Nhạc Thiên Tuyết rất nhanh chạy tới kho chứa củi, Tằng thúc cũng vội vàng đuổi theo.

Nàng một cước đá văng cửa nhà kho, nhìn thấy Tiểu Hoa đang ngồi co ro trong một góc.

Tiểu Hoa hai ngày ở cái nơi ẩm thấp này, hơi thở đã yếu ớt như người hấp hối, dù nghe thấy động tĩnh, nhưng đến sức mở mắt ra nhìn là ai cũng không có.

Nhạc Thiên Tuyết thấy sắc mặt trắng xám như người chết của nàng, lập tức bước nhanh tới, Tằng thúc cũng kêu người mang nước lại đây, Nhạc Thiên Tuyết vội vàng cho Tiểu Hoa uống.

Tiểu Hoa cảm giác được dòng nước mát lạnh tràn xuống cổ họng, liền theo bản năng há miệng ra, thì thào từng tiếng ngắt quãng:"Nước... Nước..."

Nhạc Thiên Tuyết vừa tức vừa vội, cố nén nộ khí chậm rãi cho Tiểu Hoa uống từng ngụm nước, tốc độ vừa phải để Tiểu Hoa không phải bị sặc.

Nàng cầm lấy tay Tiểu Hoa bắt mạch, tuy vẫn rất yếu ớt nhưng cũng chưa đến nguy cấp, nàng cẩn thận mang Tiểu Hoa trở về viện, cho ăn đan dược, sức khỏe liền ổn định lại.

Tiểu Hoa qua cơn khát rồi, nhận thức được rõ ràng hơn, trong lúc ngủ mơ miệng vẫn hô lên không ngừng: "Tiểu thư... Tiểu thư..."

Nhạc Thiên Tuyết ngồi bên cạnh nghe thấy, thở dài, vốn còn buồn bực Tiểu Hoa, nhưng giờ lại chẳng cảm thấy gì nữa.

Vừa lúc này, hộ vệ ở bên ngoài lại chạy vào thông báo:"Đại tiểu thư, có người của Chiến Vương phủ tới chơi."

Nhạc Thiên Tuyết ừ một tiếng:"Cho họ vào."

Mấy người này là hộ vệ Ân Tô Tô cho nàng trước đó, nhưng giờ Thiên Kim lâu và Tựu Hoa lâu đã bị niêm phong rồi, nàng đang nghĩ lúc nào thì trả lại đám hộ vệ, để Ân Tô Tô thuận tiện làm việc.

Bởi dù sao, đám người này là một mực trung thành với Ân Tô Tô, không phải với nàng, nên sự tình của Tiểu Hoa lần này, bọn họ đều không động tay vào một chút.

Đang suy nghĩ thì đã có tiếng bước chân đi vào, người đến là Hạo Nguyệt và Truy Tinh, bọn họ vừa nhìn thấy Nhạc Thiên Tuyết, vẻ mặt liền thoáng kích động.

Gương mặt Hạo Nguyệt đã tiều tụy hốc hác đi rất nhiều, có lẽ là vì điên cuồng tìm kiếm Chiến Liên Thành không nghỉ...

Hạo Nguyệt lên tiếng hỏi:"Nhạc cô nương, ngươi có phải trở về cùng với Vương gia nhà ta không?"

Nhạc Thiên Tuyết liền nói:"Chúng ta vốn cùng nhau rớt xuống, nhưng chưa qua hết vực đã bị phân tán, ta theo đoàn buôn của Nhan gia trở về đây, chỉ có một mình ta, các ngươi đáng lẽ phải hỏi thăm rõ ràng mới đúng."

Hạo Nguyệt cau mày, không sai, bọn họ đúng là đã thăm dò rồi.

Nhưng Nhạc Thiên Tuyết rõ ràng cùng Vương gia rơi xuống vực, bọn họ một đội mấy người xuống núi tìm ngày đêm nhưng vẫn không thấy tăm hơi, dự là đã liệu lành ít dữ nhiều, Nhạc Thiên Tuyết đúng lúc này lại đột ngột trở về, bọn họ lập tức thấy được hi vọng, nhưng không ngờ, chỉ có một mình Nhạc Thiên Tuyết, hơn nữa câu trả lời của nàng vẫn mơ hồ như vậy.

"Nhạc cô nương, ngươi bị phân tán với Vương gia như thế nào?"

Sẽ không phải là Nhạc Thiên Tuyết chê Vương gia nhà hắn vướng tay vướng chân, nên mới tự mình bỏ đi?

Nhạc Thiên Tuyết khẽ cười, nhàn nhạt đáp:"Nếu như Vương gia nhà ngươi còn sống, ngươi đi hỏi Vương gia nhà ngươi đi. Ta chỉ có thể nói cho các ngươi, ta phân tán với hắn ở một thôn trang, giờ ta cũng không biết là sống hay chết."

Nếu Hạo Nguyệt và Truy Tinh đã tìm đến tận nơi, vậy thì chứng minh, Chiến Liên Thành quả thật là không hề mưu đồ bí mật cái gì, vậy tại sao hắn lại không hề trở về? Lẽ nào hắn đã gặp phải nguy hiểm gì?

Nhưng Chiến Liên Thành ngoại trừ hai chân không bất tiện ra, những thứ khác đều rất bình thường, võ công còn lợi hại như vậy, không thể có người đã giết hắn được.

Lẽ nào... Là Viên công tử đêm đó tới tìm hắn?

Viên công tử mục tiêu là Chiến Liên Thành, tên bại liệt ấy nếu như bị bọn chúng vây lại, võ công có cao thủ hơn đoán chừng cũng vô dụng.

Nghĩ tới đây, tâm tình Nhạc Thiên Tuyết liền có điểm hỗn loạn.

Hạo Nguyệt và Truy Tinh có được tin tức hữu dụng, liền chuẩn bị rời đi tìm người ngay lập tức, nhưng Nhạc Thiên Tuyết lại bất ngờ đứng lên, nói:"Chờ đã, ta và các ngươi cùng đi."

Hạo Nguyệt hơi kinh ngạc, "Nhạc cô nương, vừa nãy ta thấy ngươi nhàn nhạt như vậy, còn tưởng rằng ngươi đang căm tức Vương gia, không muốn giúp đỡ chứ."

"Có một số việc ta cũng muốn biết rõ ràng, hi vọng Vương gia nhà ngươi vẫn còn sống. Chờ ta một chút, ta đi lấy ít đồ."

Nhạc Thiên Tuyết rất nhanh đã biến mất, tìm đến một góc tối trong phòng của mình, lấy thêm ít dược liệu bỏ vào hộp thuốc, đeo thêm trên lưng một cây cung nỏ, lúc này mới đi ra ngoài.

Hạo Nguyệt và Truy Tinh đồng loạt trợn mắt ngoác mồm nhìn, Nhạc Thiên Tuyết này cứ như là chiến tranh tới nơi vậy.

"Nhạc cô nương, thực ra chúng ta cũng có thể bảo vệ ngươi." Hạo Nguyệt nói.

"Đến lúc nguy hiểm, các ngươi nhất định phải bảo vệ Chiến Vương gia trước tiên, ta cũng phải biết bảo vệ tính mạng của mình." Nhạc Thiên Tuyết nói:"Yên tâm đi, kỹ năng bắn cung là cha ta đích thân dạy ta, các ngươi đến lúc đó không cần phải để ý đến ta."

Lời này nửa thật nửa giả, Nhạc Hòa đúng là đã dạy Nhạc Thiên Tuyết bắn tên, nhưng chỉ là cho vui, chính linh hồn nàng ở hiện đại mới thật sự là trải qua huấn luyện.

Nàng dặn dò Tằng thúc phải phái người chăm sóc Tiểu Hoa thật tốt, sau đó nàng liền cùng mấy người Hạo Nguyệt rời đi.

Đội của Hạo Nguyệt cả chục người rời khỏi kinh thành, nàng vốn muốn đi chậm lại một chút để chờ Nhạc Thiên Tuyết, nhưng không ngờ kỹ thuật cưỡi ngựa của Nhạc Thiên Tuyết cũng không tệ, không hề bị bỏ lại.

Ngược lại phóng đi rất nhanh, Nhạc Thiên Tuyết theo đoàn buôn đi đến hai ngày, nhưng cùng bọn họ cưỡi ngựa lại chỉ mất một ngày.

Sắc trời đã dần tối, cả đội vốn định đi suốt đêm.

Nhưng trời càng về khuya, sương mù càng nặng, đến nỗi không phân biệt được phương hướng nữa.

Hạo Nguyệt nhíu mày:"Rốt cuộc phải đi đường nào? Nãy giờ cứ như lòng vòng mãi một chỗ vậy."

Ánh trăng mỏng manh như sương, xuyên qua sương mù lại trở nên quỷ dị đến lạ.

Truy Tinh quan sát kỹ một hồi, cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương