Ai cũng biết, từ trước tới giờ Hải Vũ luôn chơi một mình.


Không ai thích chơi với cô, có lẽ do tính tình quá cổ quái,


Hải Vũ chẳng là gì trong mắt bọn họ, bọn họ cũng chỉ là người dưng giữa thế giới của cô.


Nhưng có một ngày, bên cạnh cô đã xuất hiện nhiều thêm một người,


Đó là đầu năm cấp 3,


Hải Vũ nhìn cô bé gầy yếu ngồi trên xe lăn, vẻ mặt tái mét, tay chân luống cuống. Cố gắng lăn bánh xe để di chuyển, không một ai có ý định tiến lên giúp đỡ,


Hải Vũ lúc đó không hiểu sao lại tiến lên,


Có lẽ bắt đầu từ sự thông cảm,


Hơn nữa, giọng của cô ấy rất êm tai, dường như đã từng nghe ở đâu rồi.


Sau hôm đó, bên cạnh cô có thêm một người bạn,


Người bạn đó tên Úy Khởi.


Đó là một cô gái tốt bụng nhưng nhút nhát, cũng là người đầu tiên ngỏ ý muốn làm bạn với cô


Chân Úy Khới ấy không thể đi lại, Hải Vũ liền giúp cô đẩy xe lăn.


Trước giờ cô ấy luôn gọi cô Tiểu Vũ...


Hải Vũ không biết, cảm giác có một người bạn rốt cuộc như thế nào?


...


Họ đi cùng nhau đi hết ba năm cấp ba, bất cứ chuyện gì cũng cùng nhau chia sẻ,


Tiểu Khởi cảm thấy không tốt Tiểu Vũ sẽ đau lòng vì cô, Tiểu Vũ vui vẻ sẽ luôn có Tiểu Khởi ở bên bầu bạn.


Ngày tháng tốt đẹp như vậy, thấm thoắt trôi nhanh.


Rồi cô lên Đại học tiếp tục, lúc đó Úy Khởi bỏ ngang, nhất quyết không đi học...


Cô ấy nói, cô ấy sợ mọi người coi thường,


Thỉnh thoảng mới gọi điện rủ cô đến nhà chơi...


Đương nhiên, lúc đó ngoài cô ấy ra, Hải Vũ vẫn không tìm được một người bạn...


Lâu dần, các cuộc gọi cũng thưa hơn...


...


Đến một ngày nào đó, Úy Khởi lại gọi điện, với giọng thản nhiên, cô ấy bảo muốn tự sát.


Cô lo lắng đến phát điên, chạy đến tận nơi Úy Khởi ở,


Kết quả, cô chỉ nhờ dọn dẹp phòng...


Sau đó, lại thường xuyên gọi cô hơn, nhưng đều nhờ những việc vụn vặt...


Úy Khởi thay đổi một cách chóng mặt,


Hải Vũ lo lắng, quyết định chuyển đến ở chung với cô...


Nhìn cô ngày một thay đổi, giống như một con người khác, Hải Vũ cảm thấy hoàn toàn không đoán ra.


Giống như... bị bỏ rơi...


Cảm xúc lẫn lộn...


...


Rồi cô gặp hắn!!!


Tên đàn ông đáng ghét!


Chỉ là bản tính tốt bụng ngu ngốc bất chợt nổi lên, kéo hắn khỏi bị xe tông, vậy mà lại bắt đầu đi theo cô,


Nói cái gì cô phải chịu trách nhiệm?


Nằm mơ!!!


Ai ngờ đó cũng là khởi điểm cho tất cả những chuyện xảy ra sau này.


Cuộc sống lại ồn ào hẳn lên.


Sáng đi làm cu li cho bạn, tối chạy trốn thần kinh!!!


Vậy nhưng cô lại không ghét nó!


Cuộc sống của cô,


Cũng đang từ từ thay đổi...


...


Hải Vũ nhìn người đàn ông quỳ gối trước mắt,


Cảm xúc không thể dồn nén, cô đưa tay ra, nước mắt bắt đầu rơi...


...


Hôn lễ của Hải Vũ,


Thật sự thì cô chưa bao giờ nghĩ tới...


Bên trong sảnh tiệc, khách tham dự ngồi đông đúc. Ồn ào náo nhiệt vang vọng khắp nơi.


Bản thân mặc váy cô dâu, nhận lời chúc phúc từ mọi người,


Bạn thân nhất của cô ngồi đó, cười cười làm dấu chiến thắng, đưa hoa cho cô, thanh âm trong trẻo trước sau như một,


"Thật khó tìm được một người nào yêu cậu nhiều như vậy, phải biết trân trọng đấy!"


Hải Vũ nắm tay người đàn ông trước mắt, cùng nhau tiến vào lễ đường tràn ngập ánh đèn...


...


Lâu lắm, sau khi kết hôn,


Có một ngày cô nhận được điện thoại,


Là mẹ của cô, bà ấy nói...


Tiểu Khởi, cô ấy... đã đi rồi...


Hải Vũ không biết cảm xúc lúc đó nên diễn tả thế nào...


Mất mát? Hay đau thương?...


Trong suốt nửa đời này, người bên cạnh cô cứ đến rồi đi, nhưng tuyệt nhiên chẳng có ai giống như Tiểu Khởi.


Suốt tang lễ, cô cố gắng kiên cường không nhỏ lấy một giọt nước mắt, nắm chặt tay người bên cạnh...


Cũng là lúc cô nhìn thấy thiếu niên kia...


Đó là người luôn đi bên cạnh tiểu Khởi, là người mà cô ấy thích...


Thiếu niên ngồi đó, rất lâu, đến khi mọi người đều đi khỏi, hắn cũng không động, chỉ ngồi nhìn quan tài cùng di ảnh trước mắt không dời...


...


Cuộc sống lại trở về quỹ đạo vốn có,


Cô trở thành thiếu phu nhân nhà họ Cố,


Sống bên ngươi mà cô thích...


...


Thiếu nữ lẳng lặng ôm bó hoa lên xe, từ trang phục đến động tác đều toát ra một sự trưởng thành cùng với tự tin, khác xa ngày trước.


"Này, Cố phu nhân! Đợi anh với!!!"


Ai đó gấp gáp chạy theo, kéo cô lại


Hải Vũ tức giận sừng sổ, cầm bó hoa như thể muốn đập người trước mặt


"Cố Bắc! Đừng có lề mề! Nếu không đến chỗ của tiểu Khởi đúng giờ, tối nay anh sẽ nằm đất!"


Người đàn ông đẹp trai nhăn nhó mặt mày


"Bà xã, anh đã ăn chay hơn hai tuần rồi đó!!!"


"Bà xã!!!"


"Bà xã đợi anh!"


Hải Vũ hừ một cái, quay người lên xe...


...


Tôi là một người bình thường giống như bao người khác,


Cứ ngỡ không bao giờ có thể tự thay đổi bản thân,


Nhưng thế giới này đã cho tôi một cơ hội,


Để tôi cảm thấy mình trở lên đặc biệt trong chính câu chuyện đời mình.


-Hải Vũ-







Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương