Edit: Chiêu
Beta: Na
“Có đạo lý, xem ra tôi tất phải chiến một trận với Thi Văn Hiên.” Hạng Trác che cánh tay đứng lên “Nghĩ cách buộc hắn nói mọi chuyện.”
Liêu Nho Học giơ tay ấn vai hắn: “Không cần, vừa rồi cậu ở vườn trường bị công kích, không chừng kế tiếp lại có chuyện gì, chi bằng để tôi đi.”
“Anh?” Biểu tình Hạng Trác như tam quan bị đánh nát, đại khái trước nay chưa từng gặp tình huống người chơi được người thường bảo hộ.
Liêu Nho Học gật đầu: “Tôi có ưu thế hơn, đầu tiên, thế giới này sẽ không công kích tôi, tiếp theo, Thi Văn Hiên không dám thương tổn tôi, cuối cùng, tôi còn có thể tìm bạn học khác hỗ trợ.”
Hạng Trác cảm thấy không ổn, vừa muốn phủ quyết, Mạc Tê đã túm ống tay áo hắn.
“Nếu như vậy, hội trưởng, cảm ơn anh.” Mạc Tê nói.
“Tín nhiệm như vậy?” Trong mắt Liêu Nho Học lộ ra chút kinh ngạc.
“Cũng không hẳn tín nhiệm, nhưng trước mắt, đây là cách tốt nhất, không phải sao?” Mạc Tê nhìn Liêu Nho Học nói.
Liêu Nho Học cười cười: “Tôi sẽ coi như em tin tưởng tôi.”
Sau khi Liêu Nho Học rời khỏi phòng triển lãm, Hạng Trác mới chất vấn Mạc Tê: “Trên dưới toàn thân Liêu Nho Học đều tràn ngập kế sách, cậu cứ như vậy tin hắn sẽ đi tìm Thi Văn Hiên? Hắn có thể tra được gì? Dù có tra được cũng chưa chắc nói cho chúng ta biết!”
“Tôi và cậu đều không tín nhiệm hắn, tôi cũng biết hắn tìm Thi Văn Hiên nhất định không phải vì giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, mà là có mục đích khác.

Nhưng chỉ có làm như vậy thì mới tách hắn ra được.” Mạc Tê bình tĩnh nói.
“Cậu có đầu mối mới?” Hạng Trác hỏi.
Mạc Tê nói: “Có hai việc cậu không nhìn ra nên mới không hoài nghi người chân chính đáng bị hoài nghi, điều này rất bình thường, hiện tại tôi đã có mục tiêu mới.”
Tuy Phàn Đinh không thể nói ra người đưa cô hộp tâm nguyện là ai, nhưng lúc cộng hưởng, Mạc Tê đã nhìn được nơi đặt chiếc hộp là khung cảnh của ký túc xá nữ.
Trường học quản lý ký túc xá vô cùng nghiêm khắc, trừ lúc khai giảng cho phép người nhà vào giúp tân sinh dọn hành lý, nam giới có thể vào kí túc xá nữ một lần, thời gian còn lại đều không thể, dù có là Liêu Nho Học cũng bị quản lí kí túc xá nhìn chằm chằm.
Có thể đưa hộp tâm nguyện cho Phàn Đinh, chín phần mười là nữ sinh.
“Liêu Nho Học sở dĩ biết nhiều chuyện như vậy, không chỉ bởi hắn là hội trưởng hội sinh viên, còn bởi vì hắn quen biết với chủ nhiệm khoa tuyên truyền – Ôn Miểu.” Mạc Tê nói.
“Nói cách khác, Ôn Miểu mới là người biết hết tất cả? Chuyện quan trọng như vậy, Liêu Nho Học vì sao không nhắc nhở cậu?” Hạng Trác nghi hoặc.
Hạng Trác biết, quan hệ giữa Mạc Tê cùng Liêu Nho Học phức tạp đến mức một hai câu khó nói rõ, Liêu Nho Học thực sự muốn chính tay giết Mạc Tê, cũng thực sự muốn giúp Mạc Tê, ở nhiệm vụ lần này, Liêu Nho Học từ trước đến nay đều đứng ở phía Mạc Tê, vì thế mới không nên cố tình giấu giếm chuyện của Ôn Miểu.
Mạc Tê nói: “Có một số việc thoạt nhìn thì phức tạp, kỳ thật chỉ cần theo đuổi một chút, liền không khó lý giải như vậy.

Liêu Nho Học bị kỹ năng của tôi ảnh hưởng, trong lòng hắn có một việc cao hơn hết thảy, bất kì chuyện gì cũng không thể khiến hắn nhường bước.”
“Muốn tự tay giết cậu? Nhưng nếu hắn ngăn cản chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, dẫn tới việc trò chơi gạch bỏ tài khoản, như vậy liền không phải tự tay giết, không phù hợp với nguyện vọng của hắn.” Hạng Trác nghĩ trăm lần cũng không ra.
“Mục đích của hắn đã thay đổi.” Mạc Tê chuyển chủ đề “Chúng ta vẫn nên nhanh chóng tìm được Ôn Miểu, tuy rằng tìm được cũng không nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
“Tôi không quá hiểu biết trường học này, cậu biết cô ta ở đâu sao?” Hạng Trác hỏi.
“Tôi cũng không biết, nhưng tôi nghĩ cậu có thể giúp được.” Mạc Tê mở tay “Với tuyến tác chỉ thị khí thì không đủ.”
“Mỗi nhiệm vụ chỉ có thể sử dụng một lần, tôi đã dùng qua.”
“Là người chơi trong cùng đội chỉ có thể dùng một lần, nhưng tôi và cậu không phải một đội.

Đạo cụ này cậu hẳn là không chỉ có một cái.” Mạc Tê nói.
“Dù là đạo cụ cấp R cũng yêu cầu tích phân, vô duyên vô cớ muốn lấy đạo cụ của tôi sao?” Hạng Trác hỏi.

“Lúc này còn so đo một hai cái đạo cụ, là cậu bức tôi.” Mạc Tê nhìn về phía Hạng Trác, chăm chú nhìn hắn một hồi.
Hạng Trác lập tức đỏ mặt, lấy ra một tấm thẻ: “Chờ nhiệm vụ lần này kết thúc, cậu nhất định phải trả lại tôi.”
“Không thành vấn đề, tôi không thích thiếu nhân tình.”
Trong nháy mắt lúc tiếp nhận đạo cụ, trước mặt Mạc Tê bắn ra một khung thoại.
【 Hệ thống: Người chơi Hạng Trác tặng cho bạn một thẻ đạo cụ cấp R, có muốn nhận? Có / Không 】
Mạc Tê lựa chọn “Có.”
【 Hệ thống: Người chơi có muốn thêm Hạng Trác vào danh sách bạn bè? Sau khi rời khỏi trò chơi có thể gửi tin tức, lúc gia nhập trò chơi cũng có thể tổ đội.


Mạc Tê nhanh chóng phân tích ưu khuyết, cuối cùng lựa chọn thêm bạn tốt.
“Đạo cụ cấp manh mối khá may rủi, chúng ta không nhất định có thể tìm được Ôn Miểu.” Hạng Trác nhắc nhở Mạc Tê.
“Đến nước này, manh mối chúng ta tìm được chỉ có thể liên quan đến ba thứ: hứa nguyện giả thứ ba, người thứ ba bị hại và người đứng sau mọi chuyện, một phần ba xác suất cũng không thấp.

Hơn nữa dù manh mối không trực tiếp chỉ ra người phía sau, cũng nhất định sẽ có liên hệ.” Mạc Tê nói.
Tâm niệm cậu vừa động, thẻ đạo cụ biến thành một cái la bàn, kim đồng hồ xoay nhanh, cuối cùng chỉ về hướng bức hoạ trong phòng triển lãm.
Mạc Tê nhìn kim đồng hồ, trong lòng nghĩ “Tại sao manh mối lại chỉ bức hoạ”, đại não lại chỉ thị cậu rời phòng triển lãm, chân không chịu khống chế mà đi về phía cửa lớn, đây là sức mạnh của mặt trái hiệu quả.
May mắn bên người có Hạng Trác, hắn giữ chặt Mạc Tê: “Cẩn thận đi nhầm đường.”
Mạc Tê thu hồi la bàn, đoạt lại quyền khống chế đại não, đi về phía bức hoạ.
“Bức họa này có gì kỳ quặc sao?” Hạng Trác hỏi.
“Tôi nghĩ thứ nó chỉ hẳn là cái này.” Mạc Tê chỉ họ tên tác giả phía dưới, mặt đó viết ba chữ “Mẫn Thi Hoa”.
Hạng Trác: “Đây là hứa nguyện giả thứ ba hay người bị hại thứ ba?”
“Tôi không biết người này, nhưng xem tình hình hiện tại, tất cả những người chết đều là người bị ghét bỏ.

Mẫn Thi Hoa là sinh viên hệ mỹ thuật, có giao hảo với Hướng Uyển Tư, không giống như người sẽ làm ra chuyện khiến thần nhân căm phẫn, cô ấy có lẽ là hứa nguyện giả.” Mạc Tê nói.
Hạng Trác: “Cô ta sẽ giết ai?”
“Không nhất định,” Mạc Tê lắc đầu, “Tôi vừa rồi bỗng nghĩ đến một chuyện, vì sao chúng ta chắc chắn nguyện vọng của hứa nguyện giả là giết người?”
“Còn phải nói sao? Hai lần trước đều chết người.”
“Không có bất cứ quy tắc nào nói nhiệm vụ của hứa nguyện giả nhất định phải giết người, chỉ cần có nguyện vọng mãnh liệt là được.” Mạc Tê cảm thấy chuyện này rất quan trọng, tựa hồ còn có liên quan đến việc khác, nhưng đến cùng là việc gì, cậu tạm thời không nghĩ ra.
“Lui một vạn bước để nghĩ, dù cô ta là hứa nguyện giả thứ ba thì có ích lợi gì? Vừa rồi cậu tận mắt thấy Phàn Đinh cùng hộp tâm nguyện, nhưng cũng đâu thể nào chạm vào được chiếc hộp.” Hạng Trác nói.
“Trò chơi còn chưa nhắc nhở hứa nguyện giả thứ ba xuất hiện, mà người sau màn kia lúc đi tìm hứa nguyện giả, hẳn là tự mình giao hộp đi? Có lẽ chúng ta có thể dẫn dụ người đó đến đây.” Mạc Tê nói.
“Dẫn? Dẫn thế nào?”
Mạc Tê nhặt xấp giấy rơi rụng đầy đất lên, đây là tư liệu cậu đưa cho Hướng Uyển Tư.

Thi Văn Hiên cường ngạnh kéo cô đi, chỉ lưu lại mấy cái dấu chân.
Trên phần giới thiệu tác phẩm có tên họ của Mẫn Thi Hoa, chuyên ngành, niên cấp cùng viện hệ, không có phương thức liên lạc cá nhân, nhưng tư liệu lại có.

Trong triển lãm, nếu có ai thật sự nhìn trúng tác phẩm, muốn liên hệ với tác giả gốc, dù là mua hay đề bạt cũng là chuyện tốt, cho nên với mỗi tác phẩm, hội sinh viên đều cẩn thận ghi lại thông tin liên hệ cho người hướng dẫn.
Mạc Tê lấy số điện thoại trên đó, trực tiếp gọi cho Mẫn Thi Hoa, rất nhanh bên kia đã có người bắt máy.
“Xin chào, là Mẫn Thi Hoa sao? Tôi là Mạc Tê, người của hội sinh viên, hôm nay tôi vốn đang chuẩn bị buổi triển lãm ngày mai với chị Hướng Uyển Tư.

Nhưng một nam hướng dẫn khác bất ngờ đánh tôi, còn mang Hướng học tỷ đi.

Trong lúc đó, tác phẩm của cậu hình như bị hỏng một chỗ, không biết cậu có thể……”
“Tôi lập tức đến.” Ống nghe truyền đến một thanh lãnh thanh âm.
Mạc Tê buông điện thoại, muốn dẫn Mẫn Thi Hoa đến đây hoá ra lại đơn giản như vậy.
Đại bộ phận lời nói của cậu đều là thật, hơn nữa xem ra quan hệ giữa Mẫn Thi Hoa cùng Hướng Uyển Tư khá tốt, gọi điện thoại càng chứng thực điều này, dù sao Hướng Uyển Tư cũng tận mắt chứng kiến cậu bị văng lên tường.
Còn có, Thi Văn Hiên biết rõ ràng mọi chuyện như vậy, là do ai nói cho hắn? Mạc Tê đoán, khả năng cao chính là người đứng sau màn.
Vận khí của Thi Văn Hiên không tồi, tuyến tác chỉ thị khí trực tiếp chỉ cho hắn người đứng sau.

Nhưng với trò chơi này mà nói, vận khí càng tốt, mặt trái hiệu quả cũng càng lớn.

Thi Văn Hiên may mắn nhất, cũng là người bị lợi dụng thảm nhất.
Dựa theo suy đoán này, người phía sau hẳn là mới biết chuyện phát sinh ở đây.

Dùng lý do này dụ Mẫn Thi Hoa tới là hợp lí nhất cũng ít bị đề phòng nhất, có khả năng dẫn cả hai đến.
Một mồi câu, hai con cá mắc bẫy.
“Vận khí của tôi cũng không tồi,” Mạc Tê cười cười, “Tuyến tác chỉ thị khí đưa ra một manh mối không tồi.”
Hạng Trác: “……”
Đây cũng là không tồi? Tuyến tác chỉ thị khí chỉ bức hoạ, đổi thành người chơi khác có lẽ sẽ lấy kính lúp nghiên cứu xem rốt cuộc trong bức hoạ này có bí mật gì.

Mạc Tê chỉ liếc mắt một cái đã nhận định thông tin tác giả mới là quan trọng nhất, nhanh chóng suy đoán ra thân phận Mẫn Thi Hoa rồi thiết hạ mưu kế dẫn người tới.
Căn bản không phải manh mối tốt, mà là năng lực phán đoán của Mạc Tê quá mạnh.
“Cậu thực sự là newbie?” Hạng Trác không khỏi nghi ngờ hỏi.
Lúc này Mạc Tê không lập tức khẳng định, cau mày nói: “Tôi vốn dĩ cho rằng đây là lần đầu tiên tôi tiến vào trò chơi này, nhưng hiện tại, tôi cũng không dám chắc.”
Khả năng thích ứng của cậu với trò chơi này quá mạnh mẽ, mạnh đến mức Mạc Tê bắt đầu nghi ngờ ký ức của mình.
Trước khi Mẫn Thi Hoa tới, Mạc Tê giấu Hạng Trác sau tấm bình phong, làm bộ nơi này chỉ có một người là cậu, Hạng Trác sẽ là đòn sát thủ ứng đối nếu mọi chuyện ngoài ý muốn.

Đồng thời, cậu lấy ra chùm chìa khoá kí túc xá, thấp giọng nói một câu “Đắc tội”, mặt kim loại rạch xuống một đường thật sâu trên bức hoạ.
Bộ dáng người trong hoạ không thay đổi gì, tựa hồ ở ngầm đồng ý hành vi của Mạc Tê.

Sau khi làm tốt chuẩn bị, vừa lúc Mẫn Thi Hoa cưỡi xe điện thở hồng hộc chạy tới.
Cô không nhìn Mạc Tê một cái, trực tiếp vọt tới trước bức hoạ, túi xách cũng tuỳ tay vứt xuống đất, cẩn thận quan sát từng tấc, phát hiện trong góc có vết xước dài, đau lòng đến mức run rẩy cả tay.
“Học tỷ, thật sự ngượng ngùng, là tôi không bảo vệ tốt bức họa.” Mạc Tê đầy mặt xin lỗi mà nói.
Mẫn Thi Hoa cắn môi, lui về sau một bước, cô lắc đầu nói: “Vừa rồi tôi hỏi qua Uyển Tư, cô ấy đã nói cho tôi mọi chuyện, không phải cậu sai, đều do Thi Văn Hiên bỗng nhiên nổi điên.”
“Hướng học tỷ hiện tại thế nào? Tôi hỏi qua hội trưởng, anh ấy nói đã có đồng học khác tới cứu giúp.” Mạc Tê không dấu vết hỏi.
“Cổ Uyển Tư tràn đầy vết bầm do Thi Văn Hiên siết, mới vừa bôi thuốc ở phòng y tế trường, lát nữa sẽ đến lấy tư liệu.” Mẫn Thi Hoa nói.
“Hướng học tỷ bị thương nặng như vậy, triển lãm ngày mai có thể làm không? Nếu không đổi người khác đi.” Mạc Tê nói.
“Uyển Tư làm việc trước nay đều nghiêm túc, sẽ không cho phép mình lâm trận bỏ chạy.

Cậu yên tâm, ngày mai cô ấy sẽ mặc áo cao cổ.”
Mẫn Thi Hoa vừa nói vừa lấy dụng cụ trong túi ra, muốn dùng thuốc màu tu bổ vết xước.
Mạc Tê đứng cạnh cô, lúc cô nghiêm túc bổ màu sắc, đột nhiên hỏi: “Học tỷ biết Ôn Miểu không?”
Động tác Mẫn Thi Hoa dừng lại, trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên: “Cậu hỏi cô ấy làm gì?”
“Không có gì, tôi có một số việc muốn hỏi chị ấy, học tỷ, chị có phương thức liên hệ không?” Mạc Tê nói.
“Người trong hội sinh viên muốn liên hệ với chủ nhiệm khoa tuyên truyền hẳn là rất dễ dàng đi? Bên đó chắc có ghi số điện thoại.” Mẫn Thi Hoa vẽ vài nét lên bức hoạ, lùi lại vài bước quan sát tổng thể, cảm thấy dù sửa chữa thế nào, màu sắc đều sai biệt với lúc trước, chán nản ném bút vẽ.
Thấy cô thích bức họa này như vậy, Mạc Tê có chút áy náy, muốn an ủi Mẫn Thi Hoa: “Học tỷ, chị đừng quá……”
“Cậu không hiểu,” Mẫn Thi Hoa đánh gãy lời cậu “Tôi có thể không bao giờ vẽ được bức tranh sinh động như vậy nữa, cô ấy nói đây là bức hoạ đẹp nhất đời này tôi có thể vẽ được, bỏ lỡ nó, tôi không bao giờ có thể vượt qua chính mình.”
Mạc Tê không phải một người có theo đuổi gì về nghệ thuật, cậu vô pháp lý giải tâm trạng lúc này của Mẫn Thi Hoa, chỉ chú ý tới một từ: “‘ Cô ấy ’ là ai?”
Mẫn Thi Hoa không trả lời, cô nhặt túi xách, lấy ra một hộp thủy tinh.
Hạng Trác đứng sau bình phong muốn xông ra, Mạc Tê vội ho khan một tiếng, lúc này mới an phận.
Không nghĩ tới hộp thuỷ tinh đã trong tay Mẫn Thi Hoa, nhưng trò chơi vẫn chưa chắc nhở tìm được hứa nguyện giả thứ ba, tại sao lại thiếu một bước?
“Đây là Ôn Miểu cho chị sao?” Mạc Tê nhìn hộp hỏi.
Bị giới hạn trong quy tắc, hứa nguyện giả không thể nói người đưa cho chiếc hộp là ai, nhưng biểu cảm kinh ngạc của Mẫn Thi Hoa đã chứng minh tất cả, cái hộp này đúng là người đứng sau màn – chủ nhiệm khoa tuyên truyền Ôn Miểu.
Cậu không có ý muốn cướp hộp, nhiệm vụ này không phải chỉ dựa vào vũ lực là có thể giải quyết, như vậy thì Thi Văn Hiên đã sớm thắng rồi.

Hơn nữa hộp này không cho cậu chạm vào, nếu không lúc gặp Phàn Đinh, Mạc Tê đã có thể lấy được.
Mẫn Thi Hoa cảnh giác nhìn Mạc Tê: “Cậu cũng có nguyện vọng muốn thực hiện? Muốn cướp hộp tâm nguyện?”
Mạc Tê vội vàng phủ nhận: “Không phải, nguyện vọng của tôi, tôi sẽ dựa vào năng lực của chính mình mà thực hiện.

Học tỷ, nếu chỉ là vẽ thêm vào bức tranh, chúng ta có thể tìm cao nhân tu bổ, cũng có thể nâng cao thực lực, vượt qua chính mình, vẽ được càng nhiều tác phẩm tốt hơn nữa.

Mấy thứ này nỗ lực là được, không cần thiết phải cầu khẩn loại năng lực siêu nhiên như vậy, đúng không?”
“Nguyện vọng của tôi không phải chỉ cần năng lực là có thể làm được.” Bàn tay Mẫn Thi Hoa đặt trên hộp tâm nguyện, ánh mắt dần mê ly.
“Học tỷ?” Mạc Tê thử gọi Mẫn Thi Hoa.
Hộp tâm nguyện này giống như có ma lực, từ lúc Mẫn Thi Hoa đụng tới nó, biểu tình bắt đầu không bình thường, tựa hồ đã bị mê hoặc.
Mạc Tê thấy đã không thể nói chuyện với cô, từ tập tư liệu rút ra một trang giấy, cách trang giấy cướp đi hộp tâm nguyện.
Mẫn Thi Hoa không có phản kháng gì, Mạc Tê cách trang giấy đụng tới hộp tâm nguyện.

Trong nháy mắt một ý nghĩ đáng sợ chạy vào não cậu, mạnh mẽ gợi lên nguyện vọng dưới đáy lòng.
“Tôi muốn học bổng tôi muốn học bổng tôi muốn học bổng tôi muốn học bổng……” Những lời này phảng phất như ma âm không ngừng quanh quẩn trong đầu cậu, Mạc Tê muốn rút tay thoát khỏi tư duy tẩy não này, lại phát hiện ngón tay dính chặt vào trang giấy, không thể gỡ xuống.
Khó trách Phàn Đinh không cho cậu chạm vào, bởi cái hộp này sẽ phóng đại vô hạn nguyện vọng của người chạm.


Lúc ban đầu chỉ là có một chút ý muốn, nhưng sau khi tiếp xúc với hộp tâm nguyện sẽ biến thành quyết tâm trả giá bằng sinh mệnh cũng nhất định phải thực hiện được.
Lúc này, Mạc Tê không chỉ có cảm giác luyến tiếc khi buông hộp tâm nguyện, thậm chí còn muốn đoạt nó từ tay Mẫn Thi Hoa.
Dựa vào năng lực của cậu khẳng định không thể thoát khỏi ý niệm này, biện pháp duy nhất chỉ có “Cộng hưởng”, lợi dụng sức ăn mòn tình cảm của người khác thoát khỏi trói buộc.
Hạng Trác còn tránh ở sau bình phong, Mẫn Thi Hoa bị hộp ảnh hưởng so với cậu còn nghiêm trọng hơn, lựa chọn của cô chính là tìm cái chết, lựa chọn duy nhất bây giờ chỉ có người kia, nhưng không biết hắn có nguyện ý cùng cậu cộng hưởng hay không.
Không còn biện pháp, Mạc Tê quyết đoán quay về phía bức họa, chăm chú nhìn bóng dáng người đàn ông.
Chẳng bao lâu sau, người nọ hơi xoay người, sương mù dâng lên, cách trở hai người, chỉ có một đôi mắt ẩn chứa vô vàn chuyện xưa xuyên qua sương mù nhìn Mạc Tê.
Bên tai cậu vang lên tiếng vù vù, một cỗ lực lượng mạnh mẽ tựa như Thái Sơn sập xuống trước mặt, trấn định bất biến dũng mãnh tràn vào đầu, trấn áp dục vọng đang không ngừng bị phóng đại của Mạc Tê.
Đồng thời, một giọng nói truyền đến đáy lòng Mạc Tê “Để cô ấy thực hiện nguyện vọng.”
Thừa dịp này, Mạc Tê buông hộp hứa nguyện, trang giấy rơi xuống đất.
Mạc Tê sống sót sau tai nạn nhìn về phía người trong bức hoạ, bóng lưng người nọ lại quay về chỗ cũ, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Mẫn Thi Hoa lấy ra một cái gọt bút, cắt qua đầu ngón tay, một giọt máu tươi rơi xuống chiếc hộp, hóa thành một tờ giấy đỏ.
Cả người cô bị một đạo quang màu đỏ nhạt bao bọc, Mạc Tê thử chạm vào, căn bản không có cách nào phá huỷ đi quang mang trên người cô.

Hộp tâm nguyện có ma tính, nó không cho phép bất cứ kẻ nào ngăn cản nó gom đủ tâm nguyện.
Mẫn Thi Hoa nghiêm túc viết nguyện vọng lên giấy, như là bị thứ gì đó khống chế, thuần thục mà gấp ra hình trái tim, bỏ vào trong hộp.
Thẳng đến lúc này, quang mang màu đỏ nhạt mới biến mất, thần sắc Mẫn Thi Hoa cũng dần khôi phục bình thường.
“Nguyện vọng của chị là gì?” Mạc Tê hỏi.
Mẫn Thi Hoa phảng phất như từ đại mộng thanh tỉnh, nhìn về phía bức họa, lẩm bẩm nói: “Cho tới nay, tôi chỉ có một nguyện vọng, chính là hy vọng bức hoạ có thể sinh động như thật, cô ấy nói bức hoạ này rất đẹp, nếu thực sự là người sống thì tốt rồi.”
Nguyện vọng của cô sẽ không……
Mạc Tê nhìn về phía bức họa, chỉ thấy sương mù tản ra, một người dẫm lên mây mù bước tới, không tiếng động chạm chân xuống mặt đất.
Lúc cậu rời mắt, bầu trời vốn đang âm trầm lộ ra một đạo ánh nắng chiếu vào người hắn.
Không, bầu trời vẫn âm trầm, ánh mặt trời chỉ là ảo giác.

Sở dĩ có cảm giác như vậy, là bởi vì từ lúc hắn xuất hiện, toàn bộ quang mang tựa hồ đều tập trung trên người hắn, khuôn mặt giống như quỷ rìu thần tạc lộ ra ánh sáng, khí thế vô cùng áp bách.
Hắn đi về phía trước hai bước, Mạc Tê mới phát hiện người này ước chừng so cao hơn mình mười mấy centimet, chiều cao hơn 1m9, vô luận nhìn ai cũng đều cúi xuống.
“Anh bảo để Mẫn Thi Hoa ước nguyện, là vì để rời khỏi bức hoạ sao?” Mạc Tê hỏi.
Người nọ lắc đầu, tầm mắt chuyển đến trên người Mẫn Thi Hoa, biểu tình thương xót, ngữ khí vô tình: “Cô không thể thực hiện nguyện vọng của tôi.”
“Bức hoạ tôi vẽ cuối cùng đã sống.” Mẫn Thi Hoa kích động rơi nước mắt, “Có thể tận mắt nhìn thấy một màn này, cho dù chết cũng đáng.”
Dứt lời, đầu cô rũ xuống, giấy gấp biến thành máu, tâm hình đồ án đã bị lấp đầy ba phần.
Nguyện vọng thứ ba cứ như vậy dễ dàng thực hiện.
“Sinh mệnh không nên hèn hạ như vậy.” Người đó tiếc nuối nói.
Mạc Tê nhìn hắn, lại nhìn Mẫn Thi Hoa, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra điều gì.
“Nhiệm vụ này từ lúc bắt đầu nhất định phải……”
Người đó đặt ngón trỏ lên môi Mạc Tê, nhẹ giọng nói: “Có người đã nghĩ tới trước em, em hẳn không hy vọng hắn là người ước nguyện, mau đi ngăn cản.”
Nói xong, một đạo sương mù che khuất tầm mắt Mạc Tê.

Chờ sương mù tan đi, người nọ lại trở về bức họa.
_Hết chương 20_.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương