(quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
-
Chương 17: Đổi Mới Trong Đêm Khuya Khoắc
Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Hứa Bác nhân lúc Vu Hoan nói chuyện với Dung Chiêu, vọt đến bên cạnh Phong Vân. Bị người ta cho ăn bơ lâu như vậy, Hứa Bác cũng tỏ vẻ bản thân thật sự tức giận.
Vừa đi lên đã lên tiếng chất vấn: "Vừa rồi có người bẩm báo thấy được bạch quang, không biết hai vị có thấy không?"
Tuy rằng hắn không có tận mắt nhìn thấy, nhưng cổ hơi thở kia làm người ta cảm thấy sợ hãi, sợ là toàn bộ người trong Phong Tuyết Thành đều cảm nhận được.
Vu Hoan vô tội lắc đầu: "Không có, cái gì bạch quang? Dung Chiêu, ngươi có thấy không?"
Kỹ năng giả ngu giả ngơ vừa ra, ai dám tranh với ta!
Người sau phối hợp lắc đầu. Trong tình huống bình thường, vì bảo trì hình tượng cao lãnh của mình, Dung Chiêu sẽ không dễ dàng mở miệng nói chuyện.
Mà tình huống này trong mắt Hứa Bác và Phong Vân, lại thay đổi hương vị.
Biến thành phong phạm cao thủ...
"Hai vị thật sự không thấy sao?" Hứa Bác rõ ràng không tin, cô nương kia tuy rằng nói được lời thề son sắt. Nhưng trực giác nói cho hắn biết, nữ nhân này nói dối.
Khoé mắt Vu Hoan bò lên tia khinh miệt, khoé miệng cong cong: "Lừa ngươi, ngươi có thể cho ta tiền hay ngươi có thể cho ta nam nhân? Ông đây không quen biết ngươi, lừa ngươi làm cái khỉ gì?"
Phong cách đột biến, nội tâm nhỏ bé của Hứa Bác run lên vài cái, một trận lửa giận trong lòng bộc phát không được, không bộc phát cũng không xong.
Trong lòng Phong Vân cơ bản đã tin tưởng Vu Hoan, Dao Nhi nhà hắn ngoại trừ trên người có dơ bẩn rối loạn ra, xác thật không có bất luận cái gì không đúng.
Lấy thực lực của vị công tử kia, muốn hại Dao Nhi, những người bọn họ ở đây cũng chưa chắc giữ được mạng.
Người có tu vi như vậy, cần gì nói dối bọn họ?
Hiển nhiên Phong Vân quá ngây thơ rồi, Dung Chiêu sẽ không nói dối, nhưng Vu Hoan sẽ!
Nhưng Thần Khí ở trong thân thể Phong Khuynh Dao. Nếu hiện tại nàng rời đi, lần nữa muốn tiếp cận Phong Khuynh Dao có thể sẽ khó khăn hơn nhiều.
Nói nói dối cũng không được đầy đủ là, rốt cuộc nàng thật ra cũng có cứu Phong Khuynh Dao.
Tuy rằng... vừa rồi nàng muốn giết Phong Khuynh Dao...
"Xem ra là hai vị muốn đi phủ thành chủ ngồi." Hứa Bác đi về phía trước một bước, thần sắc giữa mày toàn là dữ tợn tàn nhẫn.
Bạch quang xuất hiện tất nhiên có đồ vật đặc biệt hiếm có gì rồi.
Hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy.
Thực lực mạnh mẽ thì sao? Hai tay khó địch bốn quyền, phủ thành chủ hắn nhiều người như vậy còn sợ không đối phó được hai người sao?
"Hứa Bác, đây là khách của Phong gia ta, ngươi đừng khinh người quá đáng." Phong Vân bước một bước xa chắn phía trước.
Vu Hoan chớp chớp mắt, thật vừa lòng Phong Vân biết điều như vậy, quyết định khi xuống tay với Phong Khuynh Dao nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.
Đệch. Dung Chiêu nói cả nửa ngày, vị này như cũ một chữ cũng không lọt vào tai.
Hứa Bác cười lạnh, chỉ vào Vu Hoan, lời lẽ chính đáng mở miệng: "Đêm hôm khuya khoắc xuất hiện ở ngoài thành, trên người nữ nhi nhà ngươi lại dơ loạn, vết máu loang lổ, ngươi không nghi ngờ bọn họ thì thôi, lại còn giúp bọn họ nói chuyện, chẳng lẽ các ngươi sớm đã có cấu kết?"
Vu Hoan giận, cấu kết em gái ngươi! Con người ngu xuẩn như vậy làm sao xứng cấu kết với ông!
Dung Chiêu bất động thanh sắc đè Vu Hoan lại, dùng ánh mắt biểu đạt ý tứ: "Người ta chó cắn chó, ngươi xông lên để bị cắn, đầu óc có phải có vấn đề hay không?"
Con ngươi Vu Hoan nhíu lại, trở tay giữ chặt tay Dung Chiêu, đầu ngón tay hơi hơi dùng sức, đè thấp giọng nói trào phúng: "Dung Chiêu, ngươi sẽ không bị quỷ bám vào người chứ?"
Thần sắc băng hàn có trong mắt Dung Chiêu trong nháy mắt đọng lại, ngược lại ném Vu Hoan ra, động tác to lớn, làm Hứa Bác ghé mắt nhìn thoáng qua.
Chẳng qua cãi nhau với Phong Vân làm hắn không có cách nào phân tâm, gần như là nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt.
"Ngươi không nên như vậy mới là thông minh." Vu Hoan cũng không giận vẻ mặt phẫn nộ của Dung Chiêu ném mình ra, vuốt cằm, vẻ mặt cao thâm khó đoán.
"Chẳng lẽ lúc trước chỉ số thông minh của ngươi bị chó ăn rồi?"
Đôi tay Dung Chiêu khẽ nắm thành quyền, ánh mắt như hàn băng ngàn năm, trong lòng lại hung hăng run rẩy vài cái, nữ tử này...
Thật là làm người ta hận đến ngứa răng.
"Ách, Dung Chiêu, ngươi nói ngươi thân là một tên Kiếm Linh, sao lại không có tiết tháo như vậy, xem người ta đánh nhau không tiến lên khuyên ngăn thì thôi, ngươi còn không cho ta lên mắng bọn họ. Nếu sự tức giận trong lòng ta không thể phát tiết, tích tụ đến một trình độ nhất định thì rất có thể ta sẽ bị tẩu hoả nhập ma nha."
Lời nói trước sau không khớp, nhưng Dung Chiêu vừa nghe đã hiểu.
Khoé miệng hung hăng giật giật vài cái, đột nhiên đã hiểu tâm trạng lúc trước nữ nhân này muốn chém mình là như thế nào.
Dung Chiêu đột nhiên sửng sốt, hàn băng trong mắt như bị làn gió ấm thổi tan, bại lộ ra chỗ sâu trong hoảng loạn và khiếp sợ.
Tâm trạng rất lâu chưa từng dao động thế nhưng hiện tại lại có biến hoá.
Bởi vì...
Là do nữ nhân này sao?
Vu Hoan bĩu môi chờ Dung Chiêu nói tiếp, nhưng hắn đứng ở nơi đó, thân hình cao lớn như dung nhập vào trong đêm đen, kéo hắn vào một thế giới khác.
Trong lòng Vu Hoan bốc lên một cổ bực bội, nàng không thích dáng vẻ này của Dung Chiêu.
Dưới chân vừa động, đến gần Dung Chiêu, duỗi tay nắm chặt cổ tay hắn, hơi chút dùng sức, con ngươi không có tiêu cự của Dung Chiêu chuyển động vài cái.
"Ngẩn người làm gì?" Vu Hoan thấy hắn hoàn hồn, lập tức buông tay ra, chắp tay trước ngực xoa xoa qua lại, xua tan lạnh lẽo ở đầu ngón tay.
Dung Chiêu nhìn tay Vu Hoan, mí mắt buông xuống, hàn ý trên người lại tăng thêm vài phần.
"Mẹ, có bệnh à." Vu Hoan lui lui về phía bên cạnh.
Thần Khí này đặt ở mùa hè tuyệt đối là hóng mát. Nhưng hiện tại đã là mùa thu, còn phóng khí lạnh, đây không phải là muốn mạng nàng sao?
Nghe được tiếng mắng tức giận của Vu Hoan, hàn khí quanh thân Dung Chiêu chợt tắt, muốn thúc giục linh lực làm thân mình ấm áp lên.
Nhưng sự thật chứng minh, bản thân hắn là Kiếm Linh, không có cách làm được điều này.
"Cô nương, công tử." Phong Vân đứng cách đó không xa, bình tĩnh nhìn bọn họ.
Vu Hoan a một tiếng, nhìn nhìn bốn phía qua lại vài lần, vừa rồi người còn chặt chặt chẽ chẽ vậy mà giờ chỉ còn người của Phong Vân mang đến.
Xong rồi?
Không đánh một trận sao?
Không đánh một trận thì thôi ít nhất cũng phải cãi nhau lâu một chút chứ?
Quá không chuyên nghiệp!
Đỉnh đầu Vu Hoan đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía Phong Vân, giọng điệu bất thiện mở miệng: "Có việc?"
Trán Phong Vân toát ra mồ hôi lạnh, vừa rồi thấy cô nương này rõ ràng còn vui vẻ, giờ sao lại nói chuyện với hắn lại giống như hắn thiếu tiền nàng rồi?
Lau sạch mồ hôi lạnh, Phong Vân mới mở miệng mời: "Hôm nay sắc trời đã tối, ngoài thành không an toàn, hai vị lại là ân nhân cứu mạng con gái của tại hạ, không bằng tạm chấp nhận đi hàn xá nghỉ ngơi một chút, đợi tiểu nữ tỉnh lại cũng tiện gặp mặt nói lời cảm ơn."
Đối chất nhau mới đúng đi!
"Dẫn đường đi." Tay nhỏ của Vu Hoan phất lên, giống như bản đại gia bãi giá đến mười phần.
Phong Vân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô nương ngươi không giả vờ khách khí một chút được sao?
Sao lại có thể chấp nhận như lẽ đương nhiên như vậy được!!
Mặc kệ trong lòng Phong Vân chịu bao nhiêu dày vò, cũng cung cung kính kính mời Dung Chiêu và Vu Hoan đến Phong phủ, an bài trong phòng khách tốt nhất, Phong Vân mới mang vẻ mặt mỏi mệt rời đi, tìm chỗ trấn an trái tim đã chịu kinh sợ của hắn.
Diêm Tố lại lần nữa bị vứt bỏ đi qua đi lại vòng vòng bên ngoài Phong phủ, nước mắt lã chã rơi, nhưng lại không dám đi vào.
Tổ tông, đã nói không vứt bỏ đâu rồi!
Không cách nào vui vẻ làm bạn bè!
Vu Hoan đóng cửa phòng lại, suy nghĩ chút nữa đi trộm Phong Khuynh Dao.
Nhưng nàng còn chưa kịp thực hiện kế hoạch này, Dung Chiêu đã xuất hiện ở trong phòng nàng, mặt nghiêm túc bày ra bộ dáng "ta đã biết ngươi muốn làm cái gì, ta đến ngăn cản ngươi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook