Quỷ Vương Độc Sủng Sát Phi
-
Chương 80: Tra nữ không an phận
“Chủ tử, tiếp theo chúng ta phải làm gì nữa, có cần lén ngáng chân cái lão gia hỏa Vũ Kiệt kia không.” Hắc Ưng nảy sinh ra ý nghĩ muốn trêu chọc Vũ Kiệt.
“Không cần, yên lặng theo dõi diễn biến, không quá ba ngày sẽ có người tìm tới cửa, cứ tắm rửa ở đây cũng thật phiền phức.” Âu Dương Mặc Thần nhìn điều kiện xung quanh, hắn vốn cực kì ưa sạch sẽ, dù rằng Dạ Phong phá lệ chiếu cố hắn, nhưng hắn vẫn không tài nào quen nổi, luôn cảm thấy nơi này bám đầy bụi bẩn.
Âu Dương Mặc Thần dùng xong bữa trưa thì bày lên cái bàn của mình một trận cờ giết thời gian, hắn không có nhiều bạn, tính tình lại khá bảo thủ, tự tìm việc giết thời gian, chỉ cần có rượu bầu bạn là quá tốt rồi.
Vũ Kiệt lĩnh quân mệnh, sau đó kiểm binh kiểm tướng đi thảo phạt đám tặc, mà lúc này bên trong phủ thái tử thì lại dâng lên một lớp sóng ngầm.
“Thái tử, đối với sự việc Hắc Phong trại lần này, sợ rằng Vũ Kiệt không thể chiến thắng trở về, lần này đoán rằng chúng ta sẽ phải thua Thần vương một nước rồi.” Hai người Sở Bác và Tả Uyên vừa hạ triều liền kéo nhau tới phủ thái tử, Sở Bác nói ra lo ngại trong lòng mình.
“Chẳng lẽ bên chúng ta không có lấy một chút thắng lợi nào sao? Hôm qua ta nhận được tin tức, đó là phụ hoàng hạ lệnh giam Âu Dương Mặc Thần cả đời, chuyện này có nghĩa là quan hệ giữa hai người bọn họ đã là chó cắn áo rách, ta không tin phụ hoàng sẽ dễ dàng bỏ qua cho hắn được, dù sao Âu Dương Mặc Thần lại là mối nguy đến địa vị của ông ta, hơn nữa càng lúc càng mạo phạm, ta hiểu rõ phụ hoàng, ông là người chết vì sĩ diện, chúng ta không hẳn là không thể triệt tiêu Âu Dương Mặc Thần hoàn toàn.” Thái tử Âu Dương Dục Hi quả thật khá là bất mãn với lời nói của Sở Bác, y vất vả lắm mới có cơ hội để triệu tiêu Âu Dương Mặc Thần, cơ hội nằm ngay trước mắt, sao y có thể chịu thua được, huống hồ lúc Âu Dương Mặc Thần vừa vào lao tù y còn tới vỗ ngực giương oai, y không muốn cuối cùng biến thành nổi sỉ nhục.
“Thái tử điện hạ, Sở thừa tướng nói không phải không có lý, tình cảnh trước mắt, quả thật đối phó với Thần vương sẽ gây bất lợi cho chúng ta, hôm nay ngài không nhìn thấy cảnh hoàng thượng nổi giận thôi, Vũ Kiệt cũng là nhắm mắt nhận lấy cái trọng trách đòi mạng này, chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Thần vương, tiết mục thả khỉ phá bục đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người.” Tả Uyên nhận ra chấp niệm của Âu Dương Dục Hi rất sâu, dù sao những năm qua quả thật bị Thần vương lấn áp từ từ mất đi ánh sáng của một thái tử, nhưng ông không bằng lòng nhìn thấy Thái tử đi sai một bước, Thái tử chính là chỗ dựa của Tả gia.
“Bản thái tử chính là không cam lòng, dựa vào cái gì mà chuyện nào tên Âu Dương Mặc Thần hắn cũng đều dồn ép ta vào cùng đường cuối bước, cho dù là thiêu thân lao đầu vào lửa ta cũng muốn đánh cuộc một ván, không phải chỉ là một cái Hắc Phong trại thôi à mà khiến các ngươi sợ hãi đến thế, nói cho Vũ Kiệt, bản điện hạ tự mình rút ra năm trăm tử sĩ cho hắn, nếu như đánh không thắng thì mang đầu tới gặp.” Trong con ngươi Âu Dương Dục Hi tràn ngập sự độc ác, đám Hắc Phong trại này cũng chẳng phải yêu quái phương nào, chỉ cần là con người, coi như số lượng người có nhiều hơn bọn họ gấp mười lần cũng bất chấp, y không tin không chém được mấy ngàn người.
“Thái tử, ngài bớt giận, đừng tức giận ảnh hưởng tới thân thể, uống miếng nước để hạ hỏa thuận khí, nếu như điện hạ ngài không ngại, thần thiếp có mấy lời không biết có thể nói không.” Tả Nghê San bưng trà tới.
Thái tử tiếp nhận chén trà trong tay Tả Nghê San, sắc mặt tối tăm cũng dần thu lại, thái tử phi của y luôn xuất hiện đúng lúc.
“Ái phi cứ nói đừng ngại.”
“Nam nhân cho dù có làm bằng sát cũng đều có thất tình lục dục, thần thiếp có bồi dưỡng một nhóm sát thủ nữ, tương đối am hiểu về mị thuật và độc thuật, nếu như bí mật đem đám người kia theo đội quân đến biên quan, giả trang một chút, đến khi đó lợi dụng cơ hội bọn chúng chưa chuẩn bị xuống một nhát kiếm, năm trăm tử sĩ của điện hạ dùng vào chuyện sơn tặc này thì thật phí phạm, không biết Thái tử có đồng ý với kiến nghị của nô tì không.” Tả Nghê San vốn bồi dưỡng nhóm người này để củng cố địa vị của mình, nhưng hiện giờ nàng cảm thấy nhóm người này có nơi đi tốt hơn.
Suy nghĩ của Tả Nghê San an toàn hơn của Thái tử, hơn nữa nam tử từ xưa đã háo sắc, mà sơn tặc gần như không thể vượt qua ải mỹ nhân, Thái tử phi nhận được ánh nhìn tán thưởng của kỳ phụ Tả Uyên và Sở Bác.
“Cách của thái tử phi quả là tuyệt diệu, nhìn một đám người tựa như yếu đuối sẽ hạ thấp cảnh giác bọn chúng đồng thời còn có thể một đòn trí mạng, chiến thuật tâm lý này thật sự là cao tay.” Sở Bác đã sớm nghe nói Thái tử phi am hiểu quyền mưu, nhưng cũng chỉ là đồn đại, đấu pháp hiện tại của nàng quả thật khiến bọn họ nhìn thấy hi vọng le lói.
“Ái phi, nàng thật sự là phúc tướng của bản thái tử, Tả lão có thể bồi dưỡng được một thái tử phi xuất chúng cho bản thái tử, không thể không có công, Sở thừa tướng đã nói như vậy rồi, vậy thì bản thái tử đâu thể nói gì hơn nữa, chuẩn đề nghị của ái phi.” Âu Dương Dục Hi vốn khá đau lòng với năm trăm tử sĩ kia, năm trăm tử sĩ đó là vũ khí bí mật của y, hiện giờ cái vấn đề khó khăn này lại được Tả Nghê San dễ dàng hóa giải.
“Điện hạ quá khen rồi, chỉ cần đề nghị của San nhi có thể giúp Thái tử là được, dù sao một trăm nử tử trong tay thần thiếp vẫn còn non ớt, trên thực tế không thể đảm bảo có thể chiến đấu một cách hùng dũng được.” Tả Nghê San cũng không vì được Thái tử khen ngợi mà vui sướng, nói rõ ràng tình hình huấn luyện hiện tại của các nàng, nàng cũng không muốn ba hoa khoác lác, đến lúc tính sai thật thì bản thân sẽ không có đường lui.
“Thế cục hiện giờ, cũng chỉ có thể ngựa chết giả làm ngựa sống thôi, liều một lần, thành hay bại đều là ý trời, ái phi cũng đừng lo lắng quá mức, nàng có thể cống hiến át chủ bài của chính mình, thành thật với bản điện hạ, bản điện hạ đã thấy quá đủ rồi.” Âu Dương Dục Hi xoa xoa bàn tay nhỏ bé bị lạnh đến đỏ ửng của Tả Nghê San trong lòng bàn tay, ánh mắt nhìn nàng càng lúc càng sủng nịch.
“Thái tử điện hạ, canh giờ không còn sớm, ta và Sở thừa tướng còn có một số việc cần trao đổi nên xin đi trước.” Tả Uyên cũng không muốn quấy đầy nữ nhi của mình có được cơ hội ân sủng, liền nháy mắt với Sở Bác, hai người bối rối cáo từ, trước khi đi Tả Uyên còn dùng ánh mắt trao đổi với nữ nhi.
“Lần nào ái phi cũng có thể tháo gỡ mối lo trong lòng bản điện hạ, không biết bây giờ có thể giải lửa trong lòng bản điện hạ không.” Thấy xung quanh yên tĩnh không còn người khác, Âu Dương Dục Hi ra hiệu đặt bàn tay bé nhỏ của Ta Nghê San lên ngực mình, đặc điểm lớn nhất của Âu Dương Dục Hi chính là hiểu được làm thế nào để khiến nữ nhân một lòng một dạ với mình, chính là cho nữ nhân của mình ngon ngọt thích hợp.
Tả Nghê San lại tỏ ra bộ dạng nữ hài e thẹn, nhiệt độ trong phòng tăng lên nhanh chóng, chỉ chốc lát sau truyền đến trận mây mưa kéo dài, tiếng kêu kiều diễm bốn phía.
Lúc Sở Bác trở về phủ thừa tướng, Sở Lưu Ly đang ỉu xìu nghịch hoa mai trong hoa viên, vẻ mặt buồn bực, từ sau khi trở về từ Lam phủ, Sở Lưu Ly chưa cười lấy một lần, vẻ mặt u oán.
“Lưu Ly, về phòng đi, khi nào tâm trạng của con tốt hơn, biết phải khống chế tâm tình của mình như thế nào thì hãy ra ngoài.” Trong lòng Sở Bách vẫn còn một ít khúc mắc, tuy rằng Lưu Ly là hòn ngọc quý trên tay mình, nhưng con bé cũng thật sự khiến mình xấu mặt trước bao người, nữ nhi này đúng là bị mình dạy hư rồi, từ sau khi trở về, ông cố ý lạnh nhạt Lưu Ly, muốn con bé chịu giáo huấn, nhưng nhìn tình hình hiện tại dường như biện pháp của ông không hề có hiệu quả.
“Phụ thân, con thật sự không cam tâm, con bị nó tính kế.” Sở Lưu Ly nghĩ tới Lam Lăng Nguyệt, trong con ngươi liền toát lên sự giận giữ, càng kéo cao giọng.
“Đó là bản thân con ngốc thôi, nữ nhi của Sở Bác ta chỉ nhận một đả kích đã thành bùn nhão không trát nổi tường sao?” Sở Bác sao lại không tức được chứ, làm nữ nhi của ông thì phải có dũng có mưu, có thù tất báo, chứ không phải việc nào cũng phải để ông dậy dỗ con bé từng chút một.
“Phụ thân, con muốn làm một tiệc trà, hơn nữa con muốn mời nữ nhi Lam gia đến, không biết phụ thân có thể đồng ý không.” Sở Lưu Ly nghe ra ẩn ý trong lời Sở Bác, nàng muốn báo thù, nàng muốn chủ động xuất kích.
“Chi phí cùng với bố trí tới trướng phòng lấy bạc, có cái gì không hiểu thì đi hỏi mẫu thân của con nhờ bà ấy giúp đỡ, đã là thì phải làm cho ra ngô ra khoai, đừng làm xấu dang dự của Sở gia ta.” Sở Bác cũng không trực tiếp đồng ý, mà ở bên chỉ bảo Sở Lưu Ly.
“Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ không bôi nhọ gia môn Thừa tướng.” Kỳ thật sau khi trở về Sở Lưu Ly đã có quyết định này, nhưng phụ thân từ khi trở về đối xử với mình lúc xa lúc gần, nàng lại đoán không ra tâm tình của phụ thân, sợ mình mạo muội đi nói sẽ khiến phụ thân không vui, nhưng hiện giờ xem ra phụ thân cũng đồng ý để mình chỉnh đốn Lam Lăng Nguyệt, có phụ thân bày mưu tính kế, trong lòng Sở Lưu Ly thoải mái hơn nhiều, lập tức thu lại vẻ mặt ủ rũ, trở nên hoạt bát hơn hẳn.
Nhìn bóng lưng vui vẻ của Sở Lưu Ly, Sở Bác thu lại nụ cười trên mặt, xoay người nghiêm túc căn dặn quản gia: “Thời điểm tiểu thư mở trà thoại, ngươi phải âm thầm phái người bảo vệ tiểu thư thật tốt, đừng để nàng lại bị người tính kế lần nữa.” Dù sao con oắt Lam Lăng Nguyệt kia tâm cơ quá sâu, khiến người ta nhìn không thấu, mà Lưu Ly nhà ông lại là một trang giấy trắng, mặc dù thiên thời địa lợi nhân hòa đều nằm ở phía nhà bọn họ, nhưng cẩn thận dùng sẽ giữ thuyền đến vạn năm.
“Chuyện này cứ giao cho nô tài, nô tài sẽ làm tốt công việc sau lưng, nhất định sẽ bảo vệ tiểu thư thật cẩn thận.” Quản gia phủ thừa tướng lên tiếng đáp lời.
Mà Sở Lưu Ly sao khi trở về phòng thì biết một danh sách, người đầu tiên mời trong danh sách là Công Tôn Hạ, lúc cấm bút viết tên Công Tôn Hạ, khóe miệng của nàng cười như vẽ, cuối danh sách, vẻ mặt nàng ghét bỏ viết tên của ba tỷ muội nhà Lam gia, lần này nàng nhất định sẽ chuẩn bị một phần đại lễ dành cho Lam Lăng Nguyệt, khoản đãi nó thật tốt. Viết xong danh sách liền cầm đến phòng của mẫu than, bàn bạc các vấn đề về thời gian trà thoại cùng với sắp xếp cao điểm cùng với mẫu thân.
Sở Lưu Ly mang vẻ mặt vui vẻ đến phòng của Sở tướng phu nhân, Sở tướng phụ nhân đang sai khiến tỳ nữ xoa bóp vai cho mình.
“Ly nhi, chuyện gì mà vui vẻ thế, mặt tươi như hoa.” Sở tướng phu nhân chợt có chút nghi hoặc, sáng nay còn buồn bã ỉu xìu mà bây giờ giống như đánh máu gà*.
(Đánh máu gà: giống như đánh/tiêm máu gà. Trước đây ở TQ cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. Chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy.)
“Mẫu thân, phụ thân đồng ý cho con tổ chức trà thoại, đây là danh sách, người xem giúp con còn thiếu thiên kim danh viện nào nữa không.” Sở Lưu Ly đưa danh sách cho Sở tướng phu nhân.
Ngược lại Sở tướng phu nhân có chút kinh ngạc, bình thường từ trước đến giờ Sở Bác không thích náo nhiệt sao có thể đồng ý lời đề nghị của nữ nhi, nhưng sau khi cầm lấy bản danh sách nhìn thấy tên của ba tỷ muội Lam gia ở phía chót, Sở tướng phu nhân mơ hồ hiểu được chuyện gì.
“Không cần, yên lặng theo dõi diễn biến, không quá ba ngày sẽ có người tìm tới cửa, cứ tắm rửa ở đây cũng thật phiền phức.” Âu Dương Mặc Thần nhìn điều kiện xung quanh, hắn vốn cực kì ưa sạch sẽ, dù rằng Dạ Phong phá lệ chiếu cố hắn, nhưng hắn vẫn không tài nào quen nổi, luôn cảm thấy nơi này bám đầy bụi bẩn.
Âu Dương Mặc Thần dùng xong bữa trưa thì bày lên cái bàn của mình một trận cờ giết thời gian, hắn không có nhiều bạn, tính tình lại khá bảo thủ, tự tìm việc giết thời gian, chỉ cần có rượu bầu bạn là quá tốt rồi.
Vũ Kiệt lĩnh quân mệnh, sau đó kiểm binh kiểm tướng đi thảo phạt đám tặc, mà lúc này bên trong phủ thái tử thì lại dâng lên một lớp sóng ngầm.
“Thái tử, đối với sự việc Hắc Phong trại lần này, sợ rằng Vũ Kiệt không thể chiến thắng trở về, lần này đoán rằng chúng ta sẽ phải thua Thần vương một nước rồi.” Hai người Sở Bác và Tả Uyên vừa hạ triều liền kéo nhau tới phủ thái tử, Sở Bác nói ra lo ngại trong lòng mình.
“Chẳng lẽ bên chúng ta không có lấy một chút thắng lợi nào sao? Hôm qua ta nhận được tin tức, đó là phụ hoàng hạ lệnh giam Âu Dương Mặc Thần cả đời, chuyện này có nghĩa là quan hệ giữa hai người bọn họ đã là chó cắn áo rách, ta không tin phụ hoàng sẽ dễ dàng bỏ qua cho hắn được, dù sao Âu Dương Mặc Thần lại là mối nguy đến địa vị của ông ta, hơn nữa càng lúc càng mạo phạm, ta hiểu rõ phụ hoàng, ông là người chết vì sĩ diện, chúng ta không hẳn là không thể triệt tiêu Âu Dương Mặc Thần hoàn toàn.” Thái tử Âu Dương Dục Hi quả thật khá là bất mãn với lời nói của Sở Bác, y vất vả lắm mới có cơ hội để triệu tiêu Âu Dương Mặc Thần, cơ hội nằm ngay trước mắt, sao y có thể chịu thua được, huống hồ lúc Âu Dương Mặc Thần vừa vào lao tù y còn tới vỗ ngực giương oai, y không muốn cuối cùng biến thành nổi sỉ nhục.
“Thái tử điện hạ, Sở thừa tướng nói không phải không có lý, tình cảnh trước mắt, quả thật đối phó với Thần vương sẽ gây bất lợi cho chúng ta, hôm nay ngài không nhìn thấy cảnh hoàng thượng nổi giận thôi, Vũ Kiệt cũng là nhắm mắt nhận lấy cái trọng trách đòi mạng này, chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Thần vương, tiết mục thả khỉ phá bục đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người.” Tả Uyên nhận ra chấp niệm của Âu Dương Dục Hi rất sâu, dù sao những năm qua quả thật bị Thần vương lấn áp từ từ mất đi ánh sáng của một thái tử, nhưng ông không bằng lòng nhìn thấy Thái tử đi sai một bước, Thái tử chính là chỗ dựa của Tả gia.
“Bản thái tử chính là không cam lòng, dựa vào cái gì mà chuyện nào tên Âu Dương Mặc Thần hắn cũng đều dồn ép ta vào cùng đường cuối bước, cho dù là thiêu thân lao đầu vào lửa ta cũng muốn đánh cuộc một ván, không phải chỉ là một cái Hắc Phong trại thôi à mà khiến các ngươi sợ hãi đến thế, nói cho Vũ Kiệt, bản điện hạ tự mình rút ra năm trăm tử sĩ cho hắn, nếu như đánh không thắng thì mang đầu tới gặp.” Trong con ngươi Âu Dương Dục Hi tràn ngập sự độc ác, đám Hắc Phong trại này cũng chẳng phải yêu quái phương nào, chỉ cần là con người, coi như số lượng người có nhiều hơn bọn họ gấp mười lần cũng bất chấp, y không tin không chém được mấy ngàn người.
“Thái tử, ngài bớt giận, đừng tức giận ảnh hưởng tới thân thể, uống miếng nước để hạ hỏa thuận khí, nếu như điện hạ ngài không ngại, thần thiếp có mấy lời không biết có thể nói không.” Tả Nghê San bưng trà tới.
Thái tử tiếp nhận chén trà trong tay Tả Nghê San, sắc mặt tối tăm cũng dần thu lại, thái tử phi của y luôn xuất hiện đúng lúc.
“Ái phi cứ nói đừng ngại.”
“Nam nhân cho dù có làm bằng sát cũng đều có thất tình lục dục, thần thiếp có bồi dưỡng một nhóm sát thủ nữ, tương đối am hiểu về mị thuật và độc thuật, nếu như bí mật đem đám người kia theo đội quân đến biên quan, giả trang một chút, đến khi đó lợi dụng cơ hội bọn chúng chưa chuẩn bị xuống một nhát kiếm, năm trăm tử sĩ của điện hạ dùng vào chuyện sơn tặc này thì thật phí phạm, không biết Thái tử có đồng ý với kiến nghị của nô tì không.” Tả Nghê San vốn bồi dưỡng nhóm người này để củng cố địa vị của mình, nhưng hiện giờ nàng cảm thấy nhóm người này có nơi đi tốt hơn.
Suy nghĩ của Tả Nghê San an toàn hơn của Thái tử, hơn nữa nam tử từ xưa đã háo sắc, mà sơn tặc gần như không thể vượt qua ải mỹ nhân, Thái tử phi nhận được ánh nhìn tán thưởng của kỳ phụ Tả Uyên và Sở Bác.
“Cách của thái tử phi quả là tuyệt diệu, nhìn một đám người tựa như yếu đuối sẽ hạ thấp cảnh giác bọn chúng đồng thời còn có thể một đòn trí mạng, chiến thuật tâm lý này thật sự là cao tay.” Sở Bác đã sớm nghe nói Thái tử phi am hiểu quyền mưu, nhưng cũng chỉ là đồn đại, đấu pháp hiện tại của nàng quả thật khiến bọn họ nhìn thấy hi vọng le lói.
“Ái phi, nàng thật sự là phúc tướng của bản thái tử, Tả lão có thể bồi dưỡng được một thái tử phi xuất chúng cho bản thái tử, không thể không có công, Sở thừa tướng đã nói như vậy rồi, vậy thì bản thái tử đâu thể nói gì hơn nữa, chuẩn đề nghị của ái phi.” Âu Dương Dục Hi vốn khá đau lòng với năm trăm tử sĩ kia, năm trăm tử sĩ đó là vũ khí bí mật của y, hiện giờ cái vấn đề khó khăn này lại được Tả Nghê San dễ dàng hóa giải.
“Điện hạ quá khen rồi, chỉ cần đề nghị của San nhi có thể giúp Thái tử là được, dù sao một trăm nử tử trong tay thần thiếp vẫn còn non ớt, trên thực tế không thể đảm bảo có thể chiến đấu một cách hùng dũng được.” Tả Nghê San cũng không vì được Thái tử khen ngợi mà vui sướng, nói rõ ràng tình hình huấn luyện hiện tại của các nàng, nàng cũng không muốn ba hoa khoác lác, đến lúc tính sai thật thì bản thân sẽ không có đường lui.
“Thế cục hiện giờ, cũng chỉ có thể ngựa chết giả làm ngựa sống thôi, liều một lần, thành hay bại đều là ý trời, ái phi cũng đừng lo lắng quá mức, nàng có thể cống hiến át chủ bài của chính mình, thành thật với bản điện hạ, bản điện hạ đã thấy quá đủ rồi.” Âu Dương Dục Hi xoa xoa bàn tay nhỏ bé bị lạnh đến đỏ ửng của Tả Nghê San trong lòng bàn tay, ánh mắt nhìn nàng càng lúc càng sủng nịch.
“Thái tử điện hạ, canh giờ không còn sớm, ta và Sở thừa tướng còn có một số việc cần trao đổi nên xin đi trước.” Tả Uyên cũng không muốn quấy đầy nữ nhi của mình có được cơ hội ân sủng, liền nháy mắt với Sở Bác, hai người bối rối cáo từ, trước khi đi Tả Uyên còn dùng ánh mắt trao đổi với nữ nhi.
“Lần nào ái phi cũng có thể tháo gỡ mối lo trong lòng bản điện hạ, không biết bây giờ có thể giải lửa trong lòng bản điện hạ không.” Thấy xung quanh yên tĩnh không còn người khác, Âu Dương Dục Hi ra hiệu đặt bàn tay bé nhỏ của Ta Nghê San lên ngực mình, đặc điểm lớn nhất của Âu Dương Dục Hi chính là hiểu được làm thế nào để khiến nữ nhân một lòng một dạ với mình, chính là cho nữ nhân của mình ngon ngọt thích hợp.
Tả Nghê San lại tỏ ra bộ dạng nữ hài e thẹn, nhiệt độ trong phòng tăng lên nhanh chóng, chỉ chốc lát sau truyền đến trận mây mưa kéo dài, tiếng kêu kiều diễm bốn phía.
Lúc Sở Bác trở về phủ thừa tướng, Sở Lưu Ly đang ỉu xìu nghịch hoa mai trong hoa viên, vẻ mặt buồn bực, từ sau khi trở về từ Lam phủ, Sở Lưu Ly chưa cười lấy một lần, vẻ mặt u oán.
“Lưu Ly, về phòng đi, khi nào tâm trạng của con tốt hơn, biết phải khống chế tâm tình của mình như thế nào thì hãy ra ngoài.” Trong lòng Sở Bách vẫn còn một ít khúc mắc, tuy rằng Lưu Ly là hòn ngọc quý trên tay mình, nhưng con bé cũng thật sự khiến mình xấu mặt trước bao người, nữ nhi này đúng là bị mình dạy hư rồi, từ sau khi trở về, ông cố ý lạnh nhạt Lưu Ly, muốn con bé chịu giáo huấn, nhưng nhìn tình hình hiện tại dường như biện pháp của ông không hề có hiệu quả.
“Phụ thân, con thật sự không cam tâm, con bị nó tính kế.” Sở Lưu Ly nghĩ tới Lam Lăng Nguyệt, trong con ngươi liền toát lên sự giận giữ, càng kéo cao giọng.
“Đó là bản thân con ngốc thôi, nữ nhi của Sở Bác ta chỉ nhận một đả kích đã thành bùn nhão không trát nổi tường sao?” Sở Bác sao lại không tức được chứ, làm nữ nhi của ông thì phải có dũng có mưu, có thù tất báo, chứ không phải việc nào cũng phải để ông dậy dỗ con bé từng chút một.
“Phụ thân, con muốn làm một tiệc trà, hơn nữa con muốn mời nữ nhi Lam gia đến, không biết phụ thân có thể đồng ý không.” Sở Lưu Ly nghe ra ẩn ý trong lời Sở Bác, nàng muốn báo thù, nàng muốn chủ động xuất kích.
“Chi phí cùng với bố trí tới trướng phòng lấy bạc, có cái gì không hiểu thì đi hỏi mẫu thân của con nhờ bà ấy giúp đỡ, đã là thì phải làm cho ra ngô ra khoai, đừng làm xấu dang dự của Sở gia ta.” Sở Bác cũng không trực tiếp đồng ý, mà ở bên chỉ bảo Sở Lưu Ly.
“Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ không bôi nhọ gia môn Thừa tướng.” Kỳ thật sau khi trở về Sở Lưu Ly đã có quyết định này, nhưng phụ thân từ khi trở về đối xử với mình lúc xa lúc gần, nàng lại đoán không ra tâm tình của phụ thân, sợ mình mạo muội đi nói sẽ khiến phụ thân không vui, nhưng hiện giờ xem ra phụ thân cũng đồng ý để mình chỉnh đốn Lam Lăng Nguyệt, có phụ thân bày mưu tính kế, trong lòng Sở Lưu Ly thoải mái hơn nhiều, lập tức thu lại vẻ mặt ủ rũ, trở nên hoạt bát hơn hẳn.
Nhìn bóng lưng vui vẻ của Sở Lưu Ly, Sở Bác thu lại nụ cười trên mặt, xoay người nghiêm túc căn dặn quản gia: “Thời điểm tiểu thư mở trà thoại, ngươi phải âm thầm phái người bảo vệ tiểu thư thật tốt, đừng để nàng lại bị người tính kế lần nữa.” Dù sao con oắt Lam Lăng Nguyệt kia tâm cơ quá sâu, khiến người ta nhìn không thấu, mà Lưu Ly nhà ông lại là một trang giấy trắng, mặc dù thiên thời địa lợi nhân hòa đều nằm ở phía nhà bọn họ, nhưng cẩn thận dùng sẽ giữ thuyền đến vạn năm.
“Chuyện này cứ giao cho nô tài, nô tài sẽ làm tốt công việc sau lưng, nhất định sẽ bảo vệ tiểu thư thật cẩn thận.” Quản gia phủ thừa tướng lên tiếng đáp lời.
Mà Sở Lưu Ly sao khi trở về phòng thì biết một danh sách, người đầu tiên mời trong danh sách là Công Tôn Hạ, lúc cấm bút viết tên Công Tôn Hạ, khóe miệng của nàng cười như vẽ, cuối danh sách, vẻ mặt nàng ghét bỏ viết tên của ba tỷ muội nhà Lam gia, lần này nàng nhất định sẽ chuẩn bị một phần đại lễ dành cho Lam Lăng Nguyệt, khoản đãi nó thật tốt. Viết xong danh sách liền cầm đến phòng của mẫu than, bàn bạc các vấn đề về thời gian trà thoại cùng với sắp xếp cao điểm cùng với mẫu thân.
Sở Lưu Ly mang vẻ mặt vui vẻ đến phòng của Sở tướng phu nhân, Sở tướng phụ nhân đang sai khiến tỳ nữ xoa bóp vai cho mình.
“Ly nhi, chuyện gì mà vui vẻ thế, mặt tươi như hoa.” Sở tướng phu nhân chợt có chút nghi hoặc, sáng nay còn buồn bã ỉu xìu mà bây giờ giống như đánh máu gà*.
(Đánh máu gà: giống như đánh/tiêm máu gà. Trước đây ở TQ cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. Chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy.)
“Mẫu thân, phụ thân đồng ý cho con tổ chức trà thoại, đây là danh sách, người xem giúp con còn thiếu thiên kim danh viện nào nữa không.” Sở Lưu Ly đưa danh sách cho Sở tướng phu nhân.
Ngược lại Sở tướng phu nhân có chút kinh ngạc, bình thường từ trước đến giờ Sở Bác không thích náo nhiệt sao có thể đồng ý lời đề nghị của nữ nhi, nhưng sau khi cầm lấy bản danh sách nhìn thấy tên của ba tỷ muội Lam gia ở phía chót, Sở tướng phu nhân mơ hồ hiểu được chuyện gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook