“Tam tiểu thư, nhị tiểu thư đã đích thân đưa bái thiếp cho ngươi, tại sao ngươi lại viện cớ này cớ nọ mà không đi? Nếu không phải Nhị tiểu thư vẫn còn nhớ đến Tam muội của mình, ngươi cho rằng ta chịu sai vặt mà chạy đến đây vào lúc trời nóng như thế kia ư?” 

Phỉ Thúy có một đôi mắt trời sinh sắc nhọn, bị Mộ Dung Thất Thất cự tuyệt thẳng thừng khiến nàng ta một phen mất mặt, lúc này hai má nàng ta đỏ ửng, hai tay chống nạnh, từ “miệng hoa “ tuôn ra một tràng những lời nói khó nghe 

“Sao không tự biết mình là ai, lại còn giả đò tự xem mình như trung tâm, nói trắng ra ngươi là cái thứ phế vật,vậy mà dám được voi đòi tiên !” 

Ban đầu Phỉ Thúy là nha hoàn của Mộ Dung Thất Thất, vì thấy Tam tiểu thư thật là vô năng nên quay sang làm cho Mộ Dung Tâm Liên, sau trở thành tâm phúc của nàng ta. Nếu không phải giúp cho kế hoạch của Nhị tiểu thư thành công, Phỉ Thúy không muốn dây dưa nhiều lời cùng cái thứ “Phế vật” này. 

Mộ Dung Thất Thất híp mắt, nhìn cái miệng của Phí Thúy hết đóng vào lại mở ra, toàn là lời nói độc địa, ban đầu còn muốn tha cho kẻ phản phúc này con đường sống, hiện tại càng buông càng khó trị, ả ta cứ hở ra là “Phế vật, phế vật”, nghe nhàm phát sợ . “Ngươi nói xong chưa?” Thanh âm của Mộ Dung Thất Thất trở nên trong trẻo lạ thường mà lạnh lùng, Tô Mi và Tố Nguyệt theo hầu đã lâu nên biết đây là điềm báo sự tức giận của tiểu thư. 

“A, tại sao ta lại phải dừng? Trong kinh thành ai mà chẳng biết tiếng Tam tiểu thư văn không có mà võ cũng không, vậy ngươi còn sợ cái gì nữa. Ngươi đần độn như vậy, chẳng trách những người theo ngươi cũng hóa ngây hóa ngốc hết cả!” 

Phỉ Thúy cứ thao thao mà nói nên chẳng để ý đến không khí chung quanh đang chuyển lạnh, Tố Nguyệt cùng Tô Mi đang mắng thầm trong lòng cái ả chết tiệt kia. Con giun xéo lắm cũng quằn, không thể cứ nín nhịn mà cho qua mãi được, Mộ Dung Thất Thất lạnh lùng buông ra một câu “Vả miệng!” 

Chẳng đợi Phỉ Thúy nghe rõ, Tô Mi đã nghiêng mình đến trước mặt nàng ta, không cần nhiều lời đã “Bốp bốp” – tát vào mặt nàng ta hai cái . 

Mấy ngày nay cứ phải nhịn nhục khiến Tô Mi ức đến phát nghẹn rồi, nhìn thấy Phỉ Thúy “khi dễ” tiểu thư như vậy khiến tay của Tô Mi thật là ngứa ngáy. Cho nên khi tiểu thư vừa hạ lệnh, ngay lập tức Tô Mi vọt qua chỗ của Phỉ Thúy, nhanh đến độ ả ta không kịp tránh. 

Tô Mi là kẻ tập võ, sức tay rất lớn nên vừa mới tát có hai cái đã khiến cho đầu óc Phỉ Thúy choáng váng, hai mắt hoa hoa, hai hàng máu mũi chảy ra. 

Phỉ Thúy cố gắng đứng vững, nghe thấy tiếng cười khanh khách của Tô Mi, lại lấy tay lau mũi, thấy tay mình đầy máu nóng bèn hét tướng lên, “Ngươi! Ngươi dám đánh ta!”. 

“Đánh ngươi thì đã sao? Đánh ngươi chính là đánh kẻ vô liêm sỉ đấy!” Tô Mi nâng mắt, chậm rãi xoa cổ tay,“Ngươi có mắt như mù, dám khi dễ tiểu thư của chúng ta, cho ngươi hai cái tát vẫn còn nhẹ lắm!”. 

“A a a a! Ta liều mạng với ngươi!” 

Bình thường Phỉ Thúy đâu phải chịu khổ sở như vậy, gặp phải nha hoàn của Mộ Dung Thất Thất cư xử theo lối “Cả vú lấp miệng em”, lửa giận nổi ngùn ngụt sau ót, nàng ta bèn cắm đầu mà lao thẳng đến chỗ Tô Mi. 

Chẳng cần chờ đến lúc Phỉ Thúy tới được chỗ mình, Tố Nguyệt đang đứng ở một bên bèn nhấc chân đá một cái ngay ngực nàng ta, một cước kia khiến Phỉ Thúy trực tiếp bay thẳng ra ngoài. 

“Phanh –” Không rõ là Tố Nguyệt cố ý hay không, kẻ ăn đau vẫn là Phỉ Thúy, ngay lúc nàng ta rơi xuống, cái ót vừa vặn đụng trúng phải hòn non bộ ( núi đá mini ở hồ cá đó mà ), lập tức thấy một trận choáng váng đầu óc, sờ sờ thì thấy một tay dính đầy máu, Phỉ Thúy ôm cổ họng mà kêu khóc. 

“Nguy quá, giết người a! Người đâu, mau tới đây! Tam tiểu thư muốn giết người a!” 

Phỉ Thúy lớn giọng kêu gào, lập tức thu hút được một đám người chạy đến, sau thì Mộ Dung Tâm Liên cũng nghe được tin tức nên cũng vội vàng chạy lại đây. 

“Phỉ Thúy, ngươi bị sao vậy?” Nhìn thấy má nàng ta sưng đỏ, mặt thì đầy máu, Mộ Dung Tâm Liên thiếu điều nhìn không ra. Nếu không nhớ bộ quần áo trên người Phỉ Thúy trông như thế nào, Mộ Dung Tâm Liên chắc chắn không thể nhận ra cái kẻ có mặt sưng như cái đầu heo kia là tâm phúc của mình. 

Phỉ Thúy là kẻ chuyên đổi trắng thay đen, hôm nay phải chịu khổ ở chỗ Mộ Dung Thất Thất, thật là nhịn không được mà. Vừa vặn có chủ tử ở đây, chi bằng đem sự tình nháo đại đi, dù sao thanh danh của Mộ Dung Thất Thất cũng đủ thối, lại thêm việc này cũng không có gì thay đổi. 

” Ô ô ô … Nhị tiểu thư,xin người hãy làm chủ cho nô tỳ ! Nô tỳ tự tay mang thiếp của Nhị tiểu thư đến mời Tam tiểu thư nhưng còn chưa kịp nói quá hai câu đã bị Tam tiểu thư sai người ra đánh nô tỳ a ! Nô tỳ có ý tốt nên mới đến đây mà lại còn bị đánh đến như vậy,thậm chí Tam tiểu thư còn dọa giết nô tỳ,Nhị tiểu thư nhất định phải cứu nô tỳ a !” 

Nghe lời Phỉ Thúy nói xong, Mộ Dung Tâm Liên cảm thấy thật đáng ngờ, không phải lúc nào Mộ Dung Thất thất cũng vô năng yếu đuối sao, sao lại có gan làm chuyện này? Nhưng xem ra Phỉ Thúy có vẻ không nói dối, mà vết thương kia cũng không phải là ngụy tạo, ắt hẳn là Thất Thất đã động thủ rồi. 

“Tam muội muội, Phỉ Thúy nói thật ư? Là muội đánh nàng ta sao? Là ta sai nàng đến mời muội đi thưởng nguyệt, cho dù muội không muốn đi thì cũng đừng trút giận lên đầu nha hoàn chứ! Rốt cuộc là Phỉ Thúy làm sai điều gì khiến muội phải ra tay độc ác như vậy?” 

Danh tiếng của Mộ Dung Tâm Liên trong tướng phủ từ xưa đến nay vẫn luôn tốt đẹp, dung mạo lại mỹ miều, so với Mộ Dung Thanh Liên lại hòa nhã, không ra vẻ tiểu thư hách dịch, nên được lòng rất nhiều người. 

Nghe xong mấy lời của Mộ Dung Tâm Liên về việc Mộ Dung Thất Thất không phân biệt tốt xấu mà đánh Phỉ Thúy, ai nấy đều nhao nhao lên cho rằng Tam tiểu thư là kẻ không tốt. 

Không hổ là kẻ biết diễn trò a! Trong lòng Mộ Dung Thất Thất không ngừng tán thưởng, xem ra Mộ Dung Tâm Liên rất được nhân tâm, mọi người trong tướng phủ này không ngại nói giúp nàng ta mấy câu. 

“Nhị tỷ tỷ, sự tình không phải như thế …” Một Mộ Dung Thất Thất nhát gan cuối cùng cũng đã mở miệng “Phỉ Thúy nói muội là thứ phế vật, căn bản là không xứng đáng cùng nhị tỷ tỷ đi ngắm trăng, nàng ta còn bảo muội là vịt con xấu xí, nhị tỷ tỷ là thiên nga, bảo muội đi xách giày cho tỉ vẫn không xứng.” 

Lời của Mộ Dung Thất Thất vừa thốt ra khiến Mộ Dung Tâm Liên ngây người. Phỉ Thúy là kiểu người như thế nào, nàng rõ hơn ai hết, nếu là từ cửa miệng Phỉ Thúy nói ra, thì có lẽ là thật, suy cho cùng, đây cũng là lời nàng và Phỉ Thúy thường nói xấu sau lưng. 

“Nàng còn bức ta, muốn ta đem vị trí Tĩnh Vương phi nhường lại cho tỷ. Nàng ta nói chỉ có mỹ nhân như tỷ đây mới có thể sánh đôi cùng Tĩnh vương, hai người mới là thiên sinh nhất đối, đích thiết nhất song ( đại khái là hai người vốn sinh ra là dành cho nhau,xứng đôi vừa lứa ).Mà ta là kẻ văn ngu võ dốt, là thứ phế vật, nên sớm biết phận mà cút đi cho khuất mắt, đừng ở lại mà cản trở chuyện tình duyên của tỉ.” 

Mộ Dung Thất Thất thấp giọng mà nức nở, khóc đến độ vai thấp vai cao, hợp với đôi mắt ngấn lệ, trông thật điềm đạm đáng yêu. Đám người kia đang có ý chê bai Mộ Dung Thất Thất thấy vậy bèn nhìn Mộ Dung Tâm Liên và Phỉ Thúy bằng ánh mắt khác. 

“Muội nghĩ Nhị tỷ vốn là người hiền lành, làm sao lại có thể dạy dỗ ra thứ nô tài như thế, ả nô tài này có thể làm hỏng danh dự của tỷ, cho nên … cho nên muội mới mắng ả ta có hai câu. Chẳng ngờ, ả ta lại tự tát vào mặt mình, tự lấy đầu chàng tảng đá, về sau thì như mọi người đã thấy … “ 

“Ngươi nói bậy! Rõ ràng là cái thứ “Phế vật” kia đánh ta! Các ngươi không nên tin vào mấy lời nhảm nhí đó!” Thấy năng lực đổi trắng thay đen của Mộ Dung Thất Thất xem ra còn lợi hại hơn mình gấp mấy lần, Phỉ Thúy vội vàng bưng mặt nhảy ra, “Nếu tự ta tát chính mình thì làm sao dấu vết lại như thế này! Mọi người đừng nghe thứ phế vật kia nói bừa!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương