Quỷ Vương Độc Sủng Sát Phi
-
Chương 48: Mây vần gió nổi
Editor: Junenar
Sắc mặt Thu Nhược Thủy khẽ tái nhợt, hoảng sợ như ngồi trên bàn chông.
“Mẫu thân, khúc mắc của mẹ có liên quan tới Lam Lôi Ngạo phải không?” Lam Lăng Nguyệt nhận ra mẫu thân vẫn đang lẩn tránh, nhớ tới phản ứng vừa xong của bà, rốt cuộc năm mình năm tuổi đã xảy ra chuyện gì, trải qua chuyện gì, vì sao ký ức của nàng trống rỗng, vì sao mẫu thân lại trở nên như vậy, ký ức trước năm tuổi của kiếp trước cũng bị phân tán rải rác, tất cả những bí ẩn đó luôn vây hãm trong lòng nàng năm năm, nếu như tình hình mẫu thân còn tiếp tục phát triển nặng sẽ gây ra chứng trầm cảm, muốn cởi bỏ khúc mắc phải lấy độc trị độc. Chỉ có bộc lộ hết ra, bà mới có thể hoàn toàn vượt qua.
“Nguyệt nhi, đừng hỏi nữa được không? Mẫu thân sẽ điều chỉnh tốt tâm thái của bản thân.” Thu Nhược Thủy lắc lắc đầu, muốn nói lại thôi, bà không đành lòng liên lụy đến nữ nhi, sợ rằng nếu hôm nay bản thân nói ra sẽ mang đến họa sát thân cho nữ nhi, không phải nhiều năm qua bà đều vượt qua được đó thôi? Bà thà rằng chôn chuyện kia ở trong bụng cả đời.
Lam Lăng Nguyệt thấy tâm tình mẫu thân Thu Nhược Thủy có dấu hiệu lên xuống dữ dội lại hơi mất khống chế, liền không tiếp tục hỏi sâu vào, đành vô cùng bất đắc dĩ nói: “Mẫu thân, con không hỏi mẹ nữa, đợi đến khi nào mẹ muốn nói thì hãy nói.”
“Được, thật sự Nguyệt nhi con muốn tới Lan uyển?” Thu Nhược Thủy thở dài, bà không ngờ Nguyệt nhi vừa trở về, Lam Lôi Ngạo đã đối chọi gay gắt với con gái của bà.
“Đi ạ, con cũng đã năm năm không lộ diện, Lam lão gia cho con cơ hội này sao con có thể không nắm chặt! Bất quá hiện tại con đang thay đổi chủ ý, muốn ở lại Lam phủ, chờ con chơi chán rồi sẽ đi.” Lam Lăng Nguyệt nàng thay đổi chủ ý, cương quyết dẫn mẫu thân đi, khúc mắc của bà không giải được cũng không buông bỏ được so với bị giam nhốt trong Lam phủ có khác gì nhau, nàng chỉ có tìm cách phá bỏ trên người Lam Lôi Ngạo.
Thu Nhược Thủy thấy thái độ Lam Lăng Nguyệt hòa hoãn, liền đề nghị mình cùng đi với nàng, có bà ở đó Lam Lôi Ngạo không dám làm càn quá mức.
Lam Lăng Nguyệt cũng không từ chối đề nghị của Thu Nhược Thủy, âm thầm phân phó Hạ Ca ở lại bảo hộ tiểu Hạo nhi, sau đó dẫn Đông Thanh theo mẫu hậu cùng đi đến Lan uyển.
Bên trong Lan uyển
“Lão phụ nhân, ngài uống chút chè hạt sen đi, đồ ăn nóng vừa xong người ăn chẳng được bao nhiêu.” Xuân Tú đưa chén chè hạt sen nhỏ cho Lam lão phu nhân.
Lam lão phu nhân lắc lắc đầu, gần đây đầu luôn nặng nề vô cùng, chẳng muốn ăn thứ gì, da cũng trở nên tối xỉn.
“Để sang chỗ khác đi, hiện tại ăn không vào, Xuân Tú ngươi nói xem có phải mấy năm nay ta già đi rất nhiều hay không.” Lam lão phu nhân thở dài, người không thể không già, đã hơn sáu mươi, tóc bạc cũng dần dần nhiều hơn.
“Lão phu nhân ngài đâu đã già, trong mắt Xuân Tú lão phu nhân vẫn phong nhã hào hoa.” Xuân Tú đặt chén chè hạt sen lên trên bàn nhỏ bên cạnh, ngồi xổm xuống bóp chân giãn thần kinh cho Lam lão phu nhân.
“Ngươi thật là, cái miệng nhỏ vẫn ngọt như vậy, lão đầu tử Lam Phong lại đi loanh quanh chỗ nào rồi, sao còn chưa trở lại.” Lam lão phu nhân mạnh mẽ một đời, về già bên người chỉ còn lại nha hoàn tri kỉ Xuân Tú.
“Ngài nói lão thái gia hả, ông ấy chắc sắp trở về rồi, lúc buổi chiều đi nghe hí, hay là ta phái người ra ngoài ngoài gọi về.” Xuân Tú nhẹ giọng trả lời hỏi han của Lam lão phu nhân.
“Thôi, cứ để ông ấy đi, đều là người già cả rồi, còn chạy bên ngoài cả ngày, chưa bao giờ để tâm đến chuyện trong phủ, mấy năm qua Lam Lôi Ngạo có nạp một di nương có xuất thân là hí tử*, cả hai người đều không phải kẻ dễ bắt nạt.” Lúc Lam lão phu nhân nhắc tới việc Lam Lôi Ngạo mới nạp thêm hí tử Hoa Vũ vào ba năm trước trong giọng nói mang theo chút oán giận, Lam Lôi Ngạo ngang nhiên ngỗ ngược mình, cho nên bà hờn dỗi một tháng.
(Hí tử: con hát theo ý coi thường.)
“Lão thái bà, bà lại đang thở dài chuyện gì?” Lam Phong khom lưng đi lên, trên tay cầm theo một cái túi phách to.
“Chịu về rồi hả, còn có thể thở dài cái gì, bị ông với Ngạo nhi chọc tức chứ sao.” Lam lão phu nhân nhìn thấy Lam Phong sắc mặt cũng chẳng khá lên, kéo mặt phát tiết hờn giận trong mình.
Lam Phong cũng đã quen với tính khí hờn dỗi của Lam lão phu nhân, ngồi xuống nhuyễn tháp bên cạnh Lam lão phu nhân, ra hiệu Xuân Tú đi pha trà cho mình, còn ông thì lại ung dung ngâm nga theo điệu nhạc hí mới nghe hôm nay.
Còn lúc này Lam Lôi Ngạo lại cầm gia phả phân phó tùy tùng bên người đi gọi Tô di nương và tam nữ nhi Lam Khê Thiến mới được nhận trở về một năm trước ở Tây uyển, Kiều di nương và nhị nữ nhi Lam Ngữ Yên ở Mặc uyển cùng với Hoa di nương ở Trúc uyển tới Lan uyển, còn bản thân đi thẳng tới Lan uyển, tất cả đều là do Lam Lăng Nguyệt gieo gió gặt bão.
Còn lúc này Lam Lăng Nguyệt đi cùng Thu Nhược Thủy và Đông Thanh đã tới Lan uyển, đứng ở cửa Lan uyển, để cho nô tỳ trông giữ đi thông báo.
“Hóa ra là phu nhân và đại tiểu thư, lão phu nhân cho các người tiến vào.” Lý mẫu được bẩm báo liền tới trước đón tiếp Thu Nhược Thủy và Lam Lăng Nguyệt năm năm chưa trở về, thời điểm mới nhìn tới Lam Lăng Nguyệt, Lý mẫu hơi sửng sốt, năm năm, dường như đại tiểu thư thay da đổi thịt, khí thế nhu nhược không còn sót lại chút nào.
“Làm phiền Lý mẫu.” Lam Lăng Nguyệt chào hỏi khách khí với Lý mẫu một câu rồi đi theo Lý mẫu vào trong tiểu phật đường của Lan uyển, hằng đêm trước khi Lam lão phu nhân nghỉ ngơi sẽ tới đây niệm Phật.
“Tôn nữ gặp qua tổ mẫu.” Vừa đi vào tiểu phật đường, Lam Lăng Nguyệt liền thu hồi khí tức toàn thân, cung kính hành lễ Lam lão phu nhân, trong trí nhớ gặp gỡ tổ mẫu rất ít, năm ấy tám tuổi, bên trong việc bà giải vây cho mình, cũng dùng mình làm công cụ đả kích để Kiều di nương khiếp sợ.
Lam lão phu nhân đứng dậy ngồi lên ghế bên cạnh, không trực tiếp đáp lại Lam Lăng Nguyệt mà đánh giá nàng trước, năm năm trước hành động nàng gây ra, bà có nghe thấy, lá gan rất lớn, ỷ có người đứng sau liền tùy ý làm xằng làm bậy quét sạch thể diện của con trai bà trước mặt mọi người, lần tiếp theo gặp lại Lam Lăng Nguyệt, nàng cho bà cảm giác vô cùng xa lạ.
“Hiện tại thân thể Nguyệt nhi quý giá, lại là đệ tử thân truyền của vũ tôn, lão thái bà ta sao có thể chịu đựng được lễ lớn của ngươi như thế.” Lam lão phu nhân nói ra những lời bình phẩm quái lại âm thầm gây khó dễ cho Lam Lăng Nguyệt.
“Tổ mẫu nói đùa, ngài là trưởng bối tôn kính nhất của Nguyệt nhi, cho dù thân thể Nguyệt nhi có trân quý, Nguyệt nhi cũng sẽ ghi nhớ chữ hiếu, sẽ không vượt qua, Nguyệt nhi thấy sắc mặt tổ mẫu không tốt, gần đây có phải ăn không ngon, tay chân uể oải?” Lam Lăng Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười dùng lời ngầm đấu với Lam lão phu nhân, hơn nữa lấy bệnh trạng thân thể Lam lão phu nhân làm lý do chuyển đề tài.
“Vậy sao, ngươi nhìn ra?” Lam lão phu nhân nghe thấy Lam Lăng Nguyệt nói ra bệnh tình của mình, sắc mặt vốn căng thẳng có phần hoà hoãn.
“Đúng thế, mẫu thân, y thuật của Nguyệt nhi cao minh hơn hẳn so với đại phu ở Hoa đô chúng ta, hôm nay thân thể con khó chịu, được Nguyệt nhi điều trị đã tốt hơn nhiều.” Thu Nhược Thủy thấy thần tình Lam lão phu nhân có vẻ dịu xuống, nhanh chóng bước lên phía trước nói tốt cho nữ nhi mình.
“Tổ mẫu, Nguyệt nhi hiểu biết sơ sơ, nếu như tổ mẫu không chê, Nguyệt nhi có thể điều trị trước cho ngài một ít.” Lam Lăng Nguyệt không kiêu ngạo không xiểm nịnh nhìn thẳng vào ánh mắt Lao lão phu nhân ném tới, trong lời nói tràn đầy tự tin.
“Lão phu nhân, lão gia ở ngoài cửa cầu kiến.” Đương lúc Lam lão phu nhân chuẩn bị mở miệng đáp lời Lam Lăng Nguyệt, Lý mẫu tiến vào bẩm báo nói Lam Lôi Ngạo ở bên ngoài cầu kiến.
Sắc mặt Thu Nhược Thủy khẽ tái nhợt, hoảng sợ như ngồi trên bàn chông.
“Mẫu thân, khúc mắc của mẹ có liên quan tới Lam Lôi Ngạo phải không?” Lam Lăng Nguyệt nhận ra mẫu thân vẫn đang lẩn tránh, nhớ tới phản ứng vừa xong của bà, rốt cuộc năm mình năm tuổi đã xảy ra chuyện gì, trải qua chuyện gì, vì sao ký ức của nàng trống rỗng, vì sao mẫu thân lại trở nên như vậy, ký ức trước năm tuổi của kiếp trước cũng bị phân tán rải rác, tất cả những bí ẩn đó luôn vây hãm trong lòng nàng năm năm, nếu như tình hình mẫu thân còn tiếp tục phát triển nặng sẽ gây ra chứng trầm cảm, muốn cởi bỏ khúc mắc phải lấy độc trị độc. Chỉ có bộc lộ hết ra, bà mới có thể hoàn toàn vượt qua.
“Nguyệt nhi, đừng hỏi nữa được không? Mẫu thân sẽ điều chỉnh tốt tâm thái của bản thân.” Thu Nhược Thủy lắc lắc đầu, muốn nói lại thôi, bà không đành lòng liên lụy đến nữ nhi, sợ rằng nếu hôm nay bản thân nói ra sẽ mang đến họa sát thân cho nữ nhi, không phải nhiều năm qua bà đều vượt qua được đó thôi? Bà thà rằng chôn chuyện kia ở trong bụng cả đời.
Lam Lăng Nguyệt thấy tâm tình mẫu thân Thu Nhược Thủy có dấu hiệu lên xuống dữ dội lại hơi mất khống chế, liền không tiếp tục hỏi sâu vào, đành vô cùng bất đắc dĩ nói: “Mẫu thân, con không hỏi mẹ nữa, đợi đến khi nào mẹ muốn nói thì hãy nói.”
“Được, thật sự Nguyệt nhi con muốn tới Lan uyển?” Thu Nhược Thủy thở dài, bà không ngờ Nguyệt nhi vừa trở về, Lam Lôi Ngạo đã đối chọi gay gắt với con gái của bà.
“Đi ạ, con cũng đã năm năm không lộ diện, Lam lão gia cho con cơ hội này sao con có thể không nắm chặt! Bất quá hiện tại con đang thay đổi chủ ý, muốn ở lại Lam phủ, chờ con chơi chán rồi sẽ đi.” Lam Lăng Nguyệt nàng thay đổi chủ ý, cương quyết dẫn mẫu thân đi, khúc mắc của bà không giải được cũng không buông bỏ được so với bị giam nhốt trong Lam phủ có khác gì nhau, nàng chỉ có tìm cách phá bỏ trên người Lam Lôi Ngạo.
Thu Nhược Thủy thấy thái độ Lam Lăng Nguyệt hòa hoãn, liền đề nghị mình cùng đi với nàng, có bà ở đó Lam Lôi Ngạo không dám làm càn quá mức.
Lam Lăng Nguyệt cũng không từ chối đề nghị của Thu Nhược Thủy, âm thầm phân phó Hạ Ca ở lại bảo hộ tiểu Hạo nhi, sau đó dẫn Đông Thanh theo mẫu hậu cùng đi đến Lan uyển.
Bên trong Lan uyển
“Lão phụ nhân, ngài uống chút chè hạt sen đi, đồ ăn nóng vừa xong người ăn chẳng được bao nhiêu.” Xuân Tú đưa chén chè hạt sen nhỏ cho Lam lão phu nhân.
Lam lão phu nhân lắc lắc đầu, gần đây đầu luôn nặng nề vô cùng, chẳng muốn ăn thứ gì, da cũng trở nên tối xỉn.
“Để sang chỗ khác đi, hiện tại ăn không vào, Xuân Tú ngươi nói xem có phải mấy năm nay ta già đi rất nhiều hay không.” Lam lão phu nhân thở dài, người không thể không già, đã hơn sáu mươi, tóc bạc cũng dần dần nhiều hơn.
“Lão phu nhân ngài đâu đã già, trong mắt Xuân Tú lão phu nhân vẫn phong nhã hào hoa.” Xuân Tú đặt chén chè hạt sen lên trên bàn nhỏ bên cạnh, ngồi xổm xuống bóp chân giãn thần kinh cho Lam lão phu nhân.
“Ngươi thật là, cái miệng nhỏ vẫn ngọt như vậy, lão đầu tử Lam Phong lại đi loanh quanh chỗ nào rồi, sao còn chưa trở lại.” Lam lão phu nhân mạnh mẽ một đời, về già bên người chỉ còn lại nha hoàn tri kỉ Xuân Tú.
“Ngài nói lão thái gia hả, ông ấy chắc sắp trở về rồi, lúc buổi chiều đi nghe hí, hay là ta phái người ra ngoài ngoài gọi về.” Xuân Tú nhẹ giọng trả lời hỏi han của Lam lão phu nhân.
“Thôi, cứ để ông ấy đi, đều là người già cả rồi, còn chạy bên ngoài cả ngày, chưa bao giờ để tâm đến chuyện trong phủ, mấy năm qua Lam Lôi Ngạo có nạp một di nương có xuất thân là hí tử*, cả hai người đều không phải kẻ dễ bắt nạt.” Lúc Lam lão phu nhân nhắc tới việc Lam Lôi Ngạo mới nạp thêm hí tử Hoa Vũ vào ba năm trước trong giọng nói mang theo chút oán giận, Lam Lôi Ngạo ngang nhiên ngỗ ngược mình, cho nên bà hờn dỗi một tháng.
(Hí tử: con hát theo ý coi thường.)
“Lão thái bà, bà lại đang thở dài chuyện gì?” Lam Phong khom lưng đi lên, trên tay cầm theo một cái túi phách to.
“Chịu về rồi hả, còn có thể thở dài cái gì, bị ông với Ngạo nhi chọc tức chứ sao.” Lam lão phu nhân nhìn thấy Lam Phong sắc mặt cũng chẳng khá lên, kéo mặt phát tiết hờn giận trong mình.
Lam Phong cũng đã quen với tính khí hờn dỗi của Lam lão phu nhân, ngồi xuống nhuyễn tháp bên cạnh Lam lão phu nhân, ra hiệu Xuân Tú đi pha trà cho mình, còn ông thì lại ung dung ngâm nga theo điệu nhạc hí mới nghe hôm nay.
Còn lúc này Lam Lôi Ngạo lại cầm gia phả phân phó tùy tùng bên người đi gọi Tô di nương và tam nữ nhi Lam Khê Thiến mới được nhận trở về một năm trước ở Tây uyển, Kiều di nương và nhị nữ nhi Lam Ngữ Yên ở Mặc uyển cùng với Hoa di nương ở Trúc uyển tới Lan uyển, còn bản thân đi thẳng tới Lan uyển, tất cả đều là do Lam Lăng Nguyệt gieo gió gặt bão.
Còn lúc này Lam Lăng Nguyệt đi cùng Thu Nhược Thủy và Đông Thanh đã tới Lan uyển, đứng ở cửa Lan uyển, để cho nô tỳ trông giữ đi thông báo.
“Hóa ra là phu nhân và đại tiểu thư, lão phu nhân cho các người tiến vào.” Lý mẫu được bẩm báo liền tới trước đón tiếp Thu Nhược Thủy và Lam Lăng Nguyệt năm năm chưa trở về, thời điểm mới nhìn tới Lam Lăng Nguyệt, Lý mẫu hơi sửng sốt, năm năm, dường như đại tiểu thư thay da đổi thịt, khí thế nhu nhược không còn sót lại chút nào.
“Làm phiền Lý mẫu.” Lam Lăng Nguyệt chào hỏi khách khí với Lý mẫu một câu rồi đi theo Lý mẫu vào trong tiểu phật đường của Lan uyển, hằng đêm trước khi Lam lão phu nhân nghỉ ngơi sẽ tới đây niệm Phật.
“Tôn nữ gặp qua tổ mẫu.” Vừa đi vào tiểu phật đường, Lam Lăng Nguyệt liền thu hồi khí tức toàn thân, cung kính hành lễ Lam lão phu nhân, trong trí nhớ gặp gỡ tổ mẫu rất ít, năm ấy tám tuổi, bên trong việc bà giải vây cho mình, cũng dùng mình làm công cụ đả kích để Kiều di nương khiếp sợ.
Lam lão phu nhân đứng dậy ngồi lên ghế bên cạnh, không trực tiếp đáp lại Lam Lăng Nguyệt mà đánh giá nàng trước, năm năm trước hành động nàng gây ra, bà có nghe thấy, lá gan rất lớn, ỷ có người đứng sau liền tùy ý làm xằng làm bậy quét sạch thể diện của con trai bà trước mặt mọi người, lần tiếp theo gặp lại Lam Lăng Nguyệt, nàng cho bà cảm giác vô cùng xa lạ.
“Hiện tại thân thể Nguyệt nhi quý giá, lại là đệ tử thân truyền của vũ tôn, lão thái bà ta sao có thể chịu đựng được lễ lớn của ngươi như thế.” Lam lão phu nhân nói ra những lời bình phẩm quái lại âm thầm gây khó dễ cho Lam Lăng Nguyệt.
“Tổ mẫu nói đùa, ngài là trưởng bối tôn kính nhất của Nguyệt nhi, cho dù thân thể Nguyệt nhi có trân quý, Nguyệt nhi cũng sẽ ghi nhớ chữ hiếu, sẽ không vượt qua, Nguyệt nhi thấy sắc mặt tổ mẫu không tốt, gần đây có phải ăn không ngon, tay chân uể oải?” Lam Lăng Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười dùng lời ngầm đấu với Lam lão phu nhân, hơn nữa lấy bệnh trạng thân thể Lam lão phu nhân làm lý do chuyển đề tài.
“Vậy sao, ngươi nhìn ra?” Lam lão phu nhân nghe thấy Lam Lăng Nguyệt nói ra bệnh tình của mình, sắc mặt vốn căng thẳng có phần hoà hoãn.
“Đúng thế, mẫu thân, y thuật của Nguyệt nhi cao minh hơn hẳn so với đại phu ở Hoa đô chúng ta, hôm nay thân thể con khó chịu, được Nguyệt nhi điều trị đã tốt hơn nhiều.” Thu Nhược Thủy thấy thần tình Lam lão phu nhân có vẻ dịu xuống, nhanh chóng bước lên phía trước nói tốt cho nữ nhi mình.
“Tổ mẫu, Nguyệt nhi hiểu biết sơ sơ, nếu như tổ mẫu không chê, Nguyệt nhi có thể điều trị trước cho ngài một ít.” Lam Lăng Nguyệt không kiêu ngạo không xiểm nịnh nhìn thẳng vào ánh mắt Lao lão phu nhân ném tới, trong lời nói tràn đầy tự tin.
“Lão phu nhân, lão gia ở ngoài cửa cầu kiến.” Đương lúc Lam lão phu nhân chuẩn bị mở miệng đáp lời Lam Lăng Nguyệt, Lý mẫu tiến vào bẩm báo nói Lam Lôi Ngạo ở bên ngoài cầu kiến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook