Mẩu chuyện thứ nhất 

“Vương, Tĩnh vương gia dây dưa với Vương phi –” 

“Thiến.” 

“Thượng Quan thiếu gia đưa thơ tình cấp Vương phi –” 

“Chém.” 

“Hoàng quý phi làm khó dễ Vương phi –” 

“Phế đi.” 

“Ma Vực chiếm địa bàn của chúng ta –” 

“Tìm ra chủ tử của bọn họ – Nam: diệt; Nữ, đưa quân doanh.” 

“Vương, Ma Vực chủ tử là Vương phi…” 

“Nha? Nhường đường, đem địa bàn đưa cho Vương phi!” 

“Dạ…” 

“Nói cho Vương phi, của ta chính là của nàng –” 

“Này…” 

“Người của ta cũng là của nàng, huống chi vật ngoài thân –” 

“Ách…” 

“Trước đó Vương phi không phải vừa ý Vô Cực cung sao, lấy đưa cho Vương phi đi!” 

“Phốc…” 

“Hỏi Vương phi còn thích cái gì, muốn ngôi vị hoàng đế, bổn vương cũng đoạt !” 

“Ầm –” Tên thị vệ ngã quỵ, miệng sùi bọt mép, cả người run rẩy. 

♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥ 

Mẩu chuyện thứ hai 

“Tiểu thư, có người ra số tiền lớn muốn đầu của cô gia.” Trong trướng hồng trông ra, một hắc y nhân cung kính đứng đợi lệnh.Trong mành,một nữ tử vô cùng thân thiết rúc vào trong lòng nam nhân. 

“Bao nhiêu tiền?” Nữ tử cười khẽ. 

“Năm ngàn lượng hoàng kim.” 

“Thực rẻ… Gia, nếu không ngươi cho ta một vạn, chuyện này liền thôi –” Nữ tử chọc chọc ngón tay ngọc ở trên thân nam nhân, châm một chuỗi lửa tình. 

“Nếu ta nói không –” Nam nhân cầm bàn tay mềm mại của nữ tử đặt ở bên môi khinh trác. 

“Vô Tình, phát ra ‘Truy mệnh phù’, giết được Quỷ Vương thưởng hoàng kim vạn lượng, thưởng thêm danh “Đệ nhất sát thủ”. 

“Thất nhi muốn mưu sát chồng?!” Nam nhân xoay người đem nữ tử đặt ở dưới thân. 

“Gia, nếu không như vậy, ta như thế nào danh chính ngôn thuận xuất tường đâu?” 

“Ngươi dám!” 

Bên trong, một mảnh xuân ý dạt dào. Đêm thực yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe được hai tiếng dã thú tru lên cùng thanh âm của gió thổi sát bụi cỏ. 

Trăng sáng được khảm trên sắc trời tím làm tôn thêm vẻ đẹp của ánh trăng tròn, dưới ánh trăng là một đầm nước u tĩnh, sương mù nhợt nhạt phả ra. Giữa tầng sương trắng, một thân ảnh uyển chuyển như ẩn như hiện. 

“Tiểu thư, đã điều tra ra.” Cạnh thủy đàm, một thân ảnh đang quỳ gối, cung kính cúi đầu, đối với bóng hình mĩ nhân trong sắc nước mà biểu hiện sự tôn kính. 

“Được, nói.” Thanh âm của nàng trong trẻo tựa dòng nước lặng, khi hòa cùng với sự tĩnh mịch của buổi đêm lại càng êm tai. 

“Năm năm trước, tiểu thư cùng Mộ Dung Tâm Liên tiến cung vào thăm một người – người ấy lúc trước là Quý nhân Mộ Dung Tuyết Liên. Tiểu thư đem Dạ minh châu của Hoàng thượng ban cho Quý nhân mà hồi phủ, bị Mộ Dung Tâm Liên phát hiện, nàng ta bèn kể lại cho Thừa tướng Mộ Dung Thái. Thừa tướng theo gia pháp đã trừng phạt tiểu thư rồi đưa tiểu thư đến Tĩnh Tâm Am…” 

Nữ tử nghe đến đó, cười khẽ một tiếng. 

Thì ra là nguyên nhân này. Khó trách khi nàng tỉnh lại thấy mình ngồi ngây ngốc trong am của một vị ni cô nào đó, bên cạnh không có một bóng người. 

Nghe được tiếng nữ tử cười, hắc y nhân dừng lại. Trước kia nàng chưa hề cho người đi điều tra Mộ Dung Tâm Liên nên hắn nảy sinh chút nghi hoặc. Nhưng tra ra được nguyên nhân là chuyện cần thiết, hắn cũng hiểu được ý tứ ấy. 

Vốn nghĩ đến thân thế của mình đáng thương, lại không ngờ rằng thân thế của tiểu thư còn đáng thương hơn – bị thân sinh đánh cho đến chết khiếp rồi bị bỏ mặc tại am ni cô hoang vắng mà tự sinh tự diệt .Xem ra,là con cái nhà quyền quý chưa chắc đã có một cuộc sống hạnh phúc. 

Tựa hồ như đã nhận ra những suy nghĩ của hắc y nhân, nữ tử chậm rãi cười: “ Được rồi, ta không sao đâu, ngươi cứ tiếp tục nói “. 

“Theo như thuộc hạ điều tra, thực ra viên Dạ minh châu đó là do Mộ Dung Tâm Liên cầm, lại thêm nha hoàn Phỉ Thúy vốn hầu hạ cạnh tiểu thư lén giấu viên minh châu ở trong phòng tiểu thư nhằm cố ý vu oan cho tiểu thư. Nay, Phỉ Thúy trở thành đại nha hoàn tâm phúc của Mộ Dung Tâm Liên “. 

“Ha, hóa ra là như vậy. Phỉ Thúy, Mộ Dung Tâm Liên…” 

Giữa đêm tối, nữ tử thờ ơ lấy một vật mân mê trong lòng bàn tay. Đó là một mảnh ngọc hình linh xà trắng sáng nổi bật trên nền tóc đen mượt mà, được khảm vô cùng tinh xảo.(Ngạn: hơ, cái khúc tóc đen ấy, theo tui nghĩ là bạn nữ để ngọc bội trắng được đặt trong long bàn tay gần mái tóc, còn tóc of bạn nữ thì dài nên nó nổi trên mái tóc đen đó) 

“Tiểu thư, người muốn như thế nào?” Hắc y nhân thủ thế . 

Chủ tớ tâm địa như vậy thật tầm thường, dùng thủ đoạn thấp hèn để hãm hại tiểu thư, cần sớm giết các nàng. Trong mắt hắc y nhân hiện lên một tia hung ác. Chỉ cần tiểu thư đồng ý, hắn lập tức đến phủ Thừa tướng giết hai ả tiện nhân kia. 

Sự trung thành của hắn nàng hiểu rõ, nhưng chính nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc quyết định mạng sống của đối phương, dù sao nàng không phải là “Tiểu thư” – chủ tử của hắn. 

Nhị tiểu thư Mộ Dung gia thực sự chỉ e là đã chết kể từ lúc nhận hai mươi côn gia pháp trên thân thể. Nàng chỉ là hồn phách trú ngụ nhờ thân thể vị tiểu thư này, chỉ cần không chọc đến nàng, nàng sẽ không đáp trả. 

“Ta không phải là nữ nhi do đại phu nhân sinh ra hay sao, vì sao Mộ Dung Tâm Liên lại có ý thù địch với ta như vậy?” Chẳng lẽ Mộ Dung Thái và Đại phu nhân Lí Thu Thủy đều hồ đồ? 

“Thưa, đúng như vậy, nhưng thưở nhỏ thể chất của người vốn yếu đuối, không thích hợp luyện võ nên …” 

Hắc y nhân chưa nói hết ẩn ý, trong lòng hắn chất chứa buồn bực. 

Ma Tôn đại nhân thường khen nàng “Thiên túng kỳ tài”*, người khác cũng nói nàng là “Bách niên nan đắc”*, không hiểu sao trong mắt người nhà của nàng lại xem nàng như phế vật. 

(Ngạn: Thiên túng kỳ tài: Trời trao nhân tài…hơ ta nghĩ vậy-.- ko nhất thiết phải là thành ngữ đâu ; Bách niên nan đắc: Trăm năm mới có) 

“Vì vậy ta chỉ là vật trang trí vô dụng, phụ thân không xót mẫu thân không thương, cho dù họ biết là ta bị người hãm hại, thấy chết cũng không cứu. Ý của ngươi là như vậy?” 

Nàng lặn xuống làn nước, rồi bơi đến bờ hồ, khẽ cười với hắc y nhân vẫn đang quỳ trên mặt đất. 

Nghe xong lời của nàng, hắc y nhân run lên, vội vàng cúi đầu, “Tiểu thư, thuộc hạ không có ý thất lễ.” 

“Ha ha ha! Đứng lên đi, ta không làm khó ngươi đâu. Chẳng qua chỉ là đùa vui một chút thôi.” 

Nghe thấy tiếng cười tựa như chuông bạc của nàng, lại thấy nàng không tức giận, hắc y nhân khẽ thở nhẹ. 

Ai cũng biết tiểu thư cực kì giống Ma Tôn đại nhân, năng lực phi phàm lại thêm tính khí hỉ nộ vô thường, cho nên Ma Tôn rất quý trọng nàng, không những xem nàng như con gái mà còn đem Ma Vực trao cho nàng cai quản. 

Trên thế gian này, có thể đắc tội với người ngoài nhưng ngàn vạn lần không nên đắc tội với tiểu thư. 

Nếu đắc tội với Ma Tôn, cùng lắm người ấy sẽ chết. Nhưng nếu đắc tội với tiểu thư, kẻ ấy sẽ sống không bằng chết. Theo tiểu thư đã được năm năm, điều ấy, hắn hiểu rõ. 

“Tiểu thư, bọn họ thật là có mắt mà không tròng, dám xem thường tiểu thư như đá cuội mà vứt bỏ, bọn họ làm vậy sẽ phải chịu tổn thất.” Hắc y nhân đứng lên, kích động nhìn nàng. 

Hầu hạ tiểu thư lâu như vậy, nhưng số lần được trông thấy dung nhan của tiểu thư thì không nhiều, nhưng mỗi lần trông thấy tiểu thư, mặc dù thân là nữ nhân, cũng có chút xao động. 

Tiểu thư xinh đẹp tài năng như vậy, khiến cho người ta không dám lại gần, không dám khinh thường, lại càng không thể không kính trọng. 

“Không cần phải quan tâm đến bọn họ, chỉ là chuyện cũ mà thôi. Chuyện nhỏ nhặt ấy, lão nương lười so đo cùng bọn họ.” Nàng bơi trong nước, tầng sương trắng bao phủ lấy nàng. 

“Tiểu thư, không chỉ có chuyện kia mà còn thêm một chuyện nữa “ 

“Người có hôn ước với tiểu thư – Tĩnh vương Long Trạch Cảnh Thiên đã đánh thắng quân Hạ Lan ở phía nam, lập tức khải hoàn hồi kinh trong nay mai. Hiện tại trong triều đình đều khen Tĩnh vương là thiếu niên chiến thần, Mộ Dung Tâm Liên hình như rất ái mộ Tĩnh vương, đang sửa soạn mọi thứ định thừa nước đục thả câu. 

Vừa rồi nàng mới nghĩ xem nhẹ chuyện của Tâm Liên, ấy vậy nghe xong mấy lời này, nàng khẽ cười. 

“Tĩnh vương sẽ về đây? Nếu vậy thì vài ngày nữa Mộ Dung Thái sẽ phái người đến đón ta. Xem ra, chuyện vui sắp bắt đầu rồi đây.” 

Tô Mi nghĩ mãi không biết tại sao tiểu thư lại vui vẻ như vậy, nhưng nàng hiểu được, tiểu thư cao hứng, nhất định là có người gặp họa. Kẻ bị họa kia là Mộ Dung Tâm Liên lại không hay không biết là họa sắp đến. 

“Ngươi trước về Ma Vực một chuyến, sau khi trở về đem Tố Nguyệt theo. Đi.” 

Một trận gió thoáng qua, hắc y nhân đã vô tung vô ảnh. Nữ tử lười biếng ngâm mình trong ôn tuyền, ánh mắt hướng về ánh trăng. 

Nàng đã đến thế giới này được năm năm. Không biết ở hiện đại, có khi nào được thấy ánh trăng đẹp đẽ nhường này hay không? 

Trong lúc nàng suy nghĩ đến ngơ ngẩn, chợt một trận thanh âm do đao kiếm vẳng đến. 

“Chịu chết đi, Long Trạch Cảnh Thiên! Người của ngươi không đến được đây đâu! Các huynh đệ, khẩn trương lên! Ai giết được Tĩnh vương sẽ được trọng thưởng! Ha ha ha!” 

“Bọn tạp nham các ngươi mà đòi giết ta?” 

Tuy nghe thấy thanh âm người ấy trầm ổn, nhưng đang có nội thương, lại thêm đối phương người đông thế mạnh, lại toàn cao thủ. 

Xem ra mình im lặng mà ngâm ôn tuyền không được nữa rồi…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương