(quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 31: Tự Mình Đứng Không Vững, Ngã Còn Trách Ta

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt dường như bị cái gì che lại, sương mù mênh mông một mảnh xem không rõ.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết ở bên tai bọn họ đột ngột vang lên, trong âm thanh kia dường như lộ ra sự sợ hãi và kinh hoàng vô tận, tất cả mọi người đều sởn tóc gáy phất phất tay, ước chừng như muốn đánh tan sương mù trước mắt.

Nhưng mà cũng không thể làm gì, âm thanh thảm thiết hết đợt này đến đợt khác, không dứt bên tai, cao vút bén nhọn, vô cùng chói tai.

Ngay từ đầu Bách Lý Chiến có chút hoảng, nhưng dù sao cũng là trưởng lão có kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, qua vài giây đã trấn định lại.

Hắn nhắm mắt lại, linh lực quanh thân nhanh chóng vận chuyển một vòng, lúc mở mắt ra, cảnh tượng bốn phía đều sáng tỏ lên.

Vu Hoan nhàn nhã đứng ở nơi rất xa, trong tay ôm điểm tâm, thong thả ăn, rõ ràng là một bộ dáng đang xem diễn.

Đáy lòng Bách Lý Chiến sinh ra một cổ quái dị, nhanh chóng quét một vòng người nằm trên mặt đất, tất cả mọi người đều là vẻ mặt thống khổ, lại nhìn không thấy vết thương nào, cũng không thấy được là ai động tay.

Chuyện gì thế này?

Mà Phong Vân vẫn luôn đứng ở nơi xa lại nhìn thấy rất rõ ràng chính xác, nam nhân kia xuất hiện từ hư không, thành thạo liền giải quyết những người đó, xong lại biến mất trong hư không.

Còn may...

Vừa rồi hắn chưa kịp thực hiện kế hoạch kia, nếu không hắn đã gặp rắc rối lớn rồi.


"Bách Lý Vu Hoan, ngươi đã làm gì?" Bách Lý Chiến không tìm thấy nguyên nhân, đành phải đem lửa giận phát tiết lên trên người Vu Hoan.

Vu Hoan bẹp bẹp ăn điểm tâm, mơ hồ không rõ chỉ chỉ người nằm trên mặt đất: "Tự bọn họ đứng không vững, ngã còn trách ta?"

Sắc mặt Bách Lý Chiến từ xanh biến thành đen, có thể ngã thành như vậy, ngươi ngã một cái cho ta nhìn xem?

Nhưng mà những người này không có vết thương, cũng không có dấu vết...

Mặc kệ như thế nào, hôm nay nhất định phải bắt lấy Bách Lý Vu Hoan.

Trong lòng Bách Lý Chiến kiên định thực hiện cái ý nghĩ này, thân hình vừa động, cả người liền như mũi tên nhọn bắn đi.

Động tác Vu Hoan hơi hơi tạm dừng một chút, sau đó lại đem đồ ăn bỏ vào miệng, cúi đầu nhìn nhìn đã thấy đáy túi, có chút thất vọng ném xuống.

Đồng thời, bàn tay trắng giương lên, trước mắt Bách Lý Chiến tối sầm lại, có kinh nghiệm sau khi trải qua chuyện vừa rồi, hắn rất nhanh đã lấy lại tầm nhìn trong sương mù.

Nhưng mà trước mặt hắn đã không còn thân ảnh của Vu Hoan đâu nữa.

"Đại trưởng lão, xương cốt ngươi đều đã già yếu còn phải ở bên ngoài bôn ba, không tốt cho cơ thể đâu nha. Khi đến thời điểm nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi cho tốt." Âm thanh mềm mại trong trẻo từ phía sau truyền đến, hắn đột nhiên xoay người.

"Phanh!"

Tiếng vật thể nặng đụng vào tường, tro bụi rối tinh rối mù rớt đầy đất.

Bách Lý Chiến ngã vào trong tro bụi, vẻ mặt ngạc nhiên, vì sao hắn lại bị đánh bay?


Nháy mắt khi hắn xoay người, một cổ lực lượng làm hắn kinh hãi thổi từ phía trước mà quét tới, sau đó cả người hắn liền bay lên.

Bách Lý Vu Hoan không thể nào có lực lượng đáng sợ như vậy.

Tro bụi phân tán, trong mơ hồ, hắn dường như thấy được thân ảnh của một nam nhân.

Dung Chiêu đứng trước người Vu Hoan, đôi tay để sau lưng, thần sắc đạm mạc nhìn Bách Lý Chiến.

"Phốc!" Bách Lý Chiến phun một ngụm máu tươi, tầm mắt trở nên càng ngày càng mơ hồ.

Đúng lúc này, trong không khí dao động một trận, lại là vài bóng người dừng trên bãi đất trống.

Ánh mắt Vu Hoan hơi trầm xuống, một lát lại híp mắt nở nụ cười: "Đây không phải Bách Lý gia chủ sao? Hôm nay đúng là ngày lành, chẳng những đại trưởng lão đến, gia chủ cũng đến luôn."

Nghe vậy, Bách Lý Chiến và Bách Lý Hiên cùng nhìn về phía đối phương, hàm ý trong ánh mắt lộ ra chỉ có đối phương có thể hiểu.

Bách Lý Hiên hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu dời tầm mắt đi, quay đầu dừng ở trên người Vu Hoan, dùng giọng điệu không cho phép từ chối nói: "Vu Hoan, theo ta trở về. Chuyện lúc trước ngươi phạm phải sai lầm ta có thể bỏ qua."

Trong mắt Vu Hoan tràn đầy tia hài hước: "Đây là kết cục đại trưởng lão xem ta như đứa trẻ hư, gia chủ thấy rõ không?"

Nàng chỉ vào mọi người đang nằm kêu rên trên mặt đất.

Ánh mắt Bách Lý Hiên đảo qua người người nằm trên mặt đất, lộ ra một tia kinh ngạc, những người này không có vết thương...

Cũng không nhìn rõ ràng dấu vết, nhưng mà linh lực hỗn loạn trong cơ thể.


Có thể làm được điều này, chỉ có một loại khả năng.

Có thực lực cao hơn bọn họ, đem linh lực mạnh mẽ của bản thân đưa vào trong cơ thể của bọn họ.

Nhưng mà những người này đều là cấp Huyền Đỉnh, cấp bậc lợi hại hơn bọn họ chính là Thiên Tôn...

Ở đây có cao thủ Thiên Tôn sao?

Trong mắt Bách Lý Hiên lộ ra một tia kiêng kị, ánh mắt hắn dừng ở trên người Phong Vân đứng ở xa, ở đây cấp bậc Thiên Tôn cũng chỉ có hắn.

Nhận thấy bản thân mình bị nhắm trúng, Phong Vân hận không thể tìm khe đất mà chui vào, hắn chỉ là vây xem, một cọng lông cũng không liên quan đến hắn!

Người động thủ là ở bên kia. Bên kia kìa!!!

"Gia chủ..." Bách Lý Chiến từ trên mặt đất bò dậy, đi đến bên người Bách Lý Hiên, bám vào bên tai hắn nói nhỏ vài câu.

Biểu tình của Bạch Lí Hiên từ khiếp sợ biến thành âm trầm, tầm mắt dừng ở trên người Dung Chiêu.

Mặc dù là trong đêm tối, nam nhân kia một bộ áo tím, thân hình thẳng tắp, dung mạo xuất trần, ánh mắt trầm tĩnh như mây, ít khi nói cười, biểu cảm lạnh lùng làm đáy lòng hắn không khỏi một trận lại một trận hốt hoảng.

"Vu Hoan, ngươi cần phải nghĩ kỹ, ta ở khách điếm trong thành chờ ngươi." Bách Lý Hiên cân nhắc mãi, bản thân mình đắn đo không nắm bắt được nam nhân kia, cho nên không tính toán sẽ động thủ.

"Đi." Ông ta cho người nâng mấy người nằm trên mặt đất dậy, nhanh chóng biến mất ở trong bóng đêm.

Dung Chiêu thấy người đi rồi, hừ lạnh một tiếng, lại lắc mình trở về trong không gian Thiên Khuyết Kiếm.

Vu Hoan không thể hiểu được sờ sờ mũi, nam nhân này muốn quậy là cái tính tình gì?

Phong Vân sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, người đi rồi, lúc này mới run run tiến lên: "Bách Lý cô nương... Ngươi..."

Bây giờ hắn làm gì còn dám có ý tưởng khác, chỉ nghĩ nhanh nhanh đem ôn thần này tiễn đi.


"Ngươi muốn ta đi?" Vu Hoan không chờ Phong Vân nói xong, trực tiếp tiếp được câu chuyện.

"Mặc kệ ta có đi hay không, vừa rồi Bách Lý Hiên đã nhận định xem ngươi là đồng lõa của ta, cho nên, ngươi cảm thấy ngươi có thể sống an ổn sao? Ta ở đây, nói không chừng hắn còn không dám động ngươi, Phong gia chủ suy xét cho cẩn thận một chút, thật sự muốn ta đi sao?"

Phong Vân nghĩ đến ánh mắt Bách Lý Hiên nhìn hắn, tức khắc rùng mình một cái.

Cuối cùng Phong Vân không thể không thừa nhận, Vu Hoan nói đúng, mặc kệ nàng có đi hay không, chỉ cần Bách Lý Hiên xác định hắn là đồng lõa, bỏ chạy như vậy Phong gia sẽ không xong.

Hôm nay phát sinh nhiều chuyện như thế, thể xác và tinh thần Phong Vân đều mỏi mệt, có chỗ không thở nổi.

"Vậy Bách Lý cô nương nghỉ ngơi cho tốt."

Phong Vân nghĩ đến việc của bản thân mình ở bên kia còn chưa có giải quyết, sứt đầu mẻ trán chuẩn bị rời đi.

"Phong gia chủ." Vu Hoan gọi Phong Vân lại.

Ót Phong Vân phát đau, nha đầu này lại muốn đi làm chuyện xấu gì?

Hít sâu một hơi, hắn mới xoay người: "Bách Lý cô nương, còn có việc?"

Vu Hoan nhếch miệng cười với hắn, chậm rãi nói: "Nói cho ngươi tin tức ngươi muốn biết, ngươi muốn nghe không?"

Mồ hôi lạnh của Phong Vân chảy ròng ròng, hắn có thể cự tuyệt không?

"Con gái bảo bối của ngươi đang ở Phủ thành chủ nha, không cần cảm ơn ta, Phong gia chủ đi thong thả nha."

Cảm ơn cái rắm, mẹ nó hắn mới là chủ nhân ở đây.

Còn có, nếu ngươi biết, vì cái lông gì còn muốn hắn đi tìm?

Lật bàn, chơi hắn vậy vui lắm sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương