Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi
Chương 83: Chương 83: Hình Bộ Nhân, Phu Thê Đều Sát Nhân?

CHƯƠNG 83: HÌNH BỘ NHÂN, PHU THÊ ĐỀU SÁT NHÂN?
Editor: Luna Huang
“Thiếu gia, người đang nhìn cái gì?” Đồng Nhai thấy Mục Chiểu vừa nói đi lại không đi, lòng mới an lại nóng nảy, men theo ánh mắt của Mục Chiểu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa cái gì cũng không có, khẩn trương đến một tay kéo ống tay áo của Mục Chiểu, “Thiếu gia, người không phải là đổi ý không muốn hồi phủ muốn đi đâu chới chứ?”
“Yêu, cảm tình thiếu gia nhà ngươi ta cứ như vậy cho ngươi không bớt lo?” Cách đó không xa, bóng người Mục Chiểu chú ý đã ly khai đường nhìn, chỉ thấy hắn đem chiết phiến cầm trong tay phác lạp một tiếng đánh vào trên đầu của Đồng Nhai, không vui nói, “Ta là hạng người như vậy sao?”
Đồng Nhai bưng đầu bị đánh đau của mình, nhỏ giọng thầm thì: “Thiếu gia người chính là người như vậy.”
“Nha a, ngươi hài tử này, còn dám toái toái niệm, muốn ăn đòn.” Mục Chiểu lại là một phiến trên đầu Đồng Nhai, giọng nói tuy rằng không vui, nhiên lực đạo hắn hạ thủ cũng không nặng, nhìn Đồng Nhai nhất phó làm bộ đáng thương, không khỏi trứu khởi mi, thu tay về, nặng nề mà thở dài, “Xem ra Thính Phong nói đúng, ta đây là tìm một chủ tử, mà không phải tìm một đồng bọc, nhìn ngươi một cái nhìn ngươi một cái, đánh không được chửi cũng không xong, này coi như, ta còn phải nghe ngươi toái toái niệm phải nghe lời của ngươi, thật tình!”
“Hắc! Đồng Nhai biết thiếu gia đối với Đồng Nhai tốt nhất.” Đồng Nhai không cảm giác được xấu hổ, trái lại ngưỡng mặt lên nhìn Mục Chiểu cười đến xán lạn, “Thiếu gia là chủ tử tốt nhất trên đời này!”
“Đắc, ít miệng lưỡi trơn tru, không phải là muốn cằn nhằn ta hồi phủ sao, hồi thôi hồi thôi, đỡ phải ngươi ở như muỗi ở bên tai ta, thiếu gia người chẳng phải là chủ tử của muỗi? Là đại muỗi?”
“Ách a ——” Nghe lời của Đồng Nhai, Mục Chiểu không khỏi phiền táo gãi gãi đầu của mình, cước bộ nhanh hơn, giật lại cự ly với Đồng Nhai, Đồng Nhai lập tức chạy bộ đuổi kịp.
Hắn nguyên lai thế nào sẽ không Mục Chiểu tiểu tử này cằn nhằn như thế!
Mục Chiểu cọ chân trước lên xe ngựa, chân sau Đồng Nhai lập tức hai tay bấu vào viên mộc, rất sợ Mục Chiểu sẽ bỏ lại hắn vậy, hắn là được lão gia phân phó, phải chiếu cố thiếu gia thật tốt, hắn không thêt qua loa có một chút!
Ai biết Mục Chiểu mới lên tới mã xa, liền nói ra một câu để Đồng Nhai suýt nữa xuống xe ngựa, “Đến Vân vương phủ.”
Xa phu đang muốn huy tiên, Đồng Nhai lập tức ôm lấy tay của xa phu, vẻ mặt khẩn trương kích động nhìn về phía Mục Chiểu chính ngồi dựa vào xa bích trong mã xa, bất an nói: “Thiếu gia người mới vừa rồi không phải đáp ứng Đồng Nhai như vậy, người phải hồi phủ!”

“Đúng vậy, ta là nói hồi phủ a, ta lại không có nói là chúng ta hồi Mục phủ hay hồi Vân vương phủ của lãnh diện nam, chính ngươi lý giải sai cũng không phải ta nói không rõ ràng.” Mục Chiểu nhất phái nhàn nhã thiêu mi nói.
“Thiếu gia người còn muốn đi còn muốn đi Vân vương? Người bị thương ở đó! Hơn nữa vết thương trên người người hiện tại hoàn toàn chưa hồi phục! Người, người không thể đến Vân vương phủ nữa, Đồng Nhai không thể trơ mắt nhìn người đi chỗ đó gặp phải đáng sợ gì nữa!” Đồng Nhai càng nói càng kích động, càng nói sắc mặt càng dũ phát bạch, tựa như Mục Chiểu sắp đi chịu chết, khẩn trương sợ vô cùng, “Lão gia đã phân phó, cần khuyên thiếu gia không cho thiếu gia làm chuyện nguy hiểm, vết thương của thiếu gia còn chưa tốt, người hãy cùng Đồng Nhai hồi phủ đi!”
“Đồng Nhai ngươi thật là chết người chết người na! Dong dài như một tiểu lão đầu nhi!” Đồng Nhai kinh hách lo lắng tận tình để Mục Chiểu vẻ mặt bất đắc dĩ, đoạt lấy mã tiên bị Đồng Nhai ôm vào trong ngực, sau đó đúng là nhấc chân xa phu cùng vẻ mặt ngoài dự liệu bị một cước của hắn đá xuống xe ngựa, cùng lúc đó mã tiên vung lên hung hăng quất lên mông ngựa quất lên mông ngựa, ngựa lập tức cất vó xông về phía trước!
Đồng Nhai phanh ném tới trên mặt đất, bụi bậm đầy đất, cũng rước lấy ánh mắt của đông đảo người, chỉ thấy hắn bị ngã đau cũng không để ý, vội vã từ dưới đất bò dậy đuổi theo đuổi theo mã xa chạy đi, một bên cả tiếng kêu lên: “Thiếu gia! Trên người người còn có thương a! Người không thể đi a!”
Mã xa chẳng những liên tục trái lại tăng nhanh tốc độ, chỉ thấy Mục Chiểu một tay vươn cửa sổ xe vẫy vẫy Đồng Nhai, tựa hồ đang đùa với Đồng Nhai, Đồng Nhai đi theo sau mã xa chạy một đoạn, tốc độ càng ngày càng chậm, càng ngày càng không khí lực, cuối cùng dừng bước lại, trơ mắt nhìn mã xa của Mục Chiểu chạy tới phương hướng Vân vương phủ.
Đồng Nhai bán loan, hai tay chống đầu gối vù vù thở dốc, nhìn chằm chằm mã xa gần tiêu thất trong tầm mắt hắn hét to một tiếng cuối cùng, “Thiếu gia ——!”
Trong mã xa Mục Chiểu không khỏi móc móc cái lỗ tai, rốt cục thoát khỏi tiểu lão đầu nhi từ hôm qua vẫn ghé vào lỗ tai hắn ong ong liên tục hỏi hắn có khó chịu hay không có cần ăn chút điểm tâm gì hay không, lỗ tai của hắn đều sắp lên kén rồi.
Mục Chiểu bất đắc dĩ thở dài một hơi, đưa tay xoa thương trong ngực, chỉ là nhẹ nhàng đụng vào, hắn cũng còn có thể cảm giác được đau đớn, tựa như đau đớn trong thời gian dài Bán Nguyệt thế giới này thế giới này vậy, không đụng vào liền còn có thể làm bộ hết thảy đều cùng trước đây một dạng, nhưng chỉ cần thoáng vừa chạm vào, tác động tất cả đau đớn.
Hắn có lẽ là như Đồng Nhai nói, hồi phủ hảo hảo dưỡng thương, nhưng chung quy chỉ là đơn thuần trong mắt hài tử nhìn thế giới, hôm nay hình như đế đô có sóng ngầm bắt đầu khởi động bắt đầu khởi động, hắn làm sao có thể an tâm trong phủ dưỡng thương, dù cho Vọng Nguyệt hận hắn, lại một lần nữa hướng hắn giơ kiếm mà đến, hắn đều phải đến Vân vương phủ một chuyến.
Phản chính Vọng Nguyệt hận hắn muốn giết hắn không phải là chuyện một ngày hai ngày, nếu là hắn thật sợ kiếm của Vọng Nguyệt, hắn cũng sẽ không một lần lại một lần xuất hiện ở Vân vương phủ, mạng của hắn vẫn còn, không cần khẩn trương lo lắng cái gì như Đồng Nhai một dạng.
Mục Chiểu như thường ngày vào Vân vương phủ, bên Ngân Ngọc hồ thấy Bách Lý Vân Tựu nằm ngửa trên thuyền nhỏ giữa hồ nhắm mắt lại phơi nắng, trên thuyền không có Vọng Nguyệt diêu tưởng, từ xa nhìn lại, chỉ thấy một cái thuyền nhỏ lẳng lặng phiêu ở trên mặt hồ.
Không có nhìn thấy thân ảnh lạnh như băng của Vọng Nguyệt, tâm trạng của Mục Chiểu khinh thở ra một hơi, chân một điểm, nhảy, chỉ thấy trên mặt hồ bình tĩnh có một rung động đẩy ra, Mục Chiểu vững vàng rơi vào thuyền nhỏ của Bách Lý Vân Tựu.
Thân thuyền không có vì thuyền bỗng nhiên thêm một người mà phát sinh bất luận cái lay động gì, thậm chí ngay cả hơi rung chuyển cũng không có, chỉ thấy Mục Chiểu hàm tiếu đi tới bên người Bách Lý Vân Tựu, cùng hắn nằm ngửa ở trên thuyền, gối đầu trên cánh tay.

“Ngươi ngày hôm nay nhàn hạ có hăng hái phơi nắng trên mặt hồ như thế?” Có lẽ là giơ cánh tay lên khiên động kiếm thương trên ngực, Mục Chiểu vi túc nhíu mày, cũng cười đến nhàn nhã tự tại.
“A Chiểu không phải cũng giống vậy?” Bách Lý Vân Tựu không có mở mắt, chỉ là nhàn nhạt bật hơi.
“Ta ngày nào không nhàn nhã?” Mục Chiểu cười phản vấn.
“Thương bên ngực vẫn chưa tốt cũng không chịu ngồi yên tại gia hảo hảo dưỡng thương sao?” Bách Lý Vân Tựu lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, trong giọng bình thản nghe được quan tâm Mục Chiểu, “Bị thương thế nào, có nặng hay không?”
“Nếu như bị thương có nặng, ta còn có thể nằm ở chỗ này cùng ngươi nói chuyện?” Mục Chiểu một tiếng cạn tiếu, sau đó quay đầu nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu nằm ở bên cạnh hắn, “Trái lại ngươi thế nào, ngày hôm qua đến cùng là chuyện gì?”
“A Chiểu không có việc gì là tốt rồi, bằng không Vọng Nguyệt cùng Bán Nguyệt đều thương tâm.” Ngày mùa thu dương quang ôn hòa cũng không chói mắt, Bách Lý Vân Tựu vẫn là giơ tay lên che trước mắt.
“Vọng Nguyệt lãnh nữ nhân kia làm sao sẽ thương tâm?” Mục Chiểu nghe được thiên đại chê cười gì vậy cười ra tiếng, trong mắt đã có thế nhân độc không biết bi thương, tay đặt lên thương trên ngực, “Nàng là hận không thể sớm lấy tính mạng của ta, hôm qua bất quá là bởi vì mặt mũi của ngươi không có lấy cái mạng này của ta mà thôi, được, đừng nói chuyện của ta, ngươi đến cùng là chuyện gì xảy ra, có thể để cho Bạch Lưu Ly đại ác nữ kia gấp đến độ tới tìm ta hỗ trợ?”
“Phản ứng của xích ngọc chân chính có hiệu quả, tuy rằng quá trình gian nan chút, chung quy ta vẫn là còn sống, yên tâm, không có việc gì.” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu bình tĩnh đến dường như mặt hồ bên cạnh hắn, nói ra đơn giản không thể giản đơn hơn, tựa như hắn nói là sự tình vi bất túc đạo cũng hắn không quan hệ.
Mục Chiểu không giải thích được, chợt ngồi dậy, nhíu mày mà vấn, “Xích ngọc chân chính có hiệu quả? Hiệu quả của xích ngọc không phải là đem ngươi ăn vào có dược hiệu rồi sao? Tại sao lại sẽ tới hôm qua mới chính thức có hiệu quả? Như thế nào sẽ làm Bạch Lưu Ly gấp như vậy muốn gặp ngươi, còn nói mạng ngươi treo một đường?”
Bách Lý Vân Tựu âm trầm, vẫn chưa vội vã trả lời vấn đề liên tiếp của Mục Chiểu, mà là lấy cánh tay đang che trước mắt đặt lên mặt nạ trên mặt, sau đó mở mặt nạ trên mặt ——
Mục Chiểu khi nhìn đến dấu vết trên má trái của hắn đã hoàn toàn biến mất rồi, trong mắt toát ra khiếp sợ sâu đậm, “Đây là ——”
Dấu vết đã không còn? Dấu vết xấu xí này hắn mỗi một lần nhìn thấy cũng sẽ vì hắn cảm thấy đau đớn dĩ nhiên đã không còn? Đây là hiệu quả chân chính của xích ngọc?

“Dù cho đã không còn dấu vết cho người nhìn giác ác tâm buồn nôn, đồ đằng này, cũng còn có thể vĩnh viễn theo ta, vĩnh viễn cũng không diệt được.” Bách Lý Vân Tựu gở mặt nạ xuống đặt trước ngực, sau đó đưa tay che ở trên má trái.
“Vậy ít nhất để ta thấy mặt của ngươi nếu không sẽ vì ngươi cảm thấy đau lòng, như vậy đã rất khá không phải sao?” Mục Chiểu cầm mặt nạ đã gở xuống của Bách Lý Vân Tựu, cầm ở trong tay thưởng thức, ôn hòa mà cười, “Hơn nữa, ta nhìn đồ đằng trên mặt của người thật tốt, khí phách, thật xinh đẹp.”
Mục Chiểu nói là lời nói thật trong lòng, để Bách Lý Vân Tựu khó có được cười nhợt nhạt phát ra từ nội tâm, một bên chậm rãi ngồi dậy, một bên cạn tiếu nói, “Thật đúng là khó có được nghe được A Chiểu biết an ủi người mà không phải nói móc người.”
“Vậy cũng phải nhìn đối tượng a, có thể được tiểu gia ta an ủi, ngươi vẫn là người đầu tiên.” Mục Chiểu vẻ mặt đắc ý, thưởng thức mặt nạ tay trái ném lên không trung, lập tức ôm vai của Bách Lý Vân Tựu, cùng lúc đó tay phải tiếp được mặt nạ trước khi hạ xuống, thiêu mi đắc ý cười nói, “Thế nào, ta có phải là tri kỷ của ngươi hay không?”
Bách Lý Vân Tựu cười không nói, chỉ nghe Mục Chiểu lại nói: “Còn có, ta nói ngươi và sửu tức phụ chưa qua cửa của ngươi có đúng hay không hẹn xong cùng một ngày đem mặt sửa lại a? Hôm qua ta thấy mặt của nàng đã hoàn toàn khôi phục nguyên trạng, thật đúng là xinh đẹp, để một người nhìn qua rất nhiều loại mỹ nhân như ta cũng không khỏi thất thần, bất quá đừng hiểu lầm a, ta đối với nàng không có hứng thú, tục ngữ nói đúng, bằng hữu thê bất khả lấn, ta còn không có vô sỉ đến cái loại tình trạng này, bất quá là nghĩ tốt xấu nàng rốt cục có thể cho xuất thủ cho ngươi, bằng không sau này tham gia hoàng yến gì a, các ngươi hai phu thê đều xấu, vậy cũng trách chỉnh, các ngươi chưa phát giác ra mất mặt, ta còn cảm thấy mất mặt thay các ngươi.”
Mục Chiểu vừa nói vừa vừa nói vừa lấy tay xoa xoa cằm của mình, nhất phó dáng dấp công bà vì nhi tử thẩm tức phụ, còn không quên một cái một cái vỗ vai của Bách Lý Vân Tựu.
Bách Lý Vân Tựu lẳng lặng nghe Mục Chiểu nhắc, trong đầu chậm rãi hiện ra dung mạo của Bạch Lưu Ly, cùng với mặt mày xảo tiếu của nàng tổng làm hắn thất thần, không tự chủ cũng mặt mày cong lên, lại một lần nữa nhợt nhạt nở nụ cười.
Đúng vậy, nàng khôi phục dung mạo vốn là của nàng, hôm qua mở mắt thấy nàng một khắc kia, đáy lòng của hắn bỗng dưng phù sinh một câu nói, oanh oanh yến yến xuân, hoa hoa liễu liễu thật thật, sự sự phong phong vận vận, kiều kiều nộn nộn, đình đình đương đương nhân nhân.
Hắn mặc dù không biết nữ nhân, gặp nữ nhân cũng ít, nhưng hắn vẫn biết cái gì là mỹ nhân, mà nàng, thật thật xưng là nữ tử quốc sắc thiên hương, đồng thời vừa có thơm cùng đặc biệt những nữ nhân khác không có.
Giữa lúc Bách Lý Vân Tựu hồi tưởng dáng dấp xảo tiếu thiến hề mỹ mục phán hề của Bạch Lưu Ly đêm qua hắn nhìn thấy, Mục Chiểu lấy cùi chỏ dùng sức đụng phải hắn một chút, thiêu mi hỏi: “Còn chưa từng thấy ngươi suy nghĩ gì nghĩ đến mất hồn như thế, có phải là đang suy nghĩ tức phụ nhi chưa qua cửa của ngươi không?”
Bách Lý Vân Tựu như cũ cười không nói, khẽ lắc đầu một cái.
Giữa lúc Mục Chiểu chuẩn bị bào căn vấn để phải tiếp tục hỏi xuống, chỉ thấy bên bờ hồ của Vân vương phủ, Thính Phong chính đại bộ mà đến, thần sắc có chút vội vội vàng vàng, Mục Chiểu lại đụng phải Bách Lý Vân Tựu, cười giỡn nói: “Ngươi và thuộc hạ của ngươi ngày hôm nay đều rất kỳ quái a, ngươi suy nghĩ chuyện xuất thần, Thính Phong khẩn trương ban ngày, thực sự là khó có được a.”
“Gia, Thính Phong có chuyện quan trọng bẩm báo.” Thính Phong ở bên bờ hồ nghỉ chân, quay Bách Lý Vân Tựu trên thuyền nhỏ cung kính cúi đầu, sau đó mới cất giọng nói, “Chiểu thiếu gia, phiền người mau chèo thuyền qua đây!”
“…” Mục Chiểu sửng sốt, nhất thời giận không chỗ phát tiết, “Hắc! Lãnh diện nam, chỗ ở của ngươi nuôi đều là những người nào a, hôm qua mới khiến tiểu gia bị thương nặng, hôm nay thương của tiểu gia còn chưa khỏe, cư nhiên thay đổi một người sử hoán tiểu gia!”
“Vậy A Chiểu chỉ để ý ngồi, ta diêu tưởng là được.” Bách Lý Vân Tựu nói, lấy lại mặt nạ bị Mục Chiểu xoay trong tay, đặt lại lên mặt đồng thời chậm rãi đứng lên, tiện đà đi tới mái chèo bên thân thuyền, không vội diêu tưởng.

Mục Chiểu lúc này mới hài lòng hừ một tiếng, “Đây còn không sai biệt lắm, ta là khách ngươi là chủ, nào có đạo lý bảo khách nhân động thủ, làm được không sai, nhanh diêu, nhing vẻ mặt gấp của Thính Phong, tấm tắc.”
Thính Phong nhìn Bách Lý Vân Tựu diêu tưởng liền rất hoảng hốt, mà hắn lại không thể như Vọng Nguyệt lướt nước cấp tốc đến chỗ thuyền nhỏ, bởi vì khinh công của hắn còn không có đạt được trình độ nhanh như gió giống Vọng Nguyệt, hắn chỉ có thể ở bên bờ hồ chờ gia qua đây.
Khi Bách Lý Vân Tựu rốt cục đem thuyền nhỏ chèo đến bên hồ, Thính Phong mới vội vàng cung kính nói: “Gia, thái tử điện hạ mang theo Lý đại nhân của Hình bộ lai phỏng, Thính Phong cảm thấy, lai giả bất thiện.”
“Có phải là vì chuyện con ngươi quỷ nhãn của ngươi giết mười hạ nhân, tiểu gia mới vừa rồi còn đi pháp trường của thành tây xem, dáng dấp của mỗi người khi chết, đều kinh khủng tròng mắt trừng ra, tấm tắc, án mạng sát nhân a.” Mục Chiểu dẫn đầu nhảy xuống thuyền, rơi xuống trên bờ, nhất phó nhìn có chút hả hê, “Hạ Hầu Sâm tự mình đến, tấm tắc, lãnh diện nam, mặt mũi của ngươi còn thật lớn.”
Thính Phong bất đắc dĩ nhìn nhìn Mục Chiểu có chút hả hê, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
“Đi thôi, theo ta đến tiền thính tiếp đãi thái tử điện hạ tôn quý.” Bách Lý Vân Tựu không vội không sợ hãi, đỡ mặt nạ trên mặt, không nhìn Mục Chiểu vui đùa, đi đến phương hướng tiền sảnh.
Cùng lúc đó, Bạch phủ
Bạch Lưu Ly đang ở trong viện của dược trát trung bình tấn, Sa Mộc vội vã chạy tới.
“Đại tiểu thư!”
“Chuyện gì khiến ngươi đại kinh tiểu quái?” Bạch Lưu Ly đạm quét Sa Mộc thần sắc hốt hoảng một mắt, không nhanh không chậm nói.
“Hình, Hình bộ Vương đại nhân cùng biểu thiếu gia mang theo thật là nhiều người xông vào trong phủ!” Sa Mộc gấp đến độ thở hồng hộc, “Nói là, nói là muốn bắt giữ đại tiểu thư!”
“Bởi vì bọn họ nói đại tiểu thư giết người!”
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc cái này quy tốc gõ chữ cơ ngày hôm nay con ngưa sắp tới một vạn bốn chữ, thật là nhớ nôn của cảm giác…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương