Nhoáng cái đã qua một tuần, vết thương trên người Bùi Mẫn hầu hết đã khỏi, chỉ còn vài vết bầm.

Anh đứng trong WC chật hẹp nhìn công cụ súc ruột, trong lòng bạo ngược không ngừng tăng lên…[Đáng chết! Thực muốn giết người xả giận.

]Với anh mà nói, dâng mông quá khuất nhục nhưng anh biết, có một số việc bắt buộc phải xé da mặt xuống, vứt tự tôn đi làm.

Lâu như vậy còn không có cấp dưới tới gặp mình, điều này thuyết minh mình phải ở đây chiến đấu một mình! Nhưng mình đang bị thương, hiện tại trong ngục giam này, ngoài cách dựa vào trưởng ngục thì không tìm được lựa chọn nào tốt hơn.

Ngồi xổm trên mặt đất, WC nhỏ hẹp có vẻ càng chật chội hơn, Bùi Mẫn trúc trắc tự súc ruột, súc ruột vô cùng đơn giản hẳn là bơm nước vào, nhưng chỉ là cắm cái ống vào hoa cúc mà anh mất rất nhiều thời gian, bất kỳ người đàn ông cường thế nào đều sẽ không tiếp thu việc này nhanh như thế được.

Một lúc lâu sau, sắc mặt Bùi Mẫn trắng bệch, đi ra WC, khập khiễng đi đến văn phòng của Hướng Nam, dọc đường đi không bị ai ngăn trở, ngược lại mấy cảnh ngục nhìn anh với vẻ mặt quái dị, vừa thấy anh là thì thầm khe khẽ.

Nếu không phải da mặt Bùi Mẫn đủ dày đã sớm chạy trối chết.


Anh đi vào văn phòng của Hướng Nam, lúc này cậu đang ngồi trên ghế làm việc để xem phim.

Thật ra phim mẹ chồng nàng dâu cũng hay lắm, đây là đánh giá trong nội tâm của đồng chí Hướng.

Văn phòng ước chừng ba, bốn mươi mét vuông, bày bàn làm việc, bàn trà, ghế sô pha, còn có mấy bồn cây xanh, trang trí trông rất sạch sẽ sáng sủa.

Ánh mắt Bùi Mẫn dừng trên cửa gỗ màu nâu đỏ ở bên trái văn phòng, nơi đó hẳn là phòng ngủ.

Hướng Nam lười quản Bùi Mẫn suy nghĩ gì.

Hiện tại, trong lòng cậu toàn là kháng cự, một tuần này không chỉ là cho Bùi Mẫn dưỡng thương mà còn để Hướng Nam chuẩn bị tâm lý với học tập cách chịch đàn ông thế nào.


Tuy rằng học không ít, tri thức lý luận nên hiểu đều đã hiểu, nhưng Hướng Nam vẫn cảm thấy hoảng.

Mặt cậu không cảm xúc nhìn Bùi Mẫn, ánh mắt lóe lóe, nhìn không ra người này còn rất đẹp trai mà.

Làn da màu nâu đồng xứng với cặp mày kiếm sắc bén và đôi mắt sáng, vừa nhìn là biết không phải người lương thiện, có vẻ vừa hung dữ vừa ngang tàn, toàn thân sát khí.

Người như vậy bị mình đè dưới thân… Hướng Nam chợt thấy hơi tạo nghiệt.

Người này vừa thấy trăm phần trăm là 1, hiện tại thế mà bị mình bức từ 1 chuyển 0, từ đây giới 1 lại mất một anh “tuyệt thế đại mãnh 1”, thật là… Phí phạm của trời ( làm hay lắm ).

Người này vừa đẹp vừa hung nhưng hơi lớn tuổi, Hướng Nam tò mò hỏi một câu: “Anh bao tuổi rồi?”Bùi Mẫn bị ánh mắt đáng tiếc, thương hại lại hưng phấn của Hướng Nam nhìn mà cả người không được tự nhiên: “38.

”“Oa, sắp 40 rồi! Lớn hơn tôi hẳn 13 tuổi.

” Hướng Nam tỏ ra giật mình.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương