(quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Chương 1: Không Muốn Làm Người

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

"Đại tỷ... Bà nội... Tổ tông... Ta... Ta chỉ là một tên tiểu quỷ, làm sao biết được có chuyện gì đang xảy ra, Ngài buông tha cho ta đi. Hu hu hu, ta trên có cha già dưới có con thơ, cả nhà đều trông cậy vào một mình ta. Ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một con đường sống đi."

Trong sơn động âm u truyền đến âm thanh quỷ khóc sói gào. Ngồi trên một đống xương trắng xoá chất cao đến ngang người là cô nương toàn thân đỏ rực, từng bộ xương khô rơi rụng bốn phía, nàng ngồi ở trên giống như một đoá hoa nở rộ, lại có vẻ quỷ dị âm trầm.

Phía dưới có một bóng dáng nửa trong suốt đang khóc lóc kêu thảm.

Nữ nhân thuận tay nhặt lên một khúc xương khô ném qua, giọng nói trong trẻo mềm mại phát ra như muốn nổ tung cả sơn động.

"Khóc cái gì mà khóc, người nào không biết còn tưởng ta làm gì ngươi. Còn có, ngươi là cô hồn dã quỷ thì lấy đâu ra cha già con thơ hả?"

Bộ dáng nửa trong suốt kia bị bộ xương khô đập cho lung lay vài cái, lại cất cao giọng gào lên: "Lão tổ tông, ta thật sự chỉ là đi ngang qua, lúc ấy Ngài đã nằm ở chỗ này. Thật sự cái gì ta cũng không biết, Ngài tha cho ta đi."

Thật đáng sợ, hắn phải về nhà. Hu hu hu.

"Đánh rắm! Khi ta bị sét đánh ngất xỉu rõ ràng nhìn thấy ngươi ở bên cạnh ta, ta tỉnh lại đã thấy mình ở trong thân thể này. Ngươi còn dám nói cái gì cũng không biết, tưởng ta dễ lừa ư?" Vu Hoan động đậy một chút rồi đứng lên, khiến những bộ xương trắng rối tinh rối mù lăn đầy đất.

Bóng dáng nửa trong suốt kia khóc không ra nước mắt. Hắn thật sự không biết có được không!

Hắn chỉ là thấy sơn động này thật an tĩnh, muốn tiến vào nghỉ ngơi một chút, ai biết ở đây có một nữ nhân đang nằm. Hắn còn chưa thấy rõ mặt, nữ nhân này đã tỉnh lại, lập tức bắt lấy hắn hỏi mấy vấn đề không thể hiểu được!


Vu Hoan thấy tiểu quỷ kia không giống như nói dối, con ngươi xoay chuyển, muốn nhớ lại một chút xem lúc trước ở cùng nàng, tiểu quỷ kia trông như thế nào, nhưng trong đầu lại chui ra mấy hình ảnh vô cùng xa lạ.

Một hồi lâu nàng mới vuốt tóc mình, hỏi tiểu quỷ kia: "Khi ta bị sét đánh ngươi thật sự không ở bên cạnh ta?"

Tiểu quỷ lắc đầu mãnh liệt. Quỷ mà bị sét đánh còn có thể sống sao!?

"Ngại quá! Ta nhận sai quỷ." Vu Hoan xấu hổ từ trên đống xương trắng nhảy xuống, tay tát một cái trên đầu tiểu quỷ.

Chứng nhận nhầm là bệnh! Cần phải trịiiiii!

Tiểu quỷ biết nữ nhân này có thể giao tiếp với hắn, tuy rằng điều này không phù hợp với quỷ học. Nhưng mà nữ nhân này luôn miệng nói trước đây mình là quỷ, sau khi bị sét đánh đã nhập vào thân thể con người, thật ra đây mới là điều không phù hợp với quỷ học.

Mặc kệ phù hợp hay không phù hợp, một xu cũng không quan hệ gì với hắn. Hắn chỉ là một kẻ đi ngang qua thôi.

Tiểu quỷ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng buông tha hắn rồi. Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Vu Hoan đứng bên cạnh hắn nghiêng đầu hỏi: "Ngươi thật sự không thấy?"

Hai tay tiểu quỷ ôm đầu ngồi xổm xuống một góc, hắn thật sự không biết mà!

Thấy vậy Vu Hoan đành từ bỏ ý nghĩ muốn ép cung, đánh giá thân thể quái dị của mình một lần, hiện tại nàng chỉ có một ý nghĩ.

Quá nặng!

Khi còn là quỷ tu, nàng nhanh nhẹn nhẹ nhàng biết bao nhiêu. Thật hoài niệm cảm giác sảng khoái ấy...


Vẫn không muốn làm người!

Vu Hoan nhìn quanh bốn phía, trừ tiểu quỷ còn đang ngồi xổm một góc khóc tu tu không ngừng thì cũng chỉ còn bộ xương trắng xếp thành đống bên kia, nhìn qua thôi cũng biết đã chết hơn trăm người.

"Này! Ngươi... ngươi... ngươi đừng khóc. Qua đây!" Vu Hoan ngoắc ngoắc tay kêu tiểu quỷ lại, bày ra tư thế đại tỷ đầy bá khí chỉ vào sơn động.

"Bên ngoài là ở đâu? Có chỗ nào có phong cảnh tương đối đẹp để chết không?"

Thân hình của tiểu quỷ vốn đã nửa trong suốt nay còn trong suốt thêm vài phần, run rẩy giống như sắp biến mất, nói: "Bên... bên ngoài là gia tộc Bách Lý."

Tìm nơi có phong cảnh đẹp để chết? Đây là cái quỷ gì? Câu trước có liên quan đến câu sau sao?

"Ở đâu có phong cảnh đẹp để chết hả?" Vu Hoan không nghe được đáp án mình mong muốn, lại hỏi thêm một lần.

Nàng không thể đợi ở trong cơ thể con người này được nữa. Ai biết được cái thân thể này lại che dấu cốt truyện gì, nhỡ đâu lại bắt nàng gánh thì sao? Vẫn nên trước tiên tìm một phong cảnh đẹp để chết đã, sau đó khôi phục lại quỷ thân.

Tiểu quỷ cắn môi lắc đầu. Vì sao nữ nhân loài người này lại đáng sợ như vậy! Rõ ràng trên người nàng không có hơi thở của quỷ tu, nhưng lại khiến cho hắn có cảm giác sợ hãi.

Chết còn muốn nơi có phong cảnh tuyệt đẹp để chết! Nữ nhân này quả nhiên có bệnh!

Hu hu hu. Cứu mạng!


Vu Hoan ghét bỏ ném tên tiểu quỷ ra, trong đầu hiện lên vài hình ảnh, mắt lập tức sáng ngời. Trong trí nhớ của thân thể này có vài chỗ phong cảnh không tồi, rất thích hợp để chết!

"Này tiểu quỷ, bây giờ ngươi đưa ta đến Bích Thủy Hiên đi." Vu Hoan chuyển động thân thể, lại lần nữa mặt đối mặt với tiểu quỷ.

Tiểu quỷ run lại run, giọng cũng run theo, lẩy bẩy nói: "Bích... Bích Thủy Hiên... là của Nhị tiểu thư Bách Lý gia, nơi đó có cao thủ... tu vi của ta thấp kém, không dám đi chịu chết đâu."

"Ngươi đã chết." Vu Hoan không có lòng tốt chen vào một câu.

Tiểu quỷ lại tu tu khóc rống lên. Khóc đến đứt ruột đứt gan. Hắn đã chết là hắn sai sao! Không, hắn không sai!

Vu Hoan đau đầu xoa xoa ấn đường, xách tiểu quỷ đến trước mặt mình: "Đừng khóc. Khóc còn có thể giúp ngươi sống lại không? Giúp ngươi có thân thể mới không? Ngươi chết bao lâu rồi?"

Tiểu quỷ này yếu đến mức nàng không nỡ nhìn, thật không hiểu hắn làm sao có thể sống đến tận bây giờ mà không bị quỷ tu có tu vi cao hơn ăn mất. Ăn quỷ có tu vi thấp hơn để tu luyện là lối đi nhanh nhất nhưng có hại cũng rất nhiều.

Vu Hoan khinh thường nhất chính là loại quỷ tu luyện theo kiểu này. Nàng tu luyện là dùng Linh Hồn Chi Lực.

"Ta... đại khái... một năm..." Tiểu quỷ rối rắm nửa ngày, thành quỷ quả thật không tốt giống như còn sống. Vừa phòng ngừa bị quỷ tu ăn còn phải phòng ngừa con người.

"Còn yếu như thế? Ngươi làm sao mà sống đến tận bây giờ hay vậy?" Khoé miệng Vu Hoan giật giật, một năm? Yếu như vậy mà không bị quỷ tu ăn, vận may của tên tiểu quỷ này quả thật may mắn.

"Ta... ta chạy trốn nhanh." Tiểu quỷ ngượng ngùng cuối thấp đầu, giọng điệu còn mang theo chút tự hào.

Trong lòng Vu Hoan điên cuồng gào thét. Chuyện này có cái quái gì để tự hào hả!?

"Ta bảo ngươi dẫn đi thì ngươi cứ dẫn đi, ngươi còn ở đây nói nhiều lời vô nghĩa nữa thì ta sẽ ăn ngươi." Đột nhiên Vu Hoan bày ra biểu cảm hung tợn, phối hợp với khuôn mặt còn dính vết máu quả thật là có chút đáng sợ.

Đề tài xoay chuyển quá nhanh, chỉ số thông minh của tiểu quỷ hoàn toàn không đủ dùng. Đến khi Vu Hoan xách theo hắn ra khỏi sơn động, hắn mới lấy lại được tinh thần.


Bên ngoài sơn động là đá vụn xếp thành đường nhỏ, đưa mắt nhìn là có thể thấy những ngôi nhà phía trước.

Gia tộc Bách Lý...

Ở đại lục Huyễn Nguyệt là gia tộc lâu đời. Khi nàng còn là quỷ tu đã nghe qua gia tộc Bách Lý có một thiên tài.

Không nghĩ đến nàng bị sét đánh một cái liền nhập vào thân thể của vị thiên tài trong lời đồn này, chỉ là...

Trong lời đồn, Bách Lý Vu Hoan thật sự rất được yêu thương.

Quay đầu nhìn lại sơn động phía sau, xem ra lời đồn đều không thể tin!

Ký ức của thân thể này cũng không hoàn chỉnh, chỉ có thể ngẫu nhiên xuất hiện vài hình ảnh, cũng may nàng không có dự định ở lâu dài trong thân thể này.

"Tổ... Tổ tông, chúng ta... chúng ta thật sự đi đến đó sao? Ta... ta ta ta sợ quá." Tiểu quỷ nhìn sân nhỏ đang xen phía dưới, run run rẩy rẩy sống chết ôm thân cây bên cạnh, quyết không đi.

Vu Hoan nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng sáng: "Ngươi nghĩ ta nói đùa sao?"

Tiểu quỷ càng run lợi hại hơn, toàn bộ thân thể đều vặn vẹo hết lên. Hắn chỉ là đi ngang qua thôi mà! Đi ngang qua...

Mặc kệ tiểu quỷ phản kháng thế nào, cuối cùng đều bị Vu Hoan xách xuống núi, lúc này mặt trời đã sắp lặn. Bách Lý gia rất hỗn loạn, có người nhìn thấy Vu Hoan đều không qua tiếp đón mà vội vàng chạy theo một phương hướng khác.

Vu Hoan túm lại một nha hoàn đang chạy: "Các ngươi chạy cái gì thế?"

Nha hoàn vốn muốn phát hoả với người túm mình, nhưng khi nhìn thấy rõ người túm mình là ai lập tức run run quỳ xuống, trên mặt trắng bệch một mảng: "Đại... Đại tiểu thư, là Nhị tiểu thư phát bệnh."

Thân thể này đột nhiên xuất hiện một cách khó hiểu ở một sơn động toàn là xương trắng, thế nhưng không một ai ở Bách Lý gia phát hiện thì thôi, lại có thể vì Nhị tiểu thư mà toàn bộ Bách Lý gia đều rối lên. Thân thể này... quả thật có chút quỷ dị nha.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương