Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


___


Tần Nhạc Nhạc uy hiếp làm Khâu Sơ Hạ khẽ nhíu mày, cẩn thận cân nhắc thử xem, hình như chuyện cô ta chỉ có thể làm duy nhất chính là thả những con zombie kia ra mà thôi.


Nói không chừng còn sẽ hấp dẫn bọn nó đến trước cửa nhà bọn họ, nhưng rồi sao chứ?


Khâu Sơ Hạ nhìn cửa, cửa nhà này nhìn cũng khá là rắn chắc. Trừ phi, Khâu Sơ Hạ hơi hơi cúi đầu nhìn vị trí ở ổ khóa, nếu Tần Nhạc Nhạc cũng sẽ mở khóa, vậy phải nói cách khác.


Khi Diệp Trạch Thu nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Tần Nhạc Nhạc, cũng đang cân nhắc điểm này, vị đồng loại này quả nhiên không phải loại tốt lành gì.


"Chúng ta có nên lấy đồ lấp kín cửa không?" Diệp Trạch Thu cũng nhìn về vị trí ổ khóa, chỉ sợ vị Tần Nhạc Nhạc kia không phải dạng vừa, chuyện gì cũng giỏi.


Khâu Sơ Hạ đang suy nghĩ về chuyện đó, Diệp Trạch Thu vừa mới nhắc đến, ẩn ẩn làm trong lòng cô rất thoải mái, bất luận lúc trước anh có làm gì thì hiện tại hai người đã ở cạnh nhau, vì sinh tồn mà cố gắng, luôn có thể nghĩ cho nhau, thật sự rất là bớt việc.


"Ừ." Khâu Sơ Hạ không nói nhiều lời, đi đến sô pha trước mặt, nắm lấy tay vịn lúc lắc đầu, ý bảo anh trực tiếp đến đây.


Tầm mắt của Diệp Trạch Thu đảo qua cánh tay mảnh khảnh của cô, thật sự sợ cánh tay cô sẽ bị gãy.


Vẫy vẫy tay với cô, trực tiếp nắm lấy tay vịn của sô pha, cắn răng kéo về phía cửa.


Khâu Sơ Hạ buông lỏng tay, xem anh lao lực kéo sô pha đẩy đến cửa, đột nhiên muốn biết anh đến tột cùng là loại người gì.


Vừa định đi đến, Diệp Trạch Thu đẩy sô pha đến cửa xong, nhìn trái nhìn phải, quay đầu nhìn cô mỉm cười: "Lâu như vậy, anh còn chưa biết em tên gì."


Nói đến đây, anh lại lần nữa lễ phép đứng thẳng tắp ở tại chỗ, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp: "Anh tên Diệp Trạch Thu."


Khâu Sơ Hạ mỗi lần nghe thấy anh giới thiệu mình tên Diệp Trạch Thu, lại tưởng tượng mình tên Khâu Sơ Hạ, dường như nối tiếp thành thành ngữ vậy, nhịn không được cứng đờ.


"Câu trước đó anh nói gì?" Khâu Sơ Hạ làm bộ không nghe rõ anh nói gì, chớp chớp mắt.


Diệp Trạch Thu hơi hơi ngơ ngẩn, cẩn thận ngẫm lại, thành thật lặp lại một lần: "Lâu như vậy, anh còn không biết em tên là gì? Câu này sao?"


"Tôi tên Khâu Sơ Hạ."


Diệp Trạch Thu còn không có phản ứng lại tên đầy huyền diệu giữa hai người, chỉ nghĩ đến cuối cùng mình cũng biết tên của cô rồi, nội tâm đang hưng phấn, cười hì hì nói: "Anh có thể gọi em là Sơ Hạ không?"


Khâu Sơ Hạ càng thích được người khác gọi là Sơ Hạ, mà không phải gọi thẳng họ tên.


Gọi thẳng họ tên khiến cô có cảm giác như bị điểm danh vậy, cô thân thiện mỉm cười, gật gật đầu.


Diệp Trạch Thu thấy thái độ của cô đối với mình thay đổi không ít, có chút được một tấc lại muốn tiến thêm một bước thử thăm dò hỏi: "Chúng ta xem như là một team rồi?"


Ừm, một team, chẳng sợ cô quyết định, nếu ai muốn đi theo bọn họ cũng phải hỏi hỏi ý kiến của người đồng đội là anh đúng không?


Đến lúc đó có cứ từ chối như thế, hoàn toàn từ chối, duy trì thế giới một ngàn năm không đổi thế này là được!


Một team? Khâu Sơ Hạ nghĩ chờ thế cục bớt loạn, bản thân hơn phân nửa là phải mang theo tên tài xế này về nhà. Đến lúc đó cũng coi như là một team đúng không? Tốt xấu gì dáng dấp cũng không tồi, ở chung trong khoảng thời gian này cũng xem như là khá cần mẫn.


"Ừ, được! Tôi là đội trưởng, anh là thành viên. Lập team hoàn thành!" Khâu Sơ Hạ giải quyết dứt khoát, thấy anh gật đầu, vừa lòng với thành viên tự giác này, xoa xoa cái bụng đói: "Có cái gì ăn không?"


"Đói bụng sao? Anh đi nấu cơm. Lập tức có ngay." Cuối cùng Diệp Trạch Thu cũng có cơ hội làm đúng sở trường, tích cực đi về phía phòng bếp: "Em đi nghỉ ngơi một chút đi, một lát là có ngay."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương