Quỷ Y Ngốc Hậu
-
Chương 16: Vân vương gia vào cung
Kim Hoa cung,
Gió đêm thổi qua cửa sổ đang nửa mở, nhẹ nhàng thổi vào trong phòng, khí lạnh nhè nhẹ lưu chuyển.
Vân Tiếu ngồi trên ghế quý phi*, nhíu mày, suy nghĩ về những chuyện vừa mới xảy ra. Mộ Dung Xung, qua lần đối mặt tối nay, nàng biết được nam nhân này bí hiểm vô cùng, võ công lại xuất thần nhập hóa. Lý do hắn động thủ đối với nàng, ắt hẳn là muốn gây nên mâu thuẫn giữa Vân vương phủ và người của Hoàng thất. Như vậy thì cuối cùng hắn là kẻ thù của Vân vương phủ hay là kẻ thù của Hoàng thất?
Đôi mắt to xinh đẹp khẽ chớp, sáng trong như hồ nước, chớp mắt một cái liền như mê hoặc lòng người.
Trong tẩm cung yên lặng, Tú Tú và Tiểu Hà cũng không lên tiếng, chỉ đứng ở bên cạnh nàng, còn Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu thì đứng canh giữ bên ngoài.
Bất chợt, Vân Tiếu nở nụ cười ngọt ngào đến động lòng người nhưng mà trong mắt lại lộ ra sát khí lạnh lẽo.
Mộ Dung Xung ơi Mộ Dung Xung, tuy rằng ngươi làm vậy là có nguyên nhân nhưng nếu đã trêu chọc vào ta thì lần sau có gặp lại, ta cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi đâu. Ngươi cứ chờ đó, nhất định ta sẽ tặng cho ngươi một đại lễ.
Bên trong tẩm cung, hai nha đầu vừa thấy nương nương nở nụ cười, liền thở phào một hơi, cung kính hỏi:
“Nương nương, đêm cũng đã khuya, người mau rửa mặt một chút rồi nghỉ ngơi đi ạ”.
“Ừm, được rồi.” Vân Tiếu đứng lên, vươn vai, sau khi rửa mặt xong liền đi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, nàng ngủ đến khi mặt trời lên cao. Dù sao cũng không có việc gì, nàng cũng vui vẻ làm một con sâu gạo, hiện tại ở trong cung còn có ai dám chọc nàng chứ. Đầu tiên là chuyện nàng ra tay đánh người lúc trước, sau lại có ý chỉ của Thái Hậu, vì thế không có ai đến gây sự với nàng nữa. Tuy rằng nhàn nhã thật nhưng lại vô cùng nhàm chán, không bằng đi ngủ cho khỏe. Thế nhưng, thật không nghĩ là ngay cả ngủ cũng không được yên.
Tú Tú đi vào, đứng bên giường, nhỏ giọng gọi: “Nương nương, người mau dậy đi, thái giám bên Trường Tín cung đã đến.”
Vân Tiếu đang ngủ say, nghe thấy nên hàng chân mày khẽ nhíu, bất mãn "hừ" một tiếng. Tú Tú lập tức không dám nói nữa, nhìn nương nương lại nghiêng người tiếp tục ngủ, nàng thật sự không dám đánh thức, nếu như tâm tình của nương nương không tốt, các nàng khẳng định cũng không có sung sướng gì, tốt nhất là không nên gọi. Nhưng người đến lại là người của Trường Tín cung, lời của Thái hậu có ai dám cãi, hơn nữa người của Vân vương phủ tới nữa chứ.
“Nương nương, Vân vương gia vào cung thăm nương nương, cho nên mới mời nương nương qua Trường Tín cung một chuyến.”
Lời này vừa nói ra, Vân Tiếu vốn đang ngủ say liền ngồi bật dậy, mở to đối mắt đang lim dim, mơ mơ màng màng hỏi: “Vừa rồi ngươi nói ai vào cung?”
“Vân vương gia, Nhiếp Chính vương đương triều, cũng chính là phụ thân của nương nương.”
Tú Tú biết Vân Tiếu đối với một số chuyện không được rõ ràng, tuy rằng nàng cũng không biết vì sao lại như vậy nhưng chủ tử chính hỏi gì thì phải nói đấy, không hỏi thì không được mở miệng.
“Ừ.” Mắt Vân Tiếu chợt lóe lên tia sáng, lại thấy nàng nở nụ cười. Vân vương gia tiến cung, đây không phải là một tin tốt hay sao, nàng cũng đang muốn rời khỏi hoàng cung, thật không ngờ rằng ông ta lại vào đây, nàng phải suy nghĩ ra biện pháp nào để ông ta dẫn về Vân Vương phủ đây? Nói thật ra, nàng không muốn ở trong hoàng cung này chút nào, tuy rằng có cuộc sống hoa lệ nhưng cũng chỉ là một chiếc lồng giam, hơn nữa những người ở trong đây ai cũng đều có rắp tâm khác.
“Được, dậy thôi.”
Lúc này đây Vân Tiếu vô cùng sảng khoái, Tú Tú sửng sốt một chút, cũng liền thoải mái, xem ra là nương nương muốn đi gặp người nhà, làm sao nàng có thể biết thực ra là Vân Tiếu muốn rời khỏi hoàng cung chứ?
Sau khi rửa mặt xong, thay một bộ váy dài màu lam, trên váy có một sợi tơ bạc vòng qua tạo thành một đóa Hải Đường rực rỡ, dưới làn váy được đính những hạt trân châu, tỏa ra quý khí bức người, bên ngoài choàng một chiếc áo màu trắng, hết sức thu hút. Gương mặt sạch sẽ, chưa điểm qua son phấn nhưng ngược lại lộ ra hai gò má phấn nộn đáng yêu, cười lên chỉ thấy hai lúm đồng tiền mê người. Mặc dù không phải tuyệt đẹp một cách kinh người nhưng lại khiến người khác muốn ôm vào lòng mà sủng ái.
Hai cung nữ nhìn đến ngây người, Tú Tú không nhịn được trầm trồ khen ngợi, “Nương nương, thật sự người rất xinh đẹp a.”
“Đúng vậy, nương nương không hề kém Đức phi và Hiền phi chút nào.” Tiểu Hà hiếm khi gật đầu đồng tình, bộ dáng của nương nương thật ngọt ngào, cái loại dịu dàng ấm áp này, chỉ e nếu là nam nhân đều sẽ muốn bảo vệ cho nàng. Tiểu Hà đoán, nếu như Hoàng thượng biết Hoàng hậu không hề ngốc thì sẽ sủng ái nàng ta hay không? Dù sao thì nàng ta chính là con gái của Nhiếp Chính Vương.
“Chỉ là vẻ ngoài mà thôi.” Vân Tiếu cười tủm tỉm, hôm nay tâm trạng của nàng vô cùng tốt. Bởi vậy Tú Tú và Tiểu Hà cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Nương nương, hiện tại đến Trường Tín cung hay là dùng bữa sáng trước?”
Tú Tú vội xin chỉ thị, Vân Tiếu soi mình trong gương, má phấn mềm mại, lông mày đen nhánh, đôi mắt đẹp hàm chứa ý cười, tóc đen được búi lại, tóc mai rũ xuống hai bên vai, tự nhiên phiêu dật, trên đầu cũng không có thứ gì khác, chỉ có một cây trâm hoa bạch ngọc gắn bên trên. Trong mơ hồ, có thể thấy được dáng người xinh đẹp này như một bức tranh với nét bút tinh tế.
“Các ngươi đi ra ngoài trước đi, chúng ta sẽ trực tiếp đến Trường Tín cung “.
Tiếng nói của nàng vừa dứt, Tú Tú cùng Tiểu Hà quay mặt nhìn nhau. Nhất là Tú Tú, liền nhớ đến lần trước nương nương đã trang điểm thê thảm đến mức nào, hiện tại nương nương sẽ không làm như vậy nữa chứ? Không cần a....
Tú Tú vẻ mặt đau khổ nói, “Nương nương, người đừng trang điểm như hôm đó, rất là khó coi. Chúng nô tỳ nhìn thấy mà còn phát hoảng, chứ đừng nói là Hoàng thượng."
“Ta không trang điểm, các ngươi đi ra ngoài đi, “
Vân Tiếu lạnh lùng nhìn qua Tú Tú trong gương đồng, Tú Tú làm sao mà còn dám nói thêm gì chứ, liền vội vàng kéo Tiểu Hà ra ngoài, hiện tại Tiểu Hà cũng đã an phận hơn rất nhiều.
Hai người ở bên ngoài tẩm cung phỏng đoán, đến tột cùng là nương nương ở trong tẩm cung để làm gì, da đầu các nàng run lên, cảm thấy như sắp có chuyện gì đó.
“Nương nương sẽ không trang điểm thành như vậy nữa chứ?”
Tú Tú lo lắng mở miệng, Tiểu Hà đứng một bên trầm mặc không nói gì, lần trước nàng ta không thấy được khuôn mặt dọa người của Vân Tiếu, cho nên cũng không cảm nhận được tâm tình của Tú Tú giờ phút này. Nhưng hai thái giám bên cạnh các nàng, sắc mặt đều trắng bệch, cũng không có ai dám mở miệng nói chuyện.
Không lâu sau, Vân Tiếu từ bên trong tẩm cung đi ra, chỉ thấy mặt nàng như hoa phù dung, kiều diễm vô cùng, không hề có dấu vết của trò đùa dai lần trước. Đứng ở trước cửa cung, hai cung nữ cùng thái giám đồng thời thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Đi thôi, các ngươi đi trước dẫn đường.”
“Dạ, nương nương.” Tú Tú nhẹ nhàng đáp, hướng ra phía ngoài đi, chỉ cần nương nương không làm ra những hành động cổ quái thì nàng cũng yên tâm.
Đoàn người nhanh chóng đi về phía Trường Tín cung
Trong đại điện Trường Tín cung, không khí biến hóa kì lạ, bề ngoài ấm áp như gió xuân như là che đậy giông bão cuồn cuộn ở bên trong.
Bốn phía đại điện, toàn bộ thái giám đều im lặng, một giọng nói dễ nghe vang lên.
“Hôm nay có chuyện gì mà Vân vương gia lại tiến cung thăm ai gia vậy?”
Một vị nam tử ngồi bên dưới tao nhã đứng lên, ôm quyền thi lễ: “Vân Mặc tiến cung, thứ nhất chính là vì chuyện lúc trước đã nói với Thái hậu, thứ hai là thăm Tiếu nhi, không biết nàng ở trong cung có tốt không?”
Nam nhân đang nói chuyện chính là Nhiếp Chính Vương đương triều – Vân Mặc, là Vương gia được Tiên hoàng sắc phong, trên sa trường nổi danh Chiến Thần, là người khiến cho Tây Lương và Nam Tấn phải kiêng kị.
Sắc mặt Thái hậu không đổi nhưng trong mắt chợt âm u, sau đó dịu dàng nở nụ cười, “Vân vương gia đừng lo lắng, Tiếu nhi ở trong cung rất tốt. Ai gia quyết không để bất kì kẻ nào bắt nạt nàng, bởi nàng ấy chính là Hoàng hậu.”
Thanh âm của Thái hậu vừa dứt, Thượng Quan Diệu ngồi bên cạnh sắc mặt lạnh lùng, trong ánh mắt tràn ngập tức giận nhưng vẫn cực lực kiềm chế xuống. Tuy rằng hắn biết mẫu hậu muốn tốt cho hắn, nhưng mỗi khi nghĩ đến để cho Vân Mặc tiếp tục cầm quyền, lồng ngực hắn muốn điên lên rồi. Hơn nữa trong cung lại có một ngốc tử như vậy, thật sự càng nghĩ càng khiến cho người ta tức giận. Nhìn ngũ quan tuyệt mĩ lúc này vô cùng u ám, hơi thở lại rất nặng, Vân Mặc ngồi phía dưới, làm sao lại không biết tâm tư của Hoàng Thượng nên dò hỏi, “Thái hậu...”
Nhưng còn chưa có nói xong, một tiểu thái giám từ bên ngoài đi vào, cung kính thi lễ: “Bẩm Thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương đã tới”.
“Mau truyền.” Thái Hậu hạ lệnh một tiếng, tất cả ánh mắt trong đại điện đều nhìn về phía ngoài cửa…..
Gió đêm thổi qua cửa sổ đang nửa mở, nhẹ nhàng thổi vào trong phòng, khí lạnh nhè nhẹ lưu chuyển.
Vân Tiếu ngồi trên ghế quý phi*, nhíu mày, suy nghĩ về những chuyện vừa mới xảy ra. Mộ Dung Xung, qua lần đối mặt tối nay, nàng biết được nam nhân này bí hiểm vô cùng, võ công lại xuất thần nhập hóa. Lý do hắn động thủ đối với nàng, ắt hẳn là muốn gây nên mâu thuẫn giữa Vân vương phủ và người của Hoàng thất. Như vậy thì cuối cùng hắn là kẻ thù của Vân vương phủ hay là kẻ thù của Hoàng thất?
Đôi mắt to xinh đẹp khẽ chớp, sáng trong như hồ nước, chớp mắt một cái liền như mê hoặc lòng người.
Trong tẩm cung yên lặng, Tú Tú và Tiểu Hà cũng không lên tiếng, chỉ đứng ở bên cạnh nàng, còn Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu thì đứng canh giữ bên ngoài.
Bất chợt, Vân Tiếu nở nụ cười ngọt ngào đến động lòng người nhưng mà trong mắt lại lộ ra sát khí lạnh lẽo.
Mộ Dung Xung ơi Mộ Dung Xung, tuy rằng ngươi làm vậy là có nguyên nhân nhưng nếu đã trêu chọc vào ta thì lần sau có gặp lại, ta cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi đâu. Ngươi cứ chờ đó, nhất định ta sẽ tặng cho ngươi một đại lễ.
Bên trong tẩm cung, hai nha đầu vừa thấy nương nương nở nụ cười, liền thở phào một hơi, cung kính hỏi:
“Nương nương, đêm cũng đã khuya, người mau rửa mặt một chút rồi nghỉ ngơi đi ạ”.
“Ừm, được rồi.” Vân Tiếu đứng lên, vươn vai, sau khi rửa mặt xong liền đi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, nàng ngủ đến khi mặt trời lên cao. Dù sao cũng không có việc gì, nàng cũng vui vẻ làm một con sâu gạo, hiện tại ở trong cung còn có ai dám chọc nàng chứ. Đầu tiên là chuyện nàng ra tay đánh người lúc trước, sau lại có ý chỉ của Thái Hậu, vì thế không có ai đến gây sự với nàng nữa. Tuy rằng nhàn nhã thật nhưng lại vô cùng nhàm chán, không bằng đi ngủ cho khỏe. Thế nhưng, thật không nghĩ là ngay cả ngủ cũng không được yên.
Tú Tú đi vào, đứng bên giường, nhỏ giọng gọi: “Nương nương, người mau dậy đi, thái giám bên Trường Tín cung đã đến.”
Vân Tiếu đang ngủ say, nghe thấy nên hàng chân mày khẽ nhíu, bất mãn "hừ" một tiếng. Tú Tú lập tức không dám nói nữa, nhìn nương nương lại nghiêng người tiếp tục ngủ, nàng thật sự không dám đánh thức, nếu như tâm tình của nương nương không tốt, các nàng khẳng định cũng không có sung sướng gì, tốt nhất là không nên gọi. Nhưng người đến lại là người của Trường Tín cung, lời của Thái hậu có ai dám cãi, hơn nữa người của Vân vương phủ tới nữa chứ.
“Nương nương, Vân vương gia vào cung thăm nương nương, cho nên mới mời nương nương qua Trường Tín cung một chuyến.”
Lời này vừa nói ra, Vân Tiếu vốn đang ngủ say liền ngồi bật dậy, mở to đối mắt đang lim dim, mơ mơ màng màng hỏi: “Vừa rồi ngươi nói ai vào cung?”
“Vân vương gia, Nhiếp Chính vương đương triều, cũng chính là phụ thân của nương nương.”
Tú Tú biết Vân Tiếu đối với một số chuyện không được rõ ràng, tuy rằng nàng cũng không biết vì sao lại như vậy nhưng chủ tử chính hỏi gì thì phải nói đấy, không hỏi thì không được mở miệng.
“Ừ.” Mắt Vân Tiếu chợt lóe lên tia sáng, lại thấy nàng nở nụ cười. Vân vương gia tiến cung, đây không phải là một tin tốt hay sao, nàng cũng đang muốn rời khỏi hoàng cung, thật không ngờ rằng ông ta lại vào đây, nàng phải suy nghĩ ra biện pháp nào để ông ta dẫn về Vân Vương phủ đây? Nói thật ra, nàng không muốn ở trong hoàng cung này chút nào, tuy rằng có cuộc sống hoa lệ nhưng cũng chỉ là một chiếc lồng giam, hơn nữa những người ở trong đây ai cũng đều có rắp tâm khác.
“Được, dậy thôi.”
Lúc này đây Vân Tiếu vô cùng sảng khoái, Tú Tú sửng sốt một chút, cũng liền thoải mái, xem ra là nương nương muốn đi gặp người nhà, làm sao nàng có thể biết thực ra là Vân Tiếu muốn rời khỏi hoàng cung chứ?
Sau khi rửa mặt xong, thay một bộ váy dài màu lam, trên váy có một sợi tơ bạc vòng qua tạo thành một đóa Hải Đường rực rỡ, dưới làn váy được đính những hạt trân châu, tỏa ra quý khí bức người, bên ngoài choàng một chiếc áo màu trắng, hết sức thu hút. Gương mặt sạch sẽ, chưa điểm qua son phấn nhưng ngược lại lộ ra hai gò má phấn nộn đáng yêu, cười lên chỉ thấy hai lúm đồng tiền mê người. Mặc dù không phải tuyệt đẹp một cách kinh người nhưng lại khiến người khác muốn ôm vào lòng mà sủng ái.
Hai cung nữ nhìn đến ngây người, Tú Tú không nhịn được trầm trồ khen ngợi, “Nương nương, thật sự người rất xinh đẹp a.”
“Đúng vậy, nương nương không hề kém Đức phi và Hiền phi chút nào.” Tiểu Hà hiếm khi gật đầu đồng tình, bộ dáng của nương nương thật ngọt ngào, cái loại dịu dàng ấm áp này, chỉ e nếu là nam nhân đều sẽ muốn bảo vệ cho nàng. Tiểu Hà đoán, nếu như Hoàng thượng biết Hoàng hậu không hề ngốc thì sẽ sủng ái nàng ta hay không? Dù sao thì nàng ta chính là con gái của Nhiếp Chính Vương.
“Chỉ là vẻ ngoài mà thôi.” Vân Tiếu cười tủm tỉm, hôm nay tâm trạng của nàng vô cùng tốt. Bởi vậy Tú Tú và Tiểu Hà cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Nương nương, hiện tại đến Trường Tín cung hay là dùng bữa sáng trước?”
Tú Tú vội xin chỉ thị, Vân Tiếu soi mình trong gương, má phấn mềm mại, lông mày đen nhánh, đôi mắt đẹp hàm chứa ý cười, tóc đen được búi lại, tóc mai rũ xuống hai bên vai, tự nhiên phiêu dật, trên đầu cũng không có thứ gì khác, chỉ có một cây trâm hoa bạch ngọc gắn bên trên. Trong mơ hồ, có thể thấy được dáng người xinh đẹp này như một bức tranh với nét bút tinh tế.
“Các ngươi đi ra ngoài trước đi, chúng ta sẽ trực tiếp đến Trường Tín cung “.
Tiếng nói của nàng vừa dứt, Tú Tú cùng Tiểu Hà quay mặt nhìn nhau. Nhất là Tú Tú, liền nhớ đến lần trước nương nương đã trang điểm thê thảm đến mức nào, hiện tại nương nương sẽ không làm như vậy nữa chứ? Không cần a....
Tú Tú vẻ mặt đau khổ nói, “Nương nương, người đừng trang điểm như hôm đó, rất là khó coi. Chúng nô tỳ nhìn thấy mà còn phát hoảng, chứ đừng nói là Hoàng thượng."
“Ta không trang điểm, các ngươi đi ra ngoài đi, “
Vân Tiếu lạnh lùng nhìn qua Tú Tú trong gương đồng, Tú Tú làm sao mà còn dám nói thêm gì chứ, liền vội vàng kéo Tiểu Hà ra ngoài, hiện tại Tiểu Hà cũng đã an phận hơn rất nhiều.
Hai người ở bên ngoài tẩm cung phỏng đoán, đến tột cùng là nương nương ở trong tẩm cung để làm gì, da đầu các nàng run lên, cảm thấy như sắp có chuyện gì đó.
“Nương nương sẽ không trang điểm thành như vậy nữa chứ?”
Tú Tú lo lắng mở miệng, Tiểu Hà đứng một bên trầm mặc không nói gì, lần trước nàng ta không thấy được khuôn mặt dọa người của Vân Tiếu, cho nên cũng không cảm nhận được tâm tình của Tú Tú giờ phút này. Nhưng hai thái giám bên cạnh các nàng, sắc mặt đều trắng bệch, cũng không có ai dám mở miệng nói chuyện.
Không lâu sau, Vân Tiếu từ bên trong tẩm cung đi ra, chỉ thấy mặt nàng như hoa phù dung, kiều diễm vô cùng, không hề có dấu vết của trò đùa dai lần trước. Đứng ở trước cửa cung, hai cung nữ cùng thái giám đồng thời thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Đi thôi, các ngươi đi trước dẫn đường.”
“Dạ, nương nương.” Tú Tú nhẹ nhàng đáp, hướng ra phía ngoài đi, chỉ cần nương nương không làm ra những hành động cổ quái thì nàng cũng yên tâm.
Đoàn người nhanh chóng đi về phía Trường Tín cung
Trong đại điện Trường Tín cung, không khí biến hóa kì lạ, bề ngoài ấm áp như gió xuân như là che đậy giông bão cuồn cuộn ở bên trong.
Bốn phía đại điện, toàn bộ thái giám đều im lặng, một giọng nói dễ nghe vang lên.
“Hôm nay có chuyện gì mà Vân vương gia lại tiến cung thăm ai gia vậy?”
Một vị nam tử ngồi bên dưới tao nhã đứng lên, ôm quyền thi lễ: “Vân Mặc tiến cung, thứ nhất chính là vì chuyện lúc trước đã nói với Thái hậu, thứ hai là thăm Tiếu nhi, không biết nàng ở trong cung có tốt không?”
Nam nhân đang nói chuyện chính là Nhiếp Chính Vương đương triều – Vân Mặc, là Vương gia được Tiên hoàng sắc phong, trên sa trường nổi danh Chiến Thần, là người khiến cho Tây Lương và Nam Tấn phải kiêng kị.
Sắc mặt Thái hậu không đổi nhưng trong mắt chợt âm u, sau đó dịu dàng nở nụ cười, “Vân vương gia đừng lo lắng, Tiếu nhi ở trong cung rất tốt. Ai gia quyết không để bất kì kẻ nào bắt nạt nàng, bởi nàng ấy chính là Hoàng hậu.”
Thanh âm của Thái hậu vừa dứt, Thượng Quan Diệu ngồi bên cạnh sắc mặt lạnh lùng, trong ánh mắt tràn ngập tức giận nhưng vẫn cực lực kiềm chế xuống. Tuy rằng hắn biết mẫu hậu muốn tốt cho hắn, nhưng mỗi khi nghĩ đến để cho Vân Mặc tiếp tục cầm quyền, lồng ngực hắn muốn điên lên rồi. Hơn nữa trong cung lại có một ngốc tử như vậy, thật sự càng nghĩ càng khiến cho người ta tức giận. Nhìn ngũ quan tuyệt mĩ lúc này vô cùng u ám, hơi thở lại rất nặng, Vân Mặc ngồi phía dưới, làm sao lại không biết tâm tư của Hoàng Thượng nên dò hỏi, “Thái hậu...”
Nhưng còn chưa có nói xong, một tiểu thái giám từ bên ngoài đi vào, cung kính thi lễ: “Bẩm Thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương đã tới”.
“Mau truyền.” Thái Hậu hạ lệnh một tiếng, tất cả ánh mắt trong đại điện đều nhìn về phía ngoài cửa…..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook