[Quyển 1] [Mau xuyên] Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan
-
Chương 177: Bút ký dưỡng thê của Quốc sư đại nhân (8)
Editor: Nha Đam
Cô gái nhỏ với vẻ mặt thoả mãn.
Mộ Bạch đặt bát với thìa xuống rồi lại ôm cô lên.
Phong Thiển ôm chặt cổ mảnh nhỏ, lười biếng nằm trên người đối phương.
Thật tuyệt khi là một đứa trẻ.
Không phải làm gì cả.
Thật tốt.
Mộ Bạch đưa cô gái nhỏ về phòng ngủ, hắn nhẹ nhàng đặt cô bé lên giường rồi khẽ nói: "Ngoan, ta đi đổi bộ quần áo khác."
Phong Thiển chớp mắt, gật đầu.
Thiếu niên liếc nhìn cô gái nhỏ, rồi xoay người đi đến tấm bình phong.
Có tấm bình phong che đậy, chỉ có thể thấy một bóng mờ mờ ảo ảo.
Cô gái nhỏ đưa tay lên che mắt, lại không nhịn được khẽ nhìn lại tấm bình phong.
Hừ.
Dựa vào cái gì mà không cho cô xem chứ ...
Hắn cũng đã thay quần áo cho mình rồi ...
Cô cảm thấy rất bất công, giận dữ phồng má.
Biểu cảm này của cô gái nhỏ thật đáng yêu.
Phong Thiển chán muốn chết.
Tấm bình phong bên kia, có bóng người yểu điệu, chỉ nghe được có tiếng quần áo cọ xát, không thấy rõ cái gì cả.
Một lúc sau, thiếu niên đã đổi bộ một quan phục bước ra từ phía sau tấm bình phong.
Bộ quan phục màu trắng hoa lệ tinh xảo, những sợi chỉ bạc được đan chéo thành những ngôi sao, thật là đẹp.
Mái tóc dài của hắn được cột bằng ngọc quan hoa lệ.
Mộ Bạch mặt máy lạnh lùng, khuôn mặt thanh tú bất phàm như trích tiên.
Cô không khỏi ngây người ra.
Mỗi tuần một lần theo thường lệ phải lâm triều, Mộ Bạch đều sẽ thay bộ quan phục như vậy.
"Ta đi lâm triều đây."
Thiếu niên cất bước đi đến trước mặt Phong Thiển, sau khi đến gần, hắn dừng lại, cúi người: "Có thể ở một mình không?"
Phong Thiển ngoan ngoãn gật đầu.
Thiếu niên đưa tay sờ sờ tóc của cô, khẽ nói: "Vậy, đừng lẻn ra ngoài một mình đấy."
Thiếu niên nghiêm túc ra lệnh.
Như sợ cô không nghe lời, hắn nói thêm một câu: "Ngoan."
Phong Thiển gật đầu.
Đôi mắt tròn xoe của cô sáng lên, cô bất ngờ hô lên một câu trước mặt hắn: "Tạm biệt ba ba".
Đột nhiên nói khiến người ta không kịp phòng ngừa.
Thiếu niên hơi giật mình.
Trong mắt lạnh hiện lên một tia bối rối: "Ba ... Ba? Đây là ý gì?"
Cô gái nhỏ chớp mắt.
Ồ quên mất.
Đây là thế giới cổ đại.
Mảnh nhỏ không biết nó có nghĩa là gì.
Đôi mắt xinh đẹp của Phong Thiển đảo một vòng, rồi ngọt ngào gọi: "Cha ~"
Lần này, ánh mắt thiếu niên ngẩn ra.
Không bao giờ nghĩ tới, đứa nhỏ này sẽ gọi hắn là cha.
Hắn chưa bao giờ dạy cô điều này.
Cho nên......
Xem ra, lại chạy ra ngoài chơi, nghe người khác nói.
Mộ Bạch mím môi, đưa tay lên, lấy tay xoa đầu cô.
Trong mắt hắn có vài phần phức tạp, sau đó thấp giọng nói: "Đừng gọi ta là ... cha."
Mặc dù, hắn đã nhận nuôi cô.
Cũng coi như là cha nuôi của mình trên danh nghĩa, vì vậy việc gọi là cha không sai, thậm chí, là điều đương nhiên.
Tuy nhiên, thiếu niên rũ mắt.
Chẳng hiểu sao, chính tai nghe được cô gọi mình là cha, lại có chút chạnh lòng.
Không cho gọi là cha sao?
Cô nghiêng đầu.
Một lúc sau, cô lại gọi đối phương một tiếng: "Tiểu Bạch."
Mộ Bạch: "..."
Đôi tay xoa đầu cô dừng lại, anh nhìn xuống cô gái nhỏ đáng yêu ấy.
Một lúc lâu sau, hắn khẽ thở dài.
"Muốn gọi gì thì gọi, muốn làm gì thì làm, ngươi thích là được."
Thiếu niên xem như thỏa hiệp.
Rõ ràng, cô rất hài lòng với câu trả lời của đối phương, cô vui vẻ cúi đầu, gọi vị Quốc sau đại nhân trẻ tuổi tôn quý nhất nước Thiên Vinh "Tiểu Bạch".
Mộ Bạch cũng không giận, chậm rãi thu tay lại.
Trước khi đi còn nói: "Phải ngoan nhớ chưa, ta sẽ trở lại sớm."
"Vâng ạ." Phong Thiển nhẹ nhàng đáp lại.
Đôi mắt xinh đệp nhì đối phương rời đi không chớp mắt.
***********
Có ai thức đêm săn sale không nhỉ? ^^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook