Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi
Chương 56: Chương 56: Bị Phát Hiện, Lần Thứ Ba Nói Thân

CHƯƠNG 56: BỊ PHÁT HIỆN, LẦN THỨ BA NÓI THÂN
Editor: Luna Huang
Cây khô thuấn di, chăm chú vây bắt Bạch Lưu Ly, để cho nàng vô pháp thoát thân, trúc lầu các thượng ngọn đèn dầu chợt chiếu sáng, trong con ngươi sắc bén của nàng, khi nhìn đến người mang mặt nạ mặt quỷ bên trên mặt dựa vào lan can lầu hai thì hàn ý đặt lên.
Cảnh này cảnh này, tựa hồ đã sớm biết nàng đến đây, chỉ đợi nàng xông vào trận này, Bách Lý Vân Tựu nam nhân này thoạt nhìn bình tĩnh đến chỗ xuất sắc, tâm tư đến tột cùng sâu đậm, hắn chuyện có thể dự liệu được, đến tột cùng có bao nhiêu?
Bạch Lưu Ly vốn muốn đem hai đoản kiếm bên hông trong tay, nếu thực sự vô pháp từ trong trận quỷ dị này thoát thân, không ngại đem những thứ đáng ghét này cắt bỏ, lại khi nhìn đến Bách Lý Vân Tựu thì dừng dừng tay, sau đó đem đoản kiếm rút ra một nửa một lần nữa hồi vỏ kiếm, lẳng lặng đứng tại chỗ, không hề bất kỳ động tác gì, cây khô vẫn theo nàng nhi động cũng vì nàng đứng yên mà ngừng lại, lẳng lặng cắm rễ trong đất bùn, kẻ khác chút nào nhìn không ra mới vừa rồi chúng nó chính là như sinh hai chân đang nhanh chóng di động.
“Sở thích của Vân vương gia cũng có chút kỳ lạ, hơn nửa đêm không ngủ, vẫn còn tựa lan can ngắm cảnh.” Bạch Lưu Ly mỉm cười, không vội không hoảng hốt, không chút nào hoảng trương cùng xấu hổ khi bị chủ nhân gia phát hiện, tự nhiên đồng dạng như ở trong vườn nhà mình tản bộ gặp khách nhân chưa từng.
“Có đôi khi, cảnh sắc ban đêm mới là đẹp nhất.” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu sau mặt nạ hàm chứa nụ cười thản nhiên, “Lẽ nào Bạch cô nương cũng cho là như vậy, cho nên mới ban đêm đến phủ tới sao?”
Màu sắc nhuộm trên người nàng, ở ban đêm tựa hồ càng nhu hòa, càng đẹp.
“Vân vương gia có còn muốn thú Lưu Ly vi thê?” Bạch Lưu Ly đáp phi sở vấn, chỉ là nghễnh đầu đón ánh mắt của Bách Lý Vân Tựu, mở miệng trắng ra, không chỗ nào uyển chuyển.
“Tự nhiên là muốn.” Bách Lý Vân Tựu từ chối cho ý kiến, thanh âm không gợn sóng, như trước nhàn nhạt, hình như chút nào chưa phát giác ra trong miệng một nữ nhi gia nói r vô liêm sỉ là không thích hợp cỡ nào.
“Vậy xem ra Vân vương gia là thích sở thích kỳ lạ này của Lưu Ly.” Nam nhân này dĩ nhiên muốn thú nàng vi thê, trong lòng nghĩ đến tột cùng là cái gì, nữ tử ở đây phải tam tòng tứ đức, diễn xuất của nàng, cũng đủ lệnh mỗi người ghét, mà ý nghĩ của hắn vẫn như cũ chưa thay đổi, hắn đến cùng, có mục đích gì không đạt không được, đáng giá hắn có thể nhịn cách làm của nàng như vậy.
Bách Lý Vân Tựu bỗng nhiên cười, “Có lẽ.”
Bạch Lưu Ly vì hắn giản đoản trả lời mà hơi nhíu mày, sự tình thấy thế nào thoát ly quỹ tích kế hoạch nguyên bản của nàng, Bách Lý Vân Tựu này nhìn như cũng không thích nhiều lời, rõ ràng nhìn ngoại trừ nhất phó tư thái hảo ra là không còn có chỗ đặc biệt vô cùng nào nữa, nhiên hắn nói ra rất ít, lại đều vượt quá suy tưởng của nàng, nên nàng tự hỏi không chiếm được, hay là suy nghĩ trong lòng hay là hắn căn bản là như thường nhân suy nghĩ?
“Có thể chính là Bạch cô nương có sở thích kỳ lạ như vậy mới dám nhìn ta như vậy.” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu thanh cạn bỗng nhiên trở nên có chút xa xưa, làm như đối với Bạch Lưu Ly nói, vừa tựa như đối với chính hắn nói, lãnh đạm trong ánh mắt Bạch Lưu Ly, chỉ nghe hắn lại nói, “Bạch cô nương nếu tới, không bằng đến trong đình uống chút trà lại đi.”
Bách Lý Vân Tựu nói xong, cũng không đợi Bạch Lưu Ly đáp lại, liền đối với trừ hắn ra còn hai người tồn tại ở hàng lang phân phó nói: “Vọng Nguyệt, pha trà.”
“Vâng, gia.” Không thấy bóng người, chỉ nghe thanh âm của nữ tử lạnh đến không có một tia ôn độ cung kính nơi bóng tối vang lên, tiện đà hoàn toàn chỉ còn lại tĩnh lặng.
Bạch Lưu Ly nhìn ánh mắt của Bách Lý Vân Tựu sinh ra vài phần tìm tòi nghiên cứu, ám vệ sao? Nếu vậy nữ tử trong bóng tối không ra, nàng căn bản không phát hiện được người bên thứ ba này tồn tại, thân thủ của ám vệ này bất khả khinh thường, ám vệ còn như vậy, chủ tử của nàng kia lại làm sao? Mà Bách Lý Vân Tựu cũng dám ở trước mặt của nàng thu hút ám vệ, là cảm thấy nàng ngực lớn nhưng không có đầu óc không cần đề phòng, hay là hắn căn bản chưa đem sự tồn tại của nàng để vào mắt?
Mà chính nàng, thân thể này, có thể cảm giác được cùng nàng của kiếp trước kém đến quá xa, phải hảo hảo huấn luyện một phen mới được.
“Lưu Ly trước tiên ở nơi này tạ qua Vương gia chiêu đãi, bất quá cây trong viện của Vương gia tựa hồ không dự định để Lưu Ly phẩm nhất phẩm trà thơm của quý phủ.” Bạch Lưu Ly nói, đi phía trước bán ra nửa bước, dừng hình ảnh ở cây khô quanh thân nàng lại bắt đầu chậm rãi vây bắt nàng, Bách Lý Vân Tựu không nhanh không chậm không nhanh không chậm cái thang trúc, đi tới cánh rừng cây khô, đưa tay liền đem một gốc cây đang nhanh chóng di động chộp trong tay, chỉ thấy hắn dùng lòng bàn tay khẽ vuốt thân cây của cây khô, trước mắt một mảnh cây khô đang nhanh chóng di động biến đổi vị trí tốc độ di động chậm rãi chậm lại, cuối cùng một lần nữa cắm rễ trong bùn đất không di động nữa, Bách Lý Vân Tựu mới từ mới từ trên cây khô dời tay của mình, nói, “Cây cỏ không có mắt, Bạch cô nương sau này nếu là muốn vào viện này, vẫn là trước cho người thông truyền một tiếng cho thỏa đáng.”
“…” Sau này? Hắn đây là đang châm chọc hành vi của nàng, hay là toán định sau này nàng sẽ trở lại đình viện quái dị này, toàn bộ Vân vương phủ này, đích xác nơi chốn đều là bố cục không giống tầm thường, một khi tiến nhập viện tử thì khó thoát thân, viện tử là của hắn, là hắn một tay thiết kế bố trí?
Nếu là như vậy, trong lòng hắn tất có lòng đề phòng lòng đề phòng rất nặng cùng đối với hắn người thế giới này không tín nhiệm, chỗ đình viện này ở giữa hồ đảo đơn độc, có thể chính là vì đề phòng người khác mà xây, tứ diện bị nước bao quanh, đích thật là lệnh người tâm hoài bất quỹ tới cũng không dễ đi cũng không dịch, mà một khi tiến nhập đình viện này, tựa như cùng là tiến nhập một con đường chết, hạ tràng giãy không xong chỉ có thể là đem mạng ra bù, mặc cho người xâm lược.
Bách Lý Vân Tựu bất quá là Vương gia nhàn tản đối với không hề kiến thụ, ngoại trừ một đôi quỷ nhãn sát nhân không người nào biết hắn có thể nhường cho thế nhân nhớ kỹ hắn tồn tại đặc điểm, dùng không đúng tý nào để hình dung hắn là, sẽ có người nào muốn đối phó một người như vậy? Đình giữa hồ này tồn tại, lại là đề phòng cái gì?
Bách Lý Vân Tựu…
Vọng Nguyệt lạnh như băng rất nhanh bưng trà cụ lên, lại rất mau lui xuống, Bạch Lưu Ly thấy rõ diện mạo của nàng, diện vô biểu tình không có một tình cảm, cùng cách điệu của Vân vương phủ này rất là phù hợp, một dạng âm trầm, một dạng u ám.
Trong đình trúc hai người tương đối trầm mặc một lúc lâu, tựa hồ không có người nào dự định nói, duy văn đào chế trong ấm trà nước sôi phát ra tiếng, Bách Lý Vân Tựu chuyên tâm pha trà, Bạch Lưu Ly ngồi đối diện hắn lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của hắn.
Hai người trầm mặc, hai kiện hắc y đồng dạng sắc điệu, tĩnh tọa dưới ánh trăng trong đình, nếu không phải nhìn mặt của hai người, có một loại cảm giác đạm nhiên đẹp như tranh, như bạn bè tri tâm, vừa giống như phu thê tương kính như tân.
Chỉ bất quá, hai người bọn họ ai cũng không có cảm giác như vậy, cũng bất quá, sự thực cùng tình cảnh này kém xa.

“Cố chử tử duẩn, Bạch cô nương nếm thử chưa, ta nhớ kỹ lần trước Bạch cô nương đến tệ phủ chưa có thử qua.” Bách Lý Vân Tựu đem trà ngon ngâm một ly đưa cho Bạch Lưu Ly.
“Lưu Ly không phải là tổ phụ, cũng không thích uống trà.” Bạch Lưu Ly vẫn chưa giơ tay lên tiếp nhận, Bách Lý Vân Tựu cũng không thèm để ý, đem trà trản khẽ đặtở trước mặt nàng, tự thay mình châm đầy một ly.
“Trà nhu mạn phẩm, mạn phẩm như vậy có thể bình tâm một người.” Bách Lý Vân Tựu nhìn lá trà nổi trong trà trản, thản nhiên nói, “Bạch cô nương không thích uống trà, nghĩ đến là lòng của Bạch cô nương thiếu tĩnh.”
Mâu quang của Bạch Lưu Ly lạnh lùng, cũng cạn tiếu, “Dùng cái gì thấy rõ?”
“Nếu là lòng của Bạch cô nương cũng đủ tĩnh, liền sẽ không dựa vào nhất niệm chi đoán liền một mình đêm nhập tệ phủ.” Tựa hồ đối với bất cứ vấn đề gì, Bách Lý Vân Tựu đều rất có kiên trì trả lời, “Tri kỷ tri bỉ mới bách chiến bách thắng, Bạch cô nương dưới tình huống không có biết người đến đây, không phải là biểu hiện tâm thiếu tĩnh?”
Quả nhiên là sớm liệu trúng sao?
“Nếu không có như vậy, Bạch cô nương chỉ sợ cả đời cũng sẽ không gả cho ta.” Bách Lý Vân Tựu nhẹ nhàng vén phía dưới mặt nạ lên, khẽ hớp một ngụm trà, thanh âm như trước thản nhiên nói.
Bởi vì cử động của Bách Lý Vân Tựu, Bạch Lưu Ly thấy được hai phiến môi mỏng dưới mặt nạ, khóe miệng dài nhỏ, vì nước trà có vẻ oánh nhuận, hiện ra vài phần cảm tính, chỉ là thời khắc này Bạch Lưu Ly không có tâm tình thưởng thức những thứ này, chỉ thấy độ cung của khóe miệng nàng khơi mào thật cao, đôi mắt hơi nheo lại, tiếu ý nồng đậm lại lạnh lẽo, “Vậy hiện nay Vương gia có thể xác định Lưu Ly nhất định sẽ gả cho người sao?”
Cho tới bây giờ đều là người lạ làm cá trên thớt của nnagf, chưa hề có nàng làm cá trên thớt của người, đã từng không có, ngày sau cũng tuyệt không có, dù cho Bách Lý Vân Tựu nam nhân này thực sự thâm tàng bất lộ, cũng vọng tưởng đem nàng đùa bỡn trong tay.
“Bạch cô nương, một nguyệt hắc cao phong len lén lẻn vào tệ phủ, lẻn vào ngọa thất của tại hạ, vừa vặn tại hạ chính là đang tắm, Bạch cô nương nhất thời khởi sắc tâm, không chỉ có thấy hết thân thể của tại hạ, còn nhân cơ hội sờ soạng tại hạ một chút.” Bách Lý Vân Tựu đem trà trản buông xuống đồng thời cũng đem mặt nạ ở trên mặt một lần nữa kéo lại, thanh âm không một gợn sóng bình thản ở sau mặt nạ ong ong vang lên, như đang nói một chuyện cùng hắn hoàn toàn không quan hệ, nhưng thanh âm của hắn cũng không hàm mỉm cười, “Nếu Bạch cô nương không gả cho tại hạ, chỉ sợ cả đời này không có người nguyện thú Bạch cô nương rồi, cùng với cô độc sống quãng đời còn lại, không bằng cứ như vậy chấp nhận.”
(Luna: Nam chủ quá phúc hắc rồi haha)
“…” Khóe mắt Bạch Lưu Ly nhẹ nhàng run lên, hiển nhiên nghĩ không ra giọng nói của Bách Lý Vân Tựu sẽ không thay đổi nói ra lời nói dối hoang đường như vậy, hơn nữa còn là đem, tâm tư nghĩ cách của hắn như thế, đích đích xác xác là nàng không có đoán đến, cùng với nàng không có đoán đến, không bằng nói nàng không tin Bách Lý Vân Tựu sẽ đối với một chuyện muốn thú nàng có chấp niệm như vậy, nhưng lại biên cho ra lời nói dối buồn cười như thế, “Không có bất kỳ chứng cớ nào, làm sao chứng minh Lưu Ly nhìn ngươi lại sờ soạng ngươi?”
“Cái này không cần bất kỳ chứng cớ gì, miệng chúng chính là dụng cụ tốt nhất, chỉ sợ không dùng được một ngày, toàn bộ người của Tố thành đều sẽ biết gia chủ Bạch gia khinh bạc Quỷ Vương gia.” Bách Lý Vân Tựu theo thói quen nâng mặt nạ trên mặt lên, “Thế nhưng có rất nhiều người nguyện ý vì ta ngươi kéo sợi tơ hồng này, ác nữ gả Quỷ Vương gia, rốt cuộc là ai giết au trước ai chết trước, ta cũng muốn biết.”
“…” Bạch Lưu Ly bỗng nhiên không nghĩ ra đầu óc của Bách Lý Vân Tựu là cấu tạo như thế nào, tựa hồ bất luận việc gì đến trong miệng hắn đều có thể biến thành một câu nói vô quan khẩn yếu, tuy rằng hắn nói ngược lại cũng không phải không có lý, thế nhưng, “Dù cho chúng miệng có thể thay Vương gia kéo sợi tơ hồng này của Lưu Ly, thế nhưng tiền đề cũng muốn là bách tính tin tưởng lời nói dối Vương gia biên mới được.”
“Bạch cô nương là cảm thấy tại hạ lớn lên quá mức xấu xí hung thần sẽ không mê được sắc tâm của Bạch cô nương nổi lên đúng hay không?” Bạch Lưu Ly nói chưa có hoàn toàn nói rõ ràng, Bách Lý Vân Tựu cũng đã nghe được rõ ràng lời của nàng, như bác hoa sinh một dạng đem lòng của bách tính chậm rãi phân tích rõ ràng cho Bạch Lưu Ly, “Cái này vô phương, Bạch cô nương làm việc luôn luôn không tuân lễ pháp lễ pháp không tuân lẽ thường, hành vi cử chỉ không tầm thường, quan điểm xấu đẹp nghĩ đến cũng tất không tầm thường, bách tính nếu ước gì ta ngươi đại hôn, tất nhiên sẽ tin tưởng đồn đãi như vậy, không chừng truyền tới trong tai của Bạch cô nương đến có hài tử cũng có thể nói ra luôn.”
“…” Hắn trái lại đem tác phong hành sự của đại ác nữ Bạch Lưu Ly phân tích thấu triệt, chính là đem tam quan của nàng đều quy định sẵn vị rồi, nàng dù cho như thế nào đi nữa không đi đường thường, cũng sẽ không đối với hắn một nam nhân cũng không lấy chân diện mục kỳ nhân mà nổi sắc tâm, bất quá hắn nói không sai, coi như là đồn đãi không có lửa thì sao có khói, chỉ cần có thể chỉ cần có thể bách phân chi nhất có thể đem đại ác nữ chỉnh chết, bọn họ đều sẽ tin tưởng, đồng thời thêm mắm thêm muối bên trong.
Bất quá nàng không tại hồ ánh mắt của thế nhân, nàng muốn biết bất quá chỉ có một việc mà thôi, “Vương gia không hỏi Lưu Ly vì sao dạ tiềm quý phủ, Lưu Ly xem là Vương gia khoan hồng độ lượng, nhưng Vương gia chịu vì Lưu Ly bỏ được đại phí trắc trở, lại làm cho Lưu Ly cực kỳ không giải thích được, trong lòng Lưu Ly có nghi hoặc vấn, không biết Vương gia có thể vì Lưu Ly, giải thích nghi hoặc?”
“Đãn vấn vô phương.”
“Thiên hạ hảo nữ tử nhiều như vậy, Lưu Ly người đeo ác danh, Vương gia vì sao không thú Lưu Ly không được?” Bạch Lưu Ly nhìn thẳng đôi mắt kia của Bách Lý Vân Tựu tựa hồ vĩnh viễn sẽ không hiển lộ trước mắt thế nhân, không sợ hãi không kinh hách, chỉ coi nhìn một đôi mắt tầm thường, thanh âm lạnh lùng lại bình tĩnh, cũng không có quá nhiều nghi vấn không giải không được.
“Vì sao?” Bách Lý Vân Tựu nhẹ nhàng đong đưa trà trản trong tay, rõ ràng là ngôn ngữ hàm tiếu, nói ra lại lộ ra cảm giác mát nhè nhẹ, “Bởi vì Bạch cô nương đẹp lại đặc biệt.”
“Đẹp?” Bạch Lưu Ly câu thần phản phúng, kéo xuống hắc sa che ở trên mặt, để cho vết thương thối rữa trên gương mặt không hề che lấp của nàng lộ ra trong ánh mắt của Bách Lý Vân Tựu, trong mắt hàm chứa châm chọc nồng nặc, “Lẽ nào trong mắt Vương gia, một từ đẹp là giải thích như vậy?”
Đó là hé ra gương mắt càng thêm thảm không nỡ nhìn, dấu vết khép lại cùng là vết sâu đạm hồng sắc dày đặc chồng chéo nhau trên mặt trắng nõn, vốn đã cũng đủ xấu xí, hôm nay trong từng đạo dấu vết lại vở ra, từ miệng vết thương dùng tốc độ thật chậm chảy ra nước mủ cùng huyết tương đang ăn mòn toàn bộ trên mặt nàng, chính bày biện ra lấm tấm ám hồng sắc, lấm tấm của ám hồng sắc tựa hồ có thứ gì đó thật nhỏ giãy giụa, phảng phất tùy thời cũng sẽ phá nát mặt của nàng, không chỉ có xấu xí, mà còn là ghê tởm.
“Vẫn là đặc biệt cho là Vương gia?” Nếu không có thương trên mặt của nàng chuyển biến xấu, nàng hà tất đến Vân vương chuyến này, hà tất cùng Bách Lý Vân Tựu ở đây phí thời gian.
Bách Lý Vân Tựu không nói gì, có lẽ là đang quan sát mặt của Bạch Lưu Ly, hoặc giả hai mắt nhắm nghiền không nhìn mặt ác tâm xấu xí của nàng, chỉ mặt của hắn hoàn toàn giấu ở dưới mặt nạ, để Bạch Lưu Ly căn bản vô pháp thấy phản ứng của hắn thời khắc này, Bạch Lưu Ly đem hắc sa một lần nữa che hồi trên mặt, chậm rãi đứng lên, thanh âm lạnh lùng nói, “Nếu Vương gia không trách Lưu Ly dạ tiềm quý phủ, vậy Lưu Ly cũng không tiếp tục quấy rối Vương gia, liền cáo từ.”
“Phải, nhưng cũng không phải.” Ngay khi Bạch Lưu Ly đã xoay người đi ra đình, thanh âm của Bách Lý Vân Tựu vang lên, một câu không tiếp cũng không hàm đuôi nói, lại làm cho Bạch Lưu Ly dừng bước.
Bách Lý Vân Tựu nhìn bóng lưng của Bạch Lưu Ly, nhìn tóc ngắn của nàng sóng vai, nói một câu nghe mâu thuẫn không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Lưu Ly.

Hắn nói đẹp cùng đặc biệt, không phải là người bên ngoài thấy đẹp, không phải là người bình thường hiểu đẹp, có thể ở bên trong mắt người, chỗ đặc biệt của nàng lại ngoài ác độc thì không còn gì nữa, chỉ là hắn thấy cùng người bình thường thấy không giống, trong mắt hắn hiểu đẹp cùng đặc biệt không phải là bất luận kẻ nào có thể hiểu được, chính là A Chiểu, cũng vô pháp lý giải ý nghĩ như vậy của hắn.
Bởi vì nàng trong mắt hắn đặc biệt, nên đẹp, không quan hệ dung mạo, không quan hệ nàng lúc trước.
“Lời của Vương gia rất mâu thuẫn.” Bạch Lưu Ly xoay người lần thứ hai đối mặt với Bách Lý Vân Tựu, nhàn nhạt cười, “Bất quá cũng rất thành thực.”
Ở chỗ này, người người đều tự có đồ lợi ích, người người tâm cơ trọng trọng, nói ra, không phải là hư tình giả ý đó là ý vị thâm trường, nhiên hắn mới vừa nói ra vài từ ngắn ngủi, nàng lại ngửi không được vị đạo giả tạo chút nào, không khỏi cho nàng lấy một loại ánh mắt không bị bất luận cái gì nghe nói ảnh hưởng một lần nữa nhìn hắn.
“Bạch cô nương như vậy có hay không cần một lần nữa suy nghĩ một chút gả cho một người thành thực như ta đây?” Thành thực? Bách Lý Vân Tựu nao nao, sau đó cười nhợt nhạt.
“Vậy Vương gia bỏ được sính lễ Lưu Ly mong muốn sao?” Bạch Lưu Ly cũng khẽ cười, không chứa lãnh ý, lẳng lặng nhìn Bách Lý Vân Tựu, “Vương gia nếu đoán được Lưu Ly đến quý phủ, vậy dĩ nhiên cũng đoán được đồ Lưu Ly mong muốn là cái gì, Vương gia bỏ được sao? Lưu Ly yêu cầu đối với người cùng mình đi hết quãng đời còn lại rất hà khắc, Vương gia có thể làm được sao?”
“Đồ tốt hơn nữa đối với ta mà nói cũng bất quá vật ngoài thân, chỉ cần Bạch cô nương mở miệng muốn sính lễ, chỉ cần không phải sao trên trời trăng trong nước, chân trời góc biển, ta cũng sẽ vì Bạch cô nương tìm về.” Bách Lý Vân Tựu chậm rãi đứng lên, rõ ràng có thể để cho bất kỳ một nữ tử nào đều cảm động, miệng của hắn vẫn bình bình đạm đạm, “Nếu có thể thú được Bạch cô nương vi thê, tại hạ thề trước mặt của mọi người, chung kỳ nhất sinh, chỉ thú Bạch cô nương một thê tử, không nạp trắc, không nuôi tiểu thiếp, không thu thông phòng, nhất sinh nhất thế chỉ đợi Bạch cô nương một người hảo.”
“Như vậy Vương gia ngày mai liền thỉnh bà mối mang theo đồ Lưu Ly mong muốn chính thức tới cửa đề thân, về phần sính lễ, Lưu Ly sẽ không để cho Vương gia đến chân trời góc biển lấy, ngày mai đợi Lưu Ly nhất nhất điểm ra sính lễ, nếu là Vương gia cảm thấy không có gì không thích hợp, cửa hôn sự này của ta ngươi định ra rồi.”
Bạch Lưu Ly hơi khiếp sợ, mặc dù nàng rõ ràng nghe được, hắn nói với nàng những lời này, không quan hệ tình ái, không quan hệ cảm tình, chỉ về một mục đích nàng không biết, bất quá vừa lúc như vậy, nàng muốn lợi dụng hắn, hắn cũng muốn lợi dụng nàng, hôn nhân không quan hệ tình ái, không cố kỵ chút nào, có thể được một trận hữu cũng không chừng, chung quy nàng không cần tình ái, gả một nam nhân cũng không ràng buộc nàng còn có thể trang mô tác dạng quan tâm quan tâm thông minh của nàng, ngược lại cũng không sai.
“Bạch cô nương quả nhiên sảng khoái, quả nhiên không giống người thường.” Bách Lý Vân Tựu vỗ nhẹ nhẹ hai cái ca ngợi, tiếu ý nhợt nhạt, “Ngày mai giờ Thìn tất để A Chiểu đem đồ Bạch cô nương mong muốn tự mình đưa đến trên tay Bạch cô nương.”
“Vậy Lưu Ly ngày mai ở trong phủ tĩnh chờ bà mai đến, Lưu Ly đi đầu cáo từ.” Trong con ngươi của Bạch Lưu Ly có một chần chờ chợt lóe lên, giờ Thìn sao, cũng được, còn không toán quá muộn, lấy năng lực của nàng, ứng là có thể.
“Tại hạ tiễn Bạch cô nương tới đại môn.” Bách Lý Vân Tựu trái lại khách khí, “Vọng Nguyệt, chèo thuyền.”
Thoại âm Bách Lý Vân Tựu Bách Lý Vân Tựu rơi xuống chưa được bao lâu, một thân ảnh vô tung của nữ tử băng lãnh liền chèo một chiếc thuyền nhỏ đi tới trước mặt của hắn, Bách Lý Vân Tựu vẫn chưa vội vã lên thuyền, mà là hướng Bạch Lưu Ly làm một động tác thỉnh, Bạch Lưu Ly cũng không nhún nhường, dẫn đầu nhảy lên đầu thuyền, thân thuyền khó tránh khỏi lay động, nhưng ở Bách Lý Vân Tựu lên thuyền, thân thuyền chẳng những không lay động, trái lại xu vu bình ổn, lệnh Bạch Lưu Ly nhìn hắn nhiều một cái.
Vọng Nguyệt lay động mái chèo trong tay, thuyền nhỏ quay đầu lại, rạch ra mặt nước, chậm rãi hướng bờ bên kia dời đi, phong đăng mờ nhạt ở đầu thuyền lay động, đem hai thân ảnh màu đen đặt song song mà đứng lúc sáng lúc tối.
Ban đêm gió thu mang theo lạnh, Bạch Lưu Ly không khỏi ôm vạt áo.
“Bạch cô nương tựa hồ không tin đồn đãi.” Ban đêm tĩnh lặng, chỉ nghe thanh ào ào thuyền nhỏ rạch ra mặt nước cùng với thanh bì bõm bì bõm mài chèo vỗ nước phát ra, liền trong thanh âm như vậy, Bách Lý Vân Tựu mắt nhìn phía trước, lành lạnh nói ra một câu.
“Nói Vương gia xấu xí đáng sợ? Hay là ánh mắt của Vương gia có thể đem có thể đem giết chết?” Đón gió thu ban đêm, tóc ngắn bị gió lay động, cùng Bách Lý Vân Tựu một dạng không có quay đầu nhìn đối phương, chỉ là nhìn về phía trước cười đến thanh cạn, “Mọi người tin tưởng đồn đãi, đơn giản là bởi vì trong lòng bọn hắn ẩn núp quá nhiều sợ hãi, thái độ làm người của Lưu Ly có trời đất chứng giám, không cần những đồn đãi này giả dối hư ảo này.”
“Bạch cô nương cho rằng là giả dối hư ảo?” Bách Lý Vân Tựu tựa hồ không ngờ tới Bạch Lưu Ly sẽ trả lời như vậy, không khỏi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Bạch Lưu Ly, chỉ thấy một góc dưới khăn che mặt của nàng hiện lên dưới ảnh ngược, phảng phất màu sắc trên người nàng đều vì cười nhợt nhạt mà nàng sinh quang rạng rỡ, ôn nhiên nhu hòa, nhất thời làm hắn mắt lom lom, “Ta trái lại lần đầu tiên nghe được có người nói như vậy.”
“Hôm nay Lưu Ly ngay trước mắt của Vương gia sống được thật tốt không phải sao? Vương gia đã là nhìn Lưu Ly rất nhiều, nếu là tin đồn đãi, Lưu Ly chẳng phải là chết rồi trở về rất nhiều lần?” Bạch Lưu Ly đem cái sợi tóc bị gió thổi loạn vén ra sau tai, cảm giác được ánh mắt của Bách Lý Vân Tựu, cũng quay đầu nhìn về phía hắn, mắt hướng về phía trước cong lên độ cung nhợt nhạt, “Giống bây giờ, Lưu Ly vẫn là hảo hảo mà vùng Vương gia đứng ở đầu thuyền hóng gió thu mát.”
Mỹ Đỗ Toa bất quá là nhân vật trong truyền thuyết, là người phán đoán ra vũ khí sát nhân, đây là người sống sờ sờ, không có khả năng có xuất hiện thứ gì không tồn tại, dù cho thế gian này thật có thần quái gì đó tồn tại, cũng sẽ không có người chỉ dùng một ánh mắt mà có thể giết lấy tính mạng của người khác mà tồn tại, nam nhân trước mắt này tuy rằng thoạt nhìn âm trầm quỷ dị, nàng lại không tin ánh mắt của hắn có thể sát nhân, nếu ánh mắt của hắn thật có thể sát nhân, ánh mắt của hắn dùng cho chiến trận không thể nghi ngờ là binh khí sát nhân cường đại nhất, như vậy hắn tại triều đường Trạch quốc lo gì vô kiến thụ?
Bách Lý Vân Tựu nữu quay đầu lại, tiếp tục xem tiền phương, không nói thêm gì nữa.
Thuyền nhỏ đến bờ bên kia thì vững vàng ngừng lại, Thính Phong chẳng biết lúc nào liền trên bờ, Bách Lý Vân Tựu không tiễn nữa, Bạch Lưu Ly nhảy lên bờ, đang muốn theo Thính Phong hướng phương hướng cửa phủ đi đến, Bách Lý Vân Tựu đứng ở đầu thuyền gọi lại nàng, “Bạch cô nương.”
Bạch Lưu Ly giậm chân, quay đầu lại, “Vương gia còn có việc?”
Chỉ thấy trong tay Bách Lý Vân Tựu chẳng biết lúc nào sinh ra một hộp gỗ bằng nửa đoạn cánh tay hồng hạt sắc, ở Bạch Lưu Ly quay đầu lại thì đem đưa cho nàng, lạnh nhạt nói: “Vật này, có lẽ bây giờ giao cho Bạch cô nương tương đối khá.”
Bạch Lưu Ly nao nao, sau đó đưa tay nhận lấy hộp gỗ Bách Lý Vân Tựu đưa tới, dẫn theo cảnh giác chậm rãi mở ra hộp gỗ trong tay, lại khi nhìn đến thứ trong hộp gỗ lần thứ hai ngơ ngẩn, ngẩng đầu nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu, thuyền nhỏ đã rời bờ, quay đầu lại đến đình viện giữa hồ.

Chỉ vì trong hộp gỗ lẳng lặng nằm, không phải là cái khác, mà là thứ tối nay nàng lẻn vào Vân vương phủ không lấy được thì không chấp nhận, cũng là thứ đồ ngày mai bà mối sẽ đưa cho nàng —— u thảo.
Không dùng tới xích ngọc, cũng chỉ có thể dùng được u thảo trị mặt của nàng, chỉ có như vậy mới có thể trong thời gian ngắn nhất ức chế độc tố mở rộng để mặt của nàng hoàn hảo khang phục, bởi vì nàng không có thời gian nghiên cứu độc dược vô sắc vô vị khiến nàng vết thương khiến nàng thối rữa, nếu là chờ nàng phối chế cho ra giải dược, chỉ sợ mặt của nàng đã hư thối thành nê, thời gian không đợi người, cho nên nàng chỉ có thể dùng cái hạ sách lẻn vào Vân vương phủ này, lại không biết Bách Lý Vân Tựu quá mức thông minh, có thể để nàng không chỉ có không trộm được u thảo còn bị hắn phát hiện vây khốn, đây rốt cuộc nàng nhân sinh lần đầu tiên hành động thất bại, phải để cho nàng một lần nữa quan độ Bách Lý Vân Tựu.
Vốn đã dự định chậm nhất là ngày mai mới có thể có được u thảo, lúc này u thảo thật thật tại tại nằm ở bàn tay của nàng, làm sao không để cho nàng tim đập mạnh và loạn nhịp.
“Vương gia cũng là người thứ nhất nhìn thấy gương mặt này của ta khiếp sợ khiếp sợ không chê bai.” Bạch Lưu Ly đem nắp hộp khép lại, nhìn bóng lưng của Bách Lý Vân Tựu trên thuyền nhỏ tiệm dời xa dần, khó có được hòa hoãn chính là lời nói theo gió đêm mà phiêu trở nên khinh cạn, bị tiếng nước cùng diêu tưởng che giấu, Bách Lý Vân Tựu nhưng vẫn là tinh tường nghe được.
Bách Lý Vân Tựu đứng chắp tay ở đầu thuyền, ngưỡng vọng trời cao, hắc y tóc đen hầu như muốn cùng bóng đêm dung hợp, tâm tư hỗn độn như bóng đêm, lệnh người không thể đoán được.
Ngày mai, vừa mới vừa qua giờ Thìn, toàn bộ Tố thành liền sôi trào lên, bách tính mặc nhai đi hạng, đều bôn tẩu, nói là chính đại nhai có đại náo nhiệt để xem, không nhìn nhất định hối hận, nhất thời không biết bao nhiêu thương nhân đóng cửa ngừng kinh doanh chạy đến chính đại nhai, chính là tiểu thư khuê các cũng tới hăng hái, không phải cũng là khiển nha hoàn bà tử đến chính đại nhai trực tiếp xem náo nhiệt, chính là tự mình đến trà các sát đường trong một phòng trang nhã quan vọng, trong lúc nhất thời, chính đại nhai tới đầy đường đều là người, số người nhốn nháo, có thể nói náo nhiệt.
Đến tột cùng vì sao bách tính muốn đến xem náo nhiệt này, chỉ vì hôm nay sớm liền nghe được có người Quỷ Vương gia hôm nay lần thứ ba để bà mối đến Bạch phủ đề thân, chuyện tốt bất qua tam, nếu là này cầu hôn còn bất thành, Quỷ Vương gia liền đập đầu vào tường chết hoặc nhảy Hộ Thành hà chết, tuy rằng bách tính cũng không biết lần thứ hai Quỷ Vương gia này đề thân là lúc nào, chỉ biết là Quỷ vương gia này nhất định là mắt không tốt, bằng không thế nào nguyện thắt cổ chết vì đại ác nữ Bạch Lưu Ly chứ, bọn họ đều tiến đến chính đại nhai xem náo nhiệt, chủ yếu là nghe nói lần thứ ba Quỷ vương gia đề thân phô trương không bình thường, còn chờ xem kết quả, đến tột cùng là hai người kết thành sau đó đánh nhau giết nhau, vẫn là Quỷ Vương gia ltrước đập đầu vào tường chết sau nhảy Hộ Thành hà chết.
Ngay khi bách tính kiển chân mà đợi cầu hôn phô trương không đồng dạng như vậy xuất hiện, chính đại nhai đột nhiên một tiếng “Đương” Thanh âm đồng la bị gõ, tiếp theo là thanh âm khua chiêng gõ trống “Đinh đinh đang đang” điếc tai, từ đầu đường truyền tới, lệnh bách tính ở địa phương hai bên bị âm thanh khua chiêng gõ trống kinh qua giơ tay lên che khuất hai lỗ tai tránh tiếng vang chói tai đinh tai nhức óc.
Bỗng nhiên, thanh khua chiêng gõ trống chói tai đình chỉ, theo sát vang lên chính là hơn mười nam tử đồng loạt rống lên một tiếng vang dội, “Hôm nay Vân vương gia lần thứ ba hướng Bạch gia đại tiểu thư cầu hôn, Vân vương gia chỉ thiên phát thệ, lần cầu hôn này nếu lại không thành công, hắn liền tìm đến cái chết!”
Bọn nam tử rống lên một tiếng vang lên, đồng thời bách tính ở chính đại nhai xem náo nhiệt trong nháy mắt toàn bộ đều yên tĩnh lại, mở to mắt nhìn chằm chằm cấu thành đội ngũ hình vuông của mười sáu danh thanh niên nam tử đều cúi đầu ở chính đại nhai, còn có trong tay bọn họ cầm tấm bảng gỗ lớn, tấm bảng gỗ ghi: Đại ác nữ ác nữ phối Quỷ Vương gia, thiên hạ tuyệt phối!
Trong nháy mắt an tĩnh qua đi là hống luận bạo phát, bách tính có phình bụng cười to, có người dùng sức chà xát mắt cho là mình hoa mắt, nói như vậy bọn họ chỉ dám lén lút hỏi, trước mắt đây là quang minh chính đại đem suy nghĩ trong lòng bọn họ không chỉ có viết ra, còn để tất cả mọi người, đây, đây tột cùng là nét bút xuất sử từ tay người nào, ai to gan như vậy?
Ngay bách tính xem náo nhiệt cuồn cuộn sôi trào, một danh nam tử trẻ tuổi mặc trường sam giáng tử sắc ống tay áo rộng tuấn dật cưỡi con ngựa trắng từ chính đại nhai quải miệng chậm rì rì xuất hiện, đầy mặt hàm tiếu, phong thái thoải mái, thần thái nhàn nhã, không phải là Mục Chiểu còn có thể là ai, chỉ thấy hắn hắn khẽ nâng tay lên hướng bách tính hai bên vẫy tay, rất giống hắn là trạng nguyên lang vừa trúng cao trung, Đồng Nhai ở bên cạnh vì hắn nắm dây cương, đem đầu chôn cực thấp, rất sợ người khác thấy mặt của hắn.
Đang nhìn đội ngũ hình vuông đi ở phía trước, tất cả mọi người đều cũng cúi thấp đầu, cùng Đồng Nhai một dạng sợ bị người bên ngoài thấy mặt của bọn họ một dạng một dạng, Thính Phong xa xa theo sau, hoàn toàn hoàn toàn không dự định cùng Mục Chiểu đồng hành, chỉ có Mục Chiểu, vẻ mặt hàm tiếu nhận lấy nhiều loại nhãn thần trái phải hai bên ném tới, sau đó giơ giơ thanh âm lên cùng đội ngũ hình vuông về phía trước nói: “Nhìn các ngươi một cái, mỗi một người đều yên yên, lên tinh thần ngẩng đầu lên, đem âm thanh hô to một chút.”
“Vâng! Đại thiếu gia!” Bọn nam tử vẻ mặt ninh ba, cắn răng một cái đưa ngang tâm tâm một cái, nhắm mắt ngẩng, người người nhất phó dáng dấp bất cứ giá nào lại một lần nữa rống lớn, “Hôm nay Vân vương gia lần thứ ba hướng Bạch gia đại tiểu thư đề thân, Vân vương gia chỉ thiên phát thệ, lần này đề thân còn không thành công, hắn liền tìm đến cái chết!”
Ai bảo đây là đại thiếu gia đại thiếu gia phát thoại, dù cho bọn họ cảm thấy mất mặt hơn nữa có thể sẽ đắc tội đắc tội Vân vương gia, cũng không dám không đến a, để tránh khỏi đại thiếu gia đem bọn họ đuổi ra khỏi Mục phủ để bọn họ không có nhà để về, Vân vương gia, như thế người phía sau để chúng tiểu nhân hô to bêu xấu danh tiếng của ngươi là ý của chủ tử a! Chúng tiểu nhân đều là bị buộc bất đắc dĩ! Người nghìn vạn lần không thể tới thu mạng của chúng tiểu nhân!
Bọn nam tử ngửa mặt lên trời rống rống thanh âm lớn đến có thể so với tiếng chiêng trống phía trước còn có phần hơn, làm cho bách tính xem náo nhiệt đều che đậy hai tai, Mục Chiểu lúc này mới hài lòng gật đầu, ngồi ở trên lưng bạch mã cước bộ chậm rãi vẻ mặt nhàn nhã hướng phương hướng Bạch phủ đi.
Bách tính nói, đề thân như thế thật đúng là trước không có người sau cũng không có người, quả thật là không nhìn nói xác định vững chắc sẽ hối hận, chỉ là Quỷ vương gia này đề thân có cần làm ra động tĩnh lớn như vậy không, kế tiếp?
Ngay khi Mục Chiểu dẫn theo tiểu đội của hắn xao xao hảm hảm một đường động tĩnh không ngừng mà đến Bạch phủ, một hướng khác, một danh hạt y nam tử cũng đang mang theo một vị nữ nhân béo trung niên ăn mặc diễm lệ diễm lệ đi đến đi đến Bạch phủ Bạch phủ.
Rất xa, hạt y nam tử cùng nữ nhân trung niên liền nghe thế động tĩnh náo nhiệt như thế, hạt y nam tử không khỏi thật sâu cau mày, nữ nhân trung niên cực sát ngôn quan sắc, thấy nam tử suy nghĩ sâu xa, lập tức đầy mặt tự tin nói: “Công tử yên tâm, cây khô dưới miệng của ta cũng có thể sinh hoa, trên đời này trên đời này còn chưa có mối hôn sự nào ta nói không thành, Quỷ Vương vậy vậy xao gõ chiến trận bất quá là tráng một thanh thế, đợi cho vào Bạch phủ, một dạng cũng sẽ thua dưới miệng của ta.”
“Phải không?” Thanh Sơn nghe xong Vương bà mai nói chẳng những không đem mi tâm giãn ra, trái lại ninh càng chặt hơn, lại một lần nữa tinh tế quan sát Vương bà mai một thân phúc thái, thấy thế nào cũng cảm thấy không đáng tin cậy.
“Yên tâm đi công tử! Bao trên người Vương bà mai ta!” Vương bà mai lời thề son sắt vỗ vỗ ngực của mình.
“Vậy liền tiếp tục đi.” Lúc này cũng không có hảo biện pháp gì, cũng chỉ có thể trước lựa chọn tin tưởng nữ nhân béo này, Thanh Sơn nghĩ không ra, điện hạ vì sao phải đối với Bạch Lưu Ly nữ nhân đáng ghê tởm kia tốt như vậy, lại vẫn dùng đến phương thức dân gian cầu hôn, hết lần này tới lần khác chọn vẫn cùng ngày Vân vương gia đến làm mai mà nhảy vào, thân này của điện hạ nếu là bất thành, nhất định sẽ thành trò cười cho mọi người.
Không không không, hắn có thể nào nghĩ như vậy, điện hạ cùng Vân vương gia hai người cùng nhau trước mặt Bạch Lưu Ly để cho nàng chọn, chỉ cần là một người lớn lên có đầu óc, cũng sẽ chọn điện hạ, có ai ngủ xuẩn đến mất đưa mình làm thức ăn dâng đến cửa chứ.
Hắn tin tưởng điện hạ, liền cũng tin tưởng bà mai béo này.
Hạ nhân trong Bạch phủ vốn cũng là sớm nghe được tin đồn thú vị bên ngoài, người người đều muốn đi xem náo nhiệt, thế nhưng bọn họ còn không có gan này dám ở hôm nay không coi đại tiểu thư vào đâu lung tung xuất phủ, chính là đến cửa phủ chờ xem náo nhiệt cũng không có dám, chỉ có thể đề niềm vui xuống đấy lòng làm chuyện mình phải làm, chỉ có thể hận hận nhìn Bạch Lưu Ly cho Sa Mộc đặc quyền không ngừng chạy vào chạy ra.
Sa Mộc đem chuyện mình biết tường tận kể cho Bạch Lưu Ly nghe, Bạch Lưu Ly lại như hoàn toàn không quan tâm không thèm để ý náo nhiệt bên ngoài cùng nàng có liên quan, chỉ lẳng lặng ngồi ở trong dược các, ngồi ở trước gương đồng, cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra vết thương trên mặt nàng.
Đêm qua hồi phủ nàng liền đem u thảo làm thuốc trong uống ngoài thoa, bất quá thời gian một đêm ngắn, hôm nay vết thương nguyên bản chảy huyết mủ không ngờ đều khép lại, không chỉ có như vậy, huyết già kết xuất cũng bóc ra, chỉ để lại dấu vết phấn sắc, trên mặt không có dấu vết thương tổn, có u thảo làm thuốc dẫn, kế tiếp phục hồi như cũ công tác liền đơn giản.
Bạch Lưu Ly nhìn mình trong gương đồng, lấy đầu ngón tay mơn trớn mỗi một đạo dấu vết, mâu quang liên liên, mặt của nàng mặc dù có thể nhanh như vậy, nàng vốn nên thấy chuyện cần làm đơn giản đi rất nhiều, là phúc lấy Bách Lý Vân Tựu, quỷ diện nam nhân kia, đêm qua nếu là hắn không muốn cho nàng đi ra khỏi Vân vương phủ, nàng hôm nay liền tuyệt đối không thể ngồi ở đây, bởi vì lấy hôm nay nàng mà nói, ngay cả Thính Phong cũng chống không lại, lại càng không luận đến ám vệ tới vô ảnh đi vô tung tên Vọng Nguyệt kia, còn có Bách Lý Vân Tựu thâm tàng bất lộ?
Bất quá hôm nay bất thành địch phản thành hữu, cùng Bách Lý Vân Tựu kéo một hồng tuyến, đối với nàng mà nói, lợi lớn xa hơn. chuyện tốt như vậy, nàng hà tất cự tuyệt nữa.

Còn có, ba người cho nàng vẻ mặt này, cũng là thời gian chuẩn bị cho tốt tiếp thu đáp lễ của nàng.

“Đại tiểu thư.” Bạch Lưu Ly đem dược thoa lên mặt xong rồi bọc lại, Sa Mộc chạy chậm mà đến, trước hướng Bạch Lưu Ly phúc thân lại thở gấp nói, “Đại tiểu thư, Mục đại thiếu gia cùng Vương bà mai ở trong phủ cải vả.”
“Vương bà mai?” Bạch Lưu Ly hơi thiêu mi, “Vương bà mai nào?”
“Chính là Vương bà mai được mọi người xưng là đệ nhất mai nhân a!” Sa Mộc hiển nhiên có chút lo lắng, sợ thiếu minh bạch, lại bổ sung, “Chính là người tự xưng cây khô cũng nói cho ra hoa, Vương bà mai a! Ân…Lớn đến…”
Sa Mộc lập tức vươn tay lên khoa tay múa chân, “Lớn lên mập mạp, mập như vậy, cao như vậy, ân, Vương bà mai a!”
Bạch Lưu Ly nhìn Sa Mộc khoa tay múa chân, chợt cười, giơ tay lên đở được Sa Mộc đang khoa tay múa chân, cười nói: “Hiểu rồi hiểu rồi, nhìn người gấp như vậy.”
“Đại tiểu thư, chủ yếu là, chủ yếu là Vương bà mai là thay thái tử điện hạ tới làm mối của a!” Vậy làm sao có thể không để cho nàng gấp, vạn nhất, vạn nhất Bạch phủ có cái gì không cẩn thận đắc tội Vương bà mai, chẳng khác nào nói là đắc tội thái tử điện hạ, hơn nữa thái tử điện hạ phái người đến đề thân, đây là chuyện cho tới bây giờ cũng không có nghe nói qua, đại tiểu thư dù cho không muốn gả, thế nhưng có thể cự tuyệt sao?
Thiên… Thế nào trong một ngày sẽ có hai có thân phận người đến Bạch phủ làm mai như thế?
Trước Bạch phủ cửa.
“Đồng Nhai nhanh lên lên đi, đem bà mập chết tiệt này chen đến bên cạnh cho tiểu gia.” Mục Chiểu đứng ở ngoài cửa Bạch phủ, nhìn chính Vương bà mai cằm đi tới Đồng Nhai, đem Đồng Nhai bên người một tay đẩy ra trước, động tác đột nhiên tới để cước bộ Đồng Nhai mất thăng bằng liền đi phía trước lảo đảo, chính công bằng vừa lúc một cước dẫm nát chân của Vương bà mai, lệnh Vương bà mai mập mạp cũng suýt nữa đứng không vững, may là bắt được khuông cửa mới đứng vững cước bộ, cùng lúc đó dắt tiếng nói: “Mục đại thiếu gia, người đây là có ý tứ gì? Vạn sự đều chú ý thứ tự đến trước và sau, người đây là muốn giành với ta?”
Cái gì gọi là bà mập chết tiệt? Người người cũng khen nàng tuổi còn trẻ tư thái cân xứng, hắn lại còn nói nàng là bà mập chết tiệt?
“Bà mập chết tiệt lời này đã có thể nói không đúng, rõ ràng là tiểu gia ta đi tới trước cửa Bạch phủ trước, thế nào tựu thành cùng ngươi cướp đường?” Mục Chiểu đem lông mi nhướng thật cao, gương mặt bĩ khí, hoàn toàn không thấy Vương bà mai tức giận đến cả người phì nhục đều đang run rẩy, lấy chiết phiến trong tay chỉ chỉ một cái vẻ mặt vô tội lại bất đắc dĩ của Đồng Nhai, “Đồng Nhai, làm tốt lắm, tiểu gia liền đi đường người mở ra.”
Ai biết Đồng Nhai nhào tới trước mặt Mục Chiểu, chống đỡ hắn không cho hắn đi, khẩn trương đến khẩn trương đến cái trán thấm mồ hôi rịn hơi mỏng cuối mùa thu, một bên chống đỡ Mục Chiểu một bên hướng hắn đá lông nheo, đại thiếu gia của hắn a! Ban nãy bà mập chết tiệt này đã nói là do thái tử điện hạ mời tới, vậy thì đồng nghĩa đại biểu cho thái tử điện hạ, đại thiếu gia người rõ ràng khi dễ như vậy cùng bà mập chết tiệt này cướp đường, chẳng khác nào đang cùng thái tử điện hạ cướp đường, đây chính là thái tử điện hạ a! Đại thiếu gia người nhường lần này đi! Đồng Nhai van xin người!”
Vương bà mai vừa nhìn Đồng Nhai bộ dáng này, một chút liền minh bạch trong lòng hắn muốn điều gì rồi, nhất thời vui vẻ, cằm hếch thật cao so với trước còn cao hơn, còn kém chút nữa là dùng cằm để nhìn người, lấy khăn trong tay đụng ống tay áo của Đồng Nhai, cười đến vẻ mặt đắc ý nhấc chân liền muốn vượt qua cánh cửa của Bạch phủ.
Ngươi là Mục phủ đại công tử thì như thế nào, lão nương bây giờ là chỉa vào thái tử đại nhân quang hoàn, dám cùng lão nương cướp đường? Qua một bên chơi đi!
Trong nháy mắt Mục Chiểu ba một tiếng khép lại chiết phiến trong tay, đáng Đồng Nhai ở trước mặt hắn đang không ngừng hướng hắn đá lông nheo đẩy qua một bên, thuấn đi tới bên người Vương bà mai, lấy tốc độ của hắn rõ ràng có thể trước Vương bà mai bước vào cánh cửa Bạch phủ, ai biết hắn không như vậy, mà là chân phải đưa tới trước chân của Vương bà mai, lúc này Vương bà mai dù cho phát hiện Mục Chiểu muốn thu hồi chân đã là không kịp, liền như thế bị Mục Chiểu bất thiên bất ỷ đạp lên chân, tiện đà chỉ nghe một tiếng “Thình thịch” Nặng nề, Vương bà mai mặt hướng đẩ nặng nề mà ngã sấp xuống, trong cánh của của Bạch phủ, tư thế y hệt cẩu một dạng, một thân phì nhục đầy đất.
Mọi người kinh ngạc đến ngây người, đừng nói Đồng Nhai mục trừng khẩu ngốc, chính là Thanh Sơn cũng gương mặt khiếp sợ.
Nguyên bản đại môn ạch phủ tranh cãi ầm ĩ trong nháy mắt bởi vì Vương bà mai nhất suất mà suất an tĩnh, nhiên trong an tĩnh này tiếng cười của Mục Chiểu ngâm ngâm vang lên, “Tấm tắc, đại gia hỏa mau tới nhìn nhìn, đại môn Bạch phủ có một một miếng bánh thịt to.”
“…” Mọi người sửng sốt, nhìn Mục Chiểu phong lưu phóng khoáng, đang nhìn Vương bà mai chật vật chí cực, một thân phì nhục phô trên mặt đất, thật đúng là một miếng bánh thịt to, tỉ dụ này thực sự là quá chuẩn xác rồi! Mọi người muốn cười nhưng lại không dám cười, chỉ có thể che miệng cường nín, Đồng Nhai, che miệng, biệt tiếu biệt đắc vẻ mặt hồng, còn kém chút là nội thương.
Vương bà mai vốn là muốn khởi động thân. Lại bị Mục Chiểu nói tức giận đến sắc mặt trắng bệch cả người chiến run dữ dội hơn, tức giận đến nhất thời đều nói không nên lời, đến khí lực bò dậy cũng không có.
Đúng lúc này, Sa Mộc chạy chậm mà đến, khi nhìn đến chỗ Vương bà mai ngã thì mạnh sửng sốt, sau đó nhìn về phía Mục Chiểu, hơi cúi người, kính cẩn nói: “Mục đại thiếu gia, đại tiểu thư thỉnh người vào trong.”
Mục Chiểu khẽ gật đầu, mỉm cười đem chiết phiến cầm trong tay một lần nữa mở, một bên nhẹ lay động chiết phiến một bên nhấc chân bước vào cánh cửa của Bạch phủ, nhất phó phảng phất hồn nhiên tuấn khí để mỗi một thị nữ trong Bạch phủ mặt thị nữ hơi ửng đỏ.
“Ai, bà mập chết tiệt, ngươi nhìn, tiểu gia ta cũng là trước ngường cho ngươi đi rồi mà ngươi không đi, thực sự là, tiểu gia ta không khách khí trước tiến phủ.” Nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đi về phía trước vài bước cảm thấy thiếu chút gì, không quay đầu lại cất giọng nói: “Trên mặt đất lạnh, Vương bà mai vẫn là chớ nên nằm.”
Vương bà mai còn kém chưa tức giận đến thổ huyết, cuối cùng vẫn được thị nữ Bạch phủ nâng đở đứng lên.
Thanh Sơn nhìn thân thể mập mạp của Vương bà mai, trong mắt tràn đầy ghét, sau đó nhìn về phía bóng lưng của Mục Chiểu, nhãn thần chìm lãnh.
Mới vừa rồi Mục Chiểu cùng Vương bà mai ở đại môn Bạch phủ gây ra động tĩnh lớn như vậy, hơn nữa Vương bà mai còn lớn tiếng lớn tiếng gia môn, hắn không tin Bạch Lưu Ly không biết bọn họ là đại biểu cho điện hạ tới, nhưng mới vừa rồi thị nữ đến đây truyền lời nói rõ ràng, Bạch Lưu Ly là thỉnh Mục Chiểu vào phủ, mà không phải thỉnh Mục Chiểu cùng Vương bà mai cùng nhau vào phủ.
Là vô ý? Hay là cố ý?
Nếu là cố ý, đây vốn nên do điện hạ tới nhặt lại cái mạng này của Bạch Lưu Ly, chỉ sợ không phải là điện hạ muốn dễ dàng nắm trong tay như vậy.
—— đề lời nói ngoài ——
Vạn canh dâng, nét mặt già nua thúc cầu thủ đính, v hậu của thời gian đổi mới vì mỗi ngày sáng sớm của 8 điểm, để cô lạnh môn đi làm vừa rời giường là có thể thấy, thúc tri kỷ ba? Ha ha!
Thúc nhà lưỡng con chó cẩu mắc chó ôn, có một cái vẫn là cẩu bảo bảo, ai… Thúc đau thương trong…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương