(quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
-
Chương 29: Làm Gì Có Chuyện Gì Là Miễn Phí
Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Ngượng ngùng nửa ngày, Diêm Tố mới lắp bắp nói: "Sấm sét đối với quỷ tu là cực kỳ đáng sợ, ta... Ta là vì tị nạn mới... Ra khỏi thành."
Âm thanh Diêm Tố càng nói càng nhỏ đến không thể nghe thấy, đầu sắp nhét vào bên trong khe rãnh trên mặt đất rồi.
"Tổ tông... Vì sao lại ở đây? Là..." Diêm Tố e lệ ngượng ngùng liếc mắt nhìn Vu Hoan một cái.
"Là tới tìm ta sao?"
Vu Hoan run lên, thân thể nổi da gà: "Nói chuyện cho đoàng hoàng, ngươi mẹ nó là nam nhân... Phi, là nam quỷ, có thể có chút khí phách của nam tử hán hay không, học tên Dung Chiêu kia..."
Vu Hoan đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Dung Chiêu xem xét liếc mắt một cái, xua xua tay: "Ngươi vẫn là đừng học Dung Chiêu thì hơn."
Cao lãnh phúc hắc còn tâm thần phân liệt biến thái, nàng chịu không nổi tra tấn như vậy.
Dung Chiêu: "..." Hắn lại làm sao nữa?
Hơi thở trên người Dung Chiêu và Thiên Khuyết Kiếm giống nhau, Diêm Tố sợ đến tránh đi còn không kịp, nào dám đi học hắn!
"Vừa rồi ngươi có nhìn thấy người nào mang theo Phong Khuynh Dao ra khỏi thành không?" Vu Hoan đổi đề tài, đứng đắn trở lại việc chính.
Diêm Tố suy tư, lắc đầu: "Không có."
"Ngươi xác định?" Con ngươi Vu Hoan híp lại.
Diêm Tố kiên định gật đầu, ai chứ Phong Khuynh Dao hắn tuyệt đối sẽ không nhớ nhầm.
Phương hướng bọn họ đuổi theo cũng không sai, nếu Diệp Lương Thần không phải mang Phong Khuynh Dao ra khỏi thành, thì chính là ở trên đường ngược trở về.
Là hắn cố ý??
Đúng rồi, Phong Vân ở sau hắn, chẳng lẽ là hắn muốn cho Phong Vân cho rằng hắn đã ra khỏi thành?
Phong Tuyết Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu muốn tìm người vẫn là có điểm khó khăn.
Đối với loại việc mất sức này, Vu Hoan tỏ vẻ nàng không làm.
Như vậy chẳng phải sẽ có người đến làm sao?
Vì thế, nàng liền ở cửa thành chờ Phong Vân phát hiện có chỗ không thích hợp lộn trở lại.
Phong Vân nhìn thấy Vu Hoan muốn chết không muốn sống, không hề có hình tượng ghé vào cửa thành trên tường thành, khóe miệng không khỏi giật rồi lại giật.
Rốt cuộc có phải nữ nhân hay không?
"Phong... Hắc, đúng đúng, chính là ngươi, lại đây một chút." Vu Hoan đã quên tên Phong Vân, trực tiếp nhảy đi qua.
Vẻ mặt Dung Chiêu mê mang nhìn Phong Vân đến gần, người này ai nhỉ?
Phong Vân nghĩ đến việc tối hôm qua, còn nhớ thương bảo bối phát ra bạch quang kia, chịu đựng nôn nóng và không kiên nhẫn trong lòng, đi đến trước mặt Vu Hoan.
"Bách Lý cô nương, kêu Phong mỗ có chuyện gì?" Biết Vu Hoan bị gia tộc Bách Lý trục xuất, hành vi cử chỉ tuy rằng không thể bới lông tìm vết, nhưng thái độ làm sao cũng đều có điểm biến hóa.
Một tiểu nha đầu, không biết tôn ti trật tự tiếp đón hắn, nếu không phải bên người nàng có nam nhân kia, hắn làm gì có thời gian cùng nàng vô nghĩa.
"Có việc, không có việc gì ta kêu ngươi làm gì."
Sắc mặt Phong Vân trực tiếp đen thui, nàng thật đúng là một chút cũng không biết khách khí.
"Bách Lý cô nương, Phong mỗ tuy rằng cảm kích ngươi cứu tiểu nữ của ta, nhưng ngươi hiện tại cũng nhìn thấy, Phong mỗ ốc còn không mang nổi mình ốc..."
"Aizz, ngươi nói những cái đó làm cái gì, chẳng lẽ ta dùng thân phận ân nhân cứu mạng đến áp chế ngươi không được?" Vu Hoan cắt đứt lời nói của Phong Vân, trên mặt rõ ràng chính là "ta đang dùng thân phận ân nhân cứu mạng tới áp chế ngươi, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao", biểu tình không biết xấu hổ.
Phong Vân nghiến răng nghiến lợi trừng mắt liếc Vu Hoan một cái, cố nén lửa giận: "Bách Lý cô nương có chuyện gì cần Phong mỗ giúp đỡ?"
Hắn chẳng qua là vì bảo bối kia, không cần cùng nha đầu chết tiệt này chấp nhặt, chờ bảo bối vào tay, lại thu thập nàng cũng không muộn.
Phong Vân không ngừng ở trong lòng an ủi chính mình như thế.
Đương nhiên Vu Hoan nhìn thấy trong mắt Phong Vân chợt lóe qua tia hung ác.
"Cũng không phải chuyện lớn gì, ngươi không phải đang đuổi theo Diệp Lương Thần sao? Có tin tức gì phiền Phong gia chủ nói cho ta một tiếng, mục tiêu của chúng ta giống nhau không phải sao?" Vu Hoan nói cực kỳ đương nhiên, giống như kẻ nàng phân phó chính là thủ hạ của mình.
Phong Vân cảm thấy ngực đau, âm trầm nhìn Vu Hoan liếc mắt một cái, lại nhìn người bên cạnh nàng, Dung Chiêu đang nhìn chằm chằm hắn, tức khắc ót phát lạnh.
Nhịn xuống, nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống.
"Phong mỗ đi đâu để thông báo cho Bách Lý cô nương?"
Vu Hoan chớp chớp mắt: "Ta cảm thấy nhà ngươi ở rất thoải mái, chẳng lẽ Phong gia chủ không vui nếu ta ở?"
Vui cái rắm!
Đều là vì bảo bối, không cần trở mặt, ngàn vạn không cần trở mặt.
Trải qua giãy giụa mãnh liệt trong lòng, Phong Vân cuối cùng miễn cưỡng cười cười: "Bách Lý cô nương ở thấy thoải mái thì tốt rồi, Phong mỗ liền cáo từ trước."
Lại cùng nha đầu chết tiệt kia nói tiếp, hắn tuyệt đối sẽ tổn thọ mười năm.
Mau nghĩ cách lây bảo bối từ trên tay nha đầu chết tiệt kia đi, sau đó...
Trong mắt Phong Vân hiện lên một tia sát khí, tàn nhẫn mà vô tình.
Vu Hoan ôm cánh tay, cười nhìn theo Phong Vân rời đi.
Phong gia là đại gia tộc ở Phong Tuyết Thành, tìm người hẳn là rất nhanh.
"Tổ tông..." Diêm Tố bay đến bên cạnh Vu Hoan, giọng nói khiếp đảm.
"Người thật sự muốn ở... Phong gia hả?"
"Đúng. Làm sao vậy?" Vu Hoan tuỳ ý đáp.
Diêm Tố lại tu tu khóc rống lên, một bên khóc một bên nói: "Phong gia kia ta vào không được... Hu hu, tổ tông lại muốn vứt bỏ ta."
Vứt bỏ ngươi cái rắm, mẹ bà nói giống như ông là cái gì của hắn không bằng, đừng hủy trong sạch của ông được không?
Ấn đường Vu Hoan mãnh liệt nhảy một trận, duỗi tay che lại miệng Diêm Tố, hung thần ác độc hỏi: "Tại sao ngươi vào không được? Phong gia cũng không có lập trận pháp gì."
"Huhuhu..." Diêm Tố chỉ vào miệng mình, Vu Hoan bĩu môi, thu hồi tay.
Vu Hoan vừa buông ra, vẻ mặt Diêm Tố thẹn thùng che lại miệng mình, nhỏ giọng nói: "Ta quá yếu... Phong... Phong gia có cao thủ, ta đi vào sẽ... Sẽ sẽ bị phát hiện."
Phốc!
Bản thân mình quá yếu còn khóc lóc quậy phá ông?
"Vậy ngươi nằm bò ở đầu tường đi." Vu Hoan không trách nhiệm ném ra một câu.
Diêm Tố: "..." Ghé vào đầu tường thật là khó chịu, huhu, hắn không cần, không cần.
Nhưng mà mặc kệ Diêm Tố khóc lóc nháo như thế nào, Vu Hoan đều là bộ dáng ta cái gì cũng không nghe được.
Tiểu quỷ này vô cùng dính người, nàng càng muốn ném hắn đi.
Tiểu quỷ Diêm Tố lại là tên quỷ dù đầu đụng vào tường cũng sẽ không quay đầu lại, sao có thể sẽ bởi vì Vu Hoan làm lơ liền từ bỏ.
Khi trở lại Phong gia, Phong Vân còn chưa có trở về, thủ vệ tối hôm qua gặp Vu Hoan, cũng không ngăn đón.
Cho nên, nàng thông suốt trở về phòng.
"Ngươi thật sự không đi tìm?" Dung Chiêu đối với Thần Khí đặc biệt có ký ức, cho dù là quên nó ở trong tay ai, cũng sẽ không quên hắn muốn tìm Thần Khí.
Vu Hoan với việc này chỉ có thể yên lặng giơ ngón giữa lên, mẹ nó quá không khoa học.
"Đi đâu tìm? Phong Tuyết Thành lớn như vậy, ta mới không đi." Vu Hoan mắt trợn trắng, cầm đồ ăn vặt lúc trước mua ăn ngon lành.
"Ngươi muốn tìm, cũng không khó." Nếu cả năng lực này cũng không có, lúc trước hắn sẽ không lựa chọn nàng.
Vu Hoan gật đầu, hào phóng không biết xấu hổ nhận sự khích lệ của Dung Chiêu với bản thân mình.
"Đúng vậy, không khó, nhưng mà ta không muốn tìm, ngươi có thể làm sao? Giết ta sao? Ngươi giết được không?"
Thật đúng là xem ông như nha đầu mà sai sử, bảo làm cái gì liền làm đấy hả?
"Ngươi..." Trên mặt Dung Chiêu bị băng hàn bao phủ, ngữ khí lạnh lẽo đạm mạc, mang theo hàn ý vô tận.
Vu Hoan quét mắt liếc một cái, trong lòng nổi lên cười lạnh.
Nàng đồng ý giúp hắn tìm Thần Khí, cũng là có mục đích của riêng mình.
Trên thế giới này làm gì có chuyện gì là miễn phí.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook