Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi
Chương 155: Yêu là phải chiếm giữ (hạ)

Chỉ thấy, nàng kia không nhiễm bụi trần, ở trên mặt nước nhẹ nhàng đạp qua, giống như một chú chuồn chuồn lửa, ở trên mặt nước chơi đùa, một màn này khiến cho mọi người trên bờ thấy vậy ngây dại .

Đợi đến lúc Phượng Thương nổi lên mặt nước một lần nữa, nhận thấy được một tia khác thường, nhìn lại, Phượng Thất Thất đã đến trước mặt hắn.

"Khanh Khanh ——" Phượng Thương lời còn chưa nói hết, đã bị tơ vàng trong tay Phượng Thất Thất quấn quanh, mang ra khỏi mặt nước, "Trở về sẽ trừng phạt chàng! Trước cứu Kiêu Nhi!"

Thời điểm Phượng Thương và Phượng Thất Thấtđuổi tới, Long Trạch Cảnh Thiên chỉ cách bờ bên kia cónăm thước, hắn đã sớm phát hiện Phượng Thương vàPhượng Thất Thất đuổi đến đây, lại không nghĩ rằng hai người chỉ dựa vào một tấm ván gỗ là có thể lướt qua mặt nước đi tới trước mặt mình.

"Trả lại con cho ta!" Tơ vàng trong tay của Phượng Thất Thất bay múa, có thể nhìn ra nàng kia có ý muốn giết mình, trong mắt Long Trạch Cảnh Thiên tràn đầy sự không cam lòng, dứt khoát nắm Phượng Kiêu, cùng nhau chìm vào trong nước.

Phượng Thất Thất, không chiếm được ngươi, ta cũng sẽ không để cho ngươi vui vẻ! Mặc dù hận, ta cũng muốn sống ở trong lòng ngươi!

Long Trạch Cảnh Thiên không có chú ý đến, cùng lúc đó, Phượng Thương và Phượng Thất Thất song song tiến vào trong nước, bơi tới đây. Trong nước Long Trạch Cảnh Thiên thấy đối diện có hai người tới, nghĩ bóp chết Phượng Kiêu, tiếc rằng tốc độ của Phượng Thương so với hắn còn nhanh hơn.

Còn không có cảm thấy đau, hai cổ máu loãng từ dưới gối của Long Trạch Cảnh Thiên bắt đầu lan ra, đến lúc cảm thấy đau, tơ vàng trong tay Phượng Thất Thấtđã đem Phượng Kiêu dẫn theo đi ra ngoài.

Phượng Thương muốn động thủ giết Long Trạch Cảnh Thiên, lại bị Phượng Thất Thất kéo ra ngoài. Thấy trong nước bóng ma đến càng ngày càng gần, Phượng Thất Thất hét lớn một tiếng"Đi", cùng Phượng Thươngđạp mặt nước, nhanh chóng lên bờ.

Mặc dù mới vừa rồi Phượng Thương đã nhìn thấy qua hình dáng của thủy quái, lúc này lại nhìn thấy một lần nữa, vẫn cảm thấy quái vật kia rất kinh khủng. Hai người mới vừa lên bờ, cái đầu dài nhỏ của thủy quái kiađã nổi lên mặt nước, trong miệng ngậm chính là thân thể của Long Trạch Cảnh Thiên, hắn còn đang giãy dụa, chẳng qua là từ đầu gối trở xuống đã hoàn toàn không thấy.

"Cứu mạng! Cứu ta!"

Trong miệng Thủy quái phát ra mùi tanh, khiến cho Long Trạch Cảnh Thiên trong lòng có loại sợ hãi trước nay chưa từng có, hắn không muốn trở thành thức ăn trong miệng quái vật kia? Hắn không muốn như vậy! Không muốn!

Bên này, Phượng Thất Thất và Phượng Thương đãlên bờ, Phượng Thất Thất chỉ lướt qua thủy quái, chuyên tâm cấp cứu chữa trị cho Phượng Kiêu. Cũng may Phượng Kiêu chỉ bị sặc nước, mặc dù khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhưng cũng không đáng lo ngại, Phượng Thất Thất thở phào nhẹ nhõm, Phượng Thương vội vàng vận công đem tã lót của Phượng Kiêu hong khô.

"Cứu ta!" Tiếng kêu thảm thiết của Long Trạch Cảnh Thiên truyền đến, Phượng Thất Thất ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn nam nhân đáng thương kia đang giãy dụa ở trong miệng thủy quái, trong mắt ngoại trừ lạnh như băng như sương, không có cảm xúc khác.

Nếu như không phải là phát hiện thủy quái đang tới gần, nhất định nàng sẽ đích thân giết Long Trạch Cảnh Thiên. Tính kế Phượng Kiêu như vậy, Phượng Thất Thất làm sao có thể cứu hắn!

"Cứu ta! Van cầu các ngươi, cứu ta!" Long Trạch Cảnh Thiên không biết tại sao bây giờ thủy quái còn không ăn mình, chẳng qua là hàm răng sắc bén của nóđã xuyên thấu lồng ngực của hắn, Long Trạch Cảnh Thiên cảm giác được tính mạng của mình chỉ một chút xíu nữa sẽ trôi đi mất, nhưng vẫn không nhịn được vùng vẫy muốn cầu Phượng Thất Thất cứu mình, tiếc rằng trả lời hắn lại là ánh mắt lạnh lùng như băng của côgái kia.

Ánh mắt này, khiến cho Long Trạch Cảnh Thiên trong lòng run lên. Dường như Phượng Thất Thất vôluận ôn nhu, xinh đẹp, giảo hoạt, quý khí, còn chưa từng có thái độ như vậy, giống như, nàng hận hắn không lập tức đi chết đi.

Đúng, nàng hi vọng hắn lập tức đi chết.

Long Trạch Cảnh Thiên, cảm thấy ánh mắt bắt đầu mơ hồ. Trên người truyền đến đau đớn, đã không thể dùng lời nói đơn giản để hình dung.

Sau khi Phượng Thất Thất cứu trị*( cấp cứu+ chữa trị) cho Phượng Kiêu xong, Phượng Thương ôm nhi tử, nắm cả eo thon của nàng, hai người càng chạy càng xa, chỉ để lại cho Long Trạch Cảnh Thiên một bóng lưng lãnh mạc*( lạnh nhạt, hờ hững), mà bóng lưng kia, lại khiến cho Long Trạch Cảnh Thiên từ đáy lòng bắt đầu lạnh cả người. Hắn biết, lần này thật sự là thua.

"Biểu ca biểu tẩu, hai người không có sao chứ! Kiêu Nhi không có sao chứ!"

Bên ngoài Long Đàm đám người Hoàn Nhan Khang vội vã chạy tới, đúng lúc, thủy quái há mồm đem Long Trạch Cảnh Thiên nuốt vào trong bụng.

Thấy cảnh tượng này, mọi người trong lòng cả kinh, chỗ tốt là thủy quái này cũng không có đả thương những người khác, mà là nhìn bọn họ một cái, rồi chìm vào trong nước một lần nữa. Tất cả, lại trở nên gió êm sóng lặng .

"Kiêu nhi không có chuyện gì!" Nói xong lời này, chân Phượng Thất Thất mềm nhũn, ngồi phịch ở trong ngực Phượng Thương.

Mới vừa rồi không cảm thấy sợ, hiện tại nhớ tới, nếu là Phượng Kiêu có chuyện gì bất trắc, trong lòng nàngáy náy vĩnh viễn.

"Tấn Mặc, mau xem cho khanh khanh một chút!" Phượng Thương Thấy đáy mắt Phượng Thất Thất thất thần, lập tức để cho Tấn Mặc bắt mạch cho Phượng Thất Thất, kết quả là nàng bình an không có việc gì, Phượng Thương mới thở phào nhẹ nhõm.

"Vương gia, không bằng để ta xem cho ngài một chútđi!" Tấn Mặc đi tới bên cạnh Phượng Thương, bắt mạch cho hắn, qua một lúc lâu, mới gật đầu, "Vương gia cũng không có chuyện gì!"

Nghe Tấn Mặc nói Phượng Thương không cóchuyện gì, Phượng Thất Thất mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại."Không có chuyện gì là tốt rồi! Người một nhà bình an là tốt rồi!"

"Đúng a! Không có chuyện gì là tốt rồi! Tiểu thế tử không có chuyện gì, tiểu thư không có chuyện gì, cô gia cũng không còn chuyện, thật tốt quá!" Chuyện mới vừa rồi, thật sự là đem Tô Mi làm cho sợ hãi, nàng sợ cái thủy quái kia sẽ khiến cho Phượng Thất Thất vàPhượng Thương biến thành cái dạng gì. Bây giờ nhìnđến bọn họ bình an, Tô Mi con ngươi nóng lên, một hơi bị ngăn ở ngực cũng được thoát ra."Không có chuyện gìlà tốt rồi!"

Bởi vì liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cửa ải Phượng Thương vào Long Đàm trực tiếp miễn đi, ngày thứ hai Cổ Đức liền ôm Phượng Kiêu đi gặp mấy vị trưởng lão

Lúc trước các trưởng lão cũng không có quan tâm nhiều đến Phượng Kiêu, trừ Đằng Nguyên trưởng lão còn đang giải trừ độc nghiện, còn lại bốn vị trưởng lãođều chờ nhi tử của Phượng Thương và Phượng Thất Thất. Ngày hôm qua một màn Phượng Thương vàPhượng Thất Thất ở trong Long Đàm bọn họ đã được chứng kiến, cộng thêm thần Long xuất hiện, bốn người sau khi bàn bạc quyết định sẽ giải cổ cho Phượng Kiêu.

"Thế nào rồi?" Cổ Đức mặc dù là cao thủ giải cổ, nhưng ở Tường tộc, trưởng lão mới là biểu tượng của quyền lợi, huống chi cổ thuật của các trưởng lão so vớiông còn cao hơn, ông ôm Phượng Kiêu đi chính là đến gặp mấy vị này trưởng lão.

"Kỳ quái!" Đại trưởng lão sau khi tự mình kiểm tra cho Phượng Kiêu xong, ánh mắt trở nên kỳ quái, lại đổi Nhị trưởng lão tới kiểm tra, "Lão Đại, hài tử này không phải là?"

Lời của Nhị trưởng lão còn chưa nói xong, vẻ mặt của lão trở nên rất giật mình, chờ hai vị trưởng lão còn lại kiểm tra xong, vẻ mặt bốn người giống nhau.

"Làm sao vậy?" Cổ Đức nhìn bốn vị trưởng lão, cảm thấy hình như có chuyện gì xảy ra. Đối với câu hỏi củaông, Đại trưởng lão không có trả lời, mà là để cho CổĐức tự mình kiểm tra cho Phượng Kiêu.

Sau khi kiểm tra, ánh mắt của Cổ Đức trở nên phức tạp và kích động.

"Hài tử này chẳng lẽ chính là cổ người trăm năm khógặp trong truyền thuyết?"

"Ừ!" Đại trưởng lão gật đầu, "Nghe nói đứa nhỏ này lúc ở trong bụng mẹ trúng cổ độc, chắc là từ lúc ở trong bụng mẹ đã bắt đầu nuôi cổ."

Cách nói của Đại trưởng lão càng khẳng định phánđoán của Cổ Đức, ông cũng không biết nói cái gì cho phải, sau khi cùng bốn vị trưởng lão bàn bạc, lập tức sai người đi mời vợ chồng Phượng Thương tới đây.

"Cổ người?"

Nghe thấy cái từ này, Phượng Thất Thất chân mày cau lại. Nghe tựa hồ không tốt, nhưng tại sao nàng lại thấy được trong mắt của mấy vị trưởng lão sáng long lanh như sao?

"Cổ người là cái gì?"

"Dựa theo cách nói của chúng ta, cổ người chính là cổ thần ban cho người của Tường tộc, là trời cao ban ơn cho chúng ta."

Ngũ trưởng lão nói những lời này, Phượng Thất Thất cũng không hoài nghi, nhưng Phượng Kiêu là cổ người, làm sao nghe thấy có chút không giống với người bình thường, cảm giác là lạ .

"Công chúa, ở Tường tộc chúng ta, cổ người là cóvinh dự cao nhất."

Đại trưởng lão lớn tuổi hơn, nhìn thấu băn khoăn trong lòng của Phượng Thất Thất, vội vàng giải thích cặn kẽ về cổ người cho nàng. Trong lịch sử của Tường tộc, thời điểm mỗi lần xuất hiện cổ người, Tường tộc cũng sẽ đạt được bước phát triển mạnh mẽ. Cổ người, nghe thì rất kinh khủng, thật ra thì chỉ nói là người này từ trong bụng Mẹ đã nuôi cổ, rồi sau khi sinh ra đem cổ thuật vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn, cũng không phải là quái vật.

Trăm năm qua, Tường tộc còn không có xuất hiện cổ người, mặc dù có người lúc đang mang thai ăn vào sâu độc, nghĩ sẽ sinh ra cổ người, nhưng là không có một người nào, không có một cái nào thành công, không nghĩ tới Phượng Kiêu lại là một hài tử như vậy.

"Ý của các ngài là, không giúp Kiêu Nhi giải cổ?" Phượng Thương thoáng cái đã bắt được ý ở bên trong lời nói.

Thấy Phượng Thương vạch trần, Cổ Đức xấu hổ nở nụ cười, "Nhiếp chính Vương thật thẳng thắn, ý của chúng ta là chính là chỗ này. Vốn là các ngươi tới giải cổ, nhưng là Tiểu thế tử là cổ người khó có được, hơn nữa mới vừa rồi chúng ta cẩn thận kiểm tra, cổ độc trên người Tiểu thế tử đối với bé cũng không có bất kỳnguy hại gì, ngược lại sâu độc kia bởi vì ở chung một chỗ với Tiểu thế tử từ trong bụng mẹ, sẽ hết sức bảo vệ Tiểu thế tử."

Cổ Đức nói như vậy, Phượng Thương cũng nghĩ tới, Phượng Kiêu sau khi sinh đúng là có chút bất đồng, con cũng không có bệnh trạng trúng cổ độc như hắn, ngược lại giống với hài tử bình thường có thể ăn có thể ngủ, chẳng lẽ là đúng như Cổ Đức nói?

"Ý của chúng ta là, muốn giữ Tiểu thế tử lại. . . . . ." Lời của Nhị trưởng lão vừa nói ra, sắc mặt của hai người Phượng Thương và Phượng Thất Thất biến đổi, Nhị trưởng lão vội vàng giải thích, "Chúng ta sẽ không tổn thương Tiểu thế tử, chúng ta muốn đem cổ thuật tốt nhất truyền cho Tiểu thế tử , dù sao cổ người trăm năm khó gặp, nếu Tiểu thế tử thích, chúng ta nguyện ý đem tất cả cổ thuật truyền thụ cho Tiểu thế tử."

Phượng Thương và Phượng Thất Thất mặc dùkhông biết rõ tầm quan trọng của cổ người đối với Tường tộc, nhưng lúc này thấy vẻ mặt năm người trước mắt, đại khái có thể đoán ra cổ người đại khái chính làmột loại lãnh tụ tinh thần tồn tại, cho nên bọn họ mới cóthể tích cực như vậy.

Để cho Phượng Kiêu ở lại Tường tộc, học tập cổ thuật, dường như chuyện này thoạt nhìn có chút không thể nào. Như vậy có nghĩa là bọn họ và Phượng Kiêu phải xa nhau, hơn nữa Phượng Kiêu chưa chắc sẽ thích con sâu nhỏ trong cơ thể mình, chưa chắc sẽ nguyện ýhọc tập cổ thuật.

Trầm mặc một lúc lâu, Phượng Thương nhìn về phía Phượng Thất Thất. Phượng Thất Thất có thể đọc hiểuđược ý tứ trong mắt của Phượng Thương, hướng hắn gật đầu.

"Nếu sâu độc đối với Kiêu Nhi không có nguy hại, chúng ta có lẽ là mang Phượng Kiêu trở về." Phượng Thương trả lời, khiến cho ánh sáng thiêu đốt ở trong mắt mấy vị trưởng lão nháy mắt tắt lửa. Bọn họ mới vừa rồi còn hy vọng xa vời Phượng Thương và Phượng Thất Thất sẽ cho Phượng Kiêu ở lại, bây giờ cha người ta không muốn, bọn họ cũng không thể lấy cứng rắn đểđoạt, dù sao Phượng Kiêu không phải là người của Tường tộc, hơn nữa bé còn nhỏ như vậy, không thể rời xa cha Mẹ.

"Nhưng ——" hiện tại nhìn ra trong mắt mấy vị này lão nhân mất mát, Phượng Thất Thất ở bên cạnh đã mở miệng.

Nghe thấy một từ"Nhưng", Đại trưởng lão tựa hồ lại thấy được hi vọng, "Nhưng cái gì? Công chúa có điều kiện gì, chúng ta cũng có thể đáp ứng!"

Đại trưởng lão nói như vậy, mấy vị trưởng lão bên cạnh đều dùng sức gật đầu, "Đúng đúng đúng! Điều kiện gì chúng ta đều đáp ứng!"

Nhìn thấy biểu tình của mấy vị trưởng lão, khiến cho Phượng Thất Thất cười lắc đầu, "Nhận thấy các vị sẽ không thương tổn Kiêu Nhi, ta rất yên tâm. Chúng ta sẽ không lấy hạnh phúc của nhi tử của mình để làm điều kiện trao đổi! Mặc dù ta và Thương là cha Mẹ của Kiêu Nhi, nhưng chúng ta không có quyền lợi quyết định tương lai của Kiêu Nhi. Quyết định của chúng ta là, chờ Kiêu Nhi lớn, để cho chính bé tự mình lựa chọn. Nếu như Kiêu Nhi nguyện ý học tập cổ thuật, nguyện ý ở lại Tường tộc, ta và Thương tuyệt đối sẽ không phản đối."

Lời của Phượng Thất Thất vừa nói ra..., chẳng khác nào cho những người này uống định tâm hoàn*( định tâm hoàn: thuốc an thần).

Cổ Đức cho là Phượng Thương và Phượng Thất Thất là người tôn quý như vậy, nhất định sẽ không để cho hài tử học tập cổ thuật, dù sao cổ thuật ở trong mắt người khác là một loại người kinh khủng. Không nghĩtới hai người này thế nhưng sáng suốt như vậy, đem quyền lựa chọn để lại cho Phượng Kiêu.

"Công chúa, người và Nhiếp Chính Vương thật sự nghĩ như vậy?"

Phượng Thương và Phượng Thất Thất sáng suốt như vậy, cũng là ngoài dự liệu của mấy vị trưởng lão.Để cho Phượng Kiêu tới chọn, đứa bé kia nhất định sẽ lựa chọn cổ thuật và Tường tộc, trong cơ thể hắn có cổ, chỉ cần sâu độc này và hài tử nuôi dưỡng tình cảm tốtđẹp, hài tử đó cũng sẽ không bài xích cổ thuật, cũng sẽ không bài xích sâu độc. Phượng Thương và Phượng Thất Thất để cho nhi tử tự mình lựa chọn, thật ra thì kết quả này bốn vị trưởng lão có thể dự liệu được.

"Đúng vậy. Tương lai của hài tử của chúng ta, hãy để cho bé tự mình lựa chọn, chúng ta làm cha mẹ sẽ không can thiệp."

"Cám ơn!" Đại trưởng lão có chút kích động, khóe mắt có chút hồng, "Nếu hai vị sáng suốt như vậy, chúng ta cũng không có ý gì khác. Chúng ta cũng tôn trọng ý kiến của Tiểu thế tử, bất kể lúc nào Tiểu thế tử muốn học, cũng có thể tới Tường tộc, cửa lớn của Tường tộc chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ mở rộng chào đón Tiểu thế tử!"

"Đúng! Bất cứ lúc nào cũng có thể tới đây!"

Có được sự hứa hẹn của Bốn vị trưởng lão cộng thêm Cổ Đức, khiến cho Phượng Thương và Phượng Thất Thất càng thêm yên tâm, về phần Phượng Kiêu sau này như thế nào, có lẽ trưởng thành sẽ có sự lựa chọn của mình!

"Biểu tẩu, tẩu thật sự để cho Kiêu Nhi tự mình lựa chọn sao? Ta cảm thấy đứa nhỏ này rất thích nơi này a?" Hoàn Nhan Khang đùa Phượng Kiêu, trêu chọc khiến cho Phượng kiêu bật cười "Khanh khách".

Khiến cho người ta ngạc nhiên chính là, Phượng Kiêu cũng không có bởi vì lúc trước ngâm nước ở LongĐàm mà thân thể xuất hiện biến cố, ngược lại bú no sữa, ngủ một giấc, lại giống trước kia. Nếu là hài tử bình thường, ít nhất cũng sẽ bị bệnh mất mấy ngày, đứa nhỏ này cũng vô cùng khỏe mạnh.

"Ừ! Nếu như Kiêu Nhi thích, chúng ta sẽ không phảnđối.

"Biểu tẩu, tẩu cùng biểu ca thật sự là quá sáng suốt rồi!"

Hoàn Nhan Khang và Phượng Thất Thất vừa nói chuyện, Phượng Thương đi tới, sắc mặt có chút nặng nề.

"Biểu ca, sao vậy?" Thấy thư tín ở trong tay Phượng Thương, Hoàn Nhan Khang đứng lên. Chẳng biết tại sao, trong lòng Hoàn Nhan Khang dự cảm có chuyện chẳng lành, không đợi hắn đoán ra rốt cuộc chuyện gìđã xảy ra, Phượng Thương đã trực tiếp nói ra một câu khiến cho hắn bị hù dọa

"Hoàn Nhan Kiệt đã chết."

"Cái gì? !" Tin tức này từ trong miệng Phượng Thương nói ra, không chỉ Hoàn Nhan Khang, ngay cả Phượng Thất Thất và Tô Mi bên cạnh cũng bị hù dọa.

"Kiệt Nhi làm sao lại chết?"

Phượng Thất Thất đoạt lấy thư tín trong tay Phượng Thương, nhìn từ đầu đến cuối, sau khi nhìn thấy chữ của Đông Phương Lam tự tay viết Hoàn Nhan Kiệt băng hà, nước mắt Phượng Thất Thất trực tiếp rơi xuống. Cái kia, hài tử nho nhỏ, cứ như vậy không tồn tại ? Lúc nàng đi Hoàn Nhan Kiệt còn lưu luyến không rời lôi kéo nàng, bảo nàng nhất định phải mang đệ đệ trở lại chơi cùng với hắn, không nghĩ tới chỉ tách biệt ngắn ngủn mấy tháng, nhưng thành vĩnh biệt. . . . . .

"Hoàn Nhan Hồng tên khốn kia!" Chờ Hoàn Nhan Khang nhìn xong thư tín, nghiến răng nghiến lợi mắng lên.

Thì ra là, bên cạnh Hoàn Nhan Kiệt có một cung nữ là nội gián của Hoàn Nhan Hồng, Hoàn Nhan Hồng sau khi bại căn bản không cam lòng, hắn hình như đoánđược mình sẽ có kết cục như thế nào, lệnh cho nội giánđút độc dược cho Hoàn Nhan Kiệt.

"Người này thật là đáng chết! Ta thật là hận mình ban đầu nhân từ, giữ hắn một cái mạng."

Phượng Thất Thất trong mắt một mảnh tối tăm, hổ dữ không ăn thịt con, Hoàn Nhan Hồng biến thái đãvượt ra khỏi phạm vi người bình thường, lại có thể đối với con mình hạ độc thủ, người này Tâm rốt cuộc làm bằng gì!

"Ta muốn hắn chết!"

Hàn khí trên người Phượng Thất Thất, Hoàn Nhan Khang chưa từng bao giờ nhìn thấy. Hắn chưa từng gặp Phượng Thất Thất hận một người như vậy, cũng chưa từng gặp Phượng Thất Thất sát khí nồng đậm như vậy. Hoàn Nhan Hồng thật không ra gì, lại làm ra chuyện như vậy ! Đáng chết!

"Ta sẽ trả lời ngoại tổ mẫu, đối với Hoàn Nhan Hồng lăng trì xử tử."

"Lăng Trì còn tiện nghi hắn! Phải tìm người cầm đao tốt nhất, cắt từng miếng từng miếng thịt xuống , ta muốn xem hắn Tâm rốt cuộc làm bằng gì! Hoàn Nhan Kiệt có cái gì sai! Đây chính là con trai ruột của hắn!"

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Phượng Thất Thất đã khẽ run. Nàng vẫn không thể tiếp nhận một sự thật như vậy, hài tử hồn nhiên đáng yêu như vậy, lại chết ở trong tay cha ruột của mình, Hoàn Nhan Hồng thật sự so với súc sinh còn không bằng!

"Được!" Phượng Thương đem Phượng Thất Thấtôm vào trong ngực, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng đang run rẩy của nàng, "Đều dựa theo Khanh Khanh nói !"

Phượng Thương trong mắt sự lãnh lẽo không thấyđáy, tại phía xa Bắc Chu quốc trong đại lao Hoàn Nhan Hồng cũng không biết, đang chờ hắn, là lăng trì ba ngày ba đêm, sớm biết kết quả thống khổ như vậy, hắn thề nhất định sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

. . . . . . Phân cách tuyến. . . . . .

Năm năm sau.

Kể từ sau khi hoàng đế Bắc Chu quốc Hoàn Nhan Kiệt băng hà, trong nước rung chuyển, tân hoàng Hoàn Nhan Khang lên ngôi, cuối cùng năm năm, đem lực lượng chống đối trong nước sát nhập vào bản đồ Bắc Chu quốc, phần tử đã từng gây tai vạ cho Đông Lỗ quốc từng việc trấn áp, cuối cùng nghênh đón thời đại hòa bình thịnh vượng.

Mà từng một thời hiển hách Nhiếp chính Vương Phượng Thương và Trấn Quốc công chúa Phượng Thất Thất, sau khi tình hình trong nước trở lại bình thường, bỏ lại một phong thư chào từ giã, mang theo một nhàgià trẻ đi đất phong Ung châu của Nhiếp chính Vương, từ đó không hề hỏi tới việc trong triều nữa.

"Khốn kiếp, khốn kiếp!" trong hoàng cung Bắc Chu, Hoàn Nhan Khang sau khi nhìn một phong thơ xong mắng to lên, "Ngôi vị hoàng đế này rõ ràng phải là biểu ca, lại đem đẩy cho ta! Thật là quá khốn kiếp!"

"A Khang, chàng đang ở đây nói cái gì đó?"

Đã là người phụ nữ cao quý nhất của một nước Tô Mi nâng cao bụng vào ngự thư phòng, vừa tới cửa đãnghe thấy tiếng mắng đầy tức giận của Hoàn Nhan Khang, biết hắn lại là vì chuyện của Phượng Thương, lập tức cười lên.

"Tiểu Mi Nhi, sao nàng lại tới đây? Người hầu hạ của nàng đâu? Đi đâu vậy?"

Thấy Tô Mi, Hoàn Nhan Khang lập tức trở nên ôn nhu, vội vàng tiến lên đỡ lấy Tô Mi, cẩn thận từng ly từng tí theo ở bên người nàng, "Không phải đã bảo nàng là ở tẩm cung chờ ta sao? Có trách ta chậm trễ hay không? Ta xử lý một chút chuyện nữa là xong rồi, nàng hãy chờ ta một chút a! Đúng rồi, nàng có đói bụng không? Cục cưng thế nào rồi?"

Hoàn Nhan Khang hỏi liên tiếp mấy vấn đề, khiến cho Tô Mi chỉ có thể làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ . Kể từ sau khi nàng mang thai, Hoàn Nhan Khang so với nàng một phụ nữ có thai còn khẩn trương hơn, mỗi ngày cũngđều như vậy, Tô Mi hoài nghi Hoàn Nhan Khang bị "chứng tiền sản uất ức" như lời Phượng Thất Thất nói.

"Tấn Mặc nói ta nên đi lại nhiều một chút, như vậy mới dễ sinh! Vừa lúc sang đây gặp chàng, ta cũng nhớ chàng nữa!"

Một câu nói "Ta nhớ nhàng" của Tô Mi, khiến cho tâm tình của Hoàn Nhan Khang rất tốt, "Ta cũng nhớ nàng, yêu yêu!"

Nhìn miệng của Hoàn Nhan Khang đến gần, Tô Mi"Ba "một cái, đưa tay đẩy ra, "Buồn nôn đã chết! Bên cạnh còn có người đấy!"

Hoàn Nhan Khang bị đánh, cũng không tức giận, ngược lại đem phong thư mới vừa nhận được đưa cho Tô Mi."Nàng xem một chút! Biểu ca cùng biểu tẩu mang theo dì dượng đi thiên hạ đệ nhất trang hưởng phúc, đem ta ném ở đây làm cu li, Tiểu Mi nhi, nàng nói xem ta có phải là rất ủy khuất, có phải bọn họ khi dễ ta hay không? !"

Vừa nghe nói Phượng Thất Thất gửi thư, Tô Mi cao hứng vô cùng, "Tiểu thư gửi thư rồi? Không biết tiểu thư có khỏe hay không, nàng lần này nôn nghén lợi hại, không biết tình trạng nôn nghén khá hơn chút nào không!"

Mặc dù đã trở thành hoàng hậu của một nước, ra cửa cũng là tiền hô hậu ủng, thế nhưng cách gọi của Tô Mi đối với Phượng Thất Thất vẫn không thay đổi, như cũcoi nàng là tiểu thư trong lòng mình.

Sau khi đọc thư xong, vẻ mặt của cao hứng của Tô Mi biến thành mếu máo, có thể nhìn ra Tô Mi không vui vẻ, Hoàn Nhan Khang biết nàng cũng muốn đi thiên hạ đệ nhất trang, nhưng là bởi vì mang thai, hơn nữa còn là mang thai lần đầu, cho nên phải ở lại trong hoàng cung an thai. Nếu không dựa theo tình cảm của Tô Mi đối với Phượng Thất Thất, nhất định sẽ đem hắn vị hoàng đế này quăng sang một bên, đi theo Phượng Thất Thất đi thiên hạ đệ nhất trang.

"Tiểu Mi nhi, đừng buồn nữa, chờ sau khi sinh hài tử, ta sẽ dẫn nàng đi Ung châu có được hay không?"

"Hừ! Còn nói ! Cũng tại chàng! Chàng cái bại hoại này!" Tô Mi nghĩ đến đây đã cảm thấy tức giận, nàng chưa bao giờ rời xa Phượng Thất Thất thời gian dài như vậy, huống chi hiện tại Phượng Thất Thất phải chiếu cố ba hài tử, còn không biết nàng có chịu nổi không. Đúng lúc này Tô Mi lại có bầu, không thể theo ở bên cạnh Phượng Thất Thất, đây hết thảy hết thảy cũng là do Hoàn Nhan Khang "Kẻ đầu sỏ" mang đến .

Nghĩ như vậy, Tô Mi ra sức nện cho Hoàn Nhan Khang một phát.

"Ai nha —— Tiểu Mi Nhi, nàng đánh ta đau quá!" Hoàn Nhan Khang ôm bộ ngực ngồi chồm hỗm xuống, trong miệng một mực kêu la, mặc dù một chiêu này đãkhông có tác dụng từ lâu, nhưng vào lúc này dường như vẫn còn có thể dùng.

"Thế nào? Có phải rất đau hay không?"

Tô Mi nhớ tới một quyền kia của mình mới vừa rồi không nhẹ không nặng, lập tức muốn đi đỗ Hoàn Nhan Khang, "Thật xin lỗi! Ta chính là nghĩ tiểu thư. . . . . ."

"Tiểu Mi Nhi, trong lòng nàng lúc nào cũng là biểu tẩu, có từng đem ta và hài tử đặt ở vị trí thứ nhất?" Hoàn Nhan Khang ngồi chồm hổm trên mặt đất, thanhâm có chút nghẹn ngào. Hắn như vậy, ngược lại khiến cho Tô Mi trong lòng sợ hãi. Hình như Hoàn Nhan Khang cho tới bây giờ cũng không có như vậy, bất kể nàng như thế nào, Hoàn Nhan Khang từ trước đến nayđều cười hì hì , cũng không từng oán trách, hôm nay tại sao?

"Ta. . . . . ."

"Tiểu Mi nhi, nàng là thê tử của ta, là mẹ hài tử của ta, là hoàng hậu của Bắc Chu quốc, nhưng là ở trong lòng nàng, biểu tẩu từ trước đến nay vẫn luôn xếp hạng thứ nhất, nàng có biết như vậy khiến cho lòng ta rất khóchịu không?"

Hoàn Nhan Khang tiếp tục che ngực ngồi cạnh, không nhìn tới Tô Mi, trong thanh âm có sự xót xa.

Hắn như vậy, khiến cho Tô Mi trong lòng có chút hoài nghi, chẳng lẽ nàng thật sự quá quan tâm Phượng Thất Thất, cho nên không để ý Hoàn Nhan Khang? Nàng vốn cho là Hoàn Nhan Khang sẽ không để ýnhững thứ này, không nghĩ tới hắn thật sự để ở trong lòng.

"Thật xin lỗi, ta không phải cố ý, ta chính là lo lắng tiểu thư, nàng hiện tại cũng đang mang thai, nôn nghén lợi hại, ta lo lắng tiểu thư thân thể . . . . . ."

"Ta đây thì sao? Nàng có từng lo lắng ta? Ta không phải là làm bằng sắt , cũng cần sự quan tâm của nàng a. . . . . ."

Hoàn Nhan Khang tiếp tục oán trách, khiến cho Tô Mi trong một thời gian ngắn chân tay có chút luống cuống.

"Thật xin lỗi! Ta không biết chàng khổ sở như vậy. . . . . . Nếu không, sau này ta sẽ quan tâm chàng nhiều hơn a?"

Tô Mi trả lời khiến cho Hoàn Nhan Khang ngồi bên cạnh mặt mày hớn hở, chẳng qua là hắn không có biểu hiện đi ra ngoài, ngược lại thanh âm càng thêm phát run, "Tiểu Mi Nhi, nàng nói thật sự?"

"Ừ! Dĩ nhiên, ta bảo đảm với chàng!"

Nghe được lời bảo đảm của Tô Mi, Hoàn Nhan Khang rốt cục thở phào nhẹ nhõm, giơ lên một khuôn mặt tươi cười, "Xem ra Tiểu Mi Nhi vẫn còn thương ta!"

Nhận thấy Hoàn Nhan Khang là đang trêu chọc mình, Tô Mi trừng mắt, vừa định mở miệng mắng chửi người, lại sự thấy dịu dàng thắm thiết trong mắt của hắn, đem lời nói trong miệng của nuốt xuống. Lúc Phượng Thất Thất đi, nói cho Tô Mi biết chuyện đã xảy ra ở tầng tháp thứ bảy ngày đó, hơn nữa lại dùng lời nói thấm thía nói cho Tô Mi, nhất định phải đối xử tử tế với Hoàn Nhan Khang, thật ra thì hắn không giống với biểu hiện bên ngoài nhìn qua như ánh mặt trời kia .

Lúc này, thấy Hoàn Nhan Khang như vậy, Tô Miđưa tay, ôn nhu đỡ lên.

"Thật ra thì, trong lòng ta người ta quan tâm nhất chính là chàng!" Tô Mi như chú chim nhỏ nép vào trong ngực Hoàn Nhan Khang, ôn nhu như vậy, khiến cho Hoàn Nhan Khang có cảm giác "Thụ sủng nhược kinh" . Vừa nghĩ tới Phượng Thất Thất đã từng nói, thân thế của Tô Mi, cùng với trong lòng yếu ớt nàng dùng sự hung tợn để che dấu, Hoàn Nhan Khang trong lòng mềm nhũn, đem Tô Mi ôm vào trong ngực, một tay xoa bụng nàng, năm tháng đã bắt đầu nổi lên bụng.

"Trong lòng ta người ta quan tâm nhất cũng chỉ cóTiểu Mi Nhi. . . . . ."

Hai người tựa vào nhau, ánh mặt trời chiếu vào, đem bóng dáng hai người kéo đến thật dài thật dài.

"Chờ nàng sinh con xong, ta sẽ dẫn nàng đi thiên hạđệ nhất trang, để gặp biểu tẩu, được không?"

"Không được ——" Tô Mi lắc đầu, lần đầu tiên trong lòng có ý nghĩ muốn phụng bồi ( bồi thường) cho người nam nhân này, "Sinh hài tử, còn phải điều dưỡng, hơn nữa tiểu thư nói, tiểu bảo bảo ba năm đầu dễ dàng ngãbệnh, đi một hồi như vậy, đối với con không tốt. Vả lại, tình hình trong nước mới vừa bình định, chàng có rất nhiều việc cần hoàn thành, cũng đi không được. Cục cưng, không thể xa ta, mà ta, cũng không thể xa chàng. . . . . . nên chờ hài tử lớn hơn một chút rồi, chúng ta cùngđi!"

Lời nói của Tô Mi ..., nghe vào trong lỗ tai của Hoàn Nhan Khang, cũng là cảm động từ trước nay chưa từng có. Tô Mi chưa từng nói những lời xúc động như vậy..., cho nên từ trước đến nay nàng cảm nhận của hắn chính là bộ dáng cây ớt nhỏ, hôm nay những lời này từ trong miệng Tô Mi nói ra, trong lòng Hoàn Nhan Khang bỗng nhiên bị hạnh phúc lấp đầy.

"Tiểu Mi nhi, có nàng thật tốt !" Hoàn Nhan Khang hôn lên trên trán Tô Mi, "Ta yêu nàng!"

"Đáng ghét, đều là lão phu lão thê rồi, còn nói những lời buồn nôn như vậy!" Hoàn Nhan Khang nói ra cảm xúc thật trong lòng, khiến cho Tô Mi đỏ mặt lên. Cùng Hoàn Nhan Khang kết hôn năm năm, nàng chưa từng có nói với hắn những lời nói như vậy, Hoàn Nhan Khang cũng chưa từng nói. Hai người tựa hồ chính làmột đôi oan gia yêu nhau, cùng nhau đi tới, không cónhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy, quay chung quanh bọn họ tựa hồ là"Đối chọi gay gắt" nhiều hơn .

Hiện tại Hoàn Nhan Khang nói ra lời nói mà trong lòng Tô Mi mong chờ đã lâu..., nàng tim nàng đập dồn dập, gương mặt cũng hồng lên.

"Tiểu Mi Nhi, nàng còn chưa nói nàng có yêu ta hay không a?" Hoàn Nhan Khang da mặt so với Tô Mi dày hơn, lúc này nhìn chằm chằm vào cổ phấn hồng của Tô Mi, giọng điệu trong miệng trở nên vô lại, "Nàng nói đi, rốt cuộc nàng có yêu ta hay không!"

Bị Hoàn Nhan Khang hành hạ không có biện pháp, Tô Mi nhỏ giọng lầm bầm một câu, "Không thương làm sao ta có thể gả cho chàng đây!"

Thanh âm tuy nhỏ, lại bị Hoàn Nhan Khang nghe đầy đủ. Nhưng hắn cũng không tính cứ như vậy mà bỏ qua cho Tô Mi, ngược lại càng thêm quấn lấy nàng, "Nàng nói cái gì, ta không nghe thấy, phiền nàng nói to hơn một chút, tai ta nghễnh ngãng!"

Biết Hoàn Nhan Khang là cố ý, Tô Mi vẫn cười, cuối cùng ôm lỗ tai của Hoàn Nhan Khang, túm đến trước mặt mình, "Ta nói, ta yêu chàng!"

Tô Mi cố ý lớn tiếng la lên, lỗ tai của Hoàn Nhan Khang bị chấn động"Ông" một tiếng, nhưng trong lòng hắn lại hồi hộp!"Ta vẫn biết nàng yêu ta! Giống như tađây ngọc thụ lâm phong, thông minh tuyệt đỉnh, tiêu sái, một lòng một dạ, thật là nam nhân tốt, đến nơi nàotìm!"

Lần đầu tiên, thời điểm Hoàn Nhan Khang"Tự biên tự diễn" Tô Mi không làm trái lại hắn, ngược lại ôn nhu nhìn khuôn mặt càng ngày càng chín chắn, đối với phần nhân duyên này tràn đầy cảm kích.

Ung châu, truy phong nhai, thiên hạ đệ nhất trang.

"Nôn ——" Phượng Thất Thất đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy phun ra trong ngày hôm nay, mặc dù đãlàm Mẹ ba lần, thế nhưng nôn nghén lần này so với hai lần đầu cũng lợi hại hơn nhiều lắm.

"Mẹ, uống nước!"

"Mẹ, lau miệng!

Hai người Long Dận Kỳ và Long Dận Lân đứng ở bên cạnh Phượng Thất Thất, đều cẩn thận từng ly từng tý nhìn Phượng Thất Thất. Thấy mẹ thống khổ như vậy, hai tiểu tử một bưng trà, một cầm khăn tay, khiến cho hai người Hoàn Nhan Minh Nguyệt và Phượng Tà bên cạnh, nhìn gật đầu lia lịa.

Sau khi sinh hạ Phượng Kiêu, lần sinh sau Phượng Thất Thất sinh đôi ra — Long Dận Kỳ, Long Dận Lân. Hai tiểu tử này lớn lên giống nhau như đúc, khác biệt duy nhất là mi tâm của lão Nhị Long Dận kỳ có một nốt ruồi đỏ sẫm như máu, mà lão Tam Long Dận Lân ánh mắt là màu tím. Nếu không phải khác nhau rõ ràng như vậy, người bên cạnh đều không phân biệt được bọn họ.

Nhưng, đối với huynh đệ sinh đôi này trò chơi thích chơi nhất chính là"Đoán xem ta là ai". Bọn họ rất tinh quái, thường che giấu đặc điểm của hai người, để cho người bên cạnh đoán. Trừ Phượng Thất Thất vàPhượng Thương, ngay cả Đông Phương Lam, Hoàn Nhan Minh Nguyệt và Phượng Tà, cũng không phân biệt rõ ràng lắm hai tiểu tử này rốt cuộc ai là ai, lại càng không cần phải nói người khác, lại càng thường bị lừa.

Lúc này, nhìn hai đứa con trai ngày thường một mực nghịch ngợm, như vậy quan tâm mình, Phượng Thất Thất đưa tay ra trên khuôn mặt bánh bao của hai người vuốt ve một chút, "Mẹ không có chuyện gì, phản ứng này của mẹ là bình thường."

"Mẹ, có phải mang thai đều khổ cực như vậy hay không a? Lúc sinh chúng con và đại ca, nhất định chịu khổ rất nhiều!" Long Dận Kỳ tay nhỏ bé đặt ở trên bụng của Phượng Thất Thất còn không có lộ rõ bụng, "Mẹ khổ cực như vậy, sau này chúng con nhất định sẽ hảo hảo hiếu kính mẹ! Không để cho bất luận kẻ nào khi dễ mẹ!"

"Đúng! Ta còn muốn đem món ăn ngon nhất đều hiếu kinh mẹ, còn muốn bảo vệ mẹ!" Long Dận Lân ở bên cạnh nắm quả đấm, giống như là có người khi dễ Phượng Thất Thất, hắn nhất định sẽ một quyền huy vũđi ra ngoài dường như.

"Bé ngoan!"

Hài tử hiểu chuyện như vậy, Phượng Thất Thất mặc dù thân thể không thoải mái, tâm tình cũng rất tốt.

Thấy Phượng Thất Thất cười, Long Dận Kỳ và Long Dận Lân vỗ tay, "Mẹ cười! Lúc mẹ cười là đẹp nhất!"

Phượng Thương vừa tiến vào liền thấy một màn ấmáp như vậy, Long Dận Lân vừa quay đầu lại, thấy Phượng Thương, lập tức nhào tới, "Cha, người đã trở lại a! Thứ tốt đem đến cho con đâu?"

Long Dận Lân trèo ba cái liền đến trong ngực Phượng Thương, Long Dận Kỳ cũng không cam chịu yếu thế, cũng trèo đến trong ngực Phượng Thương, tay nhỏ bé còn đang tìm kiếm trong quần áo của hắn, "Đúng vậy, cha, chúng con đã chăm sóc mẹ rồi, ngườiđáp ứng đưa lễ vật cho chúng con đâu?"

Không đợi Phượng Thương mở miệng, Long Dận Kỳ đã tìm được môt cây chủy thủ ở trong ngực Phượng Thương, mà Long Dận Lân cũng tìm được kiểu kiếm mình muốn .

"Cám ơn cha! Cha và mẹ đều tốt như nhau!" Lấyđược lễ vật, hai người không hề dính lấy Phượng Thương như mới vừa rồi, ngược lại trèo xuống dưới, vọt tới trước mặt Phượng Thất Thất, hướng nàng bày ra lễ vật trong tay, "Mẹ, nhìn, con có uy phong không?" "Mẹ, con có phải rất tuấn tú không?"

Hai tiểu soái ca ở trước mặt Phượng Thất Thất chơiđùa bảo vật, lại khiến cho sự khó chịu của Phượng Thất Thất giảm đi rất nhiều.

" Bảo bối nhà chúng ta tốt nhất, đẹp trai nhất!"

Được Phượng Thất Thất khích lệ , hai tiểu soái ca giống như ăn mật ong đều rất ngọt ngào."Lần này đại ca trở lại, chúng ta nhất định phải đánh bại đại ca!" Long Dận Kỳ nắm chủy thủ của mình, đối với Long Dận Lân nói, "Không thể để cho đại ca chiếm được danh tiếng nữa!"

"Đúng! Lần này chúng ta liên thủ, nhất định phảiđánh bại đại ca!"

Đại ca trong miệng hai đứa bé chính là Phượng Kiêu, lúc hai tuổi đã đi đến Bách Điểu Sơn của Nam Phượng quốc. Phượng Thương và Phượng Thất Thất vốn làmuốn chờ Phượng Kiêu lớn lên để cho chính con lựa chọn con đường tương lai của mình, không nghĩ tới Phượng Kiêu khi còn bé tỏ ra nhiệt tình yêu thương đối với sâu độc, cộng thêm năm vị trưởng lão của Tường tộc tự mình chạy đến Bắc Chu quốc tới dụ dỗ Phượng Kiêu, bị năm lão đầu hấp dẫn, Phượng Kiêu rất không có cốt khí"Phản bội" Phượng Thương và Phượng Thất Thất, chạy đến Tường tộc học tập cổ thuật, vừa đi chính là hai năm.

Lần trước lúc Phượng Kiêu trở lại, hai huynh đệ Long Dận Kỳ và Long Dận Lân cùng người đại ca nàyđánh một cuộc, kết quả Phượng Kiêu thắng, chuyện này đối với tiểu huynh đệ rất là không phục, quyết định lần sau liên thủ đánh bại người đại ca này, cho nên năn nỉ Phượng Thương tìm kiếm vũ khí cho bọn họ, trẻ con thật dễ vui vẻ.

Đối với cuộc tỷ thí nhỏ giữa huynh đệ, Phượng Thương không có phản đối, ngược lại ủng hộ bọn họ cạnh tranh với nhau, lúc nãy, Phượng Thương đi ra ngoài mang về"Vũ khí" cho bọn họ, khiến cho hai huynh đệ cao hứng không thôi.

"Mẹ, cha, chúng ta đi ra ngoài!" Bọn họ cũng không tiếp tục làm nũng, ngược lại trái phải"Chụt" Phượng Thất Thất hai cái sau đó chạy ra ngoài. Bọn họ cũng không muốn lúc đại ca trở lại còn thua thảm như vậy, làm sao cũng không thể để cho Phượng Kiêu ở phía trước bọn họ, để khỏi bị đại ca chê cười, nói bọn họ làtiểu hài tử.

"Chậm một chút!" Phượng Thất Thất còn không códặn dò hai câu, hai đứa đã chạy ra ngoài.

"Khanh Khanh!" Phượng Thương đưa tay đem Phượng Thất Thất ôm vào trong ngực, bàn tay to đặt ở trên bụng của nàng, "Hôm nay có khá hơn chút nào không?"

Đông Phương Lam bên cạnh thấy vợ chồng son này như vậy, lập tức đối với nữ nhi và nữ tế*( con gái và con rể) dùng tay ra hiệu, ba người lặng lẽ lui ra. Thấy ngoại tổ mẫu cùng cha Mẹ đại nhân như vậy, Phượng Thất Thất đỏ mặt lên, dính vào trong ngực Phượng Thương.

"Vẫn như cũ, luôn muốn ói, cái gì cũng đều ăn không vào."

Nhìn khuôn mặt trơn bóng như ngọc của Phượng Thất Thất, Phượng Thương nhẹ nhàng hôn lên cái trán của nàng, "Ta có mua ô mai khô nàng thích ăn ! Lúc nàng nôn nghén ăn một chút!"

"Ừ!" Phượng Thất Thất gật đầu, giống như chú mèo nhỏ lười biếng, cuộn tròn trong ngực Phượng Thương, "Lúc trước sinh thời điểm sinh ba hài tử kia cũng không có bị khó chịu như vậy, đứa nhỏ này so với ba ca ca của mình nghịch ngợm hơn!"

"Ha hả. . . . . ." Vừa nghĩ tới Phượng Thất Thất sinh cho mình ba bảo bối, trong mắt Phượng Thương cũng là vô hạn ôn nhu. Năm năm, bọn họ có ba hài tử, tình cảm của hai người cũng càng thêm ngọt ngào. Ngay từ lúc Hoàn Nhan Khang lên ngôi, Phượng Thương đãnghĩ rời đi, tiếc rằng Bắc Chu quốc còn có rất nhiều chuyện cần làm, hai người ở lại kinh thành giúp Hoàn Nhan Khang một thời gian, lần giúp đỡ này nhất chính là năm năm.

Hiện tại, không dễ thoát ra, đi tới thiên hạ đệ nhất trang, bọn họ có thể bắt đầu cuộc sống gia đình yên ổn hạnh phúc .

"Hi vọng lần này là nữ nhi!" Phượng Thương nắm tay nhỏ bé của Phượng Thất Thất, nhiều năm như vậy,đôi tay này vẫn nắm chặt tay của hắn, theo hắn đi qua những năm tháng này, hôm nay, đôi tay này vẫn mềm mại như cũ, trơn bóng, trắng noãn, mà Phượng Thất Thất nhìn cũng không giống mẹ của ba hài tử một chút nào, dung mạo vẫn đẹp trẻ tuổi như cũ.

"Chàng nha, thật là muốn có nữ nhi đến điên rồi!" Phượng Thất Thất trêu chọc nói.

Nhà người ta đều hi vọng sinh nhi tử nối dõi tôngđường, Phượng Thương lại ngược lại, vẫn hi vọng mình có một nữ nhi giống Phượng Thất Thất. Này ba nhi tử quá nghịch ngợm rồi, Phượng Thương hi vọng có một tiểu muội muội, để cho ba huynh đệ có thể trung hoà một chút cái gia đình tràn đầy dương khí này.

"Đúng vậy!" tay của Phượng Thương nghịch ngón tay nhỏ bé của Phượng Thất Thất, "Ta nằm mơ cũng hi vọng nàng có thể sinh một nữ nhi! Sau đó nam nhân toàn gia chúng ta sẽ bảo vệ hai mẹ con các nàng, thật tốt!"

Thời điểm Phượng Thất Thất mang thai lần thai, chẩn mạch ra là sinh đôi, Phượng Thương liền đặc biệt hy vọng là một đôi nữ nhi, hoặc là long phượng thai. Không nghĩ tới dĩ nhiên là hai đứa con trai, mặc dù nhi tử nữ nhi đều thích, nhưng vật hiếm thường quý, trong gia đình này nhi tử nhiều, Phượng Thương đặc biệt đặc biệt hi vọng Phượng Thất Thất có thể sinh một nữ nhi vừa xinh xắn vừa thông minh .

Phượng Thương không có nữ nhi, mà hài tử Nạp Lan Châu của Nạp Lan Tín và Tố Nguyệt lại là cô bé, cho nên Phượng Thương mỗi lần nhìn thấy Nạp Lan Châu, đều"Trông mà thèm" vô cùng, hận không thểđoạt từ trong ngực Nạp Lan Tín, nuôi tại nơi này của mình.

Phượng Thất Thất biết Phượng Thương muốn nữ nhi, tay nhỏ bé không nhịn được đặt ở bên trong bàn tay to của Phượng Thương, "Yên tâm đi! Lần này nhấtđịnh là nữ nhi! Hai lần trước không có nôn nghén, kết quả sinh hạ là nhi tử, lần này nôn nghén lợi hại như thế, không thể nghi ngờ là nữ nhi!"

Phượng Thất Thất nói như vậy, trong mắt Phượng Thương tràn đầy mong đợi."Là nữ nhi là tốt rồi! Tấn Mặc đều sinh nữ nhi, nữ nhi của chúng ta cũng không thể kém!"

Ngửi thấy mùi dấm chua trong lời nói của Phượng Thương, Phượng Thất Thất cười đến không nhịn được. Năm năm trước tấn Mặc giúp Cổ quân Uyển chữa bệnh, ở lại Tường tộc, không nghĩ tới một lần ở lại chính là hơn nửa năm. Chờ Cổ quân Uyển sau khi bình phục, hai người lại sớm chiều chung đụng sinh ra tình cảm, cuối cùng tổ chức đám cưới ở Tường tộc, Tấn Mặc vì yêu vợ, cũng ở lại Tường tộc.

Hai năm trước, Cổ Quân Uyển sinh hạ một nữ nhi,đặt tên Tấn Ái Uyển, lúc ấy cái tên này, còn khiến cho Phượng Thương kinh ngạc thật lâu. Nói Tấn Mặc không hiểu phong tình như vậy, vẫn quảng cáo rùm beng chỉ muốn lo cho thân mình, sau khi cưới lại thông suốt, đặt tên cho nữ nhi cũng là nùng tình mật ý như vậy( ý nói tình cảm ngọt ngào mặn nồng).

Để cho Phượng Thương "Ghen tỵ " hơn chính là, Tấn Mặc thế nhưng sinh nữ nhi.

Người bên cạnh một hai người đều sinh nữ nhi, nhàmình lại là ba"Hỗn tiểu tử", bảo Phượng Thương như thế nào không hâm mộ. Cho nên Phượng Thất Thất mang thai lần này, Phượng Thương không chỉ một lần cầu nguyện, nhất định phải là một nữ nhi.

Tâm tư của Phượng Thương, Phượng Thất Thất hiểu rõ, nhưng là sinh nam sinh nữ, nàng có thể lựa chọn hay sao! Nhưng, lần này mang thai so với trước kia thật sự có khác biệt rất lớn, Phượng Thất Thất trong lòng cũng hy vọng có thể sinh một nữ nhi, đến lúc đóba ca ca chiếu cố muội muội, thật tốt!

Đã trải qua đợi chờ dài dằng dặc, cuối cùng cũng tới ngày Phượng Thất Thất sinh con.

Phượng Kiêu từ Nam Phượng quốc chạy trở lại, hôm nay bé đã được sáu tuổi, mặc dù hàng năm Phượng Kiêu chỉ có thể về nhà một lần, chỉ có thể ở bên cạnh cha Mẹ thời gian ngắn ngủi như vậy, thế nhưng tình cảm của bé đối với Phượng Thất Thất và Phượng Thương đặc biệt thâm hậu.

Thời điểm mới ra sinh, Phượng Kiêu còn có thể"Bài xích" Phượng Thương, ở học tập cổ thuật, thời điểm cóthể khống chế Tử cổ trong cơ thể, vấn đề như vậy đãkhông tồn tại rồi, bây giờ Phượng Kiêu đối với Phượng Thương cha có mỹ danh "Chiến thần" là vô cùng sùng bái.

Lúc này, Phượng Thất Thất ở trong phòng đau đếnđầu đầy mồ hôi, Phượng Thương mang theo ba nam tử hán, chờ chực ở bên ngoài, cùng chờ còn có Minh Nguyệt Thịnh. Thời gian sáu năm, Minh Nguyệt Thịnh vẫn như cũ tiêu sái lỗi lạc, dung mạo không thay đổi. Phượng Thất Thất sinh con lần này, hắn chỉ mang theo Phượng Kiêu đi tới thiên hạ đệ nhất trang.

"Cha, Tiểu muội muội làm sao còn không ra a?" Long Dận Lân bộ dạng giống như Tiểu đại nhân, chắp tay sau lưng, kiễng chân, nhìn quanh trong nhà.

"Đúng vậy a, cha, tiểu muội muội lúc nào đi ra ngoài a?" Long Dận Kỳ cũng rất gấp gáp, vẻ mặt hai huynh đệ sinh đôi cũng là giống nhau, ngược lại Phượng Kiêu người đại ca này, vẫn cắn miệng, nhìn vào trong nhà, một câu nói cũng không nói.

"Bé ngoan, đợi thêm một lát nữa!"

Bàn tay to của Minh Nguyệt Thịnh ở trên đầu Long Dận Kỳ và Long Dận Lân sờ sờ, đây là con của nàng, hắn cũng rất yêu thích. Tất cả, có liên quan đến Phượng Thất Thất, Minh Nguyệt Thịnh cũng sẽ thích, huống chi từ trên mặt hài tử có thể gặp chút ít bóng dáng của nàng.

Phượng Thất Thất mặc dù không phải là lần đầu tiên sinh con, nhưng Minh Nguyệt Thịnh vẫn buông xuống chính vụ trong tay, tự mình giúp đỡ Phượng Kiêu chạy tới. Giống như lúc Phượng Thất Thất sinh Phượng Kiêu, thời điểm Long Dận Kỳ và Long Dận Lân mới rađời, Minh Nguyệt Thịnh cũng chờ chực ở bên ngoài.

Mặc dù hắn không phải là người theo ở bên người nàng, hắn cũng hi vọng vào thời điểm nguy hiểm như vậy có thể ở phía ngoài. Chỉ cần nghe được một tiếng"Mẫu tử bình an" , hắn sẽ yên lòng.

Nghe được Minh Nguyệt Thịnh an ủi, huynh đệ sinh đôi yên tĩnh lại, hàm răng nhỏ của hai đứa cắn chặtđôi môi đỏ, ánh mắt lo lắng, cũng không "Ồn ào" nữa.

Đã sinh hạ hai lần, hơn nữa thai thứ hai lại là song sinh, nên lần sinh này của Phượng Thất Thất cũng không lâu lắm hài tử đã được sinh ra.

"Chúc mừng chúc mừng, là một thiên kim tiểu thư!"

Lúc bà mụ nói ra những lời này, Phượng Thương mừng rỡ có chút u mê, "Ta có nữ nhi?"

"Đúng a! Chúc mừng Nhiếp Chính Vương, là một tiểu quận chúa xinh đẹp!"

"Thật tốt quá! Ta có nữ nhi!" Không kịp nghĩ có thích hợp hay không, Phượng Thương vọt tới bên cạnh Phượng Thất Thất, "Khanh Khanh, nàng cực khổ! Chúng ta có nữ nhi rồi!"

Phượng Thất Thất ngay từ lúc sinh hạ hài tử xong, biết là nữ nhi, nguyện vọng trong lòng cũng được thỏa mãn rồi, lúc này thấy Phượng Thương vui mừng giống như hài tử, Phượng Thất Thất mệt mỏi cười cười, "Cái này chàng hài lòng rồi nhé!"

"Sau này bốn người chúng ta sẽ hảo hảo bảo vệ hai mẹ con các nàng, tuyệt đối không để cho các nàng bị bất kỳ ủy khuất gì! Cám ơn nàng, Khanh Khanh! Cám ơn nàng đã sinh con dưỡng cái cho ta!"

Chờ lúc Phượng Thương đem tiểu nữ nhi đã được bao bọc cẩn thận ôm đến trước mặt Phượng Thất Thất, tiểu nữ nhi đang phun bọt khí.

"Phượng Thương, đặt tên cho hài tử đi!" Con trai con gái đầy đủ, bên cạnh có người yêu dấu nhất phụng bồi, Phượng Thất Thất cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc.

" Long phượng thai của nhà A Khang gọi là Hoàn Nhan Triệt và Hoàn Nhan Thần Hi, nữ nhi của chúng ta gọi là Phượng Hoàng, có được hay không?"

Thấy Phượng Thương đặt tên cho tiểu nữ Nhi một cái tên khí phách như vậy, Phượng Thất Thất nhịn không được bật cười lên. Người nam nhân này a! Bốn hài tử, một người là Kiêu hùng, một đôi là Kỳ Lân, bảo bối này lại là Phượng Hoàng, hắn thật là hận khôngđược nói cho thế nhân, chỉ có bảo bối nhà mình mới làtốt nhất.

"Hảo! Kia nhũ danh gọi là Long nhi, chàng nói cóđược hay không?" Phượng Thất Thất đặt tên có thâm ýkhác, Phượng Kiêu đi theo họ nàng, nhi tử sinh đôi cùng Phượng Thương họ Long, lần này Phượng Thương để cho tiểu nữ Nhi chờ đợi bao lâu này lần nữa lại mang họ Phượng, Phượng Thất Thất dứt khoát đặt nhũ danh cho Phượng Hoàng cùng họ Long có liên quan, vừa hay long phượng đều có, thật tốt.

Phượng Thương sao lại không biết ý nghĩ trong lòng của Phượng Thất Thất, Phượng Hoàng, Long nhi, dòng họ của hai người đều bao hàm ở bên trong, như vậy vừa lúc chứng thực, hài tử là kết tinh tình yêu của bọn họ.

Hai người còn không kịp nói nhiều, ba cái đầu đãxuất hiện ở trước mặt bọn họ, "Cha, cho con nhìn muội muội!" "Con cũng muốn nhìn!" Long Dận Kỳ và Long Dận Lân vươn tay về phía Phượng Hoàng mới sinh ra, không nghĩ tới còn không có đụng đến Phượng Hoàng,đã bị Phượng Kiêu cắt ngang.

"Tiểu muội muội còn nhỏ, chờ lớn cho các ngươi ôm!"

Phượng Kiêu so với huynh đệ sinh đôi lớn hơn một tuổi hai tháng, mặc dù sau khi Phượng Kiêu đi Tường tộc, ba huynh đệ gặp mặt mấy lần chẳng phải nhiều, không biết lời nói của người đại ca này có đúng không..., Long Dận Kỳ và Long Dận Lân vẫn nghe .

"Vậy cho chúng con nhìn một chút, có được hay không? Con muốn biết tiểu muội muội lớn lên có giống con không!" Long Dận Lân dùng sức nhô đầu lên.

Đối với cái yêu cầu này của hài tử, Phượng Thương rất"Hào phóng " thỏa mãn, đem Tiểu Phượng Hoàngôm đến trước mặt ba nhi tử, ba cái đầu nhỏ lập tức đem Tiểu Phượng Hoàng vây lại.

"Muội muội, muội muội. . . . . ."

Nhìn tiểu oa nhi trắng hồng, Phượng Kiêu cũng không giả bộ đại nhân, ngược lại trợn to đôi mắt màu tím, dùng sức nhìn chăm chú Phượng Hoàng."Muội muội giống ta!"

"Ha ha ha! Đại ca, Tam đệ, muội muội là mắt đen, giống ta!"

Thời điểm thấy rõ ràng Phượng Hoàng có một đôi mắt đen, Long Dận kỳ đắc ý kêu lên, "Đại ca cùng Tamđệ cũng là mắt màu tím, muội muội giống ta, là mắtđen! Muội muội giống ta!"

Lời nói của Long Dận Kỳ ..., khiến cho Phượng Kiêu và Long Dận Lân có chút không phục, nhưng sau khi nhìn đến đôi mắt của Phượng Hoàng, hai tiểu tử có chút hâm mộ Long Dận Kỳ mắt đen, nếu bọn họ cũng cómột đôi mắt đen, thật là tốt biết bao a! Như vậy cùng muội muội giống nhau!

Phượng Kiêu tóm lại vẫn là ca ca, không có bởi vì bị Long Dận Kỳ đả kích, mà mất đi lòng tin. Sau khi cẩn thận quan sát Phượng Hoàng, Phượng Kiêu cũng la lên, " Lỗ mũi của muội muội giống ta! Cũng là mũi cao!"

Thấy Phượng Kiêu la lên như vậy, Long Dận Lân cũng la lên, "Miệng và lông mày của muội muội cũng giống như ta! Hai người chỉ có một dạng tương tự với muội muội, chỉ có ta có hai cái tương tự với muội muội!"

Nói xong, Long Dận Lân đắc ý ôm hai cánh tay, nhìnđại ca cùng nhị ca mới vừa rồi còn đang khoe khoang, giống như đang nói..., làm sao, hai người thua rồi nhé!

Ba oa nhi vì Phượng Hoàng lớn lên giống ai mà ồnào , Phượng Thương dùng tay ra hiệu"Xuỵt" đối với bọn họ.Nhìn lại lần nữa, Phượng Thất Thất mặt mỉm cười đã ngủ rồi, sinh con thật sự là quá mệt mỏi, nàng vô cùng mệt mỏi, lúc này tựa vào trong ngực Phượng Thương, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Thấy Phượng Thất Thất ngủ, ba huynh đệ học bộ dạng của Phượng Thương, dùng tay ra hiệu chớ có lên tiếng.

"Chúng ta đi ra ngoài trước đi! Chờ mẹ khỏe lại, chúng ta trở lại!" Phượng Kiêu là đại ca, đối với hai đệđệ"Phát hiệu lệnh" . Nếu là bình thời, Long Dận Kỳ vàLong Dận Lân nhất định sẽ cùng kêu lên phản đối, nhưng lần này ba huynh đệ khó tìm được điểm giống nhau, đều rón ra rón rén mà thẳng bước đi ra ngoài, sợđánh thức Phượng Thất Thất.

Thấy ba giờ thân ảnh rời đi, nhìn đến hai người một lớn một nhỏ hai người, Phượng Thương mỉm cười, ở trên trán Phượng Thất Thất hôn xuống."Cám ơn nàng, ta yêu nàng ——"

Cám ơn nàng cho ta một gia đình ấm áp, cám ơn nàn sinh hạ cho ta bốn hài tử hoạt bát đáng yêu, cám ơn nàng ở bên cạnh ta, yêu ta, khích lệ ta, ủng hộ ta, cám ơn. . . . . . nàng tất cả!

Mười lăm năm sau, hoàng cung Bắc Chu quốc, bởi vìcả gia đình Nhiếp Chính Vương đến, mà vô cùng náo nhiệt.

"Trời ạ! Ngài ấy rất đẹp trai!" Các cung nữ tụ tập thành tốp ba tốp năm, đánh giá nam tử mặc y phục màu tím nơi xa đi tới. Nam tử này bất quá hai mươi tuổi, nhưng một thân tiên khí, tóc đen dài không có vấn lên mà để xõa, một đôi mắt lạnh lẽo, đem thế giới của mình cách ly cùng với người khác, cộng thêm một thân y phục màu tím xa hoa, cùng một khuôn mặt tinh sảo e rằng không thể soi mói, khiến cho cung nữ vây xem kinh hô liên tục .

Nếu không phải bởi vì nơi này là ngự hoa viên của hoàng thất, mọi người còn cho là đến Tiên giới, gặpđược tiên nhân.

"Ngài ấy là Long Dận Kỳ hay là Long Dận Lân a? Nghe nói bọn họ là sinh đôi, không phân biệt được!"

"Hẳn là Tam Thiếu, Long Dận Lân! Phía ngoài đều nói Tam Thiếu là một người có bộ dáng giống thần tiên, không ăn khói lửa nhân gian, hơn nữa có một đôi mắt màu tím mê hoặc nhân gian, nhất định là Tam Thiếu! Vả lại, Nhị Thiếu đã đính hôn, Tấn Ái Uyển là tân nương mà Trấn Quốc công chúa tự mình chọn cho Nhị Thiếu, hai người thanh mai trúc mã, như hình với bóng, bên cạnh người kia không có cô gái, nhất định là Tam Thiếu!"

"Wow —— Tam Thiếu quả thực là quá anh tuấn rồi, thái tử điện hạ cũng không có đẹp trai như Tam Thiếu!"

Một đám mê trai. . . . . . Chẳng lẽ các ngươi không biết, bản thiếu gia từ nhỏ ngâm mình trong nước thuốc mà lớn lên, thính lực rất tốt, các ngươi khen ngợi bản thiếu gia có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, cho là bản thiếu gia nghe không được? Long Dận Lân trong lòng suy nghĩ, trên mặt biểu tình vẫn như cũ.

Hắn mới không cần giống như đại ca và nhị ca, bị một nữ nhân buộc chặt, từ đó vướng bận vợ con, cả đời cứ như vậy xong. Hắn muốn theo đuổi tình yêu tự do, mới không cần thứ tình yêu chán ghét đó. Khanh khanh ta ta, anh anh tôi tôi có ý nghĩa gì? Có thời gian, còn không bằng kiếm một ít độc dược để chỉnh người, hắn còn không có chơi đủ đâu!

Vả lại, cô nương giống như Đại tẩu và Nhị tẩu, là cực kỳ hiếm có. Nhìn đại ca nhị ca cùng bọn họ sống với nhau, giống như Phượng Thương và Phượng Thất Thất. Nữ nhân khác, đều chỉ thấy được dung mạo vàthân thế cao quý của hắn Nếu hắn là tiểu tử nghèo rớt mồng tơi, không biết những nữ nhân này sẽ biến thành một bộ mặt như thế nào đây!

Cảm thấy buồn bực, Long Dận Lân đi vào bên trong ngự hoa viên đi dạo một chút, không nghĩ tới bởi vì ... khuôn mặt này, bất kể đi chỗ, hắn cũng sẽ trở thành tiêu điểm cho muôn người nhìn ngắm. Nếu không phải là ngày sinh nhật của cậu, hắn cũng không nguyện ýđến nơi có một đống nữ nhân này.

Đang suy nghĩ miên man, Long Dận Lân chợt nghe thấy một tiếng ca.

Thiếu niên hùng tâm vốn cao ngất

Chí khí hào hùng không sợ bão táp

Hoa xuân thực sự không tàn sao

Năm tháng dần phai nhạt

Đơn độc tiếng đàn trống rỗng lúc ẩn lúc hiện

Thu Nguyệt treo trên bầu trời dao động cùng gió

Mùa hè đã phân chia ngày và đêm

Tuổi tác có bao nhiêu để mất đi

Đến tột cùng ai có thể sáng tỏ

Chưa từng khinh cuồng người uổng còn trẻ

Phồn hoa Hồng Trần trung mặc ta tiêu dao

Nâng chén trăng rằm say nhìn mỹ nhân cười

Tối nay có Quân làm bạn

Bóng đêm có bao nhiêu mềm mại

Cao bằng hát một khúc ca dao

Nghe lời ca, khóe miệng Long Dận Lân cong lên, nụ cười này, giống Phượng Thương như đúc. Hắn hình như phát hiện ra chuyện thú vị, liền theo tiếng ca tìm đi qua.

Chỉ thấy, một chỗ hoa đào nở rất diễm lệ. Bên trong rừng hoa đào dặm, lại có một bàn đu dây. Một thân ảnh mảnh khảnh đang đung đưa ngồi ở trên đó, tiếng ca này, chính là từ trong miệng nàng kia phát ra.

Thời điểm Long Dận Lân nhích tới gần, Hoàn Nhan Thần Hi liền thấy được người này. Không cần đoán, chẳng qua là nhìn lớn lên, nàng cũng biết thiếu niên tuấn mỹ này là Long Dận Lân nhi tử của Phượng Thương bá bá .

Mọi người đều nói con cái của Phượng Thương vàPhượng Thất Thất rất xuất chúng, khoảnh khắc nhìn thấy Long Dận Lân, trong mắt xinh đẹp Hoàn Nhan Thần Hi nhiều hơn một phần kinh ngạc.

Hồi lâu không thấy, thiếu niên này lại biến hóa lớn như vậy.

Đôi mắt lạnh lùng, cao ngạo, bướng bỉnh kia, giờ phút này lại biểu lộ ra một tia tìm tòi cùng nghiên cứu. Nếu không phải bởi vì mình có hai đời kinh nghiệm, Hoàn Nhan Thần Hi nhất định sẽ bị Long Dận Lân mêhoặc, nhưng dù sao nàng cũng là nhân sĩ *( tầng lớp trí thức) xuyên qua, thiếu niên tuấn mỹ này mỹ thì mỹ, nhưng trong lòng của nàng số tuổi so với hắn thành thục hơn nhiều.

Hoàn Nhan Thần Hi không có bởi vì Long Dận Lân xuất hiện mà dừng lại, nàng đu bàn đu dây như cũ, trong miệng ngân nga ca từ《 tiêu dao du 》. Xuyên qua tới đây, có cha Mẹ thương yêu mình, còn có thân phận công chúa hoàng thất, Hoàn Nhan Thần Hi rất thỏa mãn, cuộc sống mễ trùng* ( con sâu gạo) như vậy là cuộc sống kiếp trước mà nàng hướng tới .

Kiếp trước bận rộn, vì muốn trở thành chuyên viên mô giới xuất sắc, nàng kính dâng tuổi thanh xuân của mình. Hôm nay trọng sinh, cũng sẽ không giống như trước đây rồi, nàng muốn hưởng thụ hiện tại, làm một người lười biếng ban ngày phơi nắng, buổi tối phơi trăng sáng.

Thấy cô nương kia cũng không có chú ý đến mình nhiều, Long Dận Lân thấy hứng thú. Từ nhỏ đến lớn, bất kể đi chỗ, hắn cũng sẽ thấy hoa si*( ý nói những cônương bị mê hoặc bởi bề ngoài của hắn). Thế nhưng, hôm nay xuất hiện một thiếu nữ không bị bề ngoài của hắn mê hoặc, điều này đối với Long Dận Lân mà nói, giống như xuất hiện một món đồ chơi thú vị, khiến cho hắn có hứng thú.

Thế nhưng, trích tiên sẽ phải có bộ dạng của trích tiên, mặc dù dạng như vậy là tới mê hoặc thế nhân, hắn sẽ không để ý người xa lạ ngụy trang trước mặt mình.

Không có quấy rầy Hoàn Nhan Thần Hi ca hát, hắn ngồi ở một bên, lắng nghe tiếng hát của nàng.

Biểu hiện của Long Dận Lân, nếu đổi lại là cô nương tầm thường, khẳng định là đỏ bừng mặt. Nhưng Hoàn Nhan Thần Hi là ai, số tuổi của nàng kiếp trước cộng thêm số tuổi hiện tại, đã nhiều hơn gấp hai lần số tuổi của Long Dận Lân, huống chi nàng và Long Dận Lân cóchút"Ân oán" , nàng sẽ không bị mánh khóe như vậy làm cho xúc động.

Hai người một ca, một nghe, phối hợp với tầng tầng lớp lớp hoa đào, chính là một hình ảnh tốt đẹp. Cho đến khi, đoàn người xa xa đi tới, tiếng ca mới dừng lại.

"Cha, mẹ!" Nhìn thấy Phượng Thương và Phượng Thất Thất, Long Dận Lân thay đổi vẻ lạnh lùng mới vừa rồi, cười đi tới. Không biết có phải bởi vì nụ cười nghiêng nước nghiêng thành này của hắn hay không, mà Hoàn Nhan Thần Hi mặc dù đã nghĩ khống chế cảm xúc của mình thật cẩn thận, cũng bị vẻ hào hoa phong nhã vô song của hắn đả động một chút.

"Phụ hoàng, mẫu hậu!" Hoàn Nhan Thần Hi rời đi bàn đu dây, hướng Hoàn Nhan Khang và Tô Mi hành lễ.

"A, Hi nhi, con mới vừa rồi ở chung một chỗ với Lân nhi a? !" Thấy nữ nhi như vậy, Hoàn Nhan Khang cóchút kinh ngạc, "Ta còn tưởng rằng oan gia các con gặp mặt lại sẽ đánh nhau đây!"

Hi nhi? Nghe thấy xưng hô như thế, trong lòng Long Dận Lân như có hồi chuông cảnh tỉnh đang rung mãnh liệt, nhìn lại hình dạng của nàng, trong trí nhớ của hắn loáng thoáng hình ảnh của tiểu nữ oa kia chồng chéo lên nhau."Là ngươi? Ngươi là Hoàn Nhan Thần Hi? Ngươi là Tiểu ma nữ?"

Long Dận Lân chỉ vào Hoàn Nhan Thần Hi, đầu ngón tay khẽ run. Ở sau khi xác định thân phận của nàng, những hồi ức không vui vẻ gì lại hiện lên trongđầu của Long Dận Lân. Trước mắt là thiếu nữ với quầnáo màu vàng tơ, nụ cười ngọt thiếu nữ, chính là Tiểu ma nữ kia phóng hỏa đốt phòng luyện đan của mình sao? Long Dận Lân hoàn toàn không dám tưởng tượng.

"Long Dận Lân, ngươi không phải là hiện tại mới nhận ra ta chứ! Đầu heo chính là đầu heo a, thông minh vĩnh viễn đều không theo kịp loài người!" Nhìn hình tượng của Long Dận Lân so với lúc trước hoàn toàn trái ngược, Hoàn Nhan Thần Hi bất đắc dĩ nhún vai, tay nhỏ bé đặt trên bả vai của Phượng Thất Thất, "Thật không biết, cha nuôi Phượng Thương tuấn dật thoát tục, Mẹ nuôi Thất Thất thông minh hơn người, làm sao sinh ra một ngươi ngu ngốc như vậy!"

"Hoàn Nhan Thần Hi!"

Một đôi oan gia yêu nhau từ đó ra đời.

--------Hoàn chính văn--------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương