Ngày thứ hai, tại đấu trường.

Trận đấu thú này một lần cũng có đến mấy trăm người đến xem, chỗ ngồi hạng nhất vô cùng tốt, không sợ bị nắng gắt chiếu vào, lại còn cung cấp cả trái cây tươi, đã vậy, mỗi người còn mang theo gia nhân của mình vào hầu hạ.

Tiểu Hoa mặt đầy hưng phấn, nàng may mắn được hưởng thụ cùng tiểu thư, có thể nhìn rõ trận đấu thú này.

Dãy hạng nhất này cũng không có quá mười người, nàng và Ngọc Nam Phong là hai người, Chiến Liên Thành cùng Phó Kiêu cũng ở trong số đó, mấy người khác là một ít phú thương, bất quá đều là những nhân vật tầm cỡ.

Thiên Long quốc có ba Đại Vương phủ là Chiến, Mộc, Trang.

Mà hôm nay, cả Mộc Vương Phủ và Trang Vương Phủ, hai bậc Thế tử đều hạ giá đến.

Tất cả mọi người đều biết, Chiến Vương phủ những năm gần đây vô cùng nổi tiếng, vang danh khắp nơi, khiến Mộc Vương Phủ và Trang Vương Phủ bất mãn, hai Vương Phủ này đều muốn mượn cơ hội diệt trừ tận gốc Chiến Liên Thành.

Ngọc Nam Phong thấp giọng nói: "Mộc thế tử phong lưu cực kỳ, Trang thế tử lại rất thù dai, tạm thời ngươi đừng tiếp cận bọn họ."

Nhạc Thiên Tuyết hiểu rõ, chuyện ba Đại Vương phủ minh tranh ám đấu này là chuyện đương nhiên.

Chỉ có điều dãy hạng nhất này cũng chỉ có mỗi một nữ tử, hiển nhiên thu hút nhiều sự chú ý.

Mộc thế tử nhìn thấy Nhạc Thiên Tuyết, lại nhìn sang Ngọc Nam Phong, bật cười một tiếng: "Không ngờ lại có chuyện đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng như vậy, Nhạc Thiên Tuyết, ngươi quấn lấy Tứ hoàng tử mấy năm trời, cuối cùng Tứ hoàng tử cũng đã để mắt đến ngươi rồi."

Nhạc Thiên Tuyết nghe xong liền cảm thấy chói tai, nàng trừng mắt nhìn Mộc thế tử nói: "Mộc thế tử, đấu thú là dùng mắt để nhìn, đừng nói chuyện được không?"

Tiếng người huyên náo ồn ào bốn phía, thanh âm của nàng lại trong veo như nước chảy, ẩn theo một tia trào phúng.

Mộc thế tử nghe nói Nhạc Thiên Tuyết đã thay đổi, thông minh ra không ít, hôm nay vừa nhìn, cũng thật là...

Trên sàn đấu thú lúc này đã có hai con mãnh thú lao ra, chuẩn bị bắt đầu rồi.

Mộc Thế tử nhếch miệng cười, cũng lười so đo với Nhạc Thiên Tuyết.

Hai con mãnh thú đều là những con hổ lớn hung hãn, tiếng gầm xé toạc bầu không gian huyên náo, nàng cảm thấy có chút điếc rồi.

Sàn đấu thú có song sắt bao quanh, hơn nữa phần bìa cũng có một dòng nước chảy xiết, biện pháp bảo vệ quả thực làm rất tốt.

Nhạc Thiên Tuyết ngồi cắn hạt dưa, hứng thú quan sát.

Đại hội đấu thú này vốn có rất ít nữ tử đến xem, bởi vì chúng máu tanh vô cùng.

Nhưng Nhạc Thiên Tuyết này lại chẳng hề sợ sệt, lại còn có hứng thú cắn hạt dưa, Chiến Liên Thành không nhịn được liếc nàng một chút.

Nàng và Ngọc Nam Phong ngồi chung một chỗ, nhìn qua quả nhiên rất giống một đôi kim đồng ngọc nữ.

Trận đấu thú đã bắt đầu.

Hai con mãnh thú liền hung hãn xông vào nhau, giơ lên móng vuốt sắc bén vô cùng, không con nào nhường nhau.

Ngọc Nam Phong bắt đầu cảm thấy có chút tàn nhẫn, nhưng Nhạc Thiên Tuyết vẫn thản nhiên nhìn không nháy mắt.

"Thiên Tuyết, ngươi không sợ sao?" Ngọc Nam Phong giọng nói có chút run rẩy, dù sao đây cũng là một con hổ lớn thứ thiệt a.

Nhạc Thiên Tuyết không buồn quay đầu lại, chỉ nói: "Không sợ, chỉ là hai con hổ đang chơi đùa với nhau thôi."

Nàng đâu phải chưa từng xem gánh xiếc thú, một chút thủ đoạn của Dạ Thành này nàng sao có thể che mắt nàng.

Con hổ này đã được huấn luyện qua, nên cũng không tính hung tàn hoang dã.

Cái gì mà đại hội đấu thú, thực ra cũng chỉ đến thế.

Kết thúc trận đấu này, tiếp đến là người với thú đánh nhau.

Nhạc Thiên Tuyết sững sờ, hỏi: "Lúc nào lại có thêm cái này?"

Ngọc Nam Phong cũng cảm thấy kỳ quái, nói: "Bản hoàng tử không biết, trước đây chưa từng thấy cái này."

Nhạc Thiên Tuyết cau mày, cảm giác có điểm không đúng.

Tiếp đến Dạ Thành thành chủ lại nói: "Lần này người thú đánh nhau là tiết mục mới, Dạ Thành có một dũng sĩ lực lưỡng, hắn dũng mãnh đến độ có thể cùng mãnh thú tranh tài!"

Dạ Thành thành chủ vẻ mặt cơ hồ là không có gì thay đổi, nhưng theo kinh nghiệm của Nhạc Thiên Tuyết, nàng đã cảm giác được có gì đó rất không đúng.

Nhạc Thiên Tuyết toan đứng dậy rời đi, nhưng chợt nhớ đến Ngọc Nam Phong, dù gì hắn cũng mời nàng tới, nếu như hắn chết ở chỗ này, quả thực là rất không thỏa đáng.

Nàng liền quay sang nói với Ngọc Nam Phong: "Tứ hoàng tử, cái này không có gì đẹp mắt, chúng ta ra ngoài trước đi."

Ngọc Nam Phong sững người, thấy nàng lần đầu tiên thân mật với hắn như vậy, liền mừng thầm trong bụng.

Hắn vội vàng gật đầu, kéo Nhạc Thiên Tuyết đi ra ngoài.

Nhạc Thiên Tuyết vốn muốn giựt tay ra, nhưng sợ mình nhăn nhó khó chịu như vậy một lúc, lại làm lãng phí thời gian cũng nên.

Sau khi bọn họ ra khỏi sàn đấu thú, ngay lập tức, bên trong truyền đến tiếng hét thất thanh!

"Cứu mạng a —— bọn sói đã nhảy lên chỗ ngồi rồi!"

"Đi mau đi mau!"

Trong đấu trường đoán chừng là đang loạn lên một bầy, sát theo đó đã thấy người hổn hển chạy ra.

Ngọc Nam Phong nhất thời kinh ngạc, bọn họ vừa bước ra được mấy bước, bên trong đã xảy ra chuyện, nếu hắn còn chậm trễ không biết kết cục sẽ thế nào?

May mà có Nhạc Thiên Tuyết, nếu không phải nàng nói muốn đi ra ngoài, chỉ sợ hắn đã chết trong đó rồi, lần này lại là Nhạc Thiên Tuyết cứu hắn một mạng.

"Thiên Tuyết, lần này may mà có... Ơ? Đâu rồi?" Ngọc Nam Phong quay đầu lại, đã là không nhìn thấy người đâu.

Nhạc Thiên Tuyết đâu?!

Nàng không phải đã chạy tới nơi nào trốn rồi chứ? Trong đấu trường nguy hiểm như thế, nàng nhất định sẽ không quay vào đó đâu.

Nhưng thực sự, Nhạc Thiên Tuyết đúng là bay qua nóc nhà, trở vào trong đấu trường.

Nàng nheo mắt nhìn, sàn đấu bây giờ đã là một mảnh ngổn ngang, hơn nữa chốt chặn vững chắc cũng bị phá hỏng, không ít người dân bị thương vong.

Dãy hạng nhất bên kia, có vài con hổ đang hoành hành, Mộc thế tử và Trang thế tử đều võ công cao cường, đang ra sức chống đỡ bầy thú.

Còn cái tên giả tật kia...

Nhạc Thiên Tuyết đổi hướng, chạy sang góc khuất, muốn nhìn xem hắn đối phó như thế nào...

Quả nhiên, cho dù là tình huống nguy nan như vậy, hắn đến một chút sơ hở cũng không lộ!

Đây chính là làm khó Hạo Nguyệt, một cô gái đang vắt hết sức ra giết hổ, mà Chiến Liên Thành hắn thì ngồi ung dung tự tại ngồi uống trà ở bên cạnh...

"Cái tên chết bầm này! Lúc lâm nguy như vậy mà vẫn thản nhiên đến thế." Nhạc Thiên Tuyết cau mày, nhiều sói như vậy, thiệt hại nhất vẫn là người dân, nàng tuy rằng không phải loại người đại nhân đại nghĩa gì, nhưng quy củ của Đường Môn chính là không thể thấy chết mà không cứu.

Đương nhiên, nàng sẽ không cứu Chiến Liên Thành.

Cho dù chỗ của hắn bây giờ đang rất nguy cấp, nhưng có trách thì cũng trách hắn. Ai bảo giờ phút này mà ngươi còn thong thả uống trà như vậy?

Nhạc Thiên Tuyết quan sát kĩ, ngân châm lóe sáng trong tay, nhắm hướng bọn thú, liên tiếp bắn ra chục cây ngân châm!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương