗ nào để lừa gạt nữa được không? Kẻ lừa đảo!"

Thân thể Tô Đường cứng đờ, nhưng đối phương sấm rền gió cuốn, căn bản không cho cô cơ hội cự tuyệt. Dẫn đường lâm thời đánh dấu ở sau cổ, Tần Kiêu nói xong liền há mồm cắn lên.

Hàm răng bén nhọn đâm thủng da thịt, máu tươi ngọt ngào trượt vào trong khoang miệng, Tần Kiêu thiếu chút nữa liền mất khống chế.

Ở phía sau hắn, một con sư tử khổng lồ cũng lộ ra, đây là tinh thần thú của hắn, giờ phút này tinh thần thú bởi vì vị ngọt của máu tươi mà bực bội bất an. Nó muốn tìm kiếm cái gì đó, lại chậm chạp tìm không thấy, cho đến cuối cùng, trong tầm mắt xuất hiện một con mèo trắng béo béo.

Đồng tử Tô Đường chợt co rụt lại, bị cảm giác xâm lấn làm nàng người đều luống cuống, nhưng nháy mắt tiếp theo, một cổ cảm giác kỳ dị trong cơ thể cô lan tràn, Tô Đường bắt đầu không chống cự được người này xâm lấn, thậm chí còn nghĩ thuần phục, tiến thêm một bước......

Đồng thời, mèo trắng bởi vì chủ nhân từ bỏ chống cự, cuối cùng bị sư tử vàng thật lớn bao quanh nhốt chặt lại, không thể động đậy.

Cuối cùng Tần Kiêu vẫn ngừng lại, mặc dù mỹ vị không nỡ buông tay, nhưng hắn vẫn có lý trí, nơi đây không thích hợp làm một ít việc nào đó, hắn chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.

Tần Kiêu lại lần nữa đứng thẳng lưng lên, bình tĩnh thong dong sửa sang lại quần áo cho Tô Đường đang mềm yếu trong ngực mình, động tác nhìn như ôn nhu, nhưng một đôi con ngươi đã sớm phát cuồng đỏ lên.

Tô Đường run đến lợi hại, hai chân mềm nhũn giống như không phải của mình, hô hấp cũng dị thường cấp tốc. Tô Đường cắn môi dưới, không dám phát ra một chút âm thanh nào, rất sợ chọc người nào đó phát điên.

Tần Kiêu rũ mắt nhìn nhóc đáng thương trong ngực, nghĩ nghĩ đem người bế lên.

[ Đinh, giá trị hắc hóa giảm xuống 20%, giá trị hắc hóa hiện tại: 70%.]

Khác với nguyên soái chỉ biết đem người khiêng trên vai kia, nhân cách phụ đối với cô tình cảm rất sâu, tuy rằng kẻ lừa đảo lừa ' hắn ', cũng muốn mạng ' hắn ', nhưng cuối cùng hắn vẫn luyến tiếc ra tay, dưới loại cảm xúc vừa yêu vừa hận này, lý trí của chủ nhân cách rốt cuộc cũng chậm rãi online.

Hắn nhìn cô gái bất lực lại nhỏ yếu trong ngực, lần đầu tiên phát hiện cô thật sự là một người dẫn đường, một người mềm mại, cần người bảo hộ.

Lúc này, bộ đàm bên kia phát ra xin giúp đỡ: "Nguyên soái, phát hiện tinh thần binh lính đang trên biên giới sắp sụp đổ, còn có năm người nữ dẫn đường không tìm được!"

Bộ đàm xin giúp đỡ đánh vỡ không gian ái muội của hai người, Tần Kiêu hỏi: "Khoảng cách chất ức chế đưa tới còn cần bao lâu?"

Bên kia bộ đàm: "Ít nhất còn nửa tiếng."

Tuy nửa tiếng không đủ để huỷ hoại đám tân binh này, nhưng một khi phát sinh bạo loạn, muốn áp chế rất khó khăn, mấy kẻ nằm vùng tuy đã gϊếŧ, nhưng phiền toái còn đang lên men, nếu năm người dẫn đường bị đám tân binh này phát hiện, vậy thì năm cô gái kia sợ là không có cách nào còn sống mà đi khỏi khu A.

Sự tình vô cùng khó giải quyết, ban đầu Tần Kiêu tính toán đem Tô Đường đưa về nơi đóng quân, lại thấy cô lấy bộ đàm của mình cầm qua, âm điệu vô cùng suy yếu hỏi: "Có thể đem bộ đàm kênh điều chế lên nhiều lần không?"

@_thapbatsonyeu_

Bên kia ngẩn người, giống như là không nghĩ tới bộ đàm của nguyên soái lại bị cô gái này cầm đi.

Tần Kiêu không có kiên nhẫn: "Trả lời."

Bên kia lập tức nói: "Có thể có thể, tôi lập tức điều."

Tô Đường nhẹ nhàng thở ra: "Tần Kiêu, anh buông tôi ra trước đã."

Tần Kiêu: "Trước đó nói cho tôi biết em muốn làm cái gì?"

Tô Đường: "Lấy tinh thần lực của tôi, khả năng có thể kéo một trận."

Tần Kiêu lập tức hiểu cô muốn làm cái gì, trên mạng Tinh tế có không ít ca sĩ đều sẽ đem tinh thần lực phóng thích bên trong âm nhạc, bọn họ hát có lẽ rất bình thường, nhưng đối với lính gác đang táo bạo mà nói lại có một chút tác dụng, đương nhiên, cũng chỉ là có một chút.

Tô Đường thấy hắn hồi lâu không nói, lại nói: "Nguyên soái, không có thời gian."

Tần Kiêu ánh mắt lập loè u ám, như đang đấu tranh kịch liệt gì đó, ngay cả thân thể đều căng chặt lên.

Tô Đường thở dài, duỗi tay chọc chọc hắn: "Không có nhạc cụ, anh có thể giúp tôi lấy một mảnh Diệp Tử tới không?"

*Diệp Tử: chiếc lá.

Rốt cuộc hai người cũng không giống như hằng ngày hay dỗi lẫn nhau, nhưng trong lòng Tần Kiêu lại tràn ngập một cổ đau lòng không thể miêu tả.

Người dẫn đường trên toàn thế giới đều được người yêu thương, che chở. Chỉ có cô, một đường vượt mọi chông gai.

Là hoàn cảnh nguy hiểm như thế nào, mới tạo thành thân thủ kia của cô?

Lúc trước hắn chưa bao giờ nghĩ tới, từ đầu tới cuối đều chỉ xem cô thành một kiện vật phẩm, một kiện vật phẩm có thể cân nhắc cũng có thể tùy lúc vứt bỏ.

Ngay lúc Tô Đường cho rằng hắn sẽ cự tuyệt việc này, hắn rốt cuộc mới bước từng bước, bước chân này cực kỳ trầm trọng lại thong thả, linh hồn tự trách cùng phỉ nhổ vùi lấp hắn thật sâu, nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể như cũ.

"Đây."

Ánh mắt này có chút đáng sợ, ẩn nhẫn đến cực hạn, ngược lại bốc lên ngọn lửa ám trầm kịch liệt thiêu đốt, nhìn chằm chằm đến mức da đầu Tô Đường tê dại.

"Cảm ơn."

Cũng không phải loại nhạc cụ nào Tô Đường cũng biết, nhưng đã từng có cái thế giới vì đùa nghịch, cô liền cố ý làm sao thổi Diệp Tử đến êm tai.

Đã lâu chưa thổi, kỹ năng có chút mới lạ, nhưng theo thời gian trôi qua, Tô Đường dần dần tìm lại được cảm giác lúc trước.

Âm thanh Diệp Tử có chút đơn điệu, nhưng ở trong tay Tô Đường, đơn điệu cũng trở nên linh hoạt kỳ ảo, phối hợp với tinh thần lực thông qua bộ đàm cuối cùng truyền khắp toàn bộ sơn dã.

Tần Kiêu không biết hình dung âm nhạc này như thế nào, chỉ cảm thấy cực kỳ mỹ diệu, hắn nghe qua khúc êm tai nhất, ngay cả lúc trước suy nghĩ có hơi chút để tâm vào chuyện vụn vặt bây giờ cũng dần dần được khai sáng.

Quá khứ của Tô Đường hắn chưa từng tham dự, nhưng tương lai rất dài, hắn có thời gian cả đời để che chở cô thật tốt, bồi cô.

Nửa tiếng rất ngắn, rồi lại phá lệ dài lâu.

Tô Đường tinh thần tiêu hao quá mức, đến cuối cùng ngón tay cũng không cảm thấy được gì, nhiệt độ trên cơ thể cũng nhanh chóng giảm xuống. Đó là Tần Kiêu ôm cô vào trong ngực cũng không có cảm giác được một chút ấm áp nào, mọi thứ đều chỉ theo bản năng.

Lính gác táo bạo được trấn an, tuy vẫn không đủ, nhưng tốt xấu cũng không phát sinh ra kết cục không thể vãn hồi.

"Đủ rồi, Tô Diệp, dừng lại đi."

Lúc này lực chú ý của Tô Đường toàn bộ đều tập trung trên phiến Diệp Tử, cánh tay đều đã bắt đầu phát run, căn bản không nghe rõ bên người bên cạnh đang nói cái gì, cho đến khi trên mặt bị nước mưa đập trúng.

Cứu viện đã tới rồi, chấp niệm trong lòng cũng tản ra, tinh thần lực tiêu hao quá mức khiến cho cô ngay một mảnh Diệp Tử cũng cầm không được. Cứ như vậy theo đầu ngón tay Tô Đường trượt xuống, cuối cùng trước mắt tối sầm lại, hoàn toàn mất đi ý thức.

Tần Kiêu vốn cứ đứng bên cạnh ôm Tô Đường, cô té xỉu, vừa lúc bị hắn tiếp được. Hắn chậm rãi nâng tay lên, đem sợi tóc rơi trên trán cô vén đến sau tai, lực đạo ôn nhu cẩn thận.

"Về sau sẽ không mệt mỏi như vậy nữa."

"Tiểu Tô Diệp của tôi." Lời nói ra, khóe môi chậm rãi khơi mào một độ cong nhẹ nhàng.

—————

Thập Bát Sơn Yêu

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương