(quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 12: Có Thể Lấy Thân Báo Đáp Không

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Bước chân Vu Hoan cũng không nhanh, nhưng Dung Chiêu đi cùng có chút chịu đựng, bởi vì từ vừa rồi, miệng nàng chưa từng ngừng lại.

Chẳng những hỏi thăm mười tám đời nhà hắn, mà ngay cả Sáng Thế Thần nàng cũng lôi ra thăm hỏi một lần.

Mỗi một câu thăm hỏi chưa hề lặp lại!

Rốt cuộc lúc trước hắn coi trọng điểm nào của nữ nhân này mà lại muốn ký khế ước với nàng?

"Dung Chiêu, ta nói cho ngươi biết, ông đây giúp ngươi tìm Thần Khí gì đó ngươi liền cho rằng ông đây khuất phục ngươi? Chờ ông đây khôi phục quỷ thân, ngươi cứ chờ đó cho ông, ông không chém ngươi thành từng khối từng khối, ông đây sẽ theo họ của ngươi."

Đi phía trước là một cô nương cứ luôn miệng một câu ông đây hai câu ông đây. Đi phía sau là một nam nhân cuối mặt xuống, không thấy rõ cảm xúc trên mặt.

Người đi ngang qua đều che miệng cười trộm, bị Vu Hoan trừng mắt liếc một cái lại vội vàng rời đi.

Thật vất vả mới đến một thành trì hơi lớn.

Nhưng mà người ta đóng cửa...

Sao rơi đầy đầu...

Dung Chiêu bên cạnh nhấp nháy môi không nói.

Thiên Khuyết Kiếm treo trong không khí bên kia xiêu xiêu vẹo vẹo.


Khi có người Thiên Khuyết Kiếm sẽ ẩn thân bay ở bên người bọn họ, chỉ khi không có người mới lại hiện ra.

Thần Khí nhà người khác đều được người ta cung kính, chỉ có nó chẳng những phải chịu Kiếm Linh của mình chê, còn phải chịu chủ nhân khinh.

Có thể làm Thần Khí vui sướng được nữa hay không!

"Thiên Khuyết Kiếm mẹ nó ngươi còn ở đó nhào tới lộn lui nữa, có tin bà đây phế ngươi hay không?" Vu Hoan vốn đang bực bội, Thiên Khuyết Kiếm còn ở bên cạnh nháo, nàng không phát điên mới là lạ.

Học Dung Chiêu kìa, tốt xấu gì cũng biết sai rồi, giống như linh hồn đi theo.

Linh hồn?

Vu Hoan quay đầu nhìn về phía cây đại thụ nơi xa một chút, vừa rồi nàng hẳn là không nhìn nhầm đi?

Dung Chiêu thấy động tác của Vu Hoan, cũng đi theo xem.

"Dung Chiêu, ngươi qua đây nhìn xem hình như có cái gì đó?" Vu Hoan chỉ chỉ cây đại thụ kia, mở miệng gọi Dung Chiêu.

"Vì sao ta phải đi?" Dung Chiêu khó hiểu, không phải nàng cũng có chân sao?

Lửa giận của Vu Hoan còn chưa tan đi, lại một lần nữa bùng lên, rống: "Kêu ngươi đi thì đi, nói nhiều lời vô nghĩa làm gì, có muốn tìm Thần Khí nữa không?"

Dung Chiêu giật giật khoé môi, muốn kêu hắn đi hay không liên quan gì đến việc tìm Thần Khí?

Nhưng thấy Vu Hoan thật sự tức giận, lời đến bên miệng lại nuốt xuống, có chút không tình nguyện đi về phía bên kia.

Con quỷ kia ở phía sau thân đại thụ nhìn bóng người đến gần mình, tức khắc hai mắt sáng như sao.


Á á á. Vị mỹ nhân này lớn lên thật xinh đẹp, ta thích!

Dung Chiêu đứng cách xa cây đại thụ khoảng một mét, cau mày nhìn bóng đen lăn ra từ phía sau cây đại thụ, ghét bỏ lui lại một bước.

"Mỹ nhân... Mỹ nhân, ngươi tên gì? Ngươi kết hôn chưa? Ta... Ta..." Diêm Tố vẻ mặt thẹn thùng nhìn Dung Chiêu, lắp bắp ta ta nửa ngày cũng không ta ra cái gì.

"Ngươi mắt mù à, hắn như vậy cũng kêu mỹ nhân?" Vu Hoan mắt bốc hoả hấp tấp vọt lại, nhìn Diêm Tố, biểu cảm như kiểu ông đây biết ngay là ngươi mà.

Diêm Tố thấy Vu Hoan liền run như cầy sấy, lập tức chạy trốn ra phía sau Dung Chiêu: "Tổ tông, người ta thật sự vất vả mới tìm được ngươi, ngươi đừng ném người ta đi."

Không biết có phải là có Dung Chiêu che chắn hay không, Diêm Tố nói chuyện không còn run nữa.

"Ta mắt không mù, mỹ nhân vốn dĩ rất đẹp."

Thiên Khuyết Kiếm xiêu xiêu vẹo vẹo bay một vòng quanh Dung Chiêu và Diêm Tố, đáy lòng kêu lên vui sướng, thì ra bị áp bức không phải mình nó, vô cùng cân bằng nha.

Diêm Tố nhìn thấy Thiên Khuyết Kiếm, linh hồn vốn còn một nửa trong suốt trực tiếp trong suốt luôn, không chú ý sẽ không thấy.

"Ngươi... ngươi đừng lại đây... Tổ... Tổ tông... Cứu mạng! Huhuhu, ta sợ..." Diêm Tố co lại thành một nhúm, giọng nói đứt quãng, thật đáng thương.

Tu vi Diêm Tố quá thấp, Thiên Khuyết Kiếm lại là Sáng Thế Chi Kiếm, chính khí trên người nó hắn không thể tiếp nhận, Vu Hoan đành phải ném Thiên Khuyết Kiếm đi.

Thiên Khuyết Kiếm bị ném. "..." Vì cái lông gì đứa bị thương luôn là nó, không công bằng!

"Mỹ nhân, mỹ nhân, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của người ta? Ngươi kết hôn chưa? Có để ý ai chưa?"


Thiên Khuyết Kiếm rời xa, thân hình Diêm Tố khôi phục lại nửa trong suốt.

"Mắt mù là bệnh." Vu Hoan bên cạnh yên lặng phun tào.

Mẹ nó khuôn mặt bình thường này chỗ nào đẹp, chỗ nào đẹp?

Diêm Tố rụt cổ lại, yếu đuối lên tiếng: "Tổ tông, mắt ta không mù..." Rõ ràng là mắt ngươi mới mù!

Dung Chiêu vẫn luôn không nói chuyện, bước một bước về phía Vu Hoan, ghét bỏ nhìn Diêm Tố, đạm mạc nói: "Ta là nam."

Bị một người đàn ông khen xinh đẹp lâu như vậy chưa tức giận thì thôi, Dung Chiêu lâu như vậy mới trả lời, chỉ sợ trên thế gian này cũng chỉ có mình hắn.

"Nam... Nam..." Diêm Tố như bị sét đánh, nhìn đến yết hầu của Dung Chiêu, chợt hét lên: "Có... có yết hầu... thật sự là nam... A a a.... Tổ tông, ta bị một nam nhân đùa giỡn, huhuhu, trong sạch của ta, sự hồn nhiên của ta."

Rốt cuộc là ai đang đùa giỡn ai?

Mẹ nó ta là đang xem lậu một tập phim gì sao?

Còn có, ngươi hồn nhiên là cái quỷ gì!

"Câm miệng." Vu Hoan tức giận quát lớn một tiếng, buổi tối rống lên như quỷ khóc sói gào cũng không sợ đưa quỷ tu đến.

Diêm Tố tức khắc liền câm miệng, cẩn thận quan sát Vu Hoan, đáng thương hề hề dẩu miệng, liếc mắt nhìn thấy Dung Chiêu, ánh mắt lập tức liền trở nên ai oán.

Ngươi ai oán cái lông gì!

Mí mắt Vu Hoan nhảy nhảy, suy nghĩ muốn chém chết tên tiểu quỷ này, làm sao bây giờ!

Nhưng Dung Chiêu cũng chẳng có phản ứng gì, ở trong mắt hắn ngoại trừ Vu Hoan ra, người khác đối với hắn qua nửa canh giờ đều là mây bay.

Lúc trước hắn ký khế ước với Vu Hoan, phần lớn nguyên nhân là vì điều đó.


Người có thể làm hắn một lần nhớ kỹ, làm sao hắn muốn buông tha nàng cho được?

"Tổ... Tổ tông... ta... ta... ta có cứu một người... ngươi... ngươi..." Diêm Tố thấy bộ dáng Vu Hoan như muốn ăn thịt mình, lập tức sợ tới mức lắp bắp dời lực chú ý của Vu Hoan.

Lực chú ý của Vu Hoan thật sự bị dời đi, nhưng nàng lại cười lạnh: "Ngươi nói người ngươi cứu có phải tên là Phong Khuynh Dao không?"

"Tổ tông, ngươi thật là lợi hại, điều gì ngươi cũng biết." Diêm Tố hưng phấn nhảy dựng lên, hoàn toàn không chú ý tầm mắt lạnh đến độ muốn kết băng của Vu Hoan.

Vui sướng kéo một nữ nhân thân đầy máu từ phía sau cây cổ thụ ra.

"Tổ tông ngươi xem, muội ấy sắp chết rồi, ngươi nói thử nếu muội ấy chết có biến thành quỷ tu không? Ta là ân nhân cứu mạng của muội ấy, ngươi đoán xem muội ấy có thể lấy thân báo đáp ta không?"

Người ta sắp chết ngươi còn hưng phấn như vậy, ngươi xác định nàng ta chết biến thành quỷ tu sẽ không cầm dao chém chết ngươi?

Còn lấy thân báo đáp nữa, mẹ!

"Thật là rối rắm, ta chính là quỷ tu có nguyên tắc, nếu muội ấy muốn lấy thân báo đáp, ta... ta... ta cũng sẽ miễn cưỡng mà đồng ý." Diêm Tố nói xong, vẻ mặt thẹn thùng gục đầu xuống, lâu lâu liếc mắt nhìn Phong Khuynh Dao, giống như một cô vợ nhỏ.

Vu Hoan cạn lời đỡ trán, nàng quá coi thường tên quỷ nhỏ Diêm Tố này rồi.

Thủ đoạn tìm đối tượng mẹ nó quá cao!

Hơi thở của Phong Khuynh Dao thật sự đã yếu, miệng vết thương lúc trước được Vu Hoan băng bó không biết bị thứ gì động đến, máu tươi không ngừng thấm ra bên ngoài.

Vừa rồi Diêm Tố kéo Phong Khuynh Dao đến, làm quỷ tu cấp thấp như Diêm Tố có thể tiếp xúc được, chứng minh Phong Khuynh Dao đã bước một chân vào cửa quỷ môn quan.

Khó trách vừa rồi nàng chỉ ngửi thấy hơi thở của quỷ, người sắp chết, nhân khí trên người sẽ bị quỷ khí bao trùm.

"Ngươi nhặt nàng ta ở đâu?" Nàng và nữ nhân này thật sự là nghiệt duyên, mẹ nó nàng đều tránh đi nhưng kết quả vẫn có thể gặp gỡ.

"Không biết, dù sao cũng là ở trong rừng, ta thấy muội ấy sắp chết nên mới mang muội ấy theo." Diêm Tố đắc ý dạt dào nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương